Khu Phố Văn Hoá => Người yêu thơ => Topic started by: QUANGKHAI on 13/04/07, 17:56 Return to Full Version
Title: HAI SẮC HOA TI GÔN
Post by: QUANGKHAI on 13/04/07, 17:56
Post by: QUANGKHAI on 13/04/07, 17:56
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn T.T.KH
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thắm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng:"Hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!"
Thuở đó nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp:" Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xã xăm quá- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuôm đường...
Từ đấy, thu rồi , thu, lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ai ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim một bóng người
Buồn quá ! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa.. vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thắm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng:"Hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!"
Thuở đó nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp:" Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy"
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xã xăm quá- tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuôm đường...
Từ đấy, thu rồi , thu, lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ai ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim một bóng người
Buồn quá ! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa.. vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?
Title: Re: HAI SẮC HOA TI GÔN
Post by: Re Bin on 15/04/07, 14:54
Post by: Re Bin on 15/04/07, 14:54
Bài thơ này hay lăm, hai câu kết có nhiều kiểu rất khác nhau nhưng mỗi câu có cái hay riêng.
Riêng thùng rác thích kết ..... nói sau
Riêng thùng rác thích kết ..... nói sau
Title: Re: HAI SẮC HOA TI GÔN
Post by: nothing on 26/04/07, 13:23
Post by: nothing on 26/04/07, 13:23
Bài thơ " Hai sắc hoa Tigôn" có một bài đáp lại đấy, là bài : " Màu máu Tigôn", em post lên cho đủ cặp anh Khải nhá!
Người ta trả lại cánh hoa tàn
Thôi thế duyên tình cũng dở dang
Màu máu Tigôn đà biến sắc,
Tim người yêu cũ phủ màu tang!
K. hỡi, người yêu của tôi ơi!
Nào ngờ em giết chết một đời!
Dưới mồ đau khổ anh ghi nhớ,
Hình ảnh em hoài, mãi thế thôi.
Quên làm sao được thuở ban đầu
Một cánh Tigôn dạ khắc sâu!
Một cánh hoa xưa màu hi vọng
Nay còn dư ảnh trái tim đau.
Anh biết làm sao được hở trời!
Dứt tình bao nỡ, nhớ không thôi!
Thôi em hãy giữ cành hoa úa
Kỉ niệm ngàn năm một cuộc đời!
Màu máu Tigôn
Người ta trả lại cánh hoa tàn
Thôi thế duyên tình cũng dở dang
Màu máu Tigôn đà biến sắc,
Tim người yêu cũ phủ màu tang!
K. hỡi, người yêu của tôi ơi!
Nào ngờ em giết chết một đời!
Dưới mồ đau khổ anh ghi nhớ,
Hình ảnh em hoài, mãi thế thôi.
Quên làm sao được thuở ban đầu
Một cánh Tigôn dạ khắc sâu!
Một cánh hoa xưa màu hi vọng
Nay còn dư ảnh trái tim đau.
Anh biết làm sao được hở trời!
Dứt tình bao nỡ, nhớ không thôi!
Thôi em hãy giữ cành hoa úa
Kỉ niệm ngàn năm một cuộc đời!
Title: Re: HAI SẮC HOA TI GÔN
Post by: hoatim on 26/04/07, 14:43
Post by: hoatim on 26/04/07, 14:43
Người ta trả lại cánh hoa tàn
Thôi thế duyên tình cũng dở dang
Màu máu Tigôn đà biến sắc,
Tim người yêu cũ phủ màu tang!
hay thật đấy nothing àh !đúng là một cặp. .bài thơ rất hay,hoatim rất thích bài này hiiiiiiii
Title: Re: HAI SẮC HOA TI GÔN
Post by: QUANGKHAI on 13/05/07, 22:39
Post by: QUANGKHAI on 13/05/07, 22:39
HOA TIGÔN XUÂN QUỲNH
[i]Của mẹ anh ngày xưa
Cánh hoa bên thềm cũ
Cánh hoa như lệ vỡ
Như máu vừa mới sa
Như ngàn vạn giọt mưa
Của nỗi buồn khôn dứt
Một bến sông lạnh vắng
Một con đường cô đơn
Một ráng đỏ chiều hôm
một tình yêu đã mất
Tóc mẹ giờ đã bạc !
Sắc hoa còn tươi nguyên
Trong giấc mơ êm đềm
Lại trở về tuổi trẻ
Cánh hoa giờ vẫn thế
Tháng năm giờ qua đi
Những gió và những mưa
Chờ mong và nước mắt
Những hoa và những đất
Tình yêu và chân trời
Tất cả đã qua rồi
Tóc mẹ giờ đã bạc!
Cánh hoa không đổi khác
Em anh giờ lớn lên
Mắt nâu và tóc đen
Những phương trời khao khát
Những con đường mơ ước
Những tình yêu chờ mong
Những cửa biển dòng sông
Những hành tinh mới lạ
Trưa gió về đập cửa
Biết bao điều xôn xao
Bầu trời xanh và cao
Lòng bỗng nghe tiếng hát
Cánh hoa không đổi khác
Rụng đầy trên lối qua
Rụng đầy trong câu thơ
Trang sách vàng bụi phủ
Hoa ngày xua vẫn đó
Em anh giờ lớn lên[/i]
[i]Của mẹ anh ngày xưa
Cánh hoa bên thềm cũ
Cánh hoa như lệ vỡ
Như máu vừa mới sa
Như ngàn vạn giọt mưa
Của nỗi buồn khôn dứt
Một bến sông lạnh vắng
Một con đường cô đơn
Một ráng đỏ chiều hôm
một tình yêu đã mất
Tóc mẹ giờ đã bạc !
Sắc hoa còn tươi nguyên
Trong giấc mơ êm đềm
Lại trở về tuổi trẻ
Cánh hoa giờ vẫn thế
Tháng năm giờ qua đi
Những gió và những mưa
Chờ mong và nước mắt
Những hoa và những đất
Tình yêu và chân trời
Tất cả đã qua rồi
Tóc mẹ giờ đã bạc!
Cánh hoa không đổi khác
Em anh giờ lớn lên
Mắt nâu và tóc đen
Những phương trời khao khát
Những con đường mơ ước
Những tình yêu chờ mong
Những cửa biển dòng sông
Những hành tinh mới lạ
Trưa gió về đập cửa
Biết bao điều xôn xao
Bầu trời xanh và cao
Lòng bỗng nghe tiếng hát
Cánh hoa không đổi khác
Rụng đầy trên lối qua
Rụng đầy trong câu thơ
Trang sách vàng bụi phủ
Hoa ngày xua vẫn đó
Em anh giờ lớn lên[/i]
Title: Re: HAI SẮC HOA TI GÔN
Post by: nothing on 26/05/07, 09:36
Post by: nothing on 26/05/07, 09:36
Bài Thơ Cuối Cùng - TTKh
Anh hỡi tháng ngày xa quá nhi??
Một mùa thu cũ, một lòng đau
Ba năm ví biết anh còn nhớ
Em đã câm lời, có nói đâu!
Đã lỡ, thôi rồi! chuyện biệt ly
Càng khơi càng thấy lụy từng khi
Trách ai mang cánh "Tigôn" ấy
Mà viết tình em, được ích gì?
Chỉ có ba người đã đọc riêng
Bài thơ "Đan Áo" của chồng em
Bài thơ "Đan Áo" nay rao bán
Cho khắp người đời thóc mách xem
Là giết đời nhau đấy, biết không?
Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung
Giận anh, em viết dòng dư lệ
Là chút dư hương: điệu cuối cùng!
Từ đây, anh hãy bán thơ anh
Còn để yên tôi với một mình
Những cánh hoa lòng, hừ! đã ghét
Thì đem mà đổi lấy hư vinh
Ngang trái đời hoa đã úa rồi
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi
Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp
Đi nhớ người không muốn nhớ lời!
Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây
Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
Nếu không yên được thì tôi... chết
Đêm hỡi! Làm sao tối thế nầy?
Năm lại năm qua cứ muốn yên
Mà phương ngoài gió chẳng làm quên
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín
Lại chính là anh? anh của em!
Tôi biết làm sao được hỡi trời?
Giận anh, không nỡ! Nhớ không thôi!
Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt
Sợ quá đi, anh... "có một người"!...