tuyển tập Truyện cười dân gian

Started by tinhbanvatoi, 24/03/07, 16:28

Previous topic - Next topic

tinhbanvatoi

Lá thư của một Boy 8x

Các bạn yêu quý, tôi đang gặp rắc rối với cô bạn 9x hàng xóm của mình. Vấn đề là tôi không muốn cô ấy nghĩ những gì tôi đã nói với cô ấy những ngày đầu mới quen nhau chỉ là sự khoác lác. Chuyện thế này:


Hôm đầu tuần cô bạn hàng xóm của tôi phàn nàn:

- Em đang làm bài tập về nhà, nhưng gặp mấy bài hình học khá rắc rối. Vấn đề véc-tơ em chưa thực sự thành thạo lắm, anh giúp em nhé?

- Véc-tơ à?

- Anh làm sao thế? Tự nhiên mặt tái đi, hay anh cũng không làm được? Anh từng bảo với em rằng hồi học cấp 2 anh giỏi toàn diện các môn mà? Anh còn nói: "Trường Am với anh nhẹ như lông hồng, chỉ có điều anh không thích học thôi"?

- Tất nhiên rồi, môn gì anh cũng ngon cả. Anh tái mặt vì thấy em bị hổng kiến thức đấy thôi. Đưa anh xem bài toán ấy nào.

- Đây ạ!

Tối hôm ấy tôi gọi cho cậu bạn:

- Tớ phải giảng bài hình học cho... thằng em, nhưng bài này chuối quá, cậu làm giúp tớ nhé.

- Không thành vấn đề. Nhưng tớ lại đang bận hướng dẫn làm đề cương văn giúp con bé... em họ, cậu giải quyết giúp tớ?

- Tất nhiên rồi.

Tôi gọi điện cho cậu bạn khác:

- Tớ ngán nhất là đề cương văn, thế mà con bé em họ tớ cứ bắt tớ làm, chán chết được. Cậu làm giúp tớ được không?

- Chuyện nhỏ. Nhưng để đổi lại cậu phải vẽ phác thảo giúp tớ một bức tranh nhỏ. Tớ đang hướng dẫn...

Tôi lại gọi cho cậu bạn thứ ba, cậu ta bảo vẽ tranh quá dễ nhưng tôi phải giúp cậu ấy vẽ bản đồ. Mà vẽ bản đồ lại là vấn đề rất khó khăn đối với tôi.

Bạn yêu quý!

Tôi viết thư này mong bạn hãy giúp tôi, có ai vẽ được bản đồ không? Đổi lại, tôi sẽ giúp bạn giải quyết bài tập mà bạn hay "em họ của bạn" hoặc "thằng em trai bạn" đang thấy khó khăn.

Bạn yên tâm, trong suốt thời gian học cấp 2 tôi học giỏi tất cả các môn!


Naudaitsua

Hành Thái ---> Hành .....


- 2 Ông người Kinh vào ăn quán dân tộc của Người Thái theo thói quen họ gọi món Hành Thái (chẻ nhỏ ra)
-Chủ quán đâu
- Dạ có
- Chị cho hỏi ở đây có món Hành Thái ko vậy ? 
- Chủ quán liền trả lời
" Dạ thưa Anh ở đây bọn Em chỉ có Hành Kinh (Hành của người Kinh) thôi ạ"


-- ặc ặc sặc tiết chết luôn ;D


Nên Quanng Khải = Quang Thái ;D
Cái gì ta cũng có thể có được.. Trừ thời gian

tinhbanvatoi

Ăn quả bồ hòn

Để "tiến thân" nhiều người đã phải... "hiến thân" (xin lỗi, nhưng sự thật là thế). Như cô gái trong câu chuyện sau đây, không hiểu cô sẽ phải hối tiếc cỡ nào sau sự việc?



Một cô gái trẻ đẹp ôm mộng trở thành minh tinh màn bạc. Trong lần đi dự tiệc ở nhà người bạn, cô được giới thiệu với một đạo diễn tài ba.

Sau một hồi trò chuyện, cô gái gợi ý ông ta qua đêm với cô, mong tìm đường tiến thân.

Sáng hôm sau, khi còn đang ở trên giường trong khách sạn, người đạo diễn nhận được một cú điện thoại. Cô gái lắng nghe và như vừa chợt phát hiện ra điều gì, cô nhảy dựng ra khỏi giường, gầm lên:

- Trời ơi! Đồ lừa đảo!

- Em nói gì vậy?

- Anh bảo anh là đạo diễn...

- Đúng thế mà.

- Sao không nói ngay từ tối qua anh là đạo diễn... phim hoạt hình?!


tinhbanvatoi

Quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm...

Đồng chí chủ tịch xã mới nhận nhiệm vụ rất nghiêm khắc trong vấn đề chống mê tín dị đoan. Ngay tuần đầu tiên nhậm chức, đồng chí đã tổ chức cuộc họp toàn thể cán bộ từ cấp thôn đến cấp xã. Trong cuộc họp đó, chủ tịch xã đã nghiêm khắc phê phán tình trạng mê tín dị đoan là vấn nạn trong xã.


- Tôi xin nhắc nhở các đồng chí, hiện nay, chúng ta đã qua thời kỳ phong kiến cổ hủ lạc hậu rồi, vậy tại sao ở xã ta vẫn còn tình trạng tin vào thần thánh? Chúng ta thờ ông bà tổ tiên để tỏ lòng tôn kính, nhớ tới tổ tông, chứ không phải để suốt ngày trông chờ vào thánh vào thần. Chúng ta phải xoá bỏ những gì là cổ hủ lạc hậu đi...

Trưởng thôn Tiền giơ tay:

- Thưa đồng chí chủ tịch, theo tôi, hiện nay tình trạng xã ta vẫn còn nhiều người mê tín đó là lý do từ thời bao cấp để lại. Thiết nghĩ, cần có một kế hoạch tuyên truyền thật nghiêm túc, thật rầm rộ...

- Tôi đồng ý với ý kiến đó - Chủ tịch nói - Đó cũng là điều tôi trăn trở kể từ khi nhậm chức chủ tịch xã. Các đồng chí thấy đấy, đồng chí chủ tịch xã trước đã dùng xe công đi đền chùa đầu năm, bị báo chí phát hiện, họ thông báo cho cả nước biết, thật xấu hổ. Cán bộ mà còn mê tín thì bảo dân thế nào được. Tôi đề nghị chúng ta phải quán triệt việc xoá bỏ hủ tục này, phải bỏ hẳn những ý nghĩ dù là nhỏ nhất vào việc tin vào thánh thần. Đề nghị các đồng chí thảo luận đưa ra những ý kiến cụ thể cho phong trào phòng chống mê tín dị đoan.

Ý kiến phó chủ tịch:

- Phải làm pa-nô, áp phích treo khắp nơi.

Hiệu trưởng trường THCS:

- Cần đưa thêm môn "Không mê tín dị đoan" vào dạy các cháu học sinh.

Bí thư chi đoàn:

- Nên mở cuộc thi đua với những câu hỏi về tệ nạn này.

Một đại biểu hội đồng nhân dân:

- Ai có người thân hay bản thân có biểu hiện mê tín dị đoan thì không được giữ bất cứ chức vụ gì.

Lần lượt, đại biểu hội cựu chiến binh, hội phụ nữ, hội nông dân... phát biểu. Cuối cùng, đại biểu hội những người bán hàng nói:

- Theo tôi, trước hết muốn mọi người không mê tín thì phải bắt đầu từ cái... tâm của họ. Như dân buôn bán chúng tôi, có thể không mê tín, nhưng ai cũng làm một cái bàn thờ con con để yên tâm.

- Ý kiến cụ thể của đồng chí như thế nào? – Chủ tịch xã hỏi.

- Theo tôi, nên làm một... bàn thờ trong trụ sở xã để cầu cho phong trào của chúng ta. Việc lập bàn thờ này không phải là việc mê tín, mà là để mọi người yên tâm làm việc cho phong trào.

Mọi người bàn tán. Cuối cùng chủ tịch xã đưa ra quyết định: Cho lập một bàn thờ nhỏ để mỗi lần phong trào được phát động là cúng... lấy may.

Ít lâu sau, trưởng ban tuyên truyền chống mê tín dị đoan có ý kiến xin lập bàn thờ để thờ thần "văn hoá mới" và thần "chống mê tín dị đoan". Rồi bí thư xã xin lập bàn thờ thần "thanh niên sống lành mạnh", hội phụ nữ xã xin thờ thần "ba đảm đang"... Khí thế chống mê tín dị đoan xã tôi bốc lên ngùn ngụt như khói hương từ các bàn thờ trong trụ sở xã vậy.

Cầu trời khấn phật phù hộ cho phong trào phòng chống mê tín dị đoan của xã tôi thành công.


tinhbanvatoi

Giấc mơ về ngôi nhà


Khi còn nhỏ, gã nghĩ sau này sẽ có một ngôi nhà giống như trong chuyện cổ tích mà bà ngoại đã kể cho nghe. Bằng những nét bút vụng về, gã đã vẽ ngôi nhà trong tương lai ấy, ngôi nhà không có cột, nó treo lơ lửng giữa những tầng mây, phát ra tia sáng dịu dàng và lấp lánh tựa ánh sáng trăng trung thu...


Nó được làm bằng vàng và những hạt kim cương, xung quanh nhà là muôn sắc cầu vồng lung linh, có những nàng tiên và rồng thiêng luôn bay quanh...

Thủa cắp sách đến trường phổ thông, gã tự thiết kế một ngôi nhà cao bằng tháp Ép-phen. Xung quanh nhà là vườn hoa và cây ăn quả rộng vượt tầm mắt. Ngôi nhà có rất nhiều phòng, nào là phòng ăn – phòng ngủ – phòng tắm – phòng đọc sách, lại có cả một phòng đặc biệt để... không dùng vào việc gì cả (tuy tuổi còn nhỏ nhưng gã có tính lãng mạn nên đã đặt tên là "phòng hư không"). Trong những giấc mơ, gã vẫn thường trông thấy từng đoàn khách du lịch da đỏ, da đen, da trắng nườm nượp ghé thăm, và ai cũng trầm trồ thán phục ngôi nhà vĩ đại ấy...

Rồi đến khi học trung học, gã bắt đầu có bài đăng báo, dần dần gã nổi tiếng vì tài viết văn, thậm chí có lần phóng viên đài truyền hình nọ đã về quay hình gã để giới thiệu với cả nước. Khi đó, gã mơ ước đến một ngôi nhà bốn tầng mà phòng nào cũng treo phong lan, và có một căn phòng thật rộng để tiếp bạn bè, mà đặc biệt là "bạn văn" hàng ngày đến đàm đạo...

Thời gian học đại học, gã ít có thời gian nghĩ về ngôi nhà trong tương lai hơn, vì gã vừa phải lo học vừa phải thức đêm viết báo kiếm tiền. Dù vậy, gã vẫn luôn tự nhủ rằng, mình sẽ có một ngôi nhà hai tầng, có một phòng ở tầng hai để viết và tiếp khách...

Ra trường thất nghiệp, nhưng gã vẫn cộng tác với các báo đều đều, gã viết hăng đến nỗi tiền nhuận bút gom lại cũng đủ để cưới vợ. Mấy năm tiếp sau đó, gã đã cho ra hàng chục tập thơ, tập nào cũng dày cộp mà toàn là thơ (theo gã) rất hay. Dù biết thời kinh tế thị trường không mấy ai còn đọc thơ, nhưng gã vẫn hi vọng nhuận bút sẽ đủ để xây một căn nhà mái ngói hai phòng, một phòng ngủ kiêm phòng viết, phòng kia vừa là phòng ăn và là phòng tiếp khách, dù bạn bè của gã chỉ lèo tèo tháng đến đôi lần mà chủ yếu là đến để đòi nợ...

*

*     *

- Mình ơi, bỏ bút xuống, ra khiêng giúp em mấy bó rau lợn này với! – Tiếng vợ tôi từ ngoài ngõ.

Tôi vội chạy ra và nhận ra ngay nét mặt không vui của vợ.

- Có chuyện gì thế, mình?

- Bà chủ nhà vừa nhắc tiền nhà tháng này đấy. Mà tiền thì em vừa vét hết để đóng học phí cho cu Tèo rồi. Lại còn tiền gạo, tiền điện, tiền nước nữa. Em lo quá!

*

*     *
Thú thật với bạn đọc, cái gã mà tôi đang kể ở trên chính là... tôi đấy. Bây giờ tôi chỉ kỳ vọng có thằng bạn nào đó đến chơi để vay tạm ít tiền trả tiền nhà tháng này, kẻo bà chủ nhà lại quăng hết đồ đạc của chúng tôi ra đường như tháng trước. Cái bà chủ nhà này trông săn seo y như hình dáng căn phòng cấp bốn mà vợ chồng tôi đang thuê của bà ta vậy. Hai năm ở cái phòng ngột ngạt này đã làm cho tôi thêm quắt lại, không biết có phải vì thế mà giấc mơ về căn nhà của tôi cũng ngày càng teo tóp hay không?


tinhbanvatoi

Con người có nguồn gốc từ thực vật?

Đúng thế! Nếu không tin, bạn hãy đọc bài viết sau sẽ thấy chúng ta thừa hưởng rất nhiều nét từ thực vật. Này nhé:


Mũi: Đỏ phồng như quả cà chua.

Mắt: Đen như hạt nhãn; nâu như hạt dẻ.

Môi: Tím như quả sim.

Răng: Đen như hạt na; đều như hạt bắp (ngô).

Lông mày: Cong như lá liễu, mỏng như lá lúa.

Da: Vàng như nghệ; xanh như tàu lá.

Cổ: Tròn như ngó sen.

Miệng: Tươi như hoa.

Râu: Dài như rễ bèo tây; mềm như lông măng.

Bụng: Căng tròn như quả bí.

Chân: Gầy như cây sậy; mềm như cây chuối.

Tay: Khẳng khiu như cành trúc.

Bàn tay: Như nải chuối.

Ngực: (Con gái) đẹp như hai quả đào; (Con trai) rắn như gỗ lim, dẹt như hạt thóc lép.

Tóc: Cứng như rễ tre; đen như gỗ mun; lởm chởm như quả chôm chôm.

Đầu: Đặc như củ chuối, củ đậu; tịt như quả mít; trọc như quả bưởi.


tinhbanvatoi

Khốn nạn vì bệnh nghề nghiệp

Thời kỳ cách mạng Pháp, một kỹ sư, một luật sư và một thầy tu bị đem ra xử trảm. Bước ra đoạn đầu đài, họ được lựa chọn nằm ngửa hoặc nằm sấp tuỳ ý khi đưa đầu vào máy chém.


Thầy tu nói:

- Tôi sẽ ngửa mặt lên nhìn trời vì Chúa ngự trên đó và tôi có thể nhìn thấy Người trên đường tới thiên đàng.

Dứt lời, ông đường hoàng bước tới, đưa đầu vào máy chém. Đao phủ thả lưỡi dao và nó lao xuống cách cổ của ông thầy tu vài đốt tay thì dừng lại. Cho rằng Đức Tin của ông đã làm cảm động cả trời đất, đao phủ trả tự do cho ông.

Đến lượt ông luật sư bước lên đoạn đầu đài. Ông nghĩ thầm: "Nếu vị tu sĩ kia may mắn nhờ ngửa mặt lên trời, biết đâu mình cũng vậy" và chọn được chặt đầu trong thế nằm ngửa.

Như lần trước, lưỡi dao lại hạ xuống cách cổ luật sư vài đốt tay thì không đi tiếp được nữa. Ông kêu lên:

- Các người không thể hành quyết ta hai lần vì một tội danh được.

Thế là ông được tha chết.

Đến lượt người kỹ sư, khi đưa đầu vào máy chém, ông cũng chọn tư thế nằm ngửa và không ngừng suy nghĩ về điều kỳ diệu vừa xảy ra. Lưỡi dao sắp được thả... Chợt nhận ra điều gì, ông kỹ sư kêu lên:

- Chờ chút đã! Nếu mấy người đổi chỗ sợi dây xanh và sợi dây đỏ cho nhau, lưỡi dao sẽ không bị kẹt nữa.


tinhbanvatoi

Bợm lý sự


Vị giáo sư triết học đang đứng trên bục giảng, ông bắt đầu bài giảng của mình bằng cách đổ đầy đá cuội to vào một chiếc bình. Ông hỏi sinh viên:


- Theo các anh chị, chiếc bình này đã đầy chưa?

Tất cả đều đồng ý rằng bình đã đầy. Tiếp đó, giáo sư lại đổ thêm sỏi vào bình và lắc nhẹ cho sỏi chèn vào các khoảng trống giữa những viên đá cuội rồi hỏi lặp lại câu hỏi. Các sinh viên một lần nữa lại khẳng định rằng bình đã đầy.

Giáo sư lấy ra một bao cát nhỏ và tiếp tục cho thêm vào bình, lắc nhẹ cho cát chui vào các khe hở rồi lại hỏi câu cũ. Như lần trước, cả lớp lại đồng thanh: "Đầy rồi!".

Vị giáo sư bắt đầu triết lý:

- Những hòn đá cuội tượng trưng cho những thứ quan trọng nhất trong đời như gia đình, người yêu và sức khỏe... Những viên sỏi tượng trưng cho những thứ như tiền tài, công việc hoặc chỗ ở... Những hạt cát tượng trưng cho những thứ lặt vặt trong cuộc sống như trang phục, chỗ để vui chơi, ăn uống...

Rồi ông đi vào phần chính:

- Các anh chị sẽ thấy, nếu đổ cát vào đầy bình trước thì ta sẽ không có chỗ để chứa sỏi và đá nữa. Điều tương tự cũng xảy ra trong đời. Nếu ta dùng quá nhiều thời gian và năng lượng vào những chuyện nhỏ nhoi, ta sẽ thiếu tập trung vào những thứ thực sự quan trọng. Vì thế, hãy lưu tâm tới hạnh phúc của mình, hãy hò hẹn với người yêu, chơi với con cái và dành thời gian đi khám bệnh khi cần. Cần quan tâm tới những hòn đá trước, sau đó mới để cho sỏi và cát tràn đầy chiếc bình của mình...

Cả giảng đường rộ lên tiếng vỗ tay khi vị giáo sư kết thúc bài giảng. Đột nhiên, tiếng vỗ tay ngừng bặt khi một sinh viên tiến lên bục giảng. Anh ta lấy ra một lon bia, bật nắp và rót vào chiếc bình đầy sỏi và cát của giáo sư rồi quay xuống nói với các bạn:

- Như vậy, chúng ta có thể đi đến kết luận, rằng dù cuộc sống của các bạn có đầy đủ đến đâu đi nữa, thời gian bị gò bó đến đâu đi nữa thì bạn vẫn luôn có chỗ cho bia!

Mọi người: - ?!!


tinhbanvatoi

#178
"Tôi lấy vợ" hay "vơ lấy tội"?     :khakha:


Bạn [email protected] một độc giả rất gắn bó với HTY vừa gửi thư về phàn nàn: Biết tôi sắp lấy vợ, một cậu bạn đã gửi bài này để "khủng bố"... Quả thật, đọc xong mấy anh em biên tập viên mục Cười dựng cả tóc... giả lên!


HTY.NET

Gửi ông!

Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...

Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông.

Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu.

Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy mong ông kin kín cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ, nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.

Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Buổi trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...

Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong vài ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không "bị" yêu thương, lo lắng ít nhất trong hai lần "24 giờ".

Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.

Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái "quota" được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy, mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi:

- Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?

Còn im lặng? Mụ dán tai vào, rít lên:

- Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?

Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn để rồi thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng "trả đủ bài" vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng hôm sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...

Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.

Than ôi, ai bảo làm người là khổ? Tôi làm chồng còn khổ gấp đôi!

Nhiều khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi "thở", nhưng cũng chỉ là "thở hắt", nhất quyết không cho "thở dài".

Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra:

- Sợ em nào gọi hay sao mà tắt?

Nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... Thực ra, mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.

Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:

Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con. Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí. Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận. Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng "phải" có bồ.

Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần vừa rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý "cơm - phở" luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.

Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 24 phút viết thư cho ông, thời gian còn lại tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.

Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách "khởi nghĩa" mà không bị "dìm vào bể máu".

Chào ông!


tinhbanvatoi

Bằng chứng


Bạn có tin vào truyện cổ tích không? Tôi thì có. Ngay như nhân vật "bản lĩnh thâm hậu" trong chuyện sau đây mà tôi còn tin nữa là...


"Cười suốt ngay hahahaha"

Nhân viên kiểm toán chất vấn một giám đốc:

- Làm thế nào mà ông có thể mua được tòa biệt thự sang trọng này trong khi ông khai báo thu nhập chỉ có 3 triệu đồng một tháng?

- Ồ! Tôi đâu có mua! - Vị giám đốc đáp - Hè năm ngoái tôi đi câu và bắt được một con cá vàng to. Khi tôi gỡ nó ra khỏi lưỡi câu, nó mở miệng nói: "Tôi là con cá trong câu chuyện "Ông lão đánh cá và con cá vàng" đây. Hãy thả tôi về với biển cả và tôi sẽ tặng cho ông một ngôi biệt thự tráng lệ!". Tôi đã nghe lời, đưa trả con cá về biển và được tòa biệt thự này...

Kiểm toán viên nóng nảy ngắt lời:

- Ông nói dối thì cũng phải biết cách chứ? Ví như là trúng số độc đắc hay chứng khoán có phải là dễ nghe hơn không?

- Thế ông không tin tôi ư?

- Làm sao ông có thể chứng minh chuyện hoang đường như vậy là có thật chứ?

- Bằng chứng của nó đây! Ông không thấy sao? – Giám đốc vừa nói vừa chỉ vào ngôi biệt thự.


SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, tình yêu độ xe Mercedes, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội