Thư giãn - Giải trí => Yêu tiếng cười - Chat chít => Topic started by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:41 Return to Full Version
Title: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:41
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:41
Nhật ký một cô gái
Kinh nghiệm... firstday
Anh số 1 :
Anh này là đứa bạn mình cho số đt của mình nên mới gọi làm quen, đã nói chuyện vài lần, vài lần rủ đi uống nước nhưng mình toàn bận. Hôm nọ đang buồn chán, anh gọi điện rủ đi chợ đêm Đồng Xuân, đi luôn.
7h đi, nhưng mà mình lại chưa ăn cơm, vì chẳng có gì để ăn. Thế nên mình rụt rč đề nghị là đi ăn cái gì đó đã, anh đồng í luôn làm mình phấn khởi lắm. Nhưng anh lại thêm một câu là anh đã ăn cơm ở nhà rồi. Vậy là quyết định đi ăn cháo trai cho anh đỡ bị no ( hơ hơ ). Trên đường đi nói chuyện về ăn uống. Gì chứ ăn uống là sở trường của mình, nên mình nói rất say mê và trót khoe với anh là có bữa kỉ lục nhất em ăn đc 10 bát cơm. Anh nhìn mình sửng sốt, mình hơi ngại nên giải thích thêm là bát nhà em nhỏ, xới lại vơi, nên chắc là so với nhà anh là 5 bát hehe
Anh gật gù hiểu ra " vậy là em ăn cũng khoẻ đấy, nhưng chưa bằng anh, con gái làm sao ăn khoẻ bằng con trai đc "
chuyện trò đến đó thì mình cũng vừa ăn xong 1 bát cháo. Anh thấy vậy bảo " Gọi thêm bát nữa đi em, em chưa ăn gì mà "
Mình định bảo vâng ạ nhưng chợt nhớ ra làm thế mất hình tượng ngọc nữ ( hớ hớ ) nên bẽn lẽn bảo anh là " thôi anh à, ăn ít mới thấy ngon, ăn nhiều ngán lắm "
Xời, duyên dáng nhẹ nhàng tế nhị cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhỉ ? nhi? nhi?
Ấy thế mà cái thằng cha hiếu chiến đó ko biết đường, lại phán một câu mà có lễ cả tháng sau phải hối hận và ray rứt " Thế mà em cũng kêu là ăn khoẻ lắm, chỉ được cái bốc phét giỏi , thế này mà ăn thi với anh là bét ngay "
Hừ, mình ghét nhất đứa nào khích bác đểu, nó lại còn kêu mình bôc phét mới đau chứ.
thế là mình gọi luôn bát thứ 2.
Ăn xong bát thứ 2, mình thấy hơi hối hận. Con gái lần đầu đi chơi ai lại ăn 2 bát liền bao giờ, mất mặt quá. Nhưng thằng hiếu chiến nó có để mình hối hận lâu đâu. Nó nhìn mình khinh khỉnh cười kêu " No rồi phải không? "
Mình cười toe toét " thôi, ăn thế thôi anh ạ, mình còn đi ĂN MÓN KHÁC " he he he
Và cuộc chiến bắt đầu....
trước tiên rẽ ngay ra lò dúc ăn sữa chua, mọi khi mình chỉ ăn sữa chua trắng, nhưng hôm nay thì quyết ăn đủ 4 loại, cam, dâu, khoai môn, ca cao.
Xong, 4 cốc sữa chua, anh lại gợi í là ở đây có kem nữa.
Mình kêu là em chỉ thích ăn kem tràng tiền ( thật ra là thích ăn kem ciao ) vậy là lại đi ăn kem
Xong, 1 ốc quế nếu không phải vì anh í ko thích ăn kem thì mình đã ăn 2 cơ.
Rồi anh vẫn chưa chịu câm nịn cái cổ hộng lại, lại khích đểu " Ăn thế vẫn chưa no đâu nhỉ? "
mình đáp " Vâng, bây giờ phải đi ăn cái gì nóng nóng, em hơi lạnh" Thế là ra Chả cá ăn sủi cảo, mỳ vằn thắn.
Chốt hạ cuối cùng là đi ra hàng bạc ăn nem chua rán
gọi 15 cái nem nhưng anh chỉ động vào có một cái còn đâu ngồi nhìn mình....ăn. hai anh em nói chuyện cũng rôm rả nhưng mình để ý anh it nói hẳn ( he'' he'' ).ăn xong mình đòi trả tiền ( thật ra lần nào mình cũng đòi trả 1/2 nhưng anh ko đồng í )
thấy mình trả tiền rồi anh nhìn ông bán hàng xem thối lại mình bao nhiêu tiền rồi đưa cho mình đúng ngần ấy tiền bao gồm cả 1 đồng xu 1000.
Chẹp, thế có gọi là nguời đàn ông chuẩn mực và chính xác ko nhể?
Đến lúc này thì anh ko còn gạ gẫm gì mình nữa, im lặng buồn không nói....hi hi hi
Mình hả hê đứng dậy, trời ơi, sao mà bụng căng tức muốn tụt cả quần ra thế này, công nhận là no quá thể, sao đứng lên mới thấy no nhỉ, lúc ăn thì ko thấy mấy. Mình đi lại lặc lč khó nhọc. Anh hỏi có đi chợ đêm nữa không? Mình bảo là thôi, 10h30 em phải về rồi, thực ra là ăn quá no thì mình chỉ muốn nằm lăn ngay ra đất ngủ.
Suốt đường đi anh cha thčm nhìn sang mình, chả nói gì luôn.........mơ hồ cảm nhận có lẽ phải rất lâu sau anh mới lại gặp mình, mà có lẽ là chả bao giờ cũng nên....
Mình làm gì sai à? không......chả làm gì cả, mình đã rất ý tứ, tại anh khích mình trước đấy chứ.
Hẹn hò anh số 1 thế là kết thúc, mình no 2 ngày.
to be continued...
--------------------------------------------------------------------------------
Gửi lúc 23:52
Anh số 2 :
Cũng giống như anh số 1 anh số 2 cũng là do một người quen cám hấp nào đó của mình giới thiệu.
Kiểu như là " Anh dạo này gái mú chán quá, chú em có đứa bạn nào được được giới thiệu anh phát ", " vầng, em thì cũng khác mấy gì anh, à, nhưng em có con bạn này cũng được đựơc ông anh thử chiến xem, tên tuổi, số đt, YM như vầy như vầy như vầy......". Đấy, đại loại vậy
Phải cái là anh này khác hẳn anh kia, hầu như chả gọi điện, chỉ toàn chat YM.
Chủ nhật, 12h kém 15 phút, mình đang ngồi thái dưa chuột để làm salat thì điện thoại reng.Thật tình cờ và thật là bất ngờ, anh số 2 gọi điện.
" Ŕ lố, ai đó? "
" Anh đây "
" Anh nào? "
" Không nhớ anh à em? "
" Anh Tuấn à? em éo đùa đâu nhé "
" không, anh là Q mà. "
" thôi chết, anh Q à, em bị nhầm, sao hôm nay rồng lại gọi đến nhà ......thiên nga thế này." ( hé hé )
" Em lắm anh nhỉ? uh, anh mới ra hà nội, hôm nay rảnh định mời em đi ăn trưa. Em rảnh không? "
Ăn trưa à? mất 3 giây để suy nghĩ, rút kinh nghiệm anh số 1, mình nghĩ là mình cần thời gian để quên đi kỉ niệm đau thương , ăn thì phải từ chối thôi nếu ko muốn mối quan hệ sẽ đi quá xa ( hí hí )
" Em hôm nay rảnh nhưng em phải ăn cơm ở nhà với bố, hôm nay có mỗi hai bố con ăn cơm với nhau. Tiếc quá."
" Thế không ăn trưa đc thì mời em đi uống nước vậy nhé? 2h chiều đc không em? "
" Dạ đc"
Anh chào mình rồi định cúp máy làm mình ú ớ gọi với theo ..." ơ, thế tí nữa hẹn gặp ở đâu? địa chỉ địa điểm để em biết đường mà đến chứ ?"
" Sao em lại phải đến mà không phải là anh đến đón em? Anh sẽ qua đón em nhé? được không ?"
ôi ôi ôi, oánh trúng tâm lí của mình. Mình vốn lười nên rất thích đc đưa đón chiều chuộng. Anh số 2 đã ghi điểm ầm ầm. Anh cúp máy rồi mà mình vẫn còn mơ màng tưởng tượng. Anh í thật là galant, thật là tâm lí, đúng là đàn ông đích thực. Ko quản ngại đg xa đưa đón. Tự nhiên thấy hồi hộp quá đi. Mình sẽ phải mặc bộ quần áo nào đây? mặc cái gì đây ?để tóc kiểu gì đây?.....ăn cơm mình vẫn nghĩ, ngồi xem Đê Chang Kưm mình vẫn mơ màng nghĩ............( Thật ra sau này mới biết nhà anh ở Hàng Ngang gần xịch nhà mình, nếu biết sớm thế thì chả cần phải suy nghĩ nhiều thế)
Nghĩ cho lắm vào, loáng cái đã 2h, anh đã đến. Buổi hẹn đầu thì không thể để anh chờ quá 5 phút, công nhận không? Thế nên rốt cục mình mặc nguyên bộ đồ đang mặc trên người ( quần lửng trắng, áo phông xanh )
Anh đã đến, ư ứ ử ừ ư.............biết nói thế nào nhỉ.....Chẹp, riêng anh số 2 thì mình phải có đoạn đặc tả ngoại hình.
Tóc anh mới cạo trọc nên mình suýt không nhận ra. Ko sao, mình vốn thích con trai tóc ngắn với đầu trọc mà, nhưng mà đầu trọc lại đeo kính cận thì nhìn nó cứ khơm khớp....heee......lưu manh giả danh cán bộ ứ thể chịu nổi.
Nhìn xuống dưới mới gọi là xúc động, lần đầu tiên thấy con trai mặc quần bò loe , kết hợp với sơ mi trắng đã đc cố tình cởi bỏ 4 cái cúc áo he he he. Quả giầy mới choáng, giầy da đen, mũi vuông nhưng mőm lại dài và cong vút. Mình lấy tay bụm miệng cười, giả vờ là cười duyên " Anh chờ em lâu không? " chứ thực ra là cười cái sờ tai lít của anh tức cười quá.
Nhưng có sao nào, ngoại hình vốn không phải tiêu chí hàng đầu của mình cơ mà quan trọng là anh galant và tâm lí.
Anh đčo mình, vừa đi vừa nói chuyện kiểu.....Em ăn cơm chưa? em ăn cơm rồi anh ăn cơm chưa anh cũng ăn cơm rồi....vv...Thế quái nào mà cả cuộc đời này hẹn hò có lẽ mình chỉ toàn nói chuyện ăn uống.Anh hỏi mình có thích nấu nướng và hay nấu nướng không? Câu trả lời tất nhiên là không nhưng mà giác quan thứ 5 một phần hai của mình mách bảo là nên trả lời là có ( he he he )
Đi một hồi thì anh đčo thẳng mình đến một quán tên gọi là Néo - 48 B Phan Bội Châu. Hơ hơ, hơi choáng, thông thường các anh hẹn hò hay hỏi mình là em thích đi đâu? em thích làm gì nào? .....vv Thằng cha này thì chả hỏi lấy một câu, đčo thẳng đến hiện trường luôn.
Chậc, ko sao, chắc anh ý là người mạnh mẽ có tài chỉ huy ( thích chỉ huy thì đúng hơn, hê hê )
Quán khá yên tĩnh vì vắng, không gian cũng sang trọng nhã nhặn, chỗ ngồi bố trí dọc sát hàng lang có cửa kính rộng, view nhìn xuống đường phố.
Gọi nước rồi bắt đầu nói chuyện. Lúc nãy mình có nói là anh đang hỏi mình về chuyện nấu nướng. Mình phát hiện ra là đó có lẽ là tài lẻ và là sở thíc của anh. Băng chứng là mình cứ lái sang chuyện xem phim với chơi game là anh lại ậm ừ, cầm cốc nước lên hớp một ngụm rồi lại " Thế em có biết thứ tự các món dọn lên trong bàn tiệc của tây ko?......thế em có biết vị trí để dao nĩa? thế em có biết.......em có biết.........." bla bla bla
Mình đọc sách thấy nói rằng, một trong những cách gây thiện cảm ngay với người khác là biết gợi cho người ta nói về cái người ta thích và lắng nghe nhiệt tình.
Mình chăm chú nghe anh nói, anh bảo là anh thíc ăn ngon và nấu ăn cũng rất ngon, mẹ anh nấu ăn cũng rất ngon, nấu món này phải thế này, ăn món này phải thế kia......vv....Đôi lúc mình chớp chớp mắt, những lúc không chớp thì mình trợn tròn mắt nghe từng lời anh ( 1 là cho thấy mình đang lắng nghe, 2 là trợn mắt lên cho mắt nó to cho nó xinh đẹp ) Mình thêm vào những câu như là " Ôi thế á! "........" Vậy sao? Thật là hay quá! "......." Anh giỏi thật đấy ".......
Thật là vô cùng duyên dáng ý tứ, công nhận không?
Nhưng rồi anh chợt đổi giọng..
" Anh thấy em nên học nấu ăn đi, con gái cần phải biết nấu ăn ngon. Không có thằng đàn ông nào thích những cô gái vụng về nấu ăn dở tệ. Mà con gái thời nay thì toàn những đứa chả biết gì về nữ công gia chánh. Như thế là hỏng, anh thật, những đứa như thế ko giữ nổi chồng đâu.Mà có khi chưa chắc đã lấy đc chồng í chứ đừng nói chuện giữ. Anh mà lấy vợ thì vợ anh nhất định phải biết nấu nướng ngon lành, anh là con một, nên chắc chắn sẽ ở cùng bố mẹ, anh muốn vợ anh phải biết lo toan gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng. Anh đến nhà anh chỉ cần tham quan cái khu bếp là biết ngay con gái đó có biết nấu nướng vun vén không? Biết sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thì đến 80% là nấu ăn không tồi.
Anh nhắc lại là em nên đi học nấu ăn đi, anh khuyên thật đấy. "
Hơ hơ.......mình đang ngồi ngả ngớn trên ghế đệm tự nhiên càng nghe anh nói mình càng từ từ ngồi thẳng lưng, tiến gần mép ghế, chỉ ngồi bằng nửa mông, một tay chống lên bàn giữ thăng bằng một tay với cốc sinh tố dưa hấu, hút một hơi từ từ để lấy lại thăng bằng.
Sợ nhỉ, ko lấy đc chồng, sợ nhỉ, phải ở với bố mẹ chồng, sợ nhỉ, phải biết dọn dẹp, sợ nhỉ,......ôi sợ quá.
Mình khẽ nghiêng đầu, lấy tay xoắn tóc , mắt nhìn vu vơ....." Vâng, em cũng biết điều đó"
Nghe xong câu đó chừng như anh cảm thấy an tâm hả hê nên liền đứng dậy " Em ngồi đây, anh đi toilet "
Hơ hơ hơ........... , đi vệ sinh thì cũng chẳng có gì nhưng mà mình vẫn thấy mắc cười.
Đi vệ sinh xong chừng như nhẹ nhőm hơn, anh hỏi mình uống gì nữa không gọi thêm đi, rồi tự gọi luôn cho chính mình một cốc trà bạc hà.
Chừng như thấy mình nói quá nhiều nên anh gợi í là đến lượt em nói về em đi, rảnh em thường làm gì.
Trong đầu mình thì nghĩ là em thưòng ăn và ngủ và xem phim nhưng không hiểu sao đi từ não bộ thốt ra đến bờ môi gợi cảm thì nó lại thành thế này " Em thường đọc sách và nghe nhạc buổi tối, thỉnh thoảng rảnh rỗi em giúp mẹ nấu ăn, cũng không biết nấu nướng gì đâu nhưng mà đứng lăng xăng để học hỏi thôi ". Anh có vẻ hài lòng với câu trả lời thớ lợ của mình ( hĩ hĩ hĩ )
Xem chừng anh chỉ cần biết về mình có thế thôi, anh nhìn đồng hồ, 4h15, anh lại đứng lên, quay sang mình nói
" Em đứng lên đi, đến giờ về rồi, 5h anh có hẹn, anh phải đưa em về."
Đến và đi cun cút như chim, chả có cơ hội lựa chọn và đưa ra í kiến.
Đưa mình về, anh bảo là rất vui đc gặp em, em thường rảnh ở nhà lúc nào để anh gọi điện cho em. Thế cơ đấy, có cảm tình với mình thế cơ đấy, chả bao giờ gọi điện bây giờ lại gọi điện.
Mình trả lời " Ah, anh gọi lúc nào cũng đc, ngoài những lúc không có nhà thì em toàn ở nhà." He he he
"ST"
Kinh nghiệm... firstday
Anh số 1 :
Anh này là đứa bạn mình cho số đt của mình nên mới gọi làm quen, đã nói chuyện vài lần, vài lần rủ đi uống nước nhưng mình toàn bận. Hôm nọ đang buồn chán, anh gọi điện rủ đi chợ đêm Đồng Xuân, đi luôn.
7h đi, nhưng mà mình lại chưa ăn cơm, vì chẳng có gì để ăn. Thế nên mình rụt rč đề nghị là đi ăn cái gì đó đã, anh đồng í luôn làm mình phấn khởi lắm. Nhưng anh lại thêm một câu là anh đã ăn cơm ở nhà rồi. Vậy là quyết định đi ăn cháo trai cho anh đỡ bị no ( hơ hơ ). Trên đường đi nói chuyện về ăn uống. Gì chứ ăn uống là sở trường của mình, nên mình nói rất say mê và trót khoe với anh là có bữa kỉ lục nhất em ăn đc 10 bát cơm. Anh nhìn mình sửng sốt, mình hơi ngại nên giải thích thêm là bát nhà em nhỏ, xới lại vơi, nên chắc là so với nhà anh là 5 bát hehe
Anh gật gù hiểu ra " vậy là em ăn cũng khoẻ đấy, nhưng chưa bằng anh, con gái làm sao ăn khoẻ bằng con trai đc "
chuyện trò đến đó thì mình cũng vừa ăn xong 1 bát cháo. Anh thấy vậy bảo " Gọi thêm bát nữa đi em, em chưa ăn gì mà "
Mình định bảo vâng ạ nhưng chợt nhớ ra làm thế mất hình tượng ngọc nữ ( hớ hớ ) nên bẽn lẽn bảo anh là " thôi anh à, ăn ít mới thấy ngon, ăn nhiều ngán lắm "
Xời, duyên dáng nhẹ nhàng tế nhị cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhỉ ? nhi? nhi?
Ấy thế mà cái thằng cha hiếu chiến đó ko biết đường, lại phán một câu mà có lễ cả tháng sau phải hối hận và ray rứt " Thế mà em cũng kêu là ăn khoẻ lắm, chỉ được cái bốc phét giỏi , thế này mà ăn thi với anh là bét ngay "
Hừ, mình ghét nhất đứa nào khích bác đểu, nó lại còn kêu mình bôc phét mới đau chứ.
thế là mình gọi luôn bát thứ 2.
Ăn xong bát thứ 2, mình thấy hơi hối hận. Con gái lần đầu đi chơi ai lại ăn 2 bát liền bao giờ, mất mặt quá. Nhưng thằng hiếu chiến nó có để mình hối hận lâu đâu. Nó nhìn mình khinh khỉnh cười kêu " No rồi phải không? "
Mình cười toe toét " thôi, ăn thế thôi anh ạ, mình còn đi ĂN MÓN KHÁC " he he he
Và cuộc chiến bắt đầu....
trước tiên rẽ ngay ra lò dúc ăn sữa chua, mọi khi mình chỉ ăn sữa chua trắng, nhưng hôm nay thì quyết ăn đủ 4 loại, cam, dâu, khoai môn, ca cao.
Xong, 4 cốc sữa chua, anh lại gợi í là ở đây có kem nữa.
Mình kêu là em chỉ thích ăn kem tràng tiền ( thật ra là thích ăn kem ciao ) vậy là lại đi ăn kem
Xong, 1 ốc quế nếu không phải vì anh í ko thích ăn kem thì mình đã ăn 2 cơ.
Rồi anh vẫn chưa chịu câm nịn cái cổ hộng lại, lại khích đểu " Ăn thế vẫn chưa no đâu nhỉ? "
mình đáp " Vâng, bây giờ phải đi ăn cái gì nóng nóng, em hơi lạnh" Thế là ra Chả cá ăn sủi cảo, mỳ vằn thắn.
Chốt hạ cuối cùng là đi ra hàng bạc ăn nem chua rán
gọi 15 cái nem nhưng anh chỉ động vào có một cái còn đâu ngồi nhìn mình....ăn. hai anh em nói chuyện cũng rôm rả nhưng mình để ý anh it nói hẳn ( he'' he'' ).ăn xong mình đòi trả tiền ( thật ra lần nào mình cũng đòi trả 1/2 nhưng anh ko đồng í )
thấy mình trả tiền rồi anh nhìn ông bán hàng xem thối lại mình bao nhiêu tiền rồi đưa cho mình đúng ngần ấy tiền bao gồm cả 1 đồng xu 1000.
Chẹp, thế có gọi là nguời đàn ông chuẩn mực và chính xác ko nhể?
Đến lúc này thì anh ko còn gạ gẫm gì mình nữa, im lặng buồn không nói....hi hi hi
Mình hả hê đứng dậy, trời ơi, sao mà bụng căng tức muốn tụt cả quần ra thế này, công nhận là no quá thể, sao đứng lên mới thấy no nhỉ, lúc ăn thì ko thấy mấy. Mình đi lại lặc lč khó nhọc. Anh hỏi có đi chợ đêm nữa không? Mình bảo là thôi, 10h30 em phải về rồi, thực ra là ăn quá no thì mình chỉ muốn nằm lăn ngay ra đất ngủ.
Suốt đường đi anh cha thčm nhìn sang mình, chả nói gì luôn.........mơ hồ cảm nhận có lẽ phải rất lâu sau anh mới lại gặp mình, mà có lẽ là chả bao giờ cũng nên....
Mình làm gì sai à? không......chả làm gì cả, mình đã rất ý tứ, tại anh khích mình trước đấy chứ.
Hẹn hò anh số 1 thế là kết thúc, mình no 2 ngày.
to be continued...
--------------------------------------------------------------------------------
Gửi lúc 23:52
Anh số 2 :
Cũng giống như anh số 1 anh số 2 cũng là do một người quen cám hấp nào đó của mình giới thiệu.
Kiểu như là " Anh dạo này gái mú chán quá, chú em có đứa bạn nào được được giới thiệu anh phát ", " vầng, em thì cũng khác mấy gì anh, à, nhưng em có con bạn này cũng được đựơc ông anh thử chiến xem, tên tuổi, số đt, YM như vầy như vầy như vầy......". Đấy, đại loại vậy
Phải cái là anh này khác hẳn anh kia, hầu như chả gọi điện, chỉ toàn chat YM.
Chủ nhật, 12h kém 15 phút, mình đang ngồi thái dưa chuột để làm salat thì điện thoại reng.Thật tình cờ và thật là bất ngờ, anh số 2 gọi điện.
" Ŕ lố, ai đó? "
" Anh đây "
" Anh nào? "
" Không nhớ anh à em? "
" Anh Tuấn à? em éo đùa đâu nhé "
" không, anh là Q mà. "
" thôi chết, anh Q à, em bị nhầm, sao hôm nay rồng lại gọi đến nhà ......thiên nga thế này." ( hé hé )
" Em lắm anh nhỉ? uh, anh mới ra hà nội, hôm nay rảnh định mời em đi ăn trưa. Em rảnh không? "
Ăn trưa à? mất 3 giây để suy nghĩ, rút kinh nghiệm anh số 1, mình nghĩ là mình cần thời gian để quên đi kỉ niệm đau thương , ăn thì phải từ chối thôi nếu ko muốn mối quan hệ sẽ đi quá xa ( hí hí )
" Em hôm nay rảnh nhưng em phải ăn cơm ở nhà với bố, hôm nay có mỗi hai bố con ăn cơm với nhau. Tiếc quá."
" Thế không ăn trưa đc thì mời em đi uống nước vậy nhé? 2h chiều đc không em? "
" Dạ đc"
Anh chào mình rồi định cúp máy làm mình ú ớ gọi với theo ..." ơ, thế tí nữa hẹn gặp ở đâu? địa chỉ địa điểm để em biết đường mà đến chứ ?"
" Sao em lại phải đến mà không phải là anh đến đón em? Anh sẽ qua đón em nhé? được không ?"
ôi ôi ôi, oánh trúng tâm lí của mình. Mình vốn lười nên rất thích đc đưa đón chiều chuộng. Anh số 2 đã ghi điểm ầm ầm. Anh cúp máy rồi mà mình vẫn còn mơ màng tưởng tượng. Anh í thật là galant, thật là tâm lí, đúng là đàn ông đích thực. Ko quản ngại đg xa đưa đón. Tự nhiên thấy hồi hộp quá đi. Mình sẽ phải mặc bộ quần áo nào đây? mặc cái gì đây ?để tóc kiểu gì đây?.....ăn cơm mình vẫn nghĩ, ngồi xem Đê Chang Kưm mình vẫn mơ màng nghĩ............( Thật ra sau này mới biết nhà anh ở Hàng Ngang gần xịch nhà mình, nếu biết sớm thế thì chả cần phải suy nghĩ nhiều thế)
Nghĩ cho lắm vào, loáng cái đã 2h, anh đã đến. Buổi hẹn đầu thì không thể để anh chờ quá 5 phút, công nhận không? Thế nên rốt cục mình mặc nguyên bộ đồ đang mặc trên người ( quần lửng trắng, áo phông xanh )
Anh đã đến, ư ứ ử ừ ư.............biết nói thế nào nhỉ.....Chẹp, riêng anh số 2 thì mình phải có đoạn đặc tả ngoại hình.
Tóc anh mới cạo trọc nên mình suýt không nhận ra. Ko sao, mình vốn thích con trai tóc ngắn với đầu trọc mà, nhưng mà đầu trọc lại đeo kính cận thì nhìn nó cứ khơm khớp....heee......lưu manh giả danh cán bộ ứ thể chịu nổi.
Nhìn xuống dưới mới gọi là xúc động, lần đầu tiên thấy con trai mặc quần bò loe , kết hợp với sơ mi trắng đã đc cố tình cởi bỏ 4 cái cúc áo he he he. Quả giầy mới choáng, giầy da đen, mũi vuông nhưng mőm lại dài và cong vút. Mình lấy tay bụm miệng cười, giả vờ là cười duyên " Anh chờ em lâu không? " chứ thực ra là cười cái sờ tai lít của anh tức cười quá.
Nhưng có sao nào, ngoại hình vốn không phải tiêu chí hàng đầu của mình cơ mà quan trọng là anh galant và tâm lí.
Anh đčo mình, vừa đi vừa nói chuyện kiểu.....Em ăn cơm chưa? em ăn cơm rồi anh ăn cơm chưa anh cũng ăn cơm rồi....vv...Thế quái nào mà cả cuộc đời này hẹn hò có lẽ mình chỉ toàn nói chuyện ăn uống.Anh hỏi mình có thích nấu nướng và hay nấu nướng không? Câu trả lời tất nhiên là không nhưng mà giác quan thứ 5 một phần hai của mình mách bảo là nên trả lời là có ( he he he )
Đi một hồi thì anh đčo thẳng mình đến một quán tên gọi là Néo - 48 B Phan Bội Châu. Hơ hơ, hơi choáng, thông thường các anh hẹn hò hay hỏi mình là em thích đi đâu? em thích làm gì nào? .....vv Thằng cha này thì chả hỏi lấy một câu, đčo thẳng đến hiện trường luôn.
Chậc, ko sao, chắc anh ý là người mạnh mẽ có tài chỉ huy ( thích chỉ huy thì đúng hơn, hê hê )
Quán khá yên tĩnh vì vắng, không gian cũng sang trọng nhã nhặn, chỗ ngồi bố trí dọc sát hàng lang có cửa kính rộng, view nhìn xuống đường phố.
Gọi nước rồi bắt đầu nói chuyện. Lúc nãy mình có nói là anh đang hỏi mình về chuyện nấu nướng. Mình phát hiện ra là đó có lẽ là tài lẻ và là sở thíc của anh. Băng chứng là mình cứ lái sang chuyện xem phim với chơi game là anh lại ậm ừ, cầm cốc nước lên hớp một ngụm rồi lại " Thế em có biết thứ tự các món dọn lên trong bàn tiệc của tây ko?......thế em có biết vị trí để dao nĩa? thế em có biết.......em có biết.........." bla bla bla
Mình đọc sách thấy nói rằng, một trong những cách gây thiện cảm ngay với người khác là biết gợi cho người ta nói về cái người ta thích và lắng nghe nhiệt tình.
Mình chăm chú nghe anh nói, anh bảo là anh thíc ăn ngon và nấu ăn cũng rất ngon, mẹ anh nấu ăn cũng rất ngon, nấu món này phải thế này, ăn món này phải thế kia......vv....Đôi lúc mình chớp chớp mắt, những lúc không chớp thì mình trợn tròn mắt nghe từng lời anh ( 1 là cho thấy mình đang lắng nghe, 2 là trợn mắt lên cho mắt nó to cho nó xinh đẹp ) Mình thêm vào những câu như là " Ôi thế á! "........" Vậy sao? Thật là hay quá! "......." Anh giỏi thật đấy ".......
Thật là vô cùng duyên dáng ý tứ, công nhận không?
Nhưng rồi anh chợt đổi giọng..
" Anh thấy em nên học nấu ăn đi, con gái cần phải biết nấu ăn ngon. Không có thằng đàn ông nào thích những cô gái vụng về nấu ăn dở tệ. Mà con gái thời nay thì toàn những đứa chả biết gì về nữ công gia chánh. Như thế là hỏng, anh thật, những đứa như thế ko giữ nổi chồng đâu.Mà có khi chưa chắc đã lấy đc chồng í chứ đừng nói chuện giữ. Anh mà lấy vợ thì vợ anh nhất định phải biết nấu nướng ngon lành, anh là con một, nên chắc chắn sẽ ở cùng bố mẹ, anh muốn vợ anh phải biết lo toan gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng. Anh đến nhà anh chỉ cần tham quan cái khu bếp là biết ngay con gái đó có biết nấu nướng vun vén không? Biết sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thì đến 80% là nấu ăn không tồi.
Anh nhắc lại là em nên đi học nấu ăn đi, anh khuyên thật đấy. "
Hơ hơ.......mình đang ngồi ngả ngớn trên ghế đệm tự nhiên càng nghe anh nói mình càng từ từ ngồi thẳng lưng, tiến gần mép ghế, chỉ ngồi bằng nửa mông, một tay chống lên bàn giữ thăng bằng một tay với cốc sinh tố dưa hấu, hút một hơi từ từ để lấy lại thăng bằng.
Sợ nhỉ, ko lấy đc chồng, sợ nhỉ, phải ở với bố mẹ chồng, sợ nhỉ, phải biết dọn dẹp, sợ nhỉ,......ôi sợ quá.
Mình khẽ nghiêng đầu, lấy tay xoắn tóc , mắt nhìn vu vơ....." Vâng, em cũng biết điều đó"
Nghe xong câu đó chừng như anh cảm thấy an tâm hả hê nên liền đứng dậy " Em ngồi đây, anh đi toilet "
Hơ hơ hơ........... , đi vệ sinh thì cũng chẳng có gì nhưng mà mình vẫn thấy mắc cười.
Đi vệ sinh xong chừng như nhẹ nhőm hơn, anh hỏi mình uống gì nữa không gọi thêm đi, rồi tự gọi luôn cho chính mình một cốc trà bạc hà.
Chừng như thấy mình nói quá nhiều nên anh gợi í là đến lượt em nói về em đi, rảnh em thường làm gì.
Trong đầu mình thì nghĩ là em thưòng ăn và ngủ và xem phim nhưng không hiểu sao đi từ não bộ thốt ra đến bờ môi gợi cảm thì nó lại thành thế này " Em thường đọc sách và nghe nhạc buổi tối, thỉnh thoảng rảnh rỗi em giúp mẹ nấu ăn, cũng không biết nấu nướng gì đâu nhưng mà đứng lăng xăng để học hỏi thôi ". Anh có vẻ hài lòng với câu trả lời thớ lợ của mình ( hĩ hĩ hĩ )
Xem chừng anh chỉ cần biết về mình có thế thôi, anh nhìn đồng hồ, 4h15, anh lại đứng lên, quay sang mình nói
" Em đứng lên đi, đến giờ về rồi, 5h anh có hẹn, anh phải đưa em về."
Đến và đi cun cút như chim, chả có cơ hội lựa chọn và đưa ra í kiến.
Đưa mình về, anh bảo là rất vui đc gặp em, em thường rảnh ở nhà lúc nào để anh gọi điện cho em. Thế cơ đấy, có cảm tình với mình thế cơ đấy, chả bao giờ gọi điện bây giờ lại gọi điện.
Mình trả lời " Ah, anh gọi lúc nào cũng đc, ngoài những lúc không có nhà thì em toàn ở nhà." He he he
"ST"
Title: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:44
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:44
Anh số 3 :
Anh sinh năm 78, học Kinh tế, đang làm về xuất nhập khẩu, trông ngoại hình hơi lùn mặc dù khá là duyên, trông hơi duyên mặc dù khá là thấp . Hai đứa quen nhau ở công ty Lacave.
Trong các anh thì anh số 3 chắc là kết mình, có tự tin quá không nhỉ ? Không, vì anh có lần gọi điện cho mình bảo là " ngày nào anh cũng muốn làm việc cho nhanh xong để về nhà tắm rửa ăn cơm rồi gọi điện cho em, nghe giọng em nói ( chú ý là phải tắm rửa với ăn cơm xong mới nói chuyện đấy nhé, rất nguyên tắc và điều độ, công nhận không? )
nhưng mà bạn bč tri kỉ cũng thích nói chuyện với nhau chứ sao, đâu chắc anh đã thích, nhờ nhờ nhờ !!!
Nhưng bạn bč thì không nói với nhau những câu đại loại thế này " Không biết đã có ai nói với em điều này chưa ? rằng thì là em có đôi mắt rất đẹp." ( he he he ) Rồi lại thế này " Anh rất thích nhìn em cười, em có nụ cười rất là vui tươi " ( hí hí hí ).
Cánh đàn ông nhiều bạn thật là bùn cười, khi tấn công thì dùng những lời khen ngọt phỉnh nịnh, đến khi yêu thì lại kiệm lời nịnh nọt yêu thương. Trong khi đối đãi với phụ nữ phải ngược lại. Giai đoạn cưa cẩm thì đừng có mà nghĩ là mật ngọt chết ruồi, đừng khen nàng nhiều ( không khen càng tốt, chả sao ) vì những lời khen nịnh sẽ làm nàng sinh hư và kiêu kì, ảo giác thái quá về bản thân. Cứ phải dùng hành động mà thể hiện, đôi khi lạnh lùng, đôi khi thờ ờ lảng tránh để nàng phải băn khoăn, phải nghi vấn rồi thì là lo lắng.....vvv . đến khi đã có tình cảm rồi thì đôi lúc lời khen nịnh là mọt liều thuốc an thần để có thể điều trị và quản lí cái sự hung hăng, tọc mạch lắm điều của nàng.....vv
Trở lại chuyện anh số 3, đại khái là theo cảm nhận và nghe giang hồ đồn đại thì anh có vẻ rất kết mình, chắc thế. Nhưng chính thế làm mình lại có vẻ rất ngại anh, chẳng bao giờ nhận lời đi gặp anh một mình, thấy anh từ xa là chỉ muốn đánh bài chuồn.
Cuối tuần, thằng Nam học ở NZ đang kì holiday nên về chơi, cả hội đi ăn uống, xem phim, rồi đi hát karaoke. 5 đứa: mình, thằng Nam, cái Mai, anh M, và Tr. ăn chơi nhảy múa hát hò đc khoảng 2 tiếng thì thằng Nam bảo " tí nữa bà giả tiền nhé, bữa sau tôi khao bù ", " cái gì, tôi tưởng ông rủ thì ông phải trả chứ, nên có mang theo nhiều tiền đâu, hỏi cái mai xem nó có mang ko? ". tình thế thật là nan giải, hết sức nan giải, chẳng nhẽ lại phải một đứa phóng về nhà lấy tiền. chợt cái Mai nảy ra một ý kiến " Gọi anh C. của P đến hát rồi anh í trả tiền ". Cả bọn rú lên gật gù tán thưởng. Lũ khốn, đều cáng đến thế là cùng. Nhưng mình cũng chẳng thể trách đc chúng nó, nếu ông C là bạn của cái Mai chẳng hạn thì chắc chắn là mình cũng rú lên đòi ăn chùa ngay vì không phải bạn mình, chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Đời là thế! Sự phản ứng của mình yếu ớt ko địch lại đc 4 cái mồm choe choé kia.
Kế hoạch tác chiến bắt đầu.
Cái Mai gọi điện, " Anh C ạ, vâng, em là Mai bạn của P......dạ, bây giờ anh rỗi không ạ.......à, không có gì cả, em với P buồn quá nên rủ mấy đứa bạn đi hát, nó bảo là không biết anh rảnh không hay là rủ cả anh đi cùng cho vui.......ái ái (<---- mình nhéo nó 2 cái, bịa đặt trắng trợn, mình bảo nó muốn rủ ông í đi hồi nào).....ah ko có gì anh ạ.....thế anh rảnh ạ....vâng.....anh sẽ qua ạ.........anh biết quán Nice ở trần quốc toản không? ....vâng đúng rồi chỗ cắt ngang phố huế đó anh.....vâng, 15 phút nữa gặp anh ở đó nhé......em chào anh." Cạch!
Cả lũ lại rú lên rồi bắt đầu dọn dẹp, vứt hết vỏ bánh kẹo với cả đồ uống dở xuống gầm bàn, bày biện lại cho gọn gàng sạch sẽ.
Cái Tr ở lại trên phòng, còn cả lũ kéo mình xuống đứng dưới đường để chờ thiên thần hộ mệnh cứu cánh đến. Từ tràng thi đến chỗ TQT chỉ 5 phút theo đường chim bay nhưng mà theo đường anh C bay thì đúng 15 ph anh mới có mặt như anh đã nói trước. Vừa thấy mặt thiên thần, mấy con giời chạy ra đon đả dắt xe rồi kéo anh lên phòng, bọn em lên đặt trước phòng rồi, chờ anh mãi......
Chúng nó đặt thần thiên ( í, mình nói nhịu, í mình là thiên thần ) của chúng nó ngồi vào ghế ( à, tất nhiên, ko lẽ ngồi lên bàn ) bày biện đồ ăn rồi gọi nước uống để một đống xung quanh như cúng tế. " Anh uống nước gì, anh ăn cái này , ăn cái kia , ăn cả cái này, ăn cả cái kia nữa......bla bla bla. Chết mất với cái bọn này, thớ lợ...thớ lợ.....và thật thớ lợ.
Mình chẳng nói gì, ngồi im nhìn. Thằng Nam thấy thế gọi ngay " bà đưa cái list đây cho anh C chọn bài, rồi bà ngồi ghi luôn đi". Anh, dường như nhớ ra sự có mặt của mình, nên nhẹ nhàng nói " Ồ, không, các em chứ chọn bài , cứ hát trước đi, anh ngồi nghe thôi. " He he he, mấy con giời hát suốt 2 h chán chê mê mỏi ra rồi nên chúng đâu có thiết nghe lời anh nói, chúng muốn anh phải tâm phục khẩu phục mà trả tiền, tạo cho anh cảm giác tội lỗi là anh hát nhiều nhất tranh hết phần mọi người.
" không, chẳng mấy khi đi chơi cùng nhau nên ai cũng phải hát, nghe P bảo anh hát hay lắm, nên anh nhất định phải hát."
Ặc ặc, nghe anh thủ thỉ mấy lời tình tứ mình đã rởn cả da nói chi là đc nghe anh hát. Anh cũng biết điều đó nên là nhướng mắt nhìn mình ngạc nhiên. Mình biết nói gì? biết làm gì? nên là đành nhìn lại anh cười trừ. Khổ cái là mình nghĩ đó là nụ cười trừ chứ anh thì lại cho rằng đó là nụ cười khích lệ, rằng thì là.......anh cứ hát đi anh em muốn nghe anh hát lắm lắm.........chết dở!
Thế là anh í nói thế này " được rồi, để anh chọn bài. Xem nào, anh nói trước là anh hát ko hay lắm đâu. Anh hát không hay nhưng mà anh hát rất có hồn nhé. "
Xin nhắc lại , anh bảo là " ANH HÁT KO HAY NHƯNG MŔ ANH HÁT RẤT CÓ HỒN NHÉ "
Mà công nhận là anh ko hề nói điêu đâu nhé, anh hát có hồn thật, khi nhạc cất lên là anh vào lời luôn, khi bắt đầu vào lời thì anh đã sang nhịp thứ 3. Anh đúng là ko có năng lực về tiết tấu, hát toàn sai nhạc, nhưng buồn cười là anh hát rất nhiệt tình mà không cảm giác đc mình sai nhạc hoặc là anh càng cảm giác mình sai nhạc thì lại càng cố ngân to lên hoặc la dài hơi ra
Cả lũ im thin thít, đứa thì nhìn vô thần vào màn hình, đứa thì bâng khuâng lật từng trang list, đứa thì ngồi hết nhìn anh hát lại sang nhìn mình. Tự nhiên mình mắc cười quá nên phải che miệng cười ( sợ anh nhìn thấy tưởng chê đểu anh hát ). Đáng đời bọn gian ác, nghĩ là chơi đc người mà ko bị xây xước à, muốn đào mỏ nó bây giờ cố mà ngồi nghe thiên thần hát. he he he
Anh hát say sưa liền lúc 3 bài, lúc nãy viết chọn bài mình đã viết 8 bài cơ, nghĩa là cả lũ còn phải nghe 5 bài nữa mới có thể thay đổi tình thế. Mà anh chọn toàn những bài nhạc vàng nhạc đỏ nên chả ai dám tranh của anh. Phải công nhận khi đc chạm đúng sỏ thích lại đc khích lệ thì ng ta hăng hái nhiệt tình đến không ngờ. Anh thậm chí đứng hẳn lên hát, say sưa say sưa, hát rất có hồn hê hê
đến bài thứ 4 màn hình hiện lên bài Hạ Trắng- Trịnh Công Sơn. Mình reo lên.....Ah, em thích bài này, em hát đc bài này. Cả bọn mừng húm như chết đuối ở bể bơi vớ đc phao cứu nạn.......uh, P hát đi, hát bài này đi. Anh đành nhường mic cho mình. Hát xong anh nhận xét " em hát hay nhỉ nhưng giọng hơi yếu". Rồi màn hình lại hiện lên bài Tình Ca. Anh reo lên " Ah, bài này phải để anh! ". Cả lũ im thin thít. Mình lại tiếc nuối nhường mic cho anh.
Đến bài thứ 6,7 gì đó thì là bài " Lời của gió". Thôi xong, bài này phải song ca. Tất nhiên là mình phải hát với anh rồi. Chẳng nhẽ mình nghĩ là anh sẽ chịu hát với cái Mai hoặc ngựơc lại, cái Mai sẽ muốn hát với anh sao? ( Tr với M thì là một đôi rồi, nên ko tính )
Tčn tén ten..........Trái tim mình hoàn toàn loạn nhịp, thanh quản thì lạc điệu mà bờ môi thì lạc lối. Anh hát nhầm nhạc làm mình cũng nhầm theo. Lúc anh ngân dài quá làm đến lượt mình vào thì phải hớt hơ hớt hải đuổi theo nhạc. Lúc anh kết thúc rất sớm làm sang đến lời của mình mình lại phải ngân nga như vọng cổ. Rồi là đôi lúc say mê quá anh hát luôn sang phần của giọng nữ làm mình phải hát phần giọng nam, nhưng mới hát đc 3,4 từ thì anh lại chợt nhận ra đấy là phần giọng nam nên anh lại song ca cùng mình luôn.Mình thấy anh hát rồi thì thôi dừng lại ko hát nữa nhưng mà đúng lúc đó lại sang phần giọng nữ..........Cứ thế, cứ thế......hát mà đánh đuổi như chơi đấu vật.
Hát một lčo 8 bài rồi thì anh nhường mic lại cho bọn mình. đừng nghĩ là anh sẽ ngồi nghe bọn mình hát. Anh vừa hát vừa uống 2 cốc mơ muối nên là anh phải đi đâu đó. Mình đoán thế, ko chắc là anh có làm cái-việc-mà-ai-cũng-biết-là-việc-gì-ấy không. Chỉ thấy anh đi ra ngoài. Sở dĩ ko chắc là vì nếu đi làm việc đó thì ở mỗi phòng đều có restroom riêng cơ mà. Hay là vì anh i ko biết nên phải đi xuống dưới- cái Mai phỏng đoán. chờ đến 10 ph chưa thấy anh lên cả bọn bắt đầu sốt ruột. Chúng lo cho cái cơ quan bài tiết với đường ruột của anh thì ít mà lo anh chuồn mất ko ai trả tiền thì nhiều hơn ( chắc chắn rồi ). Các con giời rủ nhau ra cầu thang ngó ngó ngó, rình rình rình, trong lòng hồi hộp lo lắng, bất an........
Đang xì xào với nhau thì chợt nghe tiếng chân anh , ló đầu ra ngó thì đúng là anh đang lên......cả bọn sợ quá quay đầu chạy vào phòng, nhưng mà tự dưng cánh cửa chết tiệt mở ko đc, mà anh thì đã xuất hiện ở giữa cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn cả bọn. Thằng Nam nhanh trí cầm điện thoại lên " Dạ vâng, vâng, bọn cháu về ngay bây giờ đây, cháu chào bác. "
"Sao vậy các em? bố mẹ gọi về à? "
"Dạ vâng, bọn em phải đčo Mai về. Có khi mình nghỉ thôi anh."
" Ừ, cũng phải về rồi, thế bọn em đưa Mai về đi, kẻo muộn để anh đưa P về cho. "
Tạch!
Mình đưa mắt nhìn tụi bạn bằng ánh mắt biết nói, van lơn " đừng đừng, mọi ng đừng để anh í đi cùng em về, làm ơn đi làm ơn đi". Sang đến mắt chúng nó chả hiểu có dịch đúng thông tin không mà đáp lại mình bằng ánh cũng biết nói kčm điệu cuời cười, tinh quái " Được được, sướng nhé, tụi này để yên cho hai anh chị có thời gian tâm sự riêng nhé "
Bọn đáng ghét, mình thù.
mình hậm hực ra về, suốt cả đường đi chẳng nói câu gì.
- hết -
Title: Hồi âm: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:48
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:48
cũng truyện st được
Anh số 4
Mình không nhớ được tại sao mình và anh lại có nick của nhau, ko nhớ đã chat làm quen nhau như thế nào, chỉ biết rằng có nick anh trong list YM, nhớ đã từng chat vu vơ, rồi một thời gian không chat nữa.......Rồi một hôm tự nhiên anh nhảy vào: " Chào em! Lâu lắm rồi ko gặp, em có khoẻ không ?". Thế là tự nhiên anh với cái nik của anh được mặc định là một người bạn chat từ lâu thân thiết nay mới gặp lại (!?). Và cũng tự nhiên nó nảy sinh ra vấn đề là chat với nhau lâu rồi mà chưa biết mặt nhau thì thật là bất công. Hệ quả tất yếu là anh mời mình đi uống cafe.
Địa điểm nhanh chóng đc thống nhất: 39 Hàng Hành; giờ giấc cũng ko phải là vấn đề nan giải: 11h 30 ( giờ này thì dù đi học hay đi làm cũng đc nghỉ để ăn trưa ). Trong đầu mình đã hình dung ra cảnh hẹn hò với một cuộc uống nước thật chớp nhoáng, xong, thấy chả còn gì uống anh sẽ bảo " thôi đằng nào cũng đến bữa rồi em đi ăn trưa với anh nhé " (he he). Mình vốn mơ mộng và lãng mạn mà, công nhận không?
Quay trở lại vấn đề, vậy vấn đề là vấn đề gì vậy?
Mình không biết mặt anh , anh cũng chưa từng thấy mặt mình. Mình đề nghị anh cho vài dấu hiệu nhận dạng. Anh tả " Dáng anh vừa phải, ko béo cũng ko gày, ko anh ko cao lắm, nhưng cũng ko hề lùn đâu em.......Tóc anh cắt ngắn, ấy ko....ko phải kiểu đầu đinh đâu em nhé, uhm.....là đầu gì thì anh cũng chả biết nữa, anh mỗi lần cắt tóc cứ ra hàng bảo là cắt cho tôi ngắn đi 5 phân/ 10 phân/ 15 phân......thế là xong người ta cứ thế cắt thôi. Mặt anh khá cân đối, mắt một mí, nhưng ko híp đâu, mắt khá to đấy. Hừm......ngoài ra thì rất tiếc là anh chẳng có nốt ruồi nào trên mặt cả ".
Công nhận là tiếc, vì nếu anh có nốt ruồi trên mặt, cũng ko cần to lắm chỉ cần đường kính khoảng 20 pixels () có lẽ sẽ dễ nhận ra hơn là cẩm cái bản tự hoạ chân dung anh vừa miêu tả đi từng bàn trong quán để đối chiếu. Mình mới bảo là thế thì khó nhận biết quá và hỏi anh " Anh mặc áo màu gì vậy?". Anh vui vẻ trả lời " A, anh khoác cái ba lô màu xanh đen và tay sẽ cầm cuộn giấy ".
Vậy là có đặc điểm nhận dạng rồi,mình sẽ dễ dàng nhận ra anh thôi. Nghĩ vậy nên mình thôi ko hỏi anh nữa và cũng quên ko thắc mắc là sao mình hỏi anh mặc áo màu gì anh lại trả lời là anh khoác ba lô màu xanh đen. Nhưng mình vẫn băn khoăn lắm. Băn khoăn cái gì thì mình vẫn chưa nghĩ ra, mơ hồ cảm giác vậy thôi.
Đã đến Hàng Hành, xem nào số nhà 39. Xin thưa là có đến 4 số nhà 39: 39a, 39b, 39c, 39d đều là café hết. Mình bắt đầu hơi lo lắng một chút, đứng tần ngần nhìn, và rồi thì là cảm giác bực tức. Hay anh định chơi khăm mình, hay anh định đánh đố mình, hay anh muốn chơi trò đuổi bắt trốn tìm để tạo cảm giác. Nếu đúng thế, mà lại ngay trong lần hẹn đầu tiên thì quả là một cảm giác mạnh, mạnh quá điiiiiiiiiiii...........Mình cũng thích phiêu lưu thật đấy nhưng mình lại cũng rất lười. Vào từng quán để tìm anh ư? khồng khồng khồng........Mình quyết định bỏ về. Cứ như thể anh ở một nơi khác nhưng đọc đc hết suy nghĩ của mình nên là chưa kịp về thì điện thoại reo " Em à, anh quên ko dặn em là ngồi ở quán 3 tầng ngoài cùng nhé, em lên tầng 2 ngồi nhé, anh đang ở trường, anh sẽ qua đó luôn đây ".
Quán đầu tiên chỉ có một tầng, quán thứ 2 có 2 tầng và một gác lửng, quán thứ 3 có 2 tầng nhưng chỉ ngồi đc ở tầng 1, đây rồi, quán thứ 4, 3 tầng và có máy lạnh he he ......Chọn một chỗ có view nhìn ra cửa sổ, tán cây xanh xoč xuống lưng chừng ô cửa, mình chống cằm nghĩ ngợi rồi chợt bật cười. Mình đã biết lúc nãy mình băn khoăn cái gì rồi. Này nhé, anh bảo anh đeo ba lô xanh đen và tay sẽ cầm cuộn giấy. Này nhé, ko ai vào quán cafe hay bất kì quán gì khác mà tay lại cầm cuộn giấy vệ sinh, công nhận ko? Thật kì quặc, tại sao anh lại cầm trên tay một cuộn giấy vệ sinh nhỉ, làm thế thì chắc chắn mình sẽ nhận ra anh ngay nhưng anh ko sợ bị mọi người chú ý và xì xào xì xào hay sao ? ( hay có khi có lại là cá tính của anh thì sao ). ah không, anh ko nói là cuộn giáy vệ sinh, anh chỉ bảo là cuộn giấy thôi. Nhưng ở nhà mình nhé, nếu mẹ nói vọng ra từ nhà tắm ( hoặc là từ đâu cũng thế ) " Anh ơi, lấy cho em cuộn giấy" thì mình và bố mình đều hiểu là cuộn giấy vệ sinh, cứ nói cuộn giấy là mọi người thường hiểu như vậy, nếu là giấy viết thì ng ta sẽ nói là tờ giấy hoặc tập giấy, hoặc quyển vở, công nhận không? Hay vì tiện đường đi đến đây anh phải ghé cửa hàng tạp hoá mua giấy vệ sinh vì gia đình anh mới hết giấy chăng ???
12h kém 12 phút rồi, quá giờ hẹn 18 phút rồi, mình bắt đầu sốt ruột. Anh lại ko mang mobile,chả biết liên lạc thế nào,chả biết anh có định đến ko. Tính mình có đặc điểm rất xấu là hay lề mề trễ hẹn với mọi người nhưng đến lượt bản thân thì lại ko thể kiên nhẫn chờ đợi lại. Một lần nữa quyết định đi về. Loẹt qoẹt ở lưng chừng cầu thang thì đập vào mắt mình một bóng người hớt hải chạy vào ở cửa chính......... Tóc ngắn, tương đối hơi hơi đinh, người tầm thước ( ố ồ...); mặc áo phông đen, đeo ba lô màu xanh đen ( trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii ); tay phải cầm một cái cục gậy dài khoảng 1m màu trắng, nhìn gần và kĩ hơn thì à ra là cuộn giấy vẽ ( á á á áaaaaaaaaaaaaa), đúng rồi, nhớ rồi nhớ rồi......hồi trước anh từng giới thiệu là anh học Kiến trúc. Thế đấy, dân trong ngành nên chỉ cần nói cuộn giấy là hiểu ám chỉ bản vẽ đc cuộn lại (cuộn giấy vẽ), khổ nỗi sang đến lỗ tai kẻ ngoại đạo như mình nó lại đc hình dung thành cuộn giấy vệ sinh ( he he he ). Ko hiểu sao ko thể nghĩ ra cái ý tưởng nó là cuộn giấy vẽ mà cứ nhất định chỉ nghĩ đc là nó là cuộn giâý vệ sinh nhỉ, mặc dù mình ko hề bị ám ảnh cụm từ đó do có vấn đề về đường tiêu hoá đâu nhé. Ko hề !!!
Khi mình và anh chỉ còn cách nhau 1m, khoảnh khắc chạm mặt nhau là 1s, 0.5s đầu mình định giơ tay ra hiệu làm quen, nhưng 0.5s sau mình ko nhấc tay lên nổi. Hừm,nói thế nào nhỉ, mình không phải là người chỉ chuộng hình thức lắm đâu, thật đấy,nhưng mà nói thế nào nhỉ, khuôn mặt anh là một bất ngờ lớn trong năm, nói thế nào nhỉ,....... thế này nhé, anh rất rất hơi hơi ko đc đẹp (?!). Giống kiểu vẻ đẹp xã hội đen của ca sĩ Tô Minh Thắng í. Bạn có biết ca sĩ Tô Minh Thắng ko? Có lần xem anh Thắng hát bài Radio buồn trên ti vi, mẹ mình bảo là " ôi sao thằng bé này giống thằng Vinh bảo kê quán karaokê đầu ngő thế nhỉ ". Đấy, ngoại hình sinh ra như để làm nghề bảo kê nhưng mà Thắng lại trở thành 1 ca sĩ, anh cũng thế, ngoại hình tưởng hợp nhất với nghề bảo kê rồi nhưng anh lại là sinh viên Kiến trúc. Đừng đánh giá năng lực qua ngoại hình, công nhận ko ?
Nhưng muộn mất dzồi,mình và anh đã đi qua nhau mà ko kịp chớp mắt dzồi, mình đã xuống tầng trệt còn anh đã đẩy của vào tầng 2 mất dzồi. Lòng cảm thấy ăn năn day dứt một chút nhưng lại tự an ủi rằng: liệu mình có thể nói đc gì ko khi đối diện anh? Mình có uống cốc nước ngon lành đc ko? Liệu bất ngờ nhìn vào mặt nhau thật gợi cảm mình có nhoẻn cười đc ko hay là nở một nụ cười méo mó? Nếu gặp một thời gian, quen mắt và hợp tính có lẽ mình sẽ thấy anh đáng iêu hơn. Còn bây giờ, cô bé yếu đuối mong manh chưa đủ dũng cảm để quay lại chạy lên tầng 2 lại gần anh mà thốt lên rằng " Anh ơi, em đây nč ". Vớ vẩn anh trợn mắt lên cầm cuộn giấy phang cho 1 cái vào đầu mà rằng " lanh cha lanh chanh, ai quen biết cô, em đây là em nào hử? hử hử hử". Nghĩ thôi đã rùng cả mình,mình phi như bay về nhà.
Tối, anh online xin lỗi kêu là có việc phải họp với thầy hướng dẫn nên đến muộn, ngồi chờ mãi ko thấy em nên đoán chắc em chờ lâu đã bỏ vể trước. Mình hỏi mấy giờ anh đến. Anh bảo khoảng 12h kém 10 ( 12h kém 12 mình đi về, vậy kẻ mình gặp ở cầu thang có phải là anh ko nhỉ? hay là mình vừa đi khỏi thì anh mới đến ). MĚnh lại hỏi anh mặc áo màu gì. Anh bảo màu đen tím than ( ơ, đen tím than chứ ko phải đen tuyền. Liệu kẻ đó có đúng là anh ko nhỉ? Liệu anh có phải chính là kẻ đó ko hay là anh đến đó khi mình vừa đi khỏi xong ). Mịnh lại hỏi anh lúc đến có gặp ai ở cầu thang ko. Anh nghĩ một lúc nhanh rồi bảo không ( vậy rốt cục " kẻ bảo kê" đó có phải là anh ko? nếu là anh thì anh phải nhớ là đã gặp mình ở cầu thang chứ. Nhưng có thể anh chính là kẻ đó nhưng anh vội nên ko để ý,ko ko ....mình cũng to con lắm cơ mà.....hoặc là anh chính là kẻ đó, anh có đụng độ mình nhưng thấy mình hỏi vậy nên sinh nghi và hình dung lại xem trông mình thế nào và nghĩ lại nên trả lời là không (he he).....ah, hoặc có thể anh ko phải kẻ đó, anh đến muộn......hay là anh ko phải kẻ đó nhưng anh có nhìn thấy kẻ đó vì anh ngồi rình gần đó........bla bla bla
Rốt cục mình và anh đã chạm mặt nhau chưa hay chỉ là ngộ nhận? Người con trai mang gương mặt cuả nhân viên bảo kê xã hội đen có phải chính anh hay chỉ là sự hiểu lầm do trùng hợp ngẫu nhiên?
Câu trả lời là: Có trời mới biết
Cuộc sống đôi khi đem đến nhiều bất ngờ và nhiều bí ẩn, công nhận ko ?
st
Title: Hồi âm: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:50
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:50
Tâm sự từ những nạn nhân
Chú thứ nhất:
Em là bạn của cô em cùng xóm Vý zạ của tôi. Kể từ khi được giới thiệu tên tuổi, số nhà cũng như số điện thoại, tôi và em cũng mới chỉ chát chít qua YM và buôn dưa lê dưa bở với nhau qua điện thoại mà chưa 1 lần gặp mặt. Đợt này về phép, ngoài mục đích thăm nhà còn có kế hoạch đi gặp mặt người trong mộng nữa. Khổ thân cho cái thằng tôi, quá 30 mùa lá đổ mà vẫn chưa từng được cầm cổ chân ai, hic hic, thế mà bây giờ lại phải gọi điện để rủ em đi chơi đây. Thật khó hơn cả cái công việc lặn bể phốt của mình. Lấy hết can đảm mà phone cho em, đây rồi, vẫn cái giọng dễ xương và ngọt ngào đó, run run trình bày vấn đề là anh mới ở bển về chơi, muốn rủ em đi chợ đêm Đồng Xuân cho nó biết, đang lo không biết em có OK không hay lại őng ẹo vặn vẹo thì chán chết – cái loại őng a őng ẹo này là mình ghét nhất đấy, không ngờ em đồng ý ngay. Hê hê, lòng phơi phới, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, mới có 5h, tôi quyết định không ăn cơm nhà mà tự thưởng cho mình 3 suất bánh mỳ xíu mại Yết Kiêu. Làm thêm đôi cốc nước cam ở quán cà fê bên cạnh, tôi bò về nhà tắm rửa sửa soạn để tối đi chơi với nàng.
Đúng 7h tối, tôi có mặt ở trước cửa nhà nàng. Một chút hồi hộp rồi cũng trôi qua khi nàng đi ra. Mịa, thất vọng quá, cứ tưởng người nhỏ nhắn dễ xương như giọng nói ai ngờ em cũng tròn trịa như mình, được mỗi cái trắng trẻo giống mình, he he. Bố khỉ, điêu nhất là lại có quả nốt ruồi to tướng ở trên mép, MK, cô bé này đảm bảo là ăn quà như mỏ khoét đây.
- Mình đi đi em. Lên chợ giờ này hơi sớm, có lẽ mình đi loanh quanh 1 lúc nhé em! (đang định làm vài vòng Hồ Tây lấy cảm hứng hehe)
- Vâng, để lát nữa lên chợ cũng được. Hay....mình đi đâu ăn cái gì đi anh.
Biết ngay mà, đúng như anh dự đoán. Nhìn là biết ngay giống phàm ăn (giống anh, hehe). Mỗi tội lúc nãy tẩn nhiều bánh mỳ xíu mại quá, lại thêm nước cam nó trộn vào làm mình phải rượt nhau với Tào Tháo suốt, trước khi đến đây đã phải làm nửa lọ Berberin cầm hơi rồi mà vẫn còn ngâm ngẩm đau. Mẹ, ăn linh tinh bây giờ có mà chạy ko kịp mất, Nhưng mà thôi, đâm lao thì phải theo lao vậy.
- OK thôi, nhưng anh vừa ăn xong nên no quá (no éo đâu, đau bụng bỏ mẹ đây này)
- Không sao đâu anh ạ, mình đi ăn cái gì nhẹ nhẹ thôi cho anh bớt no. Ŕ, em biết có hàng cháo trai ngon lắm, để em chỉ đường cho anh.
Trên đường đi, trong lúc tôi cố kìm nén những cơn đau cuồn cuộn trong bụng thì em lại thao thao bất tuyệt về chuyện ăn uống, MK, ông mà không đau bụng hôm nay thì phải biết. Mà nghĩ cho cùng, em này cũng hợp mình ở cái tâm hồn ăn uống. Cuối cùng thì cũng đến hàng cháo. Gọi 2 bát, chúng tôi lại tiếp tục chủ đề ăn uống
- Anh biết không, em đã từng có lần ăn 1 lúc 10 bát cơm đấy.
- Cái giiiiiiiì?????? Tí nữa thì tôi vãi cả......, MK, may mà mình nội công thâm hậu nên kìm nén lại được. Em này mà sang Nhật đi ăn Tabehodai với mình thì có mà các quán thịt bò ở Kobe sập mẹ nó tiệm mất. Sức tàn phá chắc còn hơn cả trận động đất năm 1995.
Hình như cảm thấy hơi lố, em thỏ thẻ chữa thẹn:
- Dạ không, bát nhà em bé xíu ý mà, nhà em lại xới vơi nữa, so với nhà anh có khi chỉ được 4 bát là cùng.
Bố khỉ, em này đếch biết mình là chuyên gia ăn cơm bằng bô, 4 cái bô của mình mà em ăn được thì chắc cũng nằm viện cả tháng, nói phét cũng đếch biết đường nói, đã thế thì ông cho mày chết.
- E hčm, em cứ nói thế chứ, con gái ăn như mčo ý, ăn nhiều thế sao được.
Lúc này em cũng đã lùa xong bát cháo. Thấy em tư lự, tôi bảo:
- Ăn bát nữa nhé! Để anh gọi tiếp cho.
- Thôi anh ạ, em ăn thế thôi mới ngon, ăn nhiều ngán lắm.
Bố khỉ, lại thỏ non nai tơ rồi, nhìn cái mắt hấp háy với cái nốt ruồi đen đang rung rung kia là anh mày biết tỏng nhá.
- Thế mà em bảo là em ăn khỏe lắm. Ăn thế này thì chỉ bằng cái móng tay của anh thôi.
Không ngờ vừa mới khích thế mà cô nàng đã gọi ngay bát thứ 2. Trong khi mình vừa uống nước chč vừa kìm nén cơn đau thì cô nàng húp cháo xoàn xoạt như xé vải. Bát cháo thứ 2 cũng hết nhanh chẳng kém bát thứ nhất.
- No chưa? Làm bát nữa nhé!? Tôi hỏi.
- Thôi anh ạ, ăn thế thôi, giờ mình đi ăn món khác.
Rồi cứ thế, chúng tôi lê la đủ các quán từ sữa chua Lò Đúc lên đến kem ốc quế Tràng Tiền rồi lại vòng ra Chả Cá ăn sủi cảo và mỳ vằn thắn... Tôi cũng không còn nhớ nổi là đã vào bao nhiêu quán, ăn những thứ gì, chỉ nhớ 1 điều là trong khi tôi chủ yếu ngồi uống nước chč (cầm hơi cái hậu quả của xíu mại quá đát) và nhấm nháp tí chút thì em vẫn cứ hồn nhiên như cô tiên mà húp, mà gắp,... thi thoảng lại "Sao anh không ăn đi?", "Ơ, anh bỏ phí thế à? Để em ăn giúp cho!", ... Cuối cùng, 2 đứa rủ nhau đi tráng miệng bằng món nem chua rán ở Hàng Bạc. Số mình kể cũng là đen thật, gặp đúng món khoái khẩu mà hôm nay lại trong tình trạng thế này, hic, ăn vào có khi lại ngụp lặn bể phốt suốt đêm thì bỏ mịa. Ngồi nhìn em ăn yêu ghê là yêu, rón rén nhón 1 cái cho vào mồm, mới vừa nuốt trôi qua cổ họng thì cũng là lúc Tào Tháo ập đến , lại phải ngồi nín thở vận nội công, em nói gì cũng mặc, chắc lúc đó em mắc cười mình lắm . Rồi thì đống nem chua rán gọi ra cũng được em làm thịt hết, có lẽ thấy mặt mình đần ra như ngỗng [em xin lỗi, em là người chửi bậy] mà em thấy tội quá hay sao, lại rút tiền ra trả mới kinh chứ. Anh đây Việt kiều ở bển về, thiếu quái gì tiền mà em làm thế, làm mình phải lục ví tìm mãi mấy đồng xu mới đủ tiền lẻ để trả lại em. Đến lúc này thì tôi gần như không chịu nổi nữa, sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi, chỉ muốn chuồn về cho nhanh chứ chẳng thiết tha gì chợ đêm với chợ ngày Đồng Xuân nữa. Nhưng vẫn cứ phải hỏi:
- Giờ đi chợ đêm em nhé!?
- Thôi, 10h30 rồi anh ạ. Em phải về không mẹ em chờ. Để hôm khác anh nhé!
- Ừ, tiếc quá, đành để hôm khác vậy.
Khiếp, em nai ghê cơ. Mà tiếc cái con khỉ, đang đau bụng bỏ cụ đi được, về là hợp lý quá còn gì. Hix, thế là mình lòng khòng đứng dậy đưa em ý về. Nhìn cái dáng em lặc lč lê bước vào nhà mà thấy tồi tội, Vân Dung chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đêm hôm đó trạm bơm nước tự động khu Đền Lừ bị quá tải, sông Kim Ngưu bị ô nhiễm nặng không biết vì sao. Riêng tôi, mỗi khi đi ăn buffe lại nhớ đến em, Vân Dung của lòng tôi, thầm mong sẽ có ngày lại được cùng em chinh chiến ở các nẻo quà của Hà Thành. Em có còn nhớ đến anh không?
st
Title: Hồi âm: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:53
Post by: RickkyMartin on 11/09/06, 23:53
Thằng bạn chân ướt chân ráo về nước được vài hôm đúng lúc mình ra HN cày cái project. 2 thằng gặp nhau cứ như Lỗ Trí Thâm gặp thịt chó ấy, mừng thế cơ chứ. Chč chén thâu đêm. Một tối, sau khi táng hết 2 con vịt cỏ rưỡi, ngồn nhâm nhi .... nước mía thì thấy chú te tởn khoe ngày mai đi chơi với một em quen online, ko biết thế nào. Mình cũng mừng cho nó. Trước khi chia tay chia chân còn dặn đi dặn lại mai đi chơi xong nhớ báo tao kết quả để anh em mình đi uống vài choác (dĩ nhiên nó khao).
Hôm sau chủ nhật, ăn uống kiêng khem giữ bụng, bồn chồn nghe ngóng tin thằng bạn (để còn được chén). Mãi 11h30 tối, đang cháp bữa super thì mới thấy ông bạn vàng gọi điện sang báo tin. Tin buồn!
Nghe thằng bạn kể mà cứ bấm bụng cười, vừa cười vừa thấy thú quá. Kể lể xong nó mới chốt một câu cảm giác đến "tőm" 1 cái:
- Số tao nhục như con ch.., đến sở trường (ăn) cũng để người ta cướp mất. Tuần sau bay mịe nó rồi, thù này chắc khó trả
- Hề, thế à. Thế để tao đi chăn bò hộ mày. Đến khổ thằng cu, đi đâu mà cứ như đi Lào lâu quá rồi đâm quên cả cách cầm roi.... vỗ mông bò.
- Con nhợn, chỉ to mồm bốc phét. MK! Cỡ mày chỉ ăn chỗ thức ăn dính ở mép em là kễnh phčo rồi con ạ.
- "Mịe thằng này, đã bào cứ để tao mà lị. " Mình tức khí, máu cao-bồi nổi lên, "cứ cút sang Lào ăn lòng lợn rửa 1 nước rồi chờ tin của trẫm"
Thằng bạn còn đế thêm câu:" Nhớ đấy nhá, bốc phét thì ông về nước ông xẻo...."
Hehe, thằng ku này làm bạn với mình lâu mà chả biết tính mình. Ko làm được thì ông chuồn, cho mày xẻo pín bò ấy con ạ. Dù sao thì cũng gặp em kia 1 phát, tò mò là chính, ưng thì có khi ta hành quân luôn (một tên bắn 2 chim, nhỉ!?).
Kế hoạch xúc tiến ngay sau đó. Mình nhờ "nạn nhân" giới thiệu với bạn của em. Nói chung lại kể lể "Anh dạo này gái mú chán quá, chú em có đứa bạn nào được được giới thiệu anh phát..." vân vân và vân vân (nghe cứ như thằng sành điệu ấy nhờ).
Được cái thằng em Prudential, biết lắng nghe vầ thấu hiểu lắm, nghe xong nhiệt tình giới thiệu "vầng, em thì cũng khác mấy gì anh, à, nhưng em có con bạn này cũng được đựơc ông anh thử chiến xem, tên tuổi, số đt, YM như vầy như vầy như vầy......".
Mình cẩn thận còn bảo ông ẻm: "Có gì mày nói trước nó 1 tiếng cho anh đỡ ngại lúc làm quen nhá, tính anh dát gái nên đã được đứa nào lườm yêu bao giờ đâu (mịa, mỗi tội anh hun hít hơi nhiều rồi thoai)". Thằng em lại prudential phát nữa, cảm thông ngay làm mình cứ áy náy mãi, tối về làm đôi quai mới hết.
Thía là xúc tiến lun. Tiễn ku bạn lên đường rồi là cứ chat chit với em suốt ngày, trừ lúc ăn, ngủ và làm, tức là mỗi ngày khoảng 1 tiếng (hehe). Tội gì gọi điện tốn tiền nhờ.
Tình hình là còn khoảng hơn tuần nữa là xong project. Xong là phải té về trong ngay, ko nổ súng thì còn đợi đến bao giờ. Gây ngạc nhiên cho em cái !
Đúng 12h kém 15 phút chủ nhật, mình tít tít em một phát. Mỗi tội chỉ biết số phone cố định nhà em, nên đành reng tạm vậy. Tút dài mới được 2 phát rưỡi thì đã nghe giọng em, chắc đang ở gần đấy (hy vọng điện thoại nhà em ko để cạnh wc). Giọng mượt mà nhưng chắc nịch như cơ của Lý Đức ấy, he he, mình khoái giọng kiểu này.
" Ŕ lố, ai đó? "
" Anh đây ", mình cố nắn giọng cho đàn ông 1 tí sau khi khé cổ vì táng hết nửa đĩa muối ớt chấm thịt lót dạ.
" Anh nào? "
" Không nhớ anh à em? "
" Anh Tuấn à? em éo đùa đâu nhé ", á ối úi, quả này gặp bò tót rồi.
" không, anh là Q mà. ", giọng mình nghe vẫn ngọt ngào.
" thôi chết, anh Q à, em bị nhầm, sao hôm nay rồng lại gọi đến nhà ......thiên nga thế này.", đùa yêu thế ko biết.
Đã thế đong đưa thêm một tí vậy, " Em lắm anh nhỉ? uh, anh mới ra hà nội, hôm nay rảnh định mời em đi ăn trưa. Em rảnh không? " hehe, lúc chat với em mình vẫn bảo là đang trong Nam.
Vài giây trôi qua, hình như em đắn đo. Trả lời làm mình hơi bất ngờ.
" Em hôm nay rảnh nhưng em phải ăn cơm ở nhà với bố, hôm nay có mỗi hai bố con ăn cơm với nhau. Tiếc quá."
Ớ ờ, con gái rượu (thịt) của bố có khác. Ngoan nhể. Nhưng vẫn phải xúc tiến ngay trong ngày.
" Thế không ăn trưa đc thì mời em đi uống nước vậy nhé? 2h chiều đc không em? "
" Dạ đc"
Mình chào em rồi định cúp máy, e ú ớ nói với:
" ơ, thế tí nữa hẹn gặp ở đâu? địa chỉ địa điểm để em biết đường mà đến chứ ?"
Hô hô, đàn ông phát cho em ấn tượng nhỉ. " Sao em lại phải đến mà không phải là anh đến đón em? Anh sẽ qua đón em nhé? được không ?" Ăn ớt mà nói được câu đầy thi vị như mình kể cũng chả có mấy ai.
Dĩ nhiên là em ừ ngay, sướng chết đi được chứ còn gì nữa.
Cái khoản ngoại hình chả mấy khi chăm chút, nhưng hôm nay xác định gặp em như đi chiến đấu bò tót nên thôi thì thành thằng cowboy cho nó phải phép (hĩ hĩ). Vốn dĩ lười gội đầu nên tóc tai được cái.... trọc lóc rồi, khoản này khá là hài lòng. Mượn tạm ông anh quen bên SKĐA quả quần bò ống loe cho nó hoành tráng, thêm quả áo sơ mi trắng cắm thùng, đi đôi giày rő khủng (rő tởm). Vừa đứng trước gương mà phun cả ngụm nước chč uống dở ra. Ặc ặc, ko tin nổi trông mình hoành tráng thế. Vẫn thấy thiếu nét hoang dã của miền Tây , đã thế cởi luôn 4 cúc áo ra, khoe bộ ngực lép kẹp ra cho em sợ. Thế là xong, thiếu mỗi khẩu súng giắt hông là thành thằng chăn bò thứ thiệt. Nhìn
đồng hồ 2h kém là ta lên đường. Lúc lên xe mà cứ hừng hực như cưỡi bò thật ấy.
Đến trước nhà em đây rồi. Hồi hộp quá. Gọi cửa vài câu là thấy em ngay. Nụ cười tươi rói, nốt ruồi rung rinh, cái má phinh phính. Gì nữa nhỉ, 3 vòng của em thì mình thề là vòng 2 gần bằng vòng 1 còn vòng 3 thì gấp.... rưỡi vòng 2 (hĩ hĩ). Em mặc áo đen, cũng được, nó hợp với làn da trắng, quần bò bó làm nổi bật đôi chân mà theo mình phù
hợp với nghề nện đất hơn. Trông em y hệt con mực ống đứng trên 2 cái nem chua. Nói chung cũng ko dám nhìn lâu, sợ em tủi (hê hê).
Hình như em cũng nhận ra dáng vẻ cao-bồi của mình thì phải, che miệng cười (bố ai chả biết là cười đểu, quá thành công trong lần ra mắt), em nhỏ nhẹ:
" Anh chờ em lâu không? ".
Mình cũng từ tốn, khách sáo mấy câu rồi cẩu em lên xe luôn (may mà em tự leo lên chứ bảo mình đỡ thì chắc đợi anh về tập tạ 2 tháng đã).
Xem nào, sở thích của em là gì nhể. Quá rő rồi còn gì. Thôi thì khêu gợi nó ra cho dễ nói chuyện. Thế là suốt đoạn được mình toàn bàn về chuyện ăn uống, em trả lời rő ràng rành mạch lắm, cứ như thể em sinh ra để ăn ấy (chắc thế). Chẹp, tầm này quán ở Phan Bội Châu chắc vắng người, mình cũng chả muốn ra chỗ đông người để người ta bàn tán "người đẹp và ác thú", thế là vọt luôn đến 48B Phan Bội Châu, chả cần hỏi ý em (hê hê).
Ổn định chỗ ngồi, gọi nước nôi xong xuôi là lại nói chuyện. Mình toàn nói chuyện nấu nướng ăn uống cho em sợ. Thỉnh thoảng thấy rő em lčo lái sang bên phim ảnh với game, toàn sở trường của mình, tí nữa ko kìm được là lại lải nhải hết ngày. Ko ổn, những lúc đấy mình lịch sự hớp một hớp nước rồi... tiếp tục nói chuyện ăn uống. Hê hê, thuần chủng bò tót cái đã chứ, nghĩ tới thằng bạn mà thấy thương (!?). Ơ ờ, ai dč em cũng ý tứ ra phết, nhỏ nhẹ nói chuyện cùng mình về món ăn, cách nấu, dọn bàn.... chết cha, mình thấy hơi hơi quí em. Có bao giờ bò tót lại cưỡi cao bồi ko nhỉ!? Vớ vỉn!!!
Cứ tình hình này thì ko ổn, phải nắm sừng bò ngay kẻo ngã. Mình đổi giọng người nhớn luôn:
"Anh thấy em nên học nấu ăn đi, con gái cần phải biết nấu ăn ngon. Không có thằng đàn ông nào thích những cô gái vụng về nấu ăn dở tệ. Mà con gái thời nay thì toàn những đứa chả biết gì về nữ công gia chánh. Như thế là hỏng, anh thật, những đứa như thế ko giữ nổi chồng đâu.Mà có khi chưa chắc đã lấy đc chồng í chứ đừng nói chuện
giữ. Anh mà lấy vợ thì vợ anh nhất định phải biết nấu nướng ngon lành, anh là con một, nên chắc chắn sẽ ở cùng bố mẹ, anh muốn vợ anh phải biết lo toan gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng. Anh đến nhà anh chỉ cần tham quan cái khu bếp là biết ngay con gái đó có biết nấu nướng vun vén không? Biết sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thì đến 80%
là nấu ăn không tồi.
Anh nhắc lại là em nên đi học nấu ăn đi, anh khuyên thật đấy. "
Hớ hớ, mấy câu này xem phim hoài, giờ mới có đất dụng vő. Chắc em ngấm lắm đây. Bằng chứng là thấy em cứ tiền dần về mép ghế, uống nước để lấy tinh thần mờ. Có thế chứ.
Em xoắn tóc duyên rồi đáp: " Vâng, em cũng biết điều đó"
Ơ hay, ko tức à. Chẹp, mình thấy nghčn nghẹn ở.... bụng vì uống nhiều nước quá. Đứng lên lịch sự bảo em: " Em ngồi đây, anh đi toilet ". Hê hê, giải tỏa căng thẳng mờ! Em ngồi im, lúc mình đi ra con liếc ngang thấy em đang nhịn cười. Kệ bố người ta chứ, buồn thì ai mà chịu được. Ko lẽ lại "ấy" ra ngay chỗ ngồi à, rő khỉ. Nghĩ thế nhưng mình cũng thấy hơi tức cười, hĩ hĩ.
Toalet xong xuôi, nhẹ cả bụng. Quay vào để em nó thư thả một tí. 2 đứa gọi thêm nước rồi ngồi .... chiến tiếp. Thôi thì để em thư giãn một tí, vì hình như mình thấy cái nốt ruồi trên mặt em từ đầu buổi đến giờ cứ im lìm, chả rung rinh sinh khí được tẹo nào. Thế là gợi ý em nói về mình đi, rằng rảnh rỗi em thường làm gì. Em trả lời trơn tuột làm mình
cũng chỉ bán tín bán nghi.
" Em thường đọc sách và nghe nhạc buổi tối, thỉnh thoảng rảnh rỗi em giúp mẹ nấu ăn, cũng không biết nấu nướng gì đâu nhưng mà đứng lăng xăng để học hỏi thôi ".
Oái ui, đúng mẫu người của mình, có thật ko đấy!?. Vớ vỉn, anh đây cóc tin. Trông nần nẫn thế này mà lăng xăng một lúc thì đổ cả bếp hả em.
Chẹp, điện thoại run bần bật trong túi làm mình nhớ đến hẹn thằng bạn. Kết liễu, à quên, kết thúc buổi đi chơi được rồi đấy. Mình đứng dậy rất phong cách, dứt điểm một câu chắc làm em xao xuyến đến 12h đêm.
" Em đứng lên đi, đến giờ về rồi, 5h anh có hẹn, anh phải đưa em về." Đàn ông phải thế chứ, hehe.
Em cun cút đứng dậy làm mình cứ áy náy. Trên đường chở em về nghĩ lại thấy thinh thích. Hay ta tiến tới nhờ, bố khỉ. Tới trước cửa nhà em, mình hỏi số mobile. Em cười e lệ bảo em ko dùng, mặc dù một cục gì vuông vuông chềnh ềnh trong túi. Chả lẽ là bao thuốc à.
He he, thế là cao bồi cưỡi bò suốt cả buổi, đến chiều thì bị bò đá một phát. Hòa, em nhỉ!!!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Title: Hồi âm: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: kem on 12/09/06, 09:43
Post by: kem on 12/09/06, 09:43
=)) =)) =)) chết cười!!
anh ơi, còn nữa thì phải!! anh post tiếp đi ạ!
anh ơi, còn nữa thì phải!! anh post tiếp đi ạ!
Title: Hồi âm: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: RickkyMartin on 15/09/06, 23:20
Post by: RickkyMartin on 15/09/06, 23:20
Nick name
Tôi ngồi trên mạng suốt hai tiếng đồng hồ. Đó là một ngày thứ năm đẹp trời, không nắng quá, không oi quá, gió thổi lao xao trên đầu các ngọn cây cách tôi đến ba, bốn thân người, và gió từ những chiếc quạt rù rù chạy.
Tối qua cô nhân viên nhà đài nói rằng thời tiết rất thích hợp cho các chuyến picnic, dã ngoại, nhưng tôi không đi đâu cả. Tôi ngồi trên mạng. Tôi là một sinh viên. Tôi không học chiều. Tôi không có xe máy. Tôi đi học bằng xe buýt, mà xe buýt không chở tôi đi picnic được. Giá xăng mười ngàn đồng một lít, tôi cũng không đi xe ôm được. Tôi không thể cuốc bộ mà đi chơi. Tôi không có thói quen vào thư viện. Tiếng sột soạt của tờ giấy khiến tôi rất dễ buồn ngủ, và tôi bước ra khỏi nhà trọ, bước qua năm quán Internet, ngồi xuống quán thứ sáu. Ở đây ít thuốc lá, ít ồn ào. Tôi không chơi MU, không chơi Gunborn, không chơi Vő Lâm Truyền Kỳ. Tôi là con gái. Là con gái nên tôi ghét thể thao. Tôi ì ạch mãi môn bơi chưa qua. Tôi không gầy, ngực 87, mông 92, nhưng bụng tôi là 70 và có chiều cao hoàn toàn khiêm tốn 1m56. Tôi rất ngán ngẩm với ngoại hình, nên tôi hay mặc áo đen. Mắt đen, to, da bánh mật. Tôi tên là Đường. Tôi nói ngọng. Và ngày hôm đó, thứ năm, chiều, từ hai đến bốn giờ tôi đã ngồi trên net.
Tôi thao tác nhanh và thuần thục, nhưng tôi không gő được sáu ngón, thỉnh thoảng tôi vẫn gő nhầm nếu nhìn lâu vào màn hình.
Chọn một cái máy, wc, phone nghe đầy đủ, tôi khởi động, vào yahoo messenger, mở nick rồi chatroom. Trong hai tiếng đồng hồ ấy tôi chat với mười người, cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ. Thời tiết hôm nay bình thường, con chó nằm trước cửa quán, thỉnh thoảng ngoạc mőm ra ngáp, nước dãi nó rểu ra. Tôi cũng ngáp, một tay che mồm. Trưa nay tôi không ngủ. Sáng, đang trong giờ học thì mẹ tôi gọi điện. Đứa bạn vừa ngáp vừa đưa máy, tôi lệt xệt bước ra hành lang. Mẹ bảo: mẹ vẫn khoẻ. Dạ, con khoẻ. Cuối tháng mẹ sẽ phơi một kg cá cho con về lấy. Vâng, con thích ăn lắm. Mẹ nhớ con nhiều lắm. Thưa con đang giờ học. Mẹ cụp máy. Tôi lại che miệng ngáp, bước vào lớp.
Người đầu tiên chào tôi. Một thằng con trai, tôi biết thế. Tôi từ tốn trả lời đúng mực. Nó bảo: "You chan pheo". Out.
Người thứ hai chào. Nó tưởng tôi là đàn ông, nó ve vuốt có kĩ thuật. Tôi trả lời nhát gừng. Nó: "Anh lai choi game a?". "Alt+ F4".
Tôi chào nick thứ ba. Một thằng nhóc. "2 tuoi khong la van đe gi phai khong chi?" Tôi ngờ nghệch không hiểu. "Chi oi, anh yeu em". Tôi suýt khóc. Không. Gió vẫn thổi. Trời vào mùa thu nắng. Tôi ốm yếu theo tiết trời. "Close".
"Ban là sinh vien a? Toi cung the". Nick thứ tư hiền hiền. "Ban hoc nam may roi? Xa nha toi buon lam. Toi co the noi chuyen cung ban chu? Cho toi wc đi". Tôi bật wc lên. Nó "Delete". Tôi?
Tôi "22222" nick thứ năm. Nó "33333" lại rất dễ thương. "Toi đang hoc đai hoc". "Oi ban gioi qua" - Nó thốt lên, nó thán phục, xuýt xoa. "Toi ten Đuong, Tran thi Duong". "Enter". Không còn tín hiệu.
"You muốn đi đâu và làm gì trong ngày đẹp trời này nhỉ? Tôi là một người bạn tuyệt vời đấy". Tôi xúc động. "Anh đã đi làm ba năm nay rồi. Trông em dễ thương đấy". Tôi xúc động, cánh mũi tôi phập phồng. "Cái nốt ruồi của em duyên quá, ui cha". Nick thứ sáu. "Em đã yêu bao giờ chưa? Chưa à? Thế chắc chưa từng quan hệ đâu nhỉ, có muốn biết không? Anh giúp em nhé. Sinh viên thì nên thử em ạ. Đời còn giá trị gì nếu không biết dập dìu vào ra chứ". Tôi choáng váng rồi "Delete".
" He he he". Nó cười. Cái nick thứ bảy cười suốt đầy nhăn nhở. "Cuoi ho muoi cai rang, rang 32 cai tang moi co mot cai, gio nguyen bo loi nhe ra cuoi van dep nhi. You girl or boy?". " Mot ke pede". "Oh the a? Pede gacmangde". " Gacmangde la sao?". "So eassy, thi pede nen phai gac chan len mang ra de". "Toi khong hieu". "Ha ha ha... carot the". Tôi tức giận. "Này, the pede thi dung cai gi nhi? Ay cai gi?".
Có lẽ hôm nay tôi đã bước ra cửa bằng chân trái và một thằng con trai lảng vảng gần đấy đã nghía thấy tôi. Gặp trai ngoài ngő là xui tận mạng.
Cái nick thứ tám. Tôi chào nó. "Tôi buồn quá. Bạn có thể nghe đôi lời tâm sự của tôi được không? Tôi vừa mất đi người yêu dấu nhất. Giờ tôi chỉ muốn chết". "Ban binh tinh lai di". "Là một thằng con trai tài sản không, việc làm không, bị người yêu ruồng bỏ. Dường như đáng lắm phải không? Tôi mất hết hy vọng rồi. Than ôi, với tôi mọi ngả đường đều đã khép". "Ban dung voi bi quan nhu the, cuoc doi con nhieu co hoi". " Không, với tôi hết rồi, cám ơn đã nghe tôi. Chào". Nó tắt ngúm.
Cái nick thứ chín. Tôi chào "Hi, chat di". Nó: "D.M. may".
Tôi. Một sinh viên đã chát với mười cái nick khác nhau. Và tôi là cái nick
Tôi ngồi trên mạng suốt hai tiếng đồng hồ. Đó là một ngày thứ năm đẹp trời, không nắng quá, không oi quá, gió thổi lao xao trên đầu các ngọn cây cách tôi đến ba, bốn thân người, và gió từ những chiếc quạt rù rù chạy.
Tối qua cô nhân viên nhà đài nói rằng thời tiết rất thích hợp cho các chuyến picnic, dã ngoại, nhưng tôi không đi đâu cả. Tôi ngồi trên mạng. Tôi là một sinh viên. Tôi không học chiều. Tôi không có xe máy. Tôi đi học bằng xe buýt, mà xe buýt không chở tôi đi picnic được. Giá xăng mười ngàn đồng một lít, tôi cũng không đi xe ôm được. Tôi không thể cuốc bộ mà đi chơi. Tôi không có thói quen vào thư viện. Tiếng sột soạt của tờ giấy khiến tôi rất dễ buồn ngủ, và tôi bước ra khỏi nhà trọ, bước qua năm quán Internet, ngồi xuống quán thứ sáu. Ở đây ít thuốc lá, ít ồn ào. Tôi không chơi MU, không chơi Gunborn, không chơi Vő Lâm Truyền Kỳ. Tôi là con gái. Là con gái nên tôi ghét thể thao. Tôi ì ạch mãi môn bơi chưa qua. Tôi không gầy, ngực 87, mông 92, nhưng bụng tôi là 70 và có chiều cao hoàn toàn khiêm tốn 1m56. Tôi rất ngán ngẩm với ngoại hình, nên tôi hay mặc áo đen. Mắt đen, to, da bánh mật. Tôi tên là Đường. Tôi nói ngọng. Và ngày hôm đó, thứ năm, chiều, từ hai đến bốn giờ tôi đã ngồi trên net.
Tôi thao tác nhanh và thuần thục, nhưng tôi không gő được sáu ngón, thỉnh thoảng tôi vẫn gő nhầm nếu nhìn lâu vào màn hình.
Chọn một cái máy, wc, phone nghe đầy đủ, tôi khởi động, vào yahoo messenger, mở nick rồi chatroom. Trong hai tiếng đồng hồ ấy tôi chat với mười người, cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ. Thời tiết hôm nay bình thường, con chó nằm trước cửa quán, thỉnh thoảng ngoạc mőm ra ngáp, nước dãi nó rểu ra. Tôi cũng ngáp, một tay che mồm. Trưa nay tôi không ngủ. Sáng, đang trong giờ học thì mẹ tôi gọi điện. Đứa bạn vừa ngáp vừa đưa máy, tôi lệt xệt bước ra hành lang. Mẹ bảo: mẹ vẫn khoẻ. Dạ, con khoẻ. Cuối tháng mẹ sẽ phơi một kg cá cho con về lấy. Vâng, con thích ăn lắm. Mẹ nhớ con nhiều lắm. Thưa con đang giờ học. Mẹ cụp máy. Tôi lại che miệng ngáp, bước vào lớp.
Người đầu tiên chào tôi. Một thằng con trai, tôi biết thế. Tôi từ tốn trả lời đúng mực. Nó bảo: "You chan pheo". Out.
Người thứ hai chào. Nó tưởng tôi là đàn ông, nó ve vuốt có kĩ thuật. Tôi trả lời nhát gừng. Nó: "Anh lai choi game a?". "Alt+ F4".
Tôi chào nick thứ ba. Một thằng nhóc. "2 tuoi khong la van đe gi phai khong chi?" Tôi ngờ nghệch không hiểu. "Chi oi, anh yeu em". Tôi suýt khóc. Không. Gió vẫn thổi. Trời vào mùa thu nắng. Tôi ốm yếu theo tiết trời. "Close".
"Ban là sinh vien a? Toi cung the". Nick thứ tư hiền hiền. "Ban hoc nam may roi? Xa nha toi buon lam. Toi co the noi chuyen cung ban chu? Cho toi wc đi". Tôi bật wc lên. Nó "Delete". Tôi?
Tôi "22222" nick thứ năm. Nó "33333" lại rất dễ thương. "Toi đang hoc đai hoc". "Oi ban gioi qua" - Nó thốt lên, nó thán phục, xuýt xoa. "Toi ten Đuong, Tran thi Duong". "Enter". Không còn tín hiệu.
"You muốn đi đâu và làm gì trong ngày đẹp trời này nhỉ? Tôi là một người bạn tuyệt vời đấy". Tôi xúc động. "Anh đã đi làm ba năm nay rồi. Trông em dễ thương đấy". Tôi xúc động, cánh mũi tôi phập phồng. "Cái nốt ruồi của em duyên quá, ui cha". Nick thứ sáu. "Em đã yêu bao giờ chưa? Chưa à? Thế chắc chưa từng quan hệ đâu nhỉ, có muốn biết không? Anh giúp em nhé. Sinh viên thì nên thử em ạ. Đời còn giá trị gì nếu không biết dập dìu vào ra chứ". Tôi choáng váng rồi "Delete".
" He he he". Nó cười. Cái nick thứ bảy cười suốt đầy nhăn nhở. "Cuoi ho muoi cai rang, rang 32 cai tang moi co mot cai, gio nguyen bo loi nhe ra cuoi van dep nhi. You girl or boy?". " Mot ke pede". "Oh the a? Pede gacmangde". " Gacmangde la sao?". "So eassy, thi pede nen phai gac chan len mang ra de". "Toi khong hieu". "Ha ha ha... carot the". Tôi tức giận. "Này, the pede thi dung cai gi nhi? Ay cai gi?".
Có lẽ hôm nay tôi đã bước ra cửa bằng chân trái và một thằng con trai lảng vảng gần đấy đã nghía thấy tôi. Gặp trai ngoài ngő là xui tận mạng.
Cái nick thứ tám. Tôi chào nó. "Tôi buồn quá. Bạn có thể nghe đôi lời tâm sự của tôi được không? Tôi vừa mất đi người yêu dấu nhất. Giờ tôi chỉ muốn chết". "Ban binh tinh lai di". "Là một thằng con trai tài sản không, việc làm không, bị người yêu ruồng bỏ. Dường như đáng lắm phải không? Tôi mất hết hy vọng rồi. Than ôi, với tôi mọi ngả đường đều đã khép". "Ban dung voi bi quan nhu the, cuoc doi con nhieu co hoi". " Không, với tôi hết rồi, cám ơn đã nghe tôi. Chào". Nó tắt ngúm.
Cái nick thứ chín. Tôi chào "Hi, chat di". Nó: "D.M. may".
Tôi. Một sinh viên đã chát với mười cái nick khác nhau. Và tôi là cái nick
Title: Hồi âm: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: vovavietnam on 05/10/06, 14:21
Post by: vovavietnam on 05/10/06, 14:21
Ặc Ặc,suýt thì sặc chết ....
Title: Hồi âm: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: shadow86 on 12/10/06, 03:09
Post by: shadow86 on 12/10/06, 03:09
Híc! Đọc xong vừa mỏi mắt, vừa vỡ bụng! ;D
Title: Hồi âm: NHẬT KÝ MỘT CÔ GÁI
Post by: ngay_ko_em on 13/10/06, 11:30
Post by: ngay_ko_em on 13/10/06, 11:30
Hay, bő công bở thời gian ra ngồi đọc toét cả mắt nhưng mà được cười vő bụng.....thật là hay.thanks