Menu

Show posts

This section allows you to view all posts made by this member. Note that you can only see posts made in areas you currently have access to.

Show posts Menu

Topics - noinhusaochoi_135

#1

Con yêu bố đủ điều. Yêu nhất là khi đọc nhật ký của bố viết về mẹ những ngày xưa...

"Yêu em, tôi như người chơi đu, càng lên cao càng không dừng lại được. Vậy mà em lại cứ kiêu ngạo đến thế. Cứ hờ hững như thế... Tôi đếm từng bước bối rối ngoài hành lang, tới khi nghe tiếng oe oe thì mới chạy ào vào xem con trai hay gái. Hai con mắt như hai hột nhãn, tháo láo, trân trân liếc qua liếc lại. Bà mụ đét cho mấy cái vào mông mới khóc. Kiểu này là lì lợm phải biết!"...



Yêu bố nhất là những ngày hai đứa con lũn cũn bên bố để làm lồng đèn hình con bướm, cái tàu, cả Doremon. Những đồ chơi bố làm lúc nào cũng độc đáo. Mấy con búp bê bằng giấy của con cũng đẹp hơn hẳn của lũ con gái trong xóm, trên lớp. Bố cũng làm cả đồ chơi cho bố nữa. Những tranh khắc thiếu nữ, chim bồ câu. Mấy cái chậu ximăng có khuôn đúc hẳn hoi. Rồi bố còn kiên nhẫn ngồi chỉ cho con chơi cờ vua. Đi thi thành phố mấy năm và lần nào cũng giành giải bét. Vậy nhưng con vẫn yêu bố, ông thầy dạy cờ dở ẹt.



Yêu bố nhất là những lúc chở con đi học. Cái bụng phệ của bố ôm mãi không hết vòng tay. Sau này con cũng ôm người yêu như thế, nhưng vòng tay con nít còn đâu. Nên con nhớ cái cảm giác cố chạm những ngón tay vào nhau cho vừa nhưng vòng eo "siêu mẫu" của bố chỉ đủ cho con với với mấy ngón xíu xíu. Yêu bố nhất là lúc bố xỉn. Lúc đó hai đứa con luôn có quà. Vì cứ sợ mẹ càu nhàu nên phải mua chuộc những đứa con. Bố còn nhét búp bê trong bụng, về tới nhà la um sùm: tui đau bụng quá, sắp sinh em bé rồi đây! Oe oe... Con búp bê quà 8/3 đầu tiên cho con biết ngày 8/3 không những của cô, của mẹ, mà còn là của con nữa!



Yêu bố nhất là những ngày mẹ giận, bỏ ăn nằm khóc tấm tức trên giường. Bố năn nỉ ăn một chén thôi rồi giận bao nhiêu cũng được.



Bố còn chỉ cho hai chị em chia phần: đứa này chia thì đứa kia được chọn - rất công bằng không ai phần hơn. Bố còn dặn dò: Đừng láu táu khi làm bài kiểm tra và đừng hát nghêu ngao "Tình yêu anh ơi cút bắt trò chơi..." khi mới 12 tuổi; đừng chu miệng thổi kẹo cao su bụp bụp như thằng trai ngổ ngáo.



Yêu bố nhất là những dòng đề trong mấy cuốn sách bố mua tặng. Con biết đọc lúc mới học mẫu giáo và bắt đầu đọc truyện tranh khi học lớp 1. Con đọc Nhật ký Anne Frank và cả Những kẻ tủi nhục khi mới học lớp 5. Khi con 13 tuổi, hoang mang khi vô tình đọc Trăm năm cô đơn, và bố nói: con để sau hẵng đọc. Bố chỉ con cách cầm quyển sách không bị nhàu, bị gấp nếp mặc dù đến bây giờ cái tật bừa bãi vẫn chưa chừa.



Yêu bố cả những lúc bố cho ăn đòn, dù con khóc váng ngay khi bố đi tìm roi. Con không thèm nhìn mặt bố, nhưng không thể nào hết yêu bố vì đôi mắt của bố đỏ hoe khi con lên cơn sốt.



Yêu bố, con yêu cả tiếng xe của bố. Con hay ngóng, ngóng mãi đến tận bây giờ tiếng xe Cub 70 cũ kỹ.



... Càng yêu bố bao nhiêu thì bây giờ con càng "ghét" bố, vì bố luôn bên con những ngày con chưa biết gì, tới lúc con bắt đầu cần bố thì đã không còn bố để yêu thương.



(Thắp nhang thay nến sinh nhật bố, bố ơi cả nhà mình vẫn mãi mãi yêu bố).
#2
Chỉ có thời gian mới nhận ra ý nghĩa và giá trị đích thực của tình yêu.
      Ngày xưa, trên một hòn đảo nọ, Nỗi Buồn, Hạnh Phúc, Thông Thái, Giàu Có, Kiêu Căng và Tình Yêu cùng nhau chung sống hòa bình. Một ngày kia, mọi người biết được hòn đảo sẽ bị chìm, vì vậy tất cả đều lên thuyền của mình để chuẩn bị rời khỏi hòn đảo.
      Tình Yêu vốn nặng tình cảm nên quyết định ở lại đến những giây phút cuối cùng. Khi hòn đảo gần như chim hẳn, Tình Yêu mới nhìn quanh cầu cứu. Lúc đó, Giàu Có trên một chiếc thuyền to lớn sang trọng đi ngang qua, Tình Yêu với gọi:
       - Giàu Có ơi! Làm ơn cho tôi theo với!
       - Không được! Nơi đây chỉ chứa vàng bạc châu báu. Không có chỗ cho nhà ngươi đâu. - Giàu Có từ chối thẳng thừng.
       Tình Yêu bèn nhìn sang hướng Kiêu Căng - đang đi trên một chiếc thuyền đẹp lộng lẫy - nhờ giúp đỡ, nhưng Kiêu Căng lập tức trả lời:
       - Không được đâu Tình Yêu ơi! Trông bạn quá ướt át thế kia sẽ làm hỏng vẻ đẹp chiếc thuyền của tôi mất!
       Quá tuyệt vọng, Tình Yêu bèn cầu cứu Nỗi Buồn:
       - Nỗi Buồn ơi, hãy mang tôi theo cùng!
       - Ôi, Tình Yêu ơi! Tôi đang buồn lắm và chỉ muốn ở một mình thôi! - Nỗi Buồn thở dài.
       Cùng lúc đó, Hạnh Phúc đi  ngang qua nhưng nó đang suy sưa với niềm vui nên không nghe thấy tiếng Tình yêu gọi.
       Chưa biết bám víu vào đâu, bỗng một giọng nói cất lên:
       - Tình Yêu, hãy đến đây nào, ta sẽ đưa con đi! - Đó là giọng nói của một ông lão tóc bạc phơ. Vui mừng quá đỗi, Tình Yêu lên tàu mà quên cả việc hỏi tên và cám ơn ông lão. Khi đến đất liền an toàn, ông lão liền bỏ đi. Tình Yêu đi tìm Thông Thái để hỏi:
       - Ông lão giúp tôi là ai vậy ?
       - Đó chính là Thời Gian - Thông Thái trả lời.
       - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp tôi ?- Tình Yêu ngạc nhiên.
       - Bởi vì chỉ có Thời Gian mới nhận ra được Tình Yêu có ý nghĩa và giá trị như thế nào!
#3
     Tôi không quan tâm việc bạn làm gì để kiếm sống.
     Tôi chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì, và bạn có dám thực hiện ước vọng của trái tim mình hay không.
     Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi.
     Tôi chỉ muốn biết bạn có sống thực sự trong tình yêu, có cuồng nhiệt với ước mơ, và có dám dấn thân vào những phiêu lưu của cuộc đời hay không.
     Tôi không quan tâm người nào làm bạn tổn thương.
     Tôi chỉ muốn biết bạn đã chạm đến tận cùng vết thương của mình chưa, đã mở rộng lòng trước những phản trắc của cuộc đời chưa, hay bạn đang cố co mình lại và khép chặt cánh của tâm hồn vì e ngại phải chạm đến nỗi đâu thêm một lần nữa.
     Tôi chỉ muốn biết bạn có sẵn lòng sẻ chia với nỗi đau của người khác và nhìn thẳng vào nỗi đau của riêng mình hay không, hay bạn đang cố gắng dối người và dối lòng rằng mình không hề biết đau.
     Tôi chỉ muốn biết bạn đã hòa mình vào niềm vui của người khác và sống trọn vẹn với niềm vui của bản thân hay chưa, hay bạn không dám nhảy múa hát ca dù lòng bạn rất muốn.
     Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không.
     Tôi chỉ muốn biết bạn có dám làm người khác thất vọng khi sống thật với lòng mình hay không.
     Tôi chỉ muốn biết bạn có vững vàng hứng chịu búa rìu của dư luận hay không.
     Tôi chỉ muốn biết những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ ân cần của bạn có xuất phát từ con tim bạn  hay không.
     Tôi chỉ  muốn biết bạn có cảm thông với thất bại của người khác và đứng dậy được sau những thất bại của chính mình  hay không.
     Tôi không quan tâm bạn sống ở đâu và bạn có bao nhiêu tiền.
     Tôi chỉ muốn biết bạn có cảm nhận cuộc sống một cách trọn vẹn khi từng ngày, từng giờ trôi qua.
     Tôi không quan tâm bạn là ai và bạn từ đâu đến.
     Tôi chỉ muốn biết bạn có sẵn sàng sát cánh bên những người thân yêu trong những giờ phút khó khăn và chia sẻ thật lòng.
     Tôi không quan tâm bạn đã học trường nào hay học với ai.
     Tôi chỉ muốn biết sức mạnh nội tại nào có thể cứu sống bạn nếu tất cả sụp đổ.
     Tôi chỉ muốn biết bạn có thật lòng với những người mà bạn tiếp xúc hay đó chỉ là giờ khác trống trải.
     Tôi chỉ muốn biết bạn có dành giây phút nào để đối diện với chính mình mà soi rọi những gì đã qua hay không?

#4

"Cuộc sống là một chuỗi sự kiện luôn biến đổi. Tôi tin rằng các bạn đều có rất nhiều nỗi lo trong công tác, học tập , tình yêu. Với tôi, nỗi lo lớn nhất là sức khỏe vì tôi đã không còn nó nữa"
"Có lẽ các bạn sẽ hỏi tôi có buồn không? Tôi mong tất cả chỉ là một giấc mơ. Tất nhiên, cuộc sống lại chẳng như mơ. Và tôi biết rất n hiều ước mơ của tôi sẽ không còn ngày trở thành hiện thưc. Tôi cố gắng đứng lên giữa huyết và lệ đan xen, cố gâág dùng chút tàn lực của mình để làm cho cuộc đời tôi tỏa được những tia sáng ấm áp"
Đó chỉ là những dòng chữ ngắn, ngắt quãng trong tập ghi chép của cô gái trẻ Trần Tử Khâm(biệt danh Tiffany, người Đài Loan) được xuất bản với cái tên HOA HƯỚNG DƯƠNG KHÔNG CẦN MẶT TRỢI
Những dòng chữ trên đã được Trần Tử Khâm viết trong trập trùng cơn đau. Và đau hơn, là bệnh tật(với hai khối ung thư quái ác trong mình) đã làm cho chị không còn một chút hy vọng nào cho khát vọng sống- một khát vọng cháy bỏng hơn ánh mặt trợi
Có cảm giác cô gái yếu đuối kia phải bó tay bất lực trong những ngày cuối cùng ở cuối "đường hầm"?
Vậy mà Tử Khâm làm cho tất cả những người đang sống phải ngạc nhiên. Cô bình tĩnh chống chọi với bệnh tật, bình tĩnh ghi chép, trao đổi, tâm sự, chia sẻ bao nhiêu điều trong cuộc sống với một tâm hồn rộng mở, độ lượng và lạc quan tới mức kì lạ: "Sự sống thật tuyệt vời. Nghiệm ra điều này, tôi thấy mình dũng cảm hơn xưa".
Lòng quả cảm của Tử Khâm làm người ta nhớ tới câu nói nhà bác học nổi tiếng Albert Einstein: "Đời đẹp lắm, tôi chỉ muốn tận hưởng mãi thôi. Nhưng nếu thượng đế bất ngờ bắt tôi phải ra đi thì tôi cũng không có gì phải sợ hãi. Tôi sẽ mau mau thu xếp công việc gọn ghẽ trong vài giờ và sẵn sáng nằm xuống, không van xin".
HOA HƯỚNG DƯƠNG KHÔNG CẦN MẶT TRỜI làm người đọc xúc động với bao chi tiết rất riêng, rất thực. Cuốn sách ra đời đã tạo nen vang lớn không chỉ ở Đài Loan, hiện nay cuốn sách đã được xuất bản ở Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Inđônêxia, Thái Lan và Hàn Quộc Nhưng cao hơn cả là tấm gương của môt cô gái mảnh mai, không chỉ biết chấp nhận số phận mà còn biết vượt lên số phân. Trần Tử Khâ đã gián tiếp gửi tới tất cả những người đang sống một thông điệp rắn rỏi: "Chết không có nghĩa là hết. Người ta vẫn có thể biến đổi thành một giá trị, một biểu tượng của khí phác".
SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, tình yêu độ xe Mercedes, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội