ÔI TÌNH YÊU

Started by tinhbanvatoi, 27/01/07, 21:20

Previous topic - Next topic

tinhbanvatoi

CHƯƠNG 11

Nằm trên phòng một lúc chị Sáu báo cho Khôi hay mẹ chàng đã về, chàng ngồi dậy, lên gặp mẹ, gõ nhẹ cửa, Khôi nhận được giọng lạnh lùng của mẹ, chàng chùn hẳn bước chân

_ Ai ?

_ Thưa mẹ, con. Khôi đây, mẹ ạ

Bà Kim im lặng cho xúc động lắng xuống

_ Vào đi

Khôi đẩy cửa bước vào, bà Kim nằm trên giường, mắt nhìn con trai chăm chú. Khôi quỳ xuống nền gạch sát bên cạnh mẹ, cúi đầu

_ Thưa mẹ !

_ Con đã về rồi hả Khôi ?

_ Dạ, mẹ khỏe ko, thưa mẹ ?

Bà Kim chậm rãi nói :

_ Trước kia mẹ rất khỏe, hơn năm trở lại đây, thỉnh thoảng đau yếu chút ít. May còn Nhã Uyên dâu của mẹ, cận kề chăm nom, săn sóc tận tình, mọi căn bệnh cũng lướt qua. Mấy tháng nay trong lòng mẹ xuất phát một chứng bệnh lạ lùng, ko thuốc men nào trị đưọc hết

Khôi cầm tay mẹ, lo lắng hỏi dồn đập :

_ mẹ có đi bác sĩ chưa? Họ có chẩn đoán bệnh gì không?

Bà Kim lắc đầu

_ Bệnh của mẹ chỉ mình mẹ hiểu. Bác sĩ không tài nào đoán được đâu ?

Khôi ngạc nhiên :

_ Mẹ hiểu sao mẹ không nói ra cho người ta trị liệu.Mẹ còn chờ gì nữa ?

_ Mẹ chờ con đó Khôi ạ, chỉ có con trị lành cho mẹ thôi.

Khôi nhìn mẹ đăm đăm :

_ Xin mẹ nói rõ hơn .

Bà Kim gằn từng tiếng :

_ Mẹ mang tâm bệnh, buồn phiền uất ức. Thế nào Khôi? Con có cách điều trị cho mẹ không?

_ Mẹ !

Bà Kim khoát tay :

_ Để cho mẹ nói đã. Bảy năm trời xa cách được trùng phùng, sao lòng mẹ lại vui ít mà buồn nhiều, Khôi ạ. Mẹ vui vì con trai mẹ thật sự trưởng thành, công danh rạng rỡ, trở nên người có ích cho xã hội, mẹ không phải lo cho tương lai sự nghiệp nó nữa, mẹ buồn vì ngay trong sự nghiệp trưởng thành đó mẹ đã mất nó. Nó không còn là đứa con của ngày xưa, vâng lời cha, kính yêu mẹ. Nó như con chim đủ lông đủ cánh, muốn bay đi rời bỏ tổ ấm mà chim mẹ khổ công gầy dựng, mẹ thật là bất hạnh

Khôi ôm bàn tay mẹ áp lên má chàng, nghẹn ngào nói :

_ Mẹ đừng nói vậy, tội cho con lắm. Con vẫn là Khôi của mẹ, dù con đã trưởng thành, nhưng ở ngoài đời trong xã hội, đối với mẹ, con chỉ muốn mình mãi là một đứa trẻ con, cần vòng tay ấp ủ chở che của mẹ. Mẹ ơi, con vẫn như xưa

Bà Kim cười gằn:

_ Như xưa? Không, chỉ thể xác hình hài thôi, còn tâm hồn ý nghĩ hoàn toàn thay đổi, mẹ không chấp nhận sự đổi thay kia

Khôi van lơn :

_ Mẹ ơi! Con có lỗi xin mẹ tha thứ, xin mẹ đừng giận con

Bà Kim nghiêm trang lạnh lùng :

_ Con lầm lỗi gì mà cầu xin mẹ tha thứ. Ủa, thế ra mẹ còn cái quyền đó nữa à?

Khôi gục đầu :

_ Mẹ ơi! Xin đừng nói lời ấy, lòng con đau đớn lắm. Con van mẹ, con hứa là...

Bà Kim gạt phăng :

_ Đừng hứa gì hết, hãy nghĩ cho thật kỹ, thật chín chắn, chớ vội vàng. Mẹ tuy là mẹ của con, nhưng mẹ cho con quyền quyết định hạnh phúc của đời con. Mẹ cũng đã vạch sẳn con đường tương lai cho Nhã Uyên rồi

_ Mẹ !

_ Mẹ ơi! Con mời mẹ ra dùng cơm

Giọng Uyên nhỏ nhẹ. Bà Kim trả lời :

_ Ừ, mẹ ra ngay

Rồi bà dịu dàng bảo con


_ Khôi, con xuống ăn cơm với mẹ

Khôi đỡ mẹ đậy, ôm cánh tay bà dìu đi xuống lầu. Uyên chờ trong phòng ăn, so đũa sẵn

_ Mời mẹ, mời anh

_ Cám ơn uyên

Suốt bữa ăn, bà Kim vẫn giữ im lặng, Uyên thì líu lo cố tạo bầu không khí sinh động

_ Buồn cười ghê mẹ ạ. Ý là con cẩn thận mang theo bức ảnh,vậy mà khi máy bay đáp xuống, hành khách từ từ bước ra, con nhìn không chớp mắt cứ sợ lầm người. Chao ôi! Mắc cỡ chết, đến chừng gặp đúng người con muốn tìm, con còn do dự, nghe một cô đẹp đẹp gọi đích danh ảnh, thế là con ra mặt nhận anh em ngay.

Khôi hơi ngượng, liếc nhìn Uyên rồi nói với mẹ :

_ Mẹ à, bất ngờ quá nếu Uyên ko lên tiếng, con chẳng bao giờ dám nghĩ đây là cô bé ngày xưa

Bấy giờ bà Kim mới chịu nhếnh môi :

_ Đời mà con, có lắm cái thay đổi không ngờ, đôi khi chỉ một sáng một chiều có thể khác rồi, huống chi thời gian sáu bảy năm trời, con ko biết chứ nhà mình lâu nay lúc nào cũng có người gác không công

Khôi thảng thốt buông đũa hỏi mẹ:

_ Sao vậy mẹ, nhà mình làm ăn đàng hoàng mà, họ muốn theo dõi gì? Họ là ai?

_ Thì mấy cậu thanh niên trẻ, theo dõi con nhỏ này nè

Nhã Uyên đỏ mặt phụng phiu

_ Mẹ kỳ quá hà !

tinhbanvatoi

CHƯƠNG 12

Hiểu lời mẹ Khôi nhìn uyên cười cười

Bà Kim vẫn cứ nói :

_ Nhã Uyên không bằng lòng ai hết nhất định sống ở đây với mẹ suốt đời

Uyên buông đũa nghiêm trang nói :

_ Con xin mẹ, đừng làm anh Khôi khó nghĩ, anh ấy mới về chuyện gì hãy gác lại mẹ ạ

Uyên đứng lên, bước đến mở tủ llạnh lấy đĩa trái cây mang ra bàn, rót sẳn hai ly nước lọc.

_ Mời mẹ tráng miệng

_ Để đó cho mẹ, con lo ăn cho xong đi

Bà đưa mắt cho khôi ngầm bảo

_ Nhã Uyên lo lắng cho mẹ chu đáo như thế đó, có chỗ nào không xứng đáng sao, con định chối bỏ chứ

Hiểu ý mẹ, Khôi chỉ biết cúi đầu. Ăn xong, bà Kim đứng lên nói

_ Mẹ cần nghỉ trưa một chút. Khôi cũng nghỉ ngơi đi nha. Mẹ con mình sẽ nói chuyện sau

Bà Kim lên phòng rồi, Uyên gọi chị Sáu dọn dẹp, nàng cũng rút lui về phòng mình, Khôi nằm dài trên salon tâm trạng hoang mang, đầu óc rối rắm lắm, ý tưởng lộn xộn. Điện thoại reo vang. Khôi trở dậy đến bên máy

_ Alo, xin hỏi, ai ở đầu dây vậy?

Tiếng một người đàn ông hỏi Nhã Uyên, Khôi bảo chờ chút, chàng gác máy lên gỏ cửa phòng Uyên, giọng nàng khịt mũi hỏi vọng ra

_ Ai vậy hả?

_ Uyên ơi

_ Anh Khôi hỏi chuyện gì vậy?

_ Có điện thoại gọi Uyên dưới nhà

_ Em xuống ngay

Uyên vội vã rữa mặt, chần chừ một lúc Uyên mở cửa. Khôi biến mất, Uyên thở nhẹ nhõm. Nàng không muốn Khôi biết nàng vừa khóc xong. Từ sáng đến giờ, từ cái giây phút gặp Khôi cùng người con gái kia xuống sân bay rồi thì cả hai quyến luyến chia tay nhau. Tim Uyên nhói buốt cố giữ vẻ bình thản, về nhà trước mẹ chồng và Khôi Uyên lại càng cố gắng hơn nữa, cố chịu đựng hơn nữa cho đến khi còn lại 1 mình trong phòng riêng, Uyên mới khóc. Khóc cho vơi đi mối tủi hờn. Trách ai đây? tại mình vô duyên bạc phận, đành cam chịu, cắn lấy môi Uyên xuống nhà dưới cầm máy lên tay, uyên hỏi :

_Alo, Uyên đây!

Hưng đây Uyên ạ, đang làm gì vậy? Hưng có phá giấc ngủ của Uyên không?

Uyên chỉ mới ngủ thôi, có chuyện gì vậy? Quan trọng không Hưng?

_ Chẳng có gì quan trọng, Hưng muốn hỏi Uyên sinh nhật của Diệp Kim Tiên, có gì thay đổi không?

Uyên khẽ liếc xéo Khôi, anh chàng đang nhìn nàng đăm đăm

_ Vẫn bình thường, Uyên chờ Hưng đấy, à, Hưng này! Có thể đến sớm hơn một tí không? Hưng sẽ được làm quen với anh Hai của Uyên vừa về sáng nay

_ Thế hả, chúc mừng Uyên nha, vậy Hưng sẻ đến theo ý Uyên

_ Ừm, tạm biệt, chiều gặp

Uyên gác máy, quay trở lại phòng không thèm nhìn Khôi, chàng thở dài. Khổ tâm cho Khôi quá, tính sao cho toàn vẹn đôi đàng một bên là mẹ và Uyên người vợ cũng đẹp dịu dàng chẳng kém ai. Giờ thì nàng tỏ ra bất cần chàng, một bên là Thúy Mai người chàng đã yêu và được yêu, Khôi lắc đầu xua đuổi ưu tư, tâm trí mơ màng Khôi ngủ quên luôn trên salon

Ngay chiều hôm ấy, Thúy Mai đến nhà tìm Khôi, đủ biết là nàng nặng tình với Khôi như thế nào, do dự vài giây, Thuý Mai đưa tay bấm chuông. Nhã Uyên ra mở cổng, nhìn thiếu nữ Uyên nhận ra ngay nhưng vẫn giả vờ hỏi

_ Chị tìm ai ạ?

_ Xin hỏi đây có phải là nhà anh Trần Khôi không?

_ Dạ phải, chị là....

_ Tôi là Thúy Mai

Uyên gật đầu:

_ Em biết chị rồi, sáng nay em đã gặp chị, mời chị vào, anh Hai em đang ở trong nhà


Mai theo Uyên vào phòng khách, Mai hỏi

_ Cô là chị của anh Khôi?

_ Nhã Uyên, em gái của anh khôi. Chị ngồi chơi, em vào gọi anh Hai cho chị.

tinhbanvatoi

CHƯƠNG 13

Nghe có khách tìm, Khôi ngạc nhiên, chàng mới về, ai biết mà thăm lẹ vậy? Khôi bối rối nhìn Thúy Mai ngồi nơi salon. Liếc lên lầu, Khôi gượng cười, nói nhỏ :

_ Thúy Mai tìm nhà hay ghê .

Mắt Mai long lanh, nụ cười rạng ngời :

_ Cũng dễ thôi, ở nhà, khách cứ đến hỏi thăm nhà mệt quá

Mai thấp giọng thì thầm :

_ Em nhớ anh, Khôi ạ. Chia tay ko bao lâu, em tưởng như hàng thế kỉ vậy

Khôi cúi đầu né tránh tia nhìn tha thiết của Thúy Mai, Uyên bước ra trên tay là hai ly nước cam

_ Mời chị dùng nước, chị Mai coi đó, ông anh của Uyên tệ ơi là tệ, khách đến nhà chả mời nước nôi gì cả, đây là Uyên mời chị không phải anh Hai à nha

Thúy Mai chúm chím đôi môi :

_ Cám ơn Uyên nhé

Uyên cười rút lui vào phòng, Mai nhìn theo nói :

_ Cô em gái của anh xinh xắn dễ thương lại vui tính quá, anh Khôi nhỉ

tự nhiên khôi bực ngang

_ Ai bảo Uyên là em gái anh vậy?

Thúy Mai cười

_ Uyên bảo chứ ai, không phải à?

Khôi buông thỏng

_ Ừ thì Uyên là em gái

Thúy Mai hơi ngạc nhiên :

_ Hôm nay anh lạ quá hình như anh không thích sự có mặt của em ở dây

Khôi chợt nhận ra sự vô lý của mình

_ Đừng hiểu lầm Mai ạ , anh rất vui khi gặp lại em

Biết khôi đang tiếp 1 cô gái, bà Kim xuống lầu nhìn mặt. Thấy mẹ, Khôi lúng túng sợ hãi, Mai đứng bên e dè gật đầu chào

_ Thưa bác

Khôi gượng gạo giới thiệu :

_ Thưa mẹ, đây là Thúy Mai bạn con

Bà Kim gật đầu, mắt đăm đăm nhìn Mai :

_ Cô tự nhiên ngồi đi _ bà quay ra hỏi Khôi _ Nhã Uyên đâu?

_ Uyên vừa lên phòng, mẹ ạ

Hưng đến nhà thấy cổng mở, chàng dẫn xe vào dựng trước sân, bà Kim bước ra, hỏi :

_ Hưng đến đón Uyên hả cháu, còn sớm mà ?


Hưng lễ phép nói :

_ Thưa bác, nghe Uyên bảo anh Khôi về, cháu đến chào ảnh.

Bà Kim gật đầu :

_ Ờ, Khôi vừa về trưa nay

Bước vào phòng khách, Hưng gặp ngay người thanh niên cùng cô gái lạ mặt, cúi đầu chào cả hai, Hưng nhanh nhẩu nói :

_ Anh Khôi phải không?

Đưa tay bắt tay Khôi, Hưng tự giới thiệu mình:

_ Em là Hưng, hân hạnh được biết anh, còn chị đây là...

Khôi miễn cưỡng giới thiệu:

_ Thuý Mai, bạn tôi.

_ Chào chị

Thúy Mai mỉm cười đáp lễ :

_ Chào anh

Mai không hài lòng lời giới thiệu của Khôi tí nào, chỉ là bạn thôi sao? Mai buồn buồn nói nhỏ :

_ Em về, anh Khôi ạ

_ Anh còn mệt, em về. Mai anh sẽ sang thăm hai bác

Mai đứng lên chào bà Kim

_ Xin phép bác cháu về, Hưng ở lại chơi nhé

Khôi đứng lên tiễn Mai ra cổng, trong nhà bà Kim nói với Hưng:

_ Để bác đi gọi Uyên

_ Dạ

Bà Kim đi lên lầu, chị Sáu rót nước mời Hưng, tia nhìn chị thật lạ

Uyên xuất hiện, nụ cười tươi trên môi :

_ Sớm vậy Hưng?

Hưng nhìn Uyên chiêm ngưỡng :

_ Đến chơi luôn, đi lúc nào chẳng được, Uyên đã dặn Hưng đâu dám làm sai _ rồi hưng xuýt xoa _ Uyên xinh đẹp lạ

Uyên đỏ mặt cười hai lúm đồng tiền lún sâu đầy quyến rũ. Giọng Uyên ngọt ngào

_ Ghét Hưng ghê ! mỗi lần gặp Hưng mũi Uyên to thêm

_ Sao thế Uyên? Nói rõ hơn đi nào?

_ Vì lời khen của Hưng đấy

Hưng bật cười :

_ Người ta khen thật tình mà

Uyên trề môi :

_ Cám ơn lời khen của Hưng

tinhbanvatoi

CHƯƠNG 14

Khôi bước vào sững người nhìn Uyên trong bộ đầm màu đỏ, hai bím tóc đong đưa, mặt trang điểm sơ sơ càng tăng vẻ mỹ miều duyên dáng. Khôi buột miệng:

_ Uyên hôm nay đẹp lạ. Em đi đâu mà sửa soạn kỷ thế ?

Uyên khoanh tay lễ phép:

_ dạ, em đi dự sinh nhật của nhỏ bạn.

Quay sang Hưng, Uyên yểu điệu gọi:

_ Anh Hưng này! Nãy giờ chắc hẳn Hưng và anh hai Uyên có dịp làm quan nhau rồi chứ gì?

Hưng gật đầu mỉm cười, bà Kim vừa xuống lầu, cất tiếng nói:

_ Hưng, Uyên chưa đi à?

Uyên nũng nịu ôm vai mẹ:

_ Sắp đi đây mẹ ạ

Hưng đứng lên vòng tay :

_ Xin phép bác, em đi nghen anh Khôi

bà Kim căn dặn

_ Nhớ đưa Uyên về sớm nghe Hưng

_ Dạ

Uyên chủ động nắm tay Hưng. Khôi thẩn thờ nhìn theo hai người, chàng không hiểu mình đang nghĩ gì, nên vui hay nên buồn? Uyên làm trò gì đây? Nàng yêu chàng hay anh con trai kia? Theo lời mẹ thì Uyên nhất định sống với bà suốt đời, khước từ tất cả những người ngỏ ý yêu Uyên, muốn cùng Uyên đi đến hôn nhân. Ngay cả với Hưng, dù Hưng tha thiết yêu Uyên, mới gặo mặt vài giờ thôi, cử chỉ, lời nói của anh chàng cho Khôi hiểu rõ ràng tình Hưng dành cho Uyên sâu đậm lắm rồi. Hưng cũng có nhiều ưu điểm: đẹp trai, con nhà giàu, nghề nghiệp ổn định, tương lai vững chắc, Uyên tỏ vẻ biệt đãi Hưng

Về phần mẹ, bà đang toan tính gì đây? Tại sao không ngăn cấm lại cố ý tạo cơ hội cho hai người gần gũi nhau, Uyên là vợ chàng, là dâu bà cơ mà, nhưng từ trước đó Khôi chối bỏ dù Uyên vô tội, còn hiện tại .....

Ôi biết nói sao đây? Khôi tự hỏi lòng, liệu bây giờ chàng có đủ can đảm chia tay Nhã Uyên không? Uyên nhởn nhơ bên cạnh gã con trai kia, cớ sao Khôi lại bực tức. Chẳng lẽ chàng ghen à? Sao mình cứ nghĩ đến Uyên làm chi, còn tình yêu đối với Thúy Mai thì sao đây? Sẽ đi đến đâu khi mẹ chàng cực lực phản đối .

Chuyện không dễ dàng như chàng nghĩ, liệu chàng có vượt qua nổi những trở ngại không? Và Khôi chợt so sánh giữa hai ng con gái đều xinh đẹp, một khả ái, thơ ngây, một trẻ trung, quyến rũ

Ồ, so sánh để làm gì nhỉ? lựa chọn? Ba mẹ đã lựa chọn cho chàng rồi, Uyên là vợ chàng rồi, nàng thật toàn vẹn, chàng còn mơ mộng tìm kiếm đâu nữa, nhưng chàng yêu Thúy Mai cơ mà

Nhìn Khôi, bà Kim đọc được những suy tư trong lòng con, nhẹ nhàng rút lui về phòng riêng, bà mỉm 1 nụ cười khó hiểu

Khôi xuống ăn sáng chỉ gặp mẹ ngồi ở bàn 1 mình, Khôi ngạc nhiên hỏi mẹ :

_ Uyên đâu, sao không cùng ăn với mẹ?

_ Đêm qua nó về khuya, nó còn ngủ.

Khôi cau mày khó chịu :

_ Mẹ dặn trước khi đi là về sớm, cô ấy có nghe đâu. 12 giờ mới về đến nhà

Bà Kim im lặng đưa ly sữa lên môi uống từng ngụm, một lúc đặt ly xuống bàn, bà nói :
.
_ Con có ý định về Long Xuyên không?

Khôi trả lời mẹ nét mặt ngượng ngùng :

_ Xin mẹ tha lỗi mấy năm nay quả là thiếu sót, hôm qua con vừa có ý định đó, để rồi nghỉ ngơi vài ngày con sẽ về cùng Nhã Uyên _ rồi Khôi nhỏ nhẹ nói _ mẹ ạ , con xin mẹ đừng giận con nữa, con đã thấy cái sai quấy của con & con sẽ sửa đổi.

Bà Kim cười thản nhiên :

_ Biết sai mà sửa mẹ không chấp, lúc trước nhận thư con, mẹ giận, giờ thì hết rồi. Suy cho cùng con và Nhã Uyên không duyên nợ, mẹ có ép buộc cho lắm chẳng chóng thì chày cũng đổ vỡ thôi. Mẹ nghĩ lại rồi, Khôi ạ. Mẹ cho con toàn quyền quyết định hạnh phúc của con. Mẹ tính tóan sẵn cả rồi, mẹ đứng ra gả Uyên cho Hưng. Anh chị sui chắc không nỡ khó dễ, chỉ lo ba con buồn thôi. Ôi thôi người chết là hết. Ổng có biết đâu, miễn sao cho ổn thỏa là được. Con thì toại ý, Nhã Uyên không lở dở một đời .

khôi nhìn mẹ dò hỏi :

_ Coi bộ Nhã Uyên có nhiều tình cảm với anh chàng Hưng hả mẹ?

Bà Kim gật đầu :

_ Tội nghiệp thằng Hưng, nó đeo đuổi Nhã Uyên lâu nhất. Con nhỏ khăng khăng chỉ coi nó là bạn nhưng rồi đây mẹ nói nó phải nghe.

Bà Kim đứng lên nói:

_ Mẹ đi công chuyện, con có đi đâu thì lấy Honda mà đi, để xe hơi cho uyên đi làm

Khôi nhìn theo mẹ, mặt buồn hiu, mẹ nói hết giận nhưng yêu quý Uyên hơn chàng, cũng đúng thôi, mấy năm qua, chàng vắng nhà, mặn nồng ấm lạnh, ốm đau, mẹ đều nhờ Uyên chăm sóc, Uyên nói năng mềm mỏng, trung hậu bảo sao mẹ chàng không cưng như vàng ngọc

Uyên bước vào, quần áo chỉnh tề, trang nhã, tóc búi cao để lộ chiếc gáy trắng ngần, lòa còa vài lọn tóc quăn tự nhiên, Uyên gọi chị Sáu bằng giọng thanh thanh gợi cảm

_ Chị Sáu ơi, cho em ly sữa nha

_ Vâng, có liền

Uyên nhìn lên bàn rồi nhìn Khôi :

_ Mẹ đâu anh Khôi?

_ Mẹ đi công chuyện

_ Anh ăn rồi hả?

Khôi gật đầu mắt không rời khuôn mặt Uyên. Xoa hai tay vào nhau Uyên vui vẻ nói :

_ Đêm qua định ra về, tụi bạn lôi kéo không cho, lấy chìa khóa xe giấu mất. Cứ nhảy hết bản này đến bản khác, mệt nhưng vui

Khôi cau mày mím môi. Uyên vẫn tỉnh khô, chợt nhớ, Khôi hỏi Uyên:

_ Em có hay về Long Xuyên thăm ba mẹ không?

_ Thỉnh thoảng thôi. Ba mẹ lên thăm em nhiều hơn

Ngần ngại một lúc Khôi nói

_ Chủ nhật này, Uyên rảnh không?

Uyên nhướng cao đôi mày:

_ Anh hỏi chi vậy?

Khôi cúi đầu nói:

_ Định rủ Uyên về quê chơi, anh về rồi mà chẳng thăm viếng, e rằng ba mẹ phiền trách anh vô tình

Uyên cười nhạt :

_ Em bận, anh về một mình vậy nhưng em nghĩ anh không thèm viết thư thăm hỏi, củng chẳng hề nhắc nhở một lời. Ba mẹ em đâu dám phiền trách. Bây giờ lại càng không có quyền vì anh sắp là rể người ta, tình nghĩa gì thăm viếng cho cực lòng

Mấy lời Uyên nói, Khôi nghe thấm mà đau xót. Uyên trách chàng đúng quá còn chối cãi vào đâu được nữa. Chàng cúi đầu nét mặt sượng sùng, phần Uyên bao nhiêu uất ức, tức giận dồn nén bấy lâu giờ được dịp bộc phát ra hết, Uyên hả dạ vô cùng nhưng khi nhìn thấy vẻ tiu ngỉu như mèo bị cắt râu của Khôi, Uyên lại thấy thương thương. Nàng vội tìm cách giả lả, đưa tay chỉ dĩa bánh ngọt. Uyên hỏi:

_ Anh ăn bánh này chưa?

Khôi gật đầu, Uyên lại hỏi:

_ Ngon không?

Khôi lại gật đầu. Uyên hớn hở khoe:

_ Của em làm đấy.

Khôi lấy giọng tự nhiên:

_ Vậy hả, anh tưởng mẹ mua ở tiệm chứ, Uyên khéo thật

Uyên sung sướng cười tươi :

_ Em biết còn làm nhiều món nữa , rồi em sẽ cho anh thưởng thức từ từ

_ Làm như vẻ chợt nhớ ra, Uyên kêu lên _ À, hôm nào anh mời chị Mai đến nhà mình chơi, chị ấy đẹp và dễ thương ghê, anh Khôi há, xứng đáng là dâu của mẹ

Khôi dở khóc, dở cười, mặt nhăn mày nhó chẳng biết đối đáp thế nào cho xuôi, nhìn đồng hồ, Uyên hốt hoảng :

_ Chết! Trễ giờ rồi, anh Khôi ở nhà nha, em đi làm

Uyên đứng lên lau tay rồi hối hả chạy xe ra cổng

tinhbanvatoi

CHƯƠNG 15

Uyên đi rồi, còn lại một mình trong căn nhà rộng thênh thang. Khôi không biết làm gì cho hết ngày dài. Mới về nước bà Kim bảo Khôi nghỉ ngơi ít tháng sau đó hãy nhận việc làm. Nhớ lời hẹn với Thúy Mai, Khôi thay quần áo để đi, ngồi trên xe, lòng Khôi lại phân vân tự hỏi có nên gặp Thúy Mai hay không, hay dứt khóat hẳn từ bây giờ càng sớm càng tốt. Song tại sao lại dứt khoat dễ dàng như vậy? Chàng có thật lòng yêu Mai chưa, hay những năm tháng xa nhà không người thân kẻ thuộc, sống nơi đất lạ, gặp Thúy Mai trong hoàn cảnh đó. Sự cô đơn trống trải của tâm hồn đã xuôi cho tình cảm dễ dàng phát sinh và chàng đã ngộ nhận đó là tinh yêu chăng?

Với Nhã Uyên, người được gia đình định đoạt lúc cưới chỉ là một đứa con nít, chẳng gieo cho chàng tí ấn tượng nào về tình nghĩa vợ chồng, hiện tại cô vợ trẻ con đã trưởng thành. Bảy năm trời, chàng ở bạc, không hề ngó ngàng đến, vậy mà nàng vẫn thản nhiên sống bên cạnh mẹ chồng không đòi hỏi quyền làm vợ

Uyên lại có ý tốt, nàng chịu rút lui khỏi cuộc đời chàng và chàng được tự do kết hôn với người khác. Uyên có yêu chàng không? Nếu yêu, Uyên phải biết ghen và Uyên đâu nhường nhịn một cách dễ dàng như vậy. Còn không yêu, Uyên đâu cố công chờ đợi, không yêu Uyên đâu từ chối lời tỏ tình của các cậu thanh niên từng đeo đuổi theo Uyên. Hưng đó, 1 diển hình trước mắt, Khôi lắc đầu, khó hiểu quá. Cử chỉ lời lẽ của Uyên làm Khôi không tài nào phân tích nổi

Bây giờ chuyện chàng và Thúy Mai có chiều hướng thuận buồm xuôi gió, mẹ chàng không phản đối quyết liệt nữa, lẻ ra Khôi phải vui mừng. Thế mà chàng lại buồn ray rứt cùng với nỗi lo chàng sợ mất Uyên. Đây có phải là tình yêu đích thực?

Khôi mím chặt đôi môi, nhất định Uyên phải là vợ chàng, một người vợ đúng nghĩa

Thúy Mai chỉ là mối tình nhất thời, Khôi nghĩ mình không nên thả mồi bắt bóng, ko nên để Uyên vuột khỏi tầm tay của chàng

Đến ngã tư đèn đỏ bật lên, khôi giật mình thắng lại, mãi suy nghĩ Khôi đã chạy lộn đường. Vỗ mạnh tay lên trán, Khôi định quay đầu xe trở lại đúng nơi đó. Trong tiềm thức chàng vang lên lời nhắc nhở:

_ Hãy tiến thẳng về phía trước, không được quay lại, không được do dự

Nhận ra xe Thúy Mai đậu trước nhà, đôi mắt Khôi cau lại, chàng bấm còi inh ỏi. Chị Sáu ra mở cửa cho Khôi, anh cho xe chạy thẳng vào garage. Thúy Mai đứng trên thềm đón Khôi với nụ cười thật tươi, buộc lòng Khôi phải tỏ ra niềm nở. Đưa Mai vào phòng khách, Khôi hỏi:

_ Mai đến lâu chưa, ngồi đi em

Mai ngồi xuống bộ salon bọc nhung tím sẩm, trả lời người yêu

_ Không lâu lắm anh ạ

Chị Sáu đặt hai ly nước trên bàn, Khôi đẩy đến trước mặt Mai:

_ Uống đi Mai

_ Anh đi đâu về vậy, sao không đến em?

Khôi phải nói đôi cho vui lòng Mai

_ Anh vừa đến nhà em đó chứ, nhưng tìm nhà mãi không gặp. Anh đành trở về đây

Thúy Mai kêu lên:

_ Anh nói thật hả? Trơi ơi! Hẳn là anh quên đường phố quê hương rồi chứ gì. Hay thế này nhé, anh đi với em 1 lần cho biết

Khôi xua tay:

_ Em đến đây rồi thì ở chơi đã, để hôm khác vậy, gấp gì .

Thúy Mai xịu mặt nũng nịu

_ Ba mẹ cũng có ý mong anh, Khôi a. Em linh cảm ở anh có sự thay đổi.

Giật thót người, Khôi chối phăng:

_ Anh vẫn là anh đây. Có gì thay đổi đâu, em thấy sao lại nói vậy?

_ Anh làm sao ấy, em...em cũng không nói được

_ Chắc tại anh chưa quen khí hậu ở đây. Mấy hôm nay anh hơi mệt

Thúy Mai nắm tay Khôi lắc nhẹ, mặt rạng rỡ lên :

_ Phải rồi, em cũng như anh, em xin lỗi đã ngờ oan anh, em cứ sợ ....

Mai bỏ dở câu nói Khôi cười bông đùa :

_ Em tôi giàu óc tưởng tượng quá

Thúy Mai nhỏ nhẹ nói :

_ Anh không biết chứ, phụ nữ chúng em rất nhạy bén, ban nãy đến đây, chị người làm bảo anh vừa đi, em định ra về, nhưng linh tính xúi giục em ở lại, thế là em gặp anh

Khôi nháy mắt trêu Mai

_ Hết linh cả rồi đến linh tính, rồi còn giác quan thứ sáu thứ bảy nữa, anh chịu thôi

_ Anh hổng tin hả? _ Mai hờn dỗi _ Chọc quê em hả?

Khôi vuối ve:

_ Anh tin chứ, em nói thì anh phải tin, đừng cau mày nhăn mặt mau già cô bé ơi.

Mai phì cười, đập lên tay người yêu nũng nịu nói :

_ Hổng giỡn nha! Nghiêm chỉnh nghe em nói nè

_ Vâng, xin nghiêm chỉnh

Mặt khôi rỏ nét giễu cợt, Mai mắng yêu

_ Quỷ quái quá chừng hà, anh biết em tìm anh chi không?

Khôi lắc đầu, Mai tiếp:

_ Cả nhà em đi Đà Lạt, em muốn anh đi cùng em

Khôi nghiêm mặt nhìn Mai

_ Tiếc thật! Mai ạ, mẹ bảo anh phải về thăm quê ... ngoại tuần này

Thúy Mai thất vọng

_ Hay là thế này, anh đi Đà Lạt với em, sau đó, em theo anh về quê thăm ngoại luôn, vậy là ổn.

Khôi ngập ngừng :

_ Anh đã lỡ hứa với mẹ Chủ nhật này cùng về với Nhã Uyên rồi

Mai cắn môi, một lúc nàng ngẩng lên hỏi nhỏ:

_ Anh đã thưa chuyện với mẹ chưa?

Khôi bối rối, chàng trả lời mắt nhìn đâu đâu

_ Mai ạ! Lúc còn ở Pháp anh đã viết thư nói rõ chuyện chúng mình rồi . mẹ chưa tỏ ý gì cả, nay anh vừa về từ từ hẳn tính

Thúy Mai e dè :

_ Anh Khôi! Em linh cảm cuộc tình mình không được như ý nguyện, em sợ ....

_ Em lại nghĩ vớ vẩn nữa rồi, giác quan thứ mấy đây ?

Mai thở dài :

_ Em sợ mẹ ko bằng lòng, Khôi à! Nếu phải xa nhau, em không sống nữa

tinhbanvatoi

CHƯƠNG 16

Khôi cố giấu tiếng thở dài. Không hiểu sao giờ đây, bên Thúy Mai, Khôi không còn nghe xao xuyến rung động như xưa nữa. Mình đã yêu Thúy Mai thật chưa? Câu hỏi cứ ám ảnh Khôi. Càng lúc, hình ảnh thanh thoát của Nhã Uyên hiện lên rõ nét. Khôi thấp thỏm không yên

_ Mai à! Em cứ đi chơi vui vẻ, khi nào về, em gọi điện cho anh hay, anh sẽ đến vấn an hai bác

Mai phụng phịu :

_ Không có anh, em vui sao nổi?

_ Anh ko muốn làm mẹ buồn. Hãy thông cảm cho anh nha Mai

Uyên về đến. Khôi lúng túng nhích người ra xa. Thấy Mai, Uyên vui hớn hở

_ Chào chị Mai. Chị đến lâu chưa?

Mai cười ngọt ngào

_ Chị đến lâu rồi. Uyên đi đâu về vậy ?

Khôi đáp thay Uyên

_ Uyên đi làm về, Mai ạ. Nữ luật sư, hiện làm ở đoàn luật sư thành phố đấy

Mai thích thú kêu lên :

_Ồ, anh là bác sĩ, em gái là luật sư , thích nhỉ?

Uyên cười má lúm đồng tiền:

_ Chị nào kém chi ai, cũng là bác sĩ, lại đẹp dễ thương. Anh hai em cứ nhắc chị hoài

Uyên nói xong, bỏ vào trong

Nhìn đồng hồ đeo ở tay, Mai đứng lên nói :

_ Em về, Khôi ạ. Mai đi sớm, có lẽ tuần sau em sẽ gọi điện cho anh

Khôi gật đầu :

_ Anh chờ, chúc em những ngày đi chơi vui vẻ

Mai cười gượng gạo, mắt nhìn Khôi tha thiết

_ Em cũng mong được như lời anh chúc

Khôi lặng im, đưa Mai ra xe. Mai về rồi, Khôi nghe nhẹ nhỏm quay vào nhà, đầu óc rỗng tuếch.

Uyên thay áo xong, nằm lì trong phòng, một lúc chị Sáu gọi Uyên, Uyên ngồi dậy chải sơ mái tóc, nàng thong thả xuuống lầu, trong bộ đồ màu trắng chấm hoa đỏ ngắn tay phô bày đôi cánh tay tròn lẳn. Thấy Uyên cao sang quý phái không tìm được dấu vết của cô bé gầy lỏng khỏng ngày xưa, Khôi nhìn chẳng chớp mắt khiến Uyên đỏ mặt. Ngồi vào bàn, Uyên hỏi đùa:

_ Nhìn dữ thế? Định dùng thuật thôi miên à? Lạ lắm hả anh?

khôi buông gọn:

_ Em đẹp, không nhìn không được

_ Em kém chị Thúy Mai của anh xa. Hẳn anh cũng công nhận như thế. Phải không anh Khôi?

Khôi khổ sở gọi khẽ :

_ Nhã Uyên

_ Ồ! Mẹ lại đi vắng, cơm nguội nữa rồi. Ở nhà em vẫn thường ăn một mình lắm, đôi khi em rủ Hưng lại ăn cho vui

Khôi sa sầm nét mặt :

_ Em thân với Hưng nhiều hơn anh nghĩ

Uyên đáp thẳng thắn

_ Anh nghỉ sao cũng được. Hưng yêu em lâu rồi, mẹ khuyên em nhận lời cầu hôn của anh ấy

Khôi dò xét:

_ Sao Uyên không nhận lời?

Đang ăn, Uyên buông đũa trừng mắt nhìn Khôi, nhưng rồi dịu lại ngay. Mím môi, Uyên nói:

_ Em cũng mệt mỏi lắm rồi. Có lẽ nên nghe mẹ cho xong!

Mặt Khôi xìu xìu như quả bóng xì hơi, chàng nhai cơm uể oải. Cả hai cùng im lặng cố ăn cho xong bữa, Uyên đứng lên, nàng rót nước cho mình và cho Khôi

_ Mời anh!

Khôi đón ly nước hớp một ngụm nhỏ và nói

_ Chủ nhật, Uyên không rảnh thật sao?

Uyên gật đầu, xoay ly nước trong tay

_ Em có hẹn đi chơi với Hưng

Khôi dằn ly xuống bàn, nước sóng sánh tràn ra ướt cả tấm khăn trải. Giọng khôi hậm hực

_ Hưng! Hưng! Lúc nào em cũng nhắc đến hắn. Thế anh là gì của em chứ?

Uyên nhếch môi :

_ Anh ấy hả? Anh là anh hai của em

_ Nhưng ....

Khôi không nói được, chỉ nhìn Uyên, ánh mắt van lơn. Uyên xoay lưng tránh né. Khôi đứng lên lảo đảo bỏ về phòng, gieo mình xuống nệm khép mắt lại. Khôi nghe nỗi buồn gặm nhắm không nguôi.

Uyên nhìn theo, nụ cười thỏa mãn nở trên môi, nàng nhủ thầm:

_ Đáng kiếp! Phải cho anh chàng hiểu thế nào niềm đau của người bị bỏ rơi, bị bạc đãi.

tinhbanvatoi

CHƯƠNG 17

Không dám cãi mẹ chồng, buộc lòng Uyên theo Khôi về Long Xuyên thăm ba mẹ nàng. Bà Kim muốn tạo cơ hội cho dâu và con trai có nhiều dịp gần nhau, tiến dần đến chỗ cảm thông rồi yêu nhau nhửng cử chỉ của Khôi không lọt khỏi cặp mắt quan sát của bà. Bà mừng khi thấy Khôi bắt đầu chú ý đến Uyên nhiều hơn. Khôi tỏ vẻ tức tối với Hưng, đúng ra là Khôi đang ghen. Khôi ghen vì Khôi yêu Uyên và trong tương lai Khôi và Uyên sẽ là cặp vợ chồng lý tưởng nhất

Xe ra khỏi thành phố đã lâu, hai người không ai nói với ai một lời, Khôi chăm chú lái xe. Uyên say mê với quyển sách, nàng cố ý đem theo để giết thời gian cũng là cái cớ khỏi phải bắt chuyện với Khôi. Sự thật Uyên nào có đọc được gì đâu. Thỉnh thoảng Uyên buông sách giả vờ nhìn hai bên đường rồi liếc khẽ Khôi, xong lại cúi đầu vào sách. Không khí ngột ngạt khó thở. Mãi cho đến lúc dừng xe lại Bắc Mỹ Thuận chờ qua phà, Khôi quay sang hỏi Uyên:

_ Uyên đói chưa? Chúng mình ăn trưa rồi hãy lên đường.

Uyên gấp sách lại. Đưa mắt nhìn phía trước:

_ Không kẹt bắc nên đi luôn cho sớm, Uyên không đói

Khôi gật đầu gài số, chiếc Toyota chậm chạm xuống phà, cả hai trong tư thế "thủ khẩu như binh", rồi xe qua Bắc Cần Thơ, cuối cùng, ngôi nhà với cánh cổng màu xanh có giàn hoa giấy, hoa tigôn, lẫn vào nhau trổ ra từng chùm hoa rực rỡ hiện ra. Uyên ra dấu cho Khôi dừng lại. Khôi thở phào nhẹ nhỏm rút khăn ra lau mồ hôi trán. Nhận ra Uyên , trong nhà ào ra mừng rỡ. Mọi người ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào anh chàng lạ mặt ngồi trên xe. Khôi lật đật mở cửa bước xuống, đến trước ông bà Hoàng lễ phép vòng tay nói

_ Thưa ba mẹ, con mới về

Ông Hoàng nháp nháy đôi mắt sau cặp kính lão nét mặt giản dần. Ông vỗ vai Khôi, giọng thảng thốt

_ Khôi phải không?

_ Thưa, con là Khôi

Mọi người có mặt cùng ồ lên một lượt. Bà Hoàng tươi tắn:

_ Ủa, Khôi đây sao? Mẹ nhìn không ra nữa, thôi vào nhà đi, chuyện gì hãy nói sau

Uyên nũng nịu ôm cánh tay mẹ nói

_ Nhớ mẹ quá trời!

Bà Hoàng xỉ tay lên trán cô con gái út, mắng yêu

_ Láo quá cô ơi! Chồng về rồi không được mè nheo với mẹ nữa nghe

Uyên cười khúc khích, Khôi lo đưa xe vào đậu trong sân, cả nhà huyên náo hẳn lên. Sau khi yên vị, ông Hoàng hỏi thăm con rể

_ Con về hôm nào vậy Khôi?

_ Dạ, hôm thứ tư, phải đợi cho Uyên xin nghỉ, chúng con mới về thăm ba mẹ được

Khôi đứng lên mở túi du lịch lấy ra mấy gói giấy sắp lên bàn rồi kính cẩn nói

_ Có chút quà, con xin kính biếu ba mẹ

Khôi đưa tận tay chị dâu của Uyên một gói

_ Phần này, em xin biếu anh chị

Trang vui vẻ cầm lấy mở ra ngay trước mặt mọi người. Một cravatte cho Hùng, một xấp vải màu xanh ngọc cho nàng. Trang thích thú khen

_ Ồ đẹp quá, dượng út có mắt thẩm mỹ ghê. Cám ơn dượng nghen

Thùy Trâm cô con gái lớn của Hùng hỏi

_ Còn quà của tụi con đâu, dượng út?

Khôi mỉm cười cho tay vào túi sách, cũng may Khôi đã dọ hỏi Uyên về tất cả những người trong gia đình, chàng chuẩn bị sẵn hết

_ Có đây cháu, đừng lo không có phần

Nhìn quà Khôi cho. Trâm phụng phịu

_ Dượng út này làm như người ta là em bé thích ăn kẹo lắm vậy

Uyên cười nhìn cô cháu gái mới trổ mã:

_ Thế Trâm lớn hơn ai? Phải rồi, cô bé lớn hơn Trương và Trúc thì được. Thôi, chịu khoa ăn kẹo đỡ buồn vậy bé.

Thùy Trâm xịu mặt ngồi im. Trường và Trúc tranh nhau mấy phong chocolate cãi nhau chí chóe . Trang phải lên tiếng chúng nó mới chịu rút lui vào trong

Uyên nhìn lén Khôi trong lòng xúc động, nàng không ngờ Khôi nghĩ đến gia đình nàng nhiều hơn nàng tưởng. Uyên đâu hiểu rằng những thứ này, Khôi mua với mục đích tặng bạn bè, vì lúc ấy chàng đâu có nhớ tí gì đến gia đình nhà vợ đâu. Ngay cả quà cho Uyên, chàng chẳng hề nghĩ tới nữa là. Gặp lại Uyên rồi, chàng dành tất cả cho nàng. Chàng lựa riêng mấy thứ mua cho mẹ ruột đem biếu cho ông bà nhạc gọi là chuộc bớt phần nào lỗi lầm thuở trước. Nhận thấy ánh mắt của Uyên , Khôi hỉểu rằng chàng đã làm đúng. Lòng Khôi sung sướng và chàng đang hy vọng


Chuyện vãn một lúc, Trang xin phép vào trong lo cơm. Uyên rút lui theo chị. Trang trêu ghẹo cô em chồng

_ Đức lang quân về rồi thích nhé, hỏi thật nghe, thái độ dượng út gặp cô lần đầu thế nào nói nghe coi.

Uyên cười kể cho chị dâu nghe về sự kinh ngạc của Khôi hôm nàng đón tại sân bay Tân Sơn Nhất như thế nào, duy chỉ có việc Khôi ở bạc với nàng là Uyên cố giấu, Trang nghe xong cười ngặt nghẽo, một lúc Trang nói :

_ Khỏi nói chị cũng đoán ra mọi chuyện rồi. Chính chị mỗi lần gặp em chị còn ngạc nhiên về sự phát triển của em đấy chứ đừng trách chi dượng út. Sáu bảy năm cách biệt, thiệt giống như "cô bé lọ lem " vậy, từ một cô bé mặt mũi tèm lem, biến dạng thành công chúa xinh xắn, dễ thương, ai mà ngờ!

Uyên bẽn lẽn :

_ Chị định cho em đi tàu bay giấy hả?

Trang trợn mắt

_ Chị nói thật mà, Uyên đừng nghĩ chị nịnh nha

_ Hổng dám đâu!

Uyên lảng sang chuyện khác:

_ Có xoài chín không chị Ba

Thùy Trâm bước vào, vội trả lời thay mẹ:

_ Nhiều lắm cô út ơi. Có xoài chín cây nữa đó, lát nữa cô cháu mình ăn xoài tượng chấm mắm đường thốt nốt nha cô út, nhắc tới con thèm chảy nước miếng đây này(" suỵtttttttttttttt)

Trang mắng con

_ Ăn chua cho lắm, lười biếng như hung

Trâm xịu mặt :

_ Mẹ nói xấu con không hà

Uyên vuốt tóc cô cháu :

_ Trâm mau lớn quá, anh chị chuẩn bị làm sui đi là vừa

Trâm đỏ mặt vân vê chéo áo :

_ Cô út nói kỳ quá, con mới 16 chứ lớn gì

Uyên nháy mắt

_ Thế Trâm có biết cô út lấy chồng bao nhiêu tuổi không?

Trâm gật đầu cười

_ Cô là trường hợp đặc biệt, ngoại lệ

Uyên hỏi cháu

_ Nói cho cô nghe đi, Trâm có bạn trai chưa?

_ Cô út này

Trâm thẹn quá chạy ù ra vườn, Trang nhìn Uyên cười xòa, Khôi dắt tay bé Trúc bước vào. Nhìn quanh, Khôi hỏi:

_ Anh ba đâu mà nãy giờ em không gặp vậy chị

_ Anh ba đi dạy thêm ngoài giờ, chút nữa anh về dượng ạ

Quay sang Uyên, Trang nói

_ Cô đưa dượng út lên trển tắm rửa đi, nghỉ ngơi hết mệt sẽ dùng cơm

Uyên trở lên nhà, lấy túi quần áo trở vào nói với Khôi:


_ Đi theo em, em chỉ phòng cho

Khôi lặng lẽ theo sau, Uyên líu lo giải thích:

_ Phòng này trước kia của em, đến giờ mẹ vẫn giữ nguyên như vậy, anh vào tắm cho khỏe

Uyên mở túi sắp khăn mặt và bộ pyjama để trên giường, nói thêm:

_ Trong đó có sẵn xà phòng

Uyên bước ra khỏi phòng khép cửa lại

tinhbanvatoi

CHƯƠNG 18

Tắm xong, Khôi xuống nhà, thấy vắng Uyên, chàng vòng ra phía sau vườn. Uyên và mấy đứa cháu vây quanh chiếc chiếu nhỏ ở giữa là một dĩa xoài tượng, khóm chuối chát, mận, bên cạnh là chén mắm đường dầm ớt. Trường làm miệng xuýt xoa vì cay, thấy Khôi, Trâm ngẩng lên cười, cất tiếng mời

_ Nhập tiệc, dượng út ơi, toàn là cây nhà lá vườn không à

Khôi cười, sà xuống bên Uyên

_ Cô út không mời dượng đâu dám ăn

Bé Trúc lắc tay Uyên

_ Cô út mời dượng con một miếng đi

Uyên ngoảnh mặt.

_ Trúc giỏi thì mời đi

_ Con thì nhằm nhò gì?

Trường phụ họa :

_ Tụi con hổng có hơi rồi. Tiếng nói của cô út mới có giá trị chứ

Trâm cười khúc khích

_ Em hiểu rồi, cô và dượng út hờn anh giận em phải không?

Uyên trừng mắt với cô cháu gái mới lớn

_ Cấm đoán mò, cô cốc một cái bây giờ

Trâm vẫn không chịu thôi, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch

_ Dượng út tỏ thiện chí hòa bình, cô lại muốn khiêu chiến, con nghĩ mình đoán không sai, dượng út đừng có lo, tụi con tình nguyện làm đồng minh giúp cô dượng giải hòa, để tụi con tránh chỗ khác cho dượng xuống nước nhỏ với cô út nha, dượng út ơi, dĩ hòa vi quý là thượng sách

Trâm dợm đứng lên, Uyên chụp tay cô cháu quá quắt kéo lại

_ Bày đặt sổ nho chùm nữa hả nhỏ? Ngồi đây không đi đâu hết, cô bảo chẳng có gì mà Trâm cãi cô phải không?

Trâm ngồi xuống nháy mắt với dượng út tủm tỉm cười. Uyên liếc sang Khôi mắng mỏ

_ Muốn ăn chịu khó lăn vào bếp, dọn sẵn còn bắt mời nữa hả?

Khôi mỉm cười phớt tỉnh:

_ Bếp lạnh tanh, không có lửa, thức ăn nguội hết rồi ăn hết nổi, Uyên có thể hâm nóng một tí được không? Chỉ cần tí xíu thôi Uyên nhé

Lợi dụng có mấy đứa cháu làm hậu thuẫn, Khôi nắm lấy bàn tay Uyên đang để trên chiếu, Uyên nghe như có luồng điện chạy cực mạnh len vào trong cơ thể. Mặt Uyên đỏ bừng không hiểu Uyên giận hay e thẹn, nàng trừng mắt nhìn Khôi . Cchẳng ngán chẳng sợ, Khôi càng siết chặt tay Uyên trong tay chàng, miệng cứ tủm tỉm. Trâm, Trúc, Trường thích thú vỗ tay. Uyên cau mày buông nhẹ

_ Lớn rồi còn giỡn nhây. Không sợ tụi nhỏ cười

Trâm lẻo miệng:

_ Cô dượng vui vẻ hòa thuận với nhau, tụi con mừng chứ hổng dám cười đâu

Rồi Trâm nghiêng đầu ngắm cô với dượng

_ Cô út con dễ thương quá phải không dượng út? Dượng đừng ăn hiếp cô con à nha

Khôi rùn vai rụt cổ

_ Hổng dễ ăn hiếp đâu Trâm ơi

Uyên dùng móng tay bấm mạnh tay Khôi, miệng lẩm bẩm:

- Làm như người ta chằn lắm vậy

Nghe đau, Khôi buông tay Uyên, mặt mày nhăn nhó không dám kêu một tiếng, Uyên thấy thương thương, nàng dịu dàng nói

_ Mấy năm ở nước ngoài hẳn anh đâu có dịp thưởng thức món ăn đồng quê giản dị này. Tuy rẻ tiền, nhưng rất thâm thúy, anh ăn thử một miếng đi rồi cho biết ý kiến

Uyên cặp chung bốn thứ, xoài, mận, chuối, khóm đưa cho Khôi, chàng cầm lấy, chấm nước mắm ăn ngay, vừa nhai Khôi vừa nghiêng đầu ra dáng thưởng thức, Khôi gật gù khen lấy khen để

_ Tuyệt vời! Lần thứ nhất anh được ăn qua món này, nhưng có lẽ anh không bao giờ quên. Nó đầy đủ cả hương vị mặn, ngọt, chua, chát Uyên à

Trúc châm thêm

_ Còn vị cay nữa út ơi. Con ăn chảy nước mắt nè

Uyên bật cười xoa đầu thằng cháu lém lĩnh. Trong một thóang năm ngưòi thanh tóan sạch đĩa thức ăn, bà Hoàng bước ra nhắc nhở

_ Cchừa bụng ăn cơm nghe mấy đứa, lát nữa rồi kêu xót ruột

Uyên đứng lên nũng nịu

_ Có cơm chưa mẹ, con đói lắm rồi đây

Bà hHàng âu yếm

_ Không nhờ tôi nhắc, chắc giờ cô chẳng kêu đói đâu, chứng nào tật đó. Khôi vào ăn cơm, con.

Uyên cười, dìu mẹ vào nhà, Khôi lửng thửng theo sau. Trâm ở lại thu dọn chiến trường

Cơm nước xong, Uuyên lại lẻn ra vườn nằm đong đưa trên chiếc võng, hai đầu được mắc vào thân cây mận to, lá rậm rạp tỏa bóng mát, gió hiu hiu thổi nhẹ nhàng như ru uyên vào giấc ngủ. Uyên thiếp đi lúc nào không hay

Tiếng gà kêu oang oác ở cuối vườn đánh thức Uyên, nàng mở choàng mắt. Khôi đứng đấy không hiểu tự bao lâu rồi. Đầu tựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực nhìn Uyên như thôi miên, Uyên ngồi bật dậy, dụi mắt chữa thẹn

_ Gió mát quá! Uyên ngủ quên luôn. Anh ra đây lâu chưa?

Khôi cười cười

_ Từ lúc em vừa chợp mắt

Mặt Uyên càng hồng với lời trách nhẹ .

_ Nhìn lén người ta ngủ, xấu lắm nha

_ Canh chừng cho Uyên ngủ, không mang ơn còn bị rầy, Uyên xử ép anh dữ vậy?

Uyên ngoảnh mặt, bĩu môi

_ Ai xúi, ai biểu, ai mượn, ai cần mà hòng kể ơn với Uyên

Khôi nhăn mặt

_ Gì mà ai lắm thế? Anh cần , anh tự nguyện không ai xúi biểu hết, ban nảy không nhờ anh , con kiến vàng cắn vào chỗ này rồi

Vừa nói Khôi vừa nhích tới gần bất ngờ, chàng chỉ tay lên chóp mũi Uyên. Mắc cỡ Uyên dang bạt tay trước mặt Khôi sừng sộ

_ Làm gì vậy?

_ Em hỏi anh hả? À, anh làm bác sĩ

_ Yêu cầu nghiêm chỉnh lại à nha

Khôi càng trêu già

_ Nghiêm chỉnh quá còn gì nữa

Uyên hờn giận đứng lên bỏ đi một nước. Khôi chỉ kịp kêu với theo

_ Uyên ơi! Uyên!

Chàng thẫn thờ buông người xuống chiếc võng

Buổi tối, Uyên rủ Trâm đi chơi rồi xem phim đến khuya, về nhà Uyên vô ngủ chung với Trâm, cô cháu gái ngạc nhiên hỏi

_ Cô bỏ dượng út bơ vơ hả?

Uyên cười ôm ngang người cháu đáp cho qua

- Cô đã quen một minh sáu bảy năm nay rồi, giờ có ông ấy bực minh ghê

Khôi nằm trong phòng của Uyên thao thức mãi, Khôi buồn về cách xử sự của Uyên, chàng hiểu mình không có quyền đòi hỏi Uyên diều gì cả, lỗi do chàng ở bạc với nàng trước đây, nên cam chịu phần hẩm hiu. Chàng tự nhủ lòng là phải kiên nhẫn phải biết chờ đợi. Thời gian không xa. Uyên sẽ hết giận hờn, nàng sẽ tha thứ cho chàng, Khôi nuôi hy vọng vì Khôi cũng biết rõ Uyên cũng yêu chàng. Khôi trăn trở cho đến lúc Uyên về, lòng Khôi hồi hộp nghe ngóng, chàng nghĩ Uyên sẽ vào đây. Lao xao một hồi thì im lặng hẳn. Khôi thất vọng, chàng thở dài cố vỗ giấc ngủ. Đồng hồ dưới nhà gõ 11 tiếng.

tinhbanvatoi

điểm tâm xong khôi & uyên thu xếp về SG .ông bà hoàng lựa xoài ươm ướp gởi cho bà sui 1 ít , vợ chồng hiệp củng có phần , uyên theo khôi ra xe

chạy đc 1 khỏang xa khôi liếc sang uyên hỏi:

_tối qua em & trâm đi chơi nhửng đâu mà khuya quá vậy?

_ vòng vòng chợ ăn kem sau đó xem phim rồi về

_ phim hay ko?

uyên nhướng mắt đáp:

_ trâm rủ mãi phải chiều em đâu có giền phim

mấy phút im lặng trôi qua , uyên chợt nhìn khôi hỏi

_

anh khôi ạ ! bao giờ thì anh đi làm?

khôi trầm ngâm rồi nói:

_có thể cuối tháng này anh nạp đơn xin đi làm, ngồi ko mãi củng buồn

_ anh định xin vào bẹnh viện nào?

khôi man mác buồn

_chưa biết. nhưng chừng anh đi xa 1 thời gian

1 tháng xúc động , uyên dằn nén nói thật khẻ:

_ anh đừng làm mẹ lo. mẹ buồn

khôi lắc đầu :

_ anh lớn rồi . đâu phải lúc nào củng núp bóng mẹ đâu, 7 năm xa nhà,mẹ củng quen rồi . huống chi mẹ còn có em bên cạnh

uyên cãi:

_ nhưng mẹ cần anh hơn em

khôi bắt ngay câu nói của uyên :

_ mẹ cần anh , còn em thì sao? em đâu cần anh phải ko?

uyên nhếch môi cười:

_ hãy để em hỏi anh câu hỏi đó mới đúng.ko phải bây giờ mà 7 năm rồi , dưới mắt anh em chả là caí gì cả. 1 con số zero to tướng . trong lòng anh chỉ có tmai..tmai....& tmai...

khôi khổ sở kêu lên :

nhã uyên . anh xin em.

_ em xin anh trước sau giờ vậy , hãy để cho em yên ổn sống bên mẹ . tuy chẳng sanh ra em , nhưng 7 năm nay gần gủi mẹ . tình cảm như bát nước đầy . em kính mẹ coi mẹ như là ng mẹ thứ 2 của em . anh yêu ai , cưới ai củng đc . em hứa ko khó dể 1 lời . chỉ tại chúng ta ko duyên phận thôi .hãy xem nhau như anh em vậy . nhưng xin anh đừng đi , đừng làm mẹ khổ tâm . em sẻ van xin mẹ nghỉ lại chấp nhận anh & tmai

uyên nói 1 hơi mắt nang ửng đỏ. nhưng giọng nói ráo hoảnh rỏ từng lời :

_ ko phải như em nghỉ đâu uyên ơi , em hiểu lầm ý anh rồi

uyên cười khô lạnh

_ lầm !sờ sờ ra đó anh baỏ em lầm đc sao? thế anh đã quên nhửng gì anh viết cho mẹ trong thư sao?

tay khôi run rẩy vì lời kết tội của uyên . quả ko oan ức tí nào . chàng còn biện minh vào đâu nữa chứ . môi cắn chặt môi , khôi nghe trái tim nhói buốt . thôi thì thời gian giúp chàng chuộc bao lổi lầm chàng vướng phải . khôi nhủ thầm " uyên ơi! mong rằng từ từ em hiểu mà tha thứ cho anh . giờ đây anh yêu em thật đấy. nhưng anh ko thể nói nên lời . nhìn nếp nhăn trên trán khôi ,uyên biết chàng đang uy nghỉ mông lung lắm . uyên rút quyển sách đọc dở ra chúi mủi vào đọc để khỏi phải nói thêm nghe thêm gì nữa

tinhbanvatoi

mấy lời can ngăn của uyên khiến khôi do dự , vì thế chàng chưa chịu nộp đơn xin đi làm . cuộc sống tẻ nhạt vẩn tiếp nối . 1 tháng nưac trôi qua . khôi cố tìm cách chiếm lại cảm tình của uyên nhưng vô hiêu. uyên vản tỏ ra bình thản như ko co khôi . khôi ko tài nào đóan nổi ý nghĩ của uyên , lời nói cử chỉ của nàng thật khó hiểu .khi thì hết sức gần gũi thân mật . lúc thì lại xa cách đến lạnh lùng . thái độ nàng làm khôi đau khổ ko ít . với tmai củng có phần khó xử

bởi mai tha thiết yêu chàng . mai vô tội , chỉ có chàng thay đổi . mai chẳng hề hay biết sự thay đổi đó . lòng khôi ôm nổi dằn vặt ko nguôi ,nói ra thì tội nghiệp mai, còn ko nói lương tâm chàng ray rứt mãi . thế là chàng cứ lẩn tránh mai ,nhửng khi có thể lẩn tránh đc . sự lơ là phai nhạt của khôi . mai linh cảm đc ít nhiều . mai buồn mai khổ. mai nhỏ lệ tủi hờn trong đêm dài thanh vắng , khôi nào hay biết . trăn trở đắn đo mãi rồi mai đi đến quyết định gặp khôi lần này , mai phải nói chuyện dứt khóat hẳn . 1 là bên nhau suốt đời ,2 là xa nhau vĩnh vĩên . nghỉ đến chia tay với khôi .tim mai nhức buốt từng cơn .liệu ta có xa nổi chàng ko? khôi ơi! anh nên biết là em yêy anh nhiều lắm . 7 năm trời , thời gian quen nhau dài đăng đẳng bao nhiêu là kỷ niệm . gặp nhau , quen nhau rồi yêu nhau .

ôi chẳng lẻ anh quen hết rồi hay sao? hả khôi . chẳng lẻ lời hứa hẹn kia chỉ là đầu môi chót lưỡi hay sao? mai nhất định phải hỏi khôi cho ra lẻ . chứ kéo dài tình trạng này .ức lòng quá mai chịu ko nổi . thế mà gặp khôi , mai lại sợ ko dám khơi màu . ko dám nói đến từ chia ly. nàng lại tỏ vẻ ôn nhu hòa hỏan

hôm nay mai đến tìm khôi ở nhà chàng , nhìn mặt khôi mai nghe khó thở , nàng nghẹn ngào nói :

_ anh khôi sự có mặt của em hình như ko hợp lúc thì phải ? thôi em về vậy

khôi vội nắm tay mai kéo lại :

_ kìa mai , sao em lại nói lạ vậy ?ngồi đi em , mới đến lại đòi về kỳ ko?

mai phụng phịu :

_ anh kỳ thì có , lạ lùng khó hiểu

khôi gượng cười nói :

_ anh củng ko biết tại sao đầu óc anh lúc này ko diển tả = lời đc, mai ạ. em thông cảm cho anh

mai lo lắng hỏi :

_ anh thường bị nhức đầu ko?

có chút chút

_ thế hôm nào anh đến khoa thần kinh nhờ khám coi sao. em có ng bạn làm ở đó

khôi gật đầu cho mai vừa lòng :

_ đc rồi , bao giờ đi , anh sẽ nhờ em

trầm lặng 1 chút mai hỏi :

_ mẹ & uyên đâu rồi anh?

_ mẹ ạn vắng nhà luôn . việc làm ăn của mẹ phải vậy . uyên đi làm chưa về . chỉ có anh ăn ko ngồi rồi

_ anh định bao giờ thì đi làm?

khôi chán nản buông gọn:

_ buồn quá , anh ko thiết gì hết

mai thở dài cúi mặt nói

_ anh thay đổi ko ngờ . trước kia, anh đâu như bây giờ . diều gì làm anh thất vọng , trở nên bất đắc chí ?

_ mai ah. nói ra em củng ko giúp đc gì cho anh đâu. mà có lẻ em......

khôi ngập ngừng bỏ dở câu nói , mai ngẩng đầu nhìn xóay vào mắt ng yêu?

_ chuyện 2 đứa phải ko? anh nói đi nói thật cho em biết đi ,em sẳn sàng chịu đựng dù tình huống nào xảy ra đi căng nữa

_ t mai

nhìn nét mặt khổi sở & tiều tụy của mai , khôi ko nở nói lên sụ thật

_ anh khôi có phải mẹ phản đối ko?

ko. mẹ ko hề tỏ rỏ ý gì hết chỉ có anh . anh muốn chúng ta hãy tìm hiểu thêm 1 thời gian nữa

mai kêu lên :

__7 năm chưa đủ sao anh?

khôi cúi đầu nói

_ việc vợ chồng là chuyện hệ trọng của 1 đời ng , anh muốn anh & em phải suy nghỉ thật kỷ ,thật chín chắn rồi sẻ đi đến quyết định

mai tha thiết

_ lòng em anh thừa hiể rồi , yêu anh , em quýet định sống với anh đến trọn đời . em ko có gì phải đắn đo suy nghỉ cả . khôi ah

khôi gật đầu:

_ anh hiểu , nhưng anh ccần phải hỏi kỷ lại lòng anh. mai ah

mai tròn mắt nhìn ng yêu giọng hơi lớn :

_ anh muốn nói gì hả khôi?

khôi giật mình. nhận thấy sự sợ hãi của mai . khôi vội kỏa lấp


_ ồ tha lổi cho anh . đầu óc anh lộn xộn quá , anh nói sai rồi , em đừng để ý nha

bà kim về . khôi lại rơi vào tình huống bối rối khác . mai đứng lên lể phép chào bà

_ cháu chào bác

bà kim buông gọn mắt liếc xéo khôi , chàng phải cúi mặt để tránh cái nhìn của mẹ

_ cám ơn . cô cứ tự nhiên cho

mai thấy hết , lòng lo ngại & mai suy đóan đc nguyên nhân làm khôi khổi tâm quẩn trí . mấu chốt là ở đây. mai nuốt tiếng thở dài ứ nghẹn vào , càng nghỉ , mai càng yêu khôi hơn . yêu nàng nhưng khôi ko dám cải lại mẹ chẳng hé môi cho nàng biết chỉ vì sợ nàng buồn . khôi ạ ! tội nghiệp anh biết bao , vậy mà có lúc em giận hờn cho rằng lòng anh muốn thay đổi , em hiểu anh rồi . mai này cho dù duyên tình 2 đứa vở tan , em củng ko óan trách gì anh đâu.& để trách cho ng yêu khó khăn mai đứng lên nói lời từ giã:

_ thưa bác , cháu đến củng hơi lâu , giờ xin phép bác cháu về

bà kim thốt nhiên đổi thái đọ vồn vả , cười nói

_ ủa , ở chơi đi cháu , gấp gáp gì về , ngồi đi bác hỏi thăm chút coi

tmai ngỡ ngàng ngồi lại chổ củ , mắt liếc khẻ sang khôi , trán khôi mướt mồ hôi , . chàng lo lắng nhìn mẹ chẳng dám nhúc nhích . bà kim cao giọng nói :

_ nhã uyên cho bác hay, cháu đến chơi thường , bác thì vắng nhà luôn , thành thử chẳng có việc tiếp xúc với nhau, khôi & cháu học chung ở pháp phải ko?

_ dạ . cháu học khoa sản bác ạ

_ năm nay cháu bao nhiêu tuổi?

_ thưa . 26

bà kim gật đầu :

_ nhỏ hơn khôi 1 t. trông cháu khỏang độ 22 là cùng . ba mẹ cháu làm nghề gì?

_ dạ . ba cháu làm giám đốc nhà máy dệt

_ vậy sao? hẳn khôi nó hay sang bên cháu phải ko?

tmai nhìn khôi :

_ dạ thỉnh thỏang thôi , thưa bác

bà kim cười nói :

_ để rồi hôm nào rảng bác se viếng thăm anh chị gọi là làm quen với nhau

câu nói của bà kim làm khôi thót cả ruột . trong lúc đó , tmai rạng rở nét mặt , nhìn khôi cười chúm chím

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội