Khu Phố Văn Hoá => Văn xuôi => Topic started by: saos@ngmo on 08/09/06, 13:31 Return to Full Version
Title: Tiên
Post by: saos@ngmo on 08/09/06, 13:31
Post by: saos@ngmo on 08/09/06, 13:31
1.
Tôi bơi lượn trong bể nước mới mà nghệ nhân Ka vừa thả tôi vào để chuẩn bị cho cuộc lai giống và phối màu mới.
Ka ngồi nhìn tôi mà không biết rằng tôi cũng đang nhìn chàng.
Chàng là một nghệ nhân kỳ quặc, nổi tiếng trong giới chơi cá vì đã phối được những sắc màu huyền bí cho nhiều loài cá khó lai tạo; thế mà không bao giờ chàng để tâm tìm kiếm một giải thưởng nào cho cuộc chơi tài hoa đầy tính huyền thoại của mình.
Trong những bể kính của chàng có vô số loài cá tuyệt đẹp. Nào là bầy cá Xiêm óng ả, thướt tha và xanh như ngọc bích. Nào là bọn Hồng Kim đỏ rực màu huyết dụ, lướt đi như những thanh đoản kiếm rợn người, bay loang loáng giữa đám rong đuôi chồn rất hồ ly. Rồi thì lấp lánh màu sắc cầu vồng là những nàng Phượng Hoàng giương vây cánh quạt mà lượn lờ ẩn hiện giữa rừng rong tảo lả lướt hay các hang đá cuội quanh co.
Người ta gọi chàng là "Ka". Đó là phát âm chữ viết tắt K. à? Nhưng nó là gì? Dẫu sao đi nữa, đấy là một tiếng dễ gọi nhất. "Ka" có thể là linh hồn, có thể là tình yêu. Hay là Không, là không gì hết. Hay là Cả, là tất cả? Hoặc là Ca hát, đơn giản thế thôi. Theo tôi, chắc là Cá. Vì chàng yêu cá mà.
Còn tôi thì chàng gọi là cá Tiên.
Chàng có một người yêu tên là Tiên. Có gì quan hệ giữa nàng và tôi?
2.
Cá Tiên của ta ơi, em rất đẹp. Nhưng ta muốn em đẹp hơn nữa. Ta chưa biết làm thế nào, nhưng trong bể kính mới này, em sẽ trở nên một trang tuyệt thế giai ngư. Em sẽ là cuộc sáng tạo linh diệu nhất của ta.
Em là giấc mơ của ta. Em là sinh vật nhẹ nhất, thanh tú nhất. Em hiện thân cho cái nhẹ tênh của hiện hữu, cái nhẹ tênh của tiêu giao du.
3.
Trang cùng với Huệ dạo chơi trên cầu sông Hào.
Đàn cá du kia (Trang nói) bơi lội thung dung, cá vui quá nhỉ.
Ông không phải là cá (Huệ nói), sao mà biết cá vui?
Ông không phải là tôi (Trang đáp), sao biết tôi không biết...
4.
Người viết không phải là người đọc. Cũng như người đọc không phải là người viết.
Nhưng người đọc chính là người viết dẫu là không có bút. Người viết lại là người đọc cứ ưa cầm bút.
Người đọc và người viết không biết mình là ai, không biết mình đang đọc, không biết mình đang viết.
Người viết biết rằng con cá nó rất vui. Người đọc thì biết rằng con cá nó có thể rất không vui.
Mà như thế thì có sao đâu?
Cá biết rằng chàng Ka kia đang ngắm cá rất vui. Nhưng... cơ mà ai vui? Ai biết?
5.
- A, Tiên! Vào đây đi em! Đợi em lâu quá rồi đó!
- Nhưng anh đang làm gì vậy?
- Ngắm Tiên.
- Thế à? Ngắm con cá Tiên của anh trong bể thì có.
- Em mới là con cá đẹp nhất.
- Không dám đâu!
- Tiên là con cá hay Tiên là con gái thì cũng thế. Tiên là con cá bơi lội giữa những kẽ tay của anh.
- Không thčm đâu!
6.
Lệ Cơ là Người Đẹp, đối với cői người ta. Vậy mà thấy nàng thì cá lặn mất tăm. Hãi quá!
7.
Tiên là một người đẹp. Và tôi ngắm nàng, không lặn đi đâu.
Ka đang dịu dàng tháo ra khỏi ngực nàng làn áo nịt nhung như thể đang bóc đi lớp vỏ trứng.
Tôi ngắm họ. Đẹp đôi như hai con cá. Họ đang "ép" nhau trong bể, a nhầm, trong giường.
Phải nói rằng con người "ép" nhau rất tuyệt. Ví dụ như, loài cá cũng biết hôn, nhưng chỉ hôn nhau nơi miệng. Còn con người, đã hôn thì họ hôn tất cả.
Đôi môi của Ka như một con cá đang bơi trong cái bể êm ái của làn da hồng hồng. Và cái bể xinh đẹp ấy cũng có đồi cao, lũng thấp, khe lạch, và cả đám rong đen huyền mềm mại nữa.
8.
- Anh, con cá Tiên đang nhìn mình
- Nó đang đẹp lên, em có thấy không? Và yểu điệu như một thục nữ.
- Đừng có mơ!
- Thực sự anh đang mơ rằng con cá sẽ hoá thân.
- Thì cứ mơ đi! Nhưng đến giờ rồi, em phải về thôi!
- Còn sớm mà!
- Còn sớm ư? Khi mà từ Phố của anh em phải trở về Núi?
- Khi nhìn về phía Núi của em, anh cũng thường mơ thấy em hoá thân thành cá.
- Người gì đâu mà lạ! Thôi em về đây!
9.
Họ chia tay. Cô gái sẽ lên chiếc bus cuối cùng đi về chân núi.
Đêm nay Ka sẽ ngủ với chiếc áo lót của cô gái, chiếc áo trắng nőn có mùi nước hoa pha lẫn mồ hôi của cô mà chàng vừa xin được. Thế đấy, con người!
Tôi có bơi vào giấc ngủ của Ka không?
10.
Ta có thể biến em, cá Tiên của ta ơi, thành một kiệt tác không?
Con cá du trắng của Trang Tử như thế nào nhỉ? Có đẹp bằng em không? Ta tin rằng ông lão Nam Hoa rất yêu cá du. Ông rất yêu cá, cả cá lớn lẫn cá bé. Viết sách là ông nhắc ngay đến cá. Biển Bắc có con cá gọi là cá Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Sao hả, em ngạc nhiên ư? Trang Tử cà rỡn ấy mà. Ông luôn luôn cà rỡn. Một quyển sách cổ cho ta biết rằng không có con cá nào tên là cá Côn. Côn chỉ có nghĩa là trứng cá, dường như là cái thứ nhỏ nhất mà mắt người có thể nhìn thấy được. Thế mà Trang lấy chữ ấy đặt tên cho con cá khổng lồ bịa đặt đó.
Nhưng Côn vẫn cứ là con cá của Trang, có thể cực lớn và có thể cực bé. Trang đã làm cho nó bất tử, giễu cợt mọi thứ sinh vật học và sử học.
Em có là con cá của ta không, nàng Tiên của ta?
11.
Ŕ, tôi bắt đầu hiểu nghệ nhân Ka. Chàng muốn, không chỉ nhìn thấy tôi, mà còn sáng tạo ra tôi, con cá Tiên của chàng.
Thế đấy, con người!
12.
- Alô! Tiên ơi, em về đến Núi chưa?
- Chưa, nhưng sắp đến rồi. Lần này em sẽ nhờ bố em làm cho anh một con cá tuyệt đẹp bằng đá.
- Một nghệ nhân đá cừ khôi như bố em thì biến đá thành thứ gì chẳng được. Thậm chí, anh tin rằng lúc trước, bố em tạc ra một pho tượng xinh đẹp là em, hay tưởng tượng ra em thì cũng thế. Em hình thành từ đá của Linh Sơn, hoặc là từ giấc mơ của ông ấy.
- Thôi đi! Người gì đâu mà lạ! Không nói nữa đâu.
13.
Cái đó, con người gọi là điện thoại ư?
Loài cá chúng tôi thì cần gì thứ đó, cả ngôn ngữ cũng chẳng cần.
Con người thì lúc nào cũng bơi trong ngôn ngữ. Họ là con cá bị vây khốn trong tiếng nói và chữ viết, dù nhìn thì thấy họ rất tung tăng, rất thoả mãn với ngôn ngữ của mình.
Ngôn từ sáng tạo ra con người, và ngôn từ cũng chính là kẻ sát nhân. Họ có hiểu được điều đó không?
Con người lúc nào cũng ba hoa, kể cả khi im lặng. Khi họ im lặng, họ vẫn cứ muốn nói cái gì đó. Cái im lặng của họ cũng là một con dao hai lưỡi, không giống niềm im lặng của cá hay niềm vui của cá. Chỉ một mình Trang Tử là biết điều đó.
Tôi có bơi vào giấc ngủ của Ka không?
14.
- Alô! Anh chưa ngủ à? Em đang nằm trong bồn tắm nước nóng và nhớ anh. Em nằm trong bồn nước như con cá Tiên của anh.
- Anh đang hình dung em như thế nào trong bể nước. Ngực em có nổi trên mặt nước không? Bồng bềnh như hai hoang đảo lạnh lẽo. Không có gì có đôi mà lại cô đơn như nó, phải không?
- Anh không phải là nó, sao mà biết nó cô đơn?
- Em không phải là anh, sao biết anh không biết?
- Người gì mà lạ!
- Tiên ơi, con cá Tiên đang biến hình.
- Thế em có bơi vào giấc ngủ của anh không, hở Ka?
- Trước mắt anh, con cá đang hoá thân thành một loài gì đó tuyệt đẹp. Nửa mình là đuôi cá óng a óng ánh. Nửa mình trông tựa như em. Mái tóc, gương mặt, bộ ngực, hai cánh tay... thảy đều xinh đẹp, đẹp quá, Tiên ơi!
- Thế à? Đó là một giấc mơ.
15.
Tôi có bơi vào giấc ngủ của Ka không?
Tôi bơi lượn trong bể nước mới mà nghệ nhân Ka vừa thả tôi vào để chuẩn bị cho cuộc lai giống và phối màu mới.
Ka ngồi nhìn tôi mà không biết rằng tôi cũng đang nhìn chàng.
Chàng là một nghệ nhân kỳ quặc, nổi tiếng trong giới chơi cá vì đã phối được những sắc màu huyền bí cho nhiều loài cá khó lai tạo; thế mà không bao giờ chàng để tâm tìm kiếm một giải thưởng nào cho cuộc chơi tài hoa đầy tính huyền thoại của mình.
Trong những bể kính của chàng có vô số loài cá tuyệt đẹp. Nào là bầy cá Xiêm óng ả, thướt tha và xanh như ngọc bích. Nào là bọn Hồng Kim đỏ rực màu huyết dụ, lướt đi như những thanh đoản kiếm rợn người, bay loang loáng giữa đám rong đuôi chồn rất hồ ly. Rồi thì lấp lánh màu sắc cầu vồng là những nàng Phượng Hoàng giương vây cánh quạt mà lượn lờ ẩn hiện giữa rừng rong tảo lả lướt hay các hang đá cuội quanh co.
Người ta gọi chàng là "Ka". Đó là phát âm chữ viết tắt K. à? Nhưng nó là gì? Dẫu sao đi nữa, đấy là một tiếng dễ gọi nhất. "Ka" có thể là linh hồn, có thể là tình yêu. Hay là Không, là không gì hết. Hay là Cả, là tất cả? Hoặc là Ca hát, đơn giản thế thôi. Theo tôi, chắc là Cá. Vì chàng yêu cá mà.
Còn tôi thì chàng gọi là cá Tiên.
Chàng có một người yêu tên là Tiên. Có gì quan hệ giữa nàng và tôi?
2.
Cá Tiên của ta ơi, em rất đẹp. Nhưng ta muốn em đẹp hơn nữa. Ta chưa biết làm thế nào, nhưng trong bể kính mới này, em sẽ trở nên một trang tuyệt thế giai ngư. Em sẽ là cuộc sáng tạo linh diệu nhất của ta.
Em là giấc mơ của ta. Em là sinh vật nhẹ nhất, thanh tú nhất. Em hiện thân cho cái nhẹ tênh của hiện hữu, cái nhẹ tênh của tiêu giao du.
3.
Trang cùng với Huệ dạo chơi trên cầu sông Hào.
Đàn cá du kia (Trang nói) bơi lội thung dung, cá vui quá nhỉ.
Ông không phải là cá (Huệ nói), sao mà biết cá vui?
Ông không phải là tôi (Trang đáp), sao biết tôi không biết...
4.
Người viết không phải là người đọc. Cũng như người đọc không phải là người viết.
Nhưng người đọc chính là người viết dẫu là không có bút. Người viết lại là người đọc cứ ưa cầm bút.
Người đọc và người viết không biết mình là ai, không biết mình đang đọc, không biết mình đang viết.
Người viết biết rằng con cá nó rất vui. Người đọc thì biết rằng con cá nó có thể rất không vui.
Mà như thế thì có sao đâu?
Cá biết rằng chàng Ka kia đang ngắm cá rất vui. Nhưng... cơ mà ai vui? Ai biết?
5.
- A, Tiên! Vào đây đi em! Đợi em lâu quá rồi đó!
- Nhưng anh đang làm gì vậy?
- Ngắm Tiên.
- Thế à? Ngắm con cá Tiên của anh trong bể thì có.
- Em mới là con cá đẹp nhất.
- Không dám đâu!
- Tiên là con cá hay Tiên là con gái thì cũng thế. Tiên là con cá bơi lội giữa những kẽ tay của anh.
- Không thčm đâu!
6.
Lệ Cơ là Người Đẹp, đối với cői người ta. Vậy mà thấy nàng thì cá lặn mất tăm. Hãi quá!
7.
Tiên là một người đẹp. Và tôi ngắm nàng, không lặn đi đâu.
Ka đang dịu dàng tháo ra khỏi ngực nàng làn áo nịt nhung như thể đang bóc đi lớp vỏ trứng.
Tôi ngắm họ. Đẹp đôi như hai con cá. Họ đang "ép" nhau trong bể, a nhầm, trong giường.
Phải nói rằng con người "ép" nhau rất tuyệt. Ví dụ như, loài cá cũng biết hôn, nhưng chỉ hôn nhau nơi miệng. Còn con người, đã hôn thì họ hôn tất cả.
Đôi môi của Ka như một con cá đang bơi trong cái bể êm ái của làn da hồng hồng. Và cái bể xinh đẹp ấy cũng có đồi cao, lũng thấp, khe lạch, và cả đám rong đen huyền mềm mại nữa.
8.
- Anh, con cá Tiên đang nhìn mình
- Nó đang đẹp lên, em có thấy không? Và yểu điệu như một thục nữ.
- Đừng có mơ!
- Thực sự anh đang mơ rằng con cá sẽ hoá thân.
- Thì cứ mơ đi! Nhưng đến giờ rồi, em phải về thôi!
- Còn sớm mà!
- Còn sớm ư? Khi mà từ Phố của anh em phải trở về Núi?
- Khi nhìn về phía Núi của em, anh cũng thường mơ thấy em hoá thân thành cá.
- Người gì đâu mà lạ! Thôi em về đây!
9.
Họ chia tay. Cô gái sẽ lên chiếc bus cuối cùng đi về chân núi.
Đêm nay Ka sẽ ngủ với chiếc áo lót của cô gái, chiếc áo trắng nőn có mùi nước hoa pha lẫn mồ hôi của cô mà chàng vừa xin được. Thế đấy, con người!
Tôi có bơi vào giấc ngủ của Ka không?
10.
Ta có thể biến em, cá Tiên của ta ơi, thành một kiệt tác không?
Con cá du trắng của Trang Tử như thế nào nhỉ? Có đẹp bằng em không? Ta tin rằng ông lão Nam Hoa rất yêu cá du. Ông rất yêu cá, cả cá lớn lẫn cá bé. Viết sách là ông nhắc ngay đến cá. Biển Bắc có con cá gọi là cá Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Sao hả, em ngạc nhiên ư? Trang Tử cà rỡn ấy mà. Ông luôn luôn cà rỡn. Một quyển sách cổ cho ta biết rằng không có con cá nào tên là cá Côn. Côn chỉ có nghĩa là trứng cá, dường như là cái thứ nhỏ nhất mà mắt người có thể nhìn thấy được. Thế mà Trang lấy chữ ấy đặt tên cho con cá khổng lồ bịa đặt đó.
Nhưng Côn vẫn cứ là con cá của Trang, có thể cực lớn và có thể cực bé. Trang đã làm cho nó bất tử, giễu cợt mọi thứ sinh vật học và sử học.
Em có là con cá của ta không, nàng Tiên của ta?
11.
Ŕ, tôi bắt đầu hiểu nghệ nhân Ka. Chàng muốn, không chỉ nhìn thấy tôi, mà còn sáng tạo ra tôi, con cá Tiên của chàng.
Thế đấy, con người!
12.
- Alô! Tiên ơi, em về đến Núi chưa?
- Chưa, nhưng sắp đến rồi. Lần này em sẽ nhờ bố em làm cho anh một con cá tuyệt đẹp bằng đá.
- Một nghệ nhân đá cừ khôi như bố em thì biến đá thành thứ gì chẳng được. Thậm chí, anh tin rằng lúc trước, bố em tạc ra một pho tượng xinh đẹp là em, hay tưởng tượng ra em thì cũng thế. Em hình thành từ đá của Linh Sơn, hoặc là từ giấc mơ của ông ấy.
- Thôi đi! Người gì đâu mà lạ! Không nói nữa đâu.
13.
Cái đó, con người gọi là điện thoại ư?
Loài cá chúng tôi thì cần gì thứ đó, cả ngôn ngữ cũng chẳng cần.
Con người thì lúc nào cũng bơi trong ngôn ngữ. Họ là con cá bị vây khốn trong tiếng nói và chữ viết, dù nhìn thì thấy họ rất tung tăng, rất thoả mãn với ngôn ngữ của mình.
Ngôn từ sáng tạo ra con người, và ngôn từ cũng chính là kẻ sát nhân. Họ có hiểu được điều đó không?
Con người lúc nào cũng ba hoa, kể cả khi im lặng. Khi họ im lặng, họ vẫn cứ muốn nói cái gì đó. Cái im lặng của họ cũng là một con dao hai lưỡi, không giống niềm im lặng của cá hay niềm vui của cá. Chỉ một mình Trang Tử là biết điều đó.
Tôi có bơi vào giấc ngủ của Ka không?
14.
- Alô! Anh chưa ngủ à? Em đang nằm trong bồn tắm nước nóng và nhớ anh. Em nằm trong bồn nước như con cá Tiên của anh.
- Anh đang hình dung em như thế nào trong bể nước. Ngực em có nổi trên mặt nước không? Bồng bềnh như hai hoang đảo lạnh lẽo. Không có gì có đôi mà lại cô đơn như nó, phải không?
- Anh không phải là nó, sao mà biết nó cô đơn?
- Em không phải là anh, sao biết anh không biết?
- Người gì mà lạ!
- Tiên ơi, con cá Tiên đang biến hình.
- Thế em có bơi vào giấc ngủ của anh không, hở Ka?
- Trước mắt anh, con cá đang hoá thân thành một loài gì đó tuyệt đẹp. Nửa mình là đuôi cá óng a óng ánh. Nửa mình trông tựa như em. Mái tóc, gương mặt, bộ ngực, hai cánh tay... thảy đều xinh đẹp, đẹp quá, Tiên ơi!
- Thế à? Đó là một giấc mơ.
15.
Tôi có bơi vào giấc ngủ của Ka không?