Hai tiếng đồng hồ đứng ngoài đường mưa và rét, cả người Huy như cứng đơ lại, lạnh thấu tận ruột gan. Hai bàn tay xoa xoa vào nhau, hết đứng lên rồi ngồi xuống, Huy đang đợi vợ về.
Liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ lấm tấm những nước, mười lăm phút nữa trôi qua, Huy bắt đầu nhăn nhó, bặm đôi môi đang dần thâm lại. Huy cáu bẳn đá mạnh vào cánh cổng đang khóa im ỉm. Có lẽ lúc này chỉ cần nhác trông thấy bóng vợ từ xa là Huy có thể chạy ra mắng tới tấp. Bắt chồng dầm mình hơn hai tiếng đồng hồ dưới mưa, khổ ải vì lạnh giá. Quãng thời gian ấy quá dư thừa để thử thách lòng kiên nhẫn của Huy, nhất là trong cái tiết trời u ám như thế này.
Huy bắt đầu sôi sục nghĩ liên miên đến cảnh vợ vừa đỗ xịch xe trước cổng, Huy sẽ sấn sổ chạy tới, chỉ tay vào mặt vợ mà thị uy: "Cô làm cái trò gì mà giờ mới về? Cô đỗ ngang, tạt dọc ở đâu? Cô biết mấy giờ rồi không? Cô định chờ tôi chết cóng rồi mới vác xác về phải không?...". Hàng tá những câu hỏi dành cho vợ cứ thế ào ạt tuôn ra để sẵn sàng áp đảo vợ. Huy còn bần thần toan tính liệu có nên cho vợ một cái tát vào má vì tội dám hành hạ, coi thường chồng như thế này hay không. Rồi Huy khẽ lắc đầu, lầm bầm trong miệng: "Cái này là phải suy tính kỹ, không là hỏng hết cơm cháo... rồi lại đói meo". Huy dựa lưng vào tường, chờ đợi...
Nhìn sang căn nhà khóa im ỉm bên cạnh đang hắt ra tiếng nhạc réo rắt, Huy thấy tiếc hùi hụi lời mời "vào nhà ngồi chơi tạm" của anh hàng xóm đã bị Huy từ chối vì nghĩ rằng vợ sắp về. Huy chẹp miệng: "Chẳng lẽ sau hơn hai tiếng chờ đợi, giờ lại gõ cửa nhà người ta trong khi người ta đã vui vẻ, hoan hỉ với vợ". Cũng mấy lần lưỡng lự đứng trước cổng nhà người ta, anh toan giơ tay định bấm chuông nhưng rồi khách sáo, ngại ngùng cộng với sĩ diện vì bị vợ bỏ rơi nên Huy lại buông thõng tay xuống, thở dài. Rút điện thoại ra định bụng sẽ gọi cho vợ, quát, mắng, xỉ vả vài câu để "cô ả" nhanh chân mà về nhưng nghĩ đến việc mình dầm mưa, rét đợi hơn hai tiếng đồng hồ mà chỉ nặng nhẹ được vài câu qua điện thoại thì không đã nên Huy lại cắn chặt môi, quyết tâm nhét điện thoại vào túi quần, đứng im đợi cho bằng được. Lần này, Huy tự hứa với lòng mình, sẽ hạ quyết tâm "dạy" cho vợ một bài học. Đàn bà có chồng mà cứ như gái son, thích là làm, hứng là không ai cản nổi.
Kim dài của chiếc đồng hồ nhích nặng nề qua từng khắc, hai mươi phút nữa trôi đi, Huy thở dài ngao ngán. Huy cảm giác như mình đã đứng đó đợi vợ hàng thế kỷ, gối chùng, chân mỏi, toàn thân ướt đầm nước mưa, hai bàn tay Huy bắt đầu phồng to do lạnh cóng và ướt. Đèn đường đã bật sáng, bao nhiêu bóng xe máy lấp ló ở đầu con ngõ rồi vụt qua nhưng không phải là vợ. Huy gầm lên đầy bực dọc: "Biến đi đâu thế không biết! Biết thế này bỏ quách đấy, ngồi quán còn hơn". Huy cố co chặt bàn tay lại thành nắm đấm thật chắc rồi giáng uỳnh uỳnh xuống yên xe cho hả cơn giận.
Tiếng mở cửa ở phía căn nhà đối diện, vẫn anh hàng xóm tốt bụng lấp ló, miệng tươi cười hỏi han: "Cô ấy vẫn chưa về à? Chú vào nhà tôi ngồi đợi đi, mưa ướt hết rồi...".
Nhìn khắp người một lượt, Huy nghĩ bụng: "Cái thứ mưa quỷ quái này, lâm thâm thế mà cũng khiến người ta ướt nhèm" trước khi đáp lời anh hàng xóm: "Vợ em có chút việc bận bên nhà ngoại, cũng sắp về đến nơi rồi. Cảm ơn anh...". Qua lại vài câu, không mời được Huy vào nhà, anh hàng xóm lại đóng cửa và ngoài trời tối om, màn mưa lất phất, bàng bạc xuyên qua ánh đèn cao áp, rơi xuống bám đầy trên tóc, áo và cả mi mắt của Huy.
Huy nhỏm người ngồi lên yên xe máy, thở dài. Huy chẹp miệng: "Giá như mình có chùm chìa khóa trong túi thì..." nói đến đây Huy khựng người lại, giật mình vì trước giờ Huy quen với việc khi về nhà đã có vợ chạy ra mở cổng dù là sớm, muộn hay khuya khoắt. Có hôm mải nhậu với bạn 1 - 2 giờ đêm mới về vẫn thấy vợ chong đèn đợi, mâm cơm vẫn sắp hai cái bát và hai đôi đũa để rồi lúc đó vợ mới lục đục hâm nóng lại, hai vợ chồng cùng ăn. Có khi cả mâm cơm lại phải dồn hết thức ăn cho vào tủ lạnh vì Huy say mềm, phục vụ, lau rửa "bãi chiến trường" nôn ói của Huy xong thì vợ cũng rã rời không buồn ăn uống gì nữa. Sáng hôm sau, tỉnh dậy, vợ chỉ lườm một cái, giọng hơi giận: "Uống gì mà khỏe uống" xong là thôi, đâu lại vào đấy...
Mất một chút ngơ ngẩn, Huy vội vàng móc điện thoại ra, bấm số của vợ, tiếng tút tút ở đầu dây bên kia nghe vang lên thì cũng là lúc nhạc chuông cùng tiếng xe máy của vợ tiến lại gần. Huy nhảy xuống khỏi yên xe, mắt nhíu lại vì chói bởi ánh đèn xe máy. Vừa dừng xe, trông thấy Huy, vợ đã sốt sắng: "Chết, anh đợi em lâu chưa? Ướt hết cả rồi! Em tưởng anh như mọi khi, gọi thế rồi cả tiếng sau mới về. Xe em dọc đường bị hỏng, tìm mãi mới thấy cửa hàng sửa. Anh...". Nhìn bộ dạng lo lắng của vợ, bao nhiêu giận dỗi, bực tức tan biến đi đâu mất, Huy nhoẻn miệng cười, nụ cười méo mó: "Anh đợi em cả thế kỷ rồi, nhanh cho anh vào nhà đi...".
Nguồn: dantri.com.vn
Liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ lấm tấm những nước, mười lăm phút nữa trôi qua, Huy bắt đầu nhăn nhó, bặm đôi môi đang dần thâm lại. Huy cáu bẳn đá mạnh vào cánh cổng đang khóa im ỉm. Có lẽ lúc này chỉ cần nhác trông thấy bóng vợ từ xa là Huy có thể chạy ra mắng tới tấp. Bắt chồng dầm mình hơn hai tiếng đồng hồ dưới mưa, khổ ải vì lạnh giá. Quãng thời gian ấy quá dư thừa để thử thách lòng kiên nhẫn của Huy, nhất là trong cái tiết trời u ám như thế này.
Huy bắt đầu sôi sục nghĩ liên miên đến cảnh vợ vừa đỗ xịch xe trước cổng, Huy sẽ sấn sổ chạy tới, chỉ tay vào mặt vợ mà thị uy: "Cô làm cái trò gì mà giờ mới về? Cô đỗ ngang, tạt dọc ở đâu? Cô biết mấy giờ rồi không? Cô định chờ tôi chết cóng rồi mới vác xác về phải không?...". Hàng tá những câu hỏi dành cho vợ cứ thế ào ạt tuôn ra để sẵn sàng áp đảo vợ. Huy còn bần thần toan tính liệu có nên cho vợ một cái tát vào má vì tội dám hành hạ, coi thường chồng như thế này hay không. Rồi Huy khẽ lắc đầu, lầm bầm trong miệng: "Cái này là phải suy tính kỹ, không là hỏng hết cơm cháo... rồi lại đói meo". Huy dựa lưng vào tường, chờ đợi...
Nhìn sang căn nhà khóa im ỉm bên cạnh đang hắt ra tiếng nhạc réo rắt, Huy thấy tiếc hùi hụi lời mời "vào nhà ngồi chơi tạm" của anh hàng xóm đã bị Huy từ chối vì nghĩ rằng vợ sắp về. Huy chẹp miệng: "Chẳng lẽ sau hơn hai tiếng chờ đợi, giờ lại gõ cửa nhà người ta trong khi người ta đã vui vẻ, hoan hỉ với vợ". Cũng mấy lần lưỡng lự đứng trước cổng nhà người ta, anh toan giơ tay định bấm chuông nhưng rồi khách sáo, ngại ngùng cộng với sĩ diện vì bị vợ bỏ rơi nên Huy lại buông thõng tay xuống, thở dài. Rút điện thoại ra định bụng sẽ gọi cho vợ, quát, mắng, xỉ vả vài câu để "cô ả" nhanh chân mà về nhưng nghĩ đến việc mình dầm mưa, rét đợi hơn hai tiếng đồng hồ mà chỉ nặng nhẹ được vài câu qua điện thoại thì không đã nên Huy lại cắn chặt môi, quyết tâm nhét điện thoại vào túi quần, đứng im đợi cho bằng được. Lần này, Huy tự hứa với lòng mình, sẽ hạ quyết tâm "dạy" cho vợ một bài học. Đàn bà có chồng mà cứ như gái son, thích là làm, hứng là không ai cản nổi.
Kim dài của chiếc đồng hồ nhích nặng nề qua từng khắc, hai mươi phút nữa trôi đi, Huy thở dài ngao ngán. Huy cảm giác như mình đã đứng đó đợi vợ hàng thế kỷ, gối chùng, chân mỏi, toàn thân ướt đầm nước mưa, hai bàn tay Huy bắt đầu phồng to do lạnh cóng và ướt. Đèn đường đã bật sáng, bao nhiêu bóng xe máy lấp ló ở đầu con ngõ rồi vụt qua nhưng không phải là vợ. Huy gầm lên đầy bực dọc: "Biến đi đâu thế không biết! Biết thế này bỏ quách đấy, ngồi quán còn hơn". Huy cố co chặt bàn tay lại thành nắm đấm thật chắc rồi giáng uỳnh uỳnh xuống yên xe cho hả cơn giận.
Tiếng mở cửa ở phía căn nhà đối diện, vẫn anh hàng xóm tốt bụng lấp ló, miệng tươi cười hỏi han: "Cô ấy vẫn chưa về à? Chú vào nhà tôi ngồi đợi đi, mưa ướt hết rồi...".
Nhìn khắp người một lượt, Huy nghĩ bụng: "Cái thứ mưa quỷ quái này, lâm thâm thế mà cũng khiến người ta ướt nhèm" trước khi đáp lời anh hàng xóm: "Vợ em có chút việc bận bên nhà ngoại, cũng sắp về đến nơi rồi. Cảm ơn anh...". Qua lại vài câu, không mời được Huy vào nhà, anh hàng xóm lại đóng cửa và ngoài trời tối om, màn mưa lất phất, bàng bạc xuyên qua ánh đèn cao áp, rơi xuống bám đầy trên tóc, áo và cả mi mắt của Huy.
Huy nhỏm người ngồi lên yên xe máy, thở dài. Huy chẹp miệng: "Giá như mình có chùm chìa khóa trong túi thì..." nói đến đây Huy khựng người lại, giật mình vì trước giờ Huy quen với việc khi về nhà đã có vợ chạy ra mở cổng dù là sớm, muộn hay khuya khoắt. Có hôm mải nhậu với bạn 1 - 2 giờ đêm mới về vẫn thấy vợ chong đèn đợi, mâm cơm vẫn sắp hai cái bát và hai đôi đũa để rồi lúc đó vợ mới lục đục hâm nóng lại, hai vợ chồng cùng ăn. Có khi cả mâm cơm lại phải dồn hết thức ăn cho vào tủ lạnh vì Huy say mềm, phục vụ, lau rửa "bãi chiến trường" nôn ói của Huy xong thì vợ cũng rã rời không buồn ăn uống gì nữa. Sáng hôm sau, tỉnh dậy, vợ chỉ lườm một cái, giọng hơi giận: "Uống gì mà khỏe uống" xong là thôi, đâu lại vào đấy...
Mất một chút ngơ ngẩn, Huy vội vàng móc điện thoại ra, bấm số của vợ, tiếng tút tút ở đầu dây bên kia nghe vang lên thì cũng là lúc nhạc chuông cùng tiếng xe máy của vợ tiến lại gần. Huy nhảy xuống khỏi yên xe, mắt nhíu lại vì chói bởi ánh đèn xe máy. Vừa dừng xe, trông thấy Huy, vợ đã sốt sắng: "Chết, anh đợi em lâu chưa? Ướt hết cả rồi! Em tưởng anh như mọi khi, gọi thế rồi cả tiếng sau mới về. Xe em dọc đường bị hỏng, tìm mãi mới thấy cửa hàng sửa. Anh...". Nhìn bộ dạng lo lắng của vợ, bao nhiêu giận dỗi, bực tức tan biến đi đâu mất, Huy nhoẻn miệng cười, nụ cười méo mó: "Anh đợi em cả thế kỷ rồi, nhanh cho anh vào nhà đi...".
Nguồn: dantri.com.vn