không thể không có em
trần thị thanh du
Thanh Bình ! Em đừng đi ! - Nguyệt Bình chợt khóc - Đừng bỏ chị ! Thanh Bình !
-- ...
-- Thanh Bình !
Tiếng gọi của Nguyệt Bình vọng vào hư không tĩnh lặng, làm cho cô bạn ngủ cùng phòng phải bật ngồi dậy
-- Nguyệt Bình !
Đôi mắt nhắm nghiền, Nguyệt Bình vẫn lảm nhảm
-- Thanh Bình ! Thanh Bình ! ...
-- Nguyệt Bình ! Tỉnh lại đi Nguyệt Bình !
Lần này thì cô gái đã tỉnh . Cô mở mắt ra ngơ ngác
-- Hoài Trang !
-- Mi lại nằm mơ nữa à ? Thấy gì mà la hét dữ vậy ? Còn khóc sướt mướt nữa .
-- Ta thấy Thanh Bình , Nó ko chết, nó về đùa giỡn với ta .. Hai chị em đang trò chuyện vui vẻ thì có một người áo trắng đến và Thanh Bình đã đi theo người đó . Ta gọi hoài, Thanh BÌnh cũng ko trở lại .
Hoài Trang đưa khăn giấy cho bạn
-- Lau mồ hôi và nước mắt đi ! Mi nhớ thương Thanh Bình quá nên mới thấy nó hoài vậy đó . Thanh Bình đã chết rồi, mi để cho nó thanh thản được ko hả Nguyệt BÌnh ?
Cô nhìn bạn áy náy rồi nói tiếp
-- Người chết là hết . Thanh Bình cũng đâu muốn bỏ mi mà đi . Tại số phận nó như thế, phải chấp nhận thôi . Mi đừng cứ hoài đau thương, ngày ko ăn đêm ko ngủ, liên tục nằm mơ réo gọi . Cứ đà này, mi ko chịu nổi đâu .
-- Nhưng số phận gì mà khắc nghiệt thế ? Thanh Bình còn quá trẻ, còn hoài bão và cả một tương lai phía trước .
Nguyệt Bình sụt sùi
-- Nếu như ngày trước ta ko cho nó đi học võ thì đâu có kết cục như ngày hôm nay . Tất cả là tại ta .
-- Mi ko thể nói như thế được ! Nếu là số phận thì ko ai cãi lại được ông trời . Cái chết của Thanh Bình tuy là một sự tiếc nuối đau thương, nhưng nó đã mãn nguyện vì mọi người yêu thương nó và nhơ tới nó bằng cả tấm lòng . Huống chi đây là ocn đường nó chọn , ko thể trách ai được .
-- Hoài Trang .
Nguyệt Bình ôm bạn, nước mắt vẫn cứ rơi . Hoài Trang vỗ nhẹ lưng bạn
-- Đừng như thế Nguệt Bình !
-- Ta nhớ Thanh Bình lắm , mi có biết ko ? Ba mẹ mất, hai chị em nương tựa vào nhau mà sống . Thanh Bình là người thân là niềm vui duy nhất của ta . Thế mà bây giờ nó lại bỏ ta mà đi . Hoài Trang, ta ko cần gì hết, ta chỉ cần Thanh Bình trở về với ta thôi .
-- Nguyệt Bình ! Mi cũng biết điều đó ko thể được mà . Nghe ta, giảm bớt đau thương để dưới suối vàng, Thanh Bình nó ko phải lo lắng cho ngươi .
-- Hoài Trang ơi, ngày nào tao cũng nhớ Thanh Bình cả, Sự mất mát này ai hiểu cho ta đây ? Ko có gì bù đắp được cả .
Hoài Trang ôm lấy bạn
-- Ta hiểu được nỗi đau mất đi người thân của mi . Thanh Bình ra đi cũng được hơn một tháng rồi, và trong thời gian ấy mi triền miên trong đau buồn, ko tha thiết gì đến bản thân . MI làm vậy, Thanh Bình có sống lại được ko ? Hay là chỉ làm cho tâm hồn của nó ko được thanh thản ? Nếu thương nó nhớ nó thì mi cần phải nghĩ đến cuộc sống của mình và sống tốt hơn . Có như thế, Thanh Bình mới yên tâm .
-- Nhớ thương phải để trong lòng ?
-- Ừm !
-- Nhưng ngày nào tao cũng nhìn thấy di ảnh của nó, tao ko thể cầm được nước mắt .
-- Thời gian rồi sẽ làm mi giảm bớt thương tâm đau buồn nhưng ko xóa sạch bóng hình và tình thương đâu . - Hoài Trang nói - Biết đâu Thanh Bình sẽ sớm đầu thai làm một con người mới và có một cuộc sống tốt đẹp hơn .
Cô với tay lấy tấm hình bán thân của Thanh Bình xuống
-- Nó sẽ mãi mãi ở bên chị của nó .- Nguyệt Bình sờ lên tấm ảnh - Phải ! Thanh Bình luôn ở bên chị mà phải ko ?
Hoài Trang thì thầm
-- Ko còn Thanh Bình thì mi cũng ko cô đơn đâu . Lúc nào tao cũng ở bên cạnh mi cả .
Nguyệt Bình mệt mỏi
-- Cám ơn mi, người bạn tốt .
Hoài Trang đỡ bạn nằm xuống
-- Bây giờ đi ngủ nhé !
Nguyệt Bình nhìn bạn như có lỗi
-- Ta đã phá giấc ngủ của mi phải ko ?
-- KO sao đâu, bây giờ thì ngủ lại .
-- Hoài Trang này !
-- Nói đi !
-- Ngày mai ta muốn đi làm .
-- Ko được khoẻ thì nghỉ luôn đi . Tổng giám đốc biết hoàn cảnh của mi mà, ko cần phải lo .
-- Nhưng ở nhà hoài ko có gì làm ta lại nghĩ lung tung . Có công việc ta sẽ bớt buồn hơn .
Hoài Trang suy nghĩ
-- Vậy....sáng mai ta cùng đến công ty, giờ thì cùng ngủ nhé !
Nguyệt Bình gật đầu, cô và Hoài Trang nằm quay lưng lại với nhau.
Đêm khuya yên lặng, hai cô gái cùng hai suy nghĩ . Hoài Trang vẫn nghe được tiếng thở dài trăn trở của bạn . Thanh Bình ra đi còn mới mẻ quá, an ủi chỉ để an ủi vậy thôi. Bảo NGuyệt Bình giảm bớt đau thương thì thật khó . Cả cô còn ko chịu đựng được cái chết của Thanh Bình, nói chi người chị ruột của anh, Nguyệt Bình .
Hoài Trang còn nhớ như in những tháng ngày quen biết với chị em Nguyệt Bình, với cô, đó là những chuỗi ngày hạnh phúc nhất . Quê cô ở Cần Thơ, hai chị em Nguyệt Bình ở Đồng Tháp . Cả hai đều là người miền Tây của vùng đồng bằng sông nước . Cô lên thành phố đi học rồi đi làm, Nguyệt Bình cũng vậy. Sau khi tốt nghiệp đại học , xin được việc làm, Nguyệt Bình đưa cậu em trai mình cùng lên vì cả hai ko còn ai thân thích nữa . Ba mẹ mất cách đó hai năm . Sự gặp gỡ của HT và NB tại công ty tài chính Đông Á đã đẩy hai người xích lại gần nhau và thân nhau hơn . Cùng là dân tỉnh lẻ, sống ở thành phố mưu cầu tương lại, HT và NB nhanh chóng trở thành những người bạn đồng cam cộng khổ . Sau nửa năm quen biết, HT đã dọn đến ở chung với NB trong một căn nhà thuê . Họ sống hòa thuận với nhau như những người trong gia đình . HT và NB làm việc tại công ty tài chính Đông Á, còn THanh Bình, em trai NB thì ngoài học phổ thông ra cậu còn tập võ ở câu lạc bộ .
Sống gần mới biết, HT thật sự cảm phục nghị lực, ý chí và lòng kiên nhẫn của chị em NB . Ở quê, Thanh Bình cũng tập võ, thi đấu và đạt nhiều giải cao nên khi lên thành phố, cậu nhanh chóng hòa nhập vào các câu lạc bộ lớn . HT cũng từng xem TB thi đấu, cậu là một tài năng trẻ của quốc gia . Nhưng thật đáng tiếc ... Trong một lần tập với đồng đội chuẩn bị cho giải đấu lớn, TB đã bị chấn thương gãy đốt sống cổ . Được ban huấn luyện và đồng đội đưa đi cấp cứu nhưng vì chấn thương quá nặng nên TB đã vĩnh viễn ra đi . TB ra đi bao ngày là bao ngày NB vật vã trong đau thương . Còn đâu một NB tươi vui tràn đầy sức sống ? Đối diện với cái chết của một tài năng trẻ, ai mà ko thương tâm, nói chi đến TB là em trai của NB . Nhìn NB đau đớn mà bản thân HT ko giúp được gì, cô thấy xót xa vô cùng .
Hình như thượng đế ko công bằng với chị em NB, ba mẹ mất, hai chị em nương tựa vào nhau mà sống, thế mà TB cũng ra đi. Rồi những ngày sau của NB sẽ như thế nào đây, khi một mình cô độc đối diện với nỗi co đơn mất mát ?
HT nghiêng người nhìn NB . Cô cảm thấy thương bạn quá. Cuộc đời sao mà quá tàn nhẫn . Tiếng thở dài của một đêm muộn màng vọng lại . Rồi HT cũng thiếp đi trong giấc ngủ . Cô đâu biết được người bạn kế bên vẫn thổn thức, giọt nước mắt thương tiếc đứa em vắn số lặng lẽ rơi .
o0o0o0o0o0o0
Nhiệm vụ mở màn đã xong . Sau này ai muốn post típ thì cứ post thoải mái nha , vì có lẽ tui ko có nhiều thời gian . Chúc đọc vui vẻ !
Khuyến mại cho các sis một khúc nữa nà !
o0o0o0o0o0o0o
Những tia nắng chiếu qua khe cửa, nghịch ngợm trên khuôn mặt xinh đẹp của HT làm cô giật mình choàng dậy
-- Ơ, muộn quá rồi !
HT bỏ chân xuống giường, xong cô nhìn lại
-- Nguyệt Bình đâu ? Đêm qua nhỏ nhớ thương Thanh Bình và nằm mơ, tâm trạng vô cùng đau khổ ...
Sự lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng, HT chạy nhanh ra ngoài, miệng gọi inh ỏi
-- Nguyệt Bình ! Nguyệt Bình ! Mi đâu rồi ?
--....
-- Nguyệt Bình !
Ko có tiếng trả lời nhưng HT ngửi thấy mùi thơm của trứng chiên . Cô đi lần xuống bếp
-- Nguyệt Bình !
HT tròn mắt khi thấy bạn đang lui cui bên bếp gas
-- Dậy rồi hả ? NB quay lại cười .
-- Ừ, mi đang làm gì đấy ?
-- Điểm tâm sáng cho hai đứa mình .
NB bước lại đẩy vai bạn
-- Vệ sinh đi rồi ăn sáng, chúng ta còn phải đến công ty nữa đó .
Thấy HT cứ tròn mắt nhìn mình, NB quơ quơ tay
-- Ê ! Ko phải là mi còn mộng du đó chứ ?
-- Ơ .... ko .
-- Vậy thì đi vệ sinh đi, ko còn sớm đâu .
-- Ta ...
- Sao ? Mi có gì muốn hỏi ta hả ?
-- Mi ko sao chứ ?
NB xoay tròn
-- KO sao ! Như mi thấy đấy .
-- NB, đừng gắng gượng nhé .
NB bẹo má bạn
-- Ta thấy mi sao sao thì đúng hơn đó, HT ạ . Từ lúc thức dậy đến giờ, toàn nhìn ta hỏi những câu đâu đâu ấy . Có phải đêm qua ngủ ko được nên mệt phải ko ?
- KO phải, ta thấy mi kì lạ quá nên hơi lo thôi .
-- Ta vẫn bình thường mà, chỉ có điều là sẽ ko sống trong đau khổ triền miên nữa . Mi nói đúng, người chết là hết, ko còn gì để lo lắng nữa .
-- NB !
-- Mi thích nhìn ta cười hay nhìn ta khóc ?
-- Đương nhiên thích nhìn mi cười rồi .
-- Vậy còn ko mau...
HT giơ tay
-- Ok, ta đi vệ sinh đây, năm phút nữa sẽ có mặt ngay .
Cô nhảy chân sáo vào nhà tắm, trên môi điểm một nụ cười nhẹ
-- Hèn gì sáng nay nắng rất đẹp .
NB nhìn theo HT, khuôn mặt thật buồn
-- Xin lỗi nha, HT . Ta chỉ có gắng gượng được như thế thôi, để cho mi ko phải lo lắng . Thật ra trong lòng ta, nỗi đau buồn luôn xâm chiếm . Bản thân ta cũng ko biết bao giờ nó dứt và sẽ ngã quỵ lúc nào .
Loáng một cái, HT đã có mặt tại bàn ăn với bộ đồ công sở, cô hít hít mũi
-- Thơm quá, NB ơi !
-- Có đói bụng ko ?
-- Đương nhiên là đói rồi . Đặc biệt hôm nay ta thấy rất đói . Đã hơn một tháng rồi ko có bàn tay nội trợ làm thức ăn cho ta .
HT ngán ngẩm
-- Sáng nào cũng vậy, ko cục xôi thì khúc củi . Trời ơi, ta sợ lắm rồi !
o0o0o0o0o0
Thế thui nghen ! Đọc vui vẻ !