Viết cho mùa hoa nhớ

Started by tùng anh, 25/06/08, 00:34

Previous topic - Next topic

tùng anh

Viết cho mùa hoa nhớ


Hè đến! Đã hai mùa phượng đi qua và cũng hai mùa hoa anh rời xa em.

Em - một đứa con gái không xinh đẹp, chẳng dễ thương, không hề nổi bật cũng chẳng mấy dịu dàng nữ tính. Suốt bốn năm đại học, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có người yêu hoặc đơn giản là một người để mong nhớ vu vơ vào những khi một mình lặng lẽ.

Em chẳng tin con trai, chẳng tin vào những câu chuyện tình yêu lãng mạn hay những chuyện tình đẹp như cổ tích vì cuộc sống này đối với em nó đầy thực tế, điều vốn dĩ luôn hiện hiện mà chẳng mấy ai không chấp nhận. Nhưng bỗng một ngày không hẹn trước, anh xuất hiện, thay đổi cuộc sống em, thay đổi suy nghĩ em. Anh đến như một điều tất yếu mà cuộc sống ban tặng cho em, với một trái tim chân thành, ấm áp nhẹ nhàng làm tan chảy tảng băng vô hình bấy lâu bao phủ trái tim em.

Anh chỉ cho em cách để nhìn thấy màu hồng trong cuộc sống, cách yêu những chùm phượng thắm trên cành, yêu một cái kén nhỏ đang ẩn mình chờ hóa bướm. Anh hay gọi em là "sâu nhỏ", một con sâu thường lấy cái vẻ ngoài xù xì để bảo vệ thân thể yếu ớt bên trong.

Nhưng bên cạnh anh, em không cần phải tỏ ra mình mạnh mẽ, em có thể là chính em, là một đứa con gái biết cần bờ vai anh vững chãi những khi rơi vào hụt hẫng. Và cũng như bao nhiêu người đang yêu trên thế giới, em mơ mộng cùng anh thêu dệt một tương lai trải đầy hoa, một thiên đường hạnh phúc dành riêng cho hai đứa. Những mơ ước đó không phải là phi thực tế vì nó được dựa trên sự cố gắng, sự vun đắp của chúng ta, từng ngày, từng ngày một.

Em còn nhớ như in ngày anh đưa em về ra mắt mẹ. Em hồi hộp, lo âu mất cả một tuần từ khi anh nói. Dường như đó cũng là một điều dự báo trước cho cơn sóng cuộc đời em. Mẹ anh chỉ lạnh lùng nói một câu: "Hai đứa yêu nhau bác không ngăn, nhưng chuyện tiến tới hôn nhân là không thể, tuổi con khắc tuổi N!"...

Không biết bao nhiêu đêm giấc ngủ hành hạ em, em không khóc, em cố gắng giữ lấy sự bình thản để đối diện với anh, đối diện với một sự thật không thể nào thay đổi: em phải mất anh! Em bình thản để cất giữ chiều sâu đang đổ vỡ trong lòng, bình thản để anh ra đi không mang theo nhiều đau khổ. Em biết có mấy ai không phải vượt qua thử thách tình yêu nhưng đứng trước cơn sóng này em thật sự thấy mình bất lực.

Anh thương mẹ và là người con trai có trách nhiệm lớn với gia đình nên cuối cùng gia đình là sự lựa chọn của anh. Em không giận anh vì em biết tình yêu anh dành cho em vẫn không thay đổi. Anh không có lỗi, em không có lỗi, tình yêu của chúng ta không có lỗi nhưng tất cả gói lại một nỗi đau đè nặng trái tim em. Em không bắt buộc mình xóa sạch ký ức về anh vì em muốn anh trở thành miền nhớ...

Em đã để anh ra đi vì một lẽ rất giản đơn: em yêu anh!


Hailua141
Đến đây một khắc tương phùng
Tri nhân tri kỷ ngại ngùng làm chi?
Đến đây một khắc ca thi
Dù mai không gặp xin ghi vào lòng

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội