Làm nổi Blog bằng "góc nhìn... bẩn"?

Started by saos@ngmo, 26/11/06, 15:14

Previous topic - Next topic

saos@ngmo

Một cô bé từ TP.HCM ra Hà Nội, sau vài ngày rong chơi, chiều tối ngày 22/11 đã tung lên blog của mình đầy những lời chê bai Hà Nội làm muối mặt cư dân Hà Thành. Thế là một trận "mạng chiến" bùng nổ.

Chỉ vài giờ đồng hồ sau, blog của cô bé Sài thành này nhận đến 8231 comment (phản hồi) và chỉ trong nửa giờ từ khi blog được tung lên, có đến 17.400 người vào xem blog. (Chỉ cần search Google cụm từ "Bé Crys" là có thể tìm thấy Blog Yahoo 360 của cô bé này.)

Mặc dù cô bé đã "đóng cửa" blog của mình để "chạy trốn", nhưng vẫn không tránh khỏi luồng phản ứng trên mạng mà ngay cả trước khi viết, cô bé cũng không ngờ lại bị "đánh" dữ vậy. Tung tích của cô bé đã được tìm ra, cùng số di động, điện thoại cố định và địa chỉ nhà. Tất cả được post lên mạng. Tại sao chỉ với một bài viết không đầy 500 từ mà lại gây phẫn nộ như thế?

http://vietnamnet.vn/cntt/2006/11/637224/

saos@ngmo

Nội dung:

Fucking (?!) Hà Lội

    Hix liều mạng viết những dòng này ngoài tiệm net ở khu phố cổ, mặc cho con mẹ chủ tiệm ngó mình trâng trâng. Tớ có viết xong mà bầm dập mình mẩy thì mọi người hiểu cho nhé.

    Để hiểu tại sao tớ lại bực bội như vậy, mong các bạn thông cảm rằng về chủ quan, tớ đã là một con người kỳ thị.

    1. Tớ phân biệt bọn thành phố với bọn tỉnh lẻ đua đòi.

    2. Tớ phân biệt bọn thành phố sành điệu với bọn thành phố ra vẻ sành điệu.

    3. Tớ phân biệt Saigonese và mọi citizen khác.

    Ngày 1:

    Ngày đầu tiên mọi việc rất khả quan, khách sạn đẹp, cổ kính cũ kỹ, staff dễ thương ác.

    Có điều, bất đồng ngôn ngữ. Nói cái gì cũng phải nói thật chậm, và tớ đành nhịn đói cho đến khi có được món ăn mà mình có thể ăn được. Đó là món bún-riêu-có-thịt-bò-tái T___T

    Đã cố gắng để tìm mua được cơm tấm, nhưng ở HN không ai hiểu cơm tấm là cái gì cả. Không có cơm tấm, thậm chí họ không biết cơm tấm là cái gì!!!!! Staff ở khách sạn bảo rằng bây giờ người ta ăn cơm "tám", cơm là từ gạo tên là "Tám", gạo dẻo thơm ngon gì đấy. Tớ bảo, ko, đó là cơm làm từ hạt tấm, hạt gạo nát nát nhuyễn nhuyễn ấy. Thế là... "thời buổi này ai còn ăn cái thứ gạo chất lượng kém đó nữa, người ta chỉ ăn gạo dẻo thơm thôi em à" T___T

    Ngày 2:

    Ngày kinh khủng với 1 tô phở nhạt thếch, không ai hiểu cái tương đen mình cần bỏ vào phở cho nó có mùi vị là cái khỉ gió gì, vậy là xem như pó tay rùi. Không phở, không cơm tấm, không bún riêu.

    Thức uống còn khủng hơn. Vào một quán gọi Mocha cà phê nó vác ra cho Mocha bốc khói T___T

    Hỏi có sữa tươi bỏ cà phê không, y như rằng, mắt chữ O mồm chữ U, "sữa tươi sao lại bỏ cà phê, bọn anh chỉ có cà phê sữa đá thôi". Và tiếp, "vậy thôi cho em một ly pạc sỉu". "Em nói cái gì cơ, bà xíu à"

    Lạy chúa. Kiểu này tớ đã gầy sẽ càng gầy hơn. Hà Nội ko phải là nơi thích hợp cho những người Sài Gòn kén ăn!

    Chưa hết, internet ở phố cổ đúng là tra tấn. Tớ đã vào các quán cà phê wi-fi (một số ít những nhân viên ở đây mới có thể hiểu wi-fi là cái gì), ngồi uống no nê bụng nước và nhìn cái chất lượng net chán chết không đủ để duyệt web T___T

    Phố sá cũ kỹ, dơ bẩn, xấu xí. Được cái trong lành, ít khói bụi. Xe cộ thì hầu như là xe số, hiếm hoi mới kiếm được một chiếc tay ga. Dân HL chủ yếu chạy vespa thay cho Dylan, SH, và vespa thì vẽ xanh vẽ đỏ. Sáng nay còn bị stuck in khu Khương Thượng, một cái khu nhà đánh số lộn xộn và phải trả 30k cho xe ôm vì chính nó cũng ko biết đường và chở mình đi lòng vòng, hỏi mỏi cả miệng.

    Ngày hôm nay qua xong là khoẻ. Ngày mai tớ đi ra cửa khẩu. ngay khi nhận đủ 50 con Mokona nhồi bông tớ sẽ bay ngay máy bay về Sài Gòn.

vovavietnam

Có nhiều cách để tự nhổ vào mặt mình , nhưng cách nhanh nhanh nhất là ngửa thẳng mặt lên trời mà nhổ.
Viết Blog thì hơi tốn công hơn.

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội