Kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20.11

Started by ngoisaocodon8x, 12/11/07, 14:20

Previous topic - Next topic

Sao_Online

Tóc Thầy

Chiều nay về thăm lại mái trường xưa
Cổng cũ rêu phong , sân vàng lá rụng
Bất chợt thấy lòng mình như thổn thức
Bóng thầy xưa theo nỗi nhớ ùa về

Ánh nắng tà nhuộm đỏ cánh đồng quê
Con lặng lẽ đi về theo lối cũ
Căn nhà nhỏ nằm trong khu vườn nhỏ
Ngói thâm nâu dưới tán lá mơ vàng

Con nhìn thầy không dấu nổi ngỡ ngàng
Mái tóc bạc ,tấm thân gầy guộc quá
Thầy đã qua biết bao nhiêu mùa hạ
Mái tóc xanh gửi lại tháng năm dài

Cho chúng con ánh sáng của ban mai
Thầy nhận lại phía mình phần chiếu xuống
Đường hạnh phúc bao lớp trò vững bước
Những ai còn nhớ nữa , những ai quên?

Kỉ niệm buồn những tưởng đã ngủ yên
Chợt thức dậy lòng con khi về lại
Mái trường cũ con một thời thơ dại
Để ưu phiền-thầy thao thức bao đêm

Chiều thu buông ,sương ướt ngọn cỏ mềm
Lòng con những lệ tuôn nhòa kí ức
Thầy tóc bạc , thân gầy...con day dứt
Con nghẹn ngào lời xin lỗi trong tim ![/color]
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

Bao năm tháng,nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương
Những ngày vui của 1 thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một người con gái.
Tâm hồn con,một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc
Vầng trán cô những vần nhăn se sắt
Âu yếm nhìn chúng con
Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền
Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là "trại chủ"
Và chúng con là những con cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.
Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua
Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ
Một tình thương bao la và vô tận
Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con.
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

Nhớ ơn Thầy Cô

Ngày xửa, ngày xưa......
Tự lúc ấy, tôi đã chào đời.
Tiếng trống trường vang dội trong tôi.
Khi chập chững mẹ đã dắt tôi đến đó.
Buổi ban đầu tôi bỡ ngỡ âu lo.
Nhìn thấy cô, tôi hốt hoảng la to.
Cô nhìn tôi , tôi nhìn cô như hai người xa lạ.
Cô bước tới, đón tôi vào lớp học.
Lúc ấy tôi òa khóc...giờ không quên.
Cô nâng tôi , nhè nhẹ xoa vào đầu.
Giọng cô thánh thót như lời ca của mẹ.
Bàn tay cô, dịu mát và êm ái.
Mái tóc cô ngày ấy đen óng ả.
Khi nhìn lại , cô đã đưa tôi vào lớp học.
Ngày đầu tiên , cô hát cho chúng tôi nghe.
Giọng cô hát như lời mẹ ru con.
Rồi dần dần , chúng tôi yêu quý cô.
Lớp học ấy trở thành ngôi nhà mới
Một mẹ hiền và hàng chục đứa con thơ ngây
Cô mến yêu , giờ đây con khôn lớn.
Nhớ về cô, con như muốn òa khóc loa to.
Chắc giờ đây, tóc cô đa bạc màu.
Giọng của cô, chắc yếu hơn rồi nhỉ '.
Bàn tay cô , vết nhăn nhiều lắm không ạ '.
Con không quên , ấm ốp ngày tựa trường.
ƠN cô nặng nghĩa trong lòng con.
Cô ạ '. 19 ngày 20/11 rồi cô nhỉ
Qua cuộc thi , con gửi lời tốt đẹp nhất đến cô.
Chúc mẹ hiền ngày 20 tháng11 vui khoẻ hạnh phúc.
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

Lời Cảm Tạ

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ đc điêu gì đc dạy những ngày xa
Áp dụng - chắc nhơ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi
Bài học đời đã học đc những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ
Để cây đời có tán lá xum xuê

Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

Mười bảy và thầy !!

Mười bảy năm tới trường,
Mười bảy năm vất vả
Thầy dạy dỗ chúng con.
Từ lúc còn chập chững,
Chưa biết đọc,biết viết
Nói năng còn chưa vững
Rồi nghịch phá lung tung.
Gieo bao nhiêu rắc rối
Rồi giả vờ không biết,
Làm thầy phải lo âu.

Mười bảy năm tới trường,
Mười bảy năm thầy dạy
Bao lẽ phải điều hay.
Dạy từ cách đi đứng,
Đến cách học nói năng.
Dạy chúng con tri thức,
Dạy lẽ phải tình thương.
Thầy dạy biết bao điều,
Giản dị mà ý nghĩa,
Cho mỗi đứa chúng con.

Và rồi hôm nay đây,
Mười bảy năm khôn lớn
Mười bảy năm con hiểu
Tình thương và tấm lòng
Mà thầy luôn dành tặng
Cho mỗi đứa chúng con.
Mười bảy năm tóc thầy
Bạc thêm mười bảy sợi
Già thêm mười bảy lần
Vì đàn con nghịch ngợm

Mười bảy năm con biết
Mười bảy ngày nhà giáo
Mười bảy những lời chúc
Con xin dành tặng thầy
Với mười bảy ý nghĩa
Rằng:mười bảy năm rồi
Con sẽ không quên được
Mười bảy lớp kiến thức
Con học được từ thầy
Một kho tàng tri thức
Và tấm lòng nhân ái...
Thầy đã dạy chúng con !
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

CÔ Ơi!

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô

Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô ?!
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

LỜI THẦY GIÁO

Những mảng bảng đen rồi lại bạc
Riêng tóc thầy bạc hết chẳng còn đen
Theo lời thầy bao thế giới hiện lên
Những cặp mắt xoe tròn ngơ ngác lạ

Không còn trẻ, thầy vẫn là thi sĩ
Giọng ngâm thơ nghe đầm ấm mượt mà
Những bông hồng say đắm hôm qua
Nay nở rực trên bao miền đất lạ

Trời đông lạnh thầy phong phanh áo cánh
Giáo viên nghèo thi sĩ cảnh nghèo hơn
Không bận lòng với những chuyện áo cơm
Đi tới lớp thầy miệt mài khuya sớm

Những bài văn thầy chép tay cho mượn
Để lũ trò say sưa đọc thâu đêm
(những vần thơ người ta cấm cho xem
Chẳng ngần ngại, có thể thầy liên lụy...!)

Vợ thầy xinh, hoa khôi trường một thưở
Nay mất rồi thầy nuôi lũ em thơ
Một mình thầy đủ trăm đường xoay xở
Quên tình yêu trăng gió bướm hoa...

Lời thầy dạy cho người biết nghĩa
Trên thế gian đẹp nhất một chữ hòa
Sống ở đời chớ kiêu ngạo xa hoa
Lòng nhân hậu cảm thông đời cùng cực

Thầy ơi thầy lời văn xưa thầy nhắc
Nay trò ngoan đã chắc mấy ai quên
Sống thẳng ngay chẳng sợ cường quyền
Nhìn ánh mắt của thầy hiền thương lạ...

Ngày hội lớp con ghé qua trường cũ
Bóng thầy xưa câu chữ vẫn còn nguyên
Trò của thầy dù đi xa bốn bể
Từ lời thầy chắp đôi cánh thần tiên...
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

VẦNG TRÁN SUY TƯ !

Em lặng nhìn...
vầng trán của cô !
Những nếp nhăn của những đêm không ngủ
Những nếp nhăn của những suy tư...
Em lặng nhìn...
vầng trán của cô !
Bài học hôm qua như còn trăn trở
Bài đã dạy vẫn còn nhiều khe hở
Cần thêm tri thức lấp đầy...
Em lặng nhìn...
vầng trán của cô !
Bài học hôm này như hoa bừng nở
Cô mê mải với từng câu chữ
Mong chúng em hiểu hết những điều hay.
Em lặng nhìn...
vầng trán của cô !
Bài học ngày mai như đang ấp ủ
Dẫu đã dạy bao lần vẫn còn chưa đủ
Chưa hài lòng cái đã có trong tay...
Gió lùa qua khe cửa tóc cô bay
Che dấu vết thời gian in trên trán
Em vẫn biết đời người là hữu hạn
Nhưng lòng cô là vô hạn...tình người !!!
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

Thưa Thầy
(Tạ Nghi Lễ)

Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa

Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?

Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan

Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy
Đi dân nhớ, ở dân thương!

Sao_Online

Giờ Học Cuối
Lan Cao

Sân trường giờ học cuối
Cây phượng nở ngàn môi
Bao la nhìn mây trắng
Cháy rực trong men đời

Nôn nao giờ học cuối
Thầy kể chuyện văn thơ
Trò chép lời lưu niệm
Khúc khích cười trong mơ

Sân trường tung giấy vụn
Bàn ghế viết chia tay
Chú lao công quét rác
Cầm chổi rượt giấy bay

Ông thầy già đi tới
Nhìn lớp học đăm chiêu
Phút suy tư tuổi đỏ
Giờ tóc đã ban chiều

Chuông reo giờ học cuối
Chìm trong tiếng hoan hô
Chia tay thầy đứa khóc
Từng nhóm nhỏ hẹn hò

Trường tôi sao đẹp quá
Cây bông sứ rất già
Vẫn đơm hoa thơm ngát
Thầy ơi ! Con đi xa

Tan trường giờ học cuối
Thầy tóc trắng như hoa
Bông gốc già bông sứ
Hôn từng đứa con qua
Đi dân nhớ, ở dân thương!

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội