Khu Phố Văn Hoá => Văn xuôi => Topic started by: Girl_x8ls on 17/09/06, 07:15 Return to Full Version
Title: Văn Ngược Của X8_ls
Post by: Girl_x8ls on 17/09/06, 07:15
Post by: Girl_x8ls on 17/09/06, 07:15
Những Tờ Bạc Cuối Cùng
Trưa đi làm về Hiên vừa bước chân vào nhà, cố nén tiềng thở dài mệt mỏi, nhìn quanh nhà chẳng thấy ai, chắc mẹ đang nằm trên gác, thế bố đi đâu nhỉ? chắc lại loanh quanh đâu đấy. Hiên cũng chẳng buồn nghĩ, uể oải ngồi xuống ghế và uống cốc nước mơ mặn sang hiên vừa pha.
_ Nhìn vào cái bếp lạnh ngắt, có rổ mướp để sẵn đấy, có lẽ là xào, Hiên cố nén tiêng thở dài vào trong và đi nấu bữa trưa, nó biết rằng rồi nó lại có một buổi trưa với nhiều phiền toái đây.
Hiên đang miên man nghĩ cái gì đó trong đầu thì bố nó về, cái giọng gắt gẩy, lč nhč, khiến hiên khó chịu vô cùng, nhưng cũng cố mà im.
_ Con ranh! Mày đang làm gì ở trong ấy, còn không biết đi nấu cho tao ăn đi à, hay tao còn phải hầu chúng mày hả ... Cái giọng gằn gằn từng tiếng ấy nó khiến hiên gai người, giá như '' ... '' hiên không không nghĩ đến cái điều ấy nữa, mà chỉ biết im lặng, nít nhịn, việc hiên, hiên cứ làm .
_ Sao mày không trả lời tao ? hả con chó, lú khống nạn, chúng mày hành hạ ông, còn muốn ông hầu hạ chũng mà đến bao giờ hả ? Hay là muốn tao hầu hạ cho đến lúc chết !
_ Con đang nấu mà.
_ Nấu, nấu cái đầu ... tao ấy, cả con mẹ mày nữa, chết thì thết luôn đi, sống thì sống cho hẳn hỏi tử tế, cứ điên điên khùng khùng, [em xin lỗi, em là người chửi bậy] ai mà chịu được.
_ Ôi ! khốn nạn đời tao ... !!!
Hiên chỉ biết im, và im, xào mướp và nướng mấy con cá mắm cho bữa trưa, hiên gọi mẹ dậy để ăn cơm, nó nhìn mẹ dáng người gầy gầy phổng pheo, mà thương, xót , nhưng chẳng biết phải làm gì khi số phận đã sắp đặt như vậy ... tại sao? Bố lại trở nên như thế, một thằng chí đời thường của cái đất lạng này? tại sao một người đàn bà đẹp, nhân hậu và cao cả như mẹ của hiên lại chịu cái cảnh khổ sở này, sống mà cứ ngân ngơ ... có khi còn khô hơn cả thị nở của làng vũ đại trong truyện ngắn của Nam Cao.
Rồi bữa trưa cũng kết thúc, kết thúc trong tiếng lải nhải, chửi bới, của bố hiên. Hiên nghĩ, chỉ dám nghĩ thôi, nếu mẹ mất thì cuộc đời hiên sẽ ra sao? còn cái gì để níu kéo hiên với cuộc đời này nhỉ? có cái gì đủ thuyết phục hiên ở lại không?
_ Thế bây giờ mày muốn tao phải sông thế nào? hay là muốn tao uống thuốc chuột chết chúng mày mới vừa lòng... hả con kia ?
Tiếng quát tháo ầm ĩ khiên hiên giật thót tim, chạy xuống nhà, thấy mẹ đang ngồi ở chiếc ghế ghỗ duy nhất còn lại trong nhà, còn bố hiên đang ngồi ở một góc dít những điếu thuốc lào và chửi đổng không biết chán.
_ Bà đưa tôi 1 trăm đây.
_ Nhà đã hiết tiền rồi, bố còn lấy tiền đi đâu nữa, còn có hơn 1 trăm để lo tiền ăn thôi.
_ Lại còn mày nữa, con dĩ , cút ra khỏ nhà tao, nhà này là của tao, cái loại mày lớn lên chỉ đi làm đĩ với đời thôi, làm được gì cho cái nhà này với cái đồng lương 3 cọc 3 đồng ấy ... cút ngay !!!
Hiên đứng nép vào tường sợ sệt, nhưng vẫn lì lợm không nói thêm nửa lời nưa, nó chỉ cô kéo mẹ nó lên nhà để ngủ trưa thôi, nó cũng muốn giữ lại những đồng tiền cuối cùng ấy, nhưng không được, mẹ hiên quá hiền lành.
_ Thôi con ạ ! đành phải chịu thôi, đưa cho bố mày, rồi mai tính sau.
_ Tiền, tiền tiền suốt ngày tiền thôi, sao bố không nhìn xem cái nhà này còn ra cái nhà nữa không ? hay nó chị là một chỗ để bố về đây chửi bới và moi móc thôi. Lấy tiền làm gì, cờ bạc, đề đóm, suốt bao nhiêu năm qua, bố đốt sạch vào đấy chưa đủ sao ?
_ Bốp !!! Một cái tát như trời dáng xuống gương mặt của hiên, nó khiến hiên ngã thật đau, và hiên, ngồi đấy cố gắng gựơm để nước mắt không chào ra, hiên không muốn khác trước mặt mẹ, nhưng vẫn đủ thấy đau rát nơi má hiên. Nhưng cái hình ảnh ông ấy giật thật mạnh những tờ bạc cuối cùng trên tay mẹ hiên, khiến hiên đau hơn, cái nỗi đau ấy, khiến hiên nghẹn lại! rũ rượi.
Hiên đưa mẹ lên phòng, cận thận cho mẹ ngủ rồi xuống nhà rửa cái mặt lem nhem, dầu tóc bù xù, mệt mọi, có dấu cái khuôn mặt bơ phờ ấy đi, để tiếp tục đi làm, cố dấu cái vẻ thê thảm ấy đi để thay vào đấy là sự tươi tỉnh.
Nhưng thật không may cho hiên, vừa bước chân ra khỏi nhà hiên đã nghe thấy cái giọng lč nhč ấy ... '' tao đặt 5 chục '' ... Hiên cười khểnh, cái cười bất cần với đời. Thì ra ông ấy là tất cả, khi có được những đồng bạc cuối cùng ấy chỉ là để đốt vào cờ bạc, để thảo cái xung sướng của ông ấy.... Hiên chợt nghĩ trên đời này có ông bố nào như bố của hiên không?
Chợt hiên thấy môi mình mằn mặn, lấy tay lâu vội giọt nước mắt nóng vừa rơi, hiên lại đạp những vòng dài theo chiếc xe đạp cà tàng của hiên, nếu cứ như vậy rồi ngày mai, cuộc sống của hiên sẽ ra sao ???
Hiên lại nén tiếng thở dài khi nghĩ đến những tờ tiền cuối cùng của ngày hôm nay...
Tái bút : N.H.O < T.A - Girl_x8ls >
Title: Hồi âm: Văn Ngược Của X8_ls
Post by: Girl_x8ls on 17/09/06, 07:21
Post by: Girl_x8ls on 17/09/06, 07:21
Một Góc Chuyện Tình Yêu !!!
Đang lang thang dạo nét, nó ngần ngừ khi thấy nick của một cô bạn sáng, nó quen cô bạn rất tình cờ, nhưng sau phút đắn đo nó đã chào cô bạn :
_ hi! - Dạo này thế nào rồi Pà, khỏe chứ ?
_ Uh! Tôi vẫn thế - còn pà sao rùi
_ Đang yêu à ?
_ Không! mà có lẽ đang thất tình .
_ Thất tình tên nào thế ???
_ Một tên đẹp trai, cái gì cũng giỏi và rất đa tình
_ Có điều là : ... hai đứa cùng yêu, nhưng đang cố quên nhau, chỉ vì ...
_ Vì sao ???
_ Chỉ vì biết là không thể đến được với nhau, nên ... cứ thấy, thật sự rất khổ sở ! Pà ạ
_ Thế sao không đến được với nhau ?
_ Không thể!
_ Có thể ở mọi khia cạnh - Nhưng không thể
_ Vì người đó ..
_ Người đó làm sao ???
_ Không biết sẽ còn bao nhiêu thơi gian sống nữa!
_ Cái gì, người đó bệnh à, nặng lắm hả? bà.
_ Uh!
_ Tôi có một câu này muốn nói với bà
_ Nói đi !
_ Có thể người đó cho rằng trong trường hợp thế thì nên cách xa nhau, để cho cả hai không bị tổn thương. Nhưng tôi nghĩ là - hãy cố gắng giữ tình yêu cho đến khi không thể giữ được nữa. Vì Tình yêu không có lí do, và không cần bất kì một lý do nào cả, bà hiểu không ???
_ Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi còn gia đình, còn Ba Mẹ ...
_ Đã có lúc tôi nghĩ rằng : tôi sẽ lấy anh ấy, và dù khó khăn đến mức nào tôi cũng sống hạnh phúc. vì Tôi thật sự rất yêu anh ấy.
_ Nhưng Anh ấy nói : - Tình yêu của tôi làm anh ấy ray dứt, Anh ấy không thể
_ Bà tin những lời anh ấy nói sao ?
_ Thế bà không nghĩ là khi nói những lời như vậy anh ấy cũng đang thấy đau lắm chứ.
_ Tôi không ở trong hoàn cảnh của bà, nên chắc tôi không hiểu hết, nhưng tôi đã từng bị đau khổ vì tình yêu. và tôi biết ... việc phải quên đi một người là vô cùng khó khăn, đôi khi làm cho ta đau khổ đến suốt đời. Có lẽ anh ấy cũng yêu bà rất nhiều, nên mới nói với bà như thế đấy.
Cuộc đối thoại đã dừng lại ở đấy! và thế là hết một góc của câu chuyện tình yêu rồi ... hiện tại hai người họ vẫn đang cố gắng làm những điều đó, và gần như là tìm sự lãng quên.
< Lạng Sơn 25/5/2006 - 9 :16 AM - Girl_x8ls >
Title: Hồi âm: Văn Ngược Của X8_ls
Post by: saos@ngmo on 17/09/06, 11:24
Post by: saos@ngmo on 17/09/06, 11:24
Một sáng tác cần được ghi vào copyright của Girl_x8ls đây, chúc mừng, chúc mừng
Title: Hồi âm: Văn Ngược Của X8_ls
Post by: Girl_x8ls on 23/09/06, 08:08
Post by: Girl_x8ls on 23/09/06, 08:08
HOA HƯỚNG DƯƠNG
Thảo Anh
(http://www.sunflower-health.com/images/STANDOUT.JPG)
Thảo Anh
(http://www.sunflower-health.com/images/STANDOUT.JPG)
Cô bé thích loại hoa hướng dương đến mức, đi bất cứ đâu nhìn thấy bông hoa hướng dương . Cô bé đều chỉ tay về phía ấy và nói Mặt trời của tôi, cậu bé đi bên cạnh cứ nhìn vào đôi mắt sáng và trong veo của cô bé đã không còn vương ẩn chút buồn nào ... Lạ lùng cậu bé nghĩ thế, đột ngột cô bé quay sang hỏi cậu bé :
_ Nam biết không đặc tính của hoa hương dương là hướng về phía mặt trời và lúc nào cũng cố gắng rất nhiều để vươn cao hơn tất cả những lời hoa khác . Nhưng nó cũng chịu bao nhiêu sóng gió mà vẫn luôn tươi tốt ..... Thế còn đặc tính của con người là gì ? Nam biết không ?
Cậu bé im lặng không trả lời, rồi hai đứa trẻ lại cầm tay nhau đi giữa đời giữa người và giữa cuộc sống, thời gian trôi đi rất nhanh .....
Rồi đến một ngày nọ vào đúng sáng mùng hai tết năm 2004, khi cô bé đã là một thiếu nữ và cậu bé ngày xưa đã là một chàng trai, giữa họ bây giờ không còn là bàn tay nắm nữa mà giữa họ bây giờ là những người bạn, những người bạn biết chia sẻ cho nhau nhưng gánh nặng, những buồn vui mà cuộc sống đang đưa đường và dẫn bước họ vào đời, mà những người bạn của họ gọi họ là bạn thân, họ gắn liền với nhau như một gia đình nhỏ giữa biển người mênh mông ..... Vui vẻ nói cười những nụ cười tươi sắc mang hương của hoa hướng dương và cũng như thế bất thình lình như vừa nhớ ra một điều gì đó sợ nó vuột mất ..... Chàng trai kéo tay cô gái lại :
_ Thảo ! Đặc tính của hoa hướng dương là hướng về mặt trời ? còn đặc tính của con người là gì em biết không ?
_ Thảo nhận ra đấy là câu hỏi của mình ngày xưa nhưng Nam không có câu trả lời ..... Nên thảo vờ như không biết .... lắc đầu và im lặng .
Thảo nhìn thấy trong đôi mắt Nam dường như có một điều gì đó thú vị lắm, đôi mắt rất sáng và thông minh .....
_ Thảo không biết thật à .... ! Để Nam nói thảo ngẫm xem có đúng không nhé .
Đặc tính của loài hoa hướng dương là hướng về phía mặt trời và mong tình yêu sẽ quay trở lại còn Đặc tính của con người là hướng đến tương lai và luôn kiếm tìm một nửa tình yêu thật sự của mình ...... Một nụ cười rất tươi được nở trên đôi môi của những người bạn .
_ Thế là họ đã nhìn thấy trong nhau những niềm hi vọng vào một tương lai tươi sáng và hoà bình, những suy nghĩ hướng về những người bạn từ đó họ trở thành những người bạn thân ......... Thêm một nụ cười tươi của nam và Một nụ cười thật đẹp của thảo, những trái tim cùng đập chung nhịp ......... !
_ Nam tỏ tủm tỉm cười và thì thầm vào tai Thảo, Nam tặng Thảo câu nói này nhé không được cho ai đâu đấy ........ chỉ trong khoảnh khắc đó thôi cô gái đã cảm nhận được vị ngọt ngào của tình bạn .
Tình bạn và những đoá hoa hướng dương mãi sống bên chàng trai và cô gái bên những người bạn chân tình, Thế là tình bạn và hoa hương dương khiến bàn tay xiết chặt những bàn tay .
Nam!
_ Thảo kể chuyện của bọn mình về hoa hướng dương và Thảo còn muốn kể nhiều hơn nữa về Hoa Hướng Dương và về những người bạn của chúng ta nữ cơ ...!
Trong đời ai cũng có một kỉ niệm của mình gắn bó với một người nào đó với ý nghĩa của một loài hoa nào đó, trong khoảnh khắc nào đó của cuộc sống như Thảo và những người bạn của mình, Nên mỗi lần kể câu chuyện này lại có thêm nhiều nụ cười được mở ra đẹp như những đoá hoa hướng dương.
Tác giả : Vương Thảo Anh ! < Girl_x8ls - N.H.O >