Hoa cúc vàng - Võ Nghiêm Dung

Started by kem, 20/01/07, 19:14

Previous topic - Next topic

kem

Hoa Cúc Vàng

Chương 1


Từ ngoài đường, Vĩnh Kỳ đã nghe mùi xào nấu xộc vào mũi mình. Nếu như mọi khi anh đã hớn hở chạy vào, nhưng hôm nay ... Vĩnh Kỳ chạy nhanh vào, anh đi xộc ra sau bếp quát tướng lên :
– Trời đất! Ai bảo đến đây còn nấu nướng vậy ? Ai khiến hả ?
Hoàng Cúc ngơ ngác quay lại :
– Anh Vĩnh Kỳ ! Gì vậy ? Rút cây đũa cả trên tay Hoàng Cúc, Vĩnh Kỳ giận dữ ném sang một bên. Anh nắm mạnh cánh tay cô lôi lên nhà trên :
– Làm ơn đi về giùm cái đi .
Bỏ tiền ra đi chợ, rồi cất công nấu nướng, chẳng những không được khen mà còn bị quát tháo Hoàng Cúc giận dỗi :
– Người ta muốn lo cho anh mà, tại sao anh lại khó chịu ?
– Ừ, tôi khó chịu như vậy đó . Mai mốt hay từ rầy sấp lên đừng có đến đây, bà chủ nhà bả đuổi đi nữa bây giờ.
– Sao bà chủ nhà lại đuổi anh đi được?
Em từ Hà Tiên lên đây với anh , bả biết chớ bộ ?
– Nhưng mà tôi nói không được.
Nước mắt Hoàng Cúc rơm rớm :
– Có phải anh không còn thích em, lên Sài Gòn, anh đã thay đổi rồi, đúng không?
– Ừ, anh thay đổi đó.
– Em không tin.
– Thôi, em làm ơn đi về giùm anh đi Cúc.
– Em không về.
– Vậy chứ em muốn gì đây ?
– Muốn ở lại đây đó.
Vĩnh Kỳ đưa hai tay lên đầu khổ sở.Giá như Hoàng Cúc hiểu, cô đừng đeo theo anh, nhưng làm sao nói ra đây ?
Mặc cho Vĩnh Kỳ nhăn nhó, Hoàng Cúc mở túi xách ra, cô lấy ra cái áo sơ mi đựng trong hộp giấy kiếng, cười:
Vĩnh Kỳ ! Em mua cho anh cái áo sơ mi nè, để mặc đi làm, anh mặc thử xem.
Vĩnh Kỳ hờ hững cầm cái áo, mất chợt sáng lên :
Em mới lãnh lương hả ?
– Chi ?
Cho anh mượn đi, anh rất cần.
Hoàng Cúc thật thà :
– Anh muốn mượn bao nhiêu ?
Trời đất ! Cô ta hỏi muốn mượn bao nhiêu, có nghĩa là cô ta có rất nhiều tiền!
Vĩnh Kỳ nhíu mày :
Em có bao nhiêu ?
– Thì lương của em là một triệu, em làm tăng ca thêm giờ và tiền thưởng nữa, nên có khoản triệu rưỡi.
– Vậy anh mượn một triệu đi, lãnh lương anh trả.
Hoàng Cúc vui vẻ mở ví, Vĩnh Kỳ gần như nín thở nhìn theo tay cô. Hoàng Cúc đếm tiền và đưa Vĩnh Kỳ:
Vĩnh Kỳ chú ý đến xấp tiền dày :
Tiền kia ở đâu em có nhiều dữ vậy ?
– À ! Tiền này của công ty, tiền trợ cấp bảo hiểm y tế. Em đi rút về để nhập vào quỹ y tế công ty.
– Bao nhiêu lận ?
– Dạ, mười triệu:
– Cho anh mượn luôn đi.
– Anh cần tiền chi nhiều vậy ?
– Em có cho anh mượn hay là không?
Một triệu có lương anh trả. Mười triệu kia, một tuần được không?
Hoàng Cúc mỉm cười :
– Nếu anh đúng hẹn thì được.
Cô lấy cọc tiền đặt vào tay Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ vội vâng cầm lấy như sợ Hoàng Cúc đổi ý – Nhớ nghen anh Kỳ, một tuần lễ thôi nghen anh. Anh chậm trả là chết em.
– Ờ anh nhớ mà.
Có tiền rồi, Vĩnh Kỳ đứng lên :
– Thôi, em về đi há! Anh phải đi đây.
– À ! Nhớ đi về bấm khóa nhà lại giùm anh.
Vĩnh Kỳ lao ngay ra đường, Hoàng Cúc vội vã đuổi theo :
– Ở nhà ăn cơm rồi hãy đi, anh Vĩnh Kỳ.
– Em ăn một mình đi, anh không ăn đâu.
Vĩnh Kỳ chạy biến đi, Hoàng Cúc ngơ ngẩn nhìn theo. Cô không hiểu nổi Vĩnh Kỳ, anh thay đổi rồi, thời gian rỗi rảnh anh không còn dành cho cô nữa.
Nghĩ đến số tiền mười triệu, Hoàng Cúc lo lo. Nếu như số tiền mười triệu đó, Vĩnh. Kỳ không hoàn lại cho cô, sẽ là một ''đại họa" chứ chẳng phải chơi.
Quay vào, Hoàng Cúc tần ngần nhìn con cá vàng đang chiên trên chảo, nó đang biến thành màu đen, khói bốc lên một màu đen ...
Vĩnh Kỳ ngồi sà xuống bên Hoài Nhân, anh vui vẻ ôm qua vai Hoài Nhân :
– Bữa nay em muốn ăn gì, anh đãi em ?
Hoài Nhân lạnh nhạt nhích người ra :
– Anh có tiền hay sao ?
– Dĩ nhiên là có.
Vĩnh Kỳ thò tay vào túi áo, hào phóng rút năm tờ giấy bạc một trăm ngàn đặt vào tay Hoài Nhân.
– Cho em đó.
Hoài Nhân trợn mắt :
– Ê ! Hôm nay anh ''trúng mánh'' hay sao ?
– Ừ, em muốn mua chiếc nhẫn hôm nọ, một 1át anh dẫn em đi mua.
Hoài Nhân hớn hở hôn vào má Vĩnh Kỳ :
– Ôi ! Anh thật đáng yêu.
Hoài Nhân nũng nịu cọ người vào Vĩnh Kỳ. Cái tên ngu đần này, một lần gần gũi thôi, hắn mê Hoài Nhân như điếu đổ, và con bồ ngu ngốc của hắn không biết là hắn ''trái chứng'' thích quen với con trai hơn là con gái.
– Vậy mình đi ngay đi anh.
Hoài Nhân yểu điệu đứng lên :
– Anh cầm lái xe nghen.
– OK.
Vĩnh Kỳ sung sướng cười. Anh hoàn toàn quên mất Hoàng Cúc, cuộc sống sa đọa biến chất, biết sai nhưng Vĩnh Kỳ vẫn cứ muốn dấn sâu vào. Vì đồng tính luyến ái, đang trở thành một mode thời thượng của giới trẻ mà.
Kim Mai!
Đoàn Lộc đẩy cánh cửa bước vào anh hốt hoảng trước căn phòng trống không, mọi vật dụng và quần áo của Kim Mai không còn nữa. Như thế này là thế nào ?
Một tờ giấy trắng nằm chênh vênh trên bàn:
Thư của Kim Mai. Đoàn Lộc vội chụp lấy:
''Anh Lộc. Em phải trở về Canada.Vội quá, nên em không tiện giải thích, sau này em gọi điện thoại cho anh. Xin lỗi là em không thể làm đám cưới được, dù em rất muốn làm vợ anh. Tạm thời em mượn tất cả số nữ trang cưới và một trăm triệu bên công ty Thăng Long.
Anh thông cảm.
Kim Mai.
Đoàn Lộc buông tờ thư, anh lảo đảo. gieo người xuống ghế. Tại sao lại như thế này. Còn mấy hôm nữa đám cưới, cô dâu ôm hết nữ trang cưới bay về Canada. Rồi anh ăn nói như thế nào với mọi người và nhất là bà nội của mình đây. Đây là người vợ anh lựa chọn.
Kim Mai ơi! Em đùa phải không ?
Đoàn Lộc bật dậy. Nhưng căn phòng trống hoác cho anh hiểu đây là sự thật.
Sự thật. Điện thoại reo, Đoàn Lộc vội vàng nhấc máy:
Đoàn Lộc nghe đây.
Chào anh. Anh nhận ra em chứ anh. Lộc ?
Minh An! Chi Kim Mai em đang ở đâu ?
– Chị ấy đã về Canada. Ngày hôm qua anh Tony Nguyễn đã sang dây.
– Khốn nạn!
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Đoàn Lộc buông máy. Vậy là Kim Mai chọn Tony, cô đã đi theo hắn. Ngực Đoàn Lộc đau như có cả ngàn nhát dao xuyên qua tim. Tại sao em có thể đối xử với anh như vậy hả Kim Mai ? Anh phải làm sao đây đám cưới cử hành không có cô dâu, khi mà mọi thứ sắp đặt chu đáo:
Bà nội chắc chắn sẽ giận dữ, bà lại sẽ mắng anh làm việc theo chủ quan và cảm tính.
Bất cứ giá nào đám cưới cũng phải cử hành. Nếu không, người ta sẽ cười vào mặt anh. Vị giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai nhà tỉ phú trẻ của Việt Nam, trong ngày cưới đã bị vợ sấp cưới bỏ rơi.
Đôi hàm răng Đoàn Lộc nghiến lại. Cằm bạnh ra trong cơn giận dữ lẫn đau lòng.
– Anh Vĩnh Kỳ!
Hoàng Cúc mừng rỡ đứng lên. Nãy giờ ngồi đợi anh ngót một tiếng đồng hồ, cô cứ sợ anh không đến. Yêu nhau mà gặp nhau khó khăn quá, vì dường như anh không còn là của cô nữa, cái thuở cá hai dắt dìu nhau từ quê về thành phố.
Nhưng trái với thái độ Cúc, Vĩnh Kỳ kéo ghế ngồi, mặt anh nhăn lại, giọng anh cáu kỉnh khó chịu.
– Em có biết là anh bận lắm không ?
Nụ cười tắt trên môi Hoàng Cúc:
– Em biết là anh bận, nhưng cả tháng nay, anh có điện thoại hay đi gặp em đâu.
Vĩnh Kỳ xua tay :
– Nào, em tìm anh có chuyện gì không ? À! Tháng này em lãnh lương chưa vậy ?
Một câu hỏi làm cho Hoàng Cúc "cứng họng'', Cô hẹn anh ra đây để hỏi số tiền mười triệu anh mượn của cô, nói là làm vốn mua dụng cụ điện, mười ngày trả lại, nhưng bây giờ đã hai tháng và kỳ kiểm quỹ định kỳ, cô không thể không trả số tiền đó vào quỹ.
Lắc đầu, Hoàng Cúc thu hết can đảm :
– Vĩnh Kỳ số tiền mười triệu hồi đó anh nói mượn mười ngày trả, mà đã hai tháng, đến kỳ kiểm quỹ rồi, anh phải trả cho em.
Vĩnh Kỳ giật mình, anh vờ như nhớ đến số nợ ấy.
– Sao trong điện thoại em không nói cho anh lo?
– Thì bây giờ anh lo cho em đi, hai ngày nữa trả lại cho em.
Giọng Vĩnh Kỳ xẵng:
– Mười triệu mà lo hai ngày, em tưởng dễ lắm sao.
– Nhưng hồi đó, anh nói nếu em cần nói trước một ngày, anh sẽ đưa lại cho em mà.
– Anh đang kẹt muốn chết, định hỏi em lãnh lương chưa, em đi hỏi tiền anh.
Biết như thế này anh không đến, đã tốn tiền xe còn mất thời gian. Hoàng Cúc sững sờ nhìn Vĩnh Kỳ. Anh đã thực sự thay đổi, một chút quan tâm đến cô cũng không. Anh có còn yêu cô nữa hay không ? Sự đau đớn khiến cô chỉ còn biết nhìn anh. Vĩnh Kỳ làm lơ :
– Em xem ở đầu đó, chạy tiền đắp vô đi anh không có tiền trả cho em đâu.
Vĩnh Kỳ đứng, lên :
– Thôi, anh đi đây.
Hoảng sợ, Hoàng Cúc chụp tay Vĩnh Kỳ lại :
– Anh để em lo số tiền đó, làm sao em lo cho nổi, người ta sẽ đình chỉ công tác, người ta sẽ bỏ tù em. Bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải lo số tiền đó cho em.
Vĩnh Kỳ giật mạnh tay lại cau có :
– Anh nói chưa có. Sau này, anh sẽ tìm cách trả cho em.
Pin ... pin ... tiếng còi xe inh ôi ngoài đường, rồi một giọng nam nhão nhoẹt gọi Vĩnh Kỳ như tiếng con gái:
Mau lên đi anh Vĩnh Kỳ ơi, làm gì lâu dữ vậy ?
Vĩnh Kỳ lùi ra cửa :
– Bạn anh gọi, anh phải đi đây. Anh sẽ điện thoại cho em sau.
Vĩnh Kỳ chạy ra cửa, Hoàng Cúc hốt hoảng chạy theo. Vĩnh Kỳ bấp tấp lên một chiếc xe chờ sẳn, xe vọt đi để lại làn khói trắng mỏng:
Hoàng Cúc đứng chôn chân chết điếng.
Mười triệu đâu phải số tiền nhỏ. Cô tìm đâu ra số tiền đó, khi ngày kiểm quỹ đến sát một bên:
Vĩnh Kỳ thật tàn nhẫn, anh đã bỏ mặc cô xoay trở. Cô tìm anh vất vả, để lại lời nhấn không biết bao nhiêu lần, rồi ngồi ở đây đợi cả giờ đồng hồ, cuối cùng là công cốc rồi.
Làm sao đây ? Chưa bao giờ Hoàng Cúc thấy khổ sở như thế này.
Chợt một cái bóng to sắm sầm đứng trước Hoàng Cúc, cô đứng lùi lại. Gã đàn ông xa lạ nhìn cô.
– Chúng ta nói chuyện một chút đi !
Hoàng Cúc cảnh giác :
– Tôi và ông không quen với nhau, có chuyện gì để nói ? , – Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô.
– Ông nói gì ?
– Muốn giúp cô và cả cho tôi nữa ?
Hoàng Cúc cau mày :
Tôi không hiểu ý ông ?
– Lại bàn ngồi đi ?
Hoàng Cúc máy móc bước theo anh ta. Cô yên tâm vì cách ăn mặc cùng dáng dấp của anh ta, trí thức, phong độ, không có vẻ gì ''lưu manh'' cả.
Anh ta gọi hai ly cà phê rồi nhìn Hoàng Cúc :
– Tôi là Đoàn Lộc. Tôi sẽ cho cô mượn mười triệu.
Hoàng Cúc cười nhạt :
– Với một điều kiện chứ gì ?
– Cô cũng thông minh đấy.
Hoàng Cúc châm biếm :
– Trên đời này không cố ai giúp ai mà không có điều kiện cả.
– Vậy cô cho người bạn trai của cô mượn tiền vì cái gì ?
– Anh ấy là bạn cùng quê Hà Tiên với tôi:
Tôi yêu anh ấy, tôi tin anh ấy, nhưng không ngờ.
Giọng Hoàng Cúc nghẹn ngào. Cô thực sự đau đớn và tuyệt vọng trước sự tráo trở của Vĩnh Kỳ. Và giờ đây người đàn ông ngồi trước mặt cô, anh ta nói anh ta giúp cô, dĩ nhiên là có một sự trao đổi sòng phẳng rồi.
Đoàn Lộc nhịp một ngón tay trên bàn.
– Tôi cũng là một kẻ đau khổ vì tình như cô. Ngày mai đám cưới, tôi chợt phát hiện. ra vợ sắp cưới của mình ôm tất cá nữ trang cưới biến mất, cô ta còn đến những chỗ quen biết của tôi lấy tiền. Tiền mất tôi cố thể lấy lại được, nhưng danh dự mất đi ...
– Có nghĩa là anh muốn tôi đóng vai có dâu giùm anh.
– Vâng.
– Tại sao anh phải làm như vậy ? Cứ hủy đám cưới là xong.
– Không được ! Sau đám cưới này, tôi mới chính thức được thừa hưởng gia tài của nội tôi.
Thì ra như vậy.
Đoàn Lộc trầm ngâm :
– Nhưng quan trọng nhất là danh dự, cô hiểu không ? Tôi không thể bị mất mặt vì cô dâu đã ôm tiền và nữ trang bỏ đi trong ngày cưới. Nếu như cô bằng lòng, tôi sẽ giúp cô hoàn lại quỹ tiền mặt số tiền cô đã lấy.
– Nhưng rồi sau đám cưới ?
Cô sẽ ở lại nhà tôi hai tháng cho đến khi nội tôi về Mỹ.
Hoàng Cúc chế giễu :
– Nhưng ... liệu tôi sau khi làm đám cưới giả, làm vợ của anh thật hay giả đây ?
– Dĩ nhiên là hoàn toàn giả.
Hoàng Cúc lạ lùng nhìn Đoàn Lộc.Chuyện anh ta vừa nói với cô sao giống như một ... trò đùa. Tuy nhiên, cồ bây giờ giống như một người chết đuối giữa dòng nước, không bám vào phao để bị chết hay sao ?
Thời gian quá gấp, nên Đoàn Lộc chị có thể dẫn Hoàng Cúc đi thuê đồ cưới và mua sắm nữ trang.
Mặc bộ quần áo mới xong vào người, Hoàng Cúc nhìn mình trong gương, hình như là cô gái xa lạ nào đó chứ không phải cô. Xưa nay Hoàng Cúc chỉ quen mặc áo sơ mi và quần tây, bây giờ mặc bộ quần áo sang trọng này, chiếc áo hơi rộng cổ khiến Hoàng Cúc xấu hổ làm sao ấy.
Cô ngập ngừng mãỉ rồi mới dám bước ra, nói nhỏ xíu gần như trong cổ họng – Tôi xong rồi:
Đoàn Lộc quay lại, ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng, vì sự thay đổi hoàn toàn kia. Hoàng Cúc duyên dáng xinh xắn và như trẻ ra, anh cứ ngẩn ra nhìn cô.
Hoàng Cúc lo lắng :
– Dạ .... chắc là không được ?
Giá như cô ấy đừng mang kính cận, cái kính cận làm cho già đi mấy tuổi vậy. Bắt gặp đôi mắt Đoàn Lộc nhìn mình chăm chú, Hoàng Cúc có vẻ ngượng, dù rằng đôi mắt của anh là để đánh giá xem cô có thể thay thế được Kim Mai hay không.
Cô ngập ngừng:
Có lẽ tôi không xinh và sang trọng như cô ấy ?
Không! Nếu như cô chịu mặc những bộ quần áo hợp với vóc dáng của cô, cô sẽ rất xinh. Mặc bộ đồ hồi sáng và đeo kính cận, trông cô già như đã ba mươi vậy. Nói thật nghe, bạn trai của cô có thể bỏ rơi cô cũng vì thế.
Hoàng Cúc cắn nhẹ môi. Anh ta lại vừa nhắc cho cô nỗi đau bị lừa dối và may là Vĩnh Kỳ đã rời bỏ cô sớm.
– Cô tự ái à ?
– Không. Anh nói thật tôi tự ái làm gì. Hơn nữa, người ta cũng từng nói ''cái khó bó cái khôn''. Tôi đã sợ mất anh ấy vì nghèo nên cứ luôn chứng tỏ với ảnh tôi cô tiền, bao nhiêu tiền lương đưa hết và may là chỉ mới có mười triệu.
– Bỏ chuyện ấy đi! Chúng ta đi thôi.
Nên nhớ, gọi tôi là anh Đoàn Lộc và, cô là Kim Mai !
''Đoàn Lộc'', cái tên quen quá, hình như Hoàng Cúc từng nghe đến. Tuy nhiên cô không có thời gian suy nghĩ nữa, vì Đoàn Lộc đã lôi cô đi.
Chiếc Madaz De Lux sang trọng, Hoàng Cúc rụt lè ngồi lên. Cô chua chát với ý nghĩ cô đang đóng kịch để lấy tiền. Vĩnh Kỳ lừa dối cô, cả hai dắt díu từ quê lên thành phố tìm việc làm, mỗi ngày Vĩnh Kỳ mỗi xa cô hơn. Chiếc vòng kim cương đắt tiền và xâu chuỗi ngọc tôn vẻ trang đài, đài các của cô, giống như ''cô bé lọ lem'' trong một thoáng chốc làm nữ hoàng một đêm.
Có một ngày lọ lem lên ngôi chúa Chuyện nấu ăn quét dọn tiền nong ... khỏi bận lòng.
Hết một đêm, Lọ Lem về chỗ cũ.
Đếm chén còn mấy cái. .. ôi, mẻ tùm lum ...
Đoàn Lộc cho xe chạy qua mấy con đường, rồi dừng lại trước một căn biệt thự kín cổng cao tường đồ sộ .
Anh bấm nút tự động cho cửa mở ra, rồi lái xe vào. Người làm trong nhà vội chạy ra đón.
– Bà nội đang chờ cậu và cô .
Hoàng Cúc bước xuống xe, cô hồi hộp quá nên không thấy đôi mắt của gã người làm trợn tròn nhìn cô. Đoàn Lộc vỗ vai anh ta nói gì đó.
Hoàng Cúc nhìn quanh căn nhà cô sấp vào. Đó là một ngôi nhà hai tầng màu trắng, trông tráng lệ. Cổng vào được lát sỏi trắng, và một vườn hoa nhiều cáy cánh hình con thú, chứng tỏ chủ nhân của nó là người ưa thích chơi cây cảnh:
Đoàn Lộc bước qua, anh quàng tay qua vai Hoàng Cúc. Cái quàng vai thân mật, một cử chỉ đụng chạm đầu tiên, làm cô giật mình lùi lại.
– Em làm sao vậy Kim Mai ?
– À ...
Hoàng Cúc nhớ ngay vai trò của mình, cô cười gượng và cũng rất nhập vai :
– Anh làm em giật mình.
– Nên nhớ cô là Kim Mai, bà nội tôi rất tinh ý đó.
Anh ôm qua vai cô dắt vào nhà. Nơi bộ salon đặt giữa căn phòng khách sang trọng là một bà cụ mặc toàn trắng, mái tóc bạc trắng như chiếc áo bà đang mặc.
Toàn bộ người bà toát nên vẻ quý phái và phúc hậu.
Hoàng Cúc lễ phép.
– Cháu chào bà nội.
Cô xà lại và ôm cánh tay bà :
– Nội đẹp hơn ý nghĩ của con, trông bà y như bà tiên ước trong truyện ''cô bé Lọ Lem'' vậy.
Bà Thục Nghiêm cười khanh khách :
– Con biết nịnh lắm đó Kim Mai:
Nhưng mà kiểu nói con là cho bà vui. Đoàn Lộc, con thật là khéo chọn.
Đoàn Lộc nháy mắt :
– Bà nội phải nhớ, con là cháu bà nội.
Những tiếng cười vang to vui vẻ và sảng khoái. Hoàng Cúc trở bên linh hoạt hơn. Và chính cô cũng không ngờ mình đóng vai hồn nhiên vô tư của cô gái sắp về nhà chồng đạt đến như vậy.
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Chương 2


Mãi đến lúc ra về, Hoàng Cúc mới ý, thức được tấn kịch của mình, cô kêu lên:
– Anh nói ngày mai đám cưới ?
– Phải.
Tôi phải đám cưới với anh sao ?
– Phải. Tôi không còn cách nào khác.
Nhưng làm sao tôi có thể đám cưới với anh, tôi còn bao nhiêu chuyện phải làm kết toán cuối tháng và còn kiểm quỹ tiền mặt nữa.
– Sẽ có người làm cho cô.
Hoàng Cúc la lên :
– Anh là giám đốc của tôi chắc.
– Nếu cô không là người cứu tôi, tôi đã ra quyết định đuổi việc cô rồi. Cô có biết tội lấy tiền công ty dùng vào việc cá nhân sẽ bị như thế nào không ?
– Bị đuổi việc và cao hơn là đi tù.
– Còn tôi, tôi không thể để nội tôi bẽ mặt hay tức giận vì tôi, ngày cưới đến cô dâu đi mất. Cô không còn lựa chọn nào đâu.
Hoàng Cúc rên lên. Bỗng dưng cô lầm vào cái hoàn cảnh trớ trêu lỡ khóc lỡ cười này vậy ? Mặc áo cưới và làm đám cưới với một người không quen, anh ta hoàn toàn xa lạ với cô. Cô thấy giận Vĩnh Kỳ ghê gớm, tại sao anh nỡ đẩy cô vào tình huống này vậy chứ ?
Bỗng dưng rồi áo cưới và mọi thứ linh tinh phiền phức khác quay cô mòng mòng đến mệt lả.
Hoàng Cúc vừa mở cửa, trợ lý Vinh kêu lên :
– Sao là cô vậy ?
Hoàng Cúc ngơ ngác nhìn mớ đồ trên tay Vinh, toàn là đồ đám cưới. Anh mang đi đâu vậy ?
– Thì giám đốc Đoàn Lộc bảo mang đến cho cô .
– Giám đốc Đoàn Lộc ?
– Làm giám đốc của công ty mình đó .
– Cô làm việc cho công ty mà không biết giám đốc Đoàn Lộc sao ?
Ôi trời ! Suýt một chút nữa, Hoàng Cúc kêu lên như nhà bị cháy. Hèn nào ngày hôm qua anh ta lặp đi lặp lại câu nói đuổi việc cô, lúc đó cô đã không chú ý mấy.
Hóa ra anh là sếp của cô, và nếu không có chuyện thay thế cô dâu này, chắc chắn anh ta bỏ tù cô rồi.
Vinh vô tình khuân hết mọi thứ vào nhà, anh ta cười :
– Đúng ra cô không biết giám đốc mới cũng phải, ổng về nước mới có một tháng nay. Bữa nay là ngày đám cưới của ổng.
Thôi, tôi đi nghen.
Hoàng Cúc đứng ngẩn người ra nhìn mọi thứ, giống như một trò đùa hay lúc còn nhỏ chơi trò đám cưới.
Điện thoại reo, Hoàng Cúc đi lại nhấc máy điện thoại lên. Bên kia đầu dây là giọng của Đoàn Lộc:
Sao, thông suốt rồi chưa ?
– Dạ rồi ... thưa giám đốc.
– À !
Lời lẽ của Hoàng Cúc cho Đoàn Lộc biết cô đã nhận ra anh là sếp của cô .
Anh lạnh nhạt ra lệnh:
– Chuẩn bị sẵn sàng, mười giờ là có xe đến rước cô đến nhà thờ làm lễ.
Hoàng Cúc kêu lên:
Trời ơi! Có chuyện này nữa sao giám đốc ? Trước mặt chúa ...
Không để cho Hoàng Cúc nói dứt lời. Đoàn Lộc ngất ngang :
Không có thay đổi nào cả. Nên nhớ, nếu như có thế trước mặt chúa, thì người thề trước mặt chúa là Kim Mai, không phải cô. Hãy làm tất đi, tôi sẽ không để cô thiệt thòi.
Đoàn Lộc nói bằng giọng thản nhiên của một ông giám đốc quen ra lệnh, còn Hoàng Cúc, cô cứ như người ngồi trên đống lửa.
Nhân viên trang điểm đến. Hoàng Cúc có cảm giác như mình là một con rối để bị điều khiển, nhào nắn ... Xong trang điểm, chiếc khăn voan đội đầu phủ lên, cô được dắt ra xe, đến nhà thờ.
Không khí trang nghiêm của một đám cưới làm cho Hoàng Cúc run sợ, cô cũng hiểu Đoàn Lộc không còn cách nào lựa nào khác hơn, nên anh đành phải ''vớ'' lấy cô.
Một cô kế toán dám sử dụng tiền quỹ cho người tình. Đây là cái giá Hoàng Cúc phải trả cho lòng tin và cho tình yêu của cô.
Đứng bên cạnh Đoàn Lộc và trước mặt cha cố, Hoàng Cúc cố trấn tĩnh mình :
Có Nguyễn Kim Mai, cô đồng ý lấy ông Đoàn Lộc làm chồng và cùng chia sẻ ngọt bùi đắng cay chứ ?
– Vâng.
Cha cũng hỏi Đoàn Lộc như vậy. Anh gật đầu, rồi đeo nhẫn vào tay cô. Anh ôm nhẹ qua người cô và hôn vào má cô. Hoàng Cúc run đến nỗi Đoàn Lộc nhận ra, anh cau mày :
– Có bình tĩnh đi chứ ?
– Vâng.
Nhạc thánh ca vang lên, hoa và dây tơ hồng tung cao chúc mừng. Cuộc đời người con gái có lẽ hạnh phúc nhất là một đám cưới long trọng rỡ ràng, nhưng ở vào hoàn cảnh này, Hoàng Cúc chợt thấy buồn cười, buồn đến rơi nước mắt.
Chúa hỏi cô dâu Nguyễn Kim Mai chứ đâu phải Đỗ Hoàng Cúc Mẹ của cô ở quê , bà có uống miếng rượu mừng nào đâu. Cô thấy căm giận Vĩnh Kỳ.
Một tiệc cưới long trọng nữa, Hoàng Cúc lắng nghe lời chúng mừng , "Bách niên giai lãó', ''sắc cầm hảo hợp'' mà muốn cười cho to lên:
Và bây giờ cô trở về ''nhà chồng'' vào căn phòng tân hôn lộng lẫy, hai chiếc gối màu hồng, đrap trắng tinh phẳng phiu, mọi thứ đều sang trọng, nhưng ...
Chán quá, Hoàng Cúc vứt bỏ hoa cài đầu cô, nhìn Đoàn Lộc khó chịu:
Tôi không dám nghĩ là giám đốc dẫn dắt vào một trò đùa giống như tên chăn dê bị bịt mắt và bảo anh ta phải đi bắt dê vậy ?
– Sao, cô không vui ?
– Không vui và khó chịu là cái chắc.
Tôi đã đồng lõa vôi giám đốc để gạt bà nội ông, cha mẹ cũng giả, cô dâu giả, nhưng thề trước chúa Jesus lại là thật.
Đoàn Lộc lạnh lùng :
– Cô đã đồng ý leo lên thang dây để leo đỉnh núi và chỉ được quyền leo lên.
Khi nào tôi cho phép, cô mới được quyền đi xuống. Cô chỉ nhân danh Kim Mai để thề trước chúa là làm vợ tôi suốt đời mà thôi. Người thề trước chúa Jesus là Kim Mai chứ không phải cô.
Hoàng Cúc la lên :
– Ông là người dối chúa và dối cả bà nội mình.
– Nếu như điều lừa dối đó vô hại và danh dự của tôi không hoen ố. Nhưng còn tôi, người yêu của tôi, anh ta sẽ nghĩ như thế nào, khi tôi đã qua một lần mặc áo cưới ?
Ánh mất Đoàn Lộc trở nên chế giễu :
– Cô vẫn mong cái tên lừa đảo ấy trở về với cô ?
– Không phải, nhưng tôi cũng như ông, lẽ nào không đau khổ khi người mình yêu quay lưng ?
Câu nói của Hoàng Cúc khiến. Đoàn Lộc chùng lại. Anh đã cố giấu nỗi đau của mình vì sự biến mất của Kim Mai, để làm đám cưới. Anh có yêu mới muốn cưới. Kim Mai làm vợ, là thư từ biệt đẩy anh vào cơn đau, cái đau của một kẻ bị từ chối.
Cơn giận bỗng như bị thổi bùng lên, giống như cơn gió, khơi dậy đống tro tàn, Đoàn Lộc quấc mát :
– Cô im đi! Tôi muốn có im, rõ chưa ?
Đóng trọn vẹn một vai kịch cô không phải vào tù cô rõ chuyện này hơn ai hết mà. Bà nội của tôi sẽ lưu lại Việt Nam cao lắm là hai tháng.
Hoàng Cúc rên lên :
– Có nghĩa là tôi phải làm vợ giả của anh hai tháng nữa.
– Phải. Tôi sẽ trả cho cô thêm mười triệu nữa.
Mười triệu. Nó bằng bảy tháng lương làm việc của cô. Hoàng Cúc cúì nhìn xuống chân mình. Cô có sự lựa chọn nào khác hơn hay sao ?
– Tối nay cô có thể ngủ trên cái giường kia. Còn tôi ngủ ở chiếc ghế bố này:
Cô cũng đừng có trước mặt bà nội tôi cứ ''tôi tôi" và "giám đốc''.
– Đoàn Lộc mở cánh cửa nhỏ thông sang bên phòng làm việc của anh vả ở luôn bên đó Hoàng Cúc ngồi lên giường. Mọi thứ đối với cô ngoài sức tưởng tượng, cô cứ bềnh bồng như người đang bơi trên sóng lôn. Đêm .tán hôn giả, cô dâu nằm ngủ một mình, chú rể nằm bên kia. .
Hoàng Cúc thật khó chịu, vì mùi hương đàn ông mùi hương của Đoàn Lộc.
Cơ không thoải mái chút nào trong vai trò cô dâu giả này.
Có tiếng gõ cửa, Hoàng Cúc hoảng hồn .
dập nhẹ cửa phòng Đoàn Lộc. Anh cũng vội vàng trỗi dậy, ra hiệu cho cô im lặng. Anh nắm tay cô cùng tiến lại cửa và mở ra.
Là bà Thục Nghiêm, bà vui vẻ :
– Phong tục xưa cũng tốt lắm đó Lộc:
– Bà muốn con với Kim Mai, cùng ăn một chén chè ỷ, sau này sinh nhiều cháu cố cho nội.
Đoàn Lộc cố nén tiếng thở dài.
– Dạ ....
– Vậy hai vợ chồng con ăn hết chén chè ỷ này đi nhé .
Hoàng Cúc bưng hai chén chè vào, cô bực dọc :
– Anh mới là người phải ăn chén chè này chứ không phải tôi:
– Không ăn thì man di đổ, có sao đâu.
– Đổ ? Hoàng Cúc nhăn mặt.
– Anh phí phạm như vậy? Kẻ phí phạm sau này sẽ nghèo đó.
Đoàn Lộc nhủn vai :
– Vậy thì cô ăn đi.
Anh đi sang phòng bên, mặc cho Hoàng Cúc "đánh vật" với hai chén chè ỷ.
Ăn mà Hoàng Cúc nhớ đến chén chè ỷ mẹ hay nấu ở quê.
Bỏ vào chén thức ăn của Hoàng Cúc miếng thịt hong khói, bà Thục Nghiêm âu yếm:
Ăn đi cháu! Cháu gầy quá, cần mập hơn một chút nữa mới đẹp. Phụ nữ phương Tây họ đẹp và tự tin nhờ vào vóc dáng khỏe mạnh đó.
Nhận miếng thịt của bà, Hoàng Cúc lí nhí :
– Cám ơn nội à ! Hôm nay nội muốn đi chơi đâu không, con đi với nội.
– Khỏi ! Nội đi với trợ lý Vinh. Con và Đoàn Lộc có đi hưởng tuần trăng mật cứ đi đi, Đoàn Lộc lắc đầu :
– Nội về Việt Nam ở có bao lâu đâu, cho nên vợ chồng con không đi hương tuần trăng mật, mà ở nhà với nội.
– Đâu có được con? Vợ chồng cưới nhau đẹp nhất là lúc này. Sau này những lúc cãi nhau hay giận nhau, kỷ niệm của tuần trăng mật, sẽ khiến hai con quên tất cả những điều giận nhau. Đi đi con!
Đoàn Lộc quay nhìn Hoàng Cúc:
– Em tính sao Mai ?
Hoàng Cúc cúi đầu :
– Em tùy anh. Nhưng chúng ta ở nhà với nội cho nội vui đi anh ạ.
– Cũng được!
Bà Thục Nghiêm vui vẻ vuốt tóc Hoàng Cúc :
– Bà hoàn toàn hài lòng về cháu đó Kim Mai.
Vậy lát nữa nội đi đâu, con đi với nội nghen!
– Ờ! Nội chỉ thích ngồi trên xe, ngắm đường phố Sài Gòn thôi.
– Hay là con đưa nội đi tham quan cảnh Đầm Sen, cũng thú vị lắm.
– Ô, Nhưng coi chừng thằng Lộc nó giận nội bắt cóc vợ của nó.
Đoàn Lộc nhăn mặt :
– Đâu có nội. Hay con đi với nội luôn ?
– Ờ, thì còn gì bằng.
Hoàng Cúc kêu khổ thầm. Vậy là cô và Đoàn Lộc lại phải đóng vai đôi vợ chồng mới cưới đang yêu nhau tha thiết:
Những lúc ''bị ôm'' vào lòng đối với Hoàng Cúc không dễ chịu chút nào. Còn bà nội, luôn bắt .Đoàn Lộc phải quan tâm đến vợ mình hơn.
Nội thích sang năm, khi nội về một lần nữa, nội sẽ được bồng cháu, lúc đó lên đến chức cố. Nội sẽ chờ con chứ chưa chết sớm đâu.
Đoàn Lộc nhãn nhó :
– Nội cứ ''chết chết" hoài! Phải hai mươi năm nữa nghe nội ?
– Không đâu con, năm nay nội bảy mươi rồi.
– Nội sẽ sống đến trăm tuổi luôn. Phải không Kim Mai ?
Đoàn Lộc nháy mắt với Hoàng Cúc, cô gật đầu. Bỗng nhận ra anh ấy cũng có nhiều điểm đáng yêu, hơn hẳn một Vĩnh Kỳ đã lừa dối cô và đưa cô vào hoàn cảnh lỡ khóc lỡ cười này đâu.
Chợt bà Thục Nghiêm nghiêm mặt :
– Nội muốn biết, tại sao con phải ngủ ở phòng làm việc vậy ?
Giật mình một cái, Đoàn Lộc chối phăng:
– Dạ đâu có, nội ! Con làm việc rồi ngủ quên luôn.
– Chứ không phải là con yêu thích cuộc sống độc thân? Kim Mai! Tại sao con chịu làm vợ một người như cháu bà vậy ?
– Không có đâu bà ơi! Anh Lộc nói ...ảnh không quên ngủ bị ôm.
Bà Thục Nghiêm cười lớn :
– À ! Tính nó từ nhỏ là vậy đó con. Cũng đừng có trách bà để ý. Tại bà muốn hai đứa phải mặn nồng với nhau trong thời trăng mật, sau này đôi khi có con, lại không có thời gian để trăng mật.
– Nội tin đi, chúng con đang hạnh phúc mà.
Đến lúc về phòng và đóng cửa lại, Đoàn Lộc và Hoàng Cúc mới thở phào.
Hình như nội bắt đầu nghi ngờ vì việc họ không tự nhiên với nhau.
Hoàng Cúc ngồi một góc và Đoàn Lộc ngồi một góc:
– Anh tính sao đây ? Tôi mến bà của anh thật, nhưng đóng vai vợ của anh chẳng phải dễ dàng.
– Em nói bộ tôi muốn hôn em hay ôm em lắm sao, mỗi lần tôi chạm vào em là tôi có cảm giác em sợ tôi đến. .. nổi da gà.
Hoàng Cúc đỏ mặt:
– Anh cũng phải hiểu xưa nay Vĩnh Kỳ chưa từng hôn tôi.
– Yêu nhau mà không hôn nhau ?
– Vậy anh nói yêu nhau phải hôn nhau mới là yêu ?
– Dĩ nhiên !
– Hoàng Cúc lắc đầu nguầy nguậy. Tuy nhiên, cô không thể không công nhận được cái cảm giác thật lạ khi Đoàn Lộc hôn vào má cô. Có một chút rung động nhẹ nhàng.
Một bóng đen đứng trước mặt Hoàng Cúc buộc cô phải nhíu lên:
Xin lỗi, chị cần gì ?
Như không nghe hỏi câu hỏi của Hoàng Cúc, cô gái cứ nhìn cô từ đầu đến chân, nhìn một cách sỗ sàng, cái nhìn bất lịch sự khiến Hoàng Cúc khó chịu.
– Cô cần gì ?
– Cô là Hoàng Cúc ?
– Phải.
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Cũng là Kim Mai dỏm. Tôi cần cho cô biết, tôi là Kim Mai thật.
Đôi hàm răng Hoàng Cúc cấn lại. Cô gái đứng trước mặt cô đẹp thật, nước da trắng mịn màng, cách ăn mặc quí phái và hợp thời trang. Lấy lại bình tĩnh, Hoàng Cúc lạnh nhạt :
Chị muốn gì ?
Tôi cần gặp anh Đoàn Lộc.
Kim Mai nện mạnh gót giày đi về phòng giám đốc. Có nhiều đôi mất ngạc nhiên nhìn theo. Họ ngạc nhiên vì Kim Mai từng đến đây, thiệp cưới mang tên Kim Mai nhưng cô dâu lại là Hoàng Cúc.Trong đám cưới, Hoàng Cúc đẹp rực rỡ, nhưng sau đó trở về với công việc, chiếc áo sơ mi trắng giản dị và mắt kính cận xóa đi nét đẹp ấy, còn lại là nét chân quê mộc mạc, nhưng không phải không duyên dáng ưa nhìn, giống như một viên ngọc chưa được người mải giũa.
Rồi họ quay nhìn Hoàng Cúc, cô cúi đầu xuống với công việc của mình. Nhưng chắc chẳng thể nào bình thản được.
Bà Thục Nghiêm sắp về Mỹ, Kim Mai xuất hiện. Vai trò cô dâu giả sắp chấm dứt. Và lọ lem lại trở về với cuộc đời lọ lem, tuy nhiên tâm hồn Hoàng Cúc có lẽ không còn lạnh lùng như thuở nào, một Vĩnh Kỳ lừa dối ra đi, để cho Đoàn Lộc hiện hữu.
– Vào đi!
Đoàn Lộc còn chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, anh ngỡ Hoàng Cúc vào phòng mình, nên nói mà không nhìn lại.
– Có chuyện gì vậy Hoàng Cúc ?
– Em là Kim Mai không phải Hoàng Cúc.
– Câu nói làm Đoàn Lộc quay phất lại, chiếc ghế quay tròn theo cử động của anh.
Kim Mai cười nhẹ :
– Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy em ?
– Hai tháng nay em đi đâu ?
– Em trở về Canada.
Đoàn Lộc giận dữ :
– Em trở về Canada ? Em có thể nói với anh như vậy sao?
– Mẹ em ốm nặng, em không thể không về ?
– Em có thể để sau đám cưới, anh đi cùng với em được mà.
– Anh có, thể đi với em, khi vừa đám cưới và cò bà nộị của anh cất công từ Mỹ về ?
– Nhưng dù sao đi nữa, em cũng không được đặt anh vào một tình thế ''ngày mai đám cưới, mà lễ cưới không có cô dâu".
– Nhưng anh đã có người thay thế, cô ta cũng đẹp đó chứ.
– Bây giờ em trở về gặp anh để làm gì ?
– Em muốn đòi lại những gì là của em.
– Những gì là của em ?
– Anh và vai trò làm vợ.
– Em nghĩ là anh chịu ?
– Chẳng lẽ mới hai tháng mà anh đã thay đổi tình cảm ?
– Thay đổi hay không, không quan trọng mà đây là lần thứ hai, em đã làm tổn thương anh sâu sắc.
Nếu như vậy, em xin lỗi.
Kim Mai bước lại sau lưng Đoàn Lộc, cô ôm cổ anh, cố tình để cho bộ ngực của cô chạm trên vai anh, bộ ngực mềm mại và mùi hương quyến rũ. Quen thuộc. Cô kéo cho chiếc ghế anh quay lại và ngồi vào lòng anh.
– Em không tin là anh không còn yêu em.
Cô để môi cô chạm vào môi Đoàn Lộc và cuốn lấy môi anh để khêu gợi một ngọn lửa tình cho bùng lên.
Đoàn Lộc rùng mình. Đây là cách làm lành sau mỗi khi cả hai giận nhau.
Anh giận dữ đẩy mạnh cô ra :
– Phải, anh đã hết yêu em. Em nghĩ là anh không biết em đi đâu và làm gì sao?
– Em trở về Canada để suy nghĩ và cân nhắc em nên chọn anh hay Tony, dù em đã bằng lòng làm đám cưới với anh.
Đôi hàm răng Đoàn Lộc cắn lại, anh giễu cợt.
– Và em đã quyết định – Phải. Em chọn anh. .
– Muộn rồi ! Em nghĩ một ly nước đã đổ đi thì lấy lại còn nguyên vẹn ư ?
– Nên nhớ, trên mặt pháp lý em là vợ anh. Em có thể đến nhà để gặp bà nội anh, hay phun ra trên báo chí anh đã làm một việc như vậy đó.
Đoàn Lộc giận run:
– Em đã đẩy anh vào tình huống như vậy, bây giờ em lại lấy những điều này để uy hiếp anh:
Kim Mai ! Thật ra em muốn gì đây ?
Kim Mai mỉm cười :
Anh bao giờ cũng thông minh. Dĩ nhiên là em muốn tiền. Bởi vì nếu bà nội anh về Mỹ, anh có thể phản bội lại em.
Bao nhiêu nói đi ?
Năm chục ngàn USD.
Cô làm tiền tôi đó sao ?
– Anh muốn nghĩ như thế nào cũng được.
Đoàn Lộc nhìn Kim Mai đăm đăm. Cô đẹp thật, chính vì vậy mà anh đã yêu cô, yêu tha thiết đắm đuối. Nhưng lúc này đây, anh có cảm giác, cô là một con hồ ly được đội lên vẻ đẹp rực rỡ.
Bất gặp cái nhìn của anh, Kim Mai nhún vai :
Hay là anh dẫn em về gặp bà nội, nói thật tấn kịch anh dựng lên đi.
– Không bao giờ đâu !
– Đoàn Lộc giận dữ mở tủ lụt tờ chi phiếu viết số tiền, anh xé nó ra khỏi cùi và vất lên bàn :
– Cầm lấy, hãy biến đi đi!
Không chút xấu hổ, Kim Mai cầm lên xem, xong cô bỏ vào ví và bước lại gần hôn vào má Đoàn Lộc.
– Khi nào nội đi, em sẽ gặp anh.
– Không cần ! Cô đi đi giùm tôi.
Cánh cửa khép lại, cơn giận của Đoàn Lộc bùng lên, anh giận dữ hất đổ mọi thứ trên bàn. Tại sao Kim Mai lại cư xử với anh như vậy? Cô nỡ chà đạp lên tình yêu của anh? Những tiếng ầm ầm cô đọng trong phòng của Đoàn Lộc. Kim Mai thản nhiên đi đầu cô hất cao kiêu hãnh một cách giả tạo. Đến bàn làm việc của Hoàng Cúc, Kim Mai dừng lại :
– Khi nào bà nội về nước, cô cũng phải lập tức biến đi, Tôi sẽ về nhà đó .
Kim Mai nói to quá, mấy chục nhân viên trong phòng làm việc quay nhìn cả hai. Họ đoán được tấn kịch.
Những nụ cười ganh tỵ được dịp nở ra.
Thì ra ''ly miêu tráo chúá'.
Bích Vân mai mỉa :
– Hết việc rồi, lọ lem về chỗ cũ Đếm chén còn mấy cái, mẻ tùm lum.
Bếp núc giống như sạp hàng giữa chợ Bỏ áo chúa, lọ lem mếu khóc ròng.
Hoàng Cúc ngồi lặng im. Hai tháng nay, họ chỉ dám nói sau lưng cô , và bây giờ đã đến lúc họ lên tiếng. Cuộc đời là sự thay đen đổi trắng.
Buổi cơm chiều diễn la trong im lặng, bà Thục Nghiêm kêu lên :
.
– Hai đứa sao vậy ? Cãi nhau, giận nhau à ?
Hoàng Cúc cười gượng :
– Dạ, đâu có đâu nội.
Lộc thì pha trò, con thì ríu rít kể chuyện, vậy mà chiều nay, hai đứa như nuốt cơm không vào, không giận thì là gì ?
– Con và anh Lộc đều thấy không khỏe nội ạ.
– Nếu như vậy, một lát đi nghỉ sớm đi Kim Mai này, hay là con có tin mừng?
– Dạ, nội nói tin mừng gì ạ ?
Thì con sấp có em bé. Nếu có em bé lúc này là nhanh đó, nhưng mà nhanh thì nội càng mừng.
Hoàng Cúc đỏ mặt :
– Chưa đâu nội.
Cô liếc nhanh Đoàn Lộc, đang lúc anh cũng nhìn lại cô , cả hai cùng nhìn sang chỗ khác. Đều này không tránh được đôi mắt tinh tường của bà Thục Nghiêm, bà nghiêm mặt :
– Hình như là con ngủ ở phòng làm việc ban đêm, sao vậy Lộc ?
– Đoàn Lộc giật mình :
– Dạ, đâu có, con làm việc hơi khuya một chút.
– Con còn nữa, gối mền của con để bên phòng làm việc. Con ham làm việc như vậy thì bao giờ con mới có cháu gọi nội bằng cố đây ?
– Rồi nội sẽ có mà.
– Đừng để cho nội biết con lạnh nhạt với Kim Mai là nội không tha cho con đâu.
Đoàn Lộc cố ăn cho hết chén cơm – Nội ơi ? Tối nay tivi chiếu tiếp phim ''Cô gái Đồ Long'' đó .
Nghe Đoàn Lộc nhắc đến phim ''Cô gái Đồ Long'', mặt bà Thục Nghiêm tươi lên Phải đó, ăn nhanh lên để xem phim, Kim Mai !
Hoàng Cúc thở nhẹ. Cô mong cho bà trở về Mỹ và tấn kịch chấm dứt, nhưng ngày tháng sao cứ đi chậm chạp.
Lúc chỉ có hai người trong phòng, Đoàn Lộc mới nhẹ nhàng:
– Ngày nay em đã gặp Kim Mai rồi chứ?
– Rồi. Em cũng muốn biết có thay đổi nào không ?
– Không cho đến lúc nội về Mỹ. Cô ta sẽ không tìm chúng ta nữa đâu.
– Nhưng cô ấy đã đi đâu vậy ?
Đoàn Lộc nhún vai im lặng. Sự im lặng cho Hoàng Cúc biết, cô chỉ nên biết những điều nên biết. Cô đứng lên đưa tay che miệng ngáp, để chứng tỏ với Đoàn Lộc cớ muốn đi ngủ, nhưng dường như anh chẳng có ý đi ra, mà kéo cô vào một góc toa-lét và chỉ lên phía trên. Hoàng Cúc há hốc mồm, cô nhận ra ngay chiếc máy quay phim nhỏ xíu. Chính bà Thục Nghiêm đã bí mật gắn nó vào. Hèn nào cô hiểu tại sao Đoàn Lộc cứ kéo cô vào một gốc, để tránh tầm của máy quay phim.
Anh thì thầm :
Không biết bà nội nghi ngờ chuyện gì nữa, nhưng có lẽ vì bà biết anh ngủ- bên phòng làm việc.
Hoàng Cúc lo lắng:
– Như vậy chúng ta làm sao ?
– Em lại đây !
Giữa lúc Hoàng Cúc chưa hiểu chuyện gì, anh đẩy cô ngã xuống nệm và hôn cô.Giọng anh thật khẽ :
.
– Em nằm im đi !
Trời ạ! Sự đụng chạm gần gũi không thể tưởng tượng được, có một chút gì đó rung động và cũng thật dễ chịu. Giây phút này, sao cô bỗng muốn kéo dài mãi. Dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn chùm, cô nhận rõ ánh mắt màu sáng nhạt, một gương mặt đầy nam tính và vòng tay mạnh mẽ. Bất giác, cô nhắm mắt lại tận hưởng cái cảm xúc tuyệt vời ấy.
Tiếng rè rè thật khẽ của máy quay phim tắt Đoàn Lộc nhỏm dậy, anh cười khẽ :
– Xin lỗi em.
Cả hai nhìn nhau ngượng nghịu vì vở kịch, nhưng hình như mọi thứ đang ''lộng giả thành chân''.
Giọng anh bây giờ thật nghiêm :
– Anh đang lo thủ tục ly hôn. Em yên tâm đi, nội sẽ về Mỹ trong tuần sau.
Hoảng Cúc nghe lòng mình se lại. Có nghĩa là tấn kịch sẽ kết thúc. Lọ Lem trở về với cuộc đời lọ lem.
Trở mình, Đoàn Lộc nhè nhẹ đẩy chân Hoàng Cúc sang một bên, một chân cô gác lên một chân của anh. Cô ngủ say thật. Mấy ngày nay anh ngủ cùng giường với cô, cái gối ôm chân ở giữa, tối nay cái gối ôm bị tuột xuống khỏi chân và cô nằm sát vào anh, gần như rúc vào anh lạnh. Anh kéo cái mềm đắp lên người cô, rồi nằm ngấm cô. Trong giấc ngủ, Hoảng Cúc dễ thương như cô tiên trong chuyện cổ tích:
Trời sang đông lạnh thật, trong cảm giác ấm ấp ấy, Đoàn Lộc đi mau vào giấc ngủ,.. Ái ! Suýt một chút nữa, Hoàng Cúc kêu lên, vì cô đang đắp chung với Đoàn Lộc một cái mền, nhưng là cô ôm anh, chứ không phải anh ôm cô. Cô vội nằm lăn ra xa và ngắm anh.
Anh cũng đẹp trai đấy chứ. Vở kịch của cô và anh sấp chấm dứt, trong vài ngày nữa thôi, bà nội sẽ trở về Mỹ với công việc bên ấy. Những cảnh trái khoáy này không còn nữa, nhưng cũng là lúc Hoàng Cúc nhận ra một điều:
hình như cô bắt đầu có tình cảm với anh.
Từ đưa đón nhau đi về và bên nhau cận kề như thế này mình phải lòng rồi sao ? Là giả thôi, đừng suy nghĩ vẩn vơ.
Hoàng Cúc ơi. Hãy nhớ một điều mi là con lọ lem xấu xí. Xong vở kịch, lọ lem lại trở về vị trí của mình. Vết mực loang trên áo, tẩy sạch thế rồi thói, và anh là anh, một con người. khác hẳn thế giới của cô, gặp nhau trong một phút nào đó ở điểm vô cực.
Những ngày cuối cùng thật bận rộn, mua sắm và tiệc tùng, tiễn bà nội về Mỹ, có nghĩa những ngày huy hoàng với Hoàng Cúc sẽ chấm dứt. Mình sẽ rời nơi này ư.
– Con ngồi ngoài này sao Kim Mai ?
Bà Thục Nghiêm đi ra, Hoàng Cúc giật mình vội đứng lên:
– Bà nội! Nội chưa ngủ ?
– Ờ, bà nội tối nay cũng khó ngủ như con vậy.
– Ngày mai nội về Mỹ, cần ngủ sớm.
– Nội muốn hỏi con chuyện này.
– Dạ chuyện gì hả nội ?
Hoàng Cúc lo lắng. Hay là chuyện cô không phải là Kim Mai bị bà phát hiện?
– Ngồi xuống đây đi con.
Bà Thục Nghiêm thân mật ôm vai Hoàng Cúc:
– Bà nội thật mến con vì tính cách giản dị và hồn nhiên của con.
– Cám ơn nội đã thương con.
– Con hãy thay bà nội chăm sóc cho Đoàn Lộc, lớn rồi chớ chẳng biết lo cho mình đâu.
– Dạ .... con sẽ lo cho anh Lộc, ảnh là ...chồng của con mà.
– Nội muốn cho con cái này. Con cầm đi !
– Nội ...
Hoàng Cúc sững sờ, bà Thục Nghiêm lấy chiếc vòng đeo vào tay Hoàng Cúc.
– Quà của nội cho con.
Hoàng Cúc cảm động :
– Cám ơn nội.
– Sau này con nhớ mau sinh cho bà nội một đứa cháu, nội mong như vậy thôi.
Hoàng Cúc cúi đầu. Bà có hiểu chăng, ngày mai bà đi thì tấn kịch làm vợ của cô cũng kết thúc.
– Thôi, vào nhà ngủ đi con ! Chắc là Đoàn Lộc cũng thức giấc, nó đi tìm con đấy:
Có bóng Đoàn Lộc thấp thoáng rồi hiện ra.
– Nội! Sao giờ này nội chưa ngủ.?
Ờ, nội dặn dò vợ con. Con có người vợ như Kim Mai là nội yên tâm.Vợ là người sẽ sống với mình cả đời, cho nên phải biết quý trọng nhau, cô như vậy mới sống đời được với nhau.
Dạ, con hiểu rồi – Thôi, khuya rồi, đi ngủ đi con.
– Dạ.
Nhìn theo bà nội, Đoàn Lộc lo lắng :
– Có chuyện gì vậy em?
– Nội dặn em lo cho anh. À ! Bà tặng em chiếc vòng này.
– Vậy à ! Em cứ đeo đi!
Đoàn Lộc liếc Hoàng Cúc, ngập ngừng :
Sau này:.. . em cứ giữ. kỷ niệm của bà mà:
– Vâng.
Một khoảng không im lặng, cả hai cùng nghĩ đến ngày mai, vở kịch kết thúc.
Có một điều gì đó, anh không muốn thay đổi.Lẽ nào đêm nay là đêm cuối cùng được bên nhau.
Đưa bà Thục Nghiêm ra sân bay, và rồi cùng với Đoàn Lộc trở về nhà, sao lòng Hoàng Cúc không thấy nhẹ như cô tưởng. Xe về đến nhà, Đoàn Lộc không lái xe vào, anh dừng bên ngoài :
– Em vào nhà đi, chờ anh đi công việc xong, anhsẽ về . Nhớ đấy!
Hoàng Cúc gật.đầu rồi mở cửa bước xuống xe. Có nghĩa cô chỉ được rời nhà lúc anh trở về nhà, cô còn phải , trả lại cho anh những nữ trang cưới. Khi cô đến với vài bộ quần áo, thì ra đi cũng như thế, anh trả công hai tháng qua cho cô hậu hỉ quá rồi còn gì. Hai mươi triệu, một số tiền phải gần hai năm làm việc cô mới có, cô còn phải trả tiền nhà tiền ăn uống và mọi chi tiêu cần thiết khác:.
Mở cửa và bước vào phòng, Hoàng Cúc thở dài nhìn mọi thứ. Đây là những giây phút cuối cùng cô còn lưu lại đây, rồi sẽ chẳng bao giờ trở lại. Cái ý nghĩ này làm cho cô thấy buồn, không phải vì tiếc nuối cuộc sống xa hoa và giàu sang mà vì ... anh.
Từ bao giờ, hình ảnh anh len vào từng chút một trong tâm hồn cô . Đóng cửa phòng lại Hoàng Cúc đi ra vườn hoa. Nắng chiều nhuộm vàng một gốc vườn.
Hoàng Cúc ngồi xuống chiếc ghế đá, thần thờ nhìn những hoa cúc vàng vẫn nở, hoa mười giờ khép lại, còn những chiếc lá xanh. Cô chợt thấy mình cô đơn, nếu như cô quay về căn nhà trọ cũ của mình, sống với người bạn chung phòng. Và cũng lâu lắm rồi cô không gặp Vĩnh Kỳ. Kỳ lạ là có đã quên anh, quên nỗi đau anh gây ra cho cô.
Bóng tối buông dần, nhưng chừng như Hoàng Cúc ván không thoát ra những suy nghĩ cô đọng trong tâm hồn cô. Chợt ngọn đèn vườn hoa sáng lên, Đoàn Lộc bước ra :
– Em ở ngoài này à.
– Dạ. Anh mới về!
Hoâng Cúc đứng lên :
Em xếp sẳn mọi thứ hết rồi. Chờ anh về em trả nữ trang cưới lại cho anh.
Cô bước ngang qua chỗ anh đứng để đi vào nhà.
– Hoàng Cúc ! - Anh nắm cánh tay cô giữ lại - Anh đâu lấy lại những thứ đó làm gì.
Nhưng nó là tiền, là những vật quý giá, là tài sản, em cần phải trả lại cho anh.
– Nhưng nếu anh yêu cầu em ở lại, em có ở không ?
– Em không hiểu ?
Hoàng Cúc ngỡ ngàng nhìn Đoàn Lộc, cô không hiểu anh muốn gì ở cô.
– Em về nhà trọ vẫn phải trả tiền thuê nhà mà, phải không .
– Và nếu như em về đó người ta sẽ nghĩ như thế nào đây:
Hoàng Cúc cười nhẹ.
– Sài Gòn rộng lớn, anh sợ người ta cười anh hay sao ?
– Anh không sợ, nhưng thật sự là anh cần em. Anh cần em, Cúcạ!
Anh kéo mạnh cô vào vòng tay anh và cúi xuống tìm môi cô. Hoàng Cúc đờ người ra, nhưng rõ ràng cô, không hề chống cự lại nụ hôn của anh, nụ hôn cháy bỏng và như muốn đốt cháy trên thân thể cô. Rời khỏi vòng tay anh, Hoàng Cúc còn ngẩn ngơ. Vì rõ ràng cô đã đón nhận nụ hôn của anh bằng người yêu trao gởi cho người yêu. Cô nghe thoảng mùi rượu Cham-pagne trên môi anh. Anh đến với cô vì rượu hay vì tình yêu đây ?
– Em sẽ ở lại chứ Hoàng Cúc ?
Hoàng Cúc nói mà không quay lại.
– Vâng.
Cô với anh là gì đây ? Là tình yêu hay vì anh đã quen với sự có mặt của cô bên cạnh anh ?
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Chương 3


Không có gì thay đổi. Căn phòng của hai người vẫn một nữa là của Hoàng Cúc và một nửa của Đoàn Lộc, có điều bây giờ không là vở kịch, hai người tự nhiên khi bên nhau, cùng xem tivi và bữa ăn vẫn ăn chung. Sáng, anh đưa cô đến công ty và chiều về trong một mái nhà.
– Tối nay em muốn đi xem nhạc không Cúc ?
– À Hoàng Cúc vui mừng :
– Nếu anh mời thì em đi.
– Em mặc áo màu vàng ấy, anh thích em mặc áo màu vàng. Màu vàng sang trọng và quý phái.
Hoàng Cúc trêu :
– Chỉ có anh là nói màu vàng sang trọng và quý phái. Còn em, em nói màu vàng là màu phản bội.
– Nhưng anh vẫn thích màu vàng, nhất là vàng chanh, vì nó là tên em. Hoàng Cúc.
Hoàng Cúc phì cười :
– Lần đầu tiên em nghe nói một câu nịnh đầm.
– Các cô gái đều thích câu nịnh đầm cho dù giả dối.
– Vậy anh đang giả dối với em ?
Đoàn Lộc nhăn mặt :
– Em hay bắt bẻ người ta như thế à ?
– Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh thấy em rất khờ và nếu không nói là. .. lù khù, nhưng không phải thế. Xin lỗi nghe, người ta nói lời thật thường hay mất lòng nhau.
Hoàng Cúc hất mặt :
– Em sẵn sàng tiếp thu lời phê bình mà.
– Tuy nhiên em có một điểm là quá tin người. Em đã tin Vĩnh Kỳ và cả anh.
– Có điều anh sẽ rất thật lòng với em, vì anh yêu em.
Anh sờ tay lên mặt cô :
– Giá như em bỏ cái kính cận này ra được em sẽ rất đẹp. Chính cái kính này làm cho em già và kém đẹp.
– Anh khuyên em nên đeo kính sát tròng à ?
– Ừ! Vì như thế này rất vướng, víu.
– Sao ? .
Hoàng Cúc chưa hiểu chuyện gì, anh đã kéo cô vào anh, tháo chiếc kính cận ra, anh hôn cô. Nụ hôn của anh luôn làm cho mọi phản ứng của Hoàng Cúc tiêu tan, cô phụng phịu bấu vào tay anh :
Anh tham lam lắrn.
Đoàn Lộc cười lớn :
– Nếu như anh muốn em thuộc về anh thì sao ? Tham lam quá phải không ?
Mặt Hoàng Cúc đỏ bừng lên :
– Em đi thay quần áo để đi xem ca nhạc nhé !
Cô chạy ù đi, mặt cứ đỏ như vừa uống xong ly rượu mạnh. Mở tủ, Hoàng Cúc chọn một chiếc quần màu xám và áo màu kem, cô thay quần áo xong rồi bước ra.
Đoàn Lộc cũng sẵn sàng. Anh nhìn cô âu yếm, cái nhìn đầy tình yêu dịu dàng. Hình ảnh Kim Mai hoàn toàn ra khỏi tâm hồn anh. Anh tiến lại ôm qua vai cô và nhẹ hôn vào má cô!
– Đi thôi!
– Dường như mọi thứ từ anh luôn làm cho Hoàng Cúc ngất ngây và rung động.
– Hoàng Cúc này, dậy đi em !
Hoàn Lộc tinh nghịch đưa bàn tay lạnh ngắt luồn vào trong chăn, nắm lấy chân Hoàng Cúc.
– Ái ! Lạnh quá !
Hoàng Cúc phụng phịu kêu lên :
Lạnh quá ! Anh gọi em dậy chi vậy ?
Gần bảy giờ rồi cưng. Mọi khi em đâu có dậy muộn như vậy – Anh sờ trán em xem anh Lộc. Đêm hồi hôm, em sốt quá trời.
– Sao không gọi anh dậy. Rồi em uống thuốc gì chưa ?
– Rồi, nhưng còn nhức đầu lắm.
Đoàn Lộc đưa tay thầm nhiệt trên trán Hoàng Cúc :
– Hay anh đưa em đi bác sĩ nhé.
– Thôi đi, em cảm sơ sài thôi. Có điều hôm nay ... giám đốc cho em nghĩ một ngày.
– Được rồi, em bệnh.. thì phải nghĩ.
– Hay là một lát anh bảo dì Ba nấu cháo cảm với cạo gió cho em nghen ? . .
– Dạ:
Vậy hôm nay anh đi làm một mình nghe.
– Em bệnh dĩ nhiên anh phải đi làm một mình rồi. Nếu một lát có khó chị quá, em bảo dì Ba điện thoại cho anh về.
Hoàng Cúc mỉm cười hôn nhẹ vào má Đoàn Lộc :
– Anh đi làm vui vẻ.
Ra đến ngoài, Đoàn Lộc căn dặn đủ thứ rồi mới đi làm. Chỉ chờ cho Đoàn Lộc đi, Hoàng Cúc tung chăn ngồi dậy, cô chạy đi tìm dì Ba.
– Dì Ba ơi ! Dì đi chợ cho cháu tháp tùng đi với nghe.
– Ủa ! Cậu Lộc nói mợ bệnh mà ?
Hoàng Cúc cười tủm tỉm :
– Đâu có ! Cháu xí gạt ảnh đó. Hôm nay là sinh nhật của ảnh, cháu muốn dành bất ngờ cho ảnh, ở nhà làm một cái bánh sinh nhật và, làm những món ăn ảnh thích. Anh Lộc thích ăn món gì há dì ?
Để coi Cậu Lộc thích ăn món thịt bò nướng cuốn mỡ chài, món lẩu chua ngọt. Cháu sẽ làm những món ấy và một cái bánh sinh nhật bốn tầng ảnh gọi điện về thì dì nói cháu ăn cháo xong rồi thì ngủ nghen dì.
Hiểu chuyện, dì Ba mỉm cười :
– Cậu với mợ thật hạnh phúc, cậu có phước gặp được mợ.
Nguyên một ngày đó Đoàn Lộc gọi điện thoại về ba bốn lần. Hoàng Cúc trêu – Em khỏe rồi. Mà chiều nay anh có về sớm không vậy ?
Đoàn Lộc cười vui vẻ :
.
– Nếu em muốn anh về sớm, anh sẽ về sớm. Nè, cô vợ trẻ của anh, muốn dành bất ngờ gì cho anh vậy ?
Hoàng Cúc đỏ mặt, như có Đoàn Lộc đang đứng trước cô :
– Không nói cho anh nghe đâu, chiều về anh sẽ biết. Về sớm nghe anh – Tuân lệnh ?
Đoàn Lộc gác máy. Minh An gõ nhẹ vào cánh cửa :
Anh Lộc ! Có chị Kim Mai muốn gặp anh:
Đang vui vẻ, nên Đoàn Lộc gật đầu :
– À ! Em cho cô ấy vào đi !
Kim Mai đẩy cửa bước vào, Đoàn Lộc chỉ vào chiếc ghế đối diện :
Anh cũng định đi tìm em đây.
– Ảnh nhất định ly hôn.
– Ừ. Chúng ta không chung sống với nhau, tốt nhất nên trả tự do cho nhau, không lý nào em ràng buộc anh hay anh ràng buộc em, phải không ?
– Anh sẽ cưới cô ta à ?
Không nghe Đoàn Lộc trả lời mình, Kim Mai nhún vai :
– Em bằng lòng ly hôn, nhưng em có một yêu cầu.
– Em nói đi !
Hôm nay là sinh nhật anh, em muốn đi với anh, gọi là lần cuối cùng, có được không anh ?
Lưỡng lự một chút, Đoàn Lộc gật đầu .
– Được nhưng sáng ngày mai chúng ta gặp ở văn phòng luật sư Luân lúc tám giờ nhé!
– Được mà.
– Còn điều kiện ly hôn, em nói đi!
– Anh muốn cho em gì, em cũng nhận hết. Em đã đấnh mất tình cảm của anh, anh không còn yêu em nữa cũng là một điều không may cho em.
Đoàn Lộc thở nhẹ :
– Chuyện qua rồi em nhắc làm gì:
Có trách là trách anh mau thay lòng. Em với Tony thế nào ?
Ba mẹ em phá sản, nên anh ta đã bỏ em. Em không muốn ở Canada nữa, ai ngờ về đâỵ. .
– Anh sẽ là bạn tốt của em, nếu như em cần anh giúp đỡ và nằm trong khả năng của anh, anh sẽ giúp em. Cám ơn anh. Nếu anh nói chúng ta là bạn, vậy anh dành suốt một tối nay cho em nhé . Em nhớ năm rồi sinh nhật của em, anh đã tổ chức cho em, có nhiều bạn bè đến với chúng mình.
– Được rồi.
Đoàn Lộc vỗ nhẹ lên tay Kim Mai, dù sao thì anh và cô cũng một thuở từ bạn bè đi đến tình yêu, tiếc rằng khi cô quay về, trái tim anh đã hướng về một tình cảm khác.
Cả hai ra xe đi ngang qua chỗ Minh An, Kim Mai nháy mất như thầm bảo :
Chị sẽ chinh phục anh Đoàn Lộc, em hãy mở mắt ra mà xem.
– Em muốn đi đâu Kim Mai ?
Anh về nhà em đi !
Chiều ý, Đoàn Lộc lái xe về nhà trọ của Kim Mai. Cô vừa mở cửa, anh ngạc nhiên nhìn. Trên chiếc bàn giữa nhà là bình hoa hồng đỏ thắm, chiếc bánh sinh nhật to mang hàng chữ :
''Happy Birthday to Đoàn Lộc" và con số ba mươi tuyệt đẹp.
Đoàn Lộc cảm động :
– Không ngờ em tổ chức mừng sinh nhật cho anh như thế này. Cám ơn em Kim Mai.
Kim Mai đốt nến, ba mươi ngọn nến sáng lung linh, cô tất đèn điện cho không gian trở nên mờ ảo, và vụt đưa Đoàn Lộc trở về kỷ nỉệm xa xưa thuở ấy, anh và. Kim Mai yêu nhau. Điệu nhạc Slow buồn.
Ngày xưa đằng ấy tóc thề .
Ta thời tóc ngắn nên oề tương tư Ngày xưa ta viết phong thư Đằng ấy nhận được hình như ... bằng lòng Ngày xưa có tiếng thì thầm Mai sau đừng có thay lòng à nha .
Ngày xưa đàng ấy đấu quên Trời mưa, mưa quá cho nên ... phai lòng. .
– Anh Lộc, nhảy với em bản nhạc này đi!
Không đợi Đoàn Lộc lên tiếng Kim Mai ôm qua cổ Lộc. Anh đành bước theo cô đi trong điệu nhạc du dương lãng mạn, – Anh Lộc! Chúc mừng sinh nhật lần thứ ba mươi của anh.
Kim Mai rót đầy hai ly rượu cốc tai, cô đưa cho Đoàn Lộc một ly – Uống với em nữa đi anh Lộc !
Đoàn Lộc lắc đầu:
– Thôi, anh không uống nữa đâu:
Uống nữa anh sẽ say và không lái xe về nhà được.
– Không về nhà được, thì ngủ lại đây với em. Chỉ có mấy ly mà Đoàn Lộc thấy say, anh ngồi xuống ghế.
– Anh nghỉ một lát. Xong, em gọi anh về nghen Mai.
– Anh Lộc!
– Kim Mai ôm qua cổ Đoàn Lộc, cố gắn môi, cô vào môi anh, Đoàn Lộc cố vùng ra.
Anh nhớ đến Hoàng Cúc giờ này có lẽ cô đợi anh ở nhà. Sáng nay cô không khỏe, vậy mà anh đã đi theo Kim Mai để bị sa lầy Buông anh ra, Kim Mai!
Tiếng của Đoàn Lộc chìm khuất, hai mắt anh nhíu lại, không tài nào mở ra nổi.
Mợ làm bánh khéo quá chừng, nhất là phần nắn mấy cái bông hồng:
Dì Ba tấc tấc khen :
– Mọi khi còn bà nội ở đây, bà hay nói bà thích mợ nấu ăn, thức ăn rất hợp khẩu vị của bà.
Hoàng Cúc vừa cặm cụi đi đường kem thành chữ :
"Happy Birthday Đoàn Lộc",vừa cười khiêm nhường :
– Mẹ Cháu ở nhà còn khéo hơn cháu nữa, bà biết nấu đủ thứ món ăn ngọt lẩn mặn nào mợ giỏi quá chừng.
– À ! Sấp sáu giờ rồi. Dì muốn về nhà với cháu nội bữa nay thì về đi, sáng đến sớm.
Dì Ba vui mừng :
– Cám ơn mợ nghen.
– Cho dì năm chục ngàn đi xe:
– Mợ thiệt tốt. Hồi cậu Lộc bồ với cô Kim Mai, cô ấy về nhà này chỉ biết bày ra thôi cậu Lộc cũng chiều lắm. May là cậu cưới mợ.
– Thôi đi, dì khen nữa mũi cháu sẽ nở như trái cà chua đó.
Lấy tiền cho dì Ba xong Hoàng Cúc cặm cụi trang hoàng chiếc bánh sinh nhật. Một lát nữa khi anh về đến, cô sẽ tắt hết đèn trong nhà, chỉ để đèn cầy sáng thôi.Chắc chắc anh sẽ ngạc nhiên và xúc động.
Đồng hồ chỉ sáu giờ, mười lăm phút nữa anh sẽ về đến nhà, đủ thời gian cho Hoàng Cúc trang đlểm. Cô hài lòng ngắm mình trong gương, và hồi hộp chờ nghe tiếng xe đỗ lại.
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Điện thoại reo, Hoàng Cúc vội nhấc máy lên :
– Alô.
– Anh đây Cúc, có lẽ phải một giờ nữa anh mới về được.
– Anh có bạn à ?
– Ờ. Em ở nhà đói cứ ăn trước đi nhé.
Hoàng Cúc phụng phịu :
– Không, em chờ anh.
– Anh sẽ cố gắng về sớm.
Có lẽ anh mừng sinh nhật của mình với bạn bè cũng nên, Hoàng Cúc đặt máy xuống. Không sao, một giờ nữa anh về mà. Xưa nay, từ lúc cô và anh bắt đầu cho tấn kịch và bây giờ yêu nhau thật sự, có bao giờ anh sai hẹn với cô đâu.
Hoàng Cúc mở ti vi xem để giết thời giờ chờ đợi. Nhưng chín giờ ...cái đói cồn cào Hoàng Cúc, cô tự nhủ mình hãy 'chờ ' anh một chút nữa. Cô đi pha ly nước sâm vừa uống vừa xem ti vi. Chương trình ti vi nhạt nhẽo. Mười giờ ... rồi một giờ ... Chưa bao giờ Hoàng Cúc phải đợi anh như thế, cô sốt ruột quá. Ngần ngừ một chút, Hoàng Cúc quay số điện thoại:
– Alô.
Giọng nữ phát ra từ điện thoại , của Đoàn Lộc, Hoàng Cúc cố giữ bình tĩnh :
– Tôi là Hoàng Cúc. Xin chuyển máy:
giùm cho anh Đoàn Lộc.
– Anh Đoàn Lộc ngủ rồi ảnh đang ở nhà tôi Hoàng Cúc ! Cô yên tâm đi, khi mà thủ tục ly hôn chưa hoàn tất thì anh Lộc vẫn là chồng của tôi, đúng không ?
Hoàng Cúc gác mạnh đlện thoại. Thì ra người bạn mừng sinh nhật với anh là Kim Mai. Họ từng yêu nhau mà, tại sao họ không thể đến với nhau đêm nay.
Nước mắt Hoàng Cúc trào ra. Cô có thể dễ dàng quên Vĩnh Kỳ, nên tưởng rằng Đoàn Lộc cũng như cô.
Trở lại bàn tiệc, Hoàng Cúc rút hết những cây đèn cầy, hoa và bánh sinh nhật. Suy nghĩ, một chút, cô dứt khoát ném vào sọt rác. Còn những món ăn, cô cố ngồi ăn, ăn cho kỳ hết, vừa ăn nước mất vừa chảy ra, cô nuốt luôn những nước mắt vào bụng.
Những thức ăn không hết, Hoàng Cúc bỏ. vào bọc ni lông cột kín lại, cô cho nó hết vào sọt rác:
Vậy là hết, hết dấu tích mừng sinh nhật. Người ta đã không cần, cô cố mừng cũng vô ích.
Đoàn Lộc giật mình thức giấc, anh mở mắt ra nhìn quanh. Giật nẩy người, Đoàn Lộc bật dậy như cái lò xo. Anh đang ở đâu như thế này ?
– Anh dậy rồi à ?
Kim Mai từ phòng tấm bước ra, toàn thân cô quấn hớ hênh bằng chiếc khăn tấm, cô tươi cười :
– Anh ngủ say quá nên em không đánh thức anh dậy.
– Tại sao như thế này hả Kim Mai ?
– Tại sao anh lại ở nhà em ?
– Không phải là chiều hôm qua, anh và em gặp nhau để bàn về vấn đề ly hôn?
– Đúng, chúng ta bàn chuyện ly hôn, và em đã thỏa thuận nhận chịu ly hôn.
Đoàn Lộc vỗ trán. Anh nhớ lúc đó Kim Mai rất vui vẻ, cô nói là cô muốn mừng sinh nhật của anh, gọi là lần cuối cùng, rồi đường ai nấy đi. Một tiệc rượu, rồi sau đó.
Kim Mai đến từ sau lưng Đoàn Lộc, cô ôm cổ anh, Đoàn Lộc rùng mình bởi da thịt tươi mát và trống trải của Kim Mai sát vào anh. Anh không thể nhớ mình đã say rượu và chuyện gì đã xảy ra nữa.
– Anh đứng bật dậy xô Kim Mai ra :
– Anh phải đi về đây.
– Kim Mai mỉm cười :
– Anh đã bỏ qua ý nghĩ ly hôn rồi phải không, cho nên sáng nay không có ý cùng với em đến văn phòng luật sư. Nếu như anh còn giữ ý định này, thì quả thật anh quá tàn nhẫn với em, sau một đêm mặn nồng.
– Em nói cái gì vậy Kim Mai ?
– Đêm qua ... em đã là người của anh.
– Không thể nào! Nãy giờ đang vui vẻ, gương mặt Kim Mai đanh lại :
– Có nghĩa là anh vẫn muốn ly hôn ?
– Chúng ta đã thỏa thuận chiều hôm qua rồi mà.
– Nhưng bây giờ em không muốn ly hôn nữa. Tại sao em phải ly hôn, khi em và anh đã là của nhau. Đoàn Lộc, nếu như anh không tử tế với em, anh vừa muốn có em, vừa muốn có người phụ nữ khác, em sẽ không để yên cho cô ta.
Em có quyền tống cổ cô ta ra khỏi nhà đấy.
Đoàn Lộc sửng sốt nhìn Kim Mai. Càng lúc cô càng chứng tỏ cho anh biết cô là một con người đầy thủ đoạn. Còn một ngày nửa đám cưới, cô mang hết tiền bạc và nữ trang cưới đi. Trở về, cô ra điều kiện với anh, vẫn là tiền và bây giờ ...
Anh lạnh lùng đi ra cửa :
– Em đừng làm cho anh ghê sợ em hơn nữa. Tốt nhất những gì chúng ta đã thỏa thuận hãy bằng lòng đi.
– Em thay đổi ý định rồi, em sẽ không ly hôn, em muốn làm vợ anh. Luật pháp đã công nhận em và chính anh cũng đã từng ký tên vào tờ giấy đăng ký kết hôn, em nghĩ là anh không bao giờ quên chi tiết ấy.
Đoàn Lộc giận dữ :
– Nếu như em nghĩ là em bắt buộc anh phải theo ý em thì em lầm rồi, lá thư em từ biệt anh trước ngày cưới, anh còn giữ rất kỹ.
Kéo mạnh cánh cửa, Đoàn Lộc bước ra ngoài. Không thể ngờ đêm qua anh có thể sa vào một cái bẫy giăng ra quá ngọt ngào.
Đã có lúc anh xúc động khi nghe Kim Mai nhắc lại những ngày yêu nhau, cô khóc trên vai anh, và cầu mong một sự tha thứ.
Anh đã sai lầm. Một sự sai lầm lẽ ra không nên có.
Cửa khóa cho Đoàn Lộc biết, Hoàng Cúc đã đến công ty, anh thở dài xuống xe. Tra chìa vào ổ khóa và mở cửa đi vào nhà. Mọi thứ vẫn ngăn nấp. Đêm qua có lẽ Hoàng Cúc không biết anh đi đâu. Anh chưa biết mình nên nói thế nào, nếu như gặp Hoàng Cúc, cô có quyền biết anh đi đâu chứ. Cánh cửa chính bị đẩy vào, Đoàn Lộc vui mừng quay ra :
Hoàng ...
– Nhưng không phải, là dì Ba giúp việc.
Dì chào Đoàn Lộc:
– Cậu chưa đi làm sao ? Tôi đến hơi muộn, cậu cứ lo cậu với mợ đã đến công ty.
Đoàn Lộc cau mày :
– Không phải dì đi chợ về sao ?
– Dạ, đâu có. Chiều hôm qua, phụ với mợ làm bánh và các món án mừng sinh nhật cho cậu xong, mợ bảo tôi có muốn về nhà không, mợ cho về, nên tôi xin phép về nhà một đêm.
– Dì nói hôm qua, dì với ... nhà tôi tổ chức bữa ăn mừng sinh nhật cho tôi.?
– Dạ. Mợ khéo tay thật, đích thân làm các thức ăn, còn chiếc bánh sinh nhật đẹp không chê vào đâu:
Xua tay cho dì Ba đừng nói nữa, Đoàn Lộc vừa đi ra xe anh lái nhanh đến công ty.
Nhưng chỗ ngồi của Hoàng Cúc trống không. Đoàn Lộc gọi cô thư ký:
– Sáng nay cô Hoàng Cúc chưa đến?
– Dạ đến rồi, chắc lại chạy đâu đó. Nếu cô ấy vào, cô bảo là vào phòng gặp tôi nhé.
– Dạ:
Nghĩ đến chuyện đêm qua Hoàng Cúc chờ mình về, rồi cô bỏ công làm mọi thứ, lòng Đoàn Lộc xốn xang, cái cấm giác có lỗi khiến anh bứt rứt.
Cộc cộc. Tiếng gõ cửa, Đoàn Lộc vội đi ra, anh vui mừng :
– Hoàng Cúc !
Cô tránh cái nắm tay của anh.
– Anh cho gọi em.
– Em vào đi!
Đóng cửa lại, anh ôm vai cô:
– Cho anh xin lỗi. Thực sự chiều hôm qua không biết em làm tiệc sinh nhật cho anh. Nếu biết anh không đi gặp Kim Mai.
Hoàng Cúc cười nhẹ , cô gỡ bàn tay Đoàn Lộc đang ôm cô :
– Đâu có sao. Em mừng sinh nhật anh hay cô ấy vẫn vậy mà.
– Anh biết em buồn anh, cho anh xin lỗi. Chiều nay chúng ta đi ăn ngoài đi nghe em.
– Xin lỗi, chiều nay em có hẹn.
– Anh đi cùng với được không?
– Không được đâu, toàn là bạn gái của em thời còn đi học:
Mà anh cũng không cần xin lỗi em, tại em tự ý làm sinh nhật, anh không về thì em ăn một mình.
Rõ ràng cô giận anh và không chấp nhận lời xin lỗi của anh. Anh thở dài.
Em có biết là anh đang cố gắng thuyết phục cô ấy chịu ly hôn.
– Em ra ngoài làm việc, có chuyện gì hãy để chiều về nói đi anh.
Hoàng Cúc mở cửa đi thẳng ra ngoài, thái độ của anh giống như một người lớn sau khi làm lỗi muốn chuộc tội của mình vậy. Cô không thích điều ấy, nếu như anh muốn trở lại với Kim Mai, cô cũng đâu có tư cách gì buộc anh. Có lẽ cô trở nên về chỗ của mình, cho họ trở về với nhau.
Chỗ của Hoàng Cúc ngồi trống không, Đoàn Lộc tần ngần một lúc. Chiều nay cô không đợi anh đưa về, đã bỏ về trước. Mọi khi, nếu anh bận, cô đã vào phòng giúp anh, hoặc là ngồi chờ cho anh xong công việc, cả hai cùng về. Đoàn Lộc thấy khó chịu trong ý nghĩ. Hoàng Cúc nhất định giận anh, khi anh hoàn toàn có ý muốn chuộc tội với cô.
Đoàn Lộc giận dữ ra xe lái đi, anh không thấy từ trên lầu, Hoàng Cúc thảng thốt chạy ra ban-công nhìn theo. Cô đứng nhìn theo chiếc xe của anh phóng nhanh ra đường, với cõi lòng phiền muộn. Ngày xưa tình yêu giữa cô và Vĩnh Kỳ có ba năm yêu nhau, Vĩnh Kỳ còn phụ cô, huống hồ gì Đoàn Lộc, cô và anh có bao nhiêu ngày tháng thôi, từ một vở kịch rồi phải lòng nhau lúc cõi lòng trống trải, làm sao tình yêu đủ lớn, để là của nhau.
Điện thoại cầm tay của Hoàng Cúc reo, cô mở máy ra, và hy vọng là Đoàn Lộc, anh hỏi cô ở đâu. Nhưng giọng nữ làm cho Hoàng Cúc thất vọng và đau đớn. Tôi muốn gặp cô. Tôi đang ngồi đợi cô tại quán cà phê ngay ngã tư đường, cô hãy đến.
Tắt máy, Hoàng Cúc cất vào ví. Kim Mai muốn gì ở cô đây ? Hoàng Cúc dễ dàng nhận ra la Kim Mai bởi cách ăn mặc và bởi chiếc kính đen to tướng trên mặt.
Cô ngồi đó đi, tôi sẽ nói nhanh mục đích của tôi, không mất thời giờ của cô đâu. Tôi muốn cô bỏ việc ở công ty và rời khỏi nhà của chồng tôi.
Hoàng Cúc bật cười bởi tiếng ''chồng tôi" của Kim Mai. Đoán biết ngụ ý nụ cười của Hoàng Cúc, Kim Mai trừng mắt:
– Cô nên nhớ tôi có thể mời ''thừa phát lạí' bắt quả tang cô và chồng tôi đang ở trong một căn nhà. Tôi nghĩ cô và cả anh Lộc, hai người đều cần giữ danh dự.
Hoàng Cúc lạnh nhạt :
– Vậy thì chị cứ làm đi, anh Đoàn Lộc sẽ có cớ ly dị. Cô nghĩ bây giờ anh ấy muốn ly hôn à ? Cô lầm rồi, đêm qua, chúng ta đã làm lành với nhau.
– Khi nào chính anh Lộc bảo tôi đi, tôi sẽ đi chị không có quyền gì cả.
Hoàng Cúc quay lưng đi, Kim Mai giận.
– Được, nếu như vậy đừng trách sao tôi quậy ầm mọi chuyện lên. Hoàng Cúc đi luôn ra đường. Cô chưa biết mình sẽ xử sự như thế nào, nhưng nếu chính Đoàn Lộc nói với cô, anh và Kim Mai đã ''châu về Hợp phố'', chắc chắn cô lại sẽ rơi vào tận cùng của nổi buồn. Một cuộc tình thứ hai đến và đi nhanh như vậy sao ? Kết cục nào cũng đầy nổi buồn và cay đắng.
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Chương 4


Ngọc Diệp kêu to lên một tiếng khi cánh cửa vừa mở ra và Hoàng Cúc đứng ngay cửa, mặt mũi như không còn sức để sống.
– Đồ quỷ ! Giờ này mày đến đây, giống ma nhát người ta vậy. Đi đâu đây ?
– Tối nay tao muốn ngủ lại đây.
Ngọc Diệp thở hắt ra :
– Thì quần áo và nệm gối của mày còn y nguyên đó, muốn ở lại thì ở. Sao, bộ cơm không lành, canh không ngon à ?
– Ờ.
Hoàng Cúc bước vào nhà, cô đi lại chỗ để tấm nệm của mình, kéo ra và nằm lên.
– Tao sẽ về lại đây ở mấy ngày.
– Màn kịch chấm dứt rồi phải không ?
– Ờ.
– Mày cũng còn cả chục triệu bỏ túi mà.
– Tao cũng nghỉ việc luôn chỗ đó.
– Rồi mày xin ở đâu?
– Chưa biết. Nhưng rồi tao sẽ đi. Tao muốn quên tất cả.
– Ngày hôm qua Vĩnh Kỳ có đến đây tìm mày, trông anh ta ''te tua" lắm.
Đáng kiếp ? Lấy tiền của mày để đeo theo con nhỏ kia, nó xài hết tiền, bây giờ đi đụng mặt, nó làm mặt lạ như chưa từng quen nhau vây. Mày đừng có lạc lòng, nghe thằng chả năn nỉ bùi tai mà trở lại đó !
– Ừ.
Hoàng Cúc nhắm mắt lại, cô thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Suốt đêm qua, cô nào có ngủ đâu, cứ mỗi tiếng xe đỗ lại, co đều ngỡ đó là Đoàn Lộc, nhưng rồi chỉ có khoảng không mông mênh. Đêm nay cô ngủ ở đây với chăn nệm cũ, không cần suy nghĩ và cũng chẳng cần đợi chờ ai. Cô sẽ ngủ và ngủ rất ngon. . .
..Đêm nay đến phiên Đoàn Lộc đợi, dưới chân anh đầy những tàn thuốc, anh đã hút đến rát bỏng cả đầu ngón tay, vậy mà Hoàng Cúc có về đâu. Một giờ rồi hai giờ, có nghĩa là cô không về nhà đêm nay. Cô đi đâu, ngủ đâu trong đêm nay ? Điện thoại của cô lại khóa, anh muốn gọi hay nhắn tin cũng không được.
Tại sao mình lại như thế nảy hả Hoàng Cúc ? Em muốn xa anh thật ư? Đoàn Lộc vỗ trán. Anh cũng không thể hiểu trong đêm qua, anh say túy lúy, chuyện gì đã xảy ra. Ném điếu thuốc cuối cùng, Đoàn Lộc đi vào nhà đóng cửa lại. Lần đầu tiên, anh thấy căn nhà rộng và lạnh quá. Mấy tháng qua, anh quen với sự có mặt của Hoàng Cúc bên mình và bây giờ sự hiện hữu của cô không còn bên anh nữa, anh mới chợt nhận ra cô quan trọng biết chừng nào.
Nằm trên chiếc giường của cô, anh đáp chiếc gối của cô lên mặt mình, câm nhận sự dễ chịu bởi mùi hương quen thuộc và dịu dàng.
Đoàn Lộc thiếp đi trong giấc ngủ cô đơn và phiền muộn ...
Reng ... reng ... reng ... .
Tếng chuông cửa đánh thức Đoàn Lộc. Ngỡ Hoàng Cúc, anh vội vàng trỗi dậy đi ra. Gặp dì Ba mở cửa, anh xua tay :
– Dì để tôi mở cửa cho.
Cánh cửa vừa kéo ra, không phải là Hoàng Cúc, mà là Kim Mai, cô len vội vào ôm choàng Đoàn Lộc. Đoàn Lộc nhăn mặt, xô mạnh Kim Mai ra:
– Sao em lại đến đây ?
Không giận vì thái độ phũ phàn khó chịu của Đoàn Lộc, Kim Mai đi lại ghế ngồi:
– Tại sao em lại không đến đây được, khi trên mặt pháp luật em là vợ của anh. Đoàn Lộc lạnh lùng :
Đúng, em là vợ hợp pháp của anh, nhưng chính em từ bỏ cái địa vị ấy, chứ không phải là anh không cho em. Em làm cho anh khốn đốn. Tất cả những gì em gây ra cho anh đã giết chết những tình cảm anh dành cho em.
Kim Mai châm biếm :
– Hãy nói một cách khác đi, là anh đã thay lòng và không còn yêu em nữa.
– Em muốn nghĩ như thế nào cũng được.
– Vậy còn đêm qua, không phải chúng ta đã vui vẻ với nhau ...
Đứng quay lưng lại nên Đòa Lộc không thấy cánh cửa bị đẩy vào và Hoàng Cúc, cô đứng sửng sốt nhìn cả hai. Mới sáng sớm đã cố mặt Kim Mai, đêm qua có lẽ cô ta đã đến đây và ở lại.
Đôi mắt Kim Mai lóe lên, cô sà vào người Đoàn Lộc và ôm anh, gắn môi cô vào môi anh ...Cô mỉm cười khi thấy đôi mắt Hoàng Cúc mở to hết khổ, rồi vụt chạy.
Lúc này Đoàn Lộc cũng vừa đẩy được Kim Mai ra, anh bực dọc :
– Nếu như chuyện đêm qua có thật, xem như anh xin lỗi em. Tình cảm anh dành cho em hết rồi.
– Em không tin, nếu như cô ta rời bỏ anh, chỉ vì anh không nỡ bỏ cô ta phải không?
– Không phải, không phải.
– Được, bây giờ em không làm phiền anh, nhưng em sẽ không từ bỏ ý định vợ thật của anh.
Kim Mai giận dữ chụp cái ví quày quả đi ra cửa. Dù sao cô cũng vừa thắng thêm một ván cờ tình :
để cho Hoàng Cúc thấy việc Đoàn Lộc đã trở lại với cô.
Cái gì đây ?
Đoàn Lộc cầm tờ đơn lên. Tờ đơn xin nghỉ việc của Hoàng Cúc, anh vò nát tờ đơn ném vào thùng rác, đi vội ra ngoài.
– Cô Hoàng Cúc đâu rồi?
– Dạ, lúc nãy chị có đến, vào phòng giám đốc nhưng rồi đi ra ngay.
– Cô ấy không nói là đi đâu à ?
– Dạ không.
Đoàn Lộc hấp tấp đi ra xe, nhưng mọi cố gắng trở thành vô nghĩa. Căn phòng quần áo và vật dụng của Hoàng Cúc không còn nữa. Cô trả lại cho anh hộp nữ trang cưới, dàn lên tờ thư.
''Xin lỗi, là em đã đi mà không giáp mặt anh, có lẽ cũng không cần thiết. Em xin gởi trả lại nữ trang cưới cho anh, vì nó không phải là của em".
Chúc anh hạnh phúc.
Hoàng Cúc.
Đoàn Lộc vò nát tờ thư. Tại sao cô bỏ đi ? Cô không chịu nghe anh giải thích lấy một lần. Anh nằm luôn trên nệm, nhắm mắt lại, sao mắt anh cay cay, mũi nồng nồng. Cô đã bỏ anh mà đi giữa lúc tình cảm hai bên đều vui vẻ nồng thắm.
Tại sao như vậy ? Anh giận dữ đấm tay lên nệm, mặt nệm bồng lên; rồi trở 1ại thăng bằng.
Anh giận dữ hất đổ tung lên mọi thứ. Mảnh gương vỡ cắt vào tay Đoàn Lộc, máu chảy ròng ròng, anh đứng mở to mất ra mà nhìn. Sau cơn giận được phát tiết là sự đau khổ. Đau khổ này không giống như ngày Kim Mai để lại lá thư từ biệt. Đau khổ vì Hoàng Cúc không cần anh nữa. Cô rời bỏ anh, nhưng bỏ lại tất cả những gì anh cho cô, không như Kim Mai cô lấy đi mọi thứ có thể lấy.
Trung Sơn vừa bước vào, đã nghe tiếng quát tháo của Hạnh Nguyên :
– Ai ? Ai lấy bảng báo cáo trên bàn của tôi hả ?
Mở cặp hồ sơ, Trung Sơn bước tới, anh lấy cặp hồ sơ để lên bàn trước mặt Hạnh Nguyên :
– Là anh lấy. Anh có dặn cô Hoa rồi mà. Quay sang cô Hoa, Trung Sơn nghiêm mặt:
– Sao cô không nói vậy Hoa ?
– Cô Hoa sợ hãi cúi đầu lí nhí :
– Tôi quên. Phải chi anh dặn cô Hoàng Cúc ấy, anh biết tôi hay quên mà:
Hạnh Nguyên hằn học :
– Em không nhận cô Hoàng Cúc làm trong phòng làm việc của anh, anh đuổi việc cổ đi.
– Cô ấy có lỗi gì ?
– Lẽ ra anh dặn cô Hoa, cổ phải nghe và nói cho em biết chứ.
– Chỉ vì nguyên do này mà em muốn đuổi việc cô Hoàng Cúc.
– Phải. Tóm lại em không thích trong phòng em có cô ta.
Lướt mắt nhìn lại Hoàng Cúc đang đứng cúi đầu, Trung Sơn lạnh lùng :
– Được, anh sẽ điều cô ấy đi. Cô Hoàng Cúc dời sang phòng tôi. Từ hôm nay, cô sẽ là trợ lý của tôi.
Trung Sơn quay đi, mặc cho Hạnh Nguyên sững sờ. Quyết định của anh giống như một cái tát vào mặt cô. Tuy nhiên với địa vị trưởng phòng kế toán, cô không thể vượt quyền giám đốc của Trung Sơn.
Cô tức giận nghiến răng, mắt long lên :
– Được lắm. Bây giờ tao mới biết mày có ô dù.
Hoàng Cúc cúi đầu chán ngán. Cô đã nghĩ việc ở ba công ty trong một năm qua, từ lúc rời bỏ Đoàn Lộc, con đường sống cũng chẳng dễ chịu, nơi nào cũng có "cá 1ớn nuốt cá bé''.
Lẳng lặng soạn đồ của mình, mặc cho Hạnh Nguyên xỏ xiên, Hoàng Cúc nhẫn nhịn rời phòng.
– À, cô Cúc !
Trung Sơn ngẩng lên vui vẻ :
– Đây là bàn làm việc của cô. Trong hồ sơ, tôi thấy cô ghi rõ biết Anh Ngữ và. Nhật Ngữ ?
– Vâng.
– Chúng ta sẽ dụng hai thứ tiếng đó nhiều nhất trong giao tiếp. Làm việc với tôi, cô cứ thoải mái.
– Dạ.
Dù sao không phải làm việc dưới áp lực nặng nề của Hạnh Nguyên, Hoàng Cúc vẫn thấy thoải mái. Có mớ văn kiện ra xem. Công ty có mối quan hệ giao dịch với công ty Đoàn Lộc. Hoàng Cúc đọc chăm chú.
Đã một năm đi qua, cô cứ tưởng mình quên và sẽ quên, nhưng chừng như nỗi nhớ vẫn chưa hề phai nhạt. Một đôi lần, cô chạy xe ngang đó rồi ngậm ngùi đi qua mau. Tất cá đã thành kỷ niệm, một kỷ niệm nhớ để ngậm ngùi và xót xa.
Gặp Hoàng Cúc ở nhà gởi xe, Hạnh Nguyên hằn học :
– Hãy cố mà bám đi, coi chừng có một ngày, anh ta sẽ vứt bỏ cô như một miếng chanh đã vắt kiệt sức đi vậy.
Hoàng Cúc cười nhẹ :
– Cám ơn chị đã cho tôi biết, nhưng chị yên tâm đi, tôi là một phụ nữ đã có chồng. Cô đã có chồng ? Thật không ?
Cô không tin thì xem ảnh này đi. Hạnh Nguyên tròn mắt chụp tấm ảnh. Quen quá, cô cố nhớ mặt chú rể nhưng không tài nào nhớ nổi. Hoàng Cúc giật tấm ảnh lại cất vào ví.
– Cho nên chị yên tâm đi, tôi không hề có ý là sẽ có cái gì đó với giám đốc Sơn.
Đóng ví lại, Hoàng Cúc thong thả đẩy xe đi:
Cô muốn được yên thân, mong gió xin đừng lay động. Hai lẩn yêu, cuộc tình nào cũng cho nỗi buồn.
Nhưng buối sáng, còn đang bận rộn với công việc, Trung Sơn vào, anh ngập ngừng :
– Em đã lập gia đình, sao trong lý lịch không ghi gì vậy ?
– Em và anh ấy đã chia tay, cần phải ghi rõ sao ?
– Không. Có điều anh không dám nghĩ em đã một lần đám cưới.
– Em còn có ... một đứa con gái, gởi mẹ em ở Hà Tiên.
– Vậy à ! Thôi em làm việc đi, anh không phiền em.
Hoàng Cúc cười thầm. Đó là cái cách tốt nhất để không có ai đụng vào cô.
Nhưng ... .
Một cái gõ mạnh tay lên bàn làm Hoàng Cúc giật mình nhìn lên. Trung Sơn khoanh tay trước ngực, anh nhìn Cúc :
– Tại sao em phải nói dối vậy ?
– Em nói dối anh chuyện gì ?
– Anh đã về Hà Tiên và tìm đến nhà em. Mẹ em nói trước đây có hứa hôn em và một người tên Vĩnh Kỳ, nhưng chưa cưới nhau.
Hiểu ra Trung Sơn đi điều tra lý lịch của mình, Hoàng Cúc mỉm cười :
– Giám đốc sợ em làm gián điệp thương mại hay sao vậy ?
– Hoàn toàn không ! Có điều là anh hoàn toàn hài lòng về cách làm việc của em.
– Như vậy đâu cần phái điều tra lý lịch của em ?
– Em không hiểu, hay cố tình không hiểu ?
Hoàng Cúc lắc đầu :
– Em không muốn hiểu đúng hơn. Đã hứa hôn, tức nhiên em là một phụ nữ có bến bờ để tấp vào.
– Em vào công ty đã bốn tháng, chưa bao giờ có người đàn ông nào đến đây tìm em cả.
– Anh ấy đã đi du học nước ngoài. Em tự nhủ với lòng, cho dù anh ấy có không trở về, em cũng chỉ yêu có một mình anh ấy mà thôi.
Trung Sơn cúi đầu :
– Nếu như vậy, anh chúc em được gặp lại anh ấy.
– Cám ơn lời chúc của anh.
– Thôi, em làm việc đi !
Trở vào phòng mình, Trung Sơn đốt điếu thuốc gắn lên môi. Anh cố xua tan hình bóng Hoàng Cúc, nhưng dường như chuyện cô phớt lờ trước tình cảm của anh khiến anh tự ái, và từ tự ái anh phải lòng cô từ lúc nào không hay.
Trung Sơn hào hoa bay bướm bây giờ lại thật lòng yêu ư? Hình như anh còn cảm thấy mình đau khổ nữa kìa, vì đóa hoa kia đã có chủ.
– Anh Sơn ! Em vào được chứ ?
– Vào đi !
Trung Sơn ngồi nghiêm lại, lạnh nhạt :
– Có chuyện gì vậy cô Hạnh Nguyên ?
– Ngày mai có cuộc thảo luận giữa công ty chúng ta và công ty Đoàn Lộc, cùng với chuyên viên điện tử từ bên Nhật sang.
– Tôi nhớ rồi.
– Ý em nói là mình cần có một người biết Nhật ngữ.
– Vậy à ! Hình như là cô Hoàng Cúc biết Nhật ngữ, cô bảo cô ấy ngày mai đi cùng nhé .
– Anh Sơn! Hình như hôm chủ nhật anh đi Hà Tiên ?
Trung Sơn khó chịu :
– Cô tò mò quá.
– Xin lỗi, nhưng có một điều em đã nhớ ra rồi, người trong ảnh cưới với Hoàng Cúc rất giống Đoàn Lộc.
– Cô không nhìn lầm chứ ?
– Ngày mai sẽ có cuộc hội ngộ mà ánh mắt. Hạnh Nguyên lóe lên tía sáng tinh quái, cô sẽ làm cho Trung Sơn sáng mắt ra.
– Chào anh Đoàn Lộc:
– À !
Đoàn Lộc mỉm cười chào Hạnh Nguyên :
– Lâu quá mới gặp cô. À ! Anh Sơn như thế nào ?
– Vẫn mạnh. Lâu quá không thấy anh đến công ty ?
Đoàn Lộc cười gượng:
– Dạo này tôi bận quá.
– Vì phải đi tìm bà xã nữa phải không ? Chuyện của anh tôi biết hết. Anh cứ thẳng thắn trải lòng đi, tôi có thể giúp anh đó.
Không nghe Đoàn Lộc trả lời mình, Hạnh Nguyên nhún vai :
– Tôi muốn giúp anh, nhưng anh từ chối thì thôi vậy. Tôi biết anh đi tìm cô Hoàng Cúc.
Hạnh Nguyên vờ quay lưng. Dĩ nhiên là câu nói của cô làm cho Đoàn Lộc giật mình, anh vội vượt 1ên chặn Hạnh Nguyên lại.
Cô nói có quen Hoàng Cúc ?
– Hoàng Cúc mà anh dùng vào việc như ''ly niêu tráo chúa" vậy. Cô ta đã bỏ anh mà đi, mặc cho anh tìm kiếm.
Đoàn Lộc thở dài :
– Cô ấy giận tôi. Đúng, tôi sai, tôi có lỗi với cô ấy. Vậy anh có muốn gặp lại không ?
Có , có chứ. Hạnh Nguyên ! Hoàng Cúc đang ở đâu, cô làm ơn nói giùm đi.
– Anh còn yêu cô ấy sao ?
– Tôi đã đi tìm cô ấy suốt mấy thánh ca, có lẽ cô ấy không bao giờ tha thứ cho tôi Hoàng Cúc đang ở đâu, hãy nói cho tôi biết đi !
– Tôi sẽ cho anh gặp vào sáng mai. Có điều anh hãy hứa với tôi, bằng mọi giá anh phải mang cô ấy về bên anh, vì cô ta mà người tôi yêu không còn yêu tôi nữa.
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Đoàn Lộc nghe tim mình thóc lại:
– Vậy còn Hoàng Cúc ?
– Anh biết lửa rơm lâu ngày sẽ cháy nếu để gần nhau chứ ?
– Phải.
– Ngày mai trong cuộc họp với phái đoàn từ Nhật sang, anh sẽ gặp cô ấy.
– Tại sao bây giờ không thể ?
– Anh nóng lòng chi vậy. Một năm qua đợi được, mà còn vài giờ đồng hồ nữa, anh không đợi được sao? Chúc anh ngày mai thành công tốt đẹp.
Suốt đêm ấy, gần như cả đêm Đoàn Lộc không ngủ được:
Hóa ra Hoàng Cúc ở trong cùng một thành phố, vậy mà anh cứ bôn ba đi tìm. Anh sẽ kỳ dưới chân em để xin một lời tha thứ. Chúng ta lại vui vẻ bên nhau.
Xong chưa Hoàng Cúc ?
– Dạ xong.
Lần đầu tiên Hoàng Cúc mới thấy Hạnh Nguyên ngọt ngào với mình. Tuy nhiên, cô không có thời gian để quan tâm, leo vội lên xe ngồi phía sau với Hạnh Nguyên. Trung Sơn ngồi phía trước với tài Xế, chiếc xe cùng đến hội trường tập đoàn sản xuất linh kiện điện tử Sóng Thần.
Xe đỗ lại. Hạnh Nguyên giành xuống trước, cô mở cửa xe và nhìn lại phía sau. Đoàn Lộc run lên, anh nhận ra ngay Hoàng Cúc, một con người anh vất vả đi tìm.
Chợt chiếc cặp hồ sơ trên tay Hoàng Cúc suýt rơi xuống đất, vì Đoàn Lộc đi nhanh đến, anh đưa tay ra bắt tay Trung Sơn.
– Anh đợi tôi lâu chưa ?
– Cũng mới đến thôi. À! Giới thiệu với anh, đây là cô Hoàng Cúc, trợ lý của tôi Đoàn Lộc sững sờ Anh cứ đi tìm cô đến khi mòn mỏi và không định tìm nữa, cô lại hiện ra trước mắt anh. Tóc cắt ngắn, không đeo kính cận, nhưng chiếc áo màu vàng chanh của cô thật nổi bật vẫn cho anh nhận ra cô. Qua phút sửng sốt, anh cười và nhún vai :
– Chào em, Hoàng Cúc. Anh cứ ngỡ là cả đời anh không được gặp em.
Nhưng Sài Gòn đâu có lớn phải không em ?
Trung Sơn ngạc nhiên :
– Hai người quen nhau ?
– Hồi trước cô ấy làm cho công ty của tôi.
Trung Sơn cười xòa :
– Tưởng gì hóa ra là người quen.
Anh kéo tay Đoàn Lộc đi vào trong :
– Đi thôi, muộn rồi! :
Suốt buổi làm việc, Hoàng Cúc không dám nhìn Đoàn Lộc, dù anh cố ý chọn ghế đối diện và hài lòng trước vốn Nhật Ngữ lưu loát của Hoàng Cúc. Cô thay đổi đến độ anh không ngờ. Nhưng rõ ràng anh thấy mình vui khi gặp lại cô. Kết thúc công việc, Đoàn Lộc thẳng thắn :
– Ông còn cần trợ lý của mình nữa không:
Nếu không, cho tôi mượn cô ấy chừng một giờ.
Trung Sơn phì cười trước cách nói của Đoàn Lộc :
– Ông không cần xin phép tôi đâu, mà nên hỏi cô ấy kìa. Cô ấy không bằng lòng thì dù tôi có gật đầu cũng thua.
Đoàn Lộc nhìn vào mắt Hoàng Cúc, đôi mắt của anh trở nên sắc cạnh và tối đen không cho Hoàng Cúc cảm nhận điều gì; hoàn toàn khác với đôi mắt anh từng nhìn cô dịu dàng và âu yếm.
Anh không hỏi cô có đồng ý không mà kéo cô về hướng xe của anh, mở cửa và nghiêng mình một cách lịch sự.
Mời em !
Biết mình có chống cự lại cũng vô ích, Hoàng Cúc lặng lẽ ngồi lên, trong lúc Đoàn Lộc cẩn thận đóng cửa xe lái và vòng qua ngồi vào tay lái. Anh lái xe đi.
Chưa ai nói với ai lời nào. Hoàng Cúc lơ đãng nhìn qua cánh cửa, người và xe trên đường thật đông. Một năm trước, cô cũng ngồi trên xe với anh như thế này, vui vẻ, khác hẳn bây giờ ngồi bên nhau mà nặng nề, lạnh lùng:
Hoàng Cúc khó chịu lên tiếng :
– Anh muốn gặp riêng tôi, có chuyện gì nói đi ? Hay là trước khi đi tôi đã trả không hết nữ trang cưới ?
– Em nghĩ là anh nhỏ mọn như vậy sao ? Anh muốn biết tại sao em đi mà không có lời nào nói với anh. Nếu như vì lỗi lầm đêm đó anh say rượu và ở lại nhà của Kim Mai, thì anh ...
– Anh không cần giải thích gì cả, tôi đi vì không muốn mình là người thứ ba, chướng lắm.
– Ai nói với em là kẻ thứ ba ?
– Tự tôi nhận ra mình là người thừa nên tôi rút lui.
– Em nghĩ là anh trở lại với Kim Mai. Em có biết là ba mẹ cô ấy phá sản bên Canađa ... Giá như cô ấy nói thật với anh, có thể anh cũng giúp được cô ấy phần nào. Nhưng rồi chính những hành động của cô ấy làm cho anh có muốn yêu thương trở lại cũng không được.
– Cô ấy cũng đâu có muốn lừa dối anh.
Đoàn Lộc lắc đầu, anh không muốn kể cho Hoàng Cúc nghe những chuyện Kim Mai gây ra cho anh, điều quan trọng anh muốn biết cô có còn là của anh và yêu anh hay không. Nhưng anh không biết mình phải mở đầu như thế nào nữa, nên cứ lựng khựng :
– Em vào làm công ty của Trung Sơn bao lầu rồi ?
Hơn bốn tháng.
– Anh muốn biết em đang trọ ở đâu, có được không ?
– Để làm gì, giữa chúng ta tốt nhất nên kết thúc.
Giọng Hoàng Cúc dịu lại :
– Dù sao em cũng cám ơn anh. Nếu không có anh chắc chắn là em không trả nổi cho công ty số bạc đã lấy, cũng như em sẽ không ngoi lên được. Một năm qua, em đi học Anh Ngữ, Nhật Ngữ và cá tiếng Pháp, cũng sử dụng vi tính thành thạo.Em bằng lòng với cái mình đang có.
– Em không còn nghĩ đến anh sao ?
Đoàn Lộc nhìn xoáy vào mắt Hoàng Cúc, cô bối rối quay đi :
Em không muốn nghĩ gì đến những chuyện đã qua, đối với em đó là những cú sóc không đáng nhớ.
– Kể cả thời gian chúng ta yêu nhau ?
– Phải.
Két ... Đoàn Lộc đạp mạnh thắng xe cho xe dừng lại, suýt làm cho Hoàng Cúc ngã chủi tới trước. Anh nắm chặt hai vai cô bóp mạnh.
– Em có biết là một năm qua anh đi tìm em vất vả như thế nào không ? Em hành hạ anh tản nhẫn, mà không chút động lòng xót xa hay sao ?
Hoàng Cúc đờ người ra, cô nhăn mặt :
– Anh bỏ em ra, đau quá !
Anh siết chặt hai vai cô hơn rồi bất thình lình ôm lấy gương mặt của cô trong đôi bàn tay cứng nhắc của mình, anh bắt đầu hôn cô, những nụ hôn dữ dội và tham lam như của thuở nào, Hoàng Cúc cố đẩy người ra, nhưng nụ hôn cháy bóng làm tan ra đi hoàn toàn sự chống cự của cô. Nụ hôn như muốn nghiền nát.
lấy Hoàng Cúc, Cô bật khóc nức nở. Lúc này anh mới buông cô ra, ngồi nhìn lặng lẽ :
– Anh muốn biết, em có còn yêu anh không ? Hãy trả lời đi !
– Anh nghĩ rằng chúng ta sẽ vui vẻ được với nhau sao ?
– Phải.
– Mãi mãi em không quên được buổi chiều sinh nhật, em vui vẻ nấu ăn, vui vẻ làm đẹp và ngồi chờ anh về.
– Xin lỗi, nếu anh biết buổi chiều ấy em muốn ăn mừng sinh nhật cho anh, anh đã không đi gặp cô ấy. Thực sự, anh muốn gặp cô ấy để bàn chuyện ly hôn.
– Em đã đợi anh trở về. Em gọi điện thoại cho anh lúc một giờ đêm, em sợ anh gặp chuyện gì, Kim Mai nhận điện thoại, chị ấy cho, biết anh đang ở nhà chị ấy.
– Tại sao ngày hôm sau em không chịu nghe anh giải thích vậy ? Em bỏ đi, còn anh cứ đợi em ở nhà suốt đêm ấy, hút thuốc đến rát bỏng cả môi.
Hoàng Cúc lạnh nhạt:
– Thật sự là anh đợi em? Em trở về lúc sáng sớm và đã gặp chị Kim Mai trong nhà:
Em lưu lại làm gì nữa. Một năm đi qua rồi? em đã tìm lại thăng bằng cho lòng mình, xin anh đừng khuấy động cuộc sống của em.
– Em có biết làm kẻ chạy trốn, em chiến thắng anh, nhưng lại một kẻ chiến thắng ngu ngốc nhất.
– Em không cần anh khen em thông minh hay chê em ngu ngốc.
– Chính vì những bất cần mà em làm khổ em làm khổ cả anh. Vì sau khi em đi anh vẫn xúc tiến ly hôn, cô ấy cần tiền mà, anh đã phải chi gần hai phần ba sự sản mình có, cầm cố nhà cửa để cho cô ấy bay về Canada gỡ nợ. Anh đang là người đàn ông tự do, do đó anh sẽ không để em vuột ra khỏi tay anh lần nữa đâu. Đoàn Lộc ôm vai Hoàng Cúc.
– Bây giờ em đã nhận ra cái ngốc của mình chưa ?
– Anh tưởng là em vẫn còn sống độc thân ?
– Sao ?
Mắt Đoàn Lộc tối lại, giọng anh run run :
Em đã lập gia đình ?
– Chưa, nhưng sắp.
– Ai thế?
– Anh ta vừa cầu hôn với em.
– Ai ?
– Là anh đó, anh chàng dữ dằn đáng ghét ạ.
Hoàng Cúc chồm lên, cô hôn nhẹ vào má anh. Chợt hiểu vòng tay anh khép chặt lại say đắm.
– Anh phải phạt em mới được, lúc nào em cũng làm cho tim anh phải đau thắt lại vì em.
Nụ hôn của anh muốn ngộp thở Hoàng Cúc luôn, cô không kêu nữa, mà khép mất đón nhận.
– Hoàng Cúc! Chúng mình cưới nhau đi nghe em.
Không cô câu trả lời, mà là cái gật đầu khẽ, cho nụ hôn mỗi lúc thêm say đắm hơn.
Trung Sơn kêu lên:
– Cái gì ? Ông với Hoàng Cúc cưới nhau ?
– Ừ. Việc gì ông sửng sốt như thế? Nữa năm qua cô ấy trốn ở công ty của ông, vậy mà tôi đi tìm bở hơi tai luôn:
Đoàn Lộc trợn mắt:
– Ông tính phỗng tay trên à ?
– Nếu ông tỏ tình mà cô ấy đồng ý, lúc đó ông mới là người phỗng tay trên chứ.
Đôi bạn càng cười phá lên. Trung Sơn đưa tay ra:
– Nếu như vậy, anh là người đầu tiên chúc mừng em gặp người chồng lý tưởng.
Hoàng Cúc phì cười đưa tay ra bắt tay Trung Sơn:
– Cám ơn anh đã chúc em. Em cũng chúc anh mau sớm cưới vợ. .. Trung Sơn đùa :
– Con gái Sài Gòn bây giờ vọng ngoại hết rồi, toàn thích lấy chồng nước ngoài, nên anh cứ ế dài dài.
– Chứ không phải là anh quá kén chọn hay sao ? Chị Hạnh Nguyên thích anh lắm đó.
Nhắc đến Hạnh Nguyên, Trung Sơn nhăn nhó :
– Em cho anh xin can đi !
Sực nhớ, Trung Sơn trợn mắt :
– Em lấy chồng, có nghĩa là em sẽ bỏ anh về lại công ty của Đoàn Lộc.
Không được, ít lắm phải hai ba tháng nữa, hết hợp đồng em mới được đi, trong lúc chờ anh tìm cô trợ lý khác:
Đoàn Lộc kêu lên :
Sao anh muốn làm khó tụi tôi vậy ?
– Không phải làm khó, mà vì Hoàng Cúc đang là một nữ trợ lý mà tôi vừa lòng nhất.
– Hoàng Cúc gật đầu :
– Anh Lộc hãy đồng ý như lời anh Sơn đề nghị. Anh ấy cũng có khó khăn đó.
Đoàn Lộc mặc cả :
– Hai tháng thôi nghe ?
Trung Sơn vui vẻ :
– OK.
Từ giã Trung Sơn Đoàn Lộc đưa Hoàng Cúc về Anh mơ màng ôm qua vai cô :
Nhà không có em buồn thật đó . Anh đi làm về là giam mình trong phòng.
Dì Ba cũng vậy, dì cứ nhắc em, dì nói thích tính hiền hậu của em. à ... - Đoàn Lộc mỉm cười - Nội sấp sang, bà càn nhằn cho tới giờ này tụi mình chưa chịu có con.
Hoàng Cúc đỏ mặt :
– Rồi anh nói sao .
– Anh bảo :
từ từ nội ơi.
– anh Lộc này ! Em nghĩ là chúng ta không cần cưới rình rang đâu, dầu gì mình cũng từng đám cưới. Anh theo em về quê ra mắt mẹ em, làm một buổi tiệc là đủ rồi.
– Như vậy đâu có được há em ?
– Chúng ta yêu nhau và hạnh phúc bên nhau là đủ rồi.
– Là tại em nha, anh vẫn muốn đủ thủ tục cưới em.
– Em sẽ giải thích cho mẹ em hiểu.
Đoàn Lộc kéo Hoàng Cúc vào sát mình hơn. Anh hôn cô, những nụ hôn bao giờ cũng ngọt ngào và say đắm.
Hoàng Cúc song bước với Đoàn Lộc. Có một năm rồi, cô mới đến công ty, vẫn không khí tất bật, thêm nhiều gương mặt mới.
Ủa ! Hoàng Cúc !
Những đồng nghiệp cũ túa lại mừng Hoàng Cúc. Đoàn Lộc nheo mắt:
– Em thấy không, ở đây ai cũng mến em, vậy mà bỏ đi hà.
Những bàn tay đưa ra tay bắt mặt mừng :
– Về làm việc lại phải không Hoàng Cúc ?
Hoàng Cúc mỉm cười :
– Chưa đâu. Chỉ có Minh An, cô đứng trong một góc, lịm người đi. Cô ta đã trở lại, xuất hiện trước mặt mọi người, xinh đẹp hơn, duyên dáng hơn cạnh Đoàn Lộc. Một năm qua, cô cố gợi sự chú ý của anh, tìm cách tiếp cận với anh, bây giờ những gì cô làm trong một năm qua xem như "công dã tràng'' mất rồi.
Họ lại tái hợp với nhau. Đôi môi Minh An cắn mạnh vào nhau, trong nỗi đau tuyệt vọng.
Để cho Hoàng Cúc với các bạn đồng nghiệp cũ, Đoàn Lộc làm việc với, trợ lý và phó giám đốc của mình. Anh sẽ tạm vắng mặt ở công ty một tuần lễ để về quê vợ.
Trợ lý Vinh nheo mắt :
– Lần này là thật chứ hả anh Lộc ?
– Ừ. Thật một trăm phần trăm.
– Vậy, chúc anh vui vẻ.
– Cám ơn.
Rời công ty, Hoàng Cúc theo Đoàn Lộc về nhà. Cô xúc động nhìn mọi thứ.
Không có gì thay đổi nguyên vẹn như lúc cô ra đi. Bức ảnh cưới của cô và Đoàn Lộc treo tường, anh không tháo bỏ.
– Em vẫn không thay đổi gì từ lúc em đi cả Anh đưa cô lên phòng ngủ của hai người. Hoàn toàn không có thay đổi nào khác.
Trước đây khi về ở căn phòng này, Hoàng Cúc trang trí - căn phòng theo ý mình, rèm cửa màu xanh, bàn phấn vẫn nằm một góc, quần áo của cô treo trên móc. Hoàng Cúc cô cảm giác như là cô đi xa chỉ mới mấy ngày chứ không phải là một năm.
Cô thấy vui. Mọi thứ y nguyên, có nghĩa Đoàn Lộc vẫn mong một ngày cô trở về.
– Em thấy sao Cúc ?
– Cám ơn anh đã giữ nguyên vẹn mọi thứ.
– Anh vẫn thường ngủ trên chiếc gối em nằm để tìm hương quen thuộc của em.
Hoàng Cúc xúc động :
Anh yêu em đến như vậy sao ?
– Vậy mà người ta chưa tin, đi làm khổ anh.
– Bây giờ em tin rồi nè:
Hoàng Cúc ôm vòng qua cổ anh, cô ép người mình vào sát ngực anh, và cô chủ động hôn anh. Nụ hôn chủ động cho Đoàn Lộc ngây ngất, anh ghì chặt cô hơn nữa và hôn cô, những nụ hôn dịu dàng rồi mạnh dần lên.
– Vợ của anh!
Hoàng Cúc đi xuống bếp. Dì Ba đang chuẩn bị bữa cơm, dì kêu lêu vui vẻ :
Mợ chịu về rồi, tôi mừng quá. Mợ đi, cậu cứ đi tìm suốt, rồi về nhà nằm như chết rồi vậy.
Dì thì thầm :
Mợ đừng nghi ngờ cậu. Cô Kim Mai đó không tới đây lần nào đâu về Canada rồi.
Hoàng Cúc thân mật ôm vai dì:
Dì nấu món gì vậy, cháu phụ với. Cũng sắp xong rồi. Cậu nói thích ăn cá vảnh nấu canh chua măng, nên tôi nấu món đó.
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Chương 5


Cám ơn dì.
Hoàng Cúc phụ dọn cơm lên. Căn nhà như sinh động hẳn lên. Chiếc ghế của bà Thục Nghiêm ngồi vẫn y nguyên, Hoàng Cúc kêu lên :
– Em nhớ nội ghê.
– Nội sắp về rồi. Bà mà nghe em nói nhớ bà, bà sẽ vui cho mà xem:
Còn vui hơn nữa, nếu em cho bà một đứa cháu cố.
Hoàng Cúc xấu hổ lườm Đoàn Lộc, anh cười thì thào vào tai cô.
– Có chồng thì phải có con chứ em. Bà nội mà biết chuyện cưới nhau hơn một năm mới chịu ''hợp cẩn giao bôí' 'bà chửi cho mà nghe. Em còn nhớ chiếc máy ảnh, quay phim không Cúc, không có phim trong đó đâu.
Hoàng Cúc bật cười, xem ra bà nội cũng quá đáo để. Chạy trên bờ cát dài, Hoàng Cúc thích thú để cho đôi chân trần của mình lún xuống cát. Buổi sáng nắng lên tuyệt đẹp, biển xanh xanh ..ngát một màu. Cho đôi chân Hoàng Cúc thêm tung tăng những bước chân sáo? Đoàn Lộc đi lẽo đẽo phía sau. Chạy một khoảng, Hoàng Cúc dừng lại, cô đưa hai tay làm loa hết to :
– Nhanh lên anh Lộc ơi. Anh làm gì như ông già vậy ?
– Đoàn Lộc chạy tới, anh cười nheo mắt :
– Em không biết anh làm thơ sao ?
– Làm thơ ?
– Ừ.
– Thơ con cóc thì có.
– Thơ con cóc chứ hay lắm đó em.. . Con cóc nó nằm trong hang, nó đưa cái lưng ra ngoài, ấy là con cóc.
– Hoàng Cúc cười ngặt nghẽo :
– Ôi trời ! Anh làm thơ con cốc kiểu này vỡ bụng em chết mất luôn.
– Anh còn bài thơ chú dế mèn nữa, em muốn nghe không ?
– Đọc em nghe đi.
– Em nghe nhé.
Anh là con dế mèn ngơ ngác.
Bị tóm râu quay mệt đứ đừ, Một nhóc, hai nhóc rồi ba nhóc Cứ chuyền cứ bắt chẳng chịu tha.
– Thôi anh đi !
Hoàng Cúc cười phá lên, tiếng cười trong trẻo dễ thương:
Đoàn Lộc chớp mắt :
– Chưa bao giờ anh thấy em vui như vậy, lần đầu tiên đó, khi em cười trông em thật đẹp.
Anh kéo cô ngồi xuống trên cát, dưới chân những chú còng đang cố chạy, Hoàng Cúc bắt lên, cô để lên bàn tay mình nghịch ngợm.
– ''Dã tràng xe cát biển đông" đó anh.
– Bao giờ cát hết dã tràng chết chứ gì.
– Cũng như chúng mình vậy, nếu phải xa nhau.
Đoàn Lộc xúc động kéo Hoàng Cúc vào mình :
– Chúng mình yêu nhau mãi nghe em.
Nắng lên cao, cả hai cùng nắm tay nhau về, một cái bóng đi theo lẽo đẽo đi phía sau, ánh mắt quắt lên trong căm giận.
– Con về rồi hả ? Vào đây cho mẹ nói chuyện.
Gương mặt mẹ có vẻ khẩn trương quá.
Hoàng Cúc lo ngại :
– Có chuyện gì vậy mẹ ?
– Em theo mẹ vào trong đi! Quắn áo em 'để để trong phòng, anh tắm nước ngọt đi nhé.
– Được rồi, anh tự lo cho anh được mà.
– Đoàn Lộc cười với Hoàng Cúc. Cô cười vẫy tay với anh một cách lém lỉnh, xong mới đi vào phòng mẹ .
– Con đóng cửa lại cho mẹ!
Nét mặt của mẹ khiến cho Hoàng Cúc lo lắng :
– Có chuyện gì vậy mẹ ?
– Con ngồi đó đi. Con còn nhớ lúc con và Vĩnh Kỳ đi lên thành phố, bác Hòa đã xin hỏi con cho Vĩnh Kỳ chứ ?
Hoàng Cúc ngạc nhiên :
Cũng chỉ là lời nói, nhưng rồi sao đó anh Vĩnh Kỳ đã bỏ con.
– Bây giờ họ sang và nhắc lại lời hứa hồi đó.
Hiểu ra, Hoàng Cúc thở phào:
– Có gì đáng lo đâu mẹ. Chính anh Vĩnh Kỳ bỏ con trước mà ảnh làm cho con lao đao vì số tiền mười triệu mượn trong quỹ công ty, may mà con đã gặp anh Lộc. Nếu không, không biết bao giờ con sang đây để nhắc lại lời hứa đó hả mẹ ?
– Vậy mà họ lại nhắc.
– Mẹ không cần phải sợ, con chưa hề nhận bất kỳ lễ vật nào của nhà họ.
Hơn nữa, Vĩnh Kỳ bỏ con chứ không phải con bỏ anh ấy.
– Mẹ chỉ sợ dân làng ở đây không biết sự tình, họ cười chê chúng ta là kẻ tham phú phụ bần.
– Con không sợ ai cười mình cả mẹ ạ.
– Tự con không xấu hổ với lương tám của con là được rồi. Hơn nữa, con và anh Lộc cưới nhau, có đăng ký kết hôn, con đã là vợ của anh Lộc. Gia đình Vĩnh Kỳ muốn gì, con có câu trả lời lại. Mẹ yên tâm đi.
Xem vẻ Hoàng Cúc đã trưởng thành và cứng rắn hơn trước, bà Thấm thấy nhẹ nhàng cả người, thái độ của Vĩnh Kỳ lúc nãy dữ dằn quá, làm cho bà thấy sợ. Tuy nhiên đó có lẽ chẳng qua quá ghen tức mà thôi.
Vào phòng với Đoàn Lộc và đóng cánh cửa lại, Hoàng Cúc vẫn còn ấm ức.
Cô đứng tần ngần nơi cửa, khác với lúc nãy vui vẻ cùng với Đoàn Lộc ngoài bãi biển. Đoàn Lộc đi đến, anh ôm cô vào lòng dịu dàng :
– Chuyện gì vậy em ?
Hoàng Cúc bực dọc :
– Bên nhà Vĩnh Kỳ sang đầy nhắc lời hứa lúc em và Vĩnh Kỳ chuẩn bị lên thành phố, là bằng lòng cho Vĩnh Kỳ tiến tới.
Đoàn Lộc mỉm cười :
– Tại em. Nếu em cho anh làm đám cưới lớn, họ sẽ không dám qua đây nhắc lại lời hứa cũ. Rồi mẹ trả lời như thế nào ?
– Mẹ sợ người ta chê mẹ ''tham phú phụ bần". Em sẽ gặp anh ta để nói chuyện.
– Không cần đâu anh và em sẽ cùng đi gặp Vĩnh Kỳ.
– Cả hai không cần đi tìm, Vĩnh Kỳ cũng đến. Phớt lờ như không thấy Đoàn Lộc, Vĩnh Kỳ vui vẻ :
– Ở Sài Gòn anh đi tìm em khắp nơi.
Em dọn đi chỗ khác ở, sao không nói với anh một lời nào cả vậy ?
Không thể tưởng tượng Vĩnh Kỳ có thể trơ trêu như vậy, Hoàng Cúc giận run :
– Anh đi tìm em để vay tiền hay trả tiền vậy ?
Vĩnh Kỳ cau mày :
Em nói gì anh không hiểu ?
Anh không hiểu hay giả vờ không hiểu. Anh có biết là số nợ mười triệu cho anh mượn suýt làm em đi tù không vậy ?
Ồ, đâu đến nỗi như vậy Hoàng Cúc !
– Nếu như em không có tiền hoàn lại quỹ, anh nghĩ em tự do ở ngoài để anh và gia đình anh đến đây nhắc lại lời hứa cũ hay sao ? Nhưng dù sao thì cũng nên cám ơn anh, sự tráo trở của anh đã cho em tìm được một người đàn ông biết thương yêu em, có nhân cách để em gởi gấm cuộc đời mình.
Có nghĩa là em đã phụ bạc anh để lấy chồng ?
Hoàng Cúc tức giận :
Nếu nói người phụ bạc và tráo trở phải là anh. Anh đừng để em thất vọng hơn nữa vì tính cách quá tầm thường của anh. Anh hãy đi về đi, em là một phụ nữ đã có chồng, chồng em là một người xứng đáng cho em trao thân gởi phận.
Mắt Vĩnh Kỳ vằn lên tia lửa giận :
– Em là một kẻ "tham sang phụ khó''.
Quay sang Đoàn Lộc, Vĩnh Kỳ cười châm biếm, gương mặt đẹp trai của anh ta trở nên tái xám :
– Anh lợi dụng sự giàu có của mình mà chiếm đoạt hôn thê của tôi, anh là thằng tồi. Tuy nhiên tôi cho anh biết, thân thể của cô ấy tôi rõ biết hết, có điều tôi đã quá cao thượng nên chưa chiếm lấy cô ấy. Toàn thân Hoàng Cúc rung lên, anh ta dám nói ra những chuyện như vậy, cô giận dữ xông đến :
Bỉ ổi ! Vĩnh Kỳ, tôi không biết dùng danh từ gì để nói với anh. Khốn nạn !
Anh mau ra khỏi nhà tôi. Cút!
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

kem

Đoàn Lộc kéo Hoàng Cúc ra sau lưng mình.
– Hoàng Cúc là vợ tôi, cô ấy như thế nào tôi biết rõ. Tuy nhiên tư cách của anh đã đánh mất chút tình cảm cuối cùng cô ấy dành cho anh. Tốt nhất nên mau ra khỏi nhà này đi !
Vĩnh Kỳ mím môi :
– Được, tôi đi. Nhưng nên nhớ hận này không bao giờ tôi quên đâu:
Vĩnh Kỳ hằn học bỏ đi. Không chịu nổi thái độ của anh ta, Hoàng Cúc ôm mặt khóc nức nỡ.
Đừng buồn! Anh tin em mà !
Ngả vào vòng tay chồng, Hoàng Cúc ấm ức khóc. Cô vừa giận vì những câu nói của Vĩnh Kỳ vừa đau lòng. Vĩnh Kỳ thành một con người đốn mạt từ khi nào vậy ?
Em vẫn không vui vì chuyện của Vĩnh Kỳ à ?
– Ném một cái đá cuội cho rơi xuống nước, Hoàng Cúc buồn buồn :
– Em nghĩ hoài không ra, ngày xưa Vĩnh Kỳ đâu có như thế, nhưng từ khi lên Sài Gòn, tại sao lại như vậy ?
– Con người có những thay đổi chứ em. Thay đổi vì môi trường sống, vì những nguyên nhân như tiền bạc. Em buồn có ích lợi gì đâu.
Em biết như vậy, nhưng không thể không buồn, anh ấy nói ra những lời xúc phạm em. Nếu như anh không hiểu cho em, em biết phải làm sao đây ?
– Anh hiểu em mà.
Đoàn Lộc âu yếm hôn lên mắt Hoàng Cúc :
– Anh yêu em. Chúng mình đã xa nhau một năm dài rồi, em nhớ không. Tại sao chúng mình lại làm khổ đau chỉ vì những chuyện không đâu.
Anh tinh nghịch búng vào mũi cô:
– Em nhìn xem biển đẹp như thế kia, không ngắm lại cứ nghĩ đâu đâu. Hãy nhìn vào mắt chồng em nè, Cúc !
Hoàng Cúc xấu hổ đưa tay bưng mặt.
Anh nắm tay cô lại và hôn lên những ngón tay :
– Khi nào biển đổi màu là lúc đó tình yêu chúng ta cạn. Nhưng mà em tin đi, biển muôn đời vẫn xanh.
– Anh tập làm thi sĩ, nữa rồi hả ?
– Ừ, em nhắm mắt lại đi, anh sẽ hát cho em nghe bài hát này.
Anh xin làm sóng biết Hôn mãi cát vàng em Hôn thật khẽ thật êm Hôn êm đềm - mãi mãi.
Tiếng hát của anh như mật ngọt, sóng biển vỗ rì rào, Hoàng Cúc hạnh phúc khép mắt lại, cô đã có những ngày trăng mật tuyệt vời cuộc sống đang là thơ và mật ngọt. Biển chiều nay xinh quá. Bầu trời trong veo. Nằm cuộn trong lòng anh, nghe tiếng anh hát ngọt ngào, cám giác hạnh phúc mỗi lúc như cứ đi. vào từng tế bào, vào tâm hồn để cho cô thấy lòng mình dạt dào rung động.
Em đẹp hơn bao giờ - ta thấy em Khi áo vừa tan trên nước mềm Cũng là khi sóng làm rung động Một chiều dừng lại bến Cồn Tiên.
Hoàng Cúc vào phòng khám rồi, Đoàn Lộc ngồi bên ngoài, anh hy vọng lần này sẽ có tin vui. Hai lần trước bị mừng hụt, anh và cô cũng tiu nghỉu đi về.
Hóa ra là "bé cái lầm''.
Cánh cửa mở, Hoàng Cúc đi ra, nét mặt thản nhiên, Đoàn Lộc thở nhẹ :
Chắc lại ''bé cái lầm'' nữa rồi. Thôi, cũng được, anh đưa cô đi Mỹ. Nhân chuyến đi học và để cô gặp bà nội, để bà không phải vất vả sang.
Tuy nhiên, anh cũng hỏi cô :
– Sao em ?
Nhìn gương mặt anh, Hoàng Cúc chợt muốn trêu anh, cô lắc đầu :
– Dạ. .. không.
– Vậy thôi, mình về.
Đoàn Lộc đứng lên, anh đi trước chứ không đợi cô cùng đi. Đi phía sau, Hoàng Cúc cười thầm. Chờ lên xe, cô đặt tay mình lên tay anh :
– Mình đi ăn mừng nghe anh.
Đoàn Lộc nhíu mày .
– Ăn mừng gì ?
– Thì anh sắp lên chức. .... ông bố trẻ.
Hoàng Cúc lấy tờ giầy xét nghiệm trái rộng :
Đọc đi ông xã của em, chưa gì hết muốn lạnh nhạt với người ta. Đoàn Lộc nhìn xuống tờ giấy, anh hét lên :
– A ! Vậy mà nãy giờ định xí gạt anh. Em đáng bị đánh đòn ghê. Anh ôm chầm Hoàng Cúc, trút những nụ mưa hôn lên mặt cô. Anh siết cô thật mạnh vào mình :
– Anh sấp là ông bố trẻ, anh vui quá Cúc ơi!
Hoàng Cúc nhăn nhó :
– Anh làm em đau quá nè.
– Anh xin lỗi.
Anh lại hôn cô, những nụ hôn thương yêu và hạnh phúc. Chợt, anh nhăn trán – Không được, phải hoãn chuyến đi !
– Em mới mang thai có hai tháng mà.
– Không được, phụ nữ mang thai không được đi phi cơ.
– Anh lạc hậu ghê.
Bà nội mà biết, bà cũng không cho em đi đâu. Nghe lời anh đi cưng, khi nào em sinh xong, thiếu gì cơ hội để đi.
Biết có cãi lại cũng không được, vì đây là ''lệnh'', Hoàng Cúc phụng phịu :
– Em biết ngay mà.
– Anh cũng ở nhà với em, bỏ chuyến đi.
Hoàng Cúc bật cười :
– Không cần lo cho em đến như vậy đâu. Thời gian học có ba tháng, anh về đến, em chưa sinh nữa kìa.
– Vậy để xem.
Về đến nhà , Đòa Lộc không cho Hoàng Cúc bước xuống, cô chưa hiểu anh sẽ làm gì, anh đã bế bổng cô ra khỏi xe.
Hoàng Cúc đưa tay vòng qua cổ anh, cô trân trọng hạnh phúc mình đang có.
Gác điện thoại Đoàn Lộc quay lại :
– Bà nội mừng lắm. Nội nói em không được uống cà phê, không được tấm đêm, mặc quần áo phải rộng ra, không được với, cao hay đi nhanh quá.
Hoàng Cúc phì cười :
– Còn gì nữa không anh ?
– Để anh nhớ xem ... à, không được thức khuya. Còn một điều em biết bà nội dặn mà anh quên.
– Đâu còn gì nữa.
– Không được bắt nạt em.
– Dĩ nhiên rồi, cho em bắt nạt anh thả ga luôn.
– Anh làm như em hung dữ lấm vậy.
– Đâu có. Nhưng mà cô vợ của anh làm nũng không chỗ chê được.
– Hứ ! Anh nói xấu em.
– Đâu có anh còn thích em làm nũng nữa kìa. Cúc ơi! Sau này em sinh cho anh thật nhiều con nghe.
Không chịu đâu! Sinh nhiều em già đi xấu đi thì sao ?
– Anh thề anh yêu em, yêu suốt đời luôn.
Những ngọn lửa tình yêu, như cứ được thổi bùng lên, ấm ấp cả căn phòng.
– Anh Lộc này ! Anh cứ đi đi. Em ở nhà nếu buồn, em sẽ nói mẹ lên đây ở với em.
Mắt Đoàn Lộc sáng lên :
Ô phải đó. Có mẹ lo cho em, anh yên tâm hơn, chớ cô bé này muốn đi là đi ào ào làm anh đứng tim luôn. Ngày mai, anh đích thân về quê rước mẹ lên đây.
Cúc ơi ! Anh không hiểu sao anh yêu em nhiều đến vậy.
Đoàn Lộc đùa :
– Chắc là kiếp trước anh nợ em.
– Anh mà cũng duy tâm nữa sao ?
– Người ta gặp nhau cũng là do duyên số hay định mệnh đó em.
– Vậy khi em già và xấu đi, anh có còn yêu em nữa không ?
– Yêu hoài, yêu suốt đời luôn.
Những cơn mưa hôn phủ lên mặt Hoàng Cúc, cho những khát khao và hạnh phúc đầy hơn.
Ngày mai Đoàn Lộc lên đường, đêm nay anh cứ băn khoăn :
– Anh chẳng muốn xa em chút nào cả.
Luồn tay vào mái tóc đen dày của anh, Hoáng Cúc mơ màng :
– Vợ chồng đôi lúc cũng cần có xa một chút chứ anh, khi gặp nhau tình cảm lại nồng nàn hơn bao giờ.
Đoàn Lộc nhăn mặt :
– Anh thì lại chẳng muốn xa em chút nào, vì anh sẽ rất nhớ em, em biết không ?
Hoàng Cúc đùa :
– Biết đâu sang bên đó, gặp cô nào anh thích cô đó thì sao ?
– Anh không có như vậy đâu nghen. Những câu chuyện cứ như vậy nói không bao giờ dứt.
Rồi đêm cũng tàn, cho chia tay thêm bịn rịn.
– Đưa anh đi rồi và nhìn theo chiếc phi cơ bay lên cao, mang anh đi xa, Hoàng Cúc chợt thấy buồn. Kẻ ở lại mới thấy buồn hơn người đi xa, và chưa gì hết cô đã thấy nhớ anh, nhớ cô cùng ...
Ngồi vào chiếc ghế của Đòa n Lộc, Hoàng Cúc giở những bảng báo cáo ra xem. Cô tạm thay Đoàn Lộc để giải quyết và điều hành việc công ty.
Tiếng gõ cửa, Hoàng Cúc chưa kịp lên tiếng cho phép vào, cánh cửa bị đẩy vào. Tuy nhiên, Hoàng Cúc không khó chịu, cô cười vui vẻ :
Minh An! Có chuyện gì vậy ?
Chị xem báo cáo này trước, để còn có quyết định.
– À ...
Hoàng Cúc cầm lấy. Cũng không có gì quan trọng lắm. Cô để sang một bên :
– Lát nữa tôi sẽ xem kỹ lại.
– Hồi này chị có vẻ mập và trẻ ra.
– Hẳn chị đang rất hạnh phúc ?
Hoàng Cúc mỉm cười :
– Vâng.
– Chị thấy em ... có nét giống chị Kim Mai chứ ?
– Ờ.
Hoàng Cúc cau mày, cô không hiểu lắm câu hỏi của Minh An, tuy nhiên cô vẫn gật đầu – Em là chị em bạn dì với chị Kim Mai. Hồi trước em vào công ty này là do chị Mai giới thiệu.
– Chị Kim Mai ở Canada có khỏe không ?
– Khỏe như thế nào được! à, chỉ có nói với em lần này anh Lộc sang Mỹ, ảnh có điện cho chỉ hay, để chỉ bay sang Mỹ với anh Lộc.
Hoàng Cúc ngẩn người nhìn Minh An.
Cô không tin lời nói kia. Đoàn Lộc tha thiết với cô biết bao nhiêu. Để được ly hôn, anh đã phải chia một nửa tài sản mình rồi còn gì nữa.
Liếc Hoàng Cúc một cái thật sắc, Minh An cười khẽ :
– Hình như chị không mấy tin lời em. Rồi sẽ có chứng minh cho chị thấy.
Minh An đứng lên đi ra ngoài, không quên gởi lại cho Hoàng Cúc một ánh mắt thật sắc và nụ cười bí hiểm, bởi thấy gương mặt vừa tràn đầy hạnh phúc trước đó mấy phút đang cau lại.
Hoàng Cúc ngồi ngẩn người ra. Cô cố xua ra khỏi đầu mình những lời nói Minh An vừa thốt ra. Tại sao Đoàn Lộc lại với Kim Mai và nếu có đi nữa, có lẽ Kim Mai lại muốn hỏi tiền anh thôi.
Xem xong mấy báo cáo, Hoàng Cúc ra về Hôm nay anh vừa xa cô, mới đây thôi, sao nhớ anh đến thế.
– Chào em Hoàng Cúc.
Vĩnh Kỳ tiến đến. Anh ta cười tươi chào Hoàng Cúc như giữa cô và anh chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hoàng Cúc lạnh nhạt chào lại. Xong, cô đưa mắt tìm xem chú Ba tài xế có quay lại rước cô không.
Giọng Vĩnh Kỳ ngọt ngào :
– Anh biết em lần ấy giận anh, nhưng mà thực sự là anh vẫn yêu em, Cúc ạ.
Hoàng Cúc khó chiu :
– Xin anh đừng nói những lời này. Tôi và anh đã là người xa lạ. Tôi đã có chồng, xin anh nhớ cho như vậy.
Em thật là tàn nhẫn. Lần đó đâu phải anh muốn bỏ em, mà thật sự là nợ đang bao vây anh. Bây giờ thì anh nói với em những lời này thì ích lợi gì chớ ?
– Anh muốn em hiểu, bao giờ anh cũng vẫn yêu em.
– Anh đừng lặp lại hoài điệp khúc ấy, giữa chúng ta tất cả đã kết thúc rồi.
– Anh biết. Suốt đời này, anh ân hận vì đã để mất em. Anh gặp em hôm nay cũng không phải để phân trần hay giải thích gì cả, anh muốn mời em uống một ly nước, gọi là để xin lỗi em. Xin em đừng từ chối. Nếu như em từ chối là em vẫn còn giận anh.
– Em giận anh làm gì ? Đúng ra lúc ấy em đã rất giận anh, và thậm chí rất đau khổ. Nếu như không cố anh Lộc, em không biết cuộc đời mình ra sao ? Có thể mười triệu không lớn, nhưng chỉ cần cái tù án tù sáu tháng thôi còn ai dám thuê nhận em vào làm việc. Bây giờ những hờn giận ấy, em đã quên hết rồi, cho nên anh yên tâm đi, không cần phải xin lỗi em.
– Không, anh có bổn phận xin lỗi em, và nếu như em chịu sang bên kia quán uống với anh một ly nước là em đã tha lỗi cho anh.
Hoàng Cúc lượng lự rồi gật đầu. Cô không thấy mất Vĩnh Kỳ sáng lên tia lửa kỳ lạ.
Vào quán, kéo ghế cho Hoàng Cúc ngồi, Vĩnh Kỳ trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Gọi hai ly nước trái cây, anh ta mỉm cười thản thiện :
– Đoàn Lộc tốt với em chứ ?
– Vâng. Anh ấy là người chồng tốt.
Hôm nào anh cũng muốn gặp anh ấy để xin lỗi chuyện cũ.
– Cũng không cần đâu, anh ấy ít để bụng những chuyện không vui. Hơn nữa, ảnh đã đi Mỹ, hai tháng nữa mới về.
– Vậy à ! Tiếc nhỉ!
Người phục vụ mang hai ly nước ra. Vĩnh Kỳ vội tiếp lấy chờ cho người phục vụ quay lưng, anh ta vờ quấy mạnh ly nước, làm sánh ra đổ một chút lên áo Hoàng Cúc.
– Chết anh xin lỗi.
Vĩnh Kỳ vờ đưa tày vào túi quần :
– Để anh lấy khăn lau cho em.
Hoàng Cúc vô tình :
– Không sao đâu, em lau được mà.
Cô lúi húi mở ví lấy khăn, chỉ chờ như vậy Vĩnh Kỳ bó ngay chất thuốc bột vào ly nước.
Anh cười gượng :
Em biết mà, -có khi nào anh mang theo khăn tay. Hồi xưa em hay mắng anh đi đâu nón chẳng chịu đội, khăn tay cũng không.
Rồi anh ta quấy ly nước của mình lên :
Em uống ly này, anh gọi ly khác.
Gọi thêm một ly khác, Vĩnh Kỳ đặt ly nước trái cây vào tận tay Hoàng Cúc:
– Em uống đi. Xem như đây là lời xin lỗi chân thành nhất của anh. Muốn cho Vĩnh Kỳ vui và cũng để nhanh chóng ra về, Hoàng Cúc bưng ly nước lên uống mấy hớp. Vĩnh Kỳ nhìn theo, anh ta thở phào.
Đây là chất gây mé cực mạnh, mười phút thôi ... Anh ta cười nham hiểm.
– À! Nghe nói mẹ em cũng lên Sài Gòn với em hả Cúc ?
– Dạ. Có như vậy, anh Đoàn Lộc mới an tâm.
– Em thật có phước, có người chồng như Đoàn Lộc, chẳng những đẹp trai, có địa vị trong xã hội, còn yêu thương em hết.
– Em uống xong ly nước, anh cho phép em đi về.
Ừ, em uống cạn ly đi rồi về.
Hoàng Cúc bưng ly nước lên, cô uống gần cạn ly rồi đứng dậy – Em xin phép ...
Cô lảo đảo vì cảm giác chóng mặt. Vĩnh Kỳ lo lắng:
– Em sao vậy Cúc ?
– Thỉnh thoáng em vẫn hay chóng mặt như thế.
– Sao em không đi khám bác sĩ ?
– Em có mang nên như vậy thôi.
Vĩnh Kỳ kêu lên :
– Nếu như vậy thì anh để anh đưa em ra đường, đón taxi cho em về.
– Dạ.
Một cảm giác bồng bềnh và cơn buồn ngủ kéo đến làm cho Hoàng Cúc không sao cưỡng lại được, cô lả người vào tay Vĩnh Kỳ.
Vĩnh Kỳ gọi tính tiền nước, dìu Hoàng Cúc ra ngoài. Lúc này xe taxi đợi sẵn, Minh An nhảy xuống xe mở cửa.
Nhanh lên !
Dìu Hoàng Cúc ngồi vào, Vĩnh Kỳ đóng cửa xe lại, trong lúc Minh An ra hiệu cho tài xế chạy đi.
Những bức ảnh chụp Hoàng Cúc thỏa thân nằm cạnh Vĩnh Kỳ và trong vòng tay Vĩnh Kỳ, bằng điện thoại di động lại rõ và đẹp không chê vào đâu.
Vĩnh Kỳ xoa tay vào nhau khoan khoái.Vậy là xong. Bây giờ anh ta chỉ cần đưa Hoàng Cúc ra xe đi về nhà.
Minh An giành giữ điện thoại.
– Điện thoại của tôi, tôi sẽ đi ''scan'' những bức ảnh này ra. Phần cô ta, anh muốn đưa về nhà hay làm gì đó ... tùy.
Vĩnh Kỳ lắc đầu :
Tôi cần tiền thôi. Nên nhớ cô phản phé tôi là không được.
Minh An cười nhạt :
– Anh yên tâm đi:
Tôi cần Đoàn Lộc chứ không cần tiền. Giữa chúng ta hãy giữ sòng phẳng như đã thỏa thuận.
Minh An đi lại mở cửa, không quên quay lại nhìn Hoàng Cúc nằm phơi bày nguyên vẹn, thân thể cô ta hấp dẫn quá.
Nheo mắt cô, cười với Vĩnh Kỳ. Cô ấy cũng từng là người yêu của anh, anh nỡ ... bỏ qua cơ hội ngàn vàng hay sao ?
Vĩnh Kỳ khó chịu :
Cô đi đi ! Nhưng bao giờ có ảnh đây ?
Anh gấp chi dữ vậy ? Bề nào thì hai tháng nữa Đoàn Lộc mới về đến. Còn Hoàng Cúc thì phải một hai giờ đồng hồ nữa mới tỉnh. Tuy nhiên nhanh thôi, ngày mai tôi sẽ đến đây gặp anh.
Minh An bước ra ngoài, không quên cánh cửa đóng lại. Cô sẽ gởi những tấm ảnh này cho Đoàn Lộc, liệu anh ta có còn yêu thương một cô vợ ....
Còn lại một mình với Hoàng Cúc, Vĩnh Kỳ lấy quần áo mặc vào cho cô.
Mục đích của anh là tiền, anh đang bị nợ vầy và chỉ có Hoàng Cúc mới cứu nguy cho anh mà thôi.
Hoàng Cúc thức dậy. Đầu cô nặng và người mệt mỏi quá, cô cố ngồi dậy :
– Con đừng ngồi dậy, con nghe trong người như thế nào rồi Cúc ?
Hoàng Cúc nhìn quanh. Cô vỗ trán như để nhớ lại. Từ công ty, cô định về nhà, nhưng rồi cô gặp Vĩnh Kỳ và vào quán uống ly nước, rồi sau đó ...
– Mẹ ! Ai đã đưa con về nhà vậy ?
– Là Vĩnh Kỳ. Sao con lại đi với nó vậy ?
– Con ... - Hoàng Cúc nhăn mặt - Con nhớ ảnh mời con ly nước trái cây, con uống cạn và sau đó, con định đứng lên đi về nhưng chóng mặt và buồn ngủ kinh khủng, rồi con không biết làm gì nữa.
– Có lẽ con đang mang thai, nên như thế. Hay là để mẹ đưa con đi bác sĩ.
– Để một lát nữa xem sao.
– Hay mẹ pha cho con ly sữa nhé.
Uống ly sữa, Hoàng Cúc tỉnh táo lại, cô vào buồng tấm để thay quần áo và chợt ngẩn người ra vì chiếc quần lót mặt trước trở thành mặt sau. Vĩnh Kỳ đã làm gì cô rồi hay sao ? ý nghĩ anh ta xâm phạm mình khiến Hoàng Cúc lạnh cả người, Cô hấp tấp thay quần áo rồi quay trở ra.
Mẹ ! Anh Vĩnh Kỳ đưa con đến đây lúc nào vậy ?
Hình như là bảy giờ tối, lúc đó mẹ đang xem chương trình phát tin tức thời sự.
– Mẹ nhớ lại xem, phải bảy giờ không mẹ ?
Bà Thấm lo lắng :
– Có chuyện gì xảy ra vậy con !
– Con gặp anh Vĩnh lúc đó là gần mười hai giờ trưa và vào quán lúc mười hai giờ, vậy mà bảy giờ tối con mới về nhà. Mẹ nghĩ xem trong thời gian đó Vĩnh Kỳ đưa con đi đâu, vì con không thể ở trong quán cà phê mà ngủ.. Hơn nữa quần áo của con mặc, không giống như lúc con đi.
Bà Thấm run lên :
– Như vậy là ...
Hoàng Cúc bật khóc :
– Anh ấy đã làm gì con hả mẹ ? Không thể vô lý con ngủ đến mấy giờ đồng hồ, ngoại trừ con bị uống thuốc ngủ.
– Con đừng nói nữa, mẹ sợ lắm Cúc ơi Vĩnh Kỳ đến, nó bồng con vào nhà, lúc đó mẹ đã sợ, nhưng nó trấn an mẹ, con không sao đâu, tại con chóng mặt và buồn nôn, nên nó cho con uống thuốc cho đỡ chống mặt.
Hoàng Cúc ngồi sững người ra và đã hiểu mục, đích của Vĩnh Kỳ. Hai bàn tay cô nắm lại căm uất. Đốn mạt ! Bỉ ổi ! Anh ta hết lần này đến lần khác, mang những cái họa không lường đến cho cô.
Có phải Vĩnh Kỳ đã làm nhục cô, để rửa hận ?
Những ý nghĩ cứ dấy lên, làm cho Hoàng Cúc tưởng mình có thể điên lên được.
Hãy cứ tin đi, Man Utd của chúng ta vẫn luôn mang màu đỏ của lửa, mang trong mình tinh thần của một hiệp sỹ chưa bao giờ ngừng hướng về phía trước.
Vì họ là những Manucian. Vì họ là những hiệp sĩ chưa bao giờ biết chùn chân sau mỗi thất bại ...

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội