Xưởng Điện lạnh Đức Hải

Nothing, only smile!Your smile is our satisfaction!

Started by nothing, 21/06/07, 17:15

Previous topic - Next topic

nothing

Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé quàng khăn đỏ tới thăm bà ngoại có nhà trong thành phố.


Từ sáng sớm, cô bé đã thức dậy, đeo găng tay, đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang rồi khoác cái làn bằng nhựa, tung tăng đi trên đường. Mặc dù lúc ấy đường không đông lắm, nhiều ngã tư còn vắng vẻ nhưng cô bé không hề run sợ. Cô biết rằng toàn bộ chó sói đã bị bắt nhốt trong các quán ăn, chẳng con nào làm hại cô được. Cô cũng không phải mất công bắt bướm hay châu chấu vì chúng đã bị chiên giòn hay ngâm rượu, cũng trong các quán trên.

Đường phố ngày càng náo nhiệt với xe cộ ầm ầm, hàng hóa tứ tung. Cô bé lăn nhanh như cắt qua gầm ô tô, rồi lại nhảy vụt lên qua mũi xe ba bánh. Thật là sôi nổi và đầy ấn tượng.

Rồi cô bé đến cổng nhà bà ngoại. Đó là một căn hộ trên tầng cao của một chung cư. Vừa thò cổ lên nhìn, cô bé bị một chậu nước rửa chén đổ ập xuống, may mà thoát được. Chung cư có  thang máy nhưng lúc ấy đang cúp điện, nên cô bé phải từng bước leo lên thang bộ ở tầng mười bốn cho tới đứt hơi.

Phòng bà ngoại đây rồi. Cô bé quàng khăn đỏ gõ cửa một hồi rồi đẩy cửa vào, thấy bà đang ngồi, tay thì nhắn tin điện thoại, mắt thì xem ti vi phim bộ Hàn Quốc. Thấy bà, cô bé trách:

- Sao để cháu gõ cửa lâu thế?

Bà ngoại hồi hộp trả lời:

- Ta cứ tưởng là ông ghi tiền điện.

Không để mất thì giờ, vì đã được học ở nhà thời gian là tiền bạc, cô bé hỏi ngay:

- Bà ơi, sao tay bà to thế?

Bà ngoại reo lên:

- Tay bà to vì bà dùng kem xoa bóp gấu Mimosa. Mỗi ngày xoa ba lần buổi trưa, buổi tối và trước khi đi ngủ sẽ làm cho tay chân mềm mại, tránh được mọi nhức mỏi. Bôi kem rồi, bà dùng nước rửa tay Vĩnh Viễn, khiến bàn tay giữ được độ ẩm và độ sát trùng cả tuần. Tiếp đến bà lau tay bằng giấy lau hiệu Cát Vàng, nó có tác dụng làm nổi bật các màu sắc của móng và làm giảm các nếp nhăn ở ngón cái lẫn ngón trỏ. Những ngón còn lại, bà dùng mỡ trang điểm hiệu Ngọc Bích tẩm vào, giúp cho chúng đều như búp măng tây đóng hộp của hãng Đồ Nguội.

Cô bé lùng bùng lỗ tai khi nghe bà nói dài dằng dặc. Nhưng  vì là một cô bé ngoan, hiểu rằng cần phải hỏi thăm liên tiếp nên cô không thể dừng lại:

- Bà ơi, sao răng bà to thế?

Bà ngoại hồ hởi đáp:

- Răng bà to vì bà luôn dùng tăm xỉa răng hiệu "gậy vàng". Những cây tăm này có tác dụng làm cho răng chắc khỏe và làm cho vi khuẩn khiếp vía không dám bám vào. Xỉa xong, bà đánh kỹ sáu lần bằng kem đánh răng "lông gà", kem này có chất phụ gia làm bóng, được hiệp hội xi mạ khuyên dùng. Tiếp đến, bà súc miệng bằng nước súc miệng "xót xa", nước này ngấm vào từng kẽ răng, tiêu diệt ngay tức khắc những con vi khuẩn gây hại, khiến chúng không chết thì cũng ốm vì bệnh, chả còn gây được hại gì.

Cô bé thấy hỏi một câu mà bà trả lời dài quá thì biết ngay bà đã nhiễm phải căn bệnh nói dai trên ti vi. Nhưng cô bé hiểu rằng đấy vẫn là điều có thể chịu đựng được, nên vẫn  hỏi câu cuối cùng:

- Bà ơi sao chân bà to thế?

Bà ngoại hét vang:

- Chân bà to để bà đi giày AlaĐa được tốt hơn. Loại giày này đang khuyến mãi, có giảm xóc, có chất chống cháy và chống giặt giũ, rất thuận lợi cho mọi lứa tuổi. Đặc biệt, khi mua từ ba đôi trở lên, khách sẽ được tham gia rút thăm có thưởng với giải nhất là một chuyến du lịch Thái Lan.

Cô bé mệt mỏi quá. Nó bèn thu hết sức, hỏi lần cuối cùng:

- Bà ơi, sao tim bà đập nhanh thế?

Bà ngoại thở dài:

- Ta không biết. Ta không được ai nhờ quảng cáo cho tim!

Ngày mai chẳng biết ra sao nữa. Mà có ra sao cũng chẳng sao :D
BP

nothing

Sau khi Chí Phèo chết, buồn tình, Thị Nở theo bà cô lên thành phố lập nghiệp, ước mong được đổi đời. Nhưng khổ nỗi trình độ và nhan sắc của Nở đều không có, nên xin ở đâu cũng chẳng ai nhận.

Vì thương cháu, bà cô đã chạy chọt mua cho cháu tấm bằng 12, mong cho Nở xin được vào làm ở một công ty có thu nhập cao. Nào ngờ đi đến đâu, nhà tuyển dụng cũng phát hiện đây là bằng giả, thế là toi công. Thấy chiêu này không được, bà cô của Nở  liền chắt mót số tiền ít ỏi còn lại, dẫn Nở đến một thẩm mỹ viện hạng xoàng để bơm, cắt, gọt... cho Nở xinh đẹp ra. Nhưng thật không may cho Nở, sau khi thẩm mỹ được vài ngày thì hai mí mắt của Nở xụp xuống, bờ môi sưng tấy lên giống như... Chung Vô Diệm hồi sinh.

Tình thế bắt buộc, Nở phải đi bán vé số, rửa chén... đến nỗi phải móc túi người ta để có tiền tiêu xài. Buồn đời, đêm nào Nở cũng vào vũ trường để "lắc" cho quên hết những phiền muộn, đến sáng mới về nhà. Rồi vào một ngày, Nở và các con ma "lắc" bị công an "tó" tại một "động lắc" lớn trong thành phố. Tội cho bà cô phải đứng ra bảo lãnh, Nở mới được về nhà. Thấy cháu mình không có việc làm, đi móc túi người khác để có tiền đi lắc làm cho bà cô của Nở khóc sướt mướt. Bà phải chạy vạy tiền khắp nơi, "tân trang" cho Nở lần hai để Nở đi lấy chồng Đài Loan.

Lần này thì đẹp tuyệt trần vì vào một thẩm mỹ viện có tiếng, lại có giấy phép hành nghề hẳn hoi. Nhờ có người mai mối, Nở được kết hôn với một anh chàng xứ Đài đẹp trai, là giám đốc của một công ty con bên Đài Bắc. Đám cưới giữa Nở và anh chàng Đài Loan được diễn ra linh đình ở một nhà hàng lớn trong thành phố. Ngày tiễn Nở ra sân bay, bà cô của Nở đã khóc hết nước mắt. Thế mà Nở cứ tươi cười vui vẻ vì đã lấy được người chồng như ý.

Nhưng chỉ nửa tháng sau, Nở quay về nước với tấm thân tàn tạ, nhan sắc "xuống cấp" trầm trọng. Gặp được bà cô, Nở đã khóc kể lại sự tình. Thì ra anh chàng đẹp trai cùng cô kết hôn chỉ là kẻ môi giới, còn chú rể là một người đàn ông 40 tuổi, bị thương tật vĩnh viễn 50%. Chuyện xui này liên tiếp chồng lên chuyện xui kia, làm cho Nở không còn ham muốn chuyện "hốt tiền" ở nơi phồn hoa đô hội nữa. Nở quyết định về quê sống một cuộc sống an nhàn. Nào ngờ, khi Nở về đến làng Vũ Đại, thấy bà con đàm tiếu về chuyện mình là con nhỏ "lắc", toàn xài "hàng giả" trên người... Nở chỉ biết ôm mặt khóc và muốn chết quách theo Chí Phèo cho xong. Nhưng nghĩ đến cái thai trong bụng của mình do gã Đài Loan ban cho, Nở lầm lũi quay về căn lều ẩm thấp ngày xưa để sống quãng đời còn lại mà nhớ chàng Chí năm xưa...

Ngày mai chẳng biết ra sao nữa. Mà có ra sao cũng chẳng sao :D
BP

vovavietnam


hoatim

hiiiiiiiiiiii hay thật đấy vừa đọc vừa cười vỡ bụng ra bà con ạ..chết cười mất thôi huuuuuuu
trên con đường một mình em về nơi chốn tha hương ,cơn đau xa người còn thắm môi hôn nhớ về ai?....~bàn tay như cố kéo những ước mơ đã mai xa rồi
những tháng năm tàn phai hình bóng thôi còn ai??

nothing

Sau khi tốt nghiệp đại học, một chàng trai bắt đầu cuộc hành trình xin việc đầy khó khăn. Nhiều vòng thi và nhiều lần trượt, cuối cùng, chàng cũng được một công ty tuyển dụng, với điều kiện phải trải qua một thử thách nhỏ.

Viên quản lý giảng giải:

- Nếu cậu vào làm ở công ty này, chàng trai trẻ, có hai điều cậu cần phải học và điều thứ hai là chúng tôi rất để ý đến sự sạch sẽ của công ty. Cậu có lau chân vào tấm thảm trước khi bước vào phòng này không?

Chàng thanh niên trả lời:

- Tất nhiên rồi, thưa ngài.

- Và một vấn đề nữa, điều quan trọng hàng đầu chúng tôi cần ở một nhân viên là sự trung thực. Ở đây không hề có tấm thảm nào cả.
Ngày mai chẳng biết ra sao nữa. Mà có ra sao cũng chẳng sao :D
BP

saos@ngmo

tiếp tục....
Chàng trai: dạ, trên thực tế thì em luôn mang theo tấm thảm mỗi khi đi phỏng vấn anh ạ !

vovavietnam

Sau đó anh này chìa được cái thảm đó ra thì mới gọi là tài ;D

nothing

Có một đôi trai gái nọ yêu nhau tha thiết và sắp tiến tới hôn nhân. Một hôm, nàng nhận được tin sét đánh ngang tai: Người yêu nàng bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh xa.

Nàng liền tức tốc đến thì được bác sĩ cho biết: Tình trạng của chàng nguy kịch lắm, có lẽ "đi" mất. Mọi người lùi ra ngoài để họ gặp nhau.

Chàng đang hấp hối trên giường bệnh, nàng lao vào ôm ghì lấy chàng, hôn lên môi và thì thầm gọi tên. Như có một sức mạnh thần kỳ, chàng trai gượng tỉnh và mấp máy nói với người yêu:

- E...mm yêu... quý, có lẽ anh không qua khỏi được... Anh chỉ tiếc rằ...ng, từ ngày đầu yêu nhau, đến khi anh phải từ giã cõi đời này... chưa một lần anh được ngắm nhìn thân hình của em... Hãy giú...p anh...!

Một thoáng lưỡng lự, nàng đã chấp thuận lời đề nghị cuối cùng của người mình yêu.

Hòa lẫn trong những tia nắng hắt qua cửa sổ, nàng từ từ xoay người cởi bỏ quần áo trong sự thẹn thùng, má nàng ửng hồng, mái tóc xuôi nhẹ chải dài theo thân hình kiều diễm. Chàng đờ đẫn ngắm nhìn. Như được tiếp thêm sức lực, chàng dần hồi tỉnh, qua khỏi giây phút hiểm nghèo. Họ liền tổ chức đám cưới ngay sau khi xuất viện và kể lại tất cả cho mọi người.

Có hai ông bà già cũng được nghe câu chuyện đó trong đám cưới của đôi trai gái. Một hôm trở trời, ông lão phều phào nói với vợ:

- Bà nó ơi!... Hôm nay tôi thấy khó ở quá... bà nó ạ!

Câu chuyện như một huyền thoại của đôi trai gái nọ đã làm bà lão bừng tỉnh. Bà thì thào nựng chồng:

- Ông ơi, ông cố quay mặt vào vào vách đi. Bao giờ tôi bảo ông quay ra thì ông mới được quay ra đấy nhé!

Dù đang rất mệt, ông lão vẫn cố chiều bà và quay mặt vào vách.

- Xong rồi, ông nó ơi! Ông hãy quay lại đi!

Ông lão từ từ quay ra nhìn... trợn mắt lên và chết thẳng cẳng. :D

Ngày mai chẳng biết ra sao nữa. Mà có ra sao cũng chẳng sao :D
BP

nothing

Trong giờ toán, cô giáo vẽ hai nửa hình tròn lên bảng bỗng một cậu học sinh kêu to: "Ô cái mông"

Cô giáo rất giận và mời thầy hiệu trưởng đến để kỷ luật học sinh này vì tội nói bậy trong lớp. Thầy vừa bước vào nhìn ngay lên bảng và nói với cậu bé: "Em sẽ bị kỷ luật nặng đấy. Tại sao em lại dám vẽ cái mông lên bảng như thế này?"
Ngày mai chẳng biết ra sao nữa. Mà có ra sao cũng chẳng sao :D
BP

nothing

Trước đêm tân hôn, người con gái hồi hộp nói với người con trai:

- Anh thân yêu! Có một chuyện mà trước đây em chưa dám thổ lộ với anh. Trước khi gặp anh, em đã từng yêu tha thiết một người. Ðể kỷ niệm mối tình đó, em đã xăm hình chân dung của anh ấy lên ngực bên trái.

- Mọi cái đã thuộc về quá khứ, không có gì đâu, em yêu!

Một lúc sau:

- Anh thân yêu! Còn một chuyện nữa mà em không thể không kể trước khi hoàn toàn trở thành của anh. Sau khi chia tay với người kia, em gặp một người khác nữa, em cũng yêu anh ấy tha thiết. Ðể kỷ niệm mối tình này, em đã xăm hình chân dung anh ấy lên ngực bên phải.

Người con trai ngồi im lặng, người con gái hồi hộp chờ đợi. Vài phút trôi qua, anh chàng bỗng bật cười hô hố, cười như lên đồng. Cô gái hoảng hốt:

- Sao vậy, anh yêu?

- Anh đang nghĩ không hiểu khoảng 10 năm nữa mặt chúng nó sẽ dài như thế nào?
Ngày mai chẳng biết ra sao nữa. Mà có ra sao cũng chẳng sao :D
BP

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội