Menu

Show posts

This section allows you to view all posts made by this member. Note that you can only see posts made in areas you currently have access to.

Show posts Menu

Topics - saos@ngmo

#121
Các bạn có biết bài nào nhạc không lời, vui vui, nhằm chèn vào video trình diễn cho đỡ đơn điệu.

thanks
#122
(VnMedia) - Kể từ ngày 1/7/2009, Luật Giao thông đường bộ sửa đổi, bổ sung sẽ có hiệu lực. Luật này sẽ thay thế cho Luật Giao thông đường bộ năm 2001, theo đó một số điểm mà người tham gia giao thông cần chú ý như sau:


Không bia rượu khi lái ô tô ...

more http://vnmedia.vn/newsdetail.asp?NewsId=168127&CatId=23
#123
Làm thế nào để biết hàng Lacoste thật và nhái?

Tôi có đọc được một số thông tin trên mạng Internet để phân biệt áo phông hàng chính hãng và hàng nhái nhãn hiệu Lacoste, xin chia sẻ với bạn đọc. (Lê Đạt)

Là một trong những nhãn hiệu thời trang nổi tiếng trên thế giới, Lacoste cũng chính là một trong những nhãn hiệu bị làm nhái nhiều nhất. Theo nhiều thống kê, hiện 95% sản phẩm được bán trên thị trường là hàng nhái. Có một số chi tiết để phân biệt hàng chính hãng và hàng nhái.

Đầu tiên, Lacoste chỉ được làm từ chất liệu 100% cotton và không pha trộn gì khác, rất nhẹ. Trong khi đó, hàng nhái dù ở cấp độ nào cũng thường nặng hơn rất nhiều.

Logo hình con cá sấu được khâu và may tinh tế hơn nhiều so với hàng nhái, răng của con cá sấu được hiện rõ. Ngoài ra, hình logo này còn có khả năng phát sáng.

Cúc áo của hàng nhái thường phẳng, cứng, chỉ làm từ nhựa bình thường. Trong khi loại xịn có một đường gờ nhỏ, được làm từ ngọc trai. Cúc của hàng chính hãng không bao giờ có ghi bất kỳ chữ gì, giống như "Lacoste" trên hàng nhái.

Lacoste thật có phần viền tay áo không quá rộng mà cũng không quá nhỏ.

Lacoste thật không bao giờ ký hiệu kích cỡ của áo (size) theo dạng S, M, L... mà luôn dùng những con số.

Trên nhãn mác gắn ở cổ của áo xịn, các chi tiết của con cá sấu rất rõ, đặc biệt là mắt. Trong khi đó, hàng nhái, những chi tiết này ít khi được để ý và cá sấu không có mắt.


Rất nhiều người bán hàng trên eBay đều khẳng định, đồ Lacoste của họ là thật, nhưng có tới 80% đều là đồ nhái. Cho dù có sự kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng chính bản thân những người bán cũng không rõ hàng của họ nhái hay chính hãng đến mức độ nào, cho dù họ khẳng định mua trực tiếp từ nhà máy hoặc cửa hàng của Lacoste, hay từ đại lý phân phối chính thức.

Vnexpress.net
#124
Pamela Dowden thay mặt gia đình chồng viết thư cho người em chồng đang ở tù. Những lá thư đó vô tình trở thành chất truyền dẫn tình yêu giữa họ. Cô quyết định ràng buộc đời mình với một trùm một băng đảng tội phạm khét tiếng...

Đám cưới trong nhà tù

Một ngày, Pamela Dowden lái xe tới nhà tù Folsom State Prison ở bang California. Người gác cổng dẫn cô vào trong. Cô nhìn lên bức tường bằng đá granite cao vòi vọi, cánh cổng sắt và cái tháp canh trông giống như ngôi nhà của mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Robert ở sân nhà tù.

"Chào Bait", Robert nói và vòng tay qua người cô. Bait, là tên viết tắt của Dragon Bait, có nghĩa là "công chúa". Họ lấy tên này từ cuốn tiểu thuyết của Tom Robbins về một cuộc tình giữa một cô công chúa và một kẻ sống ngoài vòng pháp luật.

Robert "Blinky" Griffin mặc quần bò và áo sơ mi xanh của nhà tù. 36 tuổi, anh ta khét tiếng nhất trong hệ thống nhà tù ở California. Anh ta có đôi vai rộng, lông mày rậm, có ria quặp và những hình xăm chạy dọc cánh tay. Trong khi đó, Pam, 34 tuổi, là sinh viên năm thứ nhất của trường Luật. Cô mảnh dẻ và khá đẹp với mái tóc nâu đỏ và đôi mắt mầu lục nhạt. Trong vòng tay của Robert, cô giống như một bức tượng sứ mong manh. Nhưng điều cô biết rõ nhất là cô cảm thấy an toàn ở đây.

"Em thực sự muốn làm chuyện này chứ?", Robert hỏi.

"Vâng", cô trả lời.

Họ bước vào sân, nơi các bạn bè và luật sư của nhà tù Denny Wipf đã chờ sẵn. Pam không mời ai cả. Đây là đám cưới thứ 2 của cô và cô sẽ phải giải thích quá nhiều nếu thông báo về đám cưới này. Cô không muốn bất cứ ai hỏi cô về lý trí hay sự tỉnh táo. Cô không muốn nói với cha mẹ mình ở Kansas, với 2 anh trai hay bất cứ người bạn nào. Đây là nơi mà cuộc sống bí mật của cô bắt đầu.

Denny bắt đầu nói: "Chúng ta ở đây để chứng kiến cuộc hôn nhân của Robert Lee Griffin và Pamela Dowden".


Pamela Dowden và Robert

Từ trên tháp canh, người lính gác nhìn xuống với khẩu súng trường cỡ 30.

"Tôi nhắc nhở các bạn rằng tình yêu, sự chung thủy và hiểu nhau là nền tảng của một ngôi nhà hạnh phúc và bền lâu. Không có lời thề nào quan trọng hơn những lời mà các bạn đã hứa... Nếu bạn giữ được những lời hứa này, ngôi nhà của các bạn sẽ hạnh phúc và tràn ngập niềm vui".

Robert trao cho cô chiếc nhẫn do một người bạn tù tự chế. Họ hôn nhau nhưng không có bánh cưới và các điệu nhảy. Kết thúc đám cưới, Pam lái xe về nhà, nấu bữa tối và ở một mình trong đêm tân hôn.

Đó là một ngày mùa hè năm 1984. Pam đã không thể tưởng tượng được cuộc hôn nhân đó lâu bền đến thế nào.

Lâu cho đến lúc cô trở thành đối tác của một công ty luật danh tiếng và là cố vấn cấp cao cho tập đoàn First Data Corp, công ty xử lý các giao dịch tài chính lớn nhất thế giới. Còn chồng cô được xác định là trùm một trong những băng đảng bạo lực nhất nước Mỹ có tên Aryan Brotherhood. Ủy viên công tố nói rằng anh ta có biệt danh "Cái nháy mắt" bởi vì anh ta có thể ra lệnh giết một người bạn tù chỉ bằng một cái nháy mắt.

Lâu cho đến lúc cô mua một căn nhà đẹp ngợp cây cối ở, còn chồng cô sống 12 năm trong một phòng giam bé xíu không cửa sổ ở một nhà tù khắc nghiệt nhất bang California.

Lâu cho đến lúc cô đi tập yoga, đi nghe opera và đi du lịch với bạn bè ở khắp các nước trên thế giới còn chồng cô bị còng tay đưa đến tòa Los Angeles trong một vụ án nổi tiếng nhất nước Mỹ. Ở đó, chồng cô có nguy cơ bị xử tử hình.

Suốt từng ấy thời gian, họ chỉ viết thư cho nhau và gặp nhau qua lớp cửa kính khi cô đến thăm chồng ở nhà tù. Đằng đẵng suốt 2 thập kỷ, cô đã không chỉ ở bên cạnh Robert mà còn tiến hành một quy trình pháp lý cố gắng giúp chồng ra khỏi nhà tù.

.............

Những bức thư tình yêu

Pam lớn lên ở Kansas trong một gia đình rất giáo lý và nghiêm khắc. Cô là một học trò giỏi, thích đọc sách và chơi piano. Nhưng tính cách của cô tiềm ẩn sự ưa phiêu lưu, mạo hiểm. Khi vào học trong trường đại học, cô thích thể hiện mình, thích tranh luận và chơi với những người có phong cách khác lạ. Đến năm thứ 2, cô bỏ học và làm việc ở một quán bar.

Tại đây, cô gặp Gerry Griffin, một người lính vừa trở về từ Việt Nam. Họ quyết định cưới nhau và chuyển đến sống gần gia đình Gerry ở California. Pam khi đó mới 23 tuổi, đã tiếp tục học đại học để lấy nốt tấm bằng cử nhân xã hội học.

Trong các trò chuyện, mẹ chồng Pam thường nhắc đến một người em của Gerry đang phải ở tù vì tội cướp có vũ trang. Bà rất thương cậu vì đó là cậu con nhạy cảm và chu đáo nhất nhà. Cậu thanh niên đó là Robert. 12 tuổi, Robert đã hút cần sa và 14 tuổi đã tự trích heroin. Vào năm lớp 11, anh ta đấm 1 giáo viên và bị gửi đến trại giáo dưỡng. Năm 1970, khi mới 21 tuổi, anh ta đã phải vào tù vì một loạt tội ăn cướp, mua bán heroin, với một mức án không xác định từ 6 tháng đến chung thân.

Ở nhà tù, Robert nhanh chóng nổi lên là một tay anh chị có máu mặt. Hắn ngay lập tức được gia nhập một băng đảng khét tiếng nhất trong nhà tù, và các vụ bạo lực liên tiếp xảy ra, 4 quản giáo bị giết, đốt phá, cướp bóc trong nhà tù là chuyện thường xuyên. Hắn được gửi tới nhà tù khắc nghiệt nhất nhưng hắn vẫn là kẻ đầu trò trong mọi vụ bạo loạn và giết người tại đây.

Số phận trớ trêu đã khiến mẹ chồng nhờ Pam là người thay mặt gia đình viết thư thăm hỏi Robert.

Bức thư đầu tiên toàn những chuyện tầm phào và tin tức về gia đình. Nhưng không biết từ lúc nào cô bị cuốn hút bởi khát khao thể hiện mình của Robert. Cô đã từng rất sợ phát biểu trước đám đông và cô cũng sợ phải thú nhận điều đó, nhưng rồi cô đã thổ lộ điều đó với Robert. Anh ta cho rằng nỗi sợ hãi của cô chính là một phần trong những thất bại của nhân loại mà bản thân anh ta cũng đang vướng phải. Dần dần, những bức thư của họ trở thành một diễn đàn để họ thể hiện cuộc đấu tranh nội tâm của mình.

Robert tìm cách tự trau dồi kiến thức cho mình và thích thảo luận về lịch sử và triết học. Đôi khi những bức thư của anh ta có một sự nuối tiếc, như thể anh ta đang kể lại vở bi hài kịch của chính đời mình. Đôi lúc lại giống như sự trầm ngâm mô phạm của một sinh viên mới vào trường đại học và có khi lại giống như một giai điệu jazz.

Năm 1974, anh ta đã viết về một cái giá treo cổ cũ, bị bỏ quên như thế này: "Phòng treo cổ ảm đạm như địa ngục. Nghe thì có vẻ bệnh hoạn nhưng nơi đó đã trở thành phòng của tôi, nơi tôi chiêm nghiệm về vũ trụ này. Chỉ 13 bước là tới giá đó, và bước thứ 14 sẽ đưa bạn lên tới nơi.... Bạn không biết cảm giác dễ chịu thế nào khi ở trên đó, nơi không có một linh hồn nào khác..."

Trong một bức thư khác, Robert châm biếm bài hát Rocky Mountain High của John Denver và một bài thơ Wordsworth về sức mạnh tinh thần của thiên nhiên vượt xa trí tuệ của con người. Wordsworth "cảm thấy rằng không cần đến sách nhưng ở đây, tôi sống và nhìn nhận điều đó qua sách... Để nói rằng bạn không thể mất cái mà bạn chưa bao giờ có là một lời nói dối. Tệ hơn nữa là cái điều đó mỗi ngày lại rời xa bạn hơn. Tôi nghĩ đôi lúc tôi cảm thấy như tôi đã chết 5 năm trước".

Đối với Pam, tìm hiểu một người qua thư từ là một việc tạo nên mối thân tình sâu sắc. Trong khoảng không gian trừu tượng bé nhỏ mà họ chia sẻ với nhau, không có lấy 1 giây phút tồi tệ, không có sự ba hoa để giết thời gian.

Pam gửi cho Robert những cuốn sách và sau đó họ cùng thảo luận về nó.

3 đêm hiếm hoi được thực sự là vợ chồng

Trong khi đó cuộc sống vợ chồng của Pam không được suôn sẻ lắm. Cô tốt nghiệp đại học và làm thư ký cho một công ty xây dựng. Chồng cô - Gerry - là kỹ sư đường ray tàu, anh đi suốt ngày và họ không thể nói chuyện hay chia sẻ được với nhau. Cô cảm thấy như đang bị mê ngủ. Cô viết cho Robert: "Có thể tại vì tôi phải ở một mình quá nhiều. Tôi đoán là tôi chưa bao giờ có nhiều tự do như vậy. Tôi luôn đề cao sự riêng tư của mình nhưng tôi cũng luôn coi trọng mối bang giao của tôi với mọi người. Nó giống như là khi nào tôi muốn ở bên những người bạn của mình, tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi xuống và viết thư cho cậu".

Sau đó, Robert được chuyển đến một nhà tù gần nơi Pam sống và cô thường thăm anh ta vào cuối tuần. Cô nói về mong muốn được học luật và Robert khuyến khích cô làm việc đó. Đôi khi họ ngồi trên vỉa hè và cùng đọc một cuốn sách. Mỗi lần rời nhà tù, cô đều cảm thấy khoảng trống tình cảm của mình được lấp đầy.

Một lần, khi Pam đến thăm, Robert xuất hiện và nói toàn những ngôn ngữ của băng đảng. Pam đã bỏ về sớm. Robert cảm nhận được sự thất vọng nơi cô. Một ngày tháng 6/1981, Robert nói với cô anh ta đã cai nghiện. Chỉ cần nhìn vào mắt Robert là cô hiểu anh ta làm việc đó là vì cô. Anh ta rũ bỏ dần cuộc sống tội phạm của mình là để gỡ bỏ dần những rào cản trên con đường tình cảm của họ.

Năm 1983, cô quyết định ly hôn với Gerry. Năm 1984, giấu tất cả bố mẹ và bạn bè, đồng nghiệp, cô làm lễ thành hôn với Robert tại nhà tù. Một năm sau cô tốt nghiệp trường Luật McGeorge ở Sacramento và làm việc tại Omaha.

Từ khi kết hôn, họ chỉ được có 3 cuộc hội tụ gia đình tại một căn hộ trong nhà tù ở Folsom. Đó là những dịp rất hiếm hoi mà họ được ở bên nhau mà không có ai khác làm phiền. Họ nấu ăn, xem ti vi, ngủ cùng nhau và làm những việc mà một đôi vợ chồng mới cưới cần làm.

Có lần Pam đã mua đến 1 con cua lớn để nấu bữa tối nhưng lại quên không mang cái kìm để có thể bẻ con cua đó. Và Robert đã mất cả buổi tối đập vỡ con cua bằng cái mở bia. Đó cũng là kỷ niệm bên nhau hiếm hoi của họ. Robert đã mơ về cuộc sống gia đình, về một điệu nhảy bên bàn ăn và cả chuyện đoạn tuyệt với giới tội phạm.

Sau đó, Pam đã viết cho Robert: "Em tỉnh dậy với hình ảnh anh trong đầu em. Đó là anh với vòng tay ôm chặt lấy em và nổi bật là nụ cười của anh, anh có một nụ cười ngọt ngào nhất trên khuôn mặt mình. Cái tôi của em trong hình ảnh đó không thể nhìn thấy gì, bởi vì đầu em còn đang ngả vào vai anh, nhưng cái tôi lúc nào cũng mang hình ảnh đó thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Em đã nhìn thấy nụ cười đó từ trước đó rồi, chỉ là sự chuyển động của khoé miệng anh cũng thể hiện sự ưu tư về hạnh phúc với những xúc cảm trong trái tim anh. Vâng, em yêu anh, em yêu anh vì thế".

Tin vui đến khi Robert thoát được lời cáo buộc về tội giết người nhưng với luật an ninh mới áp dụng cho các băng nhóm tội phạm, Robert không những không được tha mà còn bị buộc phải ở trong xà lim, rất hiếm được ra ngoài. Pam lại miệt mài viết thư và 1 tháng 1 lần đến nhà tù thăm chồng. Cũng theo luật mới, họ chỉ được nhìn nhau qua tấm kính.

Số phận của những hòn sỏi nhỏ bé

Cũng đã có lúc Pam tự hỏi mình họ sẽ sống thế nào nếu Robert được ra khỏi tù. Liệu anh ta có phù hợp với thế giới trí thức mà cô đang sống không. Liệu đồng nghiệp, bạn bè cô sẽ nhìn cô với ánh mắt thế nào? Song cô chỉ biết rằng cô rất nhớ người chồng tội phạm của mình và với kiến thức luật của mình, cô đã đấu tranh không mệt mỏi để Robert được ra khỏi tù.

Năm 1989, Pam nộp đơn lên tòa án quận Kern cho rằng bang đã vi phạm quyền con người của Robert khi giam anh ta trong hố, với lý do không phải vì hành vi tồi tệ nào của anh ta mà chỉ vì muốn ép anh ta trở thành kẻ chỉ điểm trong tù. Tòa bác đơn mà không đưa ra lời giải thích nào. Khi Pam bắt đầu kháng án là lúc Robert bị đưa đến nhà tù hẻo lánh Pelican Bay State Prison. Đó là một nhà tù mới với hệ thống an ninh được tăng cường ở mức tối đa. Song không mất mấy thời gian để Robert nhận ra rằng cái đáng sợ hơn ở đây là sự chết dần về mặt tâm hồn. Nơi được mệnh danh là "cái móng" khủng khiếp nhất này sẽ khiến cho những kẻ tội phạm ghê gớm nhất rơi vào tình trạng trống rỗng trì trệ. Sự cách biệt sẽ dần dần hạ gục bất cứ một tù nhân nào.

Nơi ở mới của Robert, khi đó đã 42 tuổi, là căn phòng rộng 2,4m và dài 3,6m. Robert phải ở đó 22 tiếng rưỡi mỗi ngày. Tường và giường ngủ là những tấm bê tông. Cửa là một tấm thép có khoan một lỗ nhỏ ở trên. Mỗi ngày, Robert được phép ra khỏi xà lim tối đa là 90 phút. Nơi duy nhất anh ta được ra ngoai là một cái sân bê tông nhỏ với tường bao kín xung quanh. Sân này không bao giờ có ai, không có thiết bị gì và thứ duy nhất có là 1 cái cống. nhưng đây là nơi duy nhất Robert thư giãn đầu óc, nơi anh ta có thể cảm nhận được cơn bão đang đến gần, nhìn thấy sương mù hay khói bốc lên từ đâu đó. Một nửa sân được che bằng tấm kính bẩn và nửa còn lại được che bằng những tấm lưới để không khí có thể lọt vào. Đây là khoảng trời duy nhất Robert nhìn thấy để có thể tưởng tượng về một bài thơ của Oscar Wilde mà anh ta ưa thích, "Khúc hát của nhà giam tri thức".

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người

Nhìn với cặp mắt đăm chiêu như vậy

Lên cái lều bé nhỏ mầu xanh

Mà người tù nhân đó gọi là bầu trời

Và nhìn chăm chú vào mọi đám mây hình cánh diều bạc bay qua

Viết thư cho Pam cũng là cách giúp Robert thư giãn đầu óc. Việc kể lại mỗi ngày của mình khiến cho tư duy của Robert sống lại, giúp anh ta hiểu anh ta vẫn còn có mặt ở thế giới thực này.

Pam phải mất một hành trình dài hết máy bay rồi đến ô tô mới đến thăm chồng được 6 tuần/1lần. Trong phòng thăm thân này, cô ngồi bên này tấm kính, còn Robert ngồi bên kia, bị nhốt trong một chiếc cũi. Họ sẽ xả hết những buồn bực trong cuộc sống hàng ngày mà họ phải tích lại trong mình kể từ cuộc thăm lần trước. Cô nói về công việc còn anh ta nói về nhà tù. Sau những giây phút hồi hộp này, họ trở nên vui vẻ hơn. Robert sẽ ngốn ngấu tin tức về gia đình mình, về bố mẹ Pam và những chuyến công tác, du lịch của Pam.

Robert thích thú tới từng chi tiết trong mọi câu chuyện của Pam. Cô có sự tò mò của một đứa trẻ trong cách cảm nhận thế giới bên ngoài. Họ nói về việc biển đã cuốn cát đi như thế nào, về một thanh củi trắng trôi giạt trên biển giống như xác một chú cá voi nổi lềnh bềnh. Hay một chương trình phát thanh mô tả một con sâu bướm biến thành chất lỏng trong một cái kén như thế nào, và rồi chui ra ngoài thành một con bướm với một xung lực mạnh mẽ.

Robert trở nên hốc hác và nhợt nhạt do sự rối loạn tuyến giáp và bệnh viêm gan C. Bộ râu của anh ta biến thành mầu xám. Pam lo lắng cho chồng mình. Cô nhìn thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt anh ta. Anh ta đã làm mọi thứ có thể để thể hiện sự chuộc lỗi.

Anh ta đã đề nghị được xóa bỏ những hình xăm trên người, đăng một quảng cáo trên tờ báo địa phương thông báo giải tán những băng nhóm tội phạm trong tù. Anh ta cũng hoàn thành 1 khóa học hàm thụ để trở thành một trợ lý luật sư.

Pam cũng dần dần tiết lộ với những người thân nhất của mình về Robert. Cha mẹ cô trở nên lạnh lùng nhưng cũng chấp nhận. Bạn bè cô thì vui mừng vì họ có cái gì đó để buôn chuyện với nhau và đi tìm lời giải cho mối tình bí hiểm này. Gerry, chồng cũ của cô, lúc đầu rất tức giận nhưng cuối cùng cũng làm lành với bọn họ. Pam cảm thấy được thoải mái đôi chút khi giải toả được sự căng thẳng của việc giấu giếm này. Cô nhanh chóng trở thành cố vấn cao cấp của tập đoàn First Data Resources, chi nhánh ở Omaha nhưng ông chủ của cô không hề biết rằng chồng cô đang ở trong tù.

Đơn kháng cáo của Pam không được chấp nhận. Trước đây họ thường tâm sự với nhau về những việc họ sẽ làm khi Robert được ra tù. Họ sẽ ngồi phía sau nhà, ngắm những con chim lửa trên cây tần bì, đọc báo chủ nhật. Họ sẽ làm vườn, đi cắm trại và đi du lịch ở Ireland. Nhưng giờ đây họ không còn nói về điều đó nữa. Pam đã 56 và Robert 58 tuổi. Khi họ già hơn, Pam đã học được cách cẩn trọng hơn với những hy vọng của mình.

Pam dự định sẽ về hưu vào năm tới. Cô không có con. Mẹ cô đã mất. Bố cô đã rất ốm yếu. Cô không muốn tưởng tượng về những ngày còn lại trong cuộc sống thực của cô. Nhưng một hình ảnh cứ mỗi lúc lại lướt qua đầu cô: Robert và cô nói chuyện trong căn bếp của cô, cùng nấu bữa tối. Và cô không muốn chỉ có một mình mình trong hình ảnh đó. "Suốt gần 20 chục năm qua, tôi đã không được hôn anh ấy, giờ tóc tôi đã bạc, tôi rất muốn được ôm anh ấy một lần", Pam nói. Cô có lý do để hy vọng. Robert đã thụ án 32 năm và thời hạn đó đã đủ cho tội tấn công bạn tù mà anh ta mắc phải.

Nhưng một tin dữ hơn còn đến với cô, năm 2002, thành phố Los Angeles đã kiện các băng nhóm tội phạm vì tội làm tiền giả. Mặc dù Robert của cô đã xa rời băng đảng này 15 năm nhưng suốt thời gian trước đó, anh ta đã có ảnh hưởng rất lớn tới băng nhóm. Nếu bị kết án mức nặng nhất, anh ta sẽ bị tử hình.

Pam đã theo chồng hết từ phiên tòa nọ đến phiên tòa kia để rồi phải nghe một kết cục cuối cùng là Robert có tội và phải tiếp tục ở trong tù đến hết đời. Đến lúc này, Pam mới hiểu rõ được chữ "không bao giờ". Cô sẽ không bao giờ được nắm tay chồng nữa, không bao giờ được hôn chồng, không bao giờ được ăn bữa tối cùng Robert nữa. Tấm kính nhà tù sẽ mãi mãi ngăn cách họ.

3 ngày sau, Pam viết cho Robert: "Tình yêu của em. Em cảm thấy thật khó khăn khi phải đặt bút viết. Con đường chúng ta đã đi rất cay đắng và không chắc chắn. Nhưng đó là con đường chúng ta đã đi cùng nhau, tay trong tay.... Sẽ có những khát vọng được viết lại, những giả thuyết phải bị xóa bỏ. Giấc mơ của chúng ta về những đứa con và những đau đớn đến tận xương tuỷ... Em vẫn biết chân lý ngay cả khi nó đã không còn tồn tại xung quanh chúng ta. Anh yêu quý, chúng ta sẽ tìm được đường đi của mình. Em nhớ rằng nhiều năm trước, em đã đi dọc bãi cát ở bờ biển Thái Bình Dương, nhìn những hòn sỏi nhỏ tí, bóng loáng và nghĩ làm sao thời gian và nước biến có thể xé tan những tảng đá to thành những mảnh nhỏ xíu như thế này. Chúng ta cũng bị xé như vậy bởi thời gian và nước biển. Chúng ta có thể trở nên rất nhỏ bé, Robert, nhưng những gì còn lại sẽ rất quan trọng với chúng ta, và sẽ không có gì sai trái ở đó cả - Em yêu anh, Robert - Pamela".

Trong một lần khám nhà Pam liên quan đến vụ án của Robert, cảnh sát đã tìm thấy 44 thùng to đựng những bức thư mà họ đã viết cho nhau. Giờ đây họ sẽ nhiều thời gian để tiếp tục viết những bức thư tình đầy cảm động của mình.

(Theo Bóng đá & Cuộc sống)
#125
Tìm đến những bệnh nhân ung thư ăn cóc
18:34:00 24/06/2009
Chiều 23/6, nhóm PV miền Duyên Hải - Báo CAND đã về thôn Cao Hải, xã Tân Liên, huyện Vĩnh Bảo, TP Hải Phòng để gặp 2 bệnh nhân Bùi Văn Tiếu, 76 tuổi và ông Bùi Văn Thỏa, 69 tuổi, đều mắc bệnh ung thư phổi.

Ông Bùi Văn Tiếu cho hay: Con trai ông là anh Bùi Văn Kỳ và con trai ông Thỏa đã phải cất công vào tận xã Quảng Sơn, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình gặp ông Mai Xuân Khởi. Tại đây, anh Kỳ đã mắt thấy sự thật về việc chữa bệnh ung thư bằng cách ăn cóc, đã trở về bàn bạc với gia đình và quyết định chữa bệnh cho bố mình bằng cách này. Rất lạ là sau 1 tuần bệnh tình ông Tiếu đã có tiến triển, bệnh nhân đi lại được khiến cho gia đình hết sức phấn khởi.

Tại nhà ông Bùi Văn Thỏa, ông Thỏa đang ngủ ngon, cô con dâu ông là chị Trịnh Thị Hiếu, 47 tuổi, kể với chúng tôi: Cách đây ít lâu, Bệnh viện Việt Tiệp Hải Phòng đã xác định bố chị mắc bệnh ung thư phổi. Ngoài ra, trung tâm khám bệnh đa khoa chất lượng cao xác định ông Thỏa còn bị bệnh sỏi mật và viêm hang vị dạ dầy.

Cũng giống như ông Tiến, gia đình ông Thỏa đã đốt toàn tính nguyên một con cóc trong nồi, sau đó dùng máy xay sinh tố nghiền nhỏ thành bột rồi hòa nước cho người bệnh uống, đồng thời còn chuẩn bị cả phương án cấp cứu phòng xa ông Thỏa bị ngộ độc sẽ đưa đi rửa mật kịp thời. Nhưng chiều 11/6, ông Thỏa uống bột cóc thì sáng 12/6, ông đã khỏe hơn.

Những ngày trước, vợ chồng chị phải tiêm cho ông 2 mũi giảm đau/ngày thì nay không còn phải dùng thuốc.

Nam Định: Một bệnh nhân đã ăn gần... 50 con cóc

Báo CAND nhận được thông tin anh Đào Văn Thành, 43 tuổi, ở 72 Hà Huy Tập, TP Nam Định sau khi áp dụng ăn thịt cóc sống chữa bệnh ung thư có kết quả, sáng 23/6, phóng viên Báo CAND đã tìm đến nhà anh Đào Văn Thành.

Do chúng tôi đến vào buổi trưa, anh Đào Văn Thành đang ngủ. Để không làm phiền đến người bệnh, chúng tôi đã gặp và hỏi chuyện anh Trần Mạnh Tuấn - anh rể của anh Thành.

Theo như lời kể của anh Tuấn thì anh Đào Văn Thành phát hiện ra bệnh ung thư gan cách đây khoảng 4 tháng ở BV Bạch Mai và BV Việt Đức (Hà Nội) và theo hồ sơ bệnh án, lúc đó bệnh ung thư đã ở giai đoạn 3. Anh Thành đã 2 lần phải truyền hóa chất tại BV Bạch Mai, thường xuyên phải chịu những cơn đau do căn bệnh quái ác gây ra.

Đầu tháng 6, khi biết những thông tin trên Báo CAND về ông Mai Xuân Khởi (Quảng Bình) chữa bệnh ung thư gan bằng cách ăn thịt cóc, anh Tuấn đã đưa vợ chồng anh Thành vào Quảng Bình tìm gặp ông Khởi với hy vọng học được cách trị bệnh cho em. Rất may cho trường hợp của anh Tuấn là được ông Khởi cho ăn ở tại nhà và được hướng dẫn cách ăn cóc.

Sau khi được ông Khởi cho ăn 19 con cóc, anh Thành về nhà và áp dụng cách chữa bệnh này. Theo cách của ông Khởi hướng dẫn, có 2 cách ăn cóc là ăn khô và ăn tươi. Cách ăn khô là rửa sạch từ 2 đến 3 con cóc, sau đó buộc lại bằng dây thép và nướng trong mùn cưa, trấu khoảng 2 ngày 2 đêm, sau đó nghiền than của con cóc chia cho bệnh nhân uống, một con cóc chia làm 5 lần và uống trong một ngày. Cách ăn cóc tươi là mổ bụng cóc lấy gan mật và nuốt sống.

Anh Đào Văn Thành hiện nay đang ăn tươi bộ gan, mật của khoảng 4 con cóc/ngày. Khi nuốt gan, mật cóc, anh Thành có những phản ứng phụ như đi ngoài nhiều, khó đi, chướng bụng.

Anh Tuấn cho biết, đến nay anh Đào Văn Thành đã ăn gần 50 con cóc. Nếu như trước khi ăn cóc, anh Thành phải uống 4 viên giảm đau/ngày thì đến nay đã không phải uống thuốc. Sức khỏe của anh Thành tiến triển hơn trước

nguồn: http://www.cand.com.vn/vi-VN/xahoi/2009/6/115270.cand
#126
 Ngân vẫn còn trinh sau ba năm lấy chồng. Minh, chồng cô, cũng là mối tình duy nhất, chẳng thèm "động" đến cô dù đêm nào cũng nằm cạnh.

Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: "Anh là gay. Ngân ạ, anh là gay. Anh không thể lấy em." Ngân tím tái mặt mày. Thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết định lấy anh, chàng gay mà cô đã yêu suốt hai năm nay. Cô vẫn lấy anh bởi cô hận anh. Cô không hận vì kẻ mà cô yêu tha thiết là gay, mà vì anh rắp tâm lừa dối cô đến phút cuối cùng. Anh đã làm tất cả để cô nghĩ rằng, anh và cô sinh ra là dành cho nhau. Và phút cuối, anh làm tâm hồn cô nát tan chỉ bằng sự thừa nhận trắng trợn.

Ngay đêm đầu tiên, Ngân đã uống say mèm, nước mắt cô chảy ướt gối. Minh chờ vợ nằm ngay ngắn trên giường rồi lặng lẽ nằm kế bên. Nửa đêm, tỉnh giấc, Ngân quờ quạng tìm kiếm trên thân thể kẻ đã trở thành chồng mình. Toàn thân Minh nóng hổi, anh cố gắng chịu đựng không một chút cảm xúc. Một khoảng lặng sau đó, Ngân mệt nhoài, nằm lặng im, rơi nước mắt. Bất giác, Minh vùng dậy, môi anh tìm môi cô nồng nhiệt. Nóng sực. Cảm giác yêu đương xuất hiện cùng lúc với sự ghê tởm. Nước mắt chồng làm ướt rượt khuôn mặt cô. Ngân cười mỉa mai: "Thằng gay nào cũng giống anh thì hời quá nhỉ". Ngay lập tức, Minh buông cánh tay rệu rã.

Như một trò chơi dành riêng cho những kẻ không bình thường, mỗi ngày qua đi, Ngân luôn dành cho Minh những lời cay nghiệt khi trong lòng rạo rực yêu đương nhất. Hàng trăm lần cô tự nhủ phải bỏ anh ngay, nhưng bỏ anh thì cô sống với ai? Chỉ duy nhất với gã gay ấy, cô mới tìm được cảm xúc yêu đương. Cô yêu anh, yêu điên cuồng và bất chấp tất cả. Kể cả khi biết rõ anh đồng tính, cô vẫn muốn anh làm tình với cô một lần.

Vợ chồng thì phải có ân ái, vậy mà anh không thể nhắm mắt cho tròn trách nhiệm như bao gã đàn ông khác. Trên đời này, đâu chỉ mình cô lấy phải chồng gay. Sao anh lại đối xử với cô như thế, nào có ai ép uổng gì cho cam? Đến giờ, Ngân vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô, vậy hóa ra cảm giác đã phản bội cô? Chồng cô đấy, mỗi đêm vẫn trơ mắt nhìn cô bực dọc, đau đớn, còn cô vẫn không thể đưa tay ký vào tờ ly hôn đã có sẵn chữ ký của anh.


Minh hoạ: Corbis.

Có hận đến bầm gan tím ruột, cô vẫn chẳng đủ can đảm để quyết định rời xa chồng. Cũng giống như việc chỉ nhìn thấy thân thể chồng, cô đã mụ mị trong ám ảnh và tức tối. Thân thể ấy, cô có cảm tưởng quen thuộc như chính da thịt mình. Chẳng điều gì ngăn cản được cô yêu anh.

Thường thì Ngân trở về nhà muộn hơn Minh. Bởi lẽ, cô sợ cảm giác trở về căn nhà trống trải để rồi tự hỏi, bây giờ chồng mình đang ở đâu, với ai, có trở về nhà hay không. Vì vậy, Ngân luôn luôn liếc nhìn đôi giày của chồng ngay khi bước qua cánh cửa. Rất nhẹ, cô thở phào và buông mình xuống chiếc sofa màu trắng khi thấy đôi giày quen thuộc nằm gọn nơi xó nhà. Chồng cô đang nấu ăn dưới bếp, một cách chăm chỉ và tận tụy.

Hàng trăm lần cô nhìn hình ảnh ấy mà nước mắt giàn giụa. Ngân thèm được ôm chồng từ sau, được lăng xăng phụ anh, được nghe và được kể chuyện với anh. Nhưng Minh chẳng muốn cô phụ giúp điều gì, càng không khiến cô đụng vào thân thể anh. Một sự trừng phạt khốn khổ nhất mà người đàn ông dành cho người đàn bà yêu họ. Ngân mỉm cười chua chát, toàn thân cô mỏi mệt đến rã rời. Ý định tìm lọ dầu nóng để xoa bóp vừa lóe lên thì vai Ngân được đỡ dậy bằng một cánh tay rắn rỏi. Minh lặng im nhúng hai bàn chân cô vào chậu nước ấm áp. Anh là người duy nhất, sau mẹ Ngân, biết rằng cô rất thích cảm giác được vuốt ve bàn chân khi mỏi mệt. Lòng Ngân lại trĩu nặng và đau nhói, cô đạp tung tóe chậu nước:"Này, anh là thằng gay đầy tớ đấy hả?".

Minh sững sờ nhìn vợ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh cúi xuống nắn bóp những ngón chân cô một cách trìu mến, lau chùi sạch sẽ rồi mới thu gọn mọi thứ. Minh không bao giờ qua đêm ở ngoài, nhưng điều ấy chẳng làm vơi đi sự ghen tuông hằn học trong lòng Ngân. Có thể anh ta đã tranh thủ buổi trưa cũng nên. Trong đầu cô không bao giờ thôi ám ảnh về hình ảnh một gã trai ẻo lả nào đó được chồng cô ôm ấp mỗi buổi trưa hay mơ tưởng mỗi đêm.

Cô đay nghiến trong tâm tưởng, ghen tuông trong trái tim và hằn học trong từng hành động. Nhưng cô không rình mò hay thúc ép chồng phải nói ra điều gì. Thà cứ sống trong những giả thuyết do cô đặt ra còn dễ chịu hơn nhiều việc phải chứng kiến tận mắt. Ngân thì không nền nếp như thế. Thật ra là cô cố tình không nền nếp. Thỉnh thoảng cô uống say và ngủ lại đâu đó. Không bao giờ có đàn ông nhưng cô lại thường gọi về trêu ngươi kiểu: "Đêm nay tôi ở khách sạn với một kẻ được gọi là đàn ông, ok?".

Minh không lồng lộn bắt cô về như mong đợi của cô. Anh im lặng, nhưng nếu đêm ấy ba giờ sáng Ngân trở về thì vẫn thấy anh ngồi đợi. Nhiều lần cô tức điên, chỉ cần nhìn thấy thế, cô lại lao ra cửa, nhưng những lúc ấy, anh ôm chặt lấy cô, nhấc bổng vợ đặt lên giường và khóa chặt cửa. Phòng ngủ chẳng có quá nhiều đồ dùng như ngày mới lấy nhau để cô được đập phá. Minh nằm im nhìn vợ lồng lộn, lôi toạc quần áo trên người chồng. Những lúc ấy, Ngân thường nhìn vào thân hình vạm vỡ của anh, cười khùng khục và vuốt ve một cách thô bạo. Sao đời cô khốn nạn như thế?

Đàn ông yêu thương cô đâu ít. Vậy mà cô chẳng bao giờ để tâm đến, hờ hững chối từ để hằng đêm khao khát chồng mình. Minh dửng dưng lắm, nhưng anh không bao giờ thô bạo với cô. Vì lẽ đó mà cô thường không cần phải kìm nén sự hung hãn. Và khi đã thấm mệt, cô lại lặng im nằm gọn trong lòng chồng ngủ lịm. Cô cũng biết, rất nhiều lần Minh tưởng cô đã ngủ, anh hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt và lồng ngực anh hổn hển như bị ai bóp nghẹt.

Đôi khi cô không chịu nổi cái bóng người lặng lẽ cam chịu của Minh, nhưng cũng không thể chịu đựng nếu buổi sáng ngủ dậy, sờ soạng mà không thấy chồng. Nhiều lần Minh dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, cô tỉnh giấc và hoảng loạn tìm kiếm. Khi mắt họ gặp nhau, cả hai cùng lặng im quay đi. Ngân vẫn tin Minh còn yêu cô, yêu theo cách nào đó của riêng anh mà cô không biết được.

Chỉ một lần, Minh nổi nóng và hất Ngân ra khỏi thân thể anh. Đấy là khi Ngân cất lời cay đắng: "Chúng ta sẽ có một đứa con". Vậy mà anh chồm dậy một cách hoảng loạn và dữ dội. Ngân chỉ biết nhìn chồng mà cười ra nước mắt: "Ôi! Một thằng gay đạo đức... Người yêu anh cấm không cho anh làm tình với vợ dù chỉ một lần à?". Minh chẳng nói gì, anh đứng phắt dậy, gần như chạy khỏi phòng. Nhưng Ngân biết, mắt anh vừa trào ra một giọt nước. Anh khóc vì ai? Vì anh, vì cô hay vì gã người tình đáng nguyền rủa nào?

Ngân biết rồi một ngày Minh sẽ bỏ đi. Chính anh đã nói như vậy: "Nếu một lúc nào đó anh đi tìm cuộc sống riêng, xin em hãy chấp nhận điều ấy". Ngân gật đầu lạnh giá. Sẽ thế thôi. Chả lẽ lại lôi anh vào giường và ôm chặt mà khóc, mà chửi đến suốt đời. Ngân mơ hồ biết rằng, ngoài giờ làm việc ở công ty, Minh còn làm việc trong một tổ chức từ thiện phi chính phủ.

Một lần, khi đang ngồi ăn cơm, anh đã nhắc đến việc sẽ làm thủ tục để sang làm việc lâu dài ở châu Phi. Ngân thấy mắt anh nhìn cô tha thiết, chăm chú và đầy lo lắng. Cô thản nhiên vừa ăn vừa nhìn vào chiếc tivi ngoài phòng khách, vẻ hờ hững cố tình. Lòng cô đau đớn nhưng đâu thể nào ngăn cản ý muốn ấy. Chẳng phải lâu nay cô đã biết rất rõ một ngày nào đó anh sẽ ra đi. Từ hôm đó, gương mặt anh thường u buồn và chăm sóc cô kỹ hơn bao giờ hết. Ngân biết rất rõ, thời gian mình sống với chồng chỉ được tính từng ngày, và cái ngày cuối cùng chẳng thể nào cô biết được. Cô hối hả, hoảng loạn trong vỏ bọc của sự dửng dưng, đến quặn thắt.

Nhưng Ngân không biết rằng anh lại bỏ đi vào ngày hôm nay. Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Ngân mở cửa, chẳng thấy đôi giày của chồng, cô hoảng loạn tìm kiếm. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt bàn, nơi có mảnh giấy là kết quả xét nghiệm và một lá thư anh để lại: "Vợ thương yêu! Anh muốn sống những ngày cuối cùng có ý nghĩa. Hai năm qua, dù đau khổ và nhiều nước mắt, nhưng anh đã thực sự hạnh phúc. Anh biết em sẽ rất đau khổ khi đọc lá thư này, nhưng anh vẫn ước ao giữ cho vợ mình trong sáng để bước tiếp cuộc đời khi vắng anh. Người đàn ông sau này đến với em sẽ thực sự kính trọng vợ anh. Và anh đã rất cố gắng để bảo vệ em, bởi vì anh quá yêu em. Cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh anh, chỉ mong em tìm được sự bình yên trong lòng. Anh yêu em, mãi mãi...".

Minh nhiễm HIV. Kết quả này có trước ngày cưới đúng 5 ngày. Chồng cô không phải gay. Anh tìm mọi cách để bảo vệ cô, nhưng anh không biết rằng cô căm thù sự bảo vệ ấy biết chừng nào. Anh để lại cho cô tất cả, trừ anh. Có hàng trăm cách để bảo vệ cô, sao anh lại chọn cách đau đớn đến thế? Ngân khuỵu xuống, vì biết rằng sẽ thật khó tìm thấy chồng. Nhưng không phải là không thể, cô biết tổ chức từ thiện mà Minh tham gia. Cô sẽ không ngồi yên để gặm nhấm sự đơn độc và rời xa chồng vĩnh viễn. Ngân khóc, tức tưởi: "Tại sao anh không phải gay?".

Thà rằng Minh phản bội cô, thà anh là gay và bỏ rơi cô vì một người nào đó. Hai năm trời cô sống trong sự hoài nghi. Sẽ thế thôi, cô sẽ theo anh đến bất cứ đâu. Còn bây giờ, phải tìm ra anh đã.
Theo Phụ Nữ
#128
Mỗi ngày Bill Gates kiếm được 20 triệu USD, nếu đổi tài sản của tỷ phú này thành tờ tiền 1 USD có thể làm còn đường từ trái đất tới mặt trăng.

Đó là một vài ví dụ trong số 9 so sánh thú vị xung quanh tài sản khổng lồ của tỷ phú Bill Gates, người sáng lập hãng phần mềm Microsoft.

1. Bill Gates kiếm được 250 USD mỗi giây, khoảng 20 triệu USD mỗi ngày và 7,8 tỷ USD một năm.

2. Nếu ông ấy đánh rơi một USD, ông ấy sẽ không buồn nhặt lại vì như vậy sẽ mất 4 giây, tức khoảng 1.000 USD.

3. Nợ của nước Mỹ là 5,62 nghìn tỷ USD, nếu được giao trả món nợ này, Bill Gates sẽ trả xong trong chưa đầy 10 năm.

4. Bill Gates có thể làm từ thiện khoảng 15 USD cho mỗi người trên trái đất mà vẫn còn giữ lại cho riêng mình được 5 triệu USD.

5. Michael Jordan là vận động viên được trả lương cao nhất ở Mỹ. Nếu vận động viên này không ăn không uống, giữ lại toàn bộ thu nhập khoảng 30 triệu USD mỗi năm, thì phải đợi đến đến năm 227 tuổi mới giàu như Bill Gates hiện nay.

6. Nếu Bill Gates là một quốc gia, ông ấy sẽ là quốc gia giàu có thứ 37 trên trái đất.

7. Nếu bạn có thể đổi tất cả tiền của Bill Gates thành tờ 1 USD, bạn có thể làm con đường nối từ trái đất đến mặt trăng. Để làm con đường bằng các tờ tiền 1 USD này, bạn phải mất 1.400 năm và sử dụng 713 máy bay Boeing 747 để chở số tiền đó.

8. Năm nay, Bill Gates đã ở tuổi 54. Nếu giả dụ sống thêm 35 năm nữa, ông ta phải tiêu 6,78 triệu USD mỗi ngày mới hết số tiền ông ấy kiếm được hiện nay.

9. Nếu người dùng hệ điều hành Microsoft Windows có thể lấy được 1 USD với mỗi lần máy tính treo vì lỗi của hệ điều hành, Bill Gates sẽ phá sản chỉ trong 3 ngày.


(Theo Apletu)
#129
Ngày 6/6, UBND tỉnh Thừa Thiên - Huế tổ chức đón nhận danh hiệu "Lăng Cô - vịnh đẹp thế giới" do Câu lạc bộ các vịnh biển đẹp nhất thế giới (Worldbays) bình chọn.

Đây là vịnh biển thứ ba của Việt Nam, cùng với Nha Trang và Hạ Long, lọt vào danh sách 30 vịnh biển đẹp nhất thế giới hiện nay.

Một góc vịnh Lăng Cô. Ảnh: Pháp luật TP HCM.

Vịnh Lăng Cô dài hơn 32 km từ mũi Chân Mây đông đến bán đảo Sơn Trà, vừa có vùng nước mặn vừa có nước lợ, nơi có nhiều loài động, thực vật biển quý hiếm. Đây là vùng đa dạng sinh học, đang được đề nghị đưa vào danh sách khu bảo tồn biển của Việt Nam.

nguồn: http://vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2009/06/3BA0FE00/
#130
Sau đợt giảm cước này, lần đầu tiên trong lịch sử ngành viễn thông Việt Nam, giá cước của MobiFone và VinaPhone đã thấp hơn cước của Viettel.



Sáng 1/6, văn bản hỏa tốc đề nghị giảm cước cho tất cả các dịch vụ, ít nhất là 20%, của hai nhà khai thác di động VinaPhone và MobiFone, đã được Bộ Thông tin và Truyền thông chấp thuận.

Theo phương án này, có dịch vụ của hai anh em nhà VNPT gồm MobiFone và VinaPhone còn thấp hơn Viettel Telecom vài % và dự kiến áp dụng từ ngày 2/6.

Trả lời về việc phải trình một phương án giảm cước hỏa tốc lên Bộ Thông tin và Truyền thông, ông Lê Ngọc Minh, Giám đốc MobiFone, cho hay VNPT đã có kế hoạch giảm mạnh cước di động từ trước để cùng chia sẻ khó khăn với các khách hàng của mình trong thời kỳ kinh tế khó khăn.

"Tuy nhiên, do thủ tục, thời điểm giảm cước của chúng tôi chậm hơn so với dự kiến nhưng về quyền lợi chúng tôi luôn đảm bảo khách hàng của mình được hưởng mức giá cước tốt nhất", ông Minh nói.

Trao đổi với báo giới, Thứ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông Lê Nam Thắng cho biết, phương án giảm cước của MobiFone, VinaPhone đã được Bộ chấp thuận. Về thời điểm thực hiện thì các doanh nghiệp có quyền triển khai theo đúng phương án mà các mạng di động đã trình Bộ.

So sánh biểu giá cước mới áp dụng từ 2/6 của MobiFone, VinaPhone và biểu giá cước áp dụng ngày 1/6 của Viettel Telecom thì mức giá cước của 2 anh em nhà VNPT thấp hơn 10 đồng một phút ở tất cả các gói cước tương tự như nhau. Riêng cước thuê bao tháng, mức giá áp dụng cho MobiFone và VinaPhone thấp hơn 1.000 đồng.

Cụ thể, gói Economy của Viettel có cước nội mạng 1.390 đồng một phút và ngoại mạng 1.590 đồng một phút thì VinaCard, MobiCard có cước nội mạng là 1.380 đồng mỗi phút và ngoại mạng là 1.580 đồng mỗi phút.

Đối với thuê bao trả sau, Viettel Telecom có cước thuê bao tháng là 50.000 đồng, cước nội mạng là 990 đồng một phút, ngoài mạng 1.090 đồng một phút; MobiFone và VinaPhone có cước thuê bao là 49.000 đồng một tháng; cước nội mạng là 980 đồng một phút, ngoại mạng là 1.080 đồng một phút.

Sau đợt giảm cước này, lần đầu tiên trong lịch sử ngành viễn thông Việt Nam, giá cước của MobiFone và VinaPhone đã thấp hơn cước của Viettel.

Theo Hồng Anh
VnExpress
#131
TT - Ngày xửa ngày xưa, có một vị quan khoan thai đi vào xóm nhỏ. Gặp một cụ già ngồi uống trà bên gốc cây đa, quan lễ phép hỏi:

- Sao cụ ngồi đây? Không đi làm à? Thế cụ sống bằng gì?...

- Hỏi gì lắm thế, ông ngoại! Ta sống bằng hoa hồng.

- Ồ, cụ lãng mạn thật. Có một nhà văn Nga viết: người ta không chỉ sống bằng bánh mì...

- Lãng mạn cái con khỉ khô. Ta ngồi đây xem có ai hỏi thuê nhà không, ta dắt đi giới thiệu, người ta cho hoa hồng sống qua ngày. Còn gọi là tiền cò đó.

- A, cái đó bọn tôi gọi là tiền bo!

- Thế các cậu cũng dắt mối thuê nhà nữa à?

- Ối, bọn tôi mắc gì mà làm cái việc ấy. Công trình này, dự án này... toàn tỉ đô, cụ ạ!

- Sống qua ngày chứ?

- Làm gì lây lất thế. Báo cáo cụ, bọn tôi cứ gọi là sống khỏe mấy đời. Chỉ hơi vất vả là phải bóp cổ chúng nó mới ăn được 10-20% hoa hồng, cụ ạ!

- Này, ta không mù nên nói thế này: cái mà các cậu chia nhau ăn chẳng phải hoa hồng đâu, mà là hoa cứt lợn đấy.

Sự tích hoa cứt lợn có thể ra đời từ đó.

BÚT BI
#132
Mới xong cái này:


http://huongtinhyeu.net/4/
Mọi người góp ý cho mình với.

Đang viết cho firefox, trên IE còn bị lệch, chưa có time chỉnh, demo trước, run thật sau.

Phần Giới thiệu là có nội dung còn đâu chỉ là menu giả.

#133




Tracklist:
01 Đừng chúc em hạnh phúc (Phạm Khánh Hưng)
02 Nhớ (MCM) (Feat. Anh Thúy, Thu Thủy, Yến Trang, Yến Nhi)
03 Yêu người không nên yêu (Nhạc: Phạm Hòa Khánh, Lời: Thu Ngọc) (Feat. Đăng Khôi)
04 Mưa tình yêu (Quang Duy)
05 Nhớ anh quá (MCM)
06 Ôm ngàn nỗi đau (Trung Thảo)
07 Tình yêu ngày nắng (Lời việt: MCM) (Feat. Quang Vinh)
08 Vì sao anh ra đi (Phạm Hòa Khánh)

Rip by NHR

http://rapidshare.com/files/227170012/May_Trang-Nho-2009-NHR.rar

or

http://www.mediafire.com/?ztzwlawd30g

Nguồn: nhachot.info
#134
Có 13 viên bi và trong đó có 1 viên duy nhất có trọng lượng khác (ko rõ nặng hay nhẹ hơn) số còn lại.
Có 1 chiếc cân thăng bằng được phép dùng cân 3 lần.
Hỏi: làm thế nào tìm ra được viên bi có trọng lượng khác những viên khác?

PS: câu đố sưu tầm từ 1 diễn đàn khác và ko giải được, họ cũng ko giải được -> nên mang về đây đố chơi. :D
#135
Mình vừa nghe loáng thoáng trên đài phát thanh là hết tháng này, nếu mà mình không muốn nhận quảng cáo là có thể làm gì đó để hủy, nếu ko làm thì mặc định là không nhận. Vậy các bác nào biết thông tin này thì chỉ bảo chi tiết với ạ. Trên trang của vinaphone ko có nói gì. hix
thanks
#136


Đan Trường - Cẩm Ly - Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - 320K

01 - Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
02 - Em Ơi Đừng Đổi Thay
03 - Thì Thôi Em Nhé
04 - Còn Lại Đây Mình Em
05 - Nắng Gió Tình Ta
06 - I Love You
07 - Buồn Hát Lý Chờ Mong
08 - Người Hãy Hứa Với Tôi (Remix)
09 - Đợi Chờ Mình Ên
10 - Ngày Mai Xa Cách
11 - Còn Lại Đây Mình Em (Remix)


http://www.megaupload.com/?d=L3BA9Y5F
http://www.megaupload.com/?d=OZ27NMP0

http://rapidshare.com/files/225575125/Dan.Truong.Cam.Ly.Em.La.Hanh.Phuc.Doi.Anh.320.part1.rar
http://rapidshare.com/files/225575126/Dan.Truong.Cam.Ly.Em.La.Hanh.Phuc.Doi.Anh.320.part2.rar

#137
Một sự cố hy hữu đã xảy ra khi chính Cảnh sát giao thông tỉnh Bắc Ninh đã hiểu sai ý nghĩa biển báo trên đường và phạt tiền oan không ít người dân khi lưu thông xe trên tuyến đường quốc lộ I Hà Nội - Bắc Ninh.



Các biển báo được hiểu là xe lưu thông trên đường phải đạt tốc độ tối thiểu là 60km/h và tốc độ tối đa không quá 80km/h. Tuy nhiên, CSGT tỉnh Bắc Ninh đã hiểu ngược lại là, những xe đi quá 60km/h đến 80km/h là vi phạm. Vì thế, nhiều trường hợp đã bị lập biên bản xử phạt với lỗi đi quá tốc độ. Điều này cũng có nghĩa, không ít những lái xe đi đúng quy định bị xử phạt oan, trong khi những người vi phạm luật do đi dưới tốc độ 60km/h lại được lực lượng CSGT Bắc Ninh bỏ qua.


Sau khi phát hiện sự nhầm lẫn, Thượng tá Nguyễn Đức Tân, Phó trưởng phòng CSGT tỉnh Bắc Ninh, người đã ký nhiều biên bản xử phạt đã lên tiếng xin lỗi và cho biết: Những trường hợp bị xử phạt oan nếu còn lưu giữ biên bản sẽ được hoàn lại tiền. Tuy nhiên, những người dân bị phạt oan lại cho rằng, đây là lỗi của CSGT tỉnh Bắc Ninh, nên ngay cả những trường hợp không còn lưu giữ biên bản cũng phải được hoàn lại tiền, do phòng CSGT Bắc Ninh hiện vẫn còn lưu giữ hồ sơ và các biên bản phạt oan sai.

Ngoài ra, thủ tục hoàn lại tiền phạt từ ngân sách mà người dân đã nộp qua kho bạc cũng rất phức tạp, mất nhiều thời gian nên CSGT tỉnh Bắc Ninh cần phải chủ động tiến hành việc làm này để hoàn trả cho người dân một cách thuận tiện nhất. Việc học lại Luật Giao thông cũng cần được tiến hành, bởi khó có thể chấp nhận chính CSGT lại hiểu sai Luật giao thông.


Theo Mạnh Hùng
VTV

Nguồn: http://dantri.com.vn/c20/s20-319639/canh-sat-giao-thong-hieu-sai-bien-bao.htm

#139
http://www.box.net/shared/7zek6343im (tài liệu bằng tiếng Việt) 2.6Mb

#140
Mới cài lại máy và bản này là bản windows cũ nên có lỗi ko thể nhìn thấy nút Hibernate, mặc dù đã enable rồi. Tìm trên mạng hóa ra đây là issue của MS. Muốn work around thì phải giữ phím Shift thì khi tắt windows bạn mới nhìn thấy nút Hibernate.

Và để khắc phục lỗi này chỉ cần chuyển menu start của windows về chế độ classic hoặc theo cách sau của microsoft.
http://support.microsoft.com/default.aspx?scid=kb;en-us;893056
SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, tình yêu độ xe Mercedes, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội