Harry Potter và những thánh tích của Tử thần - Harry Potter 7 - Bản dịch TV

Started by saos@ngmo, 27/12/07, 17:03

Previous topic - Next topic

saos@ngmo

Harry Potter và những thánh tích của Tử thần
được dịch từ bản tiếng Anh bởi nhóm HallowSteam tại hp7vn.com

Chương I: Chúa Tể Tung Hoành


Hai người đàn ông hiện ra từ vô định, đứng cách nhau không xa trong một con hẻm nhỏ sáng lờ mờ dưới ánh trăng. Trong một vài giây họ đứng lặng yên, đũa phép chỉ vào ngực đối phương; và rồi, nhận ra người còn lại, họ thu cây đũa phép về phía dưới chiếc áo chùng và cùng rảo bước đi về một hướng.

"Có tin gì không?" người đàn ông cao hơn hỏi cộc lốc.

"Thứ tuyệt vời nhất," Severus Snape đáp lại.

Bên trái con hẻm là một vùng hoang vu, đầy những cây bụi gai lùn tịt mọc sát sạt, còn ở phía bên phải lại là một hàng rào cao được dựng lên công phu. Hai chiếc áo chùng dài bay nhẹ, phấp phới tầm mắt cá chân theo mỗi bước đi.

"Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi bị muộn rồi," Yaxley nói, sự thô kệch của hắn hiện rõ mồn một từ trong ra ngoài chả khác gì những nhánh cây dại kia đang cố tình vươn ra và xé toạc ánh trăng. "Việc đó thực sự không được tốt đẹp như mong muốn của tôi, nhưng hi vọng chủ nhân sẽ hài lòng. Còn ông trông có vẻ tự tin với những gì ông mang đến nhỉ?"

Snape gật đầu một cách qua quýt. Họ rẽ phải, rời khỏi con hẻm và đi trên một con đường lớn. Cái hàng rào cao bây giờ cong vút về phía họ, chạy dọc theo khoảng không bên cạnh cánh cổng sắt bọc kim loại bệ vệ chắn ngang đường đi. Không ai trong số hai người dừng bước: Trong im lặng, cả hai cùng giơ cánh tay trái như một lời chào và xuyên thẳng qua cánh cửa, tựa như tất cả chỗ kim loại đen sì đó chỉ là một làn khói.

Hàng rào cây thủy tùng như bọc lấy bước chân của 2 người. Có một tiếng xào xạc đâu đó bên phải họ: Yaxley nâng cây đũa phép qua đầu người đồng hành với hắn, nhưng những âm thanh đó không phát ra bởi một vật gì khác ngoài một con công trắng muốt, đi lại đầy khệnh khạng trên đỉnh hàng rào.

"Luôn làm ra vẻ như mình tốt đẹp lắm, lão Lucius. Công với chả kiếc ..." Yaxley lại cất cây đũa phép đi, kèm theo một tiếng kịt mũi.

Một trang viên dần hiện lên trong bóng tối ở cuối con đường, với ánh sáng tỏa ra từ những ô cửa sổ kim cương ở tầng dưới. Đâu đó trong khu vườn tối om, bên cạnh cái hang rào là tiếng một con suối đang róc rách chảy. Tiếng sỏi lạo xạo theo từng bước nhanh của Snape và Yaxley tiến về phía cái cửa chính đang từ từ hé ra khi họ lại gần dù cho chẳng có ai hữu hình mở nó.

Hành lang dẫn vào sảnh rộng lớn, sáng lờ nhờ, và được trang trí đầy xa hoa, với một tấm thảm lộng lẫy che phủ hết sàn nhà - vốn được lát đá. Ánh mắt của những bức chân dung nhợt nhạt trên tường gắn chặt vào từng bước chân của Snape và Yaxley khi họ lướt qua. Hai kẻ đó dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn dẫn vào căn phòng tiếp theo, do dự một chút, rồi Snape vặn cái nắm đấm cửa bằng đồng.

Căn phòng này đầy những người ngồi lặng yên quanh một chiếc bàn dài với hoa văn tinh xảo. Các đồ nột thất thường ngày trong phòng thì được dựng vào tường một cách cẩu thả. Căn phòng được thắp sáng duy nhất bằng ngọn lửa đang tí tách trong chiếc lò sưởi bằng đá hoa cương, ánh sáng phản chiếu qua một chiếc gương mạ vàng. Snape và Yaxley ngập ngừng trong vài giây ở bậc cửa. Trong khi đôi mắt chưa kịp quen với cái thứ ánh sang mờ nhạt này, hai gã bị cuốn vào một cảnh trông thật dị thường: một người trong trạng thái vô thức rõ ràng đang lơ lửng ngược hướng xuống cái bàn, quay chầm chậm như đang bị treo bởi một sợi dây thừng vô hình – hình ảnh này phản chiếu ở trong gương, trên trần nhà và trên cái mặt bàn nhẵn bóng ở phía dưới. Không có một ai trong những người ngồi bên dưới nhìn về phía cái cảnh tượng này ngoài trừ một gã trẻ tuổi, mặt tái xanh ngồi gần ngay phía dưới. Gã dường như không thể ngăn mình cứ ngước nhìn chằm chằm mỗi phút một lần hay đại loại như vậy.

"Yaxley. Snape," một giọng nói rõ cao và lạnh vút phát ra từ đầu bàn. "Hai ngươi gần như rất muộn rồi."

Người vừa nói ngồi trực diện với ngọn lửa, cho nên lúc đầu, thật khó cho những người mới đến có thể nhận ra điều gì ngoài hình dáng của hắn. Mặc dù vậy, khi hai người tiến lại gần, gương mặt hắn sáng lên trong bóng tối căn phòng, trọc lóc, trông giống một con rắn, với lỗ mũi chìa ra và đôi mắt đỏ quạch với hai đồng tử dựng thẳng đứng. Hắn nhợt nhạt đến nỗi có vẻ như đang phát ra thứ ánh sáng màu ngọc trai.

"Severus, lại đây," Voldemort nói, chỉ vào cái ghế ngay sát bên phải hắn. "Còn Yaxley – ngồi bên cạnh Dolohov."

Hai gã ngồi vào đúng vị trí được định sẵn. Đa số những ánh mắt trong căn phòng đều đổ dồn vào Snape, người được Voldemort cất lời trước.

"Vậy?"

"Thưa chủ nhân, Hội Phượng hoàng có ý định sẽ đưa Harry từ nơi trú ẩn hiện tại đến nơi an toàn vào thứ 7 tới, lúc hoàng hôn."

Sự chú ý trong căn phòng dâng lên đến mức có thể cảm thấy được: Một số người nhảy dựng lên, số khác thì bồn chồn, tất cả đều đổ dồn về phía Snape và Voldemort.

"Thứ bảy... lúc hoàng hôn," Voldemort nhắc lại. Đôi mắt đỏ quạch của Voldermort hướng về phía đôi mắt đen của Snape, nhìn chăm chăm đến nỗi mà một vài kẻ đã hốt hoảng quay đi, cái nhìn đó đáng sợ, thực sự đáng sợ đến như có thể thiêu rụi, luồn lách vào mọi ngõ ngách trong tâm trí của chúng. Snape, tuy nhiên, nhìn một cách bình tĩnh vào khuôn mặt của Voldemort, và, sau một hoặc vài phút, cái miệng không môi của Voldemort cong lên như một nụ cười.

"Tốt. Quá tốt. và cái thông tin này đến –"

" – từ nguồn mà chúng ta đã bàn luận," Snape tiếp lời.

"Thưa Chủ nhân."

Yaxley khẽ nghiêng người, cúi mặt xuống chiếc bàn dài chỗ Voldemort and Snape. Tất cả mọi khuôn mặt đổ dồn về phía hắn.

saos@ngmo

"Chủ nhân, tôi lại nghe khác với như thế"

Yaxley đợi, nhưng Voldermort không nói gì cả, nên hắn ta tiếp tục, "Dawlish, tên Thần Sáng, đã để lộ ra rằng Harry Potter sẽ không dời đi đâu cả cho tới ngày 31, sinh nhật lần thứ 17 của nó."

Snape mỉm cười.

"Nguồn của tôi nói rằng có nhiều kế hoạch nhằm tạo ra các dấu vết giả; chắc là như vậy rồi. Không có nghi ngờ gì việc Dawlish đã bị ếm bùa lú. Và đây không phải lần đầu; hắn ta được biết là một kẻ dễ bị sai khiến."

"Tôi đảm bảo với ngài, chủ nhân, Dawlish dường như rất chắc chắn," Yaxley nói.

"Nếu hắn trúng bùa lú thì đúng là hắn luôn chắc chắn rồi," Snape nói. "Tôi dám chắc với ông, Yaxley, Văn phòng Thần sáng sẽ không tiếp tục đi xa hơn nữa trong việc bảo vệ Harry Potter. Hội Phượng Hoàng tin rằng chúng ta đã xâm nhập được bộ."

"Cái Hội đó chỉ biết có mỗi vậy thôi mà, nhỉ?" một gã béo ngồi không xa Yaxley nói; cái câu hỏi của hắn mang đến những tiếng cười khúc khích và những tiếng khò khè đây đó khắp chiếc bàn dài.

Voldermort không cười. Hắn chăm chú nhìn về phía cái thân thể đang xoay tròn chậm chạp phía bên trên, dường như đang suy nghĩ mông lung lắm.

"Chúa tể của tôi," Yaxley tiếp tục, "Dawlish tin rằng toàn bộ lực lượng thần sáng sẽ được huy động để bảo vệ cho thằng nhỏ"

Voldemort giơ một bàn tay trắng bệch lênh, và Yaxley im bặt, nhìn một cách tức tối, Voldemort hướng cái nhìn đến Snape.

"Chúng sẽ giấu thằng bé ở đâu?"

"Ở nhà của một thành viên trong Hội," Snape nói. "Ở một nơi mà – theo như nguồn tin – được sự kết hợp bảo vệ của cả Bộ Pháp thuật và Hội Phượng Hoàng. Tôi nghĩ rằng sẽ không có mấy cơ hội để tóm được thằng nhỏ khi chúng đã đến đó, thưa chủ nhân, trừ phi, tất nhiên rồi, Bộ Pháp thuật sẽ mắc một sai lầm nào đó trước thứ bảy tới, điều đó sẽ tạo một cơ hội đầy thuận lợi cho chúng ta trong việc tìm hiểu và gỡ bỏ đủ những phép thuật bảo vệ để có thể phá vỡ những rào cản còn lại trong việc tóm lấy thằng bé."

"Còn Yaxley?" Voldemort gọi xuống cái bàn, ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt đỏ quạch của hắn. "Liệu bộ pháp thuật có mắc sai lầm vào thứ 7 tới chứ?"

Một lần nữa, những cái đầu lại ngoái lại. Yaxley điều chỉnh lại hai vai.

"Chủ nhân, tôi có thông tin tốt về việc đó. Tôi đã vượt qua những khó khăn, và bằng những nỗ lực phi thường thành công trong việc ếm Lời Nguyền Độc Đoán lên Pius Thicknesse."

Rất nhiều người xung quanh Yaxley nhìn hắn đầy thán phục; ngồi cạnh hắn, Dolohov, kẻ với khuôn mặt dài, xoắn vặn, vỗ nhẹ vào lưng hắn.

"Đó mới là sự khởi đầu," Voldemort nói. "Nhưng Thicknesse chả có ý nghĩa gì cả. Scrimgeour buộc phải bị vây bởi người của ta trước khi ta hành động. Mỗi một sự sai lầm trong cuộc sống của lão bộ trưởng sẽ khiến chúng ta phải lùi lại những bước dài."

"Vâng – chủ nhân, điều đó chính xác – nhưng ngài biết đấy, với vai giò là giám đốc Sở Thi Hành Luật Pháp Thuật, Thicknesse không chỉ tự mình tiếp xúc thường xuyên với lão Bộ Trưởng Minister, mà còn với rất nhiều giám đốc của các sở khác. Điều đó sẽ, theo tôi nghĩ, sẽ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết khi có một quan chức cấp cao nằm dưới quyền điều khiển của chúng ta, để tiếp tục chinh phục nhưng kẻ còn lại, và rồi chúng sẽ cùng nhau hành động để nhấn chìm lão Scrimgeour."

"Miễn là ông bạn Thicknesse của chúng ta không bị phát hiện trước khi kịp thay đổi mọi chuyện." Voldemort nói "Bằng giá nào,vẫn phải chắc chắn rằng Bộ Pháp Thuật là của ta trước thứ bảy tới. Nếu chúng ta không thể đụng được thằng nhóc đó tại đích đến của nó, thì phải làm được việc đó trong khi nó đang di chuyển."

"Chúng ta có lợi thế ở điểm đó, thưa ngài" Yaxley nói. Hắn dường như chắc chắn nhận được vài sự tán thành."Hiện tại, chúng ta có vài người được cài vào Bộ Vận Tải Pháp Thuật. Nếu Potter độn thổ hay dùng mạng Floo, chúng ta sẽ biết ngay lập tức."

"Nó sẽ không làm thế đâu" Snape đáp "Hội đang cố tránh bất kỳ hình thức vận chuyển nào được kiểm soát hay có liên quan đến Bộ. Bọn chúng không tin tưởng bất cứ thứ gì từ nơi đấy."

"Càng hay" Voldemort lên tiếng "Nó sẽ phải di chuyển lộ liễu. Dễ tóm hơn nhiều."

Một lần nữa, Voldemort nhìn lên thân người đang quay chầm chậm. Hắn ta nói tiếp "Đích thân ta sẽ gặp mặt thằng oắt ấy. Harry Potter đã xớ rớ vào quá nhiều lỗi lầm. Một vài trong số những lỗi ấy là từ phía ta.Việc Potter vẫn còn sống là do những sơ suất của ta hơn là do những thắng lợi của nó."

Đám người ngồi quanh bàn quan sát Voldemort một cách lo lắng, mỗi người trong số đó, bằng sự biểu lộ của mình, lo sợ rằng chúng có thể bị khiển trách vì Harry Potter vẫn còn sống. Tuy vậy, Voldemort dường như đang tự nói với mình hơn là bất kì ai trong số bọn chúng.Vẫn chăm chú vào cái thân người bất tỉnh trên đầu, hắn nói:

"Ta đã bất cẩn, đồng thời cũng bị thời vận và sự tình cờ phá đám, những kẻ phá hoại này từ mọi phía nhưng lại là sự phá hoại ghê gớm nhất kế hoạch. Nhưng giờ ta đã khôn ra. Ta hiểu được những điều mà trước đây ta mù tịt. Ta phải là người giết Harry, và ta sẽ làm thế!"

Đúng lúc nói ra những từ này, như để đáp lại chúng, một tiếng khóc thét thình lình vang lên,tiếng kêu khóc khủng khiếp, kéo dài của sự khổ ải và đau đớn. Nhiều người ngồi trên bàn nhìn xuống, giật nảy mình , dường như tiếng khóc phát ra từ dưới chân của họ.

"Đuôi Trùn" Voldemort gọi, vẫn không thay đổi cái giọng nhẹ nhàng của hắn, giọng nói thâm trầm, và cũng không rời mắt khỏi cái thân người xoay tròn ở trên đầu. "Có phải là ta đã không nói gì với ngươi về việc giữ cho tù nhân của chúng ta im lặng ?"

"Dạ, thưa.. chủ nhân" một gã đàn ông nhỏ thó ngồi ở nửa cuối chiếc bàn hổn hển. Hắn ngồi lọt thỏm trong cái ghế mà khi nhìn thoáng qua trông như có vẻ như bị bỏ trống. Bây giờ hắn bò ra khỏi chỗ ngồi của mình và vội vã rời khỏi phòng, chẳng để lại gì sau lưng hắn ngoài một tia sáng bạc lập lòe trông rất kì dị.

"Như ta đã nói." Voldemort tiếp tục, nhìn lại những gương mặt căng thẳng của đám đệ tử, "Bây giờ ta đã hiểu biết hơn. Ta sẽ cần, cụ thể là mượn một cây đũa phép của một trong số các ngươi trước khi đi khử thằng Potter."

Những gương mặt xung quanh hắn không biểu lộ gì ngoại trừ vẻ sửng sốt; cứ như thể là hắn vừa thông báo rằng hắn muốn mượn một cánh tay của bọn chúng.

"Không một ai tình nguyện ư?" Voldemort hỏi "Để xem nào ... Lucius, ta thấy không có lý do gì để ngươi có một cây đũa nữa".

Lucius Malfoy ngước nhìn lên. Nước da vàng bủng của hắn trông nhợt nhạt dưới ánh lửa, đôi mắt gã trũng sâu và tăm tối. Khi lên tiếng, giọng của gã đã khản đặc.

"Dạ, thưa ngài?"

"Đũa phép của ngươi, Lucius. Ta yêu cầu đũa phép của ngươi."

"Tôi ..."

Malfoy liếc ngang sang vợ hắn. Bà ta nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, cũng tái nhợt đi như hắn. Mái tóc vàng hoe dốc xuống lưng, nhưng bàn những với ngón tay mảnh mai của bà ta khẽ nắm vào cổ tay hắn trong một thoáng. Sau cái chạm tay của mụ, Malfoy đặt tay vào trong áo chùng, rút ra một cây đũa phép và dâng nó lên cho Voldemort. Hắn giữ cây đũa phép trước đôi mắt đỏ ké , kiểm tra một cách tỉ mỉ.

saos@ngmo

"Chất liệu gì?"

"Gỗ Dâu, thưa chủ nhân." Malfoy run rẩy nói.

"Còn lõi?"

"Rồng... gân tim của rồng."

"Tốt." Voldemort nói. Hắn rút cây đũa phép của mình ra và so sánh độ dài. Lucius Malfoy vô tình làm một cử chỉ; trong một tích tắc, dường như gã mong chờ được nhận đũa phép của Voldemort để đổi lại cái của hắn. Cử chỉ đó không qua được Voldemort, hắn mở rộng đôi mắt một cách thâm hiểm.

"Đưa ngươi đũa phép của ta ư, Lucius? Đũa phép của ta chứ gì?"

Vài tên trong đám cười khẩy.

"Ta đã ban cho ngươi sự tự do của ngươi, Lucius, thế vẫn chưa đủ sao? Ta để ý thấy dạo này ngươi và gia đình của ngươi có vẻ không được vui... Có gì liên quan đến việc ta đến nhà ngươi và hất cẳng ngươi ra không Lucius?"

"Không có gì, không có chút gì đâu ,thưa chủ nhân!"

"Một sự dối trá, Lucius..."

Giọng nói nhẹ nhàng dường như vẫn rít lên ngay cả khi cái miệng tàn bạo đã ngừng lại. Một hay hai pháp sư cố ngăn cơn rùng mình một cách lộ liễu khi tiếng rít lớn dần lên lên; một cái gì đó nặng nề có thể nghe thấy là nó đang trườn ngang qua sàn nhà bên dưới gầm bàn.

Con rắn to tướng chậm chạp leo lên cái ghế của Voldemort. Nó trườn lên,tưởng chừng như bất tận,và rồi vòng mình ngoan ngoãn trên vai của Voldemort: cổ con rắn to bằng như bắp đùi một người đàn ông; mắt nó, với những con ngươi thẳng đứng của chúng nhìn không chớp. Voldemort vuốt ve sinh vật yêu quý của mình một cách lơ đãng với những ngón tay rất dài, vẫn nhìn vào Lucius Malfoy.

"Tại sao người nhà Malfoy trông không được hạnh phúc với định mệnh của họ? Chẳng lẽ sự trở lại của ta, sự lớn mạnh quyền lực của ta, đó không phải là những thứ mà họ đã thề nguyện là cũng mong muốn trong nhiều năm qua?"

"Dĩ nhiên rồi, thưa chủ nhân." Lucius Malfoy đáp. Bàn tay hắn run rẩy khi gã lau mồ hôi ở môi nhân trung. "Chúng tôi thực đã mong ước như thế... chúng tôi..."

Bên trái Malfoy, vợ hắn làm một trò ngớ ngẩn, gật đầu một cách vất vả, đôi mắt bà tránh nhìn vào Voldemort và con rắn.

Bên phải hắn, con trai hắn, Draco, nhìn chăm chăm cái thân người ì trệ trên đầu. Liếc nhanh Voldemort rồi tránh đi, kinh hãi khi chạm mắt hắn.

"Thưa ngài." một người đàn bà ngồi ở nửa dưới cái bàn, không trông rõ mặt nói, giọng bà ta vô cảm, "Thật vinh hạnh khi chủ nhân ở đây, trong ngôi nhà của gia đình chúng tôi. Không có gì vinh hạnh hơn thế."

Bà ta ngồi bên cạnh em gái mình, trông không giống mụ lắm với mái tóc đen và mí mắt nặng chịch khi bà ta xun xoe rẻ rúng chính mình; trong khi Narcissa ngồi bất động bình thản, Bellatrix lại nghiêng người về phía Voldemort, vì chỉ ngôn từ thì không thể chứng tỏ được sự thèm khát được xích lại gần chủ nhân của mụ ta.

"Không có gì vinh hạnh hơn." Voldemort lập lại, cái đầu hắn khẽ nghiêng một chút khi hắn ngắm nghía Bellatrix, "Điều này là một sự thẳng thắn vô cùng từ phía ngươi đấy, Bellatrix."

Mặt mụ ta sáng lên, đôi mắt trào ra dòng nước mắt hạnh phúc.

"Chủ nhân biết là tôi không nói gì ngoài sự thật!"

"Không gì hân hạnh hơn ... thậm chí là so với sự kiện mừng vui,mà ta nghe rằng, đã đến với gia đình ngươi trong tuần này?"

Bà ta nhìn hắn chăm chú, miệng há ra một cách rất bối rối.

"Chủ nhân, tôi không hiểu ý ngài."

"Ta đang nói về cháu gái ngươi, Bellatrix. Và cũng là cháu của các người nữa, Lucius và Narcissa. Nó chỉ vừa mới kết hôn với thằng người sói Remus Lupin. Ngươi chắc hẳn phải tự hào lắm."

Những tràng cười chế nhạo vang lên xung quanh cái bàn. Những tên Tử thần thực tử nhìn nhau với ánh mắt hân hoan; có những tên còn đập bàn ầm ỹ. Con rắn khổng lồ, khó chịu với sự ồn ào, há to miệng và rít lên một cách giận dữ, nhưng những tên Tử thần thực tử không nghe thấy nó, chúng vẫn cứ hân hoan trước nỗi nhục của gia đình Malfoy. Gương mặt Bellatrix vừa mới giãn ra sung sướng đã cau lại xấu hổ, đỏ bầm.

"Nó không phải là cháu gái của chúng tôi, thưa chủ nhân." mụ ta nức nở "Chúng tôi – Narcissa và tôi - chưa bao giờ đế mắt đến con em họ tôi từ khi nó cưới một tên máu bùn. Con bé ấy chẳng có gì liên hệ với chúng tôi, cũng như bất cứ con quái vật nào mà nó lấy làm chồng."

"Mày nói sao hả Draco?" Voldemort hỏi,và mặc dù giọng hắn nhẹ nhàng nhưng nó kéo theo những tiếng huýt sáo và tràng cười nhạo báng."Mày sẽ trông nom đứa bé mất dạy đó chứ hả?"

Sự vui vẻ rộn lên; Draco Malfoy hoảng sợ nhìn sang cha nó, còn ông ta đang dán mắt xuống tà áo chùng của mình, rồi quay sang bắt gặp ánh mắt của mẹ nó. Bà ta lắc khẽ lắc đầu, rồi gương mặt bà lại vô hồn nhìn chằm chặp lên bức tường đối diện.

"Đủ rồi." Voldemort nói, vuốt ve con rắn đang giận dữ. "Đủ rồi!"

Tiếng cười nhạo im bặt ngay lập tức.

"Nhiều cây gia phả lâu đời nhất của chúng ta đã tàn lụi theo thời gian." Hắn nói khi Bellatrix nhìn hắn chăm chú, nín thở và cầu khẩn "Phải cắt tỉa chính bản thân các ngươi, phải làm thế, để giữ cho nó tươi tốt, phải không? Cắt hết những cành nhánh nào de đoạ đến mọi cành khác."

"Vâng, thưa ngài." Bellatrix thì thầm, và đôi mắt mụ một lần nữa lại đẫm những giọt nước mắt biết ơn. "Ngay khi có cơ hội."

"Ngươi sẽ có nó." Voldemort đáp "Và trong gia đình ngươi, cũng như trên cả thế giới này... chúng ta sẽ cắt bỏ bất kỳ chỗ thối rữa nào gây bệnh cho chúng ta cho đến khi chỉ còn lại dòng máu thật thực sự còn lại..."

Voldemort giơ cây đũa của Lucius Malfoy lên, chỉ thẳng vào cái hình thù xoay vòng phía trên bàn, và cho nó một cái gõ nhẹ. Hình hài ấy sống dậy với tiếng rên rỉ và bắt đầu cật lực chống lại những dây trói vô hình.

"Ngươi có nhận ra vị khách của chúng ta không, Severus?" Voldemort hỏi.

Snape giương mắt lên nhìn khuôn mặt úp xuống dưới. Bây giờ cả bọn Tử Thần Thực Tử cũng nhìn người bị giam giữ, như thể chúng được phép biểu lộ "đức tính" tò mò của mình. Khi gương mặt cô ta quay tới vùng lửa sáng, cô ta nói với giọng khiếp sợ và đứt quãng, "Severus! Cứu ta với!"

"Dạ, có." Snape nói khi thân hình của tù nhân lại chầm chậm quay đi.

"Còn ngươi, Draco?" Voldemort hỏi, gõ nhẹ vào mũi con rắn bằng tay kia không có đũa phép. Draco ngập ngừng lắc đầu. Giờ đây khi người phụ nữ kia đã thức dậy, có vẻ nó không thể tiếp tục nhìn cô ta thêm nữa.

"Nhưng ngươi đâu có học ở lớp con mụ này." Voldemort nói, "Cho những kẻ nào không biết: tham gia cùng chúng ta ở đây đêm nay là quý bà Charity Burbage, người đã dạy tại trường Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts cho đến thời gian gần đây."

Có tiếng xì xào nho nhỏ của sự hiểu biết xung quanh cái bàn, họ đã nhận ra người phụ nữ. Ở ngoài, một mụ bướu cổ cười khùng khục.

"Vâng ... giáo sư Burbage dạy lũ trẻ của giới Pháp Sư và Phù Thuỷ chúng ta mọi thứ liên quan đến bọn Muggle... rằng bọn chúng khác chúng ta như thế nào đây mà..."

Một tên trong bọn Tử Thần Thực Tử dẫm mạnh chân xuống sàn. Charity Burbage lại quay về phía mặt Snape.

"Severus... làm ơn... làm ơn..."

"Câm miệng" Voldemort gầm lên, vẫy cây đũa của Malfoy, và Charity nín thinh như bị bịt mồm. "Không chỉ làm sa đoạ và ô uế đầu óc của bọn nhóc phù thuỷ, tuần trước giáo sư Burbage đã viết cực lực bao biện cho bọn Máu Bùn trên tờ Nhật Báo Tiên Tri. Các pháp sư - mụ viết - phải chấp nhận những tên trộm của những kiến thức và phép thuật của họ. Việc lụi tàn của dòng máu thuần chủng, theo như bà giáo Burbage này, là hoàn cảnh đáng mong đợi nhất... mụ mong chúng ta sẽ kết bạn với bọn Muggle đó... hay, không còn nghi ngờ gì nữa, với cả lũ Người Sói..."

Lúc này không một ai cười. Không thể nhầm lẫn được sự giận dữ và khinh bỉ trong giọng nói của Voldemort. Lần thứ ba, Charity Burbage quay lại trước mặt Snape. Nước mắt của bà ta lăn từ khoé mắt xuống mái tóc. Snape nhìn lại bà, điềm tĩnh, trong khi cô chậm chạp quay khỏi hắn ta lần nữa.

"Avada Kadavra"

Một tia chớp sáng màu xanh lá soi sáng mọi góc trong căn phòng. Một tiếng gãy lớn vang lên và Charity rơi trên mặt bàn bên dưới, khiến nó rung lên và kêu cọt kẹt. Một vài Tử Thần Thực Tử lùi vội ra phía sau những cái ghế của họ. Draco ngã lăn trên sàn nhà.

"Bữa tối, Nagini" Voldemort nhẹ nhàng, và con rắn to lớn lắc lư trườn từ vai hắn xuống mặt sàn gỗ bóng loáng.

saos@ngmo

Chương II: Trong Ký Ức

Harry đang bị chảy máu. Ép bàn tay phải vào phía trái người, vừa lẩm bẩm chửi thề vừa thở dốc, Harry hích cách cửa phòng ngủ mở ra. Một tiếng kêu lanh lảnh của đồ sứ bị vỡ vang lên. Nó đã dẫm phải một cái cốc trà lạnh được đặt trên sàn nhà bên ngoài phòng ngủ của nó.

"Cái quái–?"

Nó nhìn xung quanh, khu vực xung quanh số 4, đường Privet Drive trống trơn. Có lẽ chiếc cốc trà là một ý tưởng khá vụng về của Dudley cho một cái bẫy. Giữ bàn tay đau không bị hạ xuống, Harry nhặt những mảnh vỡ của chiếc cốc lại bằng tay kia và ném chúng vào trong cái thùng rác đã đầy ắp ở trong phòng ngủ của nó. Rồi nó lê chân vào trong buồng tắm để xả nước vào ngón tay đau.

Điều này thật là ngu ngốc, vớ vẩn, bực mình khi mà còn bốn ngày nữa và không được phép thực hiện bất cứ phép thuật nào... nhưng nó phải thừa nhận với chính mình rằng vết cắt khá sâu trên ngón tay của nó đã thực sự thắng nó. Nó chưa bao giờ học để chữa trị một vết thương, và bây giờ khi phải nghĩ tới điều này- đặc biệt là với những ý tưởng mới xuất hiện trong đầu - có vẻ như là một cơn gió thoảng qua trong vốn kiến thức pháp thuật của nó. Ghi nhớ trong đầu để sau này hỏi Hermione cách xử lý, nó dùng một đống giấy vệ sinh để cố gắng lau sạch đi vết nước trà trước khi lết chân về phòng ngủ và đóng sầm cái cửa sau lưng.

Harry đã sử dụng buổi sáng để dọn sạch cái rương ở trường của nó lần đầu tiên kể từ khi nó bắt đầu sử dụng nó sáu năm trước. Vào thời điểm trước khi bắt đầu những năm học trước đây, Harry chỉ lôi ba phần tư vật dụng ở trong để thay thế hoặc dọn dẹp lại chúng, để lại phần đáy với những thứ cũ và hỏng như: bút lông cũ, những cái mắt gián khô, vài cái tất đơn không còn vừa nữa. Vài phút trước, Harry đã thò tay vào đống hỗn tạp này, và hứng chịu một cơn đau trên ngón áp út của bàn tay phải, và nó đã bị chảy khá nhiều máu.

Bây giờ nó dọn dẹp một cách cẩn thận hơn. Quỳ xuống cạnh cái rương cũ nát, nó vơ xung quanh đáy và, sau khi kéo một cái phù hiệu luôn biến hình từ CỔ VŨ CEDRIC DIGGORY và POTTER THÚI HOẮC, một cái Ống kính mách lẻo đã bị vỡ tung, và một cái mặt dây chuyền bằng vàng chứa bên trong mẩu giấy có ghi R.A.B, và rồi nó tìm thấy vật sắc cạnh mà đã cắt vào tay nó. Nó nhận ra vật ấy ngay lập tức. Đó là một mảnh vỡ dài hai inch của chiếc gương ma thuật mà cha đỡ đầu Sirius đã trao cho nó. Harry đặt mảnh gương bên cạnh và đổ những thứ còn lại ra một cách cẩn thận, nhưng không có gì có giá trị sót lại ngoại trừ những hạt bột kính vụn từ món quà cuối cùng của chú Sirius bám vào những đồ vật còn lại như lớp bụi phủ lấp lánh.

Harry ngồi xuống và ngắm kỹ mảnh gương vỡ mà đã cắt vào tay, nó không thấy gì ngoài đôi mắt sáng xanh của nó nhìn chăm chú. Rồi nó đặt mảnh vỡ lên trên tờ Nhật báo tiên tri sáng nay chưa kịp đọc đang ở trên giường, sau đó Harry ngăn những kỷ niệm buồn tràn về, nhói lên những vết đau của tiếc nuối và nỗi trông chờ điều kỳ diệu ở chiếc gương vỡ bằng cách lục lọi tất cả những đồ vật hư hỏng còn lại trong chiếc rương.

Mất thêm một giờ nữa để hoàn toàn dọn sạch chiếc rương, ném đi những vật vô dụng, và sắp xếp những thứ còn lại theo chồng tuỳ thuộc việc nó sẽ cần chúng từ bây giờ trở đi hay không. Đồng phục trường và Quidditch, những cái vạc, giấy da, bút lông và hầu hết những sách học của nó được xếp vào góc để bỏ lại ở đây. Nó băn khoăn việc dì dượng của nó sẽ xử lý đống đồ ấy như thế nào; có lẽ là đốt chúng vào lúc nửa đêm như thể chúng là những bằng chứng của một tội ác nguy hiểm nào đấy. Đồ đạc Muggle của nó, Áo Choàng Tàng Hình, bộ pha chế độc dược, một vài cuốn sách, album hình mà bác Hagrid đã tặng cho nó trước đây, một chồng thư, và đũa phép của nó được gói gém trong một cái ba lô. Ở túi trước là tấm Bản Đồ Đạo Tặc và chiếc mặt dây chuyền với mảnh giấy có ký chữ R.A.B ở bên trong. Chiếc mặt dây chuyền được đặt ở vị trí trang trọng này không phải vì nó có giá trị nào đấy - vì về mọi mặt vật này là vô giá trị - mà bởi vì cái giá đã phải trả để có được nó.

Chỉ còn lại một chồng báo đặt ở trên bàn phía sau con cú trắng Hedwig: mỗi một tờ là một ngày mà Harry đã ở tại đường Privet Drive mùa hè này.

Nó bước xuống sàn nhà, vươn người chồm qua cái bàn. Hedwig vẫn đứng im khi nó rút chồng báo, ném chúng vào đống đồ bỏ đi từng tờ một. Con cú đang ngủ hoặc có lẽ là giả bộ như thế; Hedwig khá bực mình với Harry vì lượng thời gian ít ỏi mà nó được cho phép ra khỏi cái lồng gần đây.

Khi ném gần hết chồng báo, Harry ngừng tay lại, tìm kiếm số báo đặc biệt mà nó nhớ là được phát hành ngay khi nó vừa quay trở lại đường Privet Drive cho kỳ nghỉ hè; nó nhớ chắc rằng đã có một tin nhỏ ở trang nhất về việc từ chức của Charity Burbage, giáo viên dạy môn Muggle học ở Hogwarts. Cuối cùng nó cũng tìm thấy nó. Mở trang mười ra, Harry ngồi phịch xuống ghế và đọc lại bài báo mà nó tìm được.

saos@ngmo

Nhớ về Albus Dumberdore

Bởi Elphias Doge

Tôi gặp Albus Dumberdore lúc tôi mười một tuổi, ngày đầu tiên tôi tới Hogwarts. Cảm tình của chúng tôi chắc chắn bắt nguồn từ việc chúng tôi đều bị đối xử như là những kẻ đứng ngoài. Tôi đã bị đậu rồng ngay trước khi nhập học, và mặc dầu tôi không còn truyền nhiễm bệnh nữa, nhưng khuôn mặt với những nốt mụn xanh nhạt đã khiến nhiều người không dám lại gần tôi. Còn riêng về cậu ấy, Albus đến Hogwarts trong lòng trĩu nặng những tai tiếng không muốn có. Đặc biệt là việc năm trước đấy, bố cậu ấy, Percival, đã bị kết tội về việc tấn công một cách độc ác và công khai ba thiếu niên Muggle trẻ tuổi.

Albus chưa bao giờ phủ nhận rằng cha cậu (người mà sẽ phải chết ở Azkaban) đã phạm tội; mặt khác, khi tôi lấy hết can đảm để hỏi cậu, cậu ấy khẳng định rằng cậu biết rằng cha cậu có tội. Ngoài ra, Dumbledore từ chối nói chuyện về vấn đề đau buồn này, mặc dù có nhiều người cố gắng gặng hỏi cậu ấy. Một vài người đã chộp lấy cơ hội để ca ngợi hành động đấy của cha cậu, và cho rằng Albus là một kẻ căm ghét Muggle. Họ đã không thể phạm sai lầm gì hơn: Những người biết về Dumbledore sẽ chắc chắn khẳng định, ông ấy chưa bao giờ thể hiện một hành động dù nhỏ nhất chống lại Muggle. Ngược lại, sự ủng hộ kiên định của ông ấy cho quyền của Muggle đã tạo thêm nhiều kẻ thù của ông trong những năm sau đấy.

Tuy nhiên, chỉ vài tháng sau, danh tiếng của chính Albus đã bắt đầu che phủ tai tiếng của cha cậu. Cuối năm học đầu tiên, cậu không còn bị xem là con của một kẻ ghét Muggle nữa, thay vào đấy được ca ngợi là một học sinh xuất sắc chưa từng thấy ở ngôi trường này. Những người trong chúng tôi có vinh hạnh được làm bạn cậu ấy xem cậu như là một tấm gương tiêu biểu, không kể đến những sự trợ giúp và cổ vũ, và việc cậu ấy luôn luôn rất rộng rãi với mọi người. Ông ấy có thú nhận với tôi sau này rằng ngay lúc ấy ông đã biết niềm đam mê lớn nhất của đời ông là giáo dục.

Cậu không chỉ đoạt được mọi phần thưởng mà nhà trường đưa ra, cậu còn nhanh chóng có thư từ qua lại thường xuyên với những phù thuỷ danh tiếng nhất lúc đó, bao gồm Nicolas Flamel, nhà giả thuật kim vĩ đại; Bathilda Bagshot, vị sử gia được ghi danh sau này; và Aldalbert Waffling, nhà lý thuyết pháp thuật nổi tiếng. Một số trong những bài viết của cậu đã được xuất bản rất rộng rãi như là Thuật biến hình ngày nay, Những thử thách của Bùa chú, và Độc dược gia ứng dụng. Tương lai của Dumbledore có vẻ rất sáng lạn, và câu hỏi duy nhất còn lại là khi nào cậu sẽ trở thành Bộ Trưởng bộ Pháp Thuật. Mặc dù nhiều năm sau đấy, ông được dự đoán là sẽ đảm nhiệm chức vụ này, nhưng ông chưa bao giờ có đam mê trở thành một vị Bộ trưởng.

Ba năm sau khi chúng tôi học ở Hogwarts, người em của Albus, Aberforth cũng được nhập học. Họ không giống nhau cho lắm: Aberforth chưa bao giờ đam mê sách vở, và không như Albus, cậu ta thích dàn xếp các tranh cãi bằng cách đấu phép hơn là qua những tranh luận hợp lý. Tuy nhiên, thật khá sai lầm khi nói như một số người rằng, anh em họ không phải là bạn bè. Họ cũng va chạm với nhau thoải mái như hai hai chàng trai khác biệt. Công bằng mà nói về Aberforth, phải thừa nhận rằng sống trong cái bóng của Albus không thể có một sự thoải mái dễ chịu lắm. Luôn bị lấp bóng là điều rõ ràng khi ở bên cạnh cậu ấy, và càng không dễ chịu hơn với tư cách là một người em trai. Khi Albus và tôi rời Hogwarts, chúng tôi quyết định sau đấy sẽ đi một chuyến du lịch vòng quanh thế giới với nhau, viếng thăm và học hỏi những phù thuỷ ngoại quốc trước khi tiếp tục theo đuổi những sự nghiệp khác nhau. Tuy nhiên, một thảm kịch đã xảy ra. Vào lúc bắt đầu chuyến đi của chúng tôi, mẹ của Albus, Kendra qua đời, để lại trọng trách gia đình nặng nề lên vài Albus. Tôi hoãn chuyến đi của mình một thời gian để tham dự lễ tang của Kendra, và rồi bắt đầu chuyến đi mà khi đó chỉ còn một mình tôi. Với một người em trai và một người em gái phải chăm sóc, và chỉ còn một ít vàng cho an hem họ họ, rõ ràng rằng Albus không thể đi cùng tôi trong chuyến du lịch này.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian chúng tôi rất hiếm hoi có liên lạc với nhau. Tôi viết cho Albus, mô tả, một cách vô tình, những thú vị của chuyến du lịch, từ những lần chạy thoát đứng tim khỏi những con Chimaera (Chú thích của người dịch: quái vật đầu sư tử, mình bò sát, đuôi là một con rắn, có một đầu dê mọc trên lưng – Thần thoại Hy Lạp), cho tới tới những thí nghiệm của những nhà giả kim thuật Ai Cập. Còn những lá thư của cậu kể với tôi khá ít ỏi về cuộc sống ngày qua ngày của cậu, theo tôi nghĩ thì đấy là một sự gò bó không dễ chịu cho một phù thuỷ tuyệt vời như thế. Đắm mình ở trong những khám phá mới của tôi, tôi đã sửng sốt khi nghe một tin về một chuyện buồn xảy ra với Dumbledore vào cuối chuyến du lịch của tôi: cái chết của em gái cậu ấy, Ariana.

Mặc dù Ariana đã ở trong tình trạng sức khoẻ tồi tệ trong thời gian dài, cú chấn động lớn của việc mất đi người mẹ quá sớm đã tác động sâu sắc tới cả hai người anh em của cô. Và những người thân cận với Albus – tôi tính tôi là một trong những người may mắn đó – đều đồng ý rằng cái chết của Ariana, và việc Albus cảm thấy có trách nhiệm cá nhân ở trong đó (mặc dù, dĩ nhiên là ông ấy không có lỗi), đã để lại dấu ấn lớn trong cuộc đời cậu mãi mãi.

Tôi quay trở về và gặp chàng trai trẻ, người mà phải trải qua nhiều điều đau khổ hơn tuổi của mình. Albus đã trở nên kín đáo và dè dặt hơn trước, và kém vô tư hơn. Thêm vào những nỗi đau trên, sự ra đi của Ariana đã dẫn tới sự xa rời hơn nữa trong mối quan hệ giữa Albus và Aberforth, vốn đã không thân thiết lắm. (Và đến lúc điều này cũng được xoá đi – trong những năm sau họ đã thân thiết trở lại, nếu không phải là một mối quan hệ gần gũi, thì chắc chắn là một mối quan hệ chân thành.) Tuy nhiên, cậu hiếm hoi nói về bố mẹ của cậu ấy hay Ariana kể từ đó, và bạn bè cậu học cách không nhắc tới điều đó nữa.

Những cây bút khác sẽ mô tả những thành công của ông ấy trong những năm sau này. Những cống hiến không kể xiết của Dumbledore cho kho tàng kiến thức Phù thuỷ, bao gồm việc khám phá ra mười hai công dụng của máu rồng tạo ra nhiều lợi ích cho nhiều thế hệ sau này, cũng như những suy xét sáng suốt ông thể hiện trong những phán quyết khi còn làm phù thuỷ lãnh đạo của Wizengamot. Mọi người vẫn nói rằng, không có trận đấu phù thuỷ nào có thể sánh được với trận đấu giữa Dumbledore và Grindelwald vào năm 1945. Những người mà chứng kiến nó đã kể về sự khủng khiếp và đáng sợ khi họ chứng kiến hai phù thuỷ siêu phàm vào trận đấu. Chiến thắng của Dumbledore, và những kết quả của nó cho thế giới Pháp thuật, được coi là bước ngoặt trong lịch sử pháp thuật sánh ngang với sự ra đời Đạo luật Quốc tế về Đảm bảo bí mật hay sự thất bại của Kẻ-Mà-Chớ-Gọi-Tên-Ra.

Albus Dumbledore chưa bao giờ tự hào hay kiêu ngạo; ông luôn tìm thấy một điều gì đấy có giá trị trong mỗi con người, dù chúng có vẻ không nổi bật hay đặc biệt, và tôi tin rằng những mất mát trong tuổi trẻ của ông đã tạo nên trong ông lòng nhân đạo và cảm thông sâu sắc. Tôi sẽ nhớ tình bạn với ông ấy nhiều hơn tôi có thể nói ra, nhưng mất mát của tôi là không gì cả so với những tổn thất của thế giới phù thuỷ. Rằng ông ấy là người truyền cảm hứng và được yêu quý nhất trong tất cả những vị hiệu trưởng ở Hogwarts là một điều không thể chối cãi. Ông ấy ra đi như ông ấy đã sống: luôn làm việc cho những điều tốt đẹp hơn tới những giây phút cuối cùng, cũng như là mong muốn nắm lấy bàn tay của một cậu bé nhỏ bị đậu rồng trong ngày đầu tiên tôi gặp ông.

saos@ngmo

Harry đã đọc xong, nhưng vẫn nhìn chăm chú vào bức hình kèm theo bài viết. Cụ Dumbledore vẫn có nụ cười quen thuộc, hiền hậu ấy, nhưng khi cụ hé mắt qua gờ tấm hính bán nguyệt, bức hình cho nó cảm giác, ngay cả trên tờ giấy báo, như là đang quét qua người Harry, nỗi buồn trộn lẫn với sự bẽ bàng xâm chiếm tâm trí nó.

Nó đã nghĩ rằng nó biết cụ Dumbledore khá nhiều, nhưng khi đọc bài viết này, nó buộc phải thừa nhận rằng nó thực ra chỉ biết một chút ít về cụ. Chưa bao giờ Harry có thể tưởng tượng tuổi thơ của cụ Dumbledore hay tuổi trẻ của cụ; hình ảnh của Dumbledore trong Harry luôn là một người với mái tóc và chùm râu dài bạc óng đáng tôn kính. Ý nghĩ về tuổi trẻ của Dumbledore đơn giản với Harry là lạ lẫm, như cố gắng hình dung một Hermione ngu ngốc hay một con Quái tôm đuôi nổ thân thiện.

Nó chưa bao giờ nghĩ tới việc hỏi cụ Dumbledore về quá khứ của cụ. Không nghi ngờ gì điều ấy sẽ khá lạ lẫm, thậm chí là thiếu lễ độ, nhưng sau điều mà tất cả mọi người đều biết là Dumbledore đã tham gia trận đấu phép lịch sử với Grindelward, Harry còn không nghĩ tới việc hỏi cụ Dumbledore trận đánh như thế nào, hay hỏi về bất cứ thành công nổi tiếng nào mà cụ Dumbledore đã giành được. Không, họ luôn luôn thảo luận về Harry, quá khứ của Harry, tương lai của Harry, những kế hoạch của Harry... và với Harry bây giờ, bất chấp sự thật là tương lai của cậu rất nguy hiểm và bấp bênh, rằng nó đã mất đi cơ hội không thể thay thế được khi đã không hỏi cụ Dumbledore nhiều hơn nữa về chính nó, mặc dù câu hỏi riêng tư duy nhất mà nó từng đưa ra cho vị hiệu trưởng cũng là câu mà nó nghi ngờ cụ Dumbledore đã không trả lời thành thật.

"Thầy thấy gì khi thầy nhìn vào trong gương ạ?"

"Ta ư? Ta thấy ta cần một đôi tất len dày."

Sau một vài phút suy nghĩ, Harry xé bài báo ra khỏi tờ Nhật báo tiên tri, gấp lại cẩn thận, và kẹp nó vào tập đầu của Pháp thuật tự vệ Thực hành và Cách sử dụng chống lại Ma Thuật hắc ám. Sau đấy nó ném tờ báo vào trong chồng rác và quay lại nhìn căn phòng. Bây giờ nó đã gọn gàng hơn nhiều. Thứ duy nhất còn sót lại là tờ Nhật báo tiên tri ngày hôm nay, vẫn còn nằm ở trên giường, với mảnh gương vỡ nằm ở trên nó.

Harry chồm người lên giường, đẩy mảnh gương vỡ khỏi tờ Nhật báo tiên tri và mở tờ báo ra. Nó chỉ lướt qua cái tít lớn nhất khi lấy tờ báo được cuộn tròn từ con cú vận chuyển sáng sớm nay và ném nó bên cạnh, sau khi thấy rằng nó không viết gì về Voldemort. Harry chắc chắn rằng Bộ Pháp thuật đã tác động lên tờ Nhật báo để giấu nhẹm đi các tin tức về Voldemort. Và bây giờ, nó mới thấy là nó đã bỏ lỡ điều gì trên tờ báo đó.

Ngay phía nửa dưới của trang đầu tiên, có một cái tít nhỏ được in ngang trên hình cụ Dumbledore kèm theo, trông rất khó chịu:

saos@ngmo

Dumbledore - Sự thật cuối cùng.

Được xuất bản tuần tới, câu chuyện bất ngờ của của người đươc coi là thiên tài chói lọi bởi nhiều người và được xem là phù thuỷ vĩ đại nhất thế hệ của ông ta. Gạt sang một bên hình ảnh nổi tiếng của một nhà thông thái điềm đạm với bộ râu màu bạc, nhà báo Rita Skeeter hẹ lộ sự thật về tuổi thơ bất trắc, về tuổi trẻ ngoài vòng pháp luật, về mối hận lâu năm, về những bí mật tội lỗi mà Dumbledore đã mang xuống nấm mồ của ông ta, TẠI SAO người mà được đề cử là Bộ trưởng bộ Pháp thuật kiên định ở lại trên vị trí Hiệu trưởng đơn thuần? MỤC ĐÍCH GÌ của một tổ chức bí mật được biết tới cái tên là Hội Phượng Hoàng? Và Dumbledore gặp kết cục thế này là NHƯ THẾ NÀO?

Câu trả lời cho những câu hỏi này và còn nhiều vấn đề khác được khám phá ở trong cuốn tiểu sử đặc biệt mới, Cuộc Đời và Sự Dối Trá của Albus Dumbledore, bởi Rita Skeeter, với bài phỏng vấn đặc biệt của Berry Braithwaite, trang số 13.

Harry mở vội tờ báo và tìm trang mười ba. Bài viết được kèm theo một hình ảnh với một bộ mặt quen thuộc: một người phụ nữ đeo một cái kính trang sức cầu kỳ với bộ tóc vàng xoăn trau chuốt kỹ lưỡng, hàm răng của mụ được lộ ra với một điều rõ ràng là một nụ cười chiến thắng, với những ngón tay uốn éo về phía nó. Cố gắng hết sức để tảng lờ bức hình tởm lợm, Harry đọc tiếp.

Về cảm nhận của tôi, Rita Skeeter sôi nổi và dịu dàng hơn những bức hình nổi tiếng trên các tờ báo mang lại. Chào đón tôi ở tiền sảnh của ngôi nhà ấm cúng của cô, cô dẫn tôi đến nhà bếp để uống trà, dùng kèm một biếng bánh ngọt, và dĩ nhiên không phải nói, đấy là bắt đầu câu chuyện nóng hổi của chúng tôi.

"Vâng, hiển nhiên Dumbledore là một giấc mơ của một tiểu sử gia," Skeeterr nói. "Quả là một cuộc đời dài, với bao nhiêu chuyện. Tôi chắc chắn rằng cuốn sách của tôi là cuốn sách đầu tiên của rất rất nhiều trong số đó."

Skeeter chắc chắn đã nhanh chóng ghi dấu ấn. Cuốn sách-chín-trăm-trang hoàn thành chỉ trong bốn tuần ngay sau cái chết bí ẩn của Dumbledore vào tháng Sáu. Tôi hỏi cô bằng cách nào cô có thể hoàn thành một công việc lớn nhanh chóng như vậy.

"Ồ, khi bạn đã làm nghề viết phóng sự như tôi đây, làm việc đuổi kịp một thời hạn là một tính cách không thể thiếu. Tôi biết rằng thế giới phù thuỷ đã sôi sục muốn biết câu chuyện đầy đủ và tôi muốn là người đầu tiên đáp ứng được mong mỏi này.

Tôi nhắc tới bài viết khá nổi tiếng và ấn tượng gần đây của Elphias Dogas, Tư vấn viên Đặc biệt của hiệp hội Wizegamot và cũng là một người bạn lâu năm của Albus Dumbledore, rằng "cuốn sách của Skeeter chứa ít sự thật hơn là một cái thẻ của Sô-cô-la ếch."

Skeeter đã ngửa bật cười rất vui vẻ và nói.

"Dodgy thân yêu! Tôi nhớ tôi đã phỏng vấn ông ấy vài năm trước về quyền lợi của người cá, trời phụ hộ cho ông ta. Thật sự lẩm cẩm, có vẻ như ông ta nghĩ rằng chúng ta đang ngồi trên đáy hồ Windermere, luôn luôn nói với tôi phải đề phòng những con cá hồi."

Và tuy vậy những cáo buộc về tính thiếu chính xác của Elphias Doge đã vang tới nhiều nơi. Thực sự có phải Skeeter nghĩ rằng bốn tuần ấy đủ dài để vẽ nên một hình ảnh đầy đủ của cuộc đời dài và kỳ lạ của Dumbledore?

"Ồ, bạn yêu quý," Skeeter cười rạng rỡ, kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ trong đầu, "bạn cũng biết tôi có thể kiếm được bao nhiêu thông tin bằng một cái túi lớn với những đồng Galleons, và tôi từ chối nghe từ 'không', và dĩ nhiên phải kể đên là cây Bút lông tự động ghi chép yêu quý của tôi! Mọi người đang xếp hàng để kể về những điều bẩn thỉu về cuộc đời Dumbledore đấy! Không phải ai cũng nghĩ ông ta quá tuyệt vời đâu, bạn biết đấy - ông ta dẫm lên những phần quan trọng của những ngón chân. Nhưng lão già Dodgy Doge có thể xuống từ con bằng mã tự tin của lão được rồi, bởi tôi đã thâm nhập được vào một nguồn thông tin mà hầu hết các nhà phóng sự sẵn sàng đánh đổi đũa phép của họ để có được nó, nguồn mà chưa bao giờ phát biểu trước công chúng trước đây và là người rất gần gũi với Dumbledore trong suốt những phần tuổi trẻ hỗn loạn của Dumbledore."

Sự xuất bản rộng rãi của cuốn hồi ký viết bởi Skeeter này chắc chắn sẽ gây ra nhiều ngạc nhiên lớn cho những ai tin rằng Dumbledore đã có một cuộc đời không có tội lỗi gì. Những điều bất ngờ lớn nhất nào mà cô ấy đã bóc trần, tôi hỏi?

"Bây giờ, ngoài những điều đó nhé. Betty thân mến, tôi sẽ không định nêu lên tất cả những điều thú vị trước khi ai đó mua cuốn sách đâu!" Skeeter cười và nói. "Nhưng tôi có thể hứa rằng bất cứ những ai mà vẫn nghĩ Dumbledore vẫn trong trắng như cái bộ râu của lão sẽ phải thức tỉnh một cách rất chi là không dễ chịu! Đơn giản hãy nói rằng, những ai mà đã từng nghe về việc ông ta nổi giận với Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy chắc chắn chưa bao giờ nghĩ tới cảnh ông ta đã từng nhúng tay vào Nghệ Thuật Hắc Ám khi còn trẻ! Và về một phù thuỷ dành hết quãng đời sau này để thể hiện sự khoan dung, nhưng khi còn trẻ ông ta không hẳn đã có tâm hồn rộng rãi như thế! Vâng, Albus Dumbledore có một quá khứ rất chi là tối tăm, không kể đến một gia đình với đầy sự ám muội, thứ mà ông ta đã phải làm việc rất nhiều để giữ cho nó kín bưng."

Tôi hỏi có khi nào Skeeter đang nhắc tới người em trai của Dumbledore, Aberforth, người đã bị kết tội của hiệp hôi Wizengamot về việc sử dụng sai pháp thuật tạo nên một scandal nhỏ mười lăm năm trước đây.

"Ồ, Aberforth chỉ là một hạt nhỏ trong đống phân ấy," Skeeter cười. "Không không, tôi đang nói về những điều tệ hơn là một người anh em với sở thích chơi với những con dê, tệ hơn việc có một người cha tấn công Muggle - Dumbledore dĩ nhiên không thể giữ cho những điều ấy im lặng được, họ đều bị trừng phạt bởi Wizengamot. Không phải là những điều đấy đâu, đây là về người mẹ và người em gái đã kích thích trí tò mò của tôi, và một chút khám phá về những bí mật ghê tởm của lão ta - nhưng, như tôi nói, bạn sẽ phải đọc tới những chương chín tới mười hai để thấy rõ hơn những chi tiết. Tất cả những gì tôi có thể nói bây giờ là, không có nghi ngờ gì là Dumbledore chưa bao giờ nói về việc làm thế nào mà lão ấy lại có một cái mũi gãy."

Gia đình chỉ là một phần, những liệu Skeeter có chối bỏ sự sáng suốt vĩ đại đã đưa Dumbledore tới nhiều khám phá ma thuật?

"Ông ta có đầu óc," cô thừa nhận, "mặc dù bây giờ nhiều người tự hỏi rằng có khi nào ông ta có thể thực sự là tác giả của những điều mà được cho là thành quả của ông. Như tôi hé lộ ở trong chương mười sau, Ivor Dillonsby tuyên bố rằng ông ấy đã khám phá ra tám công dụng của máu rồng rồi Dumbledore đã 'mượn tạm' những bài viết của ông ấy."

Nhưng sự quan trọng của những thành quả của Dumbledore tôi phải thừa nhận là không thể chối cãi. Thế còn về chiến thắng của ông ấy trước Grindelwald?

"Ồ, bây giờ tôi vui vì chị nhắc tới Grindelwald," Skeeter nói với một nụ cười hài lòng. "Tôi e rằng những người mờ mắt về chiến thắng đẹp mắt của Dumbledore phải lấy tinh thần để nghe tin xấu này như một quả bom - hay có lẽ là bom thối sắp nổ. Một phi vụ rất bẩn thỉu! Tất cả những gì tôi sẽ nói là, đừng chắc chắn đấy là một vụ đấu phép huyền thoại. Sau khi họ đọc cuốn sách của tôi, nhiều người sẽ bị thuyết phục để nói rằng Grindelwald đơn giản là biến ra một cái khăn tay trắng từ đầu đũa của ông ta và rời đi lặng lẽ!"

Skeeter từ chối tiếp tục cũng cấp thông tin về chủ đề thú vị này, vậy nên thay vào đó, chúng tôi chuyển sang chủ đề mà hiển nhiên đã khiến những độc giả của cô háo hức hơn bao giờ hết.

"Vâng," Skeeter nói, gật đầu vui vẻ, "Tôi dành trọn một chương cho mối quan hệ Potter-Dumbledore. Mối quan hệ này được gọi là không tốt đẹp lắm, thậm chí là tiềm ẩn bát trắc. Lần nữa, những độc giả của tờ báo này sẽ phải mua cuốn sách để đọc câu chuyện đầy đủ, nhưng không có nghi ngờ gì là Dumbledore thể hiện một sự hứng thú khác thường ở Potter từ khi bắt đầu. Có khi nào cậu ta là sở thích lớn nhất của ông ta - vâng, chúng ta sẽ thấy. Chắc chắn chương sách này sẽ mở ra bí mật rằng Potter đã có một thời kỳ trưởng thành khó khăn nhất."

Tôi hỏi liệu Skeeter vẫn giữ liên lạc với Harry Potter, người mà cô đã có một bài phỏng vấn rất nổi tiếng năm trước: một mẩu tin đặc biệt mà Potter khẳng định chắc chắn rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã quay trở lại.

"Ồ, vâng, chúng tôi dã tạo dựng một mối quan hệ bền chặt hơn nữa," Skeeter nói. "Tội nghiệp cho Potter, cậu chỉ có rất ít bạn bè thật sự, và chúng tôi đã gặp nhau tại một trong những khoảnh khắc thử thách nhất trong cuộc đời cậu ấy - Cuộc thi Tam pháp thuật. Tôi có lẽ là một trong những người còn sống mà có thể nói rằng tôi biết con người thật của Harry Potter."

Điều mà rõ ràng đã khiến chúng ta có nhiều lời đồn thổi là xung quanh những giờ phút cuối cùng của Dumbledore. Liệu Skeeter có tin rằng Potter đã ở đấy khi Dumbledore chết hay không?

"Thực sự tôi không muốn nói quá nhiều - tất cả đã được viết trong cuốn sách - những những nhân chứng ở trong lâu đài trường Hogwarts đã thấy Harry Potter chạy trốn từ hiện trường ngay sau khi Dumbledore ngã xuống, nhảy đi hay đã bị đẩy đi. Sau đấy cậu Potter có đưa bằng chứng chống lại Severus Snape, một người mà ai cũng biết cậu ta có mối tư thù. Có vẻ mọi việc trông như thế? Đấy là để cộng đồng phù thuỷ quyết định - một khi họ đã đọc cuốn sách của tôi."

Sau khi nghe lời nhắn khiến tôi thấy rất háo hức này, tôi rời khỏi nhà Skeeter. Không có nghi ngờ gì là Skeeter đã viết nên một trong những cuốn sách bán chạy nhất. Những người hâm mộ Dumbledore trong lúc này đang bị lung lay mạnh khi mà hình ảnh người anh hùng của họ đang sắp sửa chìm xuồng.

Harry đọc xong bài viết, nhưng vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng trắng ở dưới tờ báo. Một nỗi lo lắng và giận dữ trỗi lên trong nó như một cơn buồn nôn; nó vo tờ báo lại và ném vào tường với tất cả sức lực của của nó, gia nhập tờ báo với những rác rưởi xung quanh.

Nó sải bước xung quanh căn phòng, mở những ngăn kéo rỗng, nhặt những cuốn sách lên chỉ để đặt chúng lại chồng sách như cũ, nó không nhận biết được mình đang làm gì khi mà những dòng chữ từ bài viết của Rita cứ lởn vởn trong đầu: Toàn bộ chương sách là về mối quan hệ Potter-Dumbledore... Mối quan hệ này được gọi là không tốt đẹp lắm, thậm chí là tai hại.... ông ta đã từng nhúng tay vào Nghệ Thuật Hắc Ám khi còn trẻ... tôi đã thâm nhập được vào một nguồn thông tin mà hầu hết các nhà phóng sự sẵn sàng đánh đổi đũa phép của họ để có được nó...

"Dối trá!" Harry gào lên, và qua cánh cửa sổ nó có thể thấy một người hàng xóm cạnh nhà dừng máy xét cỏ lại, nhìn lên tò mò.

Harry nặng nề ngồi xuống giường. Mảnh gương vỡ văng ra khỏi người, nó nhặt nó lên và xoay xoay nó trên đầu ngón tay, nghĩ, và nghĩ về cụ Dumbledore cùng những lời dối trá của Rita Skeeter đã phỉ báng cụ..

Một bóng màu xanh lướt qua. Harry sững người lại, ngón tay đau của nó lướt trên cái gờ lởm chởm của tấm gương lần nữa. Nó đã hình dung ra điều đấy, chắc chắn là thế. Nó khẽ nhìn qua vai của mình, nhưng bức tường chỉ có màu hồng đào ngán ngẩm mà dì Pentunia đã chọn: Không có gì màu xanh ở trên ấy để phản chiếu vào tấm gương. Nó nhìn chăm chú vào mảnh gương vỡ lần nữa, nhưng nó không thấy gì ngoài đôi mắt xanh lá cây của mình nhìn lại.

Nó đã tưởng tượng ra điều ấy, không còn lời giải thích nào khác; đã tưởng tượng ra điều ấy, bởi vì nó đã nghĩ về thầy hiệu trưởng đã qua đời. Nếu có điều gì chắc chắn, thì điều đấy là đôi mắt xanh da trời của cụ Albus Dumbledore sẽ không bao giờ nhìn nó một lần nữa.


saos@ngmo

Chương III: Chuyến ra đi của nhà Dursley


Tiếng sập cửa vọng lên tận cầu thang và một giọng nói rống lên: "Này! Thằng kia!"

Mười sáu năm trời bị gọi bằng kiểu này đã giúp Harry ko nghi ngờ gì mỗi khi dượng Vernon kêu nó, mặc dù vậy, nó không trả lời ngay. Nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào trong mảnh gương, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó nghĩ nó đã nhìn thấy ánh mắt của cụ Dumbledore. Chỉ cho tới khi dượng gầm lên "THẰNG KIA" thì Harry mới uể oải đứng lên và đi về cánh cửa phòng ngủ, dừng lại một lúc để bỏ miếng gương vỡ vào cái ba lô đựng đồ mà nó sẽ mang theo cùng.

"Tốn thời gian quá rồi đấy" dượng Vernon gào lên khi Harry vừa tới đầu cầu thang. "Xuống đây ngay. Tao có chuyện muốn nói"

Harry chậm chạp đi xuống, hai tay thọc sâu vào túi quần. Khi nhìn quanh phòng khách, nó thấy cả ba người nhà Dursley đều ở đấy. Họ đã ăn mặc tươm tất cho chuyến đi; dượng Vernon mặc một cái áo khoác màu nâu vàng, dì Pentiunia diện chiếc áo màu hồng cam, còn Dudley, thằng anh họ to bự, tóc vàng hoe mũm mĩm đang ở trong bộ áo da.

"Dạ?" Harry hỏi.

"Ngồi xuống," Dượng bảo. Harry nhướn lông mày lên. Dượng Vernon nói thêm một cách nhăn nhó như thể cổ họng bị bóp nghẹt bởi những tự ngữ, "Đi nào!"

Harry ngồi xuống. Nó nghĩ nó biết chuyện gì sắp sửa xảy ra. Dượng nó cứ đi tới đi lui, dì Petunia với Dudley nhìn theo hành động của dượng với vẻ rất nóng lòng. Cuối cùng, khuôn mặt tím ngắt nhăn nhó lại bởi sự tập trung, dượng Vernon dừng lại trước mặt Harry rồi nói:

"Tao suy nghĩ lại rồi," dượng nói

"Ngạc nhiên chưa!"

"Đừng có nói bằng cái giọng đó-" dì Petunia rít lên, nhưng dượng phẩy tay ra hiệu im lặng.

"Tất cả chỉ toàn là kế hoạch lừa đảo" dượng nói, nhìn Harry bằng con mắt heo ti hí "Tao quyết định là ta không tin một từ nào cả. Bọn tao sẽ ở lại đây. Bọn tao sẽ không đi đâu hết."

Harry nhìn lên dượng nó và cảm thấy một cảm giác pha trộn giữa tức giận và thích thú. Dượng Vernon đã thay đổi suy nghĩ đều đặn hai mươi tư giờ một lần suốt bốn tuần nay, chấy đồ lên rồi lại dọn đồ xuống, và sau đó lại chất đồ len chiếc xe trong mỗi lần thay đổi ý kiến. Lần Harry cảm thấy thích thú nhất là lần dượng Vernon, không biết rằng Dudley đã cho thêm mấy cái tạ vào vali sau lần đóng gói trước, đã cố mang nó để vào ngăn hành lý và kết cục là đã ngã một cú rất đau và còn chửi thề ầm ĩ.

"Theo như mày nói," dượng Vernon vừa nói vừa vòng đi vòng lại trong phòng khách, "thì bọn tao- Petunia, Dudley, và tao - đang gặp nguy hiểm từ - từ-"

"Từ 'túa tể' của con, phải không?" Harry nói

"Và tao không tin điều ấy," dượng Vernon nói, đứng sững lại trước mặt Harry lần nữa. "Tao đã thức nửa đêm đễ nghĩ về điều mày nói, và tao nghĩ là đây là kế hoạch để chiếm lấy căn nhà"

"Nhà?" Harry lặp lại. "Ngôi nhà nào??"

"Ngôi nhà này!" dượng Vernon hét lên, những mạch máu trên trán ông đập mạnh. "Ngôi nhà của bọn tao! Quanh đây giá nhà đang tăng vọt. Mày muốn bọn ta dọn ra khỏi đây rồi mi sẽ giở mánh gì đó rồi trước khi bọn ta biết chuyện gì đã xảy ra căn nhà sẽ đứng tên mi và-"

"Dượng có điên rồi không?" Harry vặn hỏi. "Một kế hoạch để chiếm căn nhà ư? Dượng thực sự ngốc như bề ngoài của dượng vậy hả?"

"Mày dám –" dì Petunia kêu ré lên, nhưng 1 lần nữa dượng vẫy tay ra hiệu cho bà im lặng. Sự nhẹ nhàng trong vẻ ngoài của ông có vẻ không là gì so với mối nguy hiểm mà ông vừa nhận ra.

"Trong trường hợp giượng đã quên," Harry nói, "Con đã có 1 căn nhà cha đỡ đầu của con cho. Vậy con muốn lấy căn nhà này để làm gì? Vì những kỷ niệm hạnh phúc hả?"

Sự im lặng bao trùm lên mọi người. Harry nghĩ chắc nó đã làm dượng khá bị thuyết phục với lý lẽ của nó.


saos@ngmo

"Mày tuyên bố là," dượng Vernon lại vừa đi vừa nói, " cái thứ Chúa tể đó –"

"—Voldermort," Harry nói một cách sốt ruột, "chúng ta nói đi nói lại chuyện này cả trăm lần rồi. Đây không phải là tuyên bố, đây là sự thật hiển nhiên. Thầy Dumbledore có nói với dượng vào năm ngoái, và chú Kingsley và bác Weasley –"

Dượng Vernon so vai lại giận dữ, và Harry đoán là dượng đang cố gắng tránh đi những kí ức về chuyến viếng thăm báo trước của 2 phù thủy hoàn toàn trưởng thành một vài ngày sau khi bắt đầu nghỉ hè của Harry. Sự xuất hiện của Kingsley Shacklebolt và Arthur Weasley trên ngưỡng cửa là một bất ngờ khó chịu nhất đối với gia đình Dursley. Dù vậy Harry cũng phải công nhận, ông Weasley đã phá tan tành cả nửa phòng khách nhà Dursley, nên không thể trông đợi sự xuất hiện trở lại của ông lại làm dượng Vernon hài lòng..

"– chú Kingsley và bác Weasley đều đã giải thích hết tất cả rồi." Harry tảng lờ và tiếp tục nói, "Một khi con 17 tuổi, bùa phép bảo vệ con sẽ bị phá vỡ, điều này sẽ đe doạ cả mấy người lẫn con. Hội nghĩ Voldermort sẽ truy đuổi mấy người, hoặc là để tra tấn mọi người để tìm ra chỗ con ở, hoặc là vì hắn nghĩ việc bắt cóc gia đình dượng làm con tin sẽ khiến con sẽ phải tìm đường đến cứu"

Mắt dượng và Harry chạm nhau. Harry chắc rằng trong khoảnh khắc đó cả hai đều có một thắc mắc giống nhau. Rồi dượng Vernon tiếp tục đi lòng vòng, Harry lại tiếp tục, "Mọi người phải trốn đi và Hội sẽ giúp. Dượng đang nhận được một sự bảo vệ nghiêm túc, là thứ tốt nhất hiện có thể có."

Dượng Vernon không nói gì mà tiếp tục đi đi lại lại trong căn phòng. Ở bên ngoài, mặt trời treo lững lờ trên những hàng rào thuỷ lạp. Máy cắt cỏ của nhà hàng xóm lại kêu trở lại.

"Tao tưởng có Bộ Pháp Thuật chứ?" dượng Vernon đột ngột hỏi.

"Có chứ," Harry ngạc nhiên nói.

"Vậy thì, tại sao họ không thể bảo vệ bọn ta? Theo ta thấy, những nạn nhân vô can, không có lỗi gì ngoài việc nuôi phải một kẻ bị truy đuổi, như bọn ta, thì nên được sự bảo vệ của chính phủ!"

Harry cười lớn; nó không nhịn được. Thật đúng là dượng Vernon khi đặt niềm tin của mình vào chính quyền, cho dù đây là một thế giới dượng căm ghét và đã mất lòng tin.

"Dượng nghe chú Kingsley và bác Weasley nói rồi đó," Harry trả lời. "Bọn con nghĩ bộ pháp thuật đã bị trà trộn vào,"

Dượng quay trở về phía bếp lò và thở mạnh đến nỗi hàm râu vĩ đại làm nhăn nhó khuôn mặt vẫn còn tím ngắt bởi sự tập trung.

"Thôi được," dượng nói, lại dừng lại trước Harry một lần nữa. "Được rồi, cứ coi như do lí lẽ của mày mà bọn tao chấp nhận sự bảo vệ này đi. Tao vẫn không hiểu tại sao bọn tao lại không được bảo vệ bởi lão Kingsley đó."

Harry cố gắng một cách khó khăn để không trợn tròn mắt. Câu hỏi này cũng được trả lời cả nửa tá lần rồi.

"Như con nói với dượng rồi đó," Harry nói qua kẽ răng nghiến chặt "chú Kingsley đang bảo vệ thủ tướng người Mug- ý con là, ông Thủ Tướng của mấy người."

"Chính xác -- hắn là người cừ nhất," dượng Vernon nói, chỉ tay vào màn hình tivi trống trơn. Gia đình Dursley đã phát hiện ra Kingsley trong một tin thời sự, lúc ấy ông đi bên cạnh thủ tướng người Muggle đến thăm một bệnh viện. Điều này này, cộng với việc là chú Kingsley rất thông thạo việc ăn mặc như một Muggle, chưa kể giọng nói chậm rãi và trầm của ông luôn khiến người khác an tâm đã làm cho nhà Dursley khoái Kingsley hơn bất kì phù thủy nào mà họ từng gặp, mặc dù đúng là họ chưa hề nhìn thấy ông đeo mấy cái khuyên tai.



"Ừm, chú ấy bận rồi," Harry nói. "Nhưng Hestia Jones và Dedalus Diggle đều thừa sức đảm đương việc –"

"Nếu mà chúng ta thấy mấy bản lý lịch..." dượng Vernon bắt đầu, nhưng Harry thực sự mất hết kiên nhẫn. Nó đứng dậy, hướng về giượng Vernon mà không chỉ tay vào cái TV.

"Những tai nạn đó không phải là sự tình cờ - những vụ đâm nhau hay những vụ nổ và trật đường ray xe lửa hay bất cứ thứ gì khác kể từ lần gần nhất chúng ta coi thời sự. Nhiều người ta đang mất tích, bị giết và hắn đang đứng sau chuyện này –đó là Voldermort. Con đã lặp đi lặp lại với dượng điều này bao nhiêu lần, rằng hắn giết Muggle để làm trò vui. Ngay cả sương mù – đấy cũng do bọn giám ngục làm ra, và nếu dượng không thể nhớ ra chúng là thứ gì thì hãy hỏi con trai dượng ấy."

Dudley đưa tay lên che lấy miệng. Với ánh mắt của ông bố mẹ và Harry cùng hướng về phía nó, nó chậm chạp hạ tay xuống và hỏi, "Còn...nhiều bọn chúng hơn nữa hả?"

"Nhiều hơn ư?" Harry bật cười. "Ý mày là nhiều hơn hai tên đã tấn công bọn mình hả?? Dĩ nhiên là có hàng trăm tên, dám chắc lần này là hàng ngàn tên, bởi chúng sống nhờ vào nỗi sợ hãi và tuyệt vọng –"

"Thôi được rồi, đừng có ầm ĩ nữa," dượng Vernon Dursley quát tháo. " Mày đã nói rõ ý mày -"

"Con cũng hi vọng vậy," Harry nói, "bởi vì, một khi mà con đủ mười bảy tuổi, tất cả bọn chúng – Tử thần thực tử, giám ngục, có thể cả Âm– tức là những xác chết bị ếm bởi Phù thuỷ hắc ám – sẽ đủ khả năng tìm và chắc chắn là sẽ tấn công dượng. Và nếu dượng nhớ lại lần gần đây nhất mà dượng cố gắng đánh gục hai phù thủy, con nghĩ dượng sẽ đồng ý là dượng cần sự giúp đỡ."

Có một sự im lặng ngắn ngủi vọng lại khoảnh khắc Hagrid làm đổ sập cánh cửa trước bằng gỗ từ những năm về trước. Dì Petunia nhìn dượng Vernon; Dudley thì nhìn Harry. Cuối cùng dượng Vernon bật nói, "Nhưng còn công việc của ta? Về việc học hành của Dudley, ta không nghĩ chuyện đó quan trọng đối với một đám phù thủy lười nhác vô công –"

"Dượng không hiểu sao?" Harry hét lên. "Chúng sẽ tra tấn và giết dượng như chúng đã làm với ba mẹ con!"

"Ba," Dudley nói bằng một giọng rất to "Ba, con sẽ đi với mấy người của Hội này"

"Dudley" Harry nói,"lần đầu tiên trong đời mày nói được một điều ra hồn đó"

Nó biết đã chiến thắng trong cuộc tranh luận này. Nếu Dudley sợ hãi đến nỗi đã chịu nhận sự trợ giúp của Hội, cha mẹ nó sẽ chấp nhận đi theo nó. Không phải nghi ngờ gì về việc họ hoàn toàn không mong muốn bị chia cắt với Duddy mỏng manh yêu quý. Harry liếc nhìn cái đồng hồ quả lắc đặt trên bệ lò sưởi.

"Họ sẽ đến đây trong khoảng năm phút nữa," Harry nói, và nó rời phòng sau khi nghe một người của nhà Dursley trả lời. Cảnh chia tay – có lẽ là mãi mãi – khỏi dì dượng và người em họ là một điều nó đã nghĩ về như một niềm vui và thích thú, nhưng dường như có một điều gì đó lúng túng ở trong bầu không khí lúc này. Bạn sẽ nói gì với những người kia trong thời điểm kết thúc của mười sáu năm ghét bỏ nhau?

Quay trở về phòng ngủ, Harry thẩn thơ với cái ba lô đựng đồ, rồi lại đẩy vài hạt thức ăn qua nan lồng cho Hedwig. Mấy hạt thức ăn rơi thịch xuống nền vì con cú tảng lờ chúng.

"Chúng ta sắp sửa rời đi, rất nhanh thôi," Harry nói. "Và sau đấy mày sẽ được phép bay lượn tự do lần nữa."

Chuông cửa vang lên. Hơi chần chừ, Harry đi ra khỏi phòng và xuống tầng dưới. Nó không hy vọng Hestia và Dedalus có thể tự họ dàn xếp ổn thoả với gia đình nhà Dursley.

"Harry Potter!" một giọng vui vẻ cao vút vang lên khi Harry mở cửa ra; một người đàn ông nhỏ bé trong bộ đồ màu hoa cà cúi đầu thật thấp chào nó, "Thật là một vinh hạnh!"

"Cảm ơn ông, Dedalus," Harry cười ngượng ngùng khi nhìn thấy mái tóc đen của Hestia. "Thật tốt khi có hai người giúp đỡ việc này... Họ đang ở trong nhà, giượng, dì và đứa em họ của cháu..."

"Chúc một ngày tốt lành, họ hàng của Harry Potter." Dedalus vui vẻ nói và sải bước vào phòng khách. Nhà Dursley không có vẻ gì vui vẻ khi được gọi như vậy. Harry nửa trông chờ một sự đổi ý nữa. Dudley rụt sát vào mẹ nó khi nhìn thấy hai vị phù thủy.

"Ta thấy mấy người đã soạn sửa sẵn sàng xong rồi. Quá tuyệt vời! Kế hoạch, như Harry đã nói với mấy người, khá là đơn giản," Dedalus nói, kéo cái đồng hồ quả quýt ra khỏi túi áo gi-lê và xem xét nó. "Chúng ta nên rời khỏi đây trước Harry. Đề phòng nguy hiểm của việc sử dụng pháp thuật trong nhà của mấy người – Harry vẫn là phù thuỷ tuổi vị thành niên và điều này có thể cho Bộ Pháp Thuật một lý do để bắt giam cậu ta – chúng ta sẽ lái xe, xem nào, mười dặm trước khi chúng ta Độn thổ tới một vị trí bí mật an toàn mà chúng tôi đã chọn ra cho các vị. Ông biết lái xe chứ, tôi nghĩ thế?" Ông hỏi giượng Vernon một cách lịch sự.

"Biết lái -? Dĩ nhiên là tôi quá biết rõ phải lái xe thế nào!" giượng Vernon lắp bắp.

"Ông thật thông minh, thật thông minh. Riêng tôi thì hoàn toàn không thể hiểu nổi mấy cái nút bấm này nọ," Dedalus nói. Lão đang có ấn tượng là mình đang phỉnh nịnh được dượng Vernon, người rõ ràng đang dần mất tin tưởng vào kế hoạch này theo mỗi từ mà Dedalus thốt ra.

"Thậm chí không biết lái xe," dượng lầm bầm, bộ ria mép rúng động bực tức, nhưng may mắn là cả Dedalus và Hetia đều có vẻ không nghe thấy lời dượng.

"Cậu, Harry," Dedalus tiếp tục nói "sẽ chờ người bảo vệ của cậu ở đây. Có một số thay đổi trong kế hoạch-"

saos@ngmo

"Ý bác là gì?" Harry lập tức hỏi. "Con tưởng thầy Mắt Điên sẽ tới và đưa con đi bằng Độn Thổ Quá Giang?"

"Không làm vậy được," Dedalus trả lời ngắn gọn "Mắt điên sẽ giải thích sau"

Gia đình Dursley, những người từ lũ nãy tới giờ đang theo dõi cuộc đối thoại mà hoàn toàn không hiểu gì cả, bị nhảy dựng lên khi một giọng nói chói ta rít lên "Nhanh lên!".Harry nhìn quanh trước khi nhận giọng nói phát ra từ cái đồng hồ bỏ túi của Dedalus.

"Đúng vậy, đang trong một kế hoạch chặt chẽ mà," Dedalus nói, gật đầu với cái đồng hồ, và nhét nó vào lại trong túi áo Gilê. "Bọn ta đang cố gắng xác định thời gian lúc con rời khỏi gia đình cùng với việc Độn thổ gia đình của con, vậy nên bùa yếm bảo vệ sẽ bị phá vỡ vào khoảnh khắc mọi người đều hướng về địa điểm an toàn." Lão quay về phía gia đình Dursley "Vậy, chúng ta đã chuẩn bị đồ đạc và sẵn sàng đi chưa?"

Không có ai trong họ trả lời lão. Dượng Vernon còn quá hoảng sợ nhìn vào vật cồm cộm ở trong túi áo Dedalus.

"Dedalus, có lẽ chúng ta nên chờ ở ngoài trong phòng lớn," Hetia thì thầm. Cô nghĩ 2 người họ thật thiếu tế nhị khi hiện diện trong căn phòng trong lúc người nhà Dursley và Harry trao đổi với nhau những lời chào tạm biệt đầy tình yêu và, dám lắm, nước mắt.

"Không cần đâu ạ," Harry nói nhỏ, nhưng dượng Vernon làm bất kì sự giải thích nào cũng thành không cần thiết khi lớn giọng.

"Vậy thì chào tạm biệt nhé, chàng trai."

Ông đưa tay lên trước để bắt tay nó, nhưng có vẻ không chịu nổi chuyện đó, ông nắm chặt bàn tay lại, ngập ngừng rút về.

"Sẵn sàng chưa, bé Duddy?" dì Petunia rối rít xem xét lại cái khóa của giỏ xách để tránh phải nhìn vào Harry.

Dudley không trả lời mà đứng đó với cái miệng mấp máy, gợi Harry nhớ tới một chút về gã khổng lồ, tên Grawp.

"Vậy đi nào," Dượng vernon nói.

Dượng ra gần tới cửa phòng khách thì Dudley lầm bầm, "Con không hiểu."

"Con không hiểu cái gì con yêu?" dì Petunia hỏi cậu quý tử.

Dudley đưa bàn tay to bự như giò lợn lên chỉ vào Harry.

"Tại sao nó không đi với chúng ta?"

Dì và dượng đứng sững người nhìn chằm chằm con trai họ như nó mới vừa thổ lộ mơ ước của nó là trở thành một diễn viên múa balê.

"Cái gì?" Dượng vernon nói to.

"Tại sao nó không cùng đi luôn?" Dudley hỏi.

"À, bởi vì — nó không muốn," dượng Vernon nói, quay lại nhìn Harry và thêm vào "Mày không muốn, đúng không?"

"Không hề," Harry nói.

"Vậy đó," dượng nói với Dudley "Bây giờ thì nhanh lên, chúng ta phải đi."

Dượng diễu ra khỏi phòng. Họ nghe tiếng cửa trước mở, nhưng Dudley không nhúc nhích, và sau vài bước thì dì Pentunia cũng dừng lại.

"Gì nữa đây?" dượng Vernon quát, hiện trở ra trên ngưỡng cửa.

Có vẻ như Dudley đang đấu tranh với những khái niệm quá khó để diễn đạt thành lời. Sau bao nhiêu phút với sự đấu tranh nội tại chắc hẳn rất dữ dội, nó nói, "Nhưng mà nó sẽ đi đâu?"

Dì Petunia và dượng Vernon nhìn nhau. Rõ ràng là Dudley đang làm cho họ hoảng sợ. Hestia Jones phá tan sự im lặng đó.

"Nhưng hẳn... mấy người biết cháu của người đang sắp sửa đi đâu chứ?" cô hỏi một cách bối rối.

"Dĩ nhiên là bọn tôi biết," dượng Vernon nói "Nó đi với túa tể nào đó của mấy người, đúng chứ? Vậy thì, Dudley, vào xe đi, con nghe lão kia nói rồi đó, phải nhanh lên."

Một lần nữa, dượng Vernon đi nhanh đến cửa trước ,nhưng Dudley không theo sau.

"Đi với túa tể của bọn tôi?"

Hestia nói, vẻ giận dữ. Harry đã gặp thái độ này, nhiều phù thủy đã ngạc nhiên sững sờ khi thấy họ hàng gần nhất của nó không thèm đếm xỉa gì đến Harry Potter nổi tiếng.

"Không sao đâu," Harry trấn an cô. "Chuyện đó không thành vấn đề, thật tình ạ."

"Không thành vấn đề ư?" Hestia nâng giọng lên và lặp lại..

"Những người này không nhận ra cậu đã phải trải qua những gì? Cậu đang trong nguy hiểm như thế nào? Về vị trí đặc biệt của cậu trong tim những người trong cuộc vận động chống Voldermort?"

"Ờ — không, họ không biết," Harry nói. "Họ nghĩ tôi làm lãng phí đất ở, nhưng mà tôi cũng quen rồi –"

"Tao không nghĩ mày làm lãng phí đất ở."

Nếu Harry không thấy môi Dudley mấp máy, nó chắc đã không tin vào điều đó. Nó nhìn chằm chằm vào Dudley vài giây liền trước khi thừa nhận là Dudley đã nói ra những lời đó; bởi vì có 1 điều, mặt Dudley đang đỏ ửng lên. Và Harry bản thân nó cũng cảm thấy ngượng nghịu và kinh ngạc

"À...ờ...cảm ơn Dudley."

Một lần nữa, Dudley có vẻ như phải dằn vặt với những suy nghĩ quá khó điều khiển để nói thành lời trước khi nó lầm bầm, "Mày đã cứu sống tao."

"Không hẳn vậy," Harry nói. "Bọn giám ngục chỉ định lấy đi linh hồn mày..."

Nó nhìn tò mò vào thằng anh họ Dudley. Bọn chúng gần như hoàn toàn không thực sự gặp gỡ gì trong mùa hè này, và có lẽ là mùa hè cuối cùng, bởi vì Harry quay lại đường Privet Drive quá ngắn ngủi và chủ yếu dành thời gian ở trong phòng nó. Dù vậy thì bây giờ thì Harry nhận ra rằng cái tách trà lạnh sáng nay nó dẫm lên có lẽ không phải là một cái bẫy ngu xuẩn như nó nghĩ. Mặc dù khá cảm động, Harry cảm thấy thật nhẹ nhõm khi Dudley trông có vẻ như đã cạn kiệt khả năng biểu lộ thêm cảm xúc. Sau khi há miệng ra khoảng một hay hai lần nữa, Dudley chìm vào im lặng với cái mặt đỏ ửng.

Dì Petunia bật lên khóc. Hestia Jones gửi cho bà một cái nhìn đầy tán thành rồi trở thành đầy tức giận khi dì chạy đến ôm Dudley chứ không phải Harry. "D-dễ thư-thương quá, bé Dudder..." bà nức nở lên bộ ngực vĩ đại của thằng nhỏ. "th..thật là một đứa bé đ...đáng yêu, biết nói cảm ơn..."

"Nhưng mà nó đã nói cảm ơn gì đâu!" Hestia bực dọc nói. "Nó chỉ nói là nó không nghĩ Harry làm lãng phí đất."

"Đúng, nhưng mà câu đó mà thoát ra từ miệng Dudley là giống như 'tao yêu quý mày' rồi," Harry nói, bị giằng xé giữa cảm giác bực bội và ước muốn cười phá lên khi dì Petunia tiếp tục ôm chầm lấy Dudley như thể nó mới cứu Harry thoát khỏi một tòa nhà đang bốc cháy.

"Chúng ta có đi hay là không đây?" dượng Vernon gầm lên, lại xuất hiện trước cửa phòng khách. "Tôi tưởng là chúng ta có một kế hoạch chặt chẽ!"

"Có, có, dĩ nhiên rồi," Dedalus Diggle, nãy giờ nhìn cảnh tượng này với sự thích thú bây giờ có vẻ như đã tỉnh trí lại, nói. "Chúng ta thật phải đi thôi. Harry–"

Lão bước ra trước và nắm chạy bàn tay Harry bằng cả hai tay.

"Chúc may mắn, tôi mong chúng ta sẽ gặp lại nhau. Mọi hi vọng của cộng đồng phù thủy đều đặt lên vai cậu"

"Ừm," Harry nói, "vâng, cảm ơn bác"

"Tạm biệt, Harry," Hestia nói, cũng nắm lấy tay nó, "Chúng tôi sẽ luôn nghĩ về cậu."

"Cháu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp," Harry nói, liếc nhìn dì Petunia và Dudley.

"À tôi chắc chắn chúng tôi sẽ trở nên bằng hữu thân thiết," Diggle vui vẻ nói, vẫy tay và bước ra khỏi phòng khách. Hestia theo bước lão.

Dudley nhự nhàng gỡ cái ôm của mẹ nó và tiến về phía Harry, Harry phải tự ngăn mình đừng lấy phép thuật hù nó. Dudley đưa bàn tay phì nộn hồng hào của nó ra.

"Trời đất, Dudley," Harry nói trong những tiếng nức nở trở lại của dì Petunia, "Bọn giám ngục đã thổi một tính cách khác vào con người mày hay sao vậy?"

"Không biết nữa," Dudley lầm bầm, "Hẹn gặp lại, harry"

"Ừa.." Harry nói, nhìn kỹ bàn tay Dudley và bắt lấy. "Có lẽ. Bảo trọng, bé bự D."

Dudley gần như mỉm cười. Bọn họ lê bước ra khỏi căn phòng. Harry nghe tiếng chân của họ trên con đường lát sỏi, và tiếng đóng cửa xe.

Dì Petunia, mặt nãy giờ vùi trong chiếc khăn tay, nhìn quanh khi nghe thấy tiếng động đó. Dì có vẻ như không nhận ra là chỉ còn lại một mình dì với Harry. Vội vàng nhét chiếc khăn vào túi, dì nói, "Ừm – tạm-biệt," và sải bước về phía cửa mà không ngoại lại nhìn Harry.

"Tạm biệt," Harry nói.

Dì dừng bước và quay lại nhìn. Trong một khoảnh khắc Harry có một cảm giác kì lạ nhất là dì đang định nói điều gì đó với nó; dì nhìn nó với ánh mắt lạ lùng, run rẩy và có vẻ như muốn bật ra những từ ngữ, nhưng sau đấy, với một cái gật đầu nhẹ, dì hối hả rời khỏi phòng theo chồng và con trai.

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội