Khu Phố Văn Hoá => Văn xuôi => Topic started by: QUANGKHAI on 01/10/07, 21:40 Return to Full Version
Title: xin đừng mang hoa đến phòng em - đọc và suy ngẫm
Post by: QUANGKHAI on 01/10/07, 21:40
Post by: QUANGKHAI on 01/10/07, 21:40
Tôi có người yêu tên Minh, học lớp Luật quốc tế, Đại học Luật Hà Nội. Đã hai năm nay chưa một lần tôi mang hoa hồng đến tặng cô ấy, tại phòng ký túc xá.
Mười cô gái ở cùng phòng (trong đó có Minh - bạn gái tôi) là mười tính cách và hoàn cảnh khác nhau.
Tuy nhiên, từ chuyện họ nghĩ về nhau, chăm sóc nhau, động viên chia sẻ lẫn nhau, khiến người vô tâm như tôi cũng suy nghĩ thoáng hơn, nhân văn hơn và... cũng buồn hơn về những gì đang lạnh lùng diễn ra ở các ký túc xá, nhất là các ngày lễ, ngày dành cho phái nữ, ngày tình nhân.
Trong mười cô gái, có hai cô quê Nghệ An và Quảng Ninh, nhan sắc "không được bằng bạn bằng bè". Hương có dị tật ở tay, Hà người thấp đậm, mặt không được bình thường. Hai cô gái này sống thu mình trong sự tự ti, mặc cảm và không chịu mở lòng với mọi người, nhất là các chàng trai. Thậm chí, họ không đủ can đảm để đi bên các cô gái xinh đẹp, dù là bạn cùng phòng.
Để giải thích cho quy định "Đừng mang hoa đến phòng em", Minh kể cho tôi nghe một kỷ niệm buồn.
Năm học thứ nhất (năm 2005) nhân dịp 8/3, tám cô gái trong phòng ngập tràn trong hoa và những lời chúc "tốt đẹp nhất" đến từ các chàng trai. Các bạn ấy mải vui với các mối quan hệ riêng tư của mình nên trong khoảng thời gian từ 7 giờ tối đến 11 giờ đêm, người thì đi xem phim, người ra ngoài uống cà phê..., phòng chỉ còn lại Hương và Hà.
"Khi em quay về, Hà thì đang cặm cụi đọc sách, Hương thì ghi chép cái gì đó. Giữa phòng, trên giường ngủ của tám thành viên trong phòng đều tràn ngập hoa tươi và những hộp quà gói rất cầu kỳ, xinh xắn. Thật lạ là, chỗ của Hà và Hương không có hoa, không quà... Mọi thứ vẫn nguyên như chưa có cái ngày mà phụ nữ được quan tâm này".
Em hỏi: "Sao hôm nay vẫn học, đi chơi đâu đó với bạn bè cho vui chứ. Ngày của chúng mình mà?!". Hà ngước đầu lên, mắt đỏ hoe, cố cười: "Mình đang kém môn tiếng Anh, phải học cấp tốc thôi...". Hương thì lộ vẻ buồn, cố vươn vai nói: "Mình đang viết thư cho mẹ, ngày này quan trọng nhất với mẹ mà...". Em hiểu hai bạn ấy đang có chuyện không vui. Hai bạn ấy đang chạnh lòng...
Ngày 8/3 vừa mới qua đi thì 20/10 lại đến. Chúng em ai cũng hồ hởi. Lại được chiều chuộng, nhận quà, nhận hoa, đi chơi. Ai cũng háo hức và chờ đón những bất ngờ mới. Cũng như cũ, phòng lại chỉ còn lại hai người là Hà và Hương.
Sau khi đi chơi với anh về xong, em chạy về thì phòng trống hoe. Hai bạn ấy đi đâu, hay là có bạn rủ đi chơi, em nghĩ thế và thấy vui vui. Em khóa cửa phòng rồi lao ra đường Trần Duy Hưng, nơi rất nhiều bạn đang vui chơi. Vừa ngồi chơi với mấy đứa bạn khác phòng được mấy phút thì chị trưởng phòng gọi em về "hội ý".
"Minh này, chị vừa gặp Hà đang lang thang một mình trên phố. Nhìn bàn tay tật nguyền của nó, đi trên phố mà cứ thu lu vào tay áo, chị buồn quá nên bỏ chơi về đây. Em có thấy phòng mình vô tâm quá không?
Ngày 8/3 vừa qua và 20/10 hôm nay, chúng ta chưa tặng Hương và Hà món quà nào, bông hoa nào cả. Chúng mình đều biết, Hà và Hương chưa có bạn trai, gia đình lại ở xa. Hai đứa bị bỏ rơi, tủi thân và tổn thương ghê lắm. Chị thương hai đứa quá, em gọi nó về đi...".
Chị Tâm đề nghị gọi năm đứa đang mải chơi, bảo là về phòng có việc gấp. Một lúc sau chúng nó về (Hà và Hương chưa về), chị Tâm nói, vẫn còn đủ thời gian để chúng ta tổ chức chúc mừng nhau nhân ngày 20/10. Chị yêu cầu, đứa dọn phòng, đứa cắm hoa, đứa trải chiếu...
Trước khi chúng tôi tìm Hà và Hương về, chị Tâm nói: "Chị em trong phòng thì phải thương yêu nhau, quan tâm nhau. Sống cùng nhau mà vô tâm quá thì không ổn chút nào. Chúng ta có hoa, có quà, có bạn trai, có hàng tá lời chúc mừng. Hà và Hương có gì không? Chị nghĩ, từ nay chúng ta không nên nhận hoa bạn trai ngay tại phòng nữa, đừng đùa cợt, yêu đương sỗ sàng ở phòng nữa. Làm như thế, Hà và Hương buồn lắm...".
Chị Tâm nói nhiều, chúng em ai nấy đều gần như phát khóc vì thương Hà và Hương, và thấy mình vô tâm quá.
Chị Tâm nói xong, bọn em rất tế nhị đi tìm Hương và Hà về. Bữa "tiệc" chào mừng kỷ niệm 20/10 hôm ấy tuy muộn nhưng chúng em đã nhận được những nụ cười trong trẻo từ Hà và Hương. Chị Tâm còn gọi mấy chàng trai "tồ" ở ký túc xá lên hát và vui chơi đến khuya.
Sự kiện 20/10 năm ấy, chúng em coi đó là bài học ứng xử với nhau mà chị Tâm đã dạy.
...Nghe xong tôi cũng thấy mình vô tâm. Kể từ đó, khi nào lên phòng Minh nhân ngày lễ, tết tôi đều tặng hoa chung cả phòng.
Theo Lê Vũ
Mười cô gái ở cùng phòng (trong đó có Minh - bạn gái tôi) là mười tính cách và hoàn cảnh khác nhau.
Tuy nhiên, từ chuyện họ nghĩ về nhau, chăm sóc nhau, động viên chia sẻ lẫn nhau, khiến người vô tâm như tôi cũng suy nghĩ thoáng hơn, nhân văn hơn và... cũng buồn hơn về những gì đang lạnh lùng diễn ra ở các ký túc xá, nhất là các ngày lễ, ngày dành cho phái nữ, ngày tình nhân.
Trong mười cô gái, có hai cô quê Nghệ An và Quảng Ninh, nhan sắc "không được bằng bạn bằng bè". Hương có dị tật ở tay, Hà người thấp đậm, mặt không được bình thường. Hai cô gái này sống thu mình trong sự tự ti, mặc cảm và không chịu mở lòng với mọi người, nhất là các chàng trai. Thậm chí, họ không đủ can đảm để đi bên các cô gái xinh đẹp, dù là bạn cùng phòng.
Để giải thích cho quy định "Đừng mang hoa đến phòng em", Minh kể cho tôi nghe một kỷ niệm buồn.
Năm học thứ nhất (năm 2005) nhân dịp 8/3, tám cô gái trong phòng ngập tràn trong hoa và những lời chúc "tốt đẹp nhất" đến từ các chàng trai. Các bạn ấy mải vui với các mối quan hệ riêng tư của mình nên trong khoảng thời gian từ 7 giờ tối đến 11 giờ đêm, người thì đi xem phim, người ra ngoài uống cà phê..., phòng chỉ còn lại Hương và Hà.
"Khi em quay về, Hà thì đang cặm cụi đọc sách, Hương thì ghi chép cái gì đó. Giữa phòng, trên giường ngủ của tám thành viên trong phòng đều tràn ngập hoa tươi và những hộp quà gói rất cầu kỳ, xinh xắn. Thật lạ là, chỗ của Hà và Hương không có hoa, không quà... Mọi thứ vẫn nguyên như chưa có cái ngày mà phụ nữ được quan tâm này".
Em hỏi: "Sao hôm nay vẫn học, đi chơi đâu đó với bạn bè cho vui chứ. Ngày của chúng mình mà?!". Hà ngước đầu lên, mắt đỏ hoe, cố cười: "Mình đang kém môn tiếng Anh, phải học cấp tốc thôi...". Hương thì lộ vẻ buồn, cố vươn vai nói: "Mình đang viết thư cho mẹ, ngày này quan trọng nhất với mẹ mà...". Em hiểu hai bạn ấy đang có chuyện không vui. Hai bạn ấy đang chạnh lòng...
Ngày 8/3 vừa mới qua đi thì 20/10 lại đến. Chúng em ai cũng hồ hởi. Lại được chiều chuộng, nhận quà, nhận hoa, đi chơi. Ai cũng háo hức và chờ đón những bất ngờ mới. Cũng như cũ, phòng lại chỉ còn lại hai người là Hà và Hương.
Sau khi đi chơi với anh về xong, em chạy về thì phòng trống hoe. Hai bạn ấy đi đâu, hay là có bạn rủ đi chơi, em nghĩ thế và thấy vui vui. Em khóa cửa phòng rồi lao ra đường Trần Duy Hưng, nơi rất nhiều bạn đang vui chơi. Vừa ngồi chơi với mấy đứa bạn khác phòng được mấy phút thì chị trưởng phòng gọi em về "hội ý".
"Minh này, chị vừa gặp Hà đang lang thang một mình trên phố. Nhìn bàn tay tật nguyền của nó, đi trên phố mà cứ thu lu vào tay áo, chị buồn quá nên bỏ chơi về đây. Em có thấy phòng mình vô tâm quá không?
Ngày 8/3 vừa qua và 20/10 hôm nay, chúng ta chưa tặng Hương và Hà món quà nào, bông hoa nào cả. Chúng mình đều biết, Hà và Hương chưa có bạn trai, gia đình lại ở xa. Hai đứa bị bỏ rơi, tủi thân và tổn thương ghê lắm. Chị thương hai đứa quá, em gọi nó về đi...".
Chị Tâm đề nghị gọi năm đứa đang mải chơi, bảo là về phòng có việc gấp. Một lúc sau chúng nó về (Hà và Hương chưa về), chị Tâm nói, vẫn còn đủ thời gian để chúng ta tổ chức chúc mừng nhau nhân ngày 20/10. Chị yêu cầu, đứa dọn phòng, đứa cắm hoa, đứa trải chiếu...
Trước khi chúng tôi tìm Hà và Hương về, chị Tâm nói: "Chị em trong phòng thì phải thương yêu nhau, quan tâm nhau. Sống cùng nhau mà vô tâm quá thì không ổn chút nào. Chúng ta có hoa, có quà, có bạn trai, có hàng tá lời chúc mừng. Hà và Hương có gì không? Chị nghĩ, từ nay chúng ta không nên nhận hoa bạn trai ngay tại phòng nữa, đừng đùa cợt, yêu đương sỗ sàng ở phòng nữa. Làm như thế, Hà và Hương buồn lắm...".
Chị Tâm nói nhiều, chúng em ai nấy đều gần như phát khóc vì thương Hà và Hương, và thấy mình vô tâm quá.
Chị Tâm nói xong, bọn em rất tế nhị đi tìm Hương và Hà về. Bữa "tiệc" chào mừng kỷ niệm 20/10 hôm ấy tuy muộn nhưng chúng em đã nhận được những nụ cười trong trẻo từ Hà và Hương. Chị Tâm còn gọi mấy chàng trai "tồ" ở ký túc xá lên hát và vui chơi đến khuya.
Sự kiện 20/10 năm ấy, chúng em coi đó là bài học ứng xử với nhau mà chị Tâm đã dạy.
...Nghe xong tôi cũng thấy mình vô tâm. Kể từ đó, khi nào lên phòng Minh nhân ngày lễ, tết tôi đều tặng hoa chung cả phòng.
Theo Lê Vũ