Những bài thơ hay

Started by Sao_Online, 05/10/07, 21:46

Previous topic - Next topic

Sao_Online

HOA HẬU VƯỜN NHÀ TA
Nguyễn Duy


1

Ta dán mắt vào lồi lõm mỹ học
nét đẹp sinh thành từ đường cong

Nhan sắc phô phang cái lý luận của nó
tài năng đừng hòng mà chen ngang

Vô thức ý thức đều bị loại
cuộc thi dành cho những gì trời cho

Người thi người
còn ta thì thi nhìn...

2

Trực giác có triệu chứng mắt chuẩn
tri giác hồi này cũng uốn éo hình sin

Thiên hạ buông lơi cái nhìn thành thực
ban giám khảo có vẻ nhìn nghiêm túc

Nhà khoa học ra dáng nhìn chừng mực
nhà đạo đức nhìn he hé mắt

Nhà chức sắc nhìn nghiêng
nhà phê bình nhìn xiên

Nhà thơ lơ mơ nhìn cuốc hóa gà
nhà nhiếp ảnh nhìn vằn vặn vèo vẹo

Nhà báo nhìn lắt la lắt léo
nhà buôn nhìn lươn lươn lẹo lẹo...

3

Nhà quê nhìn em bằng con mắt lá
mắt vui vui khúc ruột buồn buồn

Ta dán làm sao hết lỗ thủng định mệnh
em thoát làm sao khỏi cơ chế thị trường

Hậu hoa hậu còn gập ghềnh lắm
thua cũng thương mà thắng cũng thương

Hồng nhan ạ giá ta làm chủ khảo
để em thi với cỏ nội hoa vườn...
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

#11
Hôm nay cho các bạn thưởng thức bài thơ mà S_O vẫn tâm đắc nhất 3 năm nay!

NGOÀI VÙNG PHỦ SÓNG
Phan Cung Đức

Khi anh cầm chiếc điện thoại trên tay
Cầm cả những gì mong manh có được
Gọi trước biển ồn ào sóng nước
Gọi lên trời xao xác những mây

Em ở đâu trong cõi đời này
Mà anh kiếm anh tìm đến thế
Đến lúc bạc đầu nhận một lời rất khẽ
Anh nằm ngoài vùng phủ sóng của em!
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

CÓ KHI NÀO
Bùi Minh Quốc

Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ ta để mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

CÚC ƠI
Yến Thanh


Tiểu đội đã xếp một hàng ngang
Cúc ơi em ở đâu không về tập hợp?
Chín bạn đã quây quần đủ hết
Nhỏ-Xuân-Hà-Hường-Hợi-Rạng-Xuân- Xanh
A trưởng Võ Thị Tần điểm danh
Chỉ thiếu mình em
(Chín bỏ làm mười răng được!)

Bọn anh đã bới tìm vết cuốc
Ðất sâu bao nhiêu bọn anh không cần
Chỉ sợ em đau nên nhát cuốc chùng
Cúc ơi! Em ở đâu?
Ðất nâu lạnh lắm
Da em xanh
Áo em thì mỏng!
Cúc ơi! Em ở đâu?
Về với bọn anh tắm nước sông Ngàn Phố
Ăn quýt đỏ Sơn Bằng
Chăn trâu cắt cỏ
Bài toán lớp Năm em còn chưa nhớ
Gối còn thêu dở
Cơm chiều chưa ăn

Ở đâu hỡi Cúc
Đồng đội tìm em
Đũa găm, cơm úp
Gọi em
Gào em
Khan cổ cả rồi
Cúc ơi!
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

Lời thỉnh cầu ở nghĩa trang Đồng Lộc
Vương Trọng


Mười bát nhang cắm thế đủ rồi
Còn hương nữa hãy dành cho người khác
Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi
Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc

Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp
Như nắng trong thung như cỏ trên đồi!
Hoa cỏ may khâu nặng ống quần, kìa!
Ơi các em cổ quàng khăn đỏ
Bên bia mộ, xếp hàng nghiêm trang thế
Thương các chị lắm phải không?
Thì hãy quay về
Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi và bao
vùng đất khác
Các chị còn khao khát bóng cây che!

- Hai tám năm trôi qua, chúng tôi
không thêm một tuổi nào
Ba lần chuyển chỗ nằm, lại trở về Đồng Lộc
Thương nhớ chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc
Về bón chăm cho lúa được mùa hơn
Bữa ăn cuối cùng mười chị em không có gạo
Nắm mì luộc chia nhau rồi vác cuốc ra đường!

- Cần gì ư? lời ai hỏi trong chiều
Chúng tôi chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu
Ngày bom vùi tóc tai bết đất
Nằm trong mộ rồi mái đầu chưa gội được
Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang
Cho mọc lên vài cây bồ kết
Hương chia đều trong hư ảo khói nhang..
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

#15
SAO KHÔNG VỀ VÀNG ƠI
Trần Đăng Khoa


Tao đi học về nhà
Là mày chạy xồ ra
Đầu tiên mày rối rít
Cái đuôi mừng ngoáy tít
Rồi mày lắc cái đầu
Khịt khịt mũi, rung râu
Rồi mày nhún chân sau
Chân trước chồm, mày bắt
Bắt tay tao rất chặt
Thế là mày tất bật
Đưa vội tao vào nhà
Dù tao đi đâu xa
Cũng nhớ mày lắm đấy

Hôm nay tao bỗng thấy
Cái cổng rộng thế này!
Vì không thấy bóng mày
Nằm chờ tao trước cửa
Không nghe tiếng mày sủa
Như những buổi trưa nào
Không thấy mày đón tao
Cái đuôi vàng ngoáy tít
Cái mũi đen khịt khịt
Mày không bắt tay tao
Tay tao buồn làm sao!

Sao không về hả chó ?
Nghe bom thằng Mĩ nổ
Mày bỏ chạy đi đâu ?
Tao chờ mày đã lâu
Cơm phần mày để cửa
Sao không về hả chó?
Tao nhớ mày lắm đó
Vàng ơi là Vàng ơi!
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

NÚI ĐÔI

Vũ Cao


Bảy năm về trước em mười bảy    
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng    
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa    
Bữa thì em tới bữa anh sang.    
Lối ta đi giữa hai sườn núi    
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi    
Em vẫn đùa anh sao khéo thế    
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.    
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới    
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau    
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn    
Đâu ngờ từ đó mất tin nhau.    
Anh vào bộ đội lên Đông Bắc    
Chiến đấu quên mình năm lại năm    
Mỗi bận dân công về lại hỏi    
Ai người Xuân Dục    
Núi Đôi chăng.    
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi    
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi    
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch    
Sương trắng người đi lại nhớ người.    
Đồng đội có nhau thường nhắc nhở    
Trung du làng nước vẫn chờ trông    
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm    
Em vẫn đi về những bến sông.    
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại    
Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi    
Hành quân qua tắt đường sang huyện    
Anh ghé thăm nhà thăm núi Đôi.    
Mới đến đầu ao tin sét đánh    
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông    
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa    
Em sống trung thành, chết thủy chung.    
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi    
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen    
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói    
Núi vẫn đôi mà anh mất em.    
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo    
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong    
Mấy năm cô ấy làm du kích    
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.    
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối    
Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy    
Sân biến thành ao nhà đổ chái    
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay,    
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất    
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau    
Nứa gianh nửa mái lều che tạm    
Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.    
Anh nghe có tiếng người qua chợ    
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều    
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc    
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.    
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ    
Oán thù còn đó anh còn đây    
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục    
Đã chết vì dân giữa đất này?    
Ai viết tên em thành liệt sĩ    
Bên những hàng bia trắng giữa đồng    
Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí    
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.    
Anh đi bộ đội sao trên mũ    
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường    
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi    
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

CẦU BỐ

Nguyễn Duy


Ai qua Thanh Hoá về Quảng Xá    
men rượu là hương vị của làng tôi    
nhắc cầu Bố chắc nhiều người còn nhớ    
đình nhà Lê rêu phủ đã bao đời    
Nhà tôi đó không cổng và không cửa    
ai ghé qua cứ việc hút thuốc lào    
cha tôi chạm rất nhiều cửa sổ    
gió nồm nam cứ thoải mái ra vào    
Đường làng tôi tiếng xe thồ lọc xọc    
chiếc xe thồ từng đẩy tới Điện Biên    
ngược dòng sông Mạ lên Tây Bắc    
ai xuôi về cũng sốt kinh niên    
Những năm bom đạn như reo mạ    
lại chiếc xe thồ đi về nam    
cha tôi qua cầu Bùng cầu Ghép    
tôi nhìn theo chớp lửa nhập nhoàng    
Cỏ đã mọc ai còn thấy nữa    
vết xe thồ vẹt đỉnh Trường Sơn    
ai thấy nữa ông già đầu bạc xoá    
đẩy xe thồ ngang dọc lũng Tà Cơn    
Cha tôi đó, dân làng tôi vậy đó    
xả hết mình khi nước gặp tai ương    
rồi thanh thản trở về với ruộng    
sống lặng yên như cây cỏ trong vườn    
Cha tôi đó, suốt đời thồ nặng    
trĩu cả hai vai việc nước việc nhà    
bom rồi bão mấy lần nhà sập    
lụi cụi tuổi già, con cháu đi xa...    
Ngày họp mặt cha già như trẻ lại    
bếp rượu giữa nhà và bạn bè vây quanh    
con đường chiến tranh còn ngoằn ngoèo trong ruột
càng thêm say hương rượu nếp thanh bình.
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

CUỘC CHIA LY MÀU ĐỎ

Nguyễn Mỹ


Đó là cuộc chia ly chói ngời sắc đỏ
Tươi như cánh nhạn lai hồng
Trưa một ngày sắp ngả sang đông
Thu, bỗng nắng vàng lên rực rỡ.
Tôi nhìn thấy một cô áo đỏ
Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa

Chồng của cô sắp sửa đi xa
Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Chiếc áo đỏ rực như than lửa
Cháy không nguôi trước cảnh chia ly
Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia
Không giấu nổi tình yêu cô rực cháy
Không che được nước mắt cô đã chảy
Những giọt long lanh, nóng bỏng, sáng ngời
Chảy trên bình minh đang hé giữa làn môi
Và rạng đông đang hừng trên nét mặt
Một rạng đông với màu hồng ngọc
Cây si xanh gọi họ đến ngồi
Trong bóng rợp của mình, nói tới ngày mai...

Ngày mai sẽ là ngày sum họp
Đã tỏa sáng những tâm hồn cao đẹp!
Nắng vẫn còn ngời trên những lá si
Và người chồng ấy đã ra đi...
Cả vườn hoa đã ngập tràn nắng xế
Những cánh hoa đỏ vẫn còn rung nhè nhẹ
Gió nói, tôi nghe những tiếng thì thào
"Khi Tổ quốc cần họ biết sống xa nhau..."

Nhưng tôi biết cái màu đỏ ấy
Cái màu đỏ như màu đỏ ấy
Sẽ là bông hoa chuối đỏ tươi
Trên đỉnh dốc cao vẫy gọi đoàn người
Sẽ là ánh lửa hồng trên bếp
Một làng xa giữa đêm gió rét...
Nghĩa là màu đỏ ấy theo đi
Như không hề có cuộc chia ly...

1964
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

NHỚ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG

Tế Hanh


Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống dòng sông ấm áp
Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi túm năm tụm bảy
Bầy chim non bay lượn trên sông
Tôi dang tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Nhớ mãi cô em có đôi má ửng hồng
Thuyền anh đậu trong lòng em mãi mãi
Em có nhớ những buổi chiều êm ái
Nắng vàng loang trên mặt nước long lanh
Gió thổi lồng xáo trộn bóng em anh
Tiếng sóng vỗ, tiếng ta cười nhịp điệu
Nước chảy đời trôi anh vẫn níu
Những sắc ngày tươi thắm của hôm qua
Một mùa thu thơm ngát hương hoa
Hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi  nhớ cả những người không quen biết
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi, lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ đến nơi tôi hằng mong ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương.
Đi dân nhớ, ở dân thương!

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội