Khu Phố Văn Hoá => Người yêu thơ => Topic started by: QUANGKHAI on 23/04/07, 17:55 Return to Full Version

Title: THƠ - NGUYỄN BÍNH_ST
Post by: QUANGKHAI on 23/04/07, 17:55
LỠ BƯỚC SANG NGANG

Em ơi, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thượng
Mẹ già một nắng hai sương
Chi đi một bước trăm đường xót xa
Cậy em, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương

Hôm nay xác pháo đầy đường
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
Chuyến này chị bước sang ngang
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây
Rượu hồng em uống cho say
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng
Rồi đay sóng gió ngang sông
Đầy thuyền hận, chi lo không tới bờ
Miếu thiêng vụng kén người thờ
Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em
Đêm qua là trắng ba đêm
Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn
Một vai gánh lấy giang san...
Một vai nữa gánh muôn vàn nhơ thương
Mắt quầng tóc rối tơ vương
Em còn cho chị lược gương làm gì!
Một lần này bước ra đi
Là không hẹn một lần về nữa đâu
Cách mấy mươi con sông sâu
Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh
Cũng là thôi cũng là đành
Sang sông lỡ bước riêng mình chị đâu
Tuổi son nhạt thắm phai đào
Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!
Em đừng khóc nữa em ơi
Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em
Một đi bảy nổi ba chìm
Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần
Dù em thương chị mười phần
Cũng không ngăn nổi một lần chị đi
Chị tôi nước mắt đầm đìa
Chào hai họ để đi về nhà ai
Mẹ trông theo mẹ thở dài
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran
Tôi ra đứng tận đầu làng
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa...

                       2

Giời mưa ướt áo làm gì
Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng
Người ta pháo đỏ rượu hồng
Mà trên đầu chị một vòng hoa tang
Lần đầu chị bước sang ngang
Tuổi son sông nước đò ngang chưa tường
Ở nhà em nhớ mẹ thương
Ba gian trống một mảnh vườn xác xơ
Mẹ ngồi bên cửi xe tơ
Thời thường nhắc: chị giờ này ra sao
Chị bây giờ... nói thế nào?
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang
Chị từ lỡ bước sang ngang
Trời giông bão giữa tràng giang lật thuyền
Xuôi dòng nước chảy liên miên
Đưa thân thể chị tới miền đau thương
Mười năm gối hận bên giường
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh
Mười năm đưa đám một mình
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên
Mười năm lòng lạnh như tiền
Tim đi hết máu cái duyên không về

Nhưng em ơi! một đêm hè
Hoa xoan nở,xác con ve hoàn hồn
Dừng chân trên bến sông buồn
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang
Đoái thương thân chị lỡ làng
Đoái thương phận chị dở dang những ngày
Rồi ...rồi chị nói sao đây?
Em ơi! nói nhỏ câu này với em
Thế rồi máu chảy về tim
Duyên làm lành chị duyên tìm về môi
Chị nay lòng ấm lại rồi
Mối tình chết đã có người hồi sinh
Chị từ dan díu với tình
Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng
Tìm ai khắc một chữ Nàng
Mà tim chị một chữ Chàng khắc theo ...
Nhưng yêu chỉ để mà yêu
Chị còn dám ước một điều gì hơn
Một lần hai lỡ keo sơn
Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung
Rồi đêm kia lệ ròng ròng
Tiễn dưa người ấy sang sông chị về
Tháng ngày qua cửa buồng the
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa

                    3

Úp mặt vào hai bàn tay
Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm
Đã đành máu trở về tim
Nhưng không buộc nổi cánh chim giang hồ
Người đi xây dựng cơ đồ
Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân
Người đi khoác áo phong trần
Chị về may áo liệm dần nhớ thương
Hồn trinh ôm chặt chân giường
Đã cùng chị khóc đoạn đường thơ ngây
Năm xưa đêm ấy giường này
Nghiến răng nhắm mắt cau mày ... cực chưa ?

Thế là tàn một giấc mơ
Thế là cả một bài thơ não nùng
Tuổi son mà đỏ môi hồng
Bước chân về đến nhà chồng là thôi
Đêm qua mưa gió đầy giời
Trong hồn chị có một người đi qua ...

Em về thương lấy mẹ già
Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công
Chị giờ sống cũng bằng không
Coi như chị đã ngang sông đắm đò .







Title: Re: THƠ - NGUYỄN BÍNH
Post by: QUANGKHAI on 23/04/07, 18:00
TÂM HỒN TÔI

Tâm hồn tôi là bình rượu nhỏ
Rót lần rót mãi xuống nàng Oanh
Không xua tay nhưng nàng đã vô tình
Hất ly rượu hồn tôi qua cửa số ...
Title: Re: THƠ - NGUYỄN BÍNH
Post by: QUANGKHAI on 23/04/07, 18:06
Nếu các bạn thích hoặc muốn tìm hiểu bài thơ nào của nhà thơ Nguyễn Bính thi cứ nhắn tin cho tôi trong mục này tôi sẽ tìm và đăng thơ cho các bạn
Title: Re: SIÊU TẦM_THƠ - NGUYỄN BÍNH_
Post by: QUANGKHAI on 24/04/07, 12:50
THÔI NÀNG Ở LẠI

Hoa đào từng cánh rơi như tưới
Xuống mặt sân rêu những giọt buồn
Như những tim tình tan vỡ ây
Nhện già giăng mắc sợi tơ đan

Nàng đến thăm tôi một buổi chiều
Những mong chắp nối lại thương yêu
Nhưng tôi không dám, tôi không thể
Chắp nối bao nhiêu khổ bây nhiếu

Nàng hỡi ! tôi không thể dối nàng
Dối tôi mà lại nói yêu đương
Tôi giờ như một người tang tóc
Chả dám cùng ai dệt mộng vàng

Nàng hãy vì tôi đoán một lời
"Từ nay nàng đã hết yêu tôi
Từ nay ta sẽ xa nhau mãi
Và sẽ quên nhau đến trọn đời".

Nàng hãy đi xây lại cuộc đời
Rồi đây ai nhắc đến tên tôi
Và ai có hỏi: là ai nhỉ
Nàng lạnh lùng cho: Chả biết ai

Tôi sẽ đi đây ! Tôi sẽ quên!
Trọn đời làm một kẻ vô duyên
Trọn đời làm một thân cô lữ
Ở mọi đường xa ở mọi miền
Ai đi chắp cánh lại hoa rơi

Bắt bóng chim xa tận cuối giời
Có lẽ ngày mai đò ngược sớm
Thôi nàng ở lai... để quên tôi 
Title: Re: SIÊU TẦM_THƠ - NGUYỄN BÍNH_
Post by: QUANGKHAI on 25/04/07, 00:13
CÂY BÀNG CUỐI THU

Thu sang trên những cánh bàng
Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi
Hôm qua đã rụng một rồi
Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn
Hôm nay lá thấy tôi buồn
Lìa cành theo gió là luồn qua song
Hai tay ôm lá vào lòng
Than ôi chiếc lá cuối cùng là đây
Quạnh hiu như tấm thân này
Lại âm thầm sống những ngày gió mưa ...
Title: Re: SIÊU TẦM_THƠ - NGUYỄN BÍNH_
Post by: QUANGKHAI on 25/04/07, 00:19
Vũng Nước

Hồn tôi như vũng nước đầy
Em như cữ nắng bảy ngày chưa thôi
Nắng đưa vũng nước lên giời
Làm mây lơ lửng để rồi làm mưa
Vũng khô năm đợi mười chờ
Mưa sang xứ khác .Ai ngờ hồn tôi ...
Title: Re: SIÊU TẦM_THƠ - NGUYỄN BÍNH_
Post by: QUANGKHAI on 01/05/07, 21:16
LÒNG YÊU ĐƯƠNG

Yêu yêu mãi thế này
Tôi như một kẻ sa lầy trong yêu
Cao bao nhiêu thấp bấy nhiêu
Một hai ba bốn năm chiều rồi ... thôi

Nơi này chán vạn hoa tươi
Để yên tôi hái đừng mời tôi lên
Một đi làm nở hoa sen
Một cười làm rụng hàng nghìn hoa mai

Hương thơm như thể hoa nhài
Những môi tô đậm làm phai hoa đào
Non nà như thể hoa cao
Thân hình yểu điệu như là hoa lan

Ai yêu như tôi yêu nàng
Họp nhau lại, thành làng cho xinh
Chung nhau dựng một trường đình
Thờ riêng một vị thần linh là nàng
[/center[/color]]
Title: Re: SIÊU TẦM_THƠ - NGUYỄN BÍNH_
Post by: QUANGKHAI on 01/05/07, 23:24
[i]TRUYỆN CỔ TÍCH[/i]

Em ạ! Ngày xưa vua nước bướm
Kén nhân tài mở Điệp lang khoa
Vua không lấy trạng vua thề thế
Con bướm vàng tuyền đậu thám hoa

Vua liền gọi gả con gái yêu
Nàng đẹp như em chả nói điêu
Vua nuông hai vợ chồng phò mã
Cho nhởn xem hoa sớm lại chiều

Một hôm hai vợ chồng quan thám
Mê mải xem hoa lạc lối về
Vờ khóc: mình ơi em hãi lắm
Trời chiều lạc lối tới vườn lê

Vườn đầy hoa trắng như em ấy
Bỗng một bà tiên hiển hiện ra
Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại
Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa

Bà thấy vợ chồng con bướm dại
Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê
Đến bên âu yếm bà thương hại
Ý hẳn hai con lạc lối về

Đây về nước bướm đường xa lắm
Về tạm nhà ta ngủ với ta
Có đủ chăn thêu cùng gối gấm
Có nhiều bánh ngọt ướp hương hoa

Đêm ấy chăn êm và gối êm
Vợ chồng ăn bánh với bà tiên
Ăn xong thoắt chốc liền thay lốt
Chồng hóa làm anh, vợ hóa em
Title: Re: SIÊU TẦM_THƠ - NGUYỄN BÍNH_
Post by: QUANGKHAI on 01/05/07, 23:33
ĐÓA HOA HỒNG

Thưa đây một đóa hoa hồng
Và đây một áng hương lòng hoang vu
đầu bù trở lại kinh đô
Tơ vuơng chín mối sầu cho một lòng
Tình tôi như đóa hoa hồng
Ở mương oan trái trong lòng tịch liêu
Kinh đô cát bụi bay nhiều
Tìm đâu thấy một người yêu hoa hồng
Title: Re: SIÊU TẦM_THƠ - NGUYỄN BÍNH_
Post by: QUANGKHAI on 02/05/07, 10:11
Vâng

Lạ quá làm sao tôi cứ buồn
Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn
Làm sao tôi cứ tương tư mãi
Người đã cùng tôi phụ rất tròn

Thì ra chỉ có thế mà thôi
Yêu đấy! không yêu đấy , để rồi
Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác
Dệt từng tấm mộng để dâng ai

Khuyên mãi son cho chữ " ái tình "
Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh
Có người đêm ấy khoe chồng mới
" Em chửa yêu ai , mới có mình"

Có người trong gió rét mùa đông
Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng
Còn bảo : đường lên còn vụng quá
Lần đầu đan áo kiểu đàn ông

Vâng chính là cô chửa yêu ai
Lần đầu đan áo kiểu con trai
Tôi về thu cả ba đống lại
Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời
 
Title: Re: SIÊU TẦM_THƠ - NGUYỄN BÍNH_
Post by: hoatim on 03/05/07, 12:08
           :::Nguyễn Bính:::
             Thư Gửi Thầy Mẹ



Ai về làng cũ hôm nay,
Thư này đưa hộ cho thầy mẹ tôi.
Con đi mười mấy năm trời,
Một thân, một bóng, nửa đời gió sương.
Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương,
Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi !
Thầy mẹ ơi, thầy mẹ ơi,
Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư !

Con đi năm ấy tháng tư,
Lúa chiêm xấp xỉ giỗ từ tháng ba.
Con đi quạnh cửa quạnh nhà,
Cha già đập lúa, mẹ già giữ rơm.
Cha giậm gạo, mẹ thổi cơm,
Có con, con vắng, ai làm thay cho .
Con dan díu nợ giang hồ,
Một mai những tưởng cơ đồ làm nên.
Ai ngờ ngày tháng lưu niên,
đã không gọi chút báo đền dưỡng sinh.
Lại mang ân ái vào mình,
Cái yêu làm tội làm tình cái thân.
Bó tay như kẻ hàng thần,
Chán chường như lũ tàn quân lìa thành.
Mẹ cha thì nhớ thương mình,
Mình đi mình nhớ người tình xa xôi ...
ở thư nầy thầy mẹ ơi,
Nhận cho con lấy vài lời kính thăm.
Xin thầy mẹ cứ yên tâm.
đừng thương nhớ, một vài năm con về.
Thầy ơi đừng chặt vườn chè,
Mẹ ơi, đừng bán cây lê con trồng ...
Nhớ thương thầy mẹ khôn cùng,
Lạy thầy, lạy me. thấu lòng cho con.

Title: Re: THƠ - NGUYỄN BÍNH_ST
Post by: kimtieulong on 14/08/09, 21:17
Quote from: QUANGKHAI on 23/04/07, 18:00
TÂM HỒN TÔI

Tâm hồn tôi là bình rượu nhỏ
Rót lần rót mãi xuống nàng Oanh
Không xua tay nhưng nàng đã vô tình
Hất ly rượu hồn tôi qua cửa số ...

Title: Re: THƠ - NGUYỄN BÍNH_ST
Post by: tu_ngodinh@yahoo.com.vn on 04/05/10, 01:07
Quote from: QUANGKHAI on 23/04/07, 17:55
LỠ BƯỚC SANG NGANG

Em ơi, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thượng
Mẹ già một nắng hai sương
Chi đi một bước trăm đường xót xa
Cậy em, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương

Hôm nay xác pháo đầy đường
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
Chuyến này chị bước sang ngang
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây
Rượu hồng em uống cho say
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng
Rồi đay sóng gió ngang sông
Đầy thuyền hận, chi lo không tới bờ
Miếu thiêng vụng kén người thờ
Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em
Đêm qua là trắng ba đêm
Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn
Một vai gánh lấy giang san...
Một vai nữa gánh muôn vàn nhơ thương
Mắt quầng tóc rối tơ vương
Em còn cho chị lược gương làm gì!
Một lần này bước ra đi
Là không hẹn một lần về nữa đâu
Cách mấy mươi con sông sâu
Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh
Cũng là thôi cũng là đành
Sang sông lỡ bước riêng mình chị đâu
Tuổi son nhạt thắm phai đào
Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!
Em đừng khóc nữa em ơi
Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em
Một đi bảy nổi ba chìm
Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần
Dù em thương chị mười phần
Cũng không ngăn nổi một lần chị đi
Chị tôi nước mắt đầm đìa
Chào hai họ để đi về nhà ai
Mẹ trông theo mẹ thở dài
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran
Tôi ra đứng tận đầu làng
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa...

                       2

Giời mưa ướt áo làm gì
Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng
Người ta pháo đỏ rượu hồng
Mà trên đầu chị một vòng hoa tang
Lần đầu chị bước sang ngang
Tuổi son sông nước đò ngang chưa tường
Ở nhà em nhớ mẹ thương
Ba gian trống một mảnh vườn xác xơ
Mẹ ngồi bên cửi xe tơ
Thời thường nhắc: chị giờ này ra sao
Chị bây giờ... nói thế nào?
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang
Chị từ lỡ bước sang ngang
Trời giông bão giữa tràng giang lật thuyền
Xuôi dòng nước chảy liên miên
Đưa thân thể chị tới miền đau thương
Mười năm gối hận bên giường
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh
Mười năm đưa đám một mình
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên
Mười năm lòng lạnh như tiền
Tim đi hết máu cái duyên không về

Nhưng em ơi! một đêm hè
Hoa xoan nở,xác con ve hoàn hồn
Dừng chân trên bến sông buồn
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang
Đoái thương thân chị lỡ làng
Đoái thương phận chị dở dang những ngày
Rồi ...rồi chị nói sao đây?
Em ơi! nói nhỏ câu này với em
Thế rồi máu chảy về tim
Duyên làm lành chị duyên tìm về môi
Chị nay lòng ấm lại rồi
Mối tình chết đã có người hồi sinh
Chị từ dan díu với tình
Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng
Tìm ai khắc một chữ Nàng
Mà tim chị một chữ Chàng khắc theo ...
Nhưng yêu chỉ để mà yêu
Chị còn dám ước một điều gì hơn
Một lần hai lỡ keo sơn
Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung
Rồi đêm kia lệ ròng ròng
Tiễn dưa người ấy sang sông chị về
Tháng ngày qua cửa buồng the
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa

                    3

Úp mặt vào hai bàn tay
Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm
Đã đành máu trở về tim
Nhưng không buộc nổi cánh chim giang hồ
Người đi xây dựng cơ đồ
Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân
Người đi khoác áo phong trần
Chị về may áo liệm dần nhớ thương
Hồn trinh ôm chặt chân giường
Đã cùng chị khóc đoạn đường thơ ngây
Năm xưa đêm ấy giường này
Nghiến răng nhắm mắt cau mày ... cực chưa ?

Thế là tàn một giấc mơ
Thế là cả một bài thơ não nùng
Tuổi son mà đỏ môi hồng
Bước chân về đến nhà chồng là thôi
Đêm qua mưa gió đầy giời
Trong hồn chị có một người đi qua ...

Em về thương lấy mẹ già
Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công
Chị giờ sống cũng bằng không
Coi như chị đã ngang sông đắm đò .