Giản dị khi yêu

Started by saos@ngmo, 09/12/06, 19:58

Previous topic - Next topic

saos@ngmo

Giản dị khi yêu
Nguyễn Quốc Thái

----------------------------------------------
Tôi uể oải bước vào phòng đọc lớn của Thư viện quốc gia. Hôm nay mới sớm mà đã nóng bức. Nắng vàng sánh như lửa đổ ngoài kia, những quạt trần quay lờ đờ thảm hại ở trong này. Những gương mặt già trẻ ngồi bu quanh những chiếc bàn chữ nhật khổ rộng dưới trần nhà hoành tráng mang vẻ u sầu cô tịch cũ kỹ muôn đời của giới trí thức. Tôi chọn một chỗ ngồi hơi có gió thoảng. Tôi mở túi ni lông, rút tập tài liệu ra, xem qua, gác bút lên giấy. Tôi thấy chán lắm.

Tôi che miệng ngáp. Tôi buồn vì cảnh lẽo đẽo theo đuổi đề tài nghiên cứu lịch sử nông dân Việt Nam, vì những gương mặt thiếu sinh khí. Tôi nhìn chǎm chú một cô gái ngồi đối diện, phát hiện ra vẻ đẹp của người ta.

Tôi nghĩ đến cảnh ngồi bên cô ta, vui vẻ cùng cô ta. Lại biết rằng điều đó hầu như không thể xảy ra được. Nhưng thà tưởng tượng còn hơn không có gì. Cô ta mỉm cười lơ đãng. Cười gì và với ai? Tôi nhìn cô ta chán thì lại cúi xuống nhìn tập tài liệu rắc rối và buồn tẻ.

Một giờ, hai giờ, ba giờ trôi qua. Tới gần trưa thì tôi biết điều tôi chờ đợi đã không xảy ra. Đoạn vǎn chưa hoàn thành, người tôi ngầm mong chưa tới. Người ấy lung linh trong tâm tôi, tôi ngưỡng mộ, những mong người ấy là bạn tôi. Nhưng bao lâu nay người ấy vẫn giữ một khoảng cách với tôi, thành ra tôi cũng không dám tiến xa.

Tôi ngoái đầu lại nhìn. Góc trái sau lưng tôi Hoa đang ngồi lơ đãng dựa lưng vào ghế, một cuốn sách dựng trước mặt. Tôi biết người này. Cô ta là người quen sơ của bạn tôi. Nói chung tôi không có cảm tình gì đặc biệt với cô ta, tuy cũng phải đánh giá khách quan: cô ta là nữ sinh cao, trắng, cân, thon. Thế thôi. Quá bình thường. Biết bao người đến thư viện này trông còn đáng chú ý hơn.

Khi tôi ngoái nhìn lần thứ hai thì thấy Hoa đang che miệng ngáp. Khi tôi ngoái lần thứ ba thì đối diện Hoa đã có một chàng trai trẻ ngồi nói chuyện. Xem ra họ nói rất sôi nổi, tuy nội quy thư viện cấm nói chuyện trong phòng đọc. Cặp kính trắng của anh ta loang loáng. Tôi sửa lại cặp kính trắng của mình. Kính tôi khác kính anh ta. Và tóc tôi cũng khác. Dài hơn. Phải nói là rất dài. Và tóc của Hoa cũng dài. Gần như chất tóc tôi.
Tôi ngồi thừ ra. Mười một giờ trưa. Chả ai đến nói chuyện với tôi. Thôi thì đến góp chuyện với họ vậy. Tôi sán đến bên hai người, ngồi xuống chiếc ghế vắng chủ cạnh Hoa, cười xã giao, bắt đầu nghe xem họ nói chuyện gì để tham gia.

Thì ra anh chàng Nǎm đang nói chuyện triết học và tướng số. Nghe một hồi, tôi biết là triết học của anh ta có độ bập bỗng của tướng số và tướng số lại có độ cầm chắc của triết học, Tôi biết phụ nữ say tướng số lắm. Gã Nǎm này thật khéo tiếp cận đối tượng đây.

Tôi bắt đầu câu chuyện bằng cách phủ định vài điều của anh ta. Anh ta vận chưởng phủ định tôi. Hoa lúc nghiêng bên này, lúc nghiêng bên kia, đều chú ý nghe chúng tôi nói. Tôi cảm thấy cái cảm giác bảo vệ lẽ phải, mà chắc anh ta cũng thế. Nhưng tôi cũng biết rằng giữa hai con trống mà có một con mái thì không khí thế nào chẳng khuấy động lên.

Giữa lúc đó thì trời mưa. Không biết nên cảm tạ trời mưa chǎng? Đã giữa trưa , thư viện vắng vẻ. Một số người tụ tập bên cửa ra vào và cửa sổ, ước tính thời lượng của cơn mưa. Được thoải mái, chúng tôi nói chuyện càng hǎng.

Cuộc nói chuyện kết thúc bằng bữa ǎn trưa của ba người, lúc đã giữa chiều, khi cơn mưa đã ngớt. Tôi biết từ lâu rằng nhà Hoa ở gần nhà tôi. Thế mà chỉ đến chiều muộn này, khi đi xe qua cửa nhà Hoa để về nhà tôi, tôi mới có cảm nghĩ rằng gần ta lại có một người con gái gần gũi thế, một người đã cùng ǎn trưa với ta, nói chuyện với ta , cười với ta, và còn có thể giao tiếp với ta lâu nữa.

Ngay tối đó, tôi đến nhà Hoa chơi. Bấm chuông điện nhà Hoa mà lòng tôi cǎng thẳng. Cây hoa giấy trước cửa trùm bóng lên tôi như một bóng ma đe dọa.

Cánh cửa sắt mở rộng. Hoa mỉm cười chào tôi. Cô mặc chiếc quần soóc, lộ ra cặp chân thẳng, dài và tròn. Mái tóc cô buông xőa, trông dễ thương hơn kiểu buộc tóc thường ngày vẫn đến thư viện.

Trong nhà cô hóa ra đã có người lạ. Đó là anh chàng Thực tôi đã gặp một lần. Trẻ hơn, cao lớn và có vẻ phong trần, anh ta tự tin hơn tôi nhiều. Anh ta cười nói, hút thuốc lá, trò chuyện thân mật với những người nhà của Hoa, và chơi bài với họ. Anh ta trông như là người của họ. Tôi cảm thấy bẹp gí dưới ảnh hưởng quyền lực của anh ta. Anh ta liên tục đưa về phía Hoa những ánh mắt và câu nói đầy ý nghĩa. Tôi cảm thấy nên rút lui. Và tôi đã rút lui thật.

Hoa giữ tôi lại không được thì tiễn tôi về. Dưới bóng cây hoa giấy, cạnh dãy cây cảnh trồng trong những chiếc chậu, Hoa níu tôi lại bằng câu hỏi:

- Thế anh đã từng trải qua tất cả các cảm xúc với phụ nữ rồi chứ? Tôi chạnh nghĩ đến tuổi ba mươi của mình. Cuộc đời đang trôi qua nhanh. Tôi thận trọng hỏi Hoa:

- Em nói đến tuổi anh hay em hỏi anh? Hoa im lặng. Tôi chờ cô trả lời không được thì nói:

- Dĩ nhiên đã biết tất cả. Vì đó là do cuộc đời xô đẩy Tuy nhiên anh nghĩ rằng con người ta cần đến sự gắn kết cuối cùng với ai đó.

Tôi vê ga vù đi, nghe tiếng của sắt khép sau tôi, nghĩ rằng sẽ không bao giờ tôi trở lại nơi này nữa.

Đêm về, tôi khép mọi cửa phòng riêng, đắm mình trong thuốc lá, rượu mạnh, âm nhạc, và cuối cùng là sự buồn rầu. Tôi lại nghĩ đến tuổi ba mươi của mình, đến tuổi xuân đã sắp qua hết, đến những cuộc tình thất bại của mình, đến cuộc đấu tranh mưu sinh đầy nặng nề. Cảm giác tuyệt vọng về cuộc đời đč nặng tâm hồn tôi. Tôi nhớ đến miệng cười đắc thắng tự phụ của con người tôi gặp tối nay, đến nhà triết gia tay trái đầy mâu thuẫn mà tôi gặp hôm nào, đến những kẻ từng chiến thắng và thống trị tôi, tâm hồn tôi cảm nhận sâu sắc nỗi cay đắng của kiếp người. Tôi tự biết rằng tâm hồn tôi yếu đuối, tôi biết rő một tâm hồn như thế sẽ dễ chiến bại như thế nào, tôi cǎm ghét cái hệ quả mà tâm hồn tôi tự trọng và yêu thương đó sẽ đem lại. Tôi ngủ thiếp đi trong nỗi cǎm thù sâu sắc đối với quy luật cá lớn nuốt cá bé của cuộc đời với những kẻ thù mà cuộc đời đã đem đến cho tôi.

Nhưng buổi sáng đến lại giục giã tôi tới Thư viện quốc gia. Tiếng gọi mơ hồ của hy vọng và niềm vui giục tôi đến.

Tôi bước vào phòng đọc lớn và nhìn xung quanh. Tôi nhận thấy ngay là Hoa đang ngồi trong một góc khuất, bên cạnh cô và trước mặt cô hãy còn bỏ trống. Tôi gật đầu chào cô và tự lo cho mình một chỗ ngồi cách xa.

Tôi ngồi xuống và giở tài liệu ra. Bỗng nhiên tôi nhìn về phía Hoa. Những chỗ bên Hoa và trước Hoa vẫn bỏ trống. Tôi lo lắng nghĩ đến lúc những chỗ đó sẽ bị gã trai khác điền đầy. Tôi nhỏm dậy, vơ tài liệu đi tới ngồi xuống cạnh Hoa. Tôi nói: "Chỗ này mát hơn chỗ anh lúc nãy". Và tôi hắng giọng, bày tài liệu ra. Nhưng có phải chỉ tôi mới biết rő rằng ngồi bên Hoa, tôi còn bị nóng hơn ngồi chỗ ban nãy?.

Tôi cúi xuống tập tài liệu. Hoa cũng im lặng, lâu lâu lại giở một tờ sách đầy dẫy chữ Trung. Cô học thứ ngoại ngữ đó. Ngồi bên một người con gái, biết bao ý tình có thể nảy ra? Tôi cảm thấy từng hơi thở nhẹ nhàng, hoặc tiếng thở dài của Hoa, bỗng nhiên một ý nghĩ từ từ mà mạnh mẽ hiện ra, đó là ý nghĩ phải thể hiện cho người ấy biết rằng, tôi là một người đàn ông. Thực là một ý nghĩ đơn giản.

Đúng, thực là đơn giản. Bất cứ người đàn ông đã từng đau khổ vì tình nào đều biết rő điều này.

Tôi huých nhẹ vào Hoa.
Cô yên lặng.
Tôi lấy cớ để chạm vào cô vài lần nữa.
Cô vẫn im lặng, động đậy và thở dài. Nhưng không dịch ghế lùi xa như nhiều cô gái vẫn làm.
Tôi bỗng hiểu có một người muốn đồng cảm với tôi. Người đó hiểu và có thể chia xẻ những mong muốn của tôi.
Tôi biết rằng từ nay, dù Hoa trong thực tế có nghĩ ngợi như thế nào, tôi cũng không thể nào bỏ qua con người này, như đã từng lặng lẽ và lạnh nhạt từ giã nhiều người phụ nữ khác.
Mà con người ta thì dễ dàng tìm đến và từ bỏ nhau làm sao.
Tôi lại đến nhà Hoa vào những tối thứ bảy, chịu đựng và chấp nhận những gã đàn ông xa lạ khác cũng đến vào tối ấy.

Hoa vui lòng tiếp nhận tôi. Cô khen cách ǎn mặc của tôi, kết quả công việc của tôi, không bao giờ cho tôi là một kẻ lạ lùng. Cô yêu cả mái tóc dài kỳ dị của tôi, lắng nghe nỗi buồn tôi hay bộc lộ, bằng lòng với những gì tôi đã làm để bày tỏ tình cảm của tôi đối với cô.

Cho đến một chiều, tôi đứng trên sân thượng ngôi nhà mới của cha tôi, nhìn về phía nhà Hoa. Tôi như thấy hình bóng cô trong ánh trời chiều ở đằng kia của phố, thấy dáng cô đẹp đẽ khi nhìn về phía tôi ngày nào, thấy cánh tay tròn trắng của cô giơ lên vẫy tôi, lại như nghe được tiếng thở dài của cô. Cô đã thở dài khi nghe chuyện đời sướng khổ vui buồn độ tuổi ba mươi của tôi, thở dài khi tiếp xúc với tôi. Trong đêm, tôi hình dung thấy Hoa mọi góc độ, tôi chỉ có thể ngủ khi hình ảnh của cô đã làm tôi quá mệt mỏi.
Tôi hay nghĩ đến câu Hoa hay nói: "Tình yêu không có tuổi". Tôi không biết được cô hiểu câu ấy sâu sắc đến độ nào. Không dám chắc Hoa có lòng nghĩ đến tôi, nhưng tôi không thật sự quan tâm đến điều ấy.

Tôi muốn có cô, đơn giản chỉ vậy. Tôi đã đến lúc nghĩ rằng cô có thể là người đàn bà tuyệt vời của tôi. Tôi đã quên lãng những hình bóng khác, chỉ có một con người cần phải chinh phục, đó là Hoa. Thậm chí cuộc chinh phục này không đưa đến sự sở hữu, tôi vẫn làm. Bởi vì đó là niềm vui. Cô khiến tôi quên lãng cô đơn. Bên cô, lòng tôi ấm áp.

Tôi đến nhà Hoa vào chiều thứ nǎm, nhưng cô không ở nhà. Thứ sáu, tôi lại đến thư viện. Trong quán trà gần thư viện, giữa đám độc giả, tôi chợt nghe người ta nói rằng trưa thứ nǎm qua, cô ǎn cơm cùng Đệ, một bạn trai của chúng tôi tại nhà cô.

Tôi không muốn tin rằng tin đó là sự thật. Tâm hồn tôi sôi lên cảm xúc tôi tưởng đã chết từ lâu đó là ghen. Tôi thừa biết ghen tuông dẫn đến ngu xuẩn và bất hạnh, nhưng tình cảm quái ác này không thể nào chế ngự được lúc này. Tôi lại cảm thấy như xưa rằng thế giới này xấu xa biết bao. Đối với tôi, đó là một thế giới thấp hčn và phản bội. Tôi rủ một người con gái từ lâu đã say mê tôi vào quán trà. Chọn một góc khuất, tôi với cô cùng uống trà Lipton, trà mà ngày mới quen nhau tôi đã cùng Hoa uống. Lợi dụng cơ hội thuận lợi, tôi bắt đầu đưa tay vuốt nhẹ hông cô bạn mới, tuy chưa hề thấy ham muốn.

Đột nhiên tôi nhìn thấy gương mặt của Hoa. Cô đang sững nhìn tôi. Tuy mắt cô không có lệ, tôi đủ hiểu biết để nhận thấy cô đang đau khổ. Những chiếc lá của cây ngâu rơi lả tả từ bàn tay cô đang vò nắm. Tóc cô bay rối tung bởi một làn gió dữ dội đang thổi thốc từ ngoài đường vào vườn. Mặt cô ánh lên vẻ kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy. Tôi lập tức nhớ cô hồi hộp như thế nào khi bàn tay tôi đây đang vuốt ve hông cô bạn mới này, từng chạm vào ngực cô đầy đặn và cǎng thẳng đợi chờ. Hoa đã từng mong tôi đến với cô, từng chiều hầu hết ý tôi muốn, từng làm đẹp vì tôi. Cô đã rung động vì tôi, dù cô có thể chưa thừa nhận hay hiểu hết điều đó. Còn tôi, tôi đã hiểu. Tình yêu khó lý giải thay.

Chắc chắn là chúng tôi đã yêu nhau. Đó là tình yêu đến bất ngờ, ngoài dự kiến, do một cuộc nói chuyện vu vơ, trời mưa và bữa ǎn trưa đầy tình cảm xui nên. Đó là tình yêu đến từ những cái nhìn thích thú hoặc đắm đuối, những tiếng thở dài, những lần giả vờ vô tình gặp gỡ, những cuộc hẹn hò dưới nhiều lý do che đậy, những lần ngồi bên nhau, những đụng chạm vuốt ve. Đó là tình yêu cháy rực lên từ nỗi niềm cô đơn tích đầy điện lực và tuổi xuân đầy ước mơ hy vọng. Đó là tình yêu đầy rạo rực của những khát vọng thầm kín. Đó là hiến dâng và tự nguyện chung tình, mặc dù hai chúng tôi chưa ai lần nào nhắc đến chữ yêu. Chúng tôi chưa để tình yêu cắt thành lời. Chưa có lời, không tuyên bố, hứa hẹn, thề thất. Đó là trao tặng, chỉ có trao tặng.

Với tất cả những nồng nàn gần gũi của nó, tôi biết rằng mình đang yêu một tình yêu chân chính, đối với một người con gái không có gì đặc sắc hơn đời. Chính vì không bị lôi cuốn bởi sắc đẹp, tiền tài, địa vị, danh vọng hơn người mà tình yêu đó là chân chính, tự nhiên và tự do.

Chúng tôi không hề ép nhau phải làm điều gì. Đó là tự do thật sự.
Tối biết rằng bên cạnh tình yêu, mọi điều khác đều nhỏ bé cả. Tôi nhớ rằng từ khi có Hoa bước vào đời tôi, tôi đã trong sạch, cao thượng, khôn ngoan biết bao. Dục vọng thấp kém, tham lam, điên dại rời xa tôi. Chính bởi tâm hồn tôi đã được tình yêu chân chính làm cho cao cả. Tôi hiểu rằng khi yêu thì ai cũng thế. Tôi đột ngột xô cô bạn mới ra, làm cô ngạc nhiên, tức giận. Tôi chạy xô ra ngoài. Nơi bóng dáng Hoa vừa xuất hiện, nay chỉ còn một cuốn sổ tay.

Tôi chộp lấy cuốn sổ, ngay tức khắc nhận ra nó là của Hoa. Cô bỏ quên chǎng, vô tình hay hữu ý? Tôi dắt xe ra khỏi thư viện, vội nổ máy, lao về phía nhà Hoa. Tôi sẽ đem cuốn sổ xinh đẹp này đến cho em, kčm theo đó là sự thật. Tôi biết rằng trong tâm trí tôi, tên em đã trở thành một khái niệm truyền thống thiêng liêng: Nàng.
Nhưng tình yêu của tôi với Hoa không đơn giản, bằng phẳng. Tôi trải qua bao phật ý ghen tuông, giận dữ, thất vọng, kể cả ý muốn từ bỏ, trước khi cưới Hoa.
Gia đình Hoa đã không làm khó cho tôi.

Đêm đầu tiên của vợ chồng, thậm chí nỗi lo lắng đã lởn vởn tâm hồn tôi. Tôi sợ không thể yêu Hoa như mong muốn. Tôi đã nghe nhiều gã kể về những kỳ tích, tôi biết rằng mình không thể làm được như họ. Chúng tôi thoạt đầu nằm bên nhau như những người bạn. Nàng kéo chǎn lên tận cằm, mắt nàng lấp lánh nhìn lên trần nhà lờ mờ đường nét của phào. Tôi tắt đčn ngủ, nàng quay lưng lại tôi, chǎn bên tôi bỗng nhiên hụt. Tôi xích lại gần nàng. Mùi đa thịt nàng gây gây thơm thơm, tôi thấy thế. Tôi cảm thấy cái ham muốn, cái sức sống luôn thức ngủ sáng tối đắp đổi trong tôi từ từ nổi dậy, dần dà thành một khối cháy bỏng. Tôi cảm thấy thân thể như phát sáng, thành nguồn nhiệt lớn lao, hun rực tinh thần tôi.

Tôi rụt rč ôm lấy nàng.
Nàng thở dài rất nhẹ.
Tôi hôn gáy nàng, vai nàng, nhổm lên hôn má nàng. Bàn tay tôi ngày càng táo bạo tìm kiếm, âu yếm nàng. Tôi xiết chặt nàng vào tôi
Đột nhiên nàng quay lại với tôi. Khác với điều tôi chờ đợi, đại loại như một câu hỏi "Anh có yêu em không?" mà tôi thấy sách vở vẫn viết về trường hợp tương tự thế này, nàng tin cậy ép vào tôi.
Mặc dù trước hôn nhân chúng tôi vẫn thường trêu chọc nhau, ôm ấp nhau, nhưng chỉ đêm nay chúng tôi mới thực sự tận hưởng nhau, mới biết đến tình yêu thực sự.
Chúng tôi nằm với nhau đến sáng. Thực sự tôi mệt mỏi lắm, nhưng tôi không muốn ngủ mà bỏ qua đêm xuân đáng giá ngàn vàng này.

Ngày mới đến cho tôi một cảm giác mới : cảm giác mãn nguyện, tự tin. Tôi thấy mình bằng vai phải lứa với thiên hạ. Tôi thật đáng mặt đàn ông. Tôi phải biết ơn Hoa về điều đó

Hoa đối xử rất phải đạo với gia đình tôi. Mẹ tôi bớt dần vẻ hoài nghi mà bà có từ khi tôi cưới vợ. Bà giao tiền cho vợ tôi mua sắm mọi thứ và đi chợ, những việc mà bà thường không tin ai ngoài mình.

Hoa thường gọi điện cho bạn rất lâu. Tôi cũng thường để ý xem vợ gọi cho ai. Nếu đó là đàn ông, tôi thường rất muốn biết kẻ đó là ai, có quan hệ thế nào với cô ấy, kẻ đó có phải là một trong những tình địch cũ của tôi hay không. Hoa luôn luôn nói cho tôi biết cô ấy nói chuyện điện thoại với ai. Hoa cũng không giấu chuyện ở cơ quan, Đặc biệt nhất là Hoa không giao thiệp với các tình địch của tôi nữa. Tôi khá yên tâm. Hoa có vẻ thành thực. Tôi tin vợ tôi không lừa dối tôi.
Nhưng biết làm sao, dẫu như không tin?

Tôi luôn luôn lo lắng cho vợ tôi. Hoa đi đâu quá giờ hẹn là tôi lo ngại. Tôi hình dung những chuyện đáng sợ đến với cô ấy. Thôi thì va chạm xe, vào đồn công an, bị thương, mất tiền... Thậm chí cả qua chỗ vắng sơ ý bị kẻ gian hãm hại.
Nỗi lo sợ quái gở nhất là vợ tôi bị chiếm đoạt canh cánh bên lòng tôi.. Có lúc đang mặn nồng, tôi bỗng lạnh cả hồn vì nỗi nghi ngờ thoáng qua như điện giật này.
Tôi vẫn hay đến Thư việc quốc gia. Công việc nghiên cứu của tôi cần tôi đến đó. Nhiều khi tôi ngủ gật trên bàn, chẳng thiết gì đến việc. Tôi nhìn các cô gái trẻ, những người chưa chồng hoặc có chồng, với ánh mắt tò mò và so sánh. Tôi so sánh họ với vợ tôi, tìm ra những lý do để yêu Hoa hơn, tin vào tình yêu và sự lựa chọn của mình hơn.
Còn Hoa, tôi bắt cô ấy phải ở nhà, không cho cô ấyđến Thư viện này nữa. Tôi bảo vợ: "ở nhà có nhiều việc cần làm hơn đến ngồi giữa bọn trẻ ranh ấy.
Tôi về muộn, tắm giặt rồi ngắm nghía mình trong gương đứng của tủ tường. Tôi thấy mình đẹp trai. Tôi tự đắc vì đã có vợ mà vẫn còn em xin chết. Tôi tự đắc còn vì tôi vẫn giữ được lòng chung thủy với vợ.

Tôi vào phòng ǎn, thấy Hoa thẫn thờ ngồi dựa lưng trên chiếc ghế cạnh bếp ga. Vợ tôi không muốn đứng dậy hay sao ấy, mặc dù bữa cơm đã được nấu xong, chỉ chờ dọn ra ǎn. Tôi nhận thấy vẻ mỏi mệt trên mặt Hoa, trong dáng ngồi hơi ưỡn dài, trong bàn chân trỏ xuôi. Tôi hỏi:
- Em sao thế?
- Em không sao cả. Em thấy mỏi mệt, thế thôi.
Tôi giải thích:
- Bếp nhà mình tiện nghi. Vậy thì nấu ở đây phải đỡ mệt chứ. Với lại, chắc em được mẹ giúp đỡ nữa.
Vợ tôi gật đầu:
- Em biết tất cả những điều đó. Trong ngôi nhà mới này của em, em không phải vất vả như nhiều phụ nữ khác có chồng. Em biết rằng chúng ta không đến nỗi nào. Nhưng em vẫn thấy mệt mỏi. Một cảm giác tiêu cực nào đó xâm nhập tâm hồn em. Và em muốn có không khí thay đổi. Em lại muốn đi học như xưa.
Tôi lây cái buồn của vợ. Tôi ôn tồn nói:
- Nhưng bây giờ chúng ta là một gia đình, mọi chuyện đương nhiên phải khác. Anh giúp em dọn mâm ra nhé?
Hoa có vẻ vui hơn. Xong bữa ǎn thì cô ấy vui hoàn toàn. Vợ tôi gội đầu, để xőa tóc lòa xòa, hệt như ngày nào mới yêu tôi đến nhà nàng thấy nàng hong tóc dưới quạt trần. Tôi mỉm cười.

Hoa kể chuyện cơ quan. Hoa nói rằng cùng phòng có anh chàng có vợ và con gái nhỏ đã si mê nàng. Anh ta thường tìm cớ để gặp nàng, tán tỉnh nàng bằng những lời bóng gió xa xôi mà nàng vừa cười vừa thuật lại cho tôi nghe. Hoa chỉ nói thế thôi, nhưng tôi hình dung xa hơn. Tôi thấy bàn tay bẩn thỉu của thằng cha ấy chạm vào vợ tôi, và tôi sôi lên vì cǎm giận kẻ tôi chưa từng biết mặt.
Tôi mở dàn thật to để tiếng nhạc át hờn giận trong tôi. Hoa mở báo ra đọc. Hồi lâu sau, cô ấy bảo:
- Anh cho nhỏ tiếng đi.

Tôi không cho nhỏ, mà còn tǎng chút xíu, tôi nói:
- Để anh nghe cho đã một lúc nữa, Nếu em không muốn nghe, em ra chỗ khác. Thực sự tôi thích âm nhạc. Nhưng lúc này tôi để tiếng nhạc ầm vang như thế là để trả thù nàng. Tôi biết nàng chỉ thích nghe nhạc êm dịu, mà cũng chỉ nghe vào lúc nàng thật cần. Tôi giận nàng được yêu, được theo đuổi. Tôi giận cái nhan sắc mà ngày mới yêu tôi đã biết chỉ là bình thường. Tôi giận cái dễ dãi, thương người của nàng. Tôi giận những thái độ tiêu cực của nàng đối với tôi và gia đình cũ của tôi. Tôi giận vô cớ, rất nhiều.

Hoa lẳng lặng gấp tờ báo, đứng dậy, lấy điều khiển ti vi ra, bật vô tuyến lên. Nàng xem bóng đá, vòng đấu loại quốc tế. Tôi chúa ghét những trận đấu loại nhiều như cát, lê thê, tẻ nhạt, không nói lên điều gì đáng kể. Tôi lại biết rő rằng Hoa rất mê bóng đá, mê hơn tôi nhiều. Trước đây, Hoa đã từng trao đổi hàng giờ với một bạn trai về những cầu thủ, những đội bóng và trận đấu nàng mê. Tôi giận dữ liếc nhìn Hoa. Nàng đang tươi cười nhìn lên màn hình. Phòng vợ chồng có dàn, có vô tuyến, hai người hưởng thụ hai chương trình bên nhau thì thật quá quắt, Tôi nói to:
- Tắt tiếng đi.
- Thì em có để tiếng đâu.
- Xuống phòng khách mà xem.
- Em muốn xem ở đây.

Tôi càng giận. Tôi chụp lấy cái điều khiển, tắt vô tuyến đi. Hoa cau mặt:
- Anh làm sao thế? Tự nhiên anh dở chứng.
- Tôi thế đấy?
Tôi không muốn nói cho vợ tôi biết vì đâu tôi tức giận. Tôi xấu hổ nếu thừa nhận rằng tôi ghen, rằng tôi cảm thấy mình nhỏ bé và lệ thuộc nàng, rằng tôi cảm thấy mình chẳng là cái đinh gì cả, rằng tôi nhất định phải tự khẳng định mình.
Hoa xuống tầng một. Tôi nghe tiếng xe Dream của nàng đi xa. Tôi bỗng lo sợ.
Tôi nhìn đồng hồ : Đã hơn mười một giờ đêm.

Bố mẹ tôi ngó đầu vào cửa phòng tôi, nói: "Con để nhạc to quá. Cần phải cho mọi người ngủ chứ". Tôi khép chặt mọi cánh cửa, tiếp tục nghe nhạc. ít phút sau, tôi tắt dàn. Âm thanh náo động chấm dứt, phòng yên tĩnh đột ngột, lạ thường.
Tôi nghĩ về người vợ trẻ của tôi.
Hoa đi đâu? Này, đừng tưởng rằng tôi cần nhé. Đi đâu mặc xác cô.
Tôi mắc màn, chui vào giường nằm. Hơi nóng đầu hč bắt đầu hun tôi. Tôi mở quạt.
Gió lùa qua màn. Tôi nhắm mắt.

Tôi mở mắt, nhìn đồng hồ. Đã gần mười hai giờ đêm. Ngày mới sắp đến, đêm đen dày đặc. Hoa đi đâu? Nàng dấn thân vào đâu giữa đêm đen này? Những gì nàng muốn? Những gì chờ đợi nàng? Tôi chẳng có ý nghĩa gì với nàng thực hay sao?
Nỗi lo lắng bắt đầu từ khi Hoa đi lớn dần, lớn mãi lên trong tôi. Tôi sợ mất nàng, và trong khi hình dung mất nàng, tình yêu thương của tôi đối với nàng tǎng lên một cách khó hiểu. Tôi vừa giận, vừa thương nàng.
Tôi lấy xe đi. Tôi không biết phải đi đâu trước. Tôi nghĩ đến nhà vợ như là chỗ dựa đầu tiên.
Tôi tắt máy xe, rón rén dắt xe đến gần nhà vợ. Ngő đã chìm trong giấc ngủ sâu. Chỉ một vài nhà còn le lói ánh đčn, và cũng như nhà vợ tôi, đều vọng ra tiếng tường thuật bóng đá.
Tôi ghé mắt qua cửa, nhìn trộm vào nhà vợ. Người đầu tiên tôi thấy là bố vợ, ông đang ha hả cười. Anh chị em vợ đang rôm rả trò chuyện.Và Hoa, nàng đang lặng lẽ mỉm cười.

Bỗng nàng nhìn ra cửa. Rồi nàng lại nhìn lên vô tuyến.
"Va.à.o.o.o". Một tiếng reo khủng khiếp làm rung chuyển thế giới. Tôi bất giác cười với vẻ thích chí của gia đình nàng. Quả là một gia đình yêu chuộng bóng đá.
Tôi yên tâm, định về. Nhưng rồi tôi nghĩ lại nếu nàng không được tôi chia sẻ niềm vui thưởng thức của nàng lúc này, nếu nàng tưởng tôi bỏ mặc nàng đi đâu cũng được thì tôi làm sao yên tâm nổi? Làm sao gọi là tình nghĩa.
Tôi gő cửa. Mắt tôi ghé nhìn. Tôi thấy nàng ngước lên trước tiên nhìn ra , nhưng nàng lại bảo bố nàng ra mở cửa xem ai đến thǎm vào cái giờ khuya khoắt này.
Tôi ngượng ngập bước vào nhà vợ.
Đó là xung đột đầu tiên giữa tôi và vợ, người tôi đã yêu thiết tha như mối tình đầu. Hơn chín tháng sau ngày giận nhau ấy, vợ chồng chúng tôi có một đứa con trai, đặt tên là Phúc.

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội