Khu Phố Văn Hoá => Người yêu thơ => Topic started by: kem on 30/09/06, 22:21 Return to Full Version

Title: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: kem on 30/09/06, 22:21
Rabindranath Tagore
[/b]

Rabindranath Tagore (hay Rabindranath Thakur) (6 tháng 5 năm 1861 – 7 tháng 8 năm 1941) là nhà thơ Bengal, triết gia Bà La Môn và nhà dân tộc chủ nghĩa được trao giải Nobel văn chương năm 1913, trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel.

Tagore sinh tại Calcutta trong một gia đình trí thức truyền thống ở nhiều lĩnh vực. Cha ông là Devendranath Tagore, một nhà triết học và hoạt động xã hội nổi tiếng.

Mặc dù thơ chiếm ưu thế trong sự nghiệp của Tagore với hơn 1.000 bài, ông cũng để lại nhiều tiểu thuyết (14 quyển), luận văn, truyện ngắn (12 tập), kí, kịch (42 vở), tranh vẽ,... Không kém phần nổi tiếng trong số các tác phẩm của ông là hơn 2.000 bài hát, ngày nay được gọi là Rabindra Sangeet và được xem là kho tàng văn hoá Bengal ở cả Tây Bengal thuộc Ấn Độ lẫn Bangladesh.

Văn xuôi của Tagore đề cập đến các vấn đề xã hội, chính trị, giáo dục và nhãn quan của ông về tình huynh đệ phổ quát của con người. Thi ca của ông, xuất phát từ một tinh thần sâu sắc và sự hiến dâng, thường có nội dung ca ngợi thiên nhiên và cuộc sống. Đối với ông, sự phong phú muôn màu vẻ của cuộc sống là nguồn vui bất tận không mang yếu tố trần tục. Chủ đề tình yêu là mô-típ bàng bạc trong khắp các tác phẩm văn chương của ông.
Huy chương giải Nobel

Các bài hát của ông được chọn làm quốc ca của cả Ấn Độ và Bangladesh. Năm 1913, ông đoạt giải Nobel về văn chương cho bản dịch tiếng Anh của tác phẩm Gitanjali (Thơ dâng) của ông. Những tập thơ tiêu biểu của ông là Thơ dâng, Balaca, Người làm vườn, Mùa hái quả, Ngày sinh, Thơ ngắn...

Tagore cũng viết một số tác phẩm để phục vụ cho phong trào giải phóng Ấn Độ. Ông từ chối tước Hiệp sĩ (knight) của Hoàng gia Anh để phản đối cuộc thảm sát Jaliyaanwala Bagh (Amritsar) năm 1919 mà lính Anh đã nã súng vào nhóm thường dân tụ tập không vũ trang, giết hơn 500 người đàn ông, phụ nữ và trẻ em vô tội.

Quan điểm về giáo dục dẫn đưa ông thành lập trường của mình, gọi là Brahmacharyashram (brahmacaryāśrama, trung tâm giữ giới Phạm hạnh, brahmacarya), tại Santiniketan ở Tây Bengal năm 1901, nơi cha ông để lại mảnh đất cho ông làm tài sản. Sau năm 1921, trường này trở thành đại học Vishwa-Bharti và đặt dưới quyền quản lí của chính phủ Ấn Độ từ năm 1951.

Tagore rất nhạy cảm với các sự kiện thế giới xảy ra trong thời đại của mình và biểu hiện niềm đau cũng như nỗi thất vọng đối với chiến tranh. Ông luôn khao khát nền hoà bình cho thế giới.

Các chuyến đi vòng quanh thế giới (Tagore từng tới Việt Nam) đã mài dũa sự am hiểu các đặc trưng đa dạng của văn minh và dân tộc. Ông được xem là thí dụ điển hình cho sự kết hợp tinh tế của phương Đông và phương Tây trong văn chương.

Ngày nay Tagore vẫn là nguồn cảm hứng cho hơn 200 triệu người Bengal sống ở Tây Bengal của Ấn Độ và Bangladesh cũng như nhiều người trên khắp thế giới.

Tagore gọi Gandhi là "Mahatma" - linh hồn vĩ đại, và Gandhi (cũng như mọi người Ấn Độ) gọi Tagore là "Gurudev" - thánh sư.

Thơ ông đến với độc giả người Việt qua các bản dịch của Đỗ Khánh Hoan, Đào Xuân Quý và một số dịch giả khác.
Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: kem on 30/09/06, 22:23
    
     

   

Bài số 5 (Người dịch: Đào Xuân Quý)


   

Bạn đọc ơi,
Bạn là ai, mà sẽ đọc thơ tôi
một trăm năm sau nữa?
Tôi không sao có thể gửi cho bạn
chỉ một đoá thôi
trong vườn hoa phong phú của mùa xuân.
Và chỉ một ánh thôi
của đám mây vàng rực rỡ xa xôi.
Bạn hãy mở cửa
và hãy nhìn ra ngoài ra.
Trong khu vườn đầy hoa của bạn
Xin bạn hãy hái đi những kỷ niệm thơm tho
của những đoá hoa
đã tàn héo từ trăm năm trước
Và trong niềm vui của lòng bạn
bạn có nghe chăng
một niềm vui sinh động
đã từng hát lên một buổi sáng mùa xuân
và đã gửi đi qua suốt một trăm năm
những tiếng vui của nó.
Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: kem on 30/09/06, 22:26

   



   

Hoa Chăm-pa (Người dịch: Đào Xuân Quý)

   

Giá như con hoá thành một đoá hoa Chăm-pa
chỉ để chơi thôi
Và mọc trên một cành cao cây nọ,
Và reo cười đung đưa trong gió
Và nhảy múa trên những lá non vừa mới nhú ra
Thì mẹ có sẽ nhận được con không, hở mẹ ?
Mẹ sẽ gọi "Bé ơi, con đâu rồi ?"
Và con sẽ cười thầm, lặng im không nói.
Con sẽ len lén mở cánh cửa rình xem lúc mẹ đang làm.

Khi tắm xong, tóc ướt xoả trên vai, mẹ đi qua bóng cây Chăm-pa
để vào trong sân nhỏ cầu kinh
Mẹ sẽ nhận thấy mùi hoa thơm ngát
Nhưng mẹ có biết đâu rằng
Hương thơm ấy là từ con bay đến.

Khi sau bữa cơm trưa, mẹ ngôi bên cửa sổ
đọc bộ Ramayana
Và bóng cây toả xuống tóc, xuống đầu gối mẹ
Con sẽ rủ cái bóng nhỏ xíu của con lên trang sách
Đúng vào nơi mẹ đang đọc
Nhưng mẹ có đoán ra đó là cái bóng tý hon của con mẹ hay không ?
Khi trời tối, với chiếc đčn trong tay, mẹ đi ra chuồng bò.
Con sẽ bất thình lình thả mình rơi xuống đất
Và một lần nữa lại trở thành bé yêu cuả mẹ
Và đòi mẹ kể chuyện cho con.
"Này thằng quỷ, mày ở đâu thế?"
"Mẹ ơi, con chẳng nói đâu".
Đấy là điều rồi hai mẹ con ta sẽ nói với nhau.
Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: RickkyMartin on 30/09/06, 22:27
Chú ưng rui cháu gái à
Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: kem on 30/09/06, 22:31
thế ạ!!! hihi, thế cháu post tiếp nhé!!!
Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: Loằng ngoằng on 30/09/06, 22:33
Quote from: ^.^...::love of life::...^.^ on 30/09/06, 22:31
thế ạ!!! hihi, thế cháu post tiếp nhé!!!

UH...
Còn bài thơ tình số 68 nữa cháu ạ!
Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: kem on 30/09/06, 22:35
Thuyền giấy (Người dịch: Đào Xuân Quý)

Ngày lại ngày, tôi thả những chiếc thuyền giấy của tôi
Từng chiếc một bơi trên dòng nước chảy.
Tôi viết tên tôi và tên làng tôi ở trên thuyền
bằng những chữ lớn màu đen.
Tôi hy vọng rằng một người nào đó
trên một miền đất lạ
sẽ thấy những chiếc thuyền này
và biết tôi là ai.
Trên những chiếc thuyền nhỏ của tôi,
Tôi chất đầy những hoa Siêu-li hái được ở trong vườn
Và tôi hy vọng rằng trong đêm tối những đoá hoa của bình minh này
sẽ được mang vào đất liền yên ổn.
Tôi buông những chiếc thuyền bằng giấy của tôi
rồi nhìn lên trời
và thấy những đám mây nhỏ
đang giong những chiếc buồm trắng phóng to
Tôi không rő người bạn nào của tôi ở trên trời
đã thả chúng xuống để chạy đua với những chiếc thuyền của tôi!
Khi đêm xuống
tôi úp mặt vào cánh tay
và mơ thấy thuyền của tôi
đang trôi, trôi mãi
dưới những vầng sao khuya
Những nàng tiên- giấc- ngủ đang đi trên những chiếc thuyền đó
Và hàng hoá trong thuyền là những cái rổ
đựng đầy những giấc mơ.
Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: kem on 30/09/06, 22:36
Quote from: admin on 30/09/06, 22:33
[
UH...
Còn bài thơ tình số 68 nữa cháu ạ!

ơ, đội trưởng dám bon chen xã hội đen ah`?!


Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: RickkyMartin on 11/10/06, 19:04
Lời Cầu Nguyện

Cầu nguyện đấng toàn năng toàn trí
Đánh tan lòng vị kỷ đê hčn
Cầu cho lòng được tự nhiên
Khi vui vui thoảng khi buồn buồn qua
Cần cho được tài hoa lỗi lạc
Để đem thân gánh vác việc đời
Lòng ta nguyện với long trời
Gần đời cao thượng xa đời nhỏ nhen
Nguyện đừng khuất phục quyền uy vũ
Nguyện đừng khinh bỏ kẻ khốn cùng
Lòng trời xin tựa cho lòng
Trong khuôn số mạng vui cùng Hóa nhi.

''VDN sưu tầm trong quyển ''Việt Nam Quang Hoa'' tr. 167 & 168
của Hàn Lâm - Tiến Sĩ - Hương Giang - Thái Văn Kiểm''






Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: RickkyMartin on 11/10/06, 19:11
Rabindranath Tagore

Không đề

Ai đó đến thì thầm :" Em yêu , ngước mắt lên nào !"
Tôi cáu ghắt nói :" Đi đi "
Nhưng ai đó vẫn không nhúc nhích




Ai đó đến trước mặt tôi và nâng bàn tay tôi
Tôi nói :" Buông tôi ra "
Nhưng ai đó vẫn không đi




Ai đó ghé mặt bên tai tôi
Tôi lườm ai đó và nói :" Rő xấu hổ '
Nhưng ai đó vãn không động đậy




Ai đó kề môi tận má tôi
Tôi run run nói :" Suồng sã quá ! "
Nhưng ai đó vẫn không chút ngượng ngùng




Ai đó cài một bông hoa vào tóc tôi
Tôi nói :" Hoa cũng bằng thừa !"
Nhưng ai đó vẫn đứng im




Ai đó lấy bông hoa ở cổ tôi rồi bỏ đi
Tôi khóc , lòng hỏi lòng : " Ai đó sao không trở lại ?"

Title: Hồi âm: Thơ Tagore ( chu' ơi!!! hợp tác ở đây nhá!! )
Post by: RickkyMartin on 11/10/06, 19:14
Rabindranath Tagore(1861-1941)
Tâm Minh Ngô Tằng Giao chuyển ngữ.

Quà Tặng





Em yêu ta có gì đây
Tặng em vào buổi sáng này hỡi em?
Bình minh ca khúc êm đềm?
Nhưng nào buổi sáng có bền mãi đâu
Vầng dương tỏa nhiệt non đầu
Bình minh tàn lụi, úa mầu giống hoa
Và rồi ngay khúc hoan ca
Điệu ru nhàm chán cũng qua một thời.
Em yêu nếu buổi đẹp trời
Hoàng hôn dìu bước em nơi cổng nhà
Em mong chi gọi chút quà?
Quà chi ta sẽ mặn mà trao em?
Hay tặng em một ngọn đčn
Từ trong góc khuất im lìm nhà ta ?
Nhưng khi em dạo chơi xa
Có mang đčn xuống phố qua lắm người?
Gió vô tình lắm chao ơi
Thổi đčn ta tắt mất thôi còn gì !

Trong tầm tay có quà chi
Mà ta có thể mang về tặng em
Dù hoa rực rỡ bên thềm
Ngọc ngà lộng lẫy khoe trên cổ người
Quà đâu luôn tạo nụ cười
Vì thời gian sẽ dập vùi cánh hoa
Ngọc ngà cũng rạn nứt ra
Sắc phô hào nhoáng phôi pha tháng ngày.
Quà mình trao tặng nhau này
Trôi qua năm ngón bàn tay em hiền
Rơi vào tro bụi lãng quên
Hóa thành tro bụi vương miền nhân gian

Thôi! Xin em buổi thanh nhàn
Du xuân dạo gót ngọc sang vườn nhà
Chợt đâu thoang thoảng bay xa
Hương thầm hoa lạ lan ra bất ngờ
Làm em thích thú sững sờ
Phút giây hoan lạc đó là quà ta .
Hay em đưa mắt nhìn qua
Lần theo lối rợp lá hoa bên đường
Chợt đâu một đốm tà dương
Lung linh in bóng ngăn đường em đi
Biến mơ màng tuổi xuân thì
Thành ra mộng đẹp khác chi mộng vàng
Xin em giữ ánh hôn hoàng
Làm quà trong trắng vô vàn ta trao .

Kho tàng trôi nổi biết bao;
Chói chang giây phút, tan vào hư vô
Vô đề ca khúc thiên thu
Cản ngăn nẻo ý, chặn ru bước đời
Tựa như vũ điệu buông lơi
Tàn nhanh theo tiếng vòng nơi chân người.
Tìm đâu! Thân vạn dặm chơi
Xa tầm tay với! Xa nơi ngôn từ!
Những gì em có riêng tư
Không hay không biết, không chờ không xin
Bạn lòng ơi giữ cho bền
Của riêng em đó kiếm tìm đâu xa.
Dù ta có tặng em quà
Tặng hoa hay khúc tình ca đáng gi`

Gift




O my love, what gift of mine
Shall I give you this dawn?
A morning song?
But morning does not last long -
The heat of the sun
Wilts it like a flower
And songs that tire
Are done.
O friend, when you come to my gate
At dusk
What is it you ask?
What shall I bring you?
A light?
A lamp from a secret corner of my silent house?
But will you want to take it with you
Down the crowded street?
Alas,
The wind will blow it out.

Whatever gifts are in my power to give you,
Be they flowers,
Be they gems for your neck ,
How can they please you
If in time they must surely wither ,
Crack ,
Lose lustre?
All that my hands can place in yours
Will slip through your fingers
And fall forgotten to the dust
To turn into dust.

Rather,
When you have leisure,
Wander idly through my garden in spring
And let an unknown, hidden flower's scent startle you
Into sudden wondering -
Let that displaced moment
Be my gift.
Or if, as you peer your way down a shady avenue,
Suddenly, spilled
From the thick gathered tresses of evening
A single shivering fleck of sunset-light stops you,
Turns your daydreams to gold,
Let that light be an innocent
Gift.

Truest treasure is fleeting;
It sparkles for a moment, then goes.
It does not tell its name; its tune
Stops us in our tracks, its dance disappears
At the toss of an anklet.
I know no way to it -
No hand, nor word can reach it.
Friend, whatever you take of it,
On your own,
Without asking, without knowing, let that
Be yours.
Anything I can give you is trifling -
Be it a flower, or a song.