Rồi mai đây, khi buông tay nhắm mắt
Giã biệt đời trở lại cuối trời quên
Không tưởng tiếc những gì ta đã mất
Vì trần gian đã tràn ngập ưu phiền
...
Rồi mai đây môi khô không cất tiếng
Nụ cười nào quyến rủ trái tim đơn
Tình đã mất sau màn tang vải liệm
Còn gì đâu mà thương xót tủi hờn?...
...
Rồi mai đây không còn gì nữa hết
Cõi sống này không còn thuộc về ta
Vì tất cả đều chìm theo cõi chết
Người ơi, người ơi, dĩ vãng đã phai nhoà!...
Giờ đây chín vạn bông trời nở
Riêng có tình ta đã chết rồi...
Mod hiệu chỉnh màu - nội dung nguyên bản
Ngày ra đi có gì tiếc nhớ
Có chăng cũng chỉ nợ hồng trần
Nhắm mắt xuôi tay quên đi bụi
Phàm nhân bất hạnh sống lủi thui
Ngày ra đi có ai đưa tiễn
Ai sẽ chít viền trắng lên đầu?
Ai sẽ sầu khóc tôi cạn lệ ?
Ai sẽ về với trái tim khô?
Không có ai chỉ vẹn nấm mồ
Cỏ sẽ xanh để đời tươi sáng
Ngày ra đi không mang hồng nợ
Nhẹ lòng về với cực lạc xa
Về làm gì khi em đã ra đi?
Giọt nước mắt là thương hay ân hận?
Khăn tang trắng chỉ dành cho thân quyến
Xa lạ nhau... thôi vương vấn linh hồn...
Thân em đó sẽ hóa loài hoa dại
Nở khiêm nhường ven lối nhỏ anh qua
Hoa vẫn nở đúng giờ và đúng hẹn
Khép lại buồn... mỗi bước vô tình qua...