Xưởng Điện lạnh Đức Hải Menu

Show posts

This section allows you to view all posts made by this member. Note that you can only see posts made in areas you currently have access to.

Show posts Menu

Topics - tùng anh

#1
Trong phòng đăng ký hôn nhân, một đôi vợ chồng trung niên đang chuẩn bị làm thủ tục ly hôn. Người chồng đã điền xong mọi thông tin và ký tên phía dưới trước khi lặng lẽ đẩy tờ giấy về phía vợ.
Người vợ chẳng nói chẳng rằng, nhận tờ giấy, lạnh lùng liếc nhìn chồng rồi bất ngờ xé vụn tờ đăng ký ngay trước mặt mọi người.
Người đàn ông kinh ngạc nói lớn: "Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao, cô làm cái gì vậy?"
Người vợ cười nhạt, đáp: "Anh vẫn còn nợ tôi 230 triệu đồng, khi nào anh trả đủ, chúng ta sẽ ly hôn."
Người đàn ông lầm lũi rời đi, không nói thêm dù chỉ một câu.
Vốn dĩ hai bên đã thỏa thuận ổn thỏa, chỉ thiếu tờ đơn ly hôn này thôi, không ngờ đến khi việc sắp xong xuôi, người vợ lại đột ngột thay đổi ý kiến.
Quyết định ly hôn, người chồng chẳng cần gì, nhà cũng để lại cho vợ, tay trắng ra đi, chỉ cần vợ đồng ý ly hôn là được, không ngờ cuối cùng cô vẫn hối hận, đòi anh phải trả nốt cả khoản nợ đã vay.
Trở về nhà, người phụ nữ lấy ra một tờ giấy và một cái bút, yêu cầu chồng phải viết giấy nợ. Người đàn ông chẳng thèm tranh cãi, kìm nén sự tức giận trong lòng, viết giấy nợ ném về phía vợ, nghiến răng: "Tôi vẫn còn nợ cô tiền!"
Người vợ mặt vẫn lạnh lùng, đáp: "Tôi đợi anh, bao giờ trả đủ tiền tôi sẽ ly hôn. Nhà là anh tự nguyện không cần, tôi không quan tâm, anh nợ ai tiền, tôi cũng không quan tâm nhưng tiền anh nợ tôi, thiếu một đồng cũng không được.
Tôi cũng cần nhắc anh, nợ tiền người khác mà không trả, dù có chết anh cũng không được thanh thản."
Người chồng vừa xấu hổ vừa khó xử, trong đầu anh lẩm bẩm hàng trăm ngàn lần câu nói: Tàn độc nhất trên đời này chính là tâm địa phụ nữ, thật chẳng sai!
Người chồng vốn không phải là một người an phận, tầm thường. Sau khi nghỉ việc ở một công ty, anh tự mở một nhà máy ngũ kim nhỏ. Khoản tiền nợ vợ bây giờ là vay từ khi đó. Không chỉ vay của vợ, anh còn vay của nhiều bạn bè và người thân khác.
Có thể chịu đựng vất vả, khó khăn, nhà máy nhỏ của anh ban đầu phát triển rất thuận lợi, chẳng mấy đã tích lũy được một khoản vốn lớn lên đến hơn 7 tỉ đồng.
Tuy nhiên khi anh chuẩn bị từng bước trả hết nợ thì một sự cố ngoài ý muốn đã đánh sập tất cả. Thu vét hết, ngoài khoản nợ cho vay, anh còn nợ thêm hơn 1 tỷ nữa.
Lại bắt đầu từ con số 0, vì không đủ dũng khí nên anh không thể khởi động, không thể thúc đẩy tinh thần, quyết tâm như trước. Hơn nữa, trong tình huống của anh, mọi chuyện không phải bắt đầu từ con số 0, mà còn phải gánh thêm cả một khoản nợ lớn.
Anh quyết định trốn chạy, định một mình ra đi, phiêu bạt trời đất. Không muốn liên lụy đến vợ nên anh quyết định ly hôn.
Trước sự thách thức của vợ, anh quyết định tạm lùi kế hoạch ra đi. Phải, có nợ thì trả, kể cũng may còn có người phụ nữ đáng ghét này nhắc nhở, không thể để mình vì chuyện này mà lưu tiếng xấu được.
Vừa hay vào lúc đó, có một người bạn thân chủ động cho anh mượn khoảng 300 triệu đồng và nhắn: "Tôi cho cậu mượn tiền lần này không phải vì tình bạn chúng ta cơ với nhau mà là muốn anh bước sang một trang mới. Cậu là người biết giữ thể diện, đừng để tôi thất vọng."
Người chồng dùng số tiền này thuê một gian hàng trong trung tâm thương mại để làm ăn. Chịu khó thức khuya dậy sớm một thời gian, cuối cùng lợi nhuận cũng về.
Người bạn cho vay tiền dạo trước vẫn thỉnh thoảng ghé qua chỗ anh ăn ở kể từ sau khi ly thân vợ, lần nào cũng đem theo một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Hành động này khiến anh vô cùng cảm kích.
Hai năm sau, anh không những không mở rộng được việc làm ăn mà còn để ra được một khoản khá. Anh quyết định sẽ trả tiền cho những người mình còn nợ, nhưng thứ tự ưu tiên không bắt đầu từ vợ mà từ những người thân, bạn bè khác.
Anh tính trả họ xong mới trả cho vợ rồi làm thủ tục ly hôn luôn.
Anh tìm đến những người mình nợ ít để trả trước, nhưng thật không ngờ, họ đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên, nói rằng "chẳng phải tiền đã trả rồi sao, sao lại còn trả nữa?" Đến lúc này, anh mới biết khoản nợ đã được thanh toán và người đó chính là vợ anh.
Người thứ hai, người thứ ba rồi đến tất cả những chủ nợ khác đều nói tiền đã được vợ anh trả đủ. Anh tìm đến người bạn đã cho mình mượn tiền để gây dựng lại sự nghiệp, người này cười, nói:
"Số tiền đó vốn dĩ là tiền vợ cậu nhờ tôi đưa cho cậu. Còn nữa, những đồ ăn, đồ dùng hằng ngày cũng là cô ấy mua và nhờ tôi mang đến cho cậu đấy."
Anh kinh ngạc ra mặt, cô ta lấy đâu ra lắm tiền như vậy chứ? Trong lòng anh bỗng trào dâng một thứ cảm xúc khó tả, không ngờ người phụ nữ lâu nay anh hận thấu xương lại dùng cách này để cứu chồng!
Lê từng bước chân về nhà, anh quỳ xuống trước mặt vợ xin lỗi. Thế nhưng khi đã ngồi trước mặt vợ, câu đầu tiên anh hỏi lại là: "Em lấy đâu ra nhiều tiên vậy?"
Người phụ nữ vẫn lạnh lùng, trả lời rằng mình đã bán nhà, chủ nhà tốt bụng nên đã cho cô tiếp tục thuê nhà ở.
Anh trách cô tại sao lại bán nhà, cô vẫn lạnh lùng, đáp rằng nhà bán đi rồi có thể mua lại nhưng người không còn nữa thì xem như mất hết.
Anh chồm lên, ôm vợ thật chặt. Giọng cô lúc này có chút nghẹn ngào, vẫn nhắc lại khoản nợ mà chồng chưa trả trước khi đưa tay gạt nước mắt, nói với chồng:
"Không phải vài chục nghìn, cho dù là vài trăm nghìn đi nữa, chẳng lẽ anh chỉ đáng giá chừng đó thôi sao? Anh có còn là đàn ông nữa không?"
Người chồng lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ và ngượng ngùng. Anh gục đầu vào lòng vợ, ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ nghe người lớn giáo huấn.

Đọc xong câu chuyện này, bạn đã biết thế nào là vợ?
Vợ, chính là người để tiết kiệm tiền mua cho bạn một món quà mà sẵn sàng tiết kiệm ăn uống , sẵn sàng làm "một người phụ nữ dại dột", nói rằng mình đang giảm cân.
Vợ, chính là người vì yêu bạn mà vứt bỏ cả một cánh rừng, một lòng một dạ ở bên bạn, làm "một người phụ nữ bình thường" cùng bạn già đi theo tháng năm.
Vợ, chính là "người phụ nữ hẹp hòi" không chấp nhận cho bạn nhìn, nhắc hay khen một người phụ nữ khác.
Vợ, chính là "người phụ nữ si tình" thường lưu giữ từng dòng tin nhắn ngọt ngào mà bạn gửi, mở ra xem và cười một mình.
Vợ, chính là "người phụ nữ đáng yêu" thường xuyên cằn nhằn, càu nhàu muốn giết bạn, được mời đi ăn vẫn kiêu căng "em không đói".
Vợ, chính là đôi giày thể thao mà bạn muốn mua, đi khắp thế gian để tìm song kết quả cuối lại nói cho bạn biết rằng, đó chính là "người phụ nữ giả dối" dù thỉnh thoảng bạn mới thấy đã quyết định mua về.
Vợ, đó chính là "người phụ nữ đáng thương", khi bạn không ở cạnh cô ta, cô ta sẽ vô cùng nhớ nhung, ngày ngày nhìn vào điện thoại chờ tin.
Vợ, chính là "người phụ nữ đáng sợ" khi bạn đang chơi game hay ngủ, thường xuyên gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn đến nói "em nhớ anh".
Vợ, chính là "người phụ nữ ngốc nghếch", chỉ cần có bạn ủng hộ, cô ấy sẽ dũng cảm tiến về phía trước không chút sợ sệt.
Vợ, chính là "người phụ nữ đần độn", cảm thấy ghê khi nhìn thấy đồ của người khác bẩn nhưng lại đem toàn bộ số tất vừa bẩn vừa thối bạn đi cả tuần ra giặt sạch sẽ không một lời ca thán.
Vợ, chính là "người phụ nữ chanh chua" khi nghe người khác nói xấu bạn, lập tức xông lên quyết làm cho ra nhẽ.
Vợ, chính là người dù rất kiên cường, lòng tự tôn rất cao nhưng trước mặt bạn chỉ là "người phụ nữ nhỏ bé" chân yếu tay mềm.

Thế nên, cánh mày râu hãy nhớ:
Vợ, chính là người sẵn sàng cho phép các anh được hưởng sự may mắn, đầy đủ... từ sự thua thiệt, nhẫn nhịn của mình.
Nếu các anh là những người đàn ông có trách nhiệm, biết gánh vác sẻ chia, vậy thì bất luận là khi phụ nữ còn trẻ hay đã toan về già, xin hãy đừng rũ bỏ, ruồng rẫy họ.
Hãy dành cho họ thêm một chút quan tâm, thêm một chút yêu, đừng bao giờ quên rằng họ đã luôn đồng hành cùng anh đi qua những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời.
Theo Trí Thức Trẻ/soha
#2


Dưới đây là câu chuyện cảm động về một buổi họp phụ huynh mà một giáo viên chủ nhiệm được chia sẻ trên mạng.
Đúng 7 giờ, các phụ huynh lần lượt đến ký tên rồi về chỗ của con mình ngồi. Ai cũng ăn mặc chỉnh chu, lịch sự. Tuy nhiên có chị trang điểm khá đậm, đi lại õng ẹo khiến mọi người trong phòng học đều thấy khó chịu.
Khi ký tên, có phụ huynh nhã nhặn lịch sự, có người tỏ vẻ khinh khỉnh, có người cẩn thận tỉ mỉ, có người qua loa đại khái. Trong đó có một phụ huynh bị những người khác nhìn với ánh mắt đầy ác cảm bởi lời nói và cử chỉ của mình.
Vừa gặp cô giáo, chị ta liền nói: "Cô giáo, thảo nào Hứa Ngọc học kém vậy. Đó là tại các thầy cô xếp cháu ngồi cuối lớp."
Nói xong, chị ký xoẹt một cái rồi tiện tay quăng bút đi, vênh mặt, ưỡn ngực, sải bước về phía chiếc bàn gần bục giảng nhất, ngồi phịch xuống mà chẳng thèm để ý đến ai.
Buổi họp bắt đầu lúc 7 rưỡi. Sắp đến giờ họp, cô chủ nhiệm liên tục nhìn đồng hồ treo tường và trả lời các câu hỏi của cha mẹ học sinh.
Đến giờ họp, cô giáo ra hiệu cho các mọi người trật tự, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Khi cô chuẩn bị phát biểu thì cửa lớp vừa đóng lại khẽ mở ra. Một người đàn ông trung niên người đầy bùn đất xuất hiện ở cửa lớp, miệng nở nụ cười, nói xin lỗi cô giáo.
Giọng anh không lớn nhưng cũng thu hút ánh nhìn của tất cả phụ huynh. Người đó mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh lam, trên mặt còn lấm lem sơn màu, quần phủ kín bụi, ống thấp ống cao, đi đôi ủng dính đầy xi măng. Nhìn là biết anh vừa từ công trường đến.
"Xin hỏi, con của anh là..."
"Tôi là bố cháu Vương Chí Hào."
"Ồ..." Cô giáo thốt lên ngạc nhiên.
"Xin hỏi cô giáo, tôi ngồi ở đâu?"
Thấy phòng học đầy kín phụ huynh, người công nhân đó không tìm được chỗ của con mình khiến cả phòng học lại cười ầm lên.
"Chính là chỗ trống bên phải của anh đấy ạ." Nói xong, cô chủ nhiệm lại quay đầu nói với bố của Chí Hào, "Phiền anh ký tên vào đây. Ở đây có bút đấy ạ."
Phụ huynh đó cầm bút lên, mặt lo lắng, xoay tờ danh sách 360 độ mà không biết ký thế nào.
Cô tưởng anh không tìm thấy tên của em Chí Hào liền chỉ vào đó và nói: "Anh ký vào đây."
"Cô, cô giáo, tôi, tôi không biết chữ..." Bố của Chí Hào cúi đầu rất thấp ấp úng, phòng học lại rộ lên tràng cười.
"Ồ, không sao, không sao. Tôi sẽ ký thay. Mời anh về chỗ của em Chí Hào."
"Thưa các anh chị! Đây là buổi họp phụ huynh cuối cùng của học kỳ này. Cảm ơn các anh chị đã luôn dốc sức ủng hộ công việc của chúng tôi. Hôm nay tôi xin phép nói ngắn gọn.
Tôi biết, tất cả cha mẹ đều quan tâm đến thành tích của con mình, mong con thành tài là tâm nguyện của mỗi người. Giờ tôi xin mời những phụ huynh có con học giỏi lên chia sẻ một chút về phương pháp dạy con cũng như những tâm đắc của mình."
Cả phòng học xôn xao, cô chủ nhiệm vẫy tay ra hiệu cho mọi người trật tự.
"Xin mời phụ huynh của em Hứa Hạo Kiệt lên bục giảng..."
Bố của Hạo Kiệt chia sẻ xong, tiếp theo có 2 phụ huynh nữa lên nói về kinh nghiệm dạy con của mình. Không có gì mới, đều là quản lý con nghiêm khắc thế nào, bắt con làm nhiều bài tập, mời gia sư kèm thêm...
Khi cô giáo mời bố của em Vương Chí Hào lên nói chuyện, cả phòng học đang bàn tán xôn xao bỗng im bặt. Dường như điều này khiến họ vô cùng bất ngờ.
Làm sao anh công nhân nghèo mù chữ có thể dạy con học giỏi thế được? Bố của Chí Hào rụt rè cúi người đứng lên. Khi bước ra khỏi bàn, anh sơ ý vấp phải ghế băng. Phụ huynh này vội nói xin lỗi mấy lần liền, mau chóng kê lại ghế rồi từ từ bước lên bục giảng.
"Hề hề hề..." Anh cười mấy tiếng, mắt không dám nhìn thẳng vào phụ huynh ngồi trước mặt.
"Em Vương Chí Hào là học sinh có thành tích học tập tốt nhất lớp chúng tôi. Điểm tổng kết môn Toán của em luôn đứng đầu lớp.
Hoàn cảnh của học sinh này khá khó khăn nhưng em chưa bao giờ đi muộn, luôn hòa đồng với bạn bè. Giờ xin mời các anh chị nghe bố em chia sẻ kinh nghiệm dạy con của mình."
"Kinh, kinh nghiệm thì tôi không dám nói. Tôi chỉ thích nhìn con làm bài tập. Hàng ngày đi làm về, dù mệt đến mấy, tôi vẫn ngồi nhìn con làm bài tập."
Bố Chí Hào dừng lại nhìn cô giáo, cô mỉm cười ra hiệu cho anh nói tiếp.
"Một hôm, con trai hỏi tôi: 'Bố, ngày nào bố cũng ngồi nhìn con làm bài tập, bố có hiểu bài tập này không?'
Tôi nói, 'Bố không hiểu.' Con tôi lại hỏi, 'Bố không hiểu thì sao bố biết con có làm được không?'
Tôi nói, 'Nếu con làm nhanh, cầm bút lên là viết xoèn xoẹt thì bố biết con làm được bài này và làm rất tốt. Nếu con muốn bật quạt, uống nước thì bố biết là bài này khó.'."
Phòng học im phăng phắc như có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống đất. Phụ huynh các lớp khác đã lũ lượt ra về, cũng có người đứng ở cửa sổ lắng nghe.
"Tôi là thợ xây. Thường ngày, tôi rất bận. Nếu nói về dạy con thì thật sự tôi không hề có thời gian dạy cháu. Tôi chỉ nói chuyện với con. Mỗi lần cháu xem tôi chọn đá, trộn xi măng, tôi đều nói chuyện cùng cháu.
Tôi hỏi: 'Con trai, con có muốn ra nước ngoài như chủ tịch nước không?'
Chí Cường nói: 'Con muốn.'
Tôi nói: 'Vậy con chịu khó học nhé.' Con tôi gật đầu.
Tôi ngước nhìn tòa nhà mình đã xây rồi lại hỏi cháu: 'Con trai, con có muốn ở trong căn hộ cao rộng, đẹp đẽ không?'
Con trai gật đầu. Tôi nói: 'Vậy con chịu khó học nhé.'
Thấy trên đường có chiếc xe hơi dài bóng loáng màu đen chạy vù qua, tôi lại hỏi: 'Con có muốn lái chiếc xe hơi dài như thế không?'
Con nói: 'Muốn ạ.' Tôi nói: 'Vậy con chịu khó học nhé.'
Tôi chưa từng đi học, cũng không biết chữ nên không tìm được đạo lý thâm thúy để dạy con. Tôi chỉ có thể thấy gì thì nói với con thứ đó trong lúc mình làm việc. Thấy con trai gật đầu lia lịa, tôi rất vui. Mỗi khi vui, tôi đều thích xoa đầu con.
Chí Hào rất thích ngồi bên cạnh tôi, xem tôi làm việc. Có lúc cháu mang cho tôi cốc nước. Tôi rất ít khi cho con tiền tiêu vặt, gần như không cho.
Thế nên con tôi không biết lên mạng cũng không biết tán gẫu trên mạng, càng không biết mua đồ ăn vặt bên ngoài. Phần lớn thời gian, cháu làm việc nhà, có lúc còn giặt quần áo giúp tôi.
Chúng tôi là thợ xây, bốn biển là nhà. Công trường ở đâu thì nhà ở đó. Nói đến kinh nghiệm, tôi thật sự không có. Tôi chỉ thích ở bên con, nhìn con làm bài tập, xoa đầu cháu, hỏi chuyện cháu,... Cảm ơn nhà trường, cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ con tôi tốt như vậy, hiểu chuyện như vậy. Các thầy cô đã vất vả rồi."
Nói xong, anh cúi gập người trước cô giáo khiến toàn thể phụ huynh trong lớp sững sờ.
Những người làm cha làm mẹ như chúng ta đã từng cúi người cảm ơn thầy cô của con mình như vậy bao giờ chưa? Thành tích của con không tốt thì trách thầy cô dạy không tốt, con học giỏi thì lại nhận đó là công của mình.
So với người bố mù chữ này, những người được đi học như chúng ta đều thật sự thấy xấu hổ.
Khi tôi vẫn trầm tư, anh đã nhẹ nhàng về chỗ, cả phòng học vang rền tiếng vỗ tay.
Lời kết
Đây là bài viết khiến người đọc cảm động và phải suy ngẫm. Tại sao anh thợ xây nghèo không biết chữ lại có thể dạy được đứa con học giỏi, chăm ngoan như thế?
Đọc kỹ bài viết này, từ việc bố Chí Hào tỉ mỉ quan sát con "Nếu con làm nhanh, cầm bút lên là viết xoèn xoẹt thì bố biết là con làm được bài này và làm rất tốt.
Nếu con muốn bật quạt, uống nước thì bố biết là bài này khó", đến việc anh sẵn lòng nói chuyện với con mỗi khi có thời gian, hay việc anh kính trọng thầy cô, tôn trọng người xung quanh thì chúng ta đều có thể tìm ra câu trả lời.Theo Tri thức trẻ/cafeF
#3
Người đàn ông gào khóc hoảng loạn sau khi nhận kết quả ADN

Chị vốn dĩ có rất nhiều người theo đuổi, ai cũng đều là sự lựa chọn hợp lý trong mắt mọi người. Nhưng chị đã chọn anh, một chàng trai bình thường không có gì quá nổi bật. Ai cũng nói sao chị dại thế, người như chị có quyền lựa chọn những thứ tốt nhất cho mình cơ mà. Chị cũng biết như thế nhưng với chị, anh đã chính là sự lựa chọn tốt nhất rồi.


Anh tuy không có điều kiện khá giả nhưng tất cả những thứ tốt nhất anh có anh đều dành hết cho chị. Thời gian rảnh ngoài công việc, anh chỉ có chị và không bao giờ dính vào bất cứ thú vui nào khác. Với chị, người phụ nữ chỉ cần có được một mái ấm gia đình yên bình, như thế là đủ. Những người đàn ông khác, có thể mang lại cho chị một cuộc sống đủ đầy, sung túc, nhưng chắc gì đã mang lại được cho chị sự bình yên, an nhiên mà chị vẫn muốn có.

Anh đưa chị về ra mắt, mẹ chồng tương lai thấy chị, thoáng cau mày. Chị nghe loáng thoáng được bà nói với anh rằng chắc gì chị đã yêu thương anh thật lòng vì làm gì có chuyện tình đôi đũa lệch như thế. Chị cúi đầu xuống, chị buồn thật sự đấy.

Nhưng có vẻ chuyện đó cũng không thể ngăn cản được tình yêu của anh và chị. Đám cưới cuối cùng thì vẫn được tổ chức. Ai nhìn anh cũng tấm tắc khen anh tốt số vì cưới được một người con gái xinh đẹp, giỏi giang, đảm đang, khéo léo như chị. Còn chị, nhìn ánh mắt của mẹ chồng đầy vẻ không thiện cảm, chị biết, sau này, chị sẽ phải cố gắng rất nhiều.
Nhìn tấm ga giường nhuốm đỏ, anh ôm chặt chị vào lòng, nấc lên vì sung sướng. Vậy mà sáng hôm sau, nghe được câu nói đó của mẹ chồng, chị thực sự thấy buồn, thấy tủi:

- Con có chắc đó là máu trinh thật không hay nó lừa con!! - Giọng mẹ chồng chị hoài nghi

- Con tin vợ con mẹ ạ!!

Câu nói của anh khiến chị có thêm niềm tin vào cuộc hôn nhân này của mình. Nhưng chị đâu có ngờ được....

Người đàn ông đó, đã theo đuổi chị mấy năm nay rồi, biết rõ chị đã có gia đình nhưng vẫn cứ lặng lẽ đi theo chị phía sau. Tuy không ảnh hưởng trực tiếp gì đến cuộc sống của chị nhưng chị thấy nó phiền phức vô cùng. Chị đã thẳng thừng nói chuyện với anh ta. Thật không may, mẹ chồng chị bắt gặp và vu ngay cho chị cái tội hẹn hò với trai lạ. Anh cũng chẳng thèm quan tâm đầu cua tai nheo thế nào, lao vào tát chị đến bật máu miệng. Chị rơi nước mắt.

Sống chung với nhau, mà lẽ nào anh còn không hiểu chị ư?? Mâu thuẫn của anh chị còn chưa giải quyết được thì chị phát hiện chị mang thai. Báo tin cho anh, nhìn sắc mặt anh và mẹ chồng chị biết là họ không có sự tin tưởng. Chị thất vọng, chán nản, ngày nào chị cũng xoa bụng mình, nói chuyện với con rồi khóc. Anh cũng chẳng còn quan tâm chị nhiều như trước, nó giờ giống như là trách nhiệm nhiều hơn. Mẹ chồng chị cứ ra bóng vào gió, nói chị phản bội anh. Nhiều lúc chị cũng muốn kết thúc cuộc hôn nhân này lắm nhưng nghĩ đến con, chị lại không thể làm được. Chờ mãi rồi cũng đến ngày con chị chào đời.


Ôm con trong tay, chị bật khóc vì sung sướng. Chị cứ ngỡ đứa con này sẽ là sợ dây gắn kết giữa anh và chị thì....

Nhìn đứa con mới sinh 3 ngày, anh chỉ tay vào mặt chị:

- Tôi cần cô lấy máu của con để tôi đi xét nghiệm ADN. Còn nếu cô không làm được, để tôi tự bế con đến gặp bác sĩ.

- Anh.... Anh....

Chị chết lặng, chị không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy. Tình yêu, sự tin tưởng, cố gắng của chị bao lâu nay, đều bị một cô nói này của anh dỡ bỏ. Chị lặng lẽ làm cái việc mà chị cho là ác độc ấy. Chị cắn chặt môi, chích máu ở tay con rồi đưa nó cho anh. Anh vội cầm máu của con đi luôn mà không để ý phía sau lưng anh, chị đang làm chuyện kinh khủng đó.

Nhìn kết quả ADN trùng khớp nhau, anh hả hê cầm nó về. Cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Chị không hề phản bội anh. Anh biết mà, chỉ là lòng tin chưa đủ thôi. Anh đâu ngờ....

Anh trở về thì mẹ anh cũng vừa đi đâu đó về. Anh đứa kết quả ADN cho mẹ, cười hỉ hả rồi lao đi tìm chị. Nhưng....

Căn phòng trốn trơn, quần áo của chị và con đều không còn ở đó nữa. Trên giường, mắt anh tối sầm lại khi nằm chình ình trên đó là lá đơn ly hôn mà chị đã ký sẵn. Anh sợ hãi, hốt hoảng, anh chợt nhận ra, anh sai lầm rồi. Anh lao ra ngoài, đánh rơi cả tờ đơn ly hôn. Mẹ anh nhìn thấy, cũng lặng người, cúi đầu. Đường vắng tanh, chỉ có gió hắt hiu, anh gào tên chị, anh sai rồi, anh biết tìm chị ở đâu bây giờ??
#4

Ký ức tuổi thơ của mỗi người khác nhau nên họ cũng có cái nhìn khác nhau về thế giới



Cách họ tương tác với những người xung quanh cũng có nhiều điểm khác biệt



Trong mắt người khác, những người có ký ức tuổi thơ hạnh phúc và những người trải qua nhiều biến cố thời thơ ấu có những tính cách không giống nhau



Những trải nghiệm tuổi thơ cũng ảnh hưởng đến phong cách làm việc của mỗi người



Cách họ sử dụng thời gian rảnh cũng khác nhau



Trong tình yêu, cách ứng xử của họ có nhiều điểm trái ngược



Sứ mệnh của họ trong cuộc đời không giống nhau


Sưu tầm
#5

Niềm hạnh phúc lan tỏa đến mọi người



Không chỉ là chiến thắng



Lòng trung thành



Người đàn ông với nghị lực thép



Ước mơ bay cao



Nụ cười là phương thuốc thần kỳ nhất



Em sẽ mãi yêu ngay cả khi chúa đã mang anh đi






Có những nỗi đau khiến những người mạnh mẽ nhất cũng phải bật khóc



Đồng cảm



Tình mẫu tử



Người chỉ huy tí hon



Chẳng có gì đáng sợ



Tình bạn đích thực



Yêu không giới hạn



"Yên tâm! Có anh ở đây rồi!"



Món quà lớn nhất của bố mỗi khi về nhà


Sưu tầm
#6
6 điều phụ nữ đừng nói ra nếu không muốn hôn nhân trục trặc

Nếu như bạn không muốn cuộc hôn nhân của mình gặp trục trặc thì đừng bao giờ dại dột kể lể những điều cấm sau.

1. Bí mật của chồng

Ai cũng có những bí mật của riêng mình. Nếu anh ấy tin tưởng và kể bí mật này của mình cho bạn biết thì bạn cũng không nên dại dột tâm sự với bạn bè.

Công khai bí mật sẽ làm gây ra sự đố kỵ, ghen ghét hay trở thành trò cười bị người khác bàn tán. Bạn sẽ bị mất điểm trầm trọng mắt chồng và khiến tình cảm vợ chồng đi xuống nếu như một ngày chồng phát hiện ra điều bí mật đã bị bạn "phát tán".

2. Chuyện chăn gối


Đừng lấy câu chuyện chăn gối riêng tư của vợ chồng bạn ra để tán gẫu. Những điều gì xảy ra trong phòng ngủ chỉ nên là bí mật của hai người. Bạn bè của bạn không cần phải nghe chi tiết những gì bạn và chồng đã làm vào đêm hôm qua.

Đừng kể hay thảo luận về khả năng, tần suất làm "chuyện ấy" hay bất cứ thứ gì khác liên quan đến chồng trong phòng ngủ. Nếu muốn chia sẻ với bạn bè, bạn hãy đưa ra nhận xét tích cực và kể càng ít chi tiết càng tốt.

3. Tài chính khó khăn

Bạn bè không cần phải biết về vấn đề tài chính của bạn. Khi gặp vấn đề khó khăn với tài chính hãy nói chuyện với chồng và tìm ra giải pháp.

Nếu cần người tâm sự hãy tìm người đủ tin cậy như một thành viên trong gia đình hay một người bạn thân để đảm bảo ít người biết đến.

4. Vấn đề gia đình chồng

Chuyện trong gia đình chỉ nên để mọi người trong nhà biết. Tốt nhất bạn không nên kể với bạn bè, nhất là kể xấu về gia đình anh ấy.

Ngoài ra khi gặp khó khăn với các mối quan hệ trong gia đình nhà chồng, bạn hãy luôn thể hiện sự cảm thông và góp ý giải quyết vấn đề.

5. Cãi nhau

Vợ chồng chung sống với nhau thường không tránh khỏi cãi vã. Đừng kể với bạn bè về những bất đồng trong hôn nhân của bạn. Thay vào đó, hãy nói với bạn bè về chồng của bạn tuyệt vời như thế nào.

Hãy nói với họ, anh ấy tha thứ lỗi lầm cho bạn ra sao. Đôi khi tâm sự với một người bạn sẽ giúp mối quan hệ vợ chồng tốt hơn nhưng không phải bất cứ bất đồng nào giữa 2 vợ chồng bạn cũng nên kể với bạn bè.

6. Mối quan hệ trong quá khứ của chồng

Bạn không nên kể về những lỗi lầm, sự việc tồi tệ trong quá khứ của chồng cho bạn bè. Họ có thể sẽ đưa ra những đánh giá không tốt và khiến bạn không có thiện cảm với chồng.

Nếu như biết chuyện, anh ấy sẽ bị tổn thương nghiêm trọng và có thể làm rạn nứt cuộc hôn nhân của bạn.
#7
Để đi tìm được tình yêu không hề khó, chỉ khó là ở chỗ chúng ta rất dễ yêu sai người...
Hãy tránh xa những người mà bạn nhất định phải làm gì đó để thu hút sự chú ý từ họ. Những người chỉ trả lời tin nhắn khi mà bạn nói về một điều thú vị. Những người mà chỉ dành thời gian cho bạn khi họ tin rằng bạn có một cái gì đó để cung cấp cho họ.Hãy tránh xa những người luôn chê cười bạn khi bạn đang cố gắng thể hiện mình. Những người cho rằng bạn mãi mãi chỉ nên im lặng và lắng nghe mọi câu chuyện của họ. Những người mà họ luôn vững mãi một niềm tin rằng họ vượt trội hơn bạn về mọi mặt, và họ là "tốt cả".
Hãy tránh xa những người khiến bạn tin rằng bạn không hấp dẫn. Những người luôn cho rằng bạn sẽ đẹp hơn nếu để tóc thẳng thay vì uốn xoăn. Những người cho rằng bạn bỏ kính ra sẽ đẹp hơn mặc dù bạn thì luôn phải dính lấy cái kính của mình. Những người mà bạn không thật sự tự tin để xuất hiện trước họ khi bạn là chính bạn.
Hãy tránh xa những người khiến bạn luôn cảm thấy tội lỗi về tất cả những gì bạn nói và làm. Những người làm cho bạn cảm thấy bạn như một thằng ngốc chỉ vì tỏ ra vui vẻ trong một buổi hòa nhạc hoặc một bộ phim mới. Những người làm cho bạn cảm thấy như cảm xúc của bạn là không phù hợp.
Hãy tránh xa những người mà bạn cảm thấy cần phải xin lỗi, ngay cả khi bạn đã không làm điều gì sai trái. Bạn không cần phải nói lời xin lỗi vì đã ngồi quá sát vào họ hoặc hỏi quá nhiều câu hỏi, hay vì bạn đã trang điểm quá cầu kỳ. Bạn không cần phải nói lời xin lỗi cho hiện tại.
Vì vậy, hãy tránh xa bất cứ ai làm cho bạn cảm thấy như bạn đang không được yêu thương và trân trọng. Giống như họ đang cố gắng để dành thời gian cho bạn. Họ nỗ lực để nhắn tin lại cho bạn. Họ nỗ lực để lắng nghe câu chuyện của bạn. Họ nỗ lực để ở gần bên bạn.
Nên nhớ, bạn không phải là một gánh nặng. Bạn không nên cảm thấy tự ti so với ai đó vì bất kỳ điều gì cả. Bởi để tìm ra người phù hợp vốn dĩ chỉ là vấn đề thời gian, trước khi họ kịp nhận ra bạn thực sự là ai và rời đi mất. Bạn không nên cảm thấy như họ đang cho bạn một cơ hội bằng việc nâng bạn lên và hạ thấp tiêu chuẩn của họ xuống để hòa hợp cùng với bạn.
Hãy đi tìm một ai đó có thể nhìn thấy vẻ đẹp hình thức và cả tâm hồn bạn. Một ai đó sẽ nhắn tin cho bạn hai giây sau khi tin nhắn của bạn được gửi đi. Một ai đó khuyến khích bạn nói về một ngày của bạn, thậm chí cả những điều không đáng kể - bởi vì họ muốn biết tất cả về bạn. Họ muốn nghe giọng nói của bạn, nghe câu chuyện của bạn.
Hãy tìm một ai đó đối với bạn giống như thể việc họ yêu bạn là đương nhiên, là cần thiết và là điều tự nhiên dễ dàng nhất trên thế gian. Bởi vì, đối với họ, đó chính là điều mà họ cũng đang tìm kiếm.
Họ thích dành thời gian cho bạn, thậm chí điều đó đồng nghĩa với việc họ sẽ chi tiêu một chút ít thời gian dành cho bạn bè họ so với trước kia. Họ thích nhìn thấy hoặc nghĩ về bạn đầu tiên vào buổi sáng, dù mái tóc của bạn là một mớ hỗn độn rối tinh. Họ yêu bạn. Không có điều kiện. Không có ngoại lệ.
Một người như thế vẫn đang tồn tại đâu đó. Và họ xứng đáng so với khoảng thời gian chờ đợi của bạn, dù có lâu đến thế nào.
Vì vậy, xin vui lòng, hãy tránh xa những người mà làm cho bạn cảm thấy như bạn đang quá khó khăn để yêu và được yêu. Nếu có, thì đó là một tình yêu sai lầm. Bởi vì tình yêu thực sự luôn là tổ hợp của những điều dễ dàng nhất thế gian!
Theo Trí Thức Trẻ
#8
Nếu có người vì bạn làm 15 điều này thì đừng bao giờ để vuột mất cô ấy nhé!
1. Cô ấy thực sự quan tâm tới bạn và chuyện tình cảm của hai người, chứ không phải suốt ngày chỉ chăm chăm "soi" bạn trên mạng xã hội.2. Cô ấy có cuộc sống riêng, không đòi hỏi bạn phải "bám dính" lấy cô ấy suốt 24/7.
3. Cô ấy tôn trọng ý kiến cũng như quan điểm của bạn và luôn biết cách giảm tổn thương trong lời nói với bạn.
4. Cô ấy không xem bạn là chiếc ví, là thẻ tín dụng để vòi vĩnh những món quà đắt tiền.
5. Cô ấy không muốn thay đổi bạn hoàn toàn để trở thành hình mẫu lý tưởng của cô ấy.
6. Cô ấy thích lắng nghe và luôn luôn thấu hiểu mọi điều xoay quanh cuộc sống của bạn.
7. Cô ấy tự hào khi giới thiệu bạn với bạn bè, người thân và gia đình cô ấy.
8. Cô ấy không trách cứ, thù hằn và kể xấu người cũ. Cô ấy cũng không giữ liên lạc thường xuyên hay thân mật với người cũ. Tóm lại là cô ấy giữ mức độ an toàn với những người yêu cũ.
9. Cô ấy không bao giờ bắt bạn lựa chọn giữa sở thích cá nhân và bạn gái, bởi cô ấy biết bạn cũng sẽ có những sở thích riêng cần được tôn trọng.
10. Cô ấy biết cách làm bạn cười mỗi khi bạn căng thẳng. Có đôi khi để đổi lại nụ cười của bạn, cô ấy đã phải tỏ ra ngốc nghếch đến nhường nào, nhưng cô ấy lại chẳng ngại gì cả!
11. Cô ấy thích nấu ăn cho bạn. Dù bận rộn hay là chưa từng có kinh nghiệm, chỉ cần bạn thích là cô ấy sẵn sàng vào bếp.
12. Trong mắt người khác có thể cô ấy mạnh mẽ và "đầu gấu" lắm thay. Nhưng khi ở bên bạn thì cô ấy đích thị là một nàng mèo ngoan ngoãn. Đừng nhầm lẫn với "giả nai" nhé, chỉ là cô ấy thích dựa dẫm vào sự mạnh mẽ của bạn mà thôi.
13. Cô ấy thích tự tay mua cho bạn găng tay, tất chân, giày dép hay quần áo... Đơn giản chỉ vì cô ấy thích cảm giác được chăm sóc bạn.
14. Cô ấy thích lên kế hoạch cho tương lai để cùng bạn cố gắng, vì cô ấy có niềm tin vào tình yêu của hai người.
15. Cuối cùng, cô ấy tôn trọng bạn bè, người thân và gia đình của bạn giống như cái cách bạn tôn trọng những người thân yêu xung quanh cô ấy.
Theo Trinh Leng Keng/Trí Thức Trẻ
#9
Bạn biết rằng, lời nói ảnh hưởng rất nhiều tới các mối quan hệ, trong đó có cả mối quan hệ vợ chồng. Một lời nói ra có thể làm tổn thương hoặc chữa lành vết thương đối với người khác. Lời nói có thể quyết định chất lượng của một mối quan hệ. Phần lớn, những cặp vợ chồng hạnh phúc hay bất hạnh đều xuất phát từ việc họ trao đổi, giao tiếp, nói chuyện với nhau như thế nào.
Lời nói có giá trị manh mẽ, vun đắp hoặc phá hủy mối quan hệ. Lời nói có thể làm thay đổi một mối quan hệ nếu được sử dụng một cách đúng đắn.
Các chuyên gia khẳng định rằng, 50% các cuộc xung đột vợ chồng có thể tránh được nếu hai bên biết kiểm soát lời nói của mình. Ngược lại, những bất đồng không đáng có lại nảy sinh chỉ vì nói một hai câu khó lọt tai.
Dưới đây là những điều bạn nên cân nhắc để vợ chồng không bao giờ cãi nhau
Tôi không muốn nói chuyện với anh"
Chắc chắn trong cuộc sống vợ chồng sẽ có những thời điểm bạn cảm thấy bực bội, không muốn tiếp tục câu chuyện. Nếu bạn thốt ra "Tôi không muốn nói chuyện với anh", nó có thể tác động tiêu cực lên tình cảm vợ chồng sau này.

Điều bạn nên nói lúc đó là: "Chúng ta có thể nói về chuyện này sau được không?".
Cùng một ý nghĩa giống nhau nhưng cách bạn lựa chọn từ ngữ tốt để truyền đạt sẽ gửi đi một thông điệp tốt.
Anh cứ làm những gì anh muốn"
Khi chồng có điều băn khoăn cần sự tư vấn của bạn, bạn chỉ chốt lại một câu cụt lủn: "Anh cứ làm những gì anh muốn" có thể khiến cho mối quan hệ trở nên lạnh nhạt và nảy sinh những mâu thuẫn. Anh ấy tìm không ra sự gắn kết giữa hai người trong câu trả lời này.

Điều bạn nên nói lúc này là:
"Chúng ta có thể cùng xem xét điều gì tốt nhất và làm"
"Anh thật tồi tệ"
Nếu bạn đời vô tình nói hoặc làm điều gì đó làm tổn thương bạn, thật dễ dàng để bạn thốt ra một câu trách cứ: "Anh thật tồi tệ". Nhưng điều đó chỉ làm cho vợ chồng thêm xa nhau mà thôi.

Cách mà bạn nên nói là: "Em cảm thấy bị tổn thương khi nghe anh nói những lời này".
"Anh thật lười biếng"
Nếu chồng bạn không bao giờ giúp bạn công việc gia đình, bạn có thể cảm thấy khó chịu và trách cứ: "Anh thật lười biếng". Nhưng điều này chỉ khiến chồng bạn cảm thấy tự ái và chẳng thay đổi được điều gì.

Lời mà bạn nên nói ra lúc này là:
"Em cần sự giúp đỡ của anh, nếu không em sẽ không thể làm tốt mọi chuyện được".
"Anh chỉ toàn làm những điều khiến em đau khổ"
Thay vì trách cứ khi chồng làm một điều gì đó khiến bạn khổ tâm "Anh chỉ toàn làm những điều gây khổ cho tôi", hãy giảm đi sự nặng nề bằng một câu nói khác:
"Em biết anh không cố ý nhưng những gì anh làm đang khiến em bị tổn thương". Chồng bạn sẽ hiểu ra vấn đề và thay đổi tốt hơn nhiều.
"Em đã nói mà anh đâu có nghe"
Nếu chồng bạn làm một điều gì đó thất bại nằm trong dự đoán của bạn, bạn thốt ra câu: "Em biết điều này sẽ xảy ra, em đã nói cả trăm lần mà anh đâu có nghe". Câu nói này chỉ làm cho anh ấy thấy tồi tệ hơn và không tìm được sự động viên từ vợ.
Hãy nói bằng một câu khác vì mọi chuyện chẳng thể thay đổi được nữa rồi:"Thời gian sẽ mang tới cho chúng ta những cơ hội khác mà"
Theo Eva
#10
Tình yêu không phải là danh từ để nói mà là một động từ bao gồm tổ hợp những điều mà ai đó sẽ làm. Trên đời này, cái gọi là na ná như tình yêu thì sẽ có rất nhiều, nhưng tình yêu thực sự thì lại không dễ dàng để tìm kiếm.Khi người ta chỉ đơn thuần thích một người, người ta cũng có thể ngộ nhận đó là tình yêu. Nhưng khi người ta thật sự yêu một người, cả thế giới đều có thể nhìn ra được đó. Bởi đơn giản một điều, chỉ khi phải lòng một ai đó thực sự, người ta mới gom đủ can đảm, tự tin và mạnh mẽ để làm 15 điều đáng yêu sau:
1. Không bao giờ muốn bạn phải khác đi


2. Chinh phục bạn từ đường... dạ dày

3. Dù cho bị người khác cười chê cũng chẳng mấy quan tâm

4. Đã yêu rồi, tốt hay xấu đều yêu tất

5. Luôn muốn biết bạn ở đâu, cần gì, như thế nào...

6. Chỉ cần thấy bạn mỉm cười là người ta hạnh phúc

7. Thích nghe giọng nói và tiếng cười của bạn

8. Trở thành fan cuồng chính thức bước vào cuộc đời bạn

9. Nhìn thấy bạn không vui, có người còn không vui hơn gấp mấy vạn lần

10. Đơn giản bởi vì yêu và thương bạn rất nhiều

11. Muốn gắn bó với bạn ở tất cả các hành trình

12. Sự thay đổi tích cực nhất khi có người yêu là đây

13. Vì yêu bạn mà muốn mang bạn để khoe khoang với cả thế giới này

14. Giận là chuyện của giận, còn yêu thì vẫn cứ yêu mà

15. Dù bạn cho là nhàm chán, là sến sẩm, nhưng vẫn thích nói đều đặn mỗi ngày

Trí Thức Trẻ
#11
"Tôi từng đọc được câu "Chấp nhận một mối quan hệ mập mờ giống như việc bạn buộc trên tay mình một hòn than nóng bỏng, đau, nhưng không thể tháo ra được. Yêu anh cũng như vậy, đau nhưng không đành lòng buông bỏ"- Có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ thừa nhận tình cảm của nhau hay đúng hơn anh sẽ không bao giờ thừa nhận tôi."
Trong cuộc sống có nhiều mối quan hệ không biết nên gọi tên như thế nào cho đúng. Nó tồn tại nửa vời không phải bạn bè càng không phải người yêu. Nhiều khi muốn vượt qua nó để đến một cái đích nào đó cũng không thể"
Tôi và anh quen nhau qua facebook. Lúc đó tôi đang chìm đắm trong những ngày u tối vì vừa phải xa người mình yêu thương rất nhiều. Anh cũng vậy. Chúng tôi bắt đầu inbox hỏi thăm nhau, nói chuyện về những câu chuyện buồn mà mình phải trải qua. Có những câu chuyện không đầu không cuối chỉ là hứng lên thì là lại kể nhau nghe. Cảm giác thoải mãi khi mình có thể giải tỏa lòng. Và tôi đã tin vào tình duyên rằng ông trời đưa anh đến bên tôi để vá lại những vết thương lòng của tôi. Mà con gái thường hay phải lòng những người con trai hay nói chuyện cùng.
Sau những cuộc nói chuyện đó. Có một mối quan hệ bắt đầu, nó tồn tại nửa vời không phải bạn bè càng không phải người yêu. Dẫu muốn vượt qua danh giới đấy cũng không thể. Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục đuổi theo mối quan hệ mà không có tương lai này không?
Chúng tôi đã kéo dài một mối quan hệ này trong vòng 2 năm. Một khoảng thời gian không dài mà cũng chả ngắn. Có những đêm tôi cứ nằm suy nghĩ nên gọi tên mối quan hệ này là gì: Bạn bè? Không, Ruột thịt? không, Anh em? Không, Người yêu? Thì lại càng không. Vậy tôi có nên gọi nó là mối quan hệ không tên không? Lúc này tôi như trong vũng lầy, mà càng vùng vẫy để thoát ra thì lại càng lún sâu hơn.
Mối quan hệ này cũng có cái tốt, nó không bị rằng buộc bởi vật chất, không có tính chiếm hữu, không bị mọi người bàn tán, không ghen tuông mà có muốn ghen thì không thể vì không biết nên ghen với thân phận gì?
Đôi khi mối quan hệ này mang lại cho tôi nhiều khung bậc cảm xúc. Cứ ở bên nhau vậy thôi, lâu lâu lại hẹn nhau đi ăn, đi chơi đâu đó cho thoải mái. Nhưng có đôi lúc lại lãng quên nhau dành cho đối phương chút riêng tư. Tôi với anh giúp nhau cảm thấy bớt cô đơn, đôi lúc cho nhau mượn bờ vai dựa vào khi lạc lõng, hay lúc yếu lòng cho một người sẵn sàng ôm vào lòng và an ủi "Không sao đâu có tôi ở đây rồi".
Trong mối quan hệ này nếu chỉ giữ tình cảm mình ở lưng chừng thì thật tốt. Nhưng tôi lỡ phải lòng anh mất rồi, giờ tôi không coi anh như một người bạn hay người anh trai nữa vì tôi yêu anh. Tôi từng đọc được câu "Chấp nhận một mối quan hệ mập mờ giống như việc bạn buộc trên tay mình một hòn than nóng bỏng, đau, nhưng không thể tháo ra được. Yêu anh cũng như vậy, đau nhưng không đành lòng buông bỏ"-Có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ thừa nhận tình cảm của nhau hay đúng hơn anh sẽ không bao giờ thừa nhận tôi.
Vào một ngày mưa, tôi và anh hẹn nhau đi uống nước tôi và anh nói chuyện rất nhiêu rồi buâng quơ tôi nói:"Em thích anh" khi tôi nói câu này nhận lại là sự im lặng..Anh quay ra hỏi tôi: "Em biết mối quan hệ của chúng ta là gì không?" Tôi trả lời " Là mối quan hệ không biết nên gọi tên là gì, hai còn người bên nhau mà không vấn bận gì".
Anh trả lời tôi bằng một cái im lặng như cách nói " Vậy em hãy tự tìm cho câu trả lời đi là anh có yêu em không" như vậy thà anh nói hẳn với tôi "Anh không thích em, anh coi em là em gái hay gì đó thì tốt, không thì bảo anh không xứng với em đâu, em tìm người khác đi" Như vậy có phải tôi sẽ có thể dần thoát ra khỏi mối quan hệ này không? Nhưng không anh không nói gì, làm tôi phải tự suy nghĩ và tôi vẫn cứ ảo tưởng anh có tình cảm với tôi do anh ngại không muốn nói thôi.
Và cái ngày mối quan hệ mập mờ này kết thúc cũng đã đến. Khi tôi đi trên đường ra siêu thị đã nhìn thấy anh đang đi với một cô gái nào đó. Anh đèo cô ấy, cô ấy ngồi ôm anh, đầu cô ấy dựa vào vai anh. Nơi cô ấy ngồi là nơi tôi từng ngồi, vòng eo cô ấy đang ôm là vòng eo tôi từng ôm, bờ vai vững chắc cô ấy đang dựa vào là nơi tôi từng dựa vào khi yếu đuối.
Tôi ghen anh ạ! Nhưng với thân phận là gì? Về nhà tôi nhắn tin cho anh " Hôm nay em gặp anh đèo cô gái nào đó? Anh đanh coi em là gì vậy? Sao lại làm em tổn thương vậy chứ? và hàng loạt tin nhắn khác... Anh trả lời " Cô đấy là người yêu anh, cô ấy vừa từ nước ngoài về, em chỉ là em gái thôi, anh nhận anh là người yêu em sao mà em làm như anh là kẻ lăng nhăng vậy?" khi chờ tin nhắn anh trả lời tôi đã nghĩ "Anh đèo em gái anh đi ấy mà, quên không nói với em là em gái anh mới về"...
Và khi tin nhắn đến tôi hoàn toàn bàng hoàng, có giọt nước mặn chát đang chảy trên sống mũi tôi và rơi xuống màn hình điện thoại. Tất cả mọi thứ như đang sụp đổ xuống, dòng chữ " Anh nhận anh là người yêu em sao mà em làm anh như kẻ lăng nhăng vậy" cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi hận anh và càng căm ghét bản thân mình tại sao lại ngu dốt tin anh như vậy. Và tự hỏi: Anh không yêu tôi sao anh lại cứ gieo rắc cho tôi hi vọng như vậy, sao anh lại quan tâm coi tôi như vậy để tôi ảo tưởng vị trí của tôi trong lòng anh, tại sao lại mang tôi ra làm trò đùa như vậy? Tại sao khi tôi nói tôi thích anh, anh không thẳng thừng mà nói anh có người yêu rồi. Tôi dần hiểu tôi như chỗ thay thế khi cô gái kia ở xa anh vậy! Tôi tự cười bản thân mình sao lại ngốc nghếch như vậy?
Người ta hay nhắc đến chữ duyên và chữ phận. Gặp được nhau là do chữ duyên, ở bên nhau là do chữ phận nhưng chúng ta lại là " Hữu duyên vô phận" Chúng ta có duyên gặp được nhau nhưng có phận để ở bên nhau. Và tôi nghĩ mối quan hệ không tên này nên kết thúc. Tôi nhắn tin " Chúc anh anh phúc, cảm ơn anh đã ở bên em thời gian qua cho em nơi nương tựa nhưng giờ em phải giả về rồi". Thế đấy, đây là cách tôi kết thúc mối quan hệ này, tôi và anh vẫn là bạn bè trên facebook nhưng không còn like, comment hay inbox cho nhau nữa. Ngày nào trên tường tôi cũng xuất hiện những tấm ảnh của anh và cô người yêu, hai người thật đẹp đôi nhưng ngực trái của tôi thì thắt lại. Nhưng giờ tôi không trách anh nữa, là do bản thân tôi thôi, là do tôi đã tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh, là do tôi nghĩ anh cũng thích tôi như tôi thích anh.
Hôm nay, cũng lâu kể từ ngày tôi và anh không còn nói chuyện với nhau, tình cảm của tôi có lẽ bây giờ không còn cháy bỏng như trước đây, không còn thích anh nhiều như trước. Nhưng tôi không thể quên anh, tôi nhận ra việc này rất khó. Vì vậy tôi sẽ cất anh vào một góc nào đó trong tim và giữ lại đó những tình cảm và kỉ niệm đẹp nhất. Cũng như là lần đầu cũng như lần cuối tôi có một mỗi quan hệ không tên...
Nguyễn Trang Ngọc Linh
#12
1. Đừng hỏi lý do tại sao hết yêu, vì hết yêu chính là hết yêu, không cần lời giải đáp.
2. Đừng hỏi cô ấy và em, anh chọn ai, vì một khi bản thân đã không phải là duy nhất đều không nên ở lại.
3. Đừng bắt đàn ông hứa hẹn, vì sự ép buộc không đi đôi với thật lòng. Đàn ông hứa vì phụ nữ thích nghe, họ nói vì bạn thích, chứ không phải nói vì họ muốn. Vậy nên "đừng".
4. Đừng quá vị tha, vì sự vị tha của phụ nữ không đi đôi với việc đàn ông sẽ thấu hiểu. Cuộc sống cho người khác cơ hội cũng chính là cho bản thân cơ hội, nhưng cơ hội thường không đến quá nhiều lần và may mắn thừa không phải lúc nào cũng xuất hiện.
5. Đừng khóc ở giữa đám đông, bởi sự đồng tình của họ nhìn thấy thật ra chỉ là sự thương hại. Đừng rơi lệ ở chốn đông người, bạn sẽ trở thành diễn viên quần chúng đang viễn một vở kịch bi thương miễn phí cho người đời bình luận.
6. Đừng đơn phương quá lâu một người, vì khi bạn biết trân trọng thời gian và thanh xuân thì bạn đã bỏ lỡ rất nhiều, yêu đơn phương thì nên nói, còn không dám nói thì từ bỏ, sự hèn yếu trong tình yêu hay thương trường thì đều là kẻ thất bại.
7. Đừng sợ lạc đường ở mê cung, càng đi càng rối, khi lạc lối thì tạm đứng tại chỗ nghỉ chân. Giữ tâm thanh thản thì tự khắc tìm được phương hướng cần đi.
8. Đừng thắc mắc vì sao đàn ông khi mới yêu và khi yêu lâu rồi lại thay đổi, đừng hỏi những điều quá mức hiển nhiên. Không ai bắt cá ăn khi con cá đã nằm trên thớt.
9. Đừng rơi lệ khi gặp lại người yêu cũ, sự đau đớn thì hãy đợi sau khi về nhà hãy thổ lộ, trước mặt người tường yêu phải luôn là bộ dáng kiêu hãnh nhất, dù là giả tạo, cũng phải gắng gượng, vì sự yếu mềm của bạn không để lại trong đầu họ quá lâu vì đàn ông thường không nhớ đến những người mà quá cần họ.
10. Đừng tin vào thứ gọi là mãi mãi, vì tất cả mọi thứ trên đời đều chỉ mang tính chất thời điểm, không phải một đời cố hữu.
11. Đừng cảm thấy thất bại khi bị phản bội, không phải bạn không đủ tốt hay không xứng với đối phương, mà bởi vì bạn quá tốt, quá để ý đến đối phương mà vô tình lãng quên đi bản thân mình. Người không biết yêu bản thân mình, đừng đợi ai trân trọng.
12. Đừng hỏi phụ nữ từng ngủ với bao nhiêu người, vì số người đàn ông đi qua đời phụ nữ không bao giờ là thước đo nhân cách.
13. Đừng cho rằng phụ nữ không hiểu chuyện khi làm phiền bạn quá nhiều, bởi vì họ quá để tâm nên sinh ra lo lắng, yêu càng nhiều đầu óc càng sân si, tình yêu vì quá nhiều nên mới sinh ra mụ mị, đừng trách mà tội.
14. Đừng kể với bạn thân về điểm xấu của người yêu mình, tốt khoe xấu che, khi bạn kể với bạn thân về điểm xấu của người yêu bạn, vì thương bạn mà họ khuyên bạn chia tay, nhưng bạn còn yêu mà không thể làm thế, đứng giữa bạn thân và người yêu, bạn nghe ai. Vậy nên có những chuyện, không nên kể, và đừng nên nói.
15. Đừng nhìn vẻ bề ngoài phóng túng và bất cần của phụ nữ mà cho rằng họ phóng đãng, phụ nữ càng cợt nhả, càng bất cần và càng sống vô tâm, chính xác là trong lòng tổn thương quá lớn, họ chỉ như con nhím xù gai tự bảo vệ bản thân mình.
16. Đừng hận thù một người khi chia tay, vì trước khi hận họ, bạn là người đau khổ nhất. Nên thay vì tự làm khổ mình, vạn sự tùy duyên, chuyện gì nên đến đã đến, đừng nên cưỡng cầu.
17. Đừng giữ quá cao cái tự tôn của mình trong tình cảm, đứng coi mình là cái rốn của vũ trụ, tình yêu thì không có tự trọng, càng không có tự tôn.
18. Đừng tin nước mắt của đàn ông mà hãy nhìn hành động, đừng tin khi đàn ông khóc, mà hãy tin khi đàn ông khóc và thay đổi.
19. Đừng cho rằng phụ nữ thức đêm và sống về đêm là không có nề nếp, thường thì những người sống về đêm, thường là những người cô độc nhất.
20. Đừng mơ mộng quá nhiều vào đàn ông, bạn càng mơ mộng và hi vọng vào họ bao nhiêu, cuối cùng bạn sẽ thấy chính họ sẽ đập nát mơ mộng và dập tắt hi vọng của bạn.
21. Đừng tin vào sự lãnh đạm của phụ nữ lúc ban đầu, đến khi họ thật sự mở lòng ra với bạn, bạn sẽ thấy một mặt điên dại và bướng bỉnh của họ. Còn nếu họ không yêu bạn, trong mắt họ, bạn vĩnh viễn chỉ là kẻ bên lề cuộc sống của họ, vĩnh viễn không thể chạm vào.
22. Đừng chờ đợi một người trở lại, nếu họ muốn trở lại họ đã trở lại lâu rồi, sẽ không để bạn đợi lâu đến thế.
23. Đừng dễ dàng lộ ra một mặt yếu đuối của mình với người lạ. Họ có thể vỗ vai an ủi bạn, nhưng không ai rảnh mà đi thương tâm chuyện của người khác, vì chính mình đôi khi còn lo không xong, đừng khiến người khác chê cười.
24. Đừng ép bản thân phải cố gắng quên một người, thứ không thể ép buộc là tình cảm, không thể ép một người yêu mình, không thể ép một người trở lại, càng không thể ép bản thân quên đi một người.
25. Đừng nghe đàn ông nói "anh rất muốn bên em" rất muốn chỉ là rất muốn, không phải là họ sẽ bên bạn, vì nếu họ thật sự yêu bạn, bằng mọi giá họ sẽ làm đủ cách để có thể danh chính ngôn thuận ở bên bạn thay vì bằng "rất muốn".
26. Đừng lo lắng nếu như rời xa bạn, ai sẽ lo cho anh ta bữa ăn, ai sẽ nhắc anh ta uống thuốc, ai sẽ nhìn trời mà nói anh ta mang theo áo mưa. Đừng lo lắng, vì anh ta chưa từng lo cho bạn như thế, vì nếu lo, họ đã không dễ dàng vứt bỏ bạn.
27. Đừng tin đàn ông nói vì gia đình mà không thể bên bạn, anh ta rời xa bạn không phải vì anh ta yêu bạn quá ít hay anh ta yêu gia đình quá nhiều, cái quan trọng ở chỗ, anh ta không muốn nắm tay bạn vượt qua. Đấy mới là quan trọng.
28. Đừng đi trên một đôi giày cao gót không vừa chân, thứ tình cảm không dành cho mình, vĩnh viễn không nên cố chấp.
29. Đừng lừa dối người phụ nữ yêu mình, nếu bạn lừa được họ, không phải là bạn giỏi giang bao nhiêu, mà chính là họ nguyện ý tin tưởng bạn thế nào, thứ bạn lừa được, chính là niềm tin của người yêu thương bạn, đáng hay không.
30. Đừng tin lời đàn ông nói "ở nhà anh nuôi em" ngoài gia đình bất kể việc gì người khác làm đều có điều kiện, bạn muốn làm cây sương rồng nắng gắt chịu gió sương mà không gục ngã hay chỉ muốn làm cây tầm gửi họ rời đi bạn lập tức héo rũ. Bạn chọn đi!...
#13
Sau khi bị thua lỗ trong làm ăn dẫn đến nhà cửa phải bán hết, vợ và đứa con mới hơn 1 tuổi phải ra ngoài dựng tạm túp lều che mưa che nắng, anh Trọng hối hận vô cùng quyết chí làm lại từ đầu. 1 năm sau vợ chồng con cái anh đã có căn nhà cấp 4 trên mảnh đất bạn cho, không còn phải lang thang nữa. Thế nhưng nếu cứ đi làm thuê suốt như thế này thì biết khi nào mới khá lên được.
Đêm ấy anh bàn với vợ: "Em cố gắng ở nhà chăm con, anh vào Tây Nguyên cùng đám thằng Dũng làm ăn xem sao, thấy bọn nó bảo trong đó giờ nhiều cơ hội lắm". Thấy chồng có chí, lại quyết tâm đi như vậy nên Thoa vợ Trọng chẳng dám gàn. Nửa tháng sau Trọng xách ba lô quần áo ra đi, đúng ngày chồng lên xe thì Thoa vợ Trọng phát hiện mình có bầu đứa con thứ 2.
Hồi mới vào thi thoảng Trọng có gọi điện về, biết tin vợ mang thai anh chỉ còn biết động viên vợ cố gắng. Rồi sẽ có ngày anh thành công mang tiền trở về cho vợ con đổi đời không còn khổ cực nữa. Thoa cữ cặm cụi ở nhà làm lụng nuôi 2 đứa con thơ dại chờ chồng. Lâu lâu Trọng mới gọi về một lần, anh bảo anh đang ở sâu trong rừng không có sóng. Tuy nhiên 2 năm sau thì Thoa mất hoàn toàn tin tức về chồng bởi không hiểu sao cô không thể gọi điện vào số máy đó của chồng được.
Thoa rối rít dò hỏi bạn bè của Dũng nhưng không ai biết tin tức gì của chồng cộ Thậm chí có người còn nói: "Hay là vào đấy ông ấy lấy vợ giờ sung sướng rồi, vợ con nhếch nhác ở nhà ông ấy cần gì đến nữa". Một người mới từ trong Tây Nguyên ra lại bảo: "Vừa nghe nói người ta bắt được một nhóm khai thác gỗ lậu, cho vào tù cả rồi, có cả người ở làng mình, hay là chồng cô?".
Toàn nghe những tin dữ, chẳng biết đâu mà lần. Lo lắng vô cùng, Thoa định để con ở lại nhà cho bố mẹ chồng trông giúp còn mình vào đó tìm chồng. Nhưng đường xá xa xôi lại không có địa chỉ cụ thể, cô biết tìm chồng ở đâu. Thế nhưng Thoa vẫn quyết định xách túi quần áo đi, song đúng ngày Thoa lên xe thì mẹ chồng cô đổ bệnh. Vậy là cô không thể đi được nữa.
Bà ốm nằm liệt 1 năm trời chỉ có con dâu chăm sóc. Ngày bà qua đời cũng chỉ có ông con dâu và 2 đứa cháu bên cạnh, chưa thấy mặt con trai bà chết không nhắm được mắt, Thoa phải vuốt mắt cho mẹ chồng. Vừa lo ma chay cho mẹ chồng xong thì lại tới lượt bố chồng Hoa phát bệnh. Lại chỉ một mình cô gồng gánh nuôi 2 đứa con và chăm người bố bệnh tật. Bố mẹ chồng Thoa chỉ có chồng cô là con trai duy nhất giờ chẳng biết sống chết nơi nào nên tất cả đều phải trông cậy vào cô. Nhiều đêm Thoa thức trắng chăm bố chồng chỉ còn biết gạt nước mắt để ông không nhìn thấy.
Bố chồng cũng ốm tròn năm thì qua đời, 2 năm 2 cái tang bố mẹ mà chồng cô vẫn biền biệt chẳng hay tin tức gì cả. Hôm ấy vừa mới làm 100 ngày cho bố chồng thì Thoa nghe tin từ một người bà con ở Tây Nguyên về: "3 tháng trước tao nhìn thấy chồng mày ở bến xe rồi, nhưng hôm đó xe chạy nhanh quá nên không gọi được. Chồng mày nhìn có vẻ có tiền đấy, chắc chắn là nó vợ con đàng hoàng trong đó rồi. Về gì cái nhà rách nát này nữa".
Thoa nghe thế thì sững sờ ngồi phịch xuống đất. Đêm ấy cô đau bụng dữ dội và 5 hôm sau phải vào viện cấp cứu, cô bị phát hiện ung thư gan giai đoạn cuối. Nhà chẳng có tiền chạy chữa thuốc men 4 tháng sau Thoa đã qua đời. 2 đứa con nhỏ về sống với bà ngoại đã già ở xã bên, căn nhà cấp 4 của vợ chồng Thoa khóa cửa để đấy.
Thi thoảng ngày rằm, mùng 1 bà đưa hai cháu về thắp hương ông bà nội và mẹ nó. Ai nhìn cảnh bà còng dắt cháu nhỏ cũng xót thương vô cùng và trách móc Trọng bạc tình bạc nghĩa, nhẫn tâm bỏ mặc vợ con không biết sống chết ra sao một mình sống sung sướng ở nơi khác.
Mãi tới cuối 5 đó, tức là tròn 5 năm Trọng rời nhà ra đi người ta thấy người một người đàn ông khoác chiếc ba lô đứng trước ngôi nhà khóa cổng im ỉm. Trọng đã trở về, không biết vợ con đi đâu, anh vội vàng chạy sang nhà hàng xóm:
- Chị ơi vợ con em đi đâu thế ạ, em về rồi đây.
- Sao giờ chú mới về, cô Thoa mất rồi, cả ông bà Thụ cũng mất hết rồi.
- Chị nói sao? Bố mẹ em, vợ em chết rồi sao?
Trọng phá tung khóa cửa bước vào nhà. 3 tấm ảnh trên bàn thờ khiến anh ngã quỵ. Bao năm qua Hùng ở tận rừng sâu cùng bạn buôn bán gỗ mang tiền về cho vợ. Vì tính chất công việc anh không tiện liên lạc về, lẽ ra anh định về từ nửa năm trước nhưng lại cố làm thêm để kiếm thêm tiền. Ngờ đâu ngày về lại ra cơ sự này.
Anh đã có tiền tỷ trong tay mang về cho vợ, nhưng chỉ còn thấy mỗi tấm ảnh của vợ trên bàn thờ thôi: "Bố mẹ ơi con là thằng con bất hiếu, vợ ơi anh có lỗi với em nhiều lắm". Trọng cứ thế khóc nấc trước bàn thờ của bố mẹ và vợ, sẽ chẳng bao giờ anh còn gặp lại những người thân yêu của mình nữa rồi.
Theo Motthegioi
Phụ Nữ News
#14

Thay vì tìm kiếm ai đó, hãy trở thành người đặc biệt của chính mình


Tại sao bạn không thể tự yêu lấy cuộc sống của chính mình trước khi chờ một người thích hợp thực sự dành-riêng-cho-bạn xuất hiện?

Trước hết, vì tình yêu không phải là tất cả...
Điều đáng buồn là khi ai đó yêu cầu bạn nghĩ về cuộc đời mình, bạn lại luôn có ý nghĩ sẽ tìm thấy một người ở cạnh bên để cùng bạn san sẻ phần còn lại của cuộc sống. Bạn nói với tôi rằng tình yêu là điều quan trọng. Đúng, tôi biết nó rất quan trọng, với tất thảy chúng ta. Nhưng chắc chắn, nó không bao giờ là tất cả! Nhất là khi bạn cứ đặt áp lực trên vai mình về việc buộc phải tìm thấy người thực sự dành cho bạn. Thôi nào, điều đó không quá khó khăn, nên bạn đừng nản chí!
Có thể bạn thích viễn cảnh có một người nào đó để cuộn tròn bên cạnh vào cuối một ngày dài, người sẽ chăm sóc bạn khi bạn bị ốm và lắng nghe câu chuyện của bạn mỗi buổi tối sau giờ làm việc. Đương nhiên, những mong cầu thiết thực này, tất cả chúng ta đều hy vọng. Bởi chúng ta đều có nhu cầu được yêu thương.
Chính vì thế cho nên chúng ta mới kiếm tìm tình yêu, không khi nào ngừng nghỉ, không bao giờ biết mệt mỏi là gì. Nhưng đôi khi, điều đó ảnh hưởng đến cuộc sống nhiều hơn là chúng ta vẫn nghĩ. Chỉ có điều, chúng ta chẳng bao giờ muốn thừa nhận mà thôi.
Sự thật thì, tình yêu luôn được đặt lên hàng đầu trong tất cả các hoạt động của chúng ta, ngay cả khi nó không phải là điều duy nhất trong tâm trí. Đó là lý do bạn đã mua những chiếc quần jeans mới tuần trước, rồi lại một đôi giày, một chiếc áo sơ mi để có thể trở nên xinh đẹp, đỏm dáng hơn trong mắt một ai đó khác, mặc dù có thể thâm tâm bạn thì không thực sự thoải mái vì sự thay đổi đó. Ồ, dễ hiểu thôi, bởi vì tình yêu truyền cảm hứng cho hầu hết những thay đổi lớn nhất trong chúng ta.
Nhưng, hãy nhớ, tình yêu sẽ không bao giờ là của bạn, nếu bạn cố gắng sống một cuộc sống khác đi. Nếu bạn thay đổi cả những thói quen, sở thích và các kế hoạch dài hạn của bạn vì tình yêu, điều gì sẽ xảy ra?

Tình yêu sẽ chỉ ở lại khi...
Bạn được là chính bạn. Bạn được sống cuộc sống của chính mình, thay vì cố gắng sống thay phần đời của người khác. Những bản kế hoạch dài hạn, là của bạn. Những sở thích điên rồ, cũng là của bạn nốt. Như thế, mới chính là cuộc sống đúng nghĩa!
Còn nếu như, bạn vì một ai đó mà thay đổi thói quen, vì một ai đó mà thay đổi lịch trình cuộc đời mình... thì điều cuối cùng mà bạn nhận về có thể chẳng bao giờ là tình yêu, mà bạn đã trở thành bản sao hoàn hảo của một người khác.
Sau tất cả, có thể bạn không muốn chấp nhận rằng đó là một kết cục buồn, nhưng nó vẫn sẽ diễn ra thôi. Bởi vì đó là quy luật.
Nếu bạn biết rằng tình yêu sẽ không bao giờ là sự lựa chọn duy nhất cho cuộc đời bạn, vậy thì bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ dành nhiều thời gian hơn để đầu tư vào sự nghiệp. Bạn sẽ háo hức vào ao ước cảm giác được trở thành một người thành công. Hoặc đơn giản hơn, bạn cho phép mình được tự do và khám phá những miền đất mới. Bạn sẽ có vô vàn những chuyến đi, làm quen thêm những mối quan hệ, tâm trí bạn nhàn tênh không bị gò bó hay ép buộc bởi bất cứ thứ gì khác cả... Vậy là bạn thấy mình sống một cuộc sống tràn trề năng lượng và nhiệt huyết, tuyệt vời chưa!
Và cả những thay đổi xung quanh những mối quan hệ khác khác nữa. Bạn sẽ biết cách sắp xếp thời gian cân bằng cho mỗi mối quan hệ của mình. Ví như, thời gian dành cho gia đình, người thân, những người luôn dõi theo và sẵn lòng đón bạn quay trở về bằng vòng tay êm ái trong suốt cuộc hành trình đời bạn. Bên cạnh đó, là thời gian dành cho bạn bè, những người sẽ chẳng bao giờ phản bội hay bỏ rơi bạn chỉ vì bị bạn làm cho phật ý... Tin tôi đi, điều này thiết thực hơn cho cuộc sống của bạn. Bởi vì thiếu tình yêu thì bạn không thể chết được, nhưng thiếu đi những con người quan trọng này thì cuộc sống của bạn đã mất đi vài phần ý nghĩa.

Và nếu tình yêu rời đi, đừng tuyệt vọng!
Thật ngốc nghếch biết bao khi bạn hết lần này đến lần khác giao phó tim mình cho kẻ khác, rồi mặc cho người ta làm nó khóc thét bởi vì những vết thương. Điều tồi tệ nhất chắc chắn không phải là việc ai đó rời bỏ bạn ra đi, mà chính là thái độ của bạn tự đối xử với cảm xúc của mình.
Đương nhiên chuyện chia tay là chuyện chẳng một ai mong muốn khi bắt đầu một tình yêu. Chúng ta sẽ sợ hãi, hoang mang, và thậm chí là cố chấp để níu giữ người ở lại. Nhưng kể cả khi bạn làm tất cả, nếu trái tim đã không còn vì bạn mà rung động, thì cũng sẽ không vì bạn khóc than mà thay đổi lời chia tay.
Chuyện gì đến, sẽ đến. Và người cần đi, chắc chắn sẽ ra đi. Hãy nhớ rằng, khi có một cánh cửa khác đóng lại, luôn xuất hiện một cánh cửa khác mở ra. Đừng để tình yêu nắm giữ lấy toàn bộ năng lượng có trong người bạn. Cũng đừng vì một câu chia tay mà tỏ ra vật vã hay u sầu. Bước qua một câu chuyện tình buồn sẽ chỉ cho bạn thêm một cơ hội để tự nhìn lại con người mình mà thôi.
Bạn thân mến, cuối cùng chúng ta cũng nhận ra rằng chúng ta sẽ có được tình yêu đẹp, vì chúng ta xứng đáng. Hãy cứ dành cả cuộc đời để phát triển bản thân, thách thức chính mình, tự nuông chiều hoặc tôi luyện mình trở thành một người lớn - tốt - hơn so với hiện tại, người có khả năng hơn chúng ta từng hy vọng trở thành. Và, chúng ta trở thành bạn tâm giao của chính mình!
Nếu được đưa ra một gợi ý có ý nghĩa cho bạn, thì tôi chỉ có thể nói là hãy ngừng chờ đợi một ai đó đi. Đừng nghĩ viển vông rằng sẽ có một người, vào một ngày đẹp trời, bước vào cuộc sống của bạn và làm đảo lộn mọi thứ, hoặc sắp xếp lại mọi thứ bừa bộn vào trận tự ngăn nắp - giống như có một phép thần thông nào đó vậy! Ngưng ảo tưởng, bởi vì điều đó chỉ đẹp đẽ khi xuất hiện trong các bộ phim mà thôi.
Sống cuộc sống của chính mình và yêu thương lẫn tự hào về điều đó. Bởi vì đó là điều duy nhất có thể giúp bạn biết chắc chắn rằng bạn sẽ trở thành người chiến thắng mọi thất bại, mọi nỗi sợ hãi. Bạn trở thành phần thưởng của chính mình. Bạn sẽ là người nắm giữ bàn tay của chính mình, khi mà bạn cô đơn và mong manh dễ vỡ nhất. Bạn cũng sẽ là người tự tiếp cho mình thêm đủ nhiều mạnh mẽ để đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.
Có một sự thật mỉa mai là, bạn chỉ trở nên hấp dẫn nhất khi bạn không phải lo lắng về những người mà bạn đang thích. Khi bạn được sống cuộc sống của mình một cách tự do và không lo lắng về bất cứ điều gì, bạn sẽ phát ra loại năng lượng tự tin đủ để khiến người khác phải choáng ngợp. Loại năng lượng thần kỳ đó có khả năng biến đổi không chỉ cuộc sống của riêng bạn, mà cả cuộc sống của những người xung quanh bạn nữa.
Vì vậy, thay vì tìm kiếm người đặc biệt dành phần còn lại của cuộc sống, hãy ngừng lại! Và tốt hơn hết là đi tìm kiếm một-chính-mình-tốt-nhất!
Theo Trí Thức Trẻ
Phụ Nữ News
[/color][/size]
#15
Chát đắng chồng "gài bẫy" vợ đi chăm sóc bồ


Nghĩ lại quãng thời gian mình hết lòng chăm sóc cho Hằng, Lan chỉ thấy nghẹn đắng, mặn chát trong cổ họng.
Dũng – chồng Lan, vừa lên đường cho chuyến công tác kéo dài nửa tháng. Nhưng được 2 ngày thì anh sốt sắng gọi điện về cho vợ, nhờ cô ở nhà tranh thủ thời gian tới bệnh viện chăm sóc giúp người yêu của một người đồng nghiệp của anh cũng đang đi công tác cùng.
"Nó không thể về được, mà người yêu nó lại một thân một mình ở đây thôi, chẳng biết nhờ vả ai cả, thôi thì em giúp chúng nó một chút nhé!", Dũng tha thiết bảo vợ.
Lan hỏi ra mới biết cô nàng đó bị đau ruột thừa đã tự bắt taxi vào viện đêm qua, giờ này đã mổ xong đâu đấy, nhưng không có người thân ở cạnh, nên không có ai chăm sóc khâu hậu phẫu.
Lan cũng không nghĩ ngợi gì, người ta khó khăn cực chẳng đã chẳng có ai mới nhờ đến mình, lại chỗ thân quen như thế, cô từ chối thì không ổn chút nào.
Lúc đến bệnh viện theo lời chỉ dẫn của Dũng, Lan hơi giật mình khi thấy cô gái đó còn rất trẻ, khoảng 21, 22 tuổi mà thôi, cũng khá xinh xắn. Không nghĩ bạn của Dũng lại yêu cô gái ít tuổi tới vậy.
Sau một hồi chuyện trò thì Lan cũng biết, tên cô gái đó là Hằng, mới từ quê lên thành phố kiếm việc làm không lâu, hiện vừa đi làm bán hàng ở trung tâm thương mại, vừa học thêm lớp học tại chức buổi tối.
Những ngày sau đó, sáng – trưa – tối Lan đều đặn mang cơm qua cho Hằng, toàn đồ Lan tự nấu cho đảm bảo vệ sinh và hợp với sở thích của Hằng.
Ngoài cấp dưỡng ngày ba bữa, Lan còn mang quần áo bẩn của Hằng về nhà giặt phơi khô rồi lại mang vào cho Hằng, mấy đêm đầu vết mổ còn đau nhiều, thậm chí Lan còn túc trực trong bệnh viện cả đêm để trông nom Hằng.
Nói chung cô nhiệt tình chăm sóc Hằng chẳng khác gì người thân của mình, thậm chí con gái 4 tuổi thời gian này cô cũng nhờ bà ngoại trông hộ để có thời gian quan tâm tới Hằng nữa là đằng khác!
Trong thời gian phục vụ Hằng ở bệnh viện, Lan thường xuyên thấy Hằng ôm điện thoại nhắn tin rất vui vẻ với người yêu. Nhiều khi Hằng còn nghe điện thoại của người yêu trước mặt Lan, giọng điệu ngọt ngào, nũng nịu khác hẳn với bình thường.
Cô cười thầm, đúng là lúc đang yêu có khác, cô với Dũng cũng thế, đừng nhìn bây giờ vài ngày anh mới gọi điện về cho vợ một lần mà tưởng anh khô khan, lạnh nhạt, hồi yêu nhau cô và Dũng cũng quấn quýt lắm đấy. Anh chàng người yêu Hằng rất lo lắng cho bạn gái, ngày gọi điện vài bận hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô nàng ra chiều sốt sắng vô cùng.
Hôm ấy là ngày Hằng ra viện, kết thúc 1 tuần nằm ở phòng hậu phẫu. Hằng bảo Lan không cần đến, vì cô nàng đã gần như khỏe hẳn rồi, có thể tự lo cho mình, không phiền Lan nữa.
Lan cũng gật đầu đáp ứng, nhưng về sau, nghĩ thế nào, cô lại xin nghỉ làm, quyết định đến bệnh viện. Thôi thì cả tuần vất vả còn được, còn ngày cuối, cô cũng nên làm thủ tục giúp Hằng ra viện, đưa về tận nhà hẳn hoi, coi như trọn vẹn giúp đỡ.
Đến nơi, Lan nhìn cửa tấm kính thì thấy còn mỗi Hằng ở trong đó, đang quay lưng ra ngoài nghe điện thoại. Cô nhớ 3 người cùng phòng hôm nay cũng là ngày xuất viện, có lẽ họ đã đi làm thủ tục từ sớm rồi.
Hằng đang nói chuyện với người yêu, giọng nói dịu dàng pha chút làm nũng. Lan cười cười, định bụng tránh ra ngoài đợi cô nàng kết thúc cuộc điện thoại thì mới vào, nhưng không ngờ những lời nói của Hằng rơi vào tai cô khiến cô giật thót.
"Sáng nay chị ấy đi làm nên bảo không đến được ... Thôi, em cũng khỏe rồi, không cần nữa đâu. Anh nhanh nhanh về với em là được ... Chị ấy chẳng nghi ngờ gì cả, khờ lắm. Mấy lần em nói chuyện với anh ngay trước mặt mà cũng chẳng hay biết gì ...Chồng em quả là thông minh, nghĩ ra kế sách tuy mạo hiểm nhưng hiệu quả quá tuyệt... Được rồi, lúc về em sẽ thưởng thật nhiều mà...",
Hằng vừa cười khúc khích vừa nói chuyện với bạn trai đang ở nơi xa. Nhưng Lan bên ngoài thì run rẩy đứng không vững nổi nữa.
Lan hiền lành, lương thiện nhưng không có nghĩa cô ngu dốt. Đến bây giờ thì cô đã biết có chuyện gì xảy ra rồi. Nó lí giải cho việc, cô mệt nhọc chăm sóc bạn gái anh ta nhưng anh đồng nghiệp của Dũng lại chẳng được một cuộc điện thoại cất lời nhờ vả hay cảm ơn cô.
Vì anh chàng đó với Dũng là một chứ còn gì nữa! Hằng không ai khác chính là bạn gái của Dũng, và những điều 2 người đó nói với cô chỉ là một màn gian dối không hơn không kém!
Nghĩ lại quãng thời gian mình hết lòng chăm sóc cho Hằng, Lan chỉ thấy nghẹn đắng, mặn chát trong cổ họng. Hằng thì thôi cô chẳng muốn nói tới, nhưng Dũng là chồng cô, là bố của con cô đấy, anh nghĩ gì, coi cô là gì khi đang tâm gài bẫy cô như thế?


Theo ttvn.vn[/font]
#16

Người vợ nghèo bỗng hóa giàu sau ly hôn 3 năm


Ngày đó, thật ra, tôi ly hôn vợ không hoàn toàn vì cô bồ xinh đẹp, cũng một phần vì chúng tôi hết yêu nhau.
Chỉ là, khi cô bồ thông báo tin có bầu và kiên quyết muốn lấy tôi, tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chán vợ cũ, lại được mẹ tôi thêm vào, cũng muốn từ con dâu nên tôi quyết định bỏ vợ, bỏ con để lấy một cô gái khác.
Cô gái này với tôi mà nói, hơn vợ tôi rất nhiều: yêu thương, chiều chuộng, quan tâm và luôn lo lắng cho tôi. Đặc biệt, cô ấy có công việc tốt, không phải giống như người vợ chỉ làm công ăn lương, lương ba cọc ba đồng, khiến tôi phải chật vật kiếm tiền trang trải toàn gia đình.
Ngày ly hôn, tôi cảm thấy có chút nuối tiếc, nhất là cu cậu con trai rất quấn bố. Con khóc, tôi xót xa trong lòng. Nhưng cô bồ nói sẽ sinh cho tôi một cu cậu kháu khỉnh khác, vì cô ấy đang mang bầu con trai nên tôi cũng có chút yên tâm.
Thế rồi, tôi cưới vợ chỉ sau hơn 2 tháng ly hôn. Vì bản thân tôi đã công khai mối quan hệ này nên còn câu nệ gì nữa. Vợ cũ của tôi ra ngoài, nuôi con một mình, hàng tháng tôi vẫn chu cấp 3 triệu để nuôi con...
Bẵng đi khoảng 3 năm không gặp lại, vào một ngày tôi thấy vợ lái xe hơi đưa con đi học ở trường gần nhà tôi mà tôi choáng váng. Tôi không tin đó là vợ mình. 3 năm không gặp lại sao giờ cô ấy lại đẹp lạ thường như vậy?
Trước đây, vợ tôi cũng xinh xắn nhưng vì điều kiện khó khăn, cô ấy không có thời gian và tiền của trang hoàng cho bản thân mình. Tôi nghĩ, cô ấy không xinh đẹp bằng cô bồ, là vợ hiện tại của tôi nhưng giờ sau 3 năm gặp lại thì đúng là 'gái một con trông mòn con mắt'.
Nhìn thấy tôi, cô ấy không tỏ vẻ ngạc nhiên mà lại điềm tĩnh chào. Con trai tôi không nhận bố, là cô ấy không cho nhận. Tôi chua xót, chỉ muốn lao tới ôm lấy con. Nhưng 3 năm rồi tôi không gặp con, tôi có quyền gì mà nhận con của mình?
Giờ, vợ cũ của tôi đã giàu có, cô ấy có mấy nhà hàng ăn uống, thu nhập thì gấp chục lần tôi. Cô ấy phất nhanh như diều gặp gió, nghe nói có đại gia nào giúp đỡ.
Phải, một người phụ nữ tự do như cô ấy, lại có nhan sắc như vậy thì thiếu gì đàn ông theo, họ giúp đỡ cô ấy cũng là việc đương nhiên. Tôi lại nghĩ, chắc cô ấy ăn nằm với nhiều gã lắm, để giàu có như ngày hôm nay. Nhưng tôi có quyền gì mà phán xét người đàn bà tự do, không còn ràng buộc gì với tôi nữa.
Nếu cô ấy có yêu ai, có lén lút với ai thì đó là chuyện của cô ấy, vì vợ cũ của tôi đang là người phụ nữ độc thân. Tôi chỉ là có chút ghen tuông khi nhìn thấy vợ giàu, sang chảnh và xinh đẹp như vậy. Vậy mà ngày xưa tôi ruồng bỏ, tôi chán nản, thậm chí còn buông những lời xút phạm vợ con để được lấy cô bồ làm vợ hai.
Chua chát hơn, giờ đây, vợ hai của tôi không sinh được con trai. Đã 2 đứa con rồi, đều là con gái. Trước, nói siêu âm là con trai nưng đều là do cô ấy bịa ra để khiến tôi yên tâm.
Giờ thì mọi chuyện đã rồi. Cô ấy đá cho tôi hai cô con gái, dù là con rất đáng yêu nhưng tôi lại khát khao có một cậu con trai như con trai của tôi và vợ cũ. Giờ nhìn con khôn lớn, tôi chỉ muốn lao tới nhận con nhưng tôi nào dám...
Vợ tôi bây giờ nhìn sang trọng, tôi đi bên cạnh chỉ tổ làm xấu hình ảnh của cô ấy. Ngày trước tôi hơn vợ bao nhiêu thì giờ hèn kém bấy nhiêu, thậm chí lương cũng không thể bằng 1/5 của cô ấy. Tôi còn mặt mũi nào mà vỗ ngực giương oai, tôi còn lý do gì để tự hào và khoe khoang mình đang sống vui vẻ, hạnh phúc.
Có lẽ, cô ấy đã trải qua quá nhiều khó khăn và khó khăn dạy cho con người ta cách trưởng thành, khó khăn khiến người ta cảm thấy phải cố gắng nhiều hơn nữa, nhất là khi cô ấy đang gánh trọng trách của người mẹ, người làm mẹ đơn thân...
3 năm ly hôn, người vợ nghèo bỗng trở nên giàu có. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé trước mặt cô ấy và cảm thấy hèn hạ khi cô ấy nhìn tôi và cười khinh bỉ. Có lẽ, đây là bài học cho kẻ phụ tình như tôi và có thể, tôi sẽ ôm mộng, nhớ nhung vợ cũ và con trai khi đang sống người vợ mới và hai cô con gái. Tôi thật đê hèn...


Theo Khampha.vn
#17
Rơi nước mắt vì chồng không biết ghen

Sống với chồng suốt 5 năm, chưa một lần thấy chồng có biểu hiện ghen tuông khó chịu mặc dù vợ đi với ai hay làm gì. Hôm nào vợ về khuya, chỉ cần nói với chồng rằng hôm nay về muộn, chồng 'ừ' một tiếng rồi không nói gì thêm.
Cũng không gọi điện hỏi suốt lúc vợ đi chơi. Cả đêm, nằm bên chồng, chồng cũng không hỏi hôm nay em đi với ai, làm gì mà đi khuya vậy. Cảm giác buồn khôn tả.
Mỗi lần đi đâu, chỉ cần nói một câu với chồng cho chồng biết, vậy là xong. Chồng cũng chẳng bao giờ ngăn cản hay có ý gì không muốn cho vợ đi.
Có lần, công ty tổ chức liên hoan, bảo hôm nay vợ về muộn, 12h đêm, chồng cũng đồng ý. Nếu như người khác sẽ bảo 'em là phụ nữ không nên đi khuya' thì chưa chắc vợ đã vì tức mà đi chơi tới bến. Chồng cũng không hỏi xem có ai đưa vợ về không.
Hôm đó có người đồng nghiệp nam đưa về, thế mà, chồng nhìn thấy cũng không hỏi câu gì, mặc kệ vợ. Vào nhà, tưởng chồng sẽ ghen nên vợ phải vội giải thích này kia.
Chồng cười bảo 'ừ, em về muộn thì nhờ người ta đưa về, may quá, không thì đi 1 mình nguy hiểm'. Lúc đó, sao chồng không khó chịu, không ghen và không nghĩ sẽ đi đón vợ.
Nhiều lần như vậy, vợ cảm thấy buồn vô cùng. Thấy mình không còn ý nghĩa gì với chồng. Nhiều khi vợ nằm hỏi chồng 'anh có yêu vợ không, sao yêu mà anh không ghen tuông gì khi vợ đi cùng người khác?'.
Chồng cười bảo 'vợ anh không yêu thì yêu ai, em cứ nói linh tinh. Ghen tuông làm gì cho mệt thân, tin tưởng nhau là chính'. Dù câu nói của chồng có phần an ủi nhưng không đủ làm vợ yên tâm.
Vợ vẫn cảm thấy buồn chán, mệt mỏi vô cùng. Vợ cứ hoài nghi tình cảm của chồng nên càng chán. Bực mình, vợ lên mạng tìm đọc các cách khiến cho chồng ghen tuông và thử làm theo.
Mỗi ngày, vợ đều trang điểm , ăn mặc sexy, váy bó sát thân, thay đổi hẳn phong cách. Vợ làm tóc xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn. Nhìn vợ đã khác hẳn so với hình ảnh ngày trước.
Và vợ đã nghĩ, mình không cần phải bận tâm quá nhiều về chuyện chồng có ghen không. Mình cứ đi chơi, cứ thoải mái với bạn bè. Mỗi lần đi đâu, vợ đều gọi điện bảo đồng nghiệp đến đón, cũng không nói với chồng là ai đón.
Vợ cũng không báo cáo chồng là đi đâu, chỉ bảo đi ra ngoài có việc đến mấy giờ về để chồng biết. Vợ bày trò không về đúng giờ và luôn gọi điện báo về trễ hơn.
Về nhà, vợ cũng không bận tâm tới chồng nữa, không hỏi han xem chồng ăn gì, làm gì ở nhà. Vợ mặc kệ chồng, vào tắm giặt, dưỡng da rồi lên giường đi ngủ. Cứ như thế vài ngày, chồng bắt đầu có biểu hiện lạ.
Hôm trước, vợ ăn diện, đánh son đánh phấn đi làm, chồng bực mình quát 'đi với thằng nào mà đánh phấn son lắm thế, ăn mặc thế kia cho đàn ông nó nhìn à? Thay bộ khác đi'. Nói rồi, chồng vào nhà dắt xe ra ngõ cho vợ, việc mà trước giờ vợ chưa từng làm.
Vợ cười tủm tỉm, thay bộ đồ mới. Vừa đi ra cửa chồng lại nói với 'tối về nhà ăn cơm nhé, đừng có đi la cà đấy. Đàn bà con gái, đi gì mà đi lắm, ở nhà cơm nước cho chồng con'.
Thấy chồng nói vậy, vợ vui như mở cờ trong bụng, rơm rớm nước mắt. Lần đầu tiên trong đời làm vợ chồng, vợ thấy chồng ghen. Người ta buồn vì chồng ghen quá đà, ghen quá lố, cò vợ buồn vì chồng không biết ghen.
Nhưng hôm nay, thấy biểu hiện của chồng, vợ mừng lắm. Thật ra là chồng biết ghen, chỉ là chưa đến lúc chồng phải ghen. Và bây giờ thì vợ đã hiểu. Trước đây vợ không chăm chút cho bản thân, chồng tự tin là không mất vợ. Từ khi vợ đẹp, chồng bắt đầu lo sợ đàn ông khác vây quanh vợ.
Có thế chứ, biết vậy, vợ đã tìm hiểu sớm để khiến chồng ngày đêm nghĩ cách giữ vợ rồi. Bây giờ thì vợ đã tin, chồng thật lòng yêu vợ!
Khampha.vn
Nhà mình có ai giống ông chòng này không???  :argue:
#18
Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở.
Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến.
Mình nói rất nhiều lần rằng, với mình im lặng là chết. Và lúc ấy thì vợ chồng mình đang chết thật. Cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. Vậy mà suốt 1 tháng chẳng ai có thể nhìn nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách sạch sẽ nhất.
Và rồi một buổi tối, chồng mình ngồi gõ lạch cạch cả giờ đồng hồ, rồi in ra bản ĐƠN XIN LY HÔN đưa mình.
Chồng mình nói:
– Giải thoát cho nhau đi em. Anh sắp không chịu nổi rồi.
Chẳng thế hiểu được lý do vì sao, ngay cả bản thân mình cũng nghĩ đến điều ấy nhưng là đàn bà vẫn còn muốn giữ gia đình tròn vẹn cho con nên cứ sống như vậy đi.
Mình không ngạc nhiên, bình thản cầm bút ký: Tôi đồng ý!
Chồng mình im lặng cầm lá đơn cho vào cặp.
Trong lá đơn nói rõ sẽ chia đôi con cho nhau. Mỗi người nuôi một đứa.
Cả đêm hôm ấy, vợ chồng mình không ngủ. Mắt mình ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng mình – anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng.
Lần đầu tiên mình nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của anh ấy. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được , rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu. Mình hỏi:
– Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh sao. Sao còn đau khổ chứ . Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì. Chồng mình nhìn lên ánh mắt vật vã:
– Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con.
Rồi anh ấy ôm ghì lấy Bột, cố nén tiếng nấc.
Mình đứng bật dậy, cố không để mình khóc theo. Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Mình cũng đã từng nói với anh ấy: Con người mình buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy hiểu điều ấy.
Và chồng mình khoá facebook, ai tinh ý có thể thấy một tgian mình viết gì cũng không tag anh ấy vào nữa. Bọn mình ly thân, mỗi đứa một phòng . Mình nhắn cho chồng mình:
– Anh đừng bỏ facebook, em muốn nhìn thấy con, anh siêng up ảnh con nhé, hàng tuần sẽ cho hai anh em gặp nhau 1 lần . Xin lỗi vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này.
Lúc này mình khóc.
Ngày hôm sau ấy, chồng mình đi làm nhắn tin về rằng:
– Anh đi làm và đã nộp đơn lên toà án. Họ hẹn 15 ngày nữa gặp nhau trên toà để giải quyết. Thời gian ấy chúng ta tạm thời ly thân, sau đấy anh sẽ thuê nhà giúp cho em và con.
Mình nhắn lại lạnh lùng:
– Không cần đâu, em sẽ đi luôn, em tự lo được.
Hôm ấy trở trời con lại ốm, mình thu xếp đồ rồi nói với mẹ chồng là đưa cháu đi Hà Nội khám bệnh. Chuyện sau này êm xuôi sẽ nói sau.
Chồng mình chuyển vào tài khoản riêng của mình, rồi nhắn:
– Anh sẽ gửi thêm sau.
– Ok anh, em và con đi bây giờ.
Chồng mình im lặng.
Mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa. Mình gọi taxi, ôm con vào lòng, vô thức, cứ đi đã rồi tính. Nửa đường thì con lên cơn sốt, rồi nôn trớ trong xe, mặt tái đi. Ngoài trời giữa những ngày rét đậm. Mình hối lái xe chạy nhanh về bệnh viện Nhi Trung Ương.
Trời bắt đầu tối thì có mưa, bế con chạy vào viện, mưa và gió táp vào mặt lạnh buốt, cố ôm lấy con mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm 6 năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?
Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục. Con khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc. Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Quay sang bên cạnh, mọi người đều đủ bố mẹ bên cạnh con. Mình ứa nước mắt. Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng ta đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân. Tay xách nách mang, vừa ôm cho con ti vừa chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuốc rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, hơn 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của chồng mình. Đồng hồ đã gần 10h đêm.
Anh ấy nhắn:
– Em nghe máy đi.
– Em và con đang ở đâu?
– Anh sai rồi, em cũng sai rồi.
– Em về đi.
– Em ở đâu, anh đi đón.
Mình không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành lang bệnh viện. Gọi lại cho chồng mình:
– Em đang trong viện nhi, con ốm. Khám xong rồi. Giờ em mới cầm điện thoại.
– Em bắt xe cho con về nhà luôn nhé, về thấy tủ quần áo của em trống không, chẳng thấy em ngồi ở giường như mọi ngày, anh thấy sợ quá. anh gọi em mãi mà em không nghe. Anh lại càng lo, cứ nghĩ dại .
....
– Về đi, mai anh đi rút lại đơn.
Mình hiểu tâm trạng của chồng mình, có lẽ cũng như mình lúc này.
Mình tắt máy, lòng nhẹ tênh, sau tất cả, mình cần về. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng ta còn tình yêu cần gìn giữ.
Về đến nhà hơn 12h khuya. Cả nhà đã ngủ, còn chồng mình ngồi đấy, đón lấy con rồi bảo:
– Em qua quán ăn bát cháo đi cho ấm (quán cháo ngay sát nhà).
Mình làm theo vì bụng lúc này đã rống tuếch. Xong xuôi vào phòng, đặt con xuống giường, hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu, mình bật khóc, chồng mình ôm lấy mình rồi nói:
– Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt rồi. Ổn rồi, ổn rồi ...
Sau 1 tháng im lặng là cái ôm ổn rồi của chồng!
Thế đấy, có những quãng thời gian chẳng cần người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn ly hôn như vậy.
Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn ly hôn, cũng phải đến vài chục lần muốn "giết chết" đối phương. Vì chúng ta ai cũng có khuyết điểm. Sống chung một nhà là đã lột trần nhau toàn diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi cảm giác hối hận vô cùng vì lấy đối phương. Mình chắc các bạn cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Thắng được cái khoảng thời gian BỘC LỘ này thì chúng ta sẽ THẤU HIỂU và sẽ là HẠNH PHÚC. Nếu không chúng ta sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổi trẻ, đánh mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào!
Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ. Hi vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau!
Giờ thì ôm người đàn ông bên cạnh ngủ đi thôi.
#19
6 thời điểm khó khăn giúp bạn nhìn thấu được quy luật cuộc đời

Hàng ngày, chúng ta đều bận rộn với cơm áo gạo tiền mà quên mất rằng cuộc sống vẫn đang trôi qua ngoài kia, với những quy luật khắc nghiệt của nó. Sáu thời điểm sau là lúc bạn hiểu thấu những quy luật này!

1. Khi gặp hoạn nạn

Ngày thường, xung quanh ta là biết bao nhiêu anh em, bạn bè, ai cũng cười cười nói nói, thân thiết như chung một nhà. Đến khi ta gặp chuyện không may, có người nhiệt tình giúp đỡ, có người khoanh tay đứng nhìn, nhưng cũng không thiếu kẻ mượn gió bẻ măng. Bởi vậy, chỉ trong hoạn nạn, ta mới phân biệt được lòng người ngay giả, biết được ai là người quân tử, ai là kẻ tiểu nhân. Có như vậy, ta mới hiểu thế nào là "chọn bạn mà chơi".

2. Khi lâm bệnh nặng

Chỉ khi nào ốm đau liệt giường, ta mới thấm thía hết tầm quan trọng của sức khỏe. Sức khỏe là tài sản quý giá nhất của con người, những thứ khác đều chỉ đáng xếp sau. Nếu không có sức khỏe thì giàu sang, phú quý cũng đều là vô nghĩa. Chính vì thế, chỉ khi thoát cơn bạo bệnh, con người mới học được cách trân trọng sức khỏe, cũng như coi nhẹ của cải vật chất – những thứ mà ngày thường ta vẫn điên cuồng theo đuổi.

3. Khi bị mất chức quyền

Khi ta ở đỉnh cao danh vọng, chức trọng quyền cao thì luôn được săn đón bởi biết bao nhiêu người. Nhưng một khi quyền lực đã không còn trong tay thì cục diện hoàn toàn thay đổi. Những kẻ xu nịnh trước kia, nay nhìn thấy ta cũng coi như không quen biết. Những người tưởng chừng như anh em thân thiết bỗng cũng hóa xa lạ, lạnh lùng. Vì thế, dù có được công danh, bạn cũng đừng nên vội đắc ý trước những lời ngợi ca, tâng bốc. Hãy học cách sống khiêm nhường để không bị sự tự cao che mờ mắt, khiến ta trở nên ích kỷ và thiển cận.

4. Khi đã về hưu

Nhiều người sau khi về hưu mới có thời gian ngồi ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình. Tham gia công tác nhiều năm, vì ham chức ham quyền mà cấp trên chèn ép cấp dưới, vì muốn thăng quan tiến chức mà đồng nghiệp đấu đá lẫn nhau. Thế nhưng, những thứ đạt được cũng chỉ là vật ngoài thân, người mất đi rồi cũng chẳng mang theo được. Dù là lãnh đạo hay nhân viên, cấp trên hay cấp dưới, đến cuối cùng chẳng phải cũng đều về hưu sao? Sớm biết chẳng có gì khác nhau thì trước đây hà tất phải tranh đấu? Hãy làm tốt việc của mình, đối xử chân thành với người khác, đó mới là việc nên làm.

5. Khi rơi vào cảnh ngục tù

Con người có thể ngộ ra điều gì khi bị giam giữ trong bốn bức tường nhà ngục? Đó chính là "ác giả ác báo". Luật pháp không phải trò đùa, người làm việc xấu sẽ phải đền tội, chỉ là quả báo đến sớm hay muộn mà thôi. Nếu một người không chịu tu thân dưỡng tính, chỉ chuyên hãm hại người khác để tư lợi cá nhân thì sẽ có ngày chịu sự trừng phạt. Giam giữ - hình phạt tưởng chừng như nhẹ nhàng nhất cũng chính là cách tước đoạt đi thứ quý giá nhất của con người, đó là sự tự do.6. Khi sắp trút hơi thở cuối cùngTrớ trêu thay, lâm chung là lúc con người trở nên thông suốt nhất. Cuộc đời này quá ngắn mà cũng quá dài. Mọi ân oán tình thù đều chỉ như mây khói, ta hà tất phải cố chấp với chúng mà không học cách buông bỏ? Khi đã hiểu được đạo lý ấy cũng là lúc con người có thể nhắm mắt xuôi tay, ra đi thanh thản.
Theo Facebook Hòa Augustino
#20
Đi tìm hạnh phúc thật sự

Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc.

Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.

Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được.

Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: "Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài".

Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ quá, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: "Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi".

Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: "Tốt quá rồi!". Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: "Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?" – "Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!".

Lúc này, vị Đại sư cười và nói: "Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?".

Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?
SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội