Em đừng ra bán mùa thu

Started by saos@ngmo, 09/07/06, 00:24

Previous topic - Next topic

saos@ngmo

Nhóc rời hiệu sách cũ, mệt bã bời. Tự dưng hôm nay đông khách, nhóc phải chạy lăng xăng giúp người ta tìm sách, tính tiền và ... cười. Mỏi rã chân, lại cộng thêm mấy bài thi ban sáng khiến đầu nhóc chỉ nghĩ đến cái giường. Nhưng nhóc chợt nhận ra, guồng xe không đưa nhóc đến con đường về nhà. Ừ, cũng phải ghé thăm anh chút chứ nhỉ, chắc chắn anh còn làm việc.
Nhóc mở cổng dắt xe vào rồi nhảy từng bậc một lên gác xép. Chiếc cầu thang gỗ rung lên bần bật. Anh gọi trò này của nhóc là " cơn địa chấn" một cách sợ hãi ( giả vờ ), nhưng mặc kệ, nhóc thích xuất hiện như thế. Đúng như nhóc đoán, anh đang say sưa bên chiếc máy tính, giật mình quay lại, thấy nhóc bčn nhe răng cười:
_ Nhóc, làm về rồi à? Đợi anh chút!
Nhóc dạ rồi nhắc ghế ngồi xuống cạnh anh, biết thừa cái " đợi chút" của anh là ... 1 ly nước lọc. Lần nào cũng thế, riết rồi quen. Anh bảo " nhóc khác mọi người, nước anh rót mời, nhóc đều uống hết, anh thích vậy!"
Uống 1 hơi nửa ly nước, nhóc nhoẻn cười:
_ Web anh làm đến đâu rồi?
_ Những ý tưởng dần hiện rő rồi nhóc ạ, càng làm càng nãy ra nhiều ý hay, mê lắm...
Nhóc thấy ngọn lửa say mê trong mắt anh, rất mạnh mẽ!
_ Anh, em đói! Anh ăn tối chưa?
_ Chưa, anh không thấy đói, nhóc chưa ăn à?
_ Dạ chưa, hôm nay em mệt nữa, tự dưng hôm nay đông khách quá!
Vậy nhóc uống hết ly nước rồi về kiếm cái gì ăn, sau đó ngủ một giấc. Anh vừa nãy raq một ý, anh làm việc tiếp đây!
Anh ngồi vào máy và bắt đầu rẽ chuột. Nhóc thấy như có cái gì bực bội nghẹn ứ trong cổ. Sao anh khô khan thế, cái ý muốn rũ anh đi ăn chút gì đó rő ràng như vậy chẳng lẽ anh không biết? Lại không them hỏi han, quan tâm khi nhóc than mệt nữa. Hừ, điên thật. Nhóc dằn dỗi ly nước còn nữa xuống bàn rồi gọn lỏn " Thôi, em về!" Anh vẫn không ngước lên, dặn với theo " Tắt dùm anh bong đčn phía trước, anh không muốn ai làm phiền!"
Nhóc phi ba bậc thang một xuống rồi tắt đčn, dắt xe ra cổng. Chán, buồn bực và cảm giác mệt mỏi lúc nãy ùa về. Biết thể chẳng thčm ghé vào, về nhà luôn cho rồi. Dưới anh đčn đường, chợt nhóc thấy một phong bì màu hồng nhỏ xíu trong giỏ xe mình. Ngạc nhiên nhóc mở ra xem:
Này cô em nhỏ
Rao bán mùa thu
Tôi mua một ít
Sao em chối từ ?
Bần thần một lúc, nhóc phì cười. Chỉ có anh chứ chẳng ai khác vì anh từng nói nụ cười của nhóc giống mùa thu – mùa thu tỏa nắng! Hôm nay bày đặt làm thơ cơ đấy, kinh thật! Chắc lợi dụng lúc đi lấy nước, lén bỏ vào giỏ xe nhóc. Cách quan tâm này cũng hay đấy chứ! Nhóc lôi điện thoại ra nhắn tin " Bán cho anh một ít mùa thu nč. Mất công nói em kẹo kéo!" Rồi đạp xe đi, mỉm cười.
--- *** ---
Nhóc buồn và tức nữa. Kết quả những bài thi không như ý múôn, đã thế còn đụng phải con ông chủ, đáng ghét! Gã suốt ngày lầm lì, rất ít nói. Từ ngày nhóc vào làm thêm cho hiệu sách này, chưa bao giờ thấy gã nở một nụ cười. Hồi chiều, người ta lựa sách rồi quăng lung tung trên sạp gỗ. Nhóc gom lại được một chồng cao ngất, tính mang đi sắp xếp lại trên kệ cho gọn. Vừa quay lại thì nhóc đụng ngay phải gã đang trong nhà đi ra, sách rơi tung tóe. Nhóc lắp bắp xin lỗi rồi cuối xuống nhặt từng cuống sách. Gã chẳng thčm nhìn nhóc, cũng chẳng thčm nói lời nào, lầm lì giúp nhóc xếp những cuốn sách vào kệ. Nhóc chưa kịp cảm ơn thỉ gã bỏ đi ra ngòai cửa, rớt lại câu lãu bàu đủ cho nhóc nghe "Bán hàng mà mặt như đưa đám thế ai thčm mua?" Tức điên. Nhóc muốn gào vào mặt gã "Tôi đang buồn, sao cười toe toét được? Mà anh tưởng mặt anh không như đưa đám chắc?" May mà nhóc kìm được.
Xách tòng teng chiếc bịch xốp có 2 ổ bánh mì, nhóc dựa lưng vào cổng nhà anh nhắn tin "Anh, xuống nhà ăn bánh mì với em!" Lát sau thấy anh lò dò đi xuống, tóc rối như tổ quạ.
_ Nhóc, sao không lên đó mà bắt anh xuống vậy?
_ Trên đó toàn không khí làm việc, ngột ngạt lắm. Hôm nay em thích ăn dưới này.
Anh mở cổng rồi dắt xe vào cho nhóc. Bên hông nhà anh có 1 chiếc xích đu bằng Fe, tróc sơn nham nhở nhưng vẫn đu đưa được. Nhóc ngồi xuống trong khi anh vào nhà lấy nước, nhóc nhâm nhi ổ bánh của mình.Anh trở ra, ngồi xuống cạnh nhóc và gặm bánh. Không ai nói với ai một lời nào. Nhóc nhớ đến bài thi và bộ mặt đáng ghét của gã con ông chủ, thấy bực mình, không muốn mở miệng. Anh cũng ngồi im, chắc lại nghĩ về trang web đang design dở dang. Ăn hết ổ bánh, uống cạn ly nước lọc, nhóc phủi những vụn bánh dính trên áo rồi đứng dậy " Thôi, em về!" Anh cũng đứng dậy " Ừ, nhóc về! Anh lên làm tiếp đây, đóng cổng dùm anh." Hôm nay bực mình nhiều rồi, không thčm bực anh nữa,có lẽ nhóc đã quen dần với sự khô khan này. Dắt xe ra, khép cổng, đang tính đạp đi thì dưới ánh đčn đường, nhóc lại phát hiện thêm 1 phong bì màu hồng. Chà, gì nữa đây?
Lòng tôi sương mù
Nên cần chút nắng
Em đang nghĩ gì ?
Sao hoài im lặng ...
Ôi, vậy ra anh cũng biết nhóc buồn cơ đấy. Thế mà nhóc tưởng anh chỉ nghĩ đến công việc. Với nhóc, bây nhiêu là đủ. Mỉm cười và chiếc xe đạp nhẹ nhàng trôi.
--- *** ---
Mấy hôm nay anh biến đâu mất tiêu. Nhà khóa cổng, điện thoại cũng tắt máy. Nhóc nhắn mấy tin nhưng không thấy anh reply. Nhóc tức điên! Đầu nhóc lúc nào cũng đủ thứ ý nghĩ, trường hợp có thể xảy ra đến cho anh. Rồi tự sĩ vả mình, không, anh không gặp chuyện gì xấu cả. Nhưng không thì tại sao anh không liên lạc với nhóc?
Chị ơi, chị thối lộn tiền cho em rồi, dư đến 20 ngàn nč.
Nhóc giật mình, nhận tiền từ tay cô bé khách quen, cám ơn rối rít. Tệ thật, đầu óc cứ lung tung chẳng thể tập trung làm việc được. Ước gì anh hiện ra ngay trước mặt lúc này , nhóc sẽ nhéo cho anh bầm mình ... Chợt nhóc thấy một cảm giác ngột ngạt khó tả. Quay lại, gã con ông chủ khoanh tay dựa vào kệ sách quan sát nhóc. Cái ánh mắt ấy nhóc không thích chút nào, nó có vẻ soi mói và khó hiểu. Đáng ghét thật, nhóc hừ mũi rồi tiếp tục làm việc, chẳng thčm để ý gã nữa.
Hết giờ làm, nhóc mệt mỏi dẫn xe ra về,chợt phát hiện trong giỏ xe có một phong bì màu hồng nữa. Nhóc mừng húm, vồ lấy, mở ra:
Tôi không giàu lắm
Chỉ có con tim
Bán cho tôi nhé
Mùa thu tôi tìm
Thoáng ngẩn ngơ, thế nghĩa là gì nhỉ? Một lời tỏ tình chăng? Nhóc thấy má mình nóng bừng lên. Anh cũng tệ thật, ghé mà chỗ nhóc mà chẳng nói tiếng nào.
--- *** ---
Nhóc ngồi trong lớp, mãi suy nghĩ vẫn vơ về anh. Hôm ấy là một ngày mùa thua đầy nắng, anh ghé hiệu sách, lục lọi, ngó nghiêng.
_ Nhóc, em có cuốn nào của Puskin không?
_ Ơ vâng, đợi em chút. Anh cũng thích Puskin à?
_ Thích chứ, "một nhà thơ phong phú, đầy hương vị Nga, thấm đẫm tinh thần thời đại" mà. Anh mới chỉ có "Gửi tới Xibiri" và "Con đầm bích" thôi.
_ Ở đây có cuốn "Con gái viên đại úy" nč. Em cũng thích Puskin lắm.
Chợt anh ngắt ngang câu chuyện:
_ Nhóc có nụ cười rất xinh, giống như mùa thu tỏa nắng!
Nhóc bối rối nhưng nhanh chóng chữa thẹn được ngay:
_ Em đang rao bán mùa thu đây, anh có mua không?
_ Mua, bất cứ giá nào cũng mua.
Từ hôm đó, nhóc và anh trở nên thân thiết 1 cách tự nhiên. Mãi suy nghĩ mà tan học lúc nào không hay, nhóc vội vàng xếp sách vở rồi lững thững đi về phía nhà xe. Phát hiện thêm m6ọt phong bì màu hồng nữa trên giỏ xe, nhóc giật mình nhìn quanh. Anh ghê thật, trường nhóc mà cũng dám vô.
Mùa thu có gió
Gió lùa tóc em
Mùa thu có nắng
Nắng vàng mắt em
Nhóc thấy vui. Nhóc đạp xe đi giữa mùa thu, mắt lung linh màu nắng.
--- *** ---
Nhóc mở mắt, ngồi dậy. Căn phòng ngập nắng. Sau khi vệ sinh cá nhâ, nhóc cầm bình tưới ra trước chăm sóc chậu cúc vàng yêu quý. Lại thêm 1 phong bì hồng nữa, lúc này kh6ong ở trong giỏ xe mà nằm ngay trong chậu cúc.
Em đừng rao nữa
Kẻo người khác mua
Tôi van em đấy
Xin em đừng đùa
Ơ, thế này có nghĩa là ghen à? Mà nhóc có cười với anh đâu kia chứ, chỉ là bạn bč và khách mua hàng thôi. Nhóc vào nhà bày năm chiếc phong bì đã nhận được ra xem. Nếu ghép vào thì nó là một bài thơ hẳn hoi nhé, lại rất hay nữa! Chợt chiếc điện thoại rung lên bần bật, có tin nhắn từ 1 số lạ hoắc. "Anh đây, lên Classic nhé, anh chờ." Vui thật, nhóc nhảy cò cò đi thay đồ. Nhóc hát líu lo và quên thắc mắc sao anh không điện từ số cũ.
Vừa thò đầu vào là thấy anh đưa tay ngoắc ngắc, cười tươi rói.
_ Nhóc lại đây, hôm nay anh khao, web anh làm xong rồi, mới nhận được thù lao, cũng khá lắm!
_ Chúc mừng anh, mai anh lại bắt đầu 1 web mới chứ?
_ Ừ, mấy hôm nay anh đi thu nhập tài liệu chuẩn bị cái mới. Anh mất điện thoại rồi, cả sim, tức thật!
_ Hčn chi em nhắn tin và gọi quá trời mà không thấy anh trả lời. Ŕ, không ngờ anh cũng lãng mạn ghê!
_ Lãng mạn? Sao nhóc nói thế?
_ Những chiếc phong bì màu hồng... Một bài thơ rất hay ...
_ Phong bì nào? Bài thơ nào? Anh không biết thật mà!
_ Thật không? Anh không gửi cho em bài thơ nào à?
_ Mấy bữa nay anh ở Ban Mê tìm tài liệu, có liên lạc được với em đâu!
Nhóc bần thần:
_Vậy cuối cùng là ai nhỉ?
Anh ngồi trước măt, nụ cười quen thuộc phút chốc bỗng trở nên xa lạ.
Trong góc khuất của quán, một ánh nhìn như xoáy lấy nhóc. Gương mặt đó lầm lì, nhìn rất ghét. Nếu ngồi gần thật gần, có thể nghe tim gã rên lên nho nhỏ "Em đừng rao bán mùa thu!"

Phạm Vũ Ngọc Nga

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội