Ba người trong một quán ăn trưa

Started by tùng anh, 01/06/08, 16:02

Previous topic - Next topic

tùng anh

Ba người trong một quán ăn trưa



Trưa muộn.
Quán đã thưa vắng.
Ba người ngồi ở ba góc bàn, tạo thành một hình tam giác. Không ai nói với ai một lời nào. Đơn giản họ không quen nhau, họ chỉ tình cờ cùng vào một quán cơm trưa, vào lúc quán đã thưa vắng vào một buổi trưa muộn.

Chỉ thế thôi.

* * *


Cô ngồi ở chiếc bàn phía trong góc quan sát hai người ngồi phía trước. Một là gã tóc xoăn dáng người gầy, miệng phì phèo thuốc lá. Có vẻ gã đến chỉ để hút thuốc chứ không phải để ăn trưa. Còn người ngồi ở góc tam giác còn lại là một người đàn ông trung niên, cô chỉ nhìn được nửa khuôn mặt. Thi thoảng anh ta lại nhìn đăm chiêu ra vòm trời ngoài cửa sổ, thở dài.

Hình như là một buổi trưa đầy tâm trạng.

Những chiếc bàn rì rầm với nhau.

Cô muốn ngồi một mình suốt buổi trưa hôm nay. Cơ quan nhiều người. Cô quen hết và tất cả họ cũng mỉm cười với cô. Những nụ cười rất tươi, giấu trong đó những ganh ghét, đố kỵ. Cô thấy sợ những nụ cười, cô thấy sợ những con người, ngoài mặt thì hòa nhã, vui vẻ nhưng chỉ chờ cơ hội là dìm nhau xuống.

Cô đang chờ ngày ra đi.

* * *


Gã đã nhìn thấy cô khi vừa bước vào quán. Gã cười khẩy, chắc là một cô gái thất tình, trông buồn thế cơ mà? Một lúc, gã lại thấy một ông kính cận trông khó tính bước vào. Ăn trưa một mình à? Chắc là giận vợ. Gã cười thầm. Cơm đã dọn lên bàn nhưng gã không buồn ăn. Gã bỗng dưng khoái chí khi ngồi nghĩ về hai kẻ một-mình. A ha, chẳng lẽ thế giới cũng còn khối kẻ cô độc giống như gã?

Hôm qua, gã đã có một cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Sinh nhật đứa bạn, thế là cả đám rủ nhau karaoke, hú hét đã đời rồi kéo nhau về nhà trọ thằng bạn, bày trò cụng ly rôm rốp, chúc tụng tưng bừng rồi lăn ra ngủ tới sáng không biết trời trăng mây nước. Bỗng dưng hắn phát hiện ra rằng lũ bạn chỉ thích họp mặt nhau rồi ăn chơi nhậu nhẹt, chứ chẳng cần quan tâm tới cuộc sống của nhau. Ngỡ là thân lắm, cuộc chơi nào cũng đủ mặt, nhưng đến khi đứa này có chuyện thì đếch thấy mặt đứa kia.

Sau khi tỉnh rượu, gã nhận ra chẳng ai thèm hiểu gã và gã cũng chưa hiểu được ai. Những mối quan hệ nhàn nhạt. Và khủng khiếp hơn là gã phát hiện ra gã cô độc. Khi buồn, gã chẳng biết phải chia sẻ cùng ai. Có khi gã chạy giữa phố xá đông người nhưng không tìm nổi một gương mặt quen. Như trưa nay, hắn dò hết các số điện thoại, nhưng cuối cùng hắn lại đi một mình. Ngay cả khi hắn muốn nói rằng hắn cô độc thì hắn cũng không biết nên gọi cho ai. Vì hắn cô độc.

* * *


Anh nhìn thấy một cô gái ngồi cúi đầu và một gã trai ngồi phì phèo thuốc lá. "Chẳng phải là một không gian mình mong đợi". Anh nghĩ thầm nhưng rồi cũng kéo ghế ngồi ở một vòm cửa sáng. Hơn một tuần qua, anh ăn trưa một mình, ở một nơi không ai biết anh. Giống như nơi này.

Anh đang tìm việc. Tạm thời, mỗi ngày anh xách laptop đi làm, ghé quán cà phê nào đó và ngồi dịch những tập tài liệu tiếng Anh thuê cho đám sinh viên nhiều tiền nhưng thiếu kiến thức. Anh không thể để cả nhà lo lắng vì anh thất nghiệp. Mà lại là thất nghiệp vì một lý do không đâu. Anh bị sa thải, đơn giản chỉ vì anh dám chống lại kiểu làm ăn gian dối của ông giám đốc. Chẳng ai đứng về phía anh, và hiển nhiên số lượng người đã chiến thắng chân lý.

* * *


Họ ngồi chung với nhau, trong một bàn. Ba ly cà phê nhỏ giọt. Họ ngồi nói chuyện kẹt xe, chuyện quán có cách bài trí đẹp, mát mẻ. Họ cười với nhau. Cô nói hôm nay cô phải ở lại làm nốt công việc và cũng vì thích không gian của quán nên ngồi lại hóng mát. Gã dụi dụi điếu thuốc và hóm hỉnh bảo có hẹn đi ăn sinh nhật với đám bạn chiều nay, cũng gần đến giờ nên ngồi lại đợi. Anh cười nói anh cũng có một cuộc hẹn với đối tác lúc 2g, nên cũng không cần phải vội.

Ba người ngồi chung một chiếc bàn, cà phê tan. Họ hẹn nhau hôm nào có duyên lại gặp. Biết đâu lại có lúc hi hữu như thế này. Rồi họ lại cười với nhau, vui vẻ.

Nắng chưa nhạt, họ đứng lên rồi chia tay. Mỗi người đi về mỗi hướng.

Không ai biết tên ai. Và không ai chịu thừa nhận mình cô độc.

oOo


Cô nghĩ: có lẽ ngày mai mình sẽ đến một quán khác.

Gã nghĩ: ngày mai mình sẽ đến một quán khác.

Anh nghĩ: ngày mai mình sẽ chọn một quán khác.

... Chỉ có những chiếc bàn là rì rầm với nhau.


HÀN ĐÔNG
Đến đây một khắc tương phùng
Tri nhân tri kỷ ngại ngùng làm chi?
Đến đây một khắc ca thi
Dù mai không gặp xin ghi vào lòng

hoatim

không ai chịu thừa nhận mình cô độc.

...........................

???
trên con đường một mình em về nơi chốn tha hương ,cơn đau xa người còn thắm môi hôn nhớ về ai?....~bàn tay như cố kéo những ước mơ đã mai xa rồi
những tháng năm tàn phai hình bóng thôi còn ai??

tùng anh

Đúng rồi HT! Không ai chịu nhận mình cô độc!  :no: :no: :no:
Sự thật thì... chỉ có họ biết!  ::) ::) ::)
Đến đây một khắc tương phùng
Tri nhân tri kỷ ngại ngùng làm chi?
Đến đây một khắc ca thi
Dù mai không gặp xin ghi vào lòng

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, tình yêu độ xe Mercedes, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội