KHOẢNG LẶNG

Started by peace, 23/07/08, 17:37

Previous topic - Next topic

peace

Tình cờ gặp lại em trong đợt đi công tác từ thiện ở quận Gò Vấp (TP.HCM), tôi như tìm lại đôi mắt và nụ cười đã theo tôi gần hết đời người...

Ngày đó, tôi tình cờ quen em khi em vừa chân ướt chân ráo lên thành phố tìm chỗ trọ học gần nhà tôi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là đôi mắt rất đẹp, trong sáng và long lanh chứa một trời hi vọng. Em hi vọng sau khi tốt nghiệp văn khoa sẽ về lại quê mình để truyền đạt những kiến thức văn học sâu rộng cho học sinh nghèo nơi đây. Còn tôi lúc đó là một cậu sinh viên năm 2 Đại học Luật, đẹp trai, con một gia đình bề thế ở thành phố.

Trong hai năm yêu nhau, chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp và đã mơ ước đến một gia đình đầm ấm với những đứa con được sinh ra từ hạnh phúc sau khi hai đứa tốt nghiệp ra trường.

Thế nhưng, gia đình tôi đã không đồng ý ngay từ khi tôi dẫn em về giới thiệu. Gia đình phản đối kịch liệt vì em là một cô gái nông thôn, sinh ra trong gia đình nông dân. Họ đã nhắm cho tôi một chỗ môn đăng hộ đối sau khi tôi tốt nghiệp và không muốn em trở thành rào cản trên bước đường tương lai của tôi.

Để ngăn cản, gia đình âm thầm làm thủ tục đưa tôi ra nước ngoài tiếp tục việc học. Khi tôi biết được sự việc thì chỉ mọi thứ đã trễ. Em an ủi và khuyên tôi nên làm đẹp lòng ba mẹ, cũng như em sẽ chờ tôi trở về.

Nhưng cuối cùng tôi không làm được điều mình hứa. Thời gian đầu chúng tôi giữ liên lạc với nhau và qua trang thư mọi khoảng cách về địa lý dường như không còn tồn tại. Nhưng một năm sau em bỗng nhiên bặt vô âm tín, bao nhiêu thư từ tôi gửi em đều bị trả lại vì không người nhận. Tôi gần như tuyệt vọng và cố tìm mọi cách để biết tin em, nhưng tất cả đều vô vọng. Tôi mất hẳn liên lạc với em!

Sau đó, gia đình tôi cho biết em không đợi đến ngày ra trường mà đã nghỉ học và lên xe hoa với một công tử hào hoa không kém gì tôi. Tôi đã hận em đã nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc do chính em mang lại cho tôi. Suy nghĩ ấy làm tôi cố lao vào học để quyết tâm trả thù của mình.

Về nước, tôi lấy vợ theo sự sắp đặt của gia đình và hài lòng với sự thành đạt của mình trong xã hội. Song, tôi luôn tìm kiếm em vì muốn thấy em phải hối tiếc khi đã rời bỏ tôi.

Bao năm trôi qua, mái đầu xanh đã bắt đầu nhuốm bạc nhưng tôi vẫn hận em. Nhưng càng hận bao nhiêu thì tôi biết mình vẫn còn yêu em bấy nhiêu. Không biết bao đêm tôi đã không ngủ được vì nhớ đôi mắt ngày ấy?

Mãi đến sau này trước khi mất mẹ tôi mới nói ra sự thật: khi biết tôi và em vẫn còn liên lạc với nhau, mẹ tôi đã tìm đến em. Sau buổi nói chuyện đó, vì lời hứa với bà và vì tương lai của tôi, em đã quyết định âm thầm rời khỏi cuộc đời tôi!

...Hình như ông trời đã sắp đặt tôi gặp lại em khi chúng tôi cùng đi làm công tác xã hội. Cuối buổi làm việc tôi nán lại gặp riêng em. Hai đứa dạo bước trong khuôn viên của viện mồ côi. Em không nói nhiều về mình, chỉ kể về những mảnh đời bất hạnh của các em trong  viện cô nhi này.

Thì ra trong khi tôi tìm kiếm em thì em vẫn ở ngay sát tôi trong thành phố này. Trong khi tôi tự mãn về gia đình, về địa vị của mình và hận em thì em lại âm thầm gửi cả cuộc đời để chăm lo những mảnh đời bất hạnh. Mái ấm của em là viện cô nhi và hạnh phúc của em là đem lại niềm vui cho các em nhỏ nơi đây.

Gặp lại nhau khi hai mái đầu đã bạc. Trước em, tôi cảm thấy mình quá ích kỷ và nhỏ bé. Xin hãy thứ tha và cho tôi một khoảng lặng để giữ mãi hình ảnh em trong suốt phần đời còn lại của mình!

T.
Vẫn em là những ước mơ
Vẫn em là những câu thơ cho tình
Vẫn em là những dáng hình
Đi trong đông gió một mình: vẫn em

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội