"Mù màu"
Nếu chỉ nhìn từ phía sau lưng, mọi người nhất định sẽ nghĩ Tố Tố là một cô gái đẹp lạ lùng - thân thể cô tỏa ra một mùi hương cỏ mát trong, mái tóc dài đen óng như lụa chảy xuống tận eo... Nhưng khi đứng ra đằng trước, ai cũng thấy thất vọng, thậm chí có người còn giật mình sợ hãi.
Một vết chàm màu tím thẫm lan rộng từ gò má phải xuống cằm khiến cho Tố Tố từ một cô gái khỏe mạnh có làn da sáng mịn trở thành người xấu xí. Tố Tố càng lớn lên, vết chàm ấy lại càng rõ hơn.
Khi bạn gái cùng lứa tuổi xung quanh đã nhận được hoa hồng và những bức thư tình thì Tố Tố vẫn sống lặng lẽ trong bóng đen của vết chàm quái ác. Đến giai đoạn dậy thì, vết chàm càng lớn hơn, càng nổi bật hơn, Tố Tố chỉ còn biết dồn hết sức lực và tinh thần vào học hành và công việc.
Cô bắt đầu viết truyện ngắn gửi đăng trên các tạp chí tuần san, không ngờ giọng văn mộc mạc của cô nhanh chóng được mọi người đón nhận và khen ngợi. Có nhiều người con trai viết thư làm quen và đề nghị được gặp cô, nhưng khi thấy vết chàm họ đều lẳng lặng rút lui. Chỉ còn một người là Hải Tuệ.
Sau khi đọc truyện ngắn của Tố Tố, anh muốn thường xuyên viết thư trao đổi cảm tưởng của mình về tác phẩm với cô. Dần dần, 2 người trở thành bạn thân. Nhiều lần Hải Tuệ đề nghị gặp mặt nhưng cô đều kiếm cớ chối từ. Cô không còn đủ dũng khí để gặp mặt một người con trai nào nữa, lại càng không muốn mất đi một người bạn như anh.
Một thời gian sau, Hải Tuệ tốt nghiệp, quay về London thừa kế công ty của cha. Dù cho công việc bận ngập đầu, anh vẫn luôn dành thời gian theo dõi truyện của Tố Tố, vẫn giữ thói quen viết thư cho cô hàng tuần.
Tình cờ một lần xem phỏng vấn trên tivi, Tố Tố mới biết mặt Hải Tuệ. Cô thấy tim đập dồn, mặt đỏ bừng bừng. Trước đây cô chỉ biết Hải Tuệ là một chàng trai hài hước và tháo vát, không ngờ anh lại là một người đẹp trai và thành đạt như vậy.
Nhưng rồi cô sực tỉnh: Anh ấy hoàn hảo như vậy, sao có thể yêu mình được! Nếu muốn giữ được tình bạn tốt như bây giờ, tốt nhất là đừng bao giờ gặp mặt.
Từ hôm ấy, mỗi lần thấy Hải Tuệ trên báo hay tivi, Tố Tố lại rơi vào tâm trạng mâu thuẫn: Có tình cảm với anh nhưng lại không dám nghĩ đến, cô càng trở nên tự ti cực độ.
Thật ra sau mấy năm thư đi thư lại, Hải Tuệ cũng đã nảy sinh tình cảm, đó vừa là tình yêu vừa là sự ngưỡng mộ. Không lâu sau khi về London anh đã viết thư nói rõ với Tố Tố, nhưng không hiểu sao cô lại kiên quyết chối từ, thậm chí còn thôi không liên lạc khi thấy anh vẫn quyết tâm theo đuổi.
Anh hết sức băn khoăn, hai người đã chơi thân với nhau lâu như vậy, dù cô không thích anh đi chăng nữa thì gặp một lần cũng có mất gì đâu. Hải Tuệ nhờ bạn bè tìm hiểu xem Tố Tố có chuyện gì. Khi biết được nguyên do, Hải Tuệ đã nghĩ ngợi rất lâu.
Anh chưa vội viết thư ngay cho cô. Bạn bè nói rằng bây giờ tình cảm của Tố Tố còn tệ hơn, chuyên mục trên báo do cô gây dựng bấy lâu nay bỗng nhiên bị hủy, cô đang chán nản vô cùng. Hải Tuệ tự đặt mình vào thế giới đầy mâu thuẫn của cô, muốn xem xem nên đối mặt với sự thực ấy thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, Hải Tuệ quyết định...
Mấy ngày sau, Tố Tố nhận được thư của Hải Tuệ, anh nói đột nhiên mình mắc chứng mù màu, phải ra nước ngoài chữa bệnh. "Nhưng anh rất buồn, nghe nói bệnh mù màu không có thuốc chữa".
Tố Tố không dám tin vào mắt mình, Hải Tuệ mắc bệnh mù màu, nghĩa là anh sẽ không nhìn thấy vết chàm trên mặt cô. Cuối cùng cô đồng ý hẹn gặp anh. Cuộc gặp thật ngoài niềm mong đợi, từ đầu đến cuối anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa yêu thương.
"Đúng là anh ấy bị mù màu thật, vì khi khen mình anh ấy có chút giả tạo nào đâu". Cô nghĩ. Thế giới bỗng chốc trở nên tươi đẹp biết bao. Dù mới gặp lần đầu, nhưng cả hai đều có ấn tượng rất tốt về nhau.
Tố Tố lâng lâng trong niềm vui sướng. Đêm hôm ấy, Tố Tố không sao ngủ được. Cô thử đến soi gương - việc mà cô đã không dám làm từ nhiều năm nay. Chỉ thấy trong gương là một khuôn mặt rạng ngời lên vì hạnh phúc. Vết chàm vốn làm cho cô đau khổ, bây giờ dường như chẳng còn đáng sợ chút nào.
Hải Tuệ bắt đầu sống một cuộc sống của người bị mù màu. Anh nói quả cà tím có màu xám đen, anh mặc những chiếc áo lòe loẹt, hỏi Tố Tố cái này màu gì, cái kia màu gì y như đứa trẻ. Khi đi cùng anh trên phố, Tố Tố đã có thể bình thản trước những ánh mắt soi mói xung quanh. Chỉ cần người mình yêu thương không nhìn thấy vết chàm, đối với cô như vậy đã là quá đủ.
Không lâu sau, Tố Tố được bạn bè giúp đỡ đưa sang Pháp phẫu thuật. Vết chàm đeo đuổi cô suốt hai mấy năm trời cuối cùng cũng đã được xóa đi. Khi gặp lại Hải Tuệ, cô càng vui mừng hơn khi thấy anh không có vẻ gì là nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt mình: Vẫn nụ cười ấm nồng và ánh mắt dịu dàng như lần gặp đầu tiên.
Cùng Tố Tố đi thử váy cô dâu, Hải Tuệ sững sờ, suýt nữa thì anh buột miệng khen chiếc váy màu tím rất đẹp cô đang mặc. Anh muốn dùng tất cả những sắc màu đẹp nhất trên thế gian này để nói lên vẻ đẹp của cô. Nhưng anh cũng nghĩ, nếu Tố Tố không xóa được vết chàm kia, thì anh cũng vẫn yêu cô như lúc ban đầu.
TQ
Nếu chỉ nhìn từ phía sau lưng, mọi người nhất định sẽ nghĩ Tố Tố là một cô gái đẹp lạ lùng - thân thể cô tỏa ra một mùi hương cỏ mát trong, mái tóc dài đen óng như lụa chảy xuống tận eo... Nhưng khi đứng ra đằng trước, ai cũng thấy thất vọng, thậm chí có người còn giật mình sợ hãi.
Một vết chàm màu tím thẫm lan rộng từ gò má phải xuống cằm khiến cho Tố Tố từ một cô gái khỏe mạnh có làn da sáng mịn trở thành người xấu xí. Tố Tố càng lớn lên, vết chàm ấy lại càng rõ hơn.
Khi bạn gái cùng lứa tuổi xung quanh đã nhận được hoa hồng và những bức thư tình thì Tố Tố vẫn sống lặng lẽ trong bóng đen của vết chàm quái ác. Đến giai đoạn dậy thì, vết chàm càng lớn hơn, càng nổi bật hơn, Tố Tố chỉ còn biết dồn hết sức lực và tinh thần vào học hành và công việc.
Cô bắt đầu viết truyện ngắn gửi đăng trên các tạp chí tuần san, không ngờ giọng văn mộc mạc của cô nhanh chóng được mọi người đón nhận và khen ngợi. Có nhiều người con trai viết thư làm quen và đề nghị được gặp cô, nhưng khi thấy vết chàm họ đều lẳng lặng rút lui. Chỉ còn một người là Hải Tuệ.
Sau khi đọc truyện ngắn của Tố Tố, anh muốn thường xuyên viết thư trao đổi cảm tưởng của mình về tác phẩm với cô. Dần dần, 2 người trở thành bạn thân. Nhiều lần Hải Tuệ đề nghị gặp mặt nhưng cô đều kiếm cớ chối từ. Cô không còn đủ dũng khí để gặp mặt một người con trai nào nữa, lại càng không muốn mất đi một người bạn như anh.
Một thời gian sau, Hải Tuệ tốt nghiệp, quay về London thừa kế công ty của cha. Dù cho công việc bận ngập đầu, anh vẫn luôn dành thời gian theo dõi truyện của Tố Tố, vẫn giữ thói quen viết thư cho cô hàng tuần.
Tình cờ một lần xem phỏng vấn trên tivi, Tố Tố mới biết mặt Hải Tuệ. Cô thấy tim đập dồn, mặt đỏ bừng bừng. Trước đây cô chỉ biết Hải Tuệ là một chàng trai hài hước và tháo vát, không ngờ anh lại là một người đẹp trai và thành đạt như vậy.
Nhưng rồi cô sực tỉnh: Anh ấy hoàn hảo như vậy, sao có thể yêu mình được! Nếu muốn giữ được tình bạn tốt như bây giờ, tốt nhất là đừng bao giờ gặp mặt.
Từ hôm ấy, mỗi lần thấy Hải Tuệ trên báo hay tivi, Tố Tố lại rơi vào tâm trạng mâu thuẫn: Có tình cảm với anh nhưng lại không dám nghĩ đến, cô càng trở nên tự ti cực độ.
Thật ra sau mấy năm thư đi thư lại, Hải Tuệ cũng đã nảy sinh tình cảm, đó vừa là tình yêu vừa là sự ngưỡng mộ. Không lâu sau khi về London anh đã viết thư nói rõ với Tố Tố, nhưng không hiểu sao cô lại kiên quyết chối từ, thậm chí còn thôi không liên lạc khi thấy anh vẫn quyết tâm theo đuổi.
Anh hết sức băn khoăn, hai người đã chơi thân với nhau lâu như vậy, dù cô không thích anh đi chăng nữa thì gặp một lần cũng có mất gì đâu. Hải Tuệ nhờ bạn bè tìm hiểu xem Tố Tố có chuyện gì. Khi biết được nguyên do, Hải Tuệ đã nghĩ ngợi rất lâu.
Anh chưa vội viết thư ngay cho cô. Bạn bè nói rằng bây giờ tình cảm của Tố Tố còn tệ hơn, chuyên mục trên báo do cô gây dựng bấy lâu nay bỗng nhiên bị hủy, cô đang chán nản vô cùng. Hải Tuệ tự đặt mình vào thế giới đầy mâu thuẫn của cô, muốn xem xem nên đối mặt với sự thực ấy thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, Hải Tuệ quyết định...
Mấy ngày sau, Tố Tố nhận được thư của Hải Tuệ, anh nói đột nhiên mình mắc chứng mù màu, phải ra nước ngoài chữa bệnh. "Nhưng anh rất buồn, nghe nói bệnh mù màu không có thuốc chữa".
Tố Tố không dám tin vào mắt mình, Hải Tuệ mắc bệnh mù màu, nghĩa là anh sẽ không nhìn thấy vết chàm trên mặt cô. Cuối cùng cô đồng ý hẹn gặp anh. Cuộc gặp thật ngoài niềm mong đợi, từ đầu đến cuối anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa yêu thương.
"Đúng là anh ấy bị mù màu thật, vì khi khen mình anh ấy có chút giả tạo nào đâu". Cô nghĩ. Thế giới bỗng chốc trở nên tươi đẹp biết bao. Dù mới gặp lần đầu, nhưng cả hai đều có ấn tượng rất tốt về nhau.
Tố Tố lâng lâng trong niềm vui sướng. Đêm hôm ấy, Tố Tố không sao ngủ được. Cô thử đến soi gương - việc mà cô đã không dám làm từ nhiều năm nay. Chỉ thấy trong gương là một khuôn mặt rạng ngời lên vì hạnh phúc. Vết chàm vốn làm cho cô đau khổ, bây giờ dường như chẳng còn đáng sợ chút nào.
Hải Tuệ bắt đầu sống một cuộc sống của người bị mù màu. Anh nói quả cà tím có màu xám đen, anh mặc những chiếc áo lòe loẹt, hỏi Tố Tố cái này màu gì, cái kia màu gì y như đứa trẻ. Khi đi cùng anh trên phố, Tố Tố đã có thể bình thản trước những ánh mắt soi mói xung quanh. Chỉ cần người mình yêu thương không nhìn thấy vết chàm, đối với cô như vậy đã là quá đủ.
Không lâu sau, Tố Tố được bạn bè giúp đỡ đưa sang Pháp phẫu thuật. Vết chàm đeo đuổi cô suốt hai mấy năm trời cuối cùng cũng đã được xóa đi. Khi gặp lại Hải Tuệ, cô càng vui mừng hơn khi thấy anh không có vẻ gì là nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt mình: Vẫn nụ cười ấm nồng và ánh mắt dịu dàng như lần gặp đầu tiên.
Cùng Tố Tố đi thử váy cô dâu, Hải Tuệ sững sờ, suýt nữa thì anh buột miệng khen chiếc váy màu tím rất đẹp cô đang mặc. Anh muốn dùng tất cả những sắc màu đẹp nhất trên thế gian này để nói lên vẻ đẹp của cô. Nhưng anh cũng nghĩ, nếu Tố Tố không xóa được vết chàm kia, thì anh cũng vẫn yêu cô như lúc ban đầu.
TQ