Khu Phố Văn Hoá => Văn xuôi => Topic started by: tùng anh on 02/06/08, 18:46 Return to Full Version
Title: Có một mùa hoa
Post by: tùng anh on 02/06/08, 18:46
Post by: tùng anh on 02/06/08, 18:46
Có một mùa hoa
Khi tiếng ve bắt đầu râm ran trên những ngọn cây cũng là lúc sắc hoa bừng nở. Hoa có ở khắp nơi. Rực rỡ trên từng con đường, từng góc phố. Hoa lung linh giữa sân trường nắng tươi khiến tâm hồn học trò phải ngẩn ngơ...
Một ngày nắng, ngồi trong lớp học mà đầu óc cứ để tận đâu đâu. Thì ra ngoài kia bằng lăng đã nở tím từ khi nào. Màu tím mộng mơ chất chứa một nỗi niềm xưa cũ. Thoáng giật mình: ''Mùa hạ đến rồi sao?''. Bạn bè xung quanh ngơ ngác. Không một tiếng trả lời. Lại còn bị ăn một cái cốc đầu đau điếng. Ai bảo đãng trí: "Tháng năm rồi còn gì?".
Ừ nhỉ! Tháng năm. Bằng lăng mùa hạ. Hoa gì mà đẹp thế? Chẳng phải bởi dáng hình kiều diễm hay hương thơm quyến rũ. Nó hớp hồn ta bởi chính cái màu tím biếc ngây thơ ấy. Chẳng thế mà cứ mỗi giờ ra chơi, cả bọn lại tranh nhau chụp ảnh dưới tán bằng lăng để lưu giữ lại cái khoảnh khắc hoa nở tuyệt diệu ấy. Sao mà trẻ con thế?
Rồi có những trưa hạ, bước chân đến trường mà cứ ngỡ là đi trong mơ. Sao mà nhiều nắng vậy? Ồ! Nhưng không phải. Tại hoa điệp nở vàng mà ta cứ ngỡ là nắng. Có phải hoa điệp thẹn thùng nên giấu mình vào nắng? Hay tại nắng tinh nghịch đang chơi trốn tìm sau những chùm hoa điệp? Để gió cứ mải mê kiếm tìm mà chẳng thấy. Nên gió giận dỗi thổi tung những cánh hoa rơi đầy xuống lòng đường. Làn tóc rối cũng hiếu động cứ nô đùa với hoa. Đường đến trường như dài và rộng hơn bởi tấm thảm hoa rực rỡ. Ta cứ bước chầm chậm, sợ làm đau những cánh hoa mỏng manh. Để rồi tới lớp lại bị thầy giáo mắng vì hay đi học muộn. Chẳng biết giải thích với thầy ra sao. Xấu hổ quá. Chỉ tại hoa điệp mà thôi...
Lại có những lúc ngồi ôn bài dưới ghế đá mà lòng thấy nao nao. Hạ về rồi nhưng hình như vẫn thấy thiêu thiếu một cái gì đó. Nhìn lên trên, thấy tán phượng vẫn xanh. Lòng thầm trách phượng vĩ sao còn mải ngủ quên trong những nụ hoa bé xinh, biêng biếc. Chẳng phải đâu! Có lẽ phượng sợ ta buồn... Cuối cấp, ôn thi mệt nhoài. Bỗng một ngày, nhìn ra sân trường, cả bọn ngẩn ngơ. Phượng nở bung trên nền trời.
Phượng đỏ rực hối thúc ngày thi đến mau. Cả bọn truyền tay nhau viết nốt những dòng lưu bút. Mực chưa khô mà cánh phượng đã rơi đầy. Vội vã khép lại trang vở, sợ kỷ niệm mong manh tan mất. Để cho những cánh phượng khô giữ mãi một màu đỏ rực. Học trò mà. Còn nông nổi và ích kỷ lắm. Cũng như phượng vĩ ấy, vội nở làm con tim ta xao xuyến. Tiếng yêu chưa kịp nói trong chiều đổ mưa. Để cho mắt ai cứ trong veo tiếc nuối... Ngày chia tay rực trời hoa phượng đỏ...
Ra trường, mỗi đứa một nơi. Đã bao năm trôi qua nhưng chẳng ai quên những kỷ niệm ngày ấy. Phượng vĩ. Bằng lăng. Hoa điệp. Những màu hoa đã gắn bó với tuổi học trò. Ngây thơ và vụng dại. Để rồi mỗi mùa hạ đi qua ta lại thêm nhớ. Bởi vì trong ta mãi mãi có một mùa hoa...
ĐINH QUANG HOẠCH