Tôn Ngộ Không 3 lần đánh Bạch Cốt Tinh

Started by Hotboi, 06/07/11, 20:06

Previous topic - Next topic

Hotboi

Trải qua bao cuộc bể dâu
Khiến đường quốc lộ từ lâu hóa rừng
Đường Tăng nước mắt rưng rưng
Ngồi ngựa lâu quá, mông sưng mất rồi
Phải qua được mấy quả đồi
May ra đến chỗ có người, nghỉ đêm
Nhưng giờ, trời đã nhá nhem
Đêm nay chắc lại "chơi games" trong rừng
(Hồi tết được Bồ tát mừng
Tuổi cho cái điện thoại dùng Androi)
Đường Tăng xuống ngựa rồi ngồi
Lên một tảng đá, tìm xôi trong hòm
"Tiên sư Con lợn béo tròn
Gói xôi ông giấu, mày chôm mất rồi"
Bát Giới chưa kịp giả nhời
Ngộ Không đã tát sưng môi, méo mồm
Ngộ Tĩnh thấy vậy cũng run
Lấy ngay chai nước Ikul đưa thầy
Bỗng đâu trời kéo đen mây
Ùn ùn gió giật rung cây trên đầu
Ngộ Không cảnh giác nhắc mau
Coi chừng yêu quái ở đâu bắt thầy
Dứt lời, trời bỗng quang mây
Gió lại nhè nhẹ heo may chớm mùa
Bát Giới nghĩ Ngộ Không đùa
Xúi sư phụ niệm Kim cô xiết đầu
Ngộ tĩnh được thể càu nhàu:
"Anh làm gió thổi, rụng râu em rồi!"
Đường Tăng vẫn tiếc gói xôi
Lấy tay xoa bụng, nhìn trời mà than:
"Ở đây chẳng có xóm làng
Làm sao xin được cơm rang mà dùng"
Ngộ Không ra bộ ung dung:
"Cái chuyện cơm nước thầy đừng có lo
Trong rừng có nhiều đào to
Con hái vài quả, ăn no ngay mà"
Bát Giới thấy vậy kêu la:
"Ăn đào xót ruột chết cha, hỡi thầy
Anh ấy có phép cưỡi mây
Nhảy ba, bốn cái đến ngay xóm làng
Thế nào chả có cơm rang
Ăn no thì mới dễ dàng thỉnh kinh"
Đường tăng cất giọng chân tình:
"Ngộ Không, con hãy hết mình vì ta
Dù rằng làng xóm hơi xa
Đến xin vài bát đặng mà cầm hơi
Hoa quả thầy sợ lắm rồi
Thuốc sâu mà dính, chết tươi.... báu gì
Thôi thì con cứ đi đi
Nơi đây chẳng có chuyện gì mà lo"
Ngộ rằng: "Yêu quái sờ sờ
Nó vừa đánh võng nãy giờ đấy thôi"
Bát Giới bị đánh sưng môi
Vẫn đang hậm hực, mở lời gièm pha
"Anh ấy vốn ngại đi xa
Mới đem cái lũ yêu ma dọa thầy"
Ngộ Không tức giận lắm thay
Rút ngay Thiết Bảng cầm tay mà rằng:
"Thằng ôn Bát Giới nói xằng
Ông cho một gậy rơi răng bây giờ!
Yêu quái là thật chẳng đùa
Nó chuyên rình bắt thầy chùa về ăn
Bởi vì thiên hạ đồn rằng
Đường Tăng hồi nhỏ ăn măng rất nhiều
Lại kiêng hành, ớt, tỏi, tiêu
Da thịt rất mát, có nhiều Vitamin
Ăn một miếng nhỏ zin zin
Tuổi thọ chỉ kém mỗi mình Như Lai
Chuyện đó là thật chẳng sai
Tao mà đi vắng, lấy ai trông thầy?"
Ngộ Tĩnh bĩu mỏ nói ngay:
"Huynh coi bọn đệ như 2 con gà
Thầy là thầy của chúng ta
Nhiệm vụ bọn đệ cũng là giống huynh
Đại ca đừng nói linh tinh
Xin cơm về sớm bọn mình còn xơi "
Dù có mồm năm miệng mười
Một mình cãi nổi 3 người được chăng?
Ngộ Không chẳng nói chẳng rằng
Kéo 3 người lại, xếp hàng cạnh bên
Thiết Bảng vạch đất vẽ liền
Một vòng tròn cỡ 10 viên gạch tàu
Dặn rằng: "Chớ có đi đâu
Cứ ngồi trong đó, tôi mau quay về"
Nói rồi quần áo chỉnh tề
Quay về phương Bắc nhấn đề, rồi ga
Thoắt cái hình bóng khuất xa
Tốc độ hơn cả Honda phiu chờ
Ngộ Không đi được nửa giờ
Bỗng đâu dưới núi có cô gái Mường
Vừa đi vừa hát, dễ thương
Giọng ngọt như thể pha đường gluco
Tay trái xách một cái bô
Tay phải xách một giỏ đồ thức ăn
Bát Giới bản tính Ga lăng
Nhìn thấy gái đẹp nhăn răng ra chào:
"Chả hiểu duyên số thế nào
Ở trong rừng vắng, may sao gặp nàng"
Ngộ Tĩnh sấn tới sỗ sàng:
"Có phải yêu quái đi ngang chỗ này
Khôn hồn thì hiện hình ngay
Ông cho một trượng, hồn mày lìa thân"
Đường Tăng tiến lại can ngăn
"Con gái xinh thế sao nhầm quỷ ma"
Thế rồi vừa mắng vừa la
"Cái thằng Ngộ Tĩnh đúng là ....đại ngu
Người ta cả kiếp đi tu
Mấy khi gặp gái đẹp như thế này
Vậy mà mày nỡ ra tay
Phạm phải trọng tội, số mày mọt gông"
Cô gái má đỏ hồng hồng
Kể rằng : "Đi viện thăm ông mới về
Đồ ăn ông đã "cá chê"
Thôi thì Sư phụ cầm về mà ăn
Để lại thì cũng đem quăng
Cho chó ăn tối, chi bằng mời ông"
Đường Tăng cảm động trong lòng
Ngờ đâu chân đã ngoài vòng tránh yêu
Cô gái sắp sửa làm liều
Bắt Đường Tăng để kho tiêu, ăn dần
Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân
Trên cao nhìn xuống thất thần hét lên:
"Yêu quái khai rõ họ tên
Để ông đây biết, ghi lên mộ mày"
Nói rồi Thiết Bảng đập ngay
Cô gái ngã xuống, hồn bay lên trời
Đường Tăng dở khóc, dở cười
Quay ra niệm chú cho vơi nỗi buồn
Bỗng thấy trời đất quay cuồng
Ngộ Không đau đớn miệng luôn van nài
Rằng: "Yêu quái thật chẳng sai
Bởi vì nó mượn hình hài thường dân
Nên Sư phụ mới nhìn nhầm
Đừng niệm chú nữa khổ thân con, thầy!"
Đường Tăng mãi mới dừng tay
Vẫn còn ấm ức: "Phạt mày tuần lương"
Ngộ Tĩnh thấy vậy cũng thương:
"Thôi thì bữa sang, đệ nhường cho huynh"
Lại nói về Bạch Cốt Tinh
Bị đánh đau quá hiện hình, về hang
Luôn miệng chửi Ngộ Không rằng:
"Mẹ cha con khỉ, đánh bằng cái que
Tao không nhanh cẳng chạy về
Chắc là tan xác bởi que ... mày rồi
Thù này quyết phải trả thôi
Thầy trò mày sẽ chia đôi con đường"
Nói rồi từ một bộ xương
Hóa ra thân xác dân thường tìm con
Thế rồi lội suối, trèo non
Đón Đường Tăng ở dưới hòn Vọng Phu
Thoáng trông bóng dáng thầy tu
Mụ già đã khóc hu hu mà rằng:
"Con gái lão mới đi thăm
Ông nội nó ốm hiện nằm viện E
Mãi không thấy nó quay về
Sư phụ có gặp, dắt về giúp tôi
Đường tăng bối rối thôi rồi
Chân tu đâu được nói lời dối gian
Thế nên đành kể rõ ràng:
"Con bà bị giết bởi thằng khỉ kia
Thôi thì bà cứ đi zìa
Ma chay, cúng lễ tôi thì sẽ lo"
Mụ già nghe vậy khóc to:
"Đường Tăng sao để học trò giết dân
Giờ chỉ còn 2 tấm thân
Già nua yếu đuối, đất gần, trời xa"
Thế rồi vừa khóc, vừa la
Đường Tăng giận quá, quay ra mắng trò
"Ngộ Không, mày dốt như bò
Giết người xong bắt tao lo thế này"
Ngộ Không mặt mũi đỏ gay
Nhận ra yêu quái đứng ngay gần mình
Thiết bảng vung bất thình lình
Nghe "bộp" một cái, thân hình đổ ra
Rành rành xác một cụ già
Độ chừng bảy chục, ngã ra ven đường
Yêu quái hóa gió chạy luôn
Ngộ Không đâu có chịu buông bao giờ
Hét lên một tiếng thật to
Thiết bảng múa tít nhắm giò con yêu
Đường Tăng học rộng hiểu nhiều
Nhớ ra thần chú rất siêu, niệm rằng:
"Ông trời có mắt hay chăng
Số con sao lại lăng nhăng thế này
Bồ Tát, ngài hỡi có hay
Thằng Ngộ Không nó đang say máu rồi
Cứ giết người mãi không thôi
Tôi sẽ niệm chú cho lòi mắt ra"
Ngộ Không đầu váng, mắt hoa
Đang bay thì bỗng rơi cha xuống hồ
Mồ hôi toát đến vài bô
Mặt mày tím tái như tờ giấy than
Ngộ Tĩnh, Bát Giới đến can:
"Xin thầy niệm chú nhẹ nhàng, thầy ơi
Lỡ đâu án mạng chết người
Thì thầy cũng lãnh án 19 năm "
Sau hơn 1 tiếng can ngăn
(Cũng may bởi lão Đường Tăng mỏi mồm)
Thần chú hết niệm ồm ồm
Ngộ Không sợ quá, vội ôm lấy thầy
Rằng: "Con xin hứa từ nay
Không bao giờ trái lệnh thầy nữa đâu"
Đường Tăng khoái chí gật đầu
"Mày còn dám bật nữa sao hả mày?"
Lại sai: "Bát Giới nhanh tay
Đào một cái hố chôn ngay cụ bà
Công an mà phát hiện ra
Coi chừng cả lũ vào nhà đá chơi"
Yêu quái chạy đến chân đồi
Hóa ra ông cụ đang ngồi vót chông
Đôi dép đặt ở dưới mông
Để cho chân đất ... tồng ngồng chìa ra
Phía sau là một cái nhà
Rộng chừng trăm mét, cao ba, bốn tầng
Ở nơi hẻo lánh ít dân
Cớ sao lại có nhà tầng thế kia
Ngộ Không thấy thế sinh nghi
Thì thầm: "Sư phụ, thấy gì lạ không?"
Đường Tăng gãi gãi cái mông:
"Thầy cũng thấy lạ, cái ông cụ này
Sao xây nhà tại nơi đây
Mua chung cư ở có hay không nào"
Ngộ Không uất quá ngã nhào
Đường Tăng thì vẫn cứ vào hỏi thăm
"Cụ ơi cho cháu hỏi rằng
Nhà này của cụ xây bằng tiền chi?"
Cụ già mặt mũi phương phi
Khoe rằng: "Tôi có bà dì, bên Tây
Chuyên đi bán báo, đánh giầy
Có tiền, bả gửi cho xây cái nhà
Nhà tôi tổng cộng có ba
Một con, một vợ, thân già nữa thôi
Hôm nay trông đứng trông ngồi
Mà đứa con gái đi chơi chưa về
Vợ tôi ruột nóng bốn bề
Đi tìm con gái, lôi về ăn cơm
Thế rồi cũng mất tích luôn
Thầy đi có gặp đầu thôn không thầy?"
Bát Giới nhanh trí nói ngay:
"Chúng tôi có gặp được ai đâu mà"
Ông cụ lại hỏi dò la:
"Thằng kia có nói dối ta không thầy?"
Đường Tăng vốn tính thẳng ngay:
"Vợ con ông chết cách đây nửa giờ
Tội này của lũ học trò
Xin cụ đừng báo tin cho dân phòng
Tôi còn mấy chục triệu đồng
Cụ hãy cầm lấy cho lòng bớt đau"
Lão già vò tóc, bứt râu
Chửi cha cái lũ trọc đầu, dã man
Ông đây sẽ báo dân làng
Bắt bọn mày để công an bỏ tù
Ngộ Không hét lớn: "Từ từ
Giết người, diệt khẩu kẻo tù thầy ơi!"
Đường Tăng chưa kịp trả lời
Thiết bảng đã đập tơi bời chẳng thương
Rành rành thấy một bộ xương
Yêu quái chết thảm hết đường hại dân
Đường Tăng lúc ấy mặt đần
Lại thêm Bát Giới nói gần nói xa:
"Anh ấy giết chết người ta
Còn đem hóa phép thành ra thế này"
Ngộ Không chẳng thể giãi bày
Đường Tăng giận đuổi: "Mày quay về nhà
Đừng đi theo với bọn ta
Chính không thể ở cùng tà nữa đâu
Ngộ Không, lấy bút ra mau
Ta đây viết giấy từ nhau với mày
Từ nay chẳng có trò – thầy
Từ nay dứt nghĩa giữa mày với tao
Từ nay tao có làm sao
Cũng không nhờ cậy công lao của mày"
Ngộ Không biết, đến nước này
Van xin lão chẳng mảy may động lòng
Nên đành lặng lẽ quay mông
Lộn nhào 3 phát trên không quay về
Thủy Liêm động, chốn sơn khê
Còn hơn Tây Trúc hành nghề tụng kinh
Từ nay chẳng tội, chẳng tình
Từ nay sướng khổ một mình Lão Tôn.

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội