thơ vui vui 'st'

Started by tinhbanvatoi, 05/02/08, 14:20

Previous topic - Next topic

tinhbanvatoi

Vợ người... vợ mình !!!!!

Vợ người sao lắm dễ thương
Vợ tôi sao nó đoạn trường làm sao
Vợ người mắt sáng trăng sao
Vợ tôi con mắt như dao chặt gà
Vợ người thắm nét đậm đà
Còn tôi cưới vợ mặn mà dối gian
Vợ người đâu dám làm ngang
Vợ tôi thì mặt ngang tàng như cua
Vợ người dãi nắng dầm mưa
Vợ tôi tiêu sắm bốn mùa như pha
Vợ người bếp núc trong nhà
Thân tôi rửa chén cho bà rong chơi
Vợ người chẳng dám nghỉ ngơi
Vợ tôi sao nó thảnh thơi đánh bài
Vợ người giọng nói khoan thai
Vợ tôi mở miệng toàn xài bạc trăm
Vợ người đi đứng thướt tha
Vợ tôi ục ịch...ục à ..như trâu
Vợ người da trắng ...răng châu
Vợ tôi lâu lắm mới xài chãi răng

Vợ người đẻ ít đẻ thưa
Vợ tôi sao cứ như vua trại gà
Vợ người những phấn cùng hoa
Vợ tôi ủ rũ như ma đội mồ

Vợ người khuyến khích tấm chồng
Vợ tôi oán trách sao chồng ngu si
Vợ người tề chỉnh xiêm y
Vợ tôi đầy đủ xiêm y.." nhà nghèo "
Vợ người mua sắm lúc sale
Vợ tôi xả láng, master, visa
Vợ người nhỏ nhẹ nết na
Vợ tôi thủ thỉ : " chết cha nghe mày ...! "

Vợ người dịu dàng thướt tha
Vợ tôi đi đứng cột nhà rung rinh
Vợ người toàn bận đồ Zin
Vợ tôi thẩm mỹ.....mát in....đốc tờ !

tinhbanvatoi

Mối Tình Ðầu

Mười sáu tuổi, bé bước vào trung học
Hồn ngây thơ như áo trắng mới may
Bước lúng túng trong hai tà lụa mỏng
Tóc ngang vai, bé bước nhẹ vào đời

Lần đầu tiên, bé bước vào trường mới
Lớp hông quen, bạn cũng lạ quá chừng
Ai cũng yên, ngồi nhìn lén từng người
Mắt gặp mắt, cùng nhoẽn cười bẽn lẽn

Lớp học mới đông tới hơn năm chục
Con trai nhiều, trông dể sợ quá đi
Chỉ mười hai cô gái nhỏ nhu mì
Ngồi khe khẻ hỏi tên nhau làm bạn

Năm học đầu trôi qua trong bình thản
Mười hai cô giờ thành nhóm tiểu yêu
Cùng đùa vui, cùng chạy giởn mổi chiều
Bài ít nhớ, tựa film thì hết ý

Năm thứ hai, bé đã vào mười bảy
Ðã bắt đầu biết suy nghỉ vẫn vơ
Trong giờ học len lén tập làm thơ
Biết vuốt tóc khi anh ta nhìn trộm

Chàng giỏi lắm không bao giờ trốn học
Toán tài ghê chẳng biết bí là gì
Chẳng hiểu sao chàng làm chuyện thiệt kỳ
Cứ mượn vở, mượn bài sau lớp học

Mổi khi trả, đều liếc nhìn mặt bé
Miệng lầm bầm không hiểu nói chuyện chi
Tay run run, mặt tái mét hết hồn
Nhìn thấy ghét, người gì vô duyên lạ

Mổi cuốn vở mà chàng ta mang trả
Ðều kèm theo một mẫu thơ tình
Của những nhà thi sỉ lừng danh
Yêu với nhớ, chép đầy trên giấy mỏng

Rồi một bửa, bà cô sao gắt gỏng
Bắt kiểm tra lịch sử đầu giờ
Biết tính sao cho thoát khỏi bây giờ
Bé cúi mặt... đành trổ tài lật vở !

Vừa hồi hộp, vừa thêm phần mắc cở
Thử liếc nhìn coi hắn có thấy không?
Buồn cười ghê chàng cũng thiệt là tài
"Quay phim" sử còn nghề hơn cả bé

Chợt trông thấy bé nhìn chàng chăm chú
Hắn ngước nhìn mặt đỏ thật tội ghê
Bé phì cười ra dấu chẳng hề chi
Rồi từ đó.... thơ tình hai đứa đọc




Mong Chờ

Em hứa với anh sẽ về thăm
Khi mùa xuân tới lá nâỷ mầm
Nay mới cuối thu sao anh đã
Trách hờn cô bạn vẫn xa xăm

Anh ở phương trời ngắm lá rơi
Trách sao ngày mới đã vội trôi
Em ở nơi này mong xuân tới
Hờn dổi thời gian cứ châm rơi

Chắc tại hai mình nhớ nhau thôi
Ðâu biết thời gian vẫn cứ trôi
Em gửi tình em trong lá rụng
Anh nhớ nhặt về,đếm nhớthương...




Mưa Lá Me

Em vẫn nhớ mãi thời mơ mộng củ
Thuở hai mình tay còn ủ trong tay
Thuở anh ngồi hứng từng lá me bay
Cho em đếm xem nhà chồng mấy dặm

Nhớ trưa hè anh mồ hôi ướt đẩm
Xe xườn ngang anh tới rước em đi
Tóc em bay thoang thoảng tuổi xuân thì
Anh ngây ngất hôn lên từng sợi mỏng

Em còn nhớ ngày mắt tình gợn sóng
Anh rụt rè tay nắm lấy bàn tay
Mặt quay đi như hông biết hông hay
Em rung nhẹ trong bàn tay anh ấm

Cái thuở ấy tình yêu sao nồng thắm
Giận nhau rồi để thương nhớ nhiều hơn
Thương làm sao những giây phút dổi hờn
Khờ dại quá, giờ đã thành kỷ niệm

Anh hởi anh giửa cuộc đời phù phiếm
Biết mình còn có dịp ngắm mưa me
Còn lần nghe ve thổn thức gọi hè
Ðể kỷ niệm theo về từ cỏi nhớ...




Mưa Ngâu

Trời tháng bảy, mưa ngâu tầm tả
Em ngồi đây tiếc nhớ một cuộc tình
Nhớ quán nhỏ, hai đứa cùng nhau nấp
Ngồi nhìn nhau len lén dưới trời mưa

Ly trà nóng anh nhường em uống trước
Anh ngồi run, nhưng miệng vẫn nhoẽn cười
Rồi quán nhỏ trở thành nơi hò hẹn
Ngồi đan tay, truyền hơi ấm chiều mưạ...

***

Tháng bảy xứ người (cũng) lạnh lùng ảm đạm
Cũng mưa rơi ướt dạ kẻ tình si
Em ngồi đây nhớ lại buổi chia ly
Mưa ướt lạnh, hay lòng em thấm lạnh ?

Trong quán nhỏ anh lại mời trà nóng
Nói với em, cho ấm dạ người đi
Dù mai đây hai đứa có phân kỳ
Em ơi nhớ, chiều mưa nơi quán nhỏ

Ngày em đi, anh hông hề đưa tiển
Chẳng một bức thư, chẳng nhắn một lời
Nhưng tình xưa như vẫn mãi không rời
Chút kỷ niệm chiều mưa tháng bảy ....

***

Mưa ngoài cửa rơi hoài hông chịu dứt
Chắc giờ này Chức Nử gặp Ngưu Lang
Có phải quạ đen đúng hẹn đã trở về
Giúp hai kẻ đầu sông Tương gặp gở

Em với anh, giờ thuộc hai cuộc sống
Trời mưa ngâu không thể ngắm chung rồi
Nhưng nhìn mưa em vẫn thấy bồi hồi
Nghe cay mắt, thấy thèm ly trà nóng




Mưa Sài Gòn

Dể thương quá, mưa Sài Gòn bất chợt
Hiên nhà ai, minh ghé lại đục nhờ
Chổ quá nhỏ, hai mình ngồi sát lại
Tóc vô tình buông xõa vướng vai ai

Ai làm thinh mắt lặng ngắm tóc dài
Miệng khe khẻ "cô ơi, coi chừng lạnh"
Em e thẹn chẳng dám nhìn bên cạnh
Tay rụt rè giử cho tóc đừng bay

Trời gợn buồn, mưa bụi cứ lay lay
Sáng mùa thu, bên thềm mưa rơi rụng
Ngồi đan tay ngắm nhìn trời làm nũng
Mưa ướt đầm vùng khờ dại bình yên




Mưa Vẫn Mưa

Tối nay trời lại đổ cơn mưa
Người ở ngoài kia, kịp về chưa
Trời mưa tầm tả, loan phòng lạnh
Chắc lạnh nhiều hơn, kẻ dưới mưa

Anh hởi giờ này bên song thưa
Bên đèn, đọc lại những thơ xưa
Có nghe rờn rợn từng nét chử
Lệ rớt nhạt nhòa, hay nước mưa ?

Em ngở tình chôn buổi tiển đưa
Hai đứa chào nhau dưới rặng dừa
Anh biểu em đi, đừng nhìn lại
Cứ mặc mình anh, đứng ngắm mưa

Người giã từ người giữa chiều mưa
Chẳng dám hẹn hò thắm duyên ưa
Ước gì cuộ c sống đừng thay đổi
Người đợi người về, mưa vẫn mưạ...




Mưa Xuân

Mưa xuân lác đác rơi cành liểu
Từng giọt lăn tròn trên má ai
Chạnh lòng em khóc tình lận đận
Liểu khóc cho ai lệ cũng dài ?

Liểu buồn rủ tóc gió lay lay
Giửa đời chịu nắng gội sương phai
Nhớ ai mà liểu buồn rủ rượi
Ðể mặc gió vờn mớ tóc mai

Trời đất vô tình cứ cuồng quay
Chẳng thương thân liểu chịu đọa đày
Từng nhánh thon mềm rên quằn quại
Như tình con gái khóc thương ai

Nâng giọt mưa buồn khẻ trong tay
Cảm thương thân liểu chịu ai hoài
Liểu hông có mượn tình nhân thế
Sao nhỏ lệ hoài trả tình vay ?




Mùa Hè Nămấy


Em tưởng quên rồi mấy hè nay
Quên màu phượng thắm thuở cầm tay
Quên luôn tình dại thời đi học
Sao vẫn bồi hồi đọc thơ ai

Vần thơ anh gửi chử đã phai
Phượng hồng anh ép rã cánh đài
Xác khô con bướm nằm lặng lẻ
Tình cũng lở rồi, bướm có hay ?

Thời gian cay nghiệt dẫm gót giày
Cuốn tình hai đứa vuột tầm tay
Nhìn phượng trên cành thương phượng chết
Tình giờ đã hết giửa mưa bay ???

oOo

Thuở ấy áo em trắng trinh nguyên
Hai tà e ấp học làm duyên
Tóc thề hờ hững bay trong gió
Vô tình đâu biết vướng hồn anh

Lần đầu em chớp mắt long lanh
Anh biểu làm anh bước hổng đành
Em thì lúng túng vờ trêu chọc
"Nhỏ ghét anh rồi", vội bước nhanh

...Giờ còn có gì nhớ hả anh
Có chăng là những phút độc hành
Nhớ anh em nhìn hoa phượng đỏ
Nhớ nhỏ anh tìm kỷ niệm xanh





Nguyện Cầu

Trong tình yêu em như là trẻ nít
Mượn tim ai rồi hông nở trả về
Bịt hai tai, mắt nhắm giả ngủ mê
Lở thương nhớ nên sợ sầu dang dở

Muốn giử anh trong vòng tay muôn thuở
Ðể hồn anh mãi mãi chỉ riêng em
Em vốn nghèo như cô bé lọ lem
Sợ mất cả những gì không nên có

Ðường tình yêu em gặp nhiều sóng gió
Lệ rơi nhiều hơn cả chuổi ngày vui
Thêm lần yêu, thêm lần phải ngậm ngùi
Thương không trọn, mà xa thì vương vấn

Giửa đêm nay em nghe mình thầm khấn
Cầu cho anh được hạnh phúc bên người
Mong người thương môi luôn nở nụ cười
Em đâu khóc ! Vì thương nên... mi ướt




Nhật Ký

Chuyện tình đó, mi là người hiểu rỏ
Nói ta nghe, bao giờ sẽ nhạt nhoà
Nhật ký ơi, sao chẳng nói cùng ta
Mi im lặng, hay đang cùng ta khóc

Bao năm qua, tưởng chừng vừa thoáng chốc
Bóng hình ai vẫn như mãi gần kề
Vội vã về say đắm những cơn mê
Rồi vội vã vụt oà tan biến mất

Quyển nhật ký ta tìm nơi giấu cất
Nhưng tình kia ta biết cất nơi nào
Khi nhớ ai lòng ta dậy sóng trào
Trong mơ ảo, ta nghe tình còn thở

Hứa rằng quên, hình như ta chẳng nở
Còn nhớ nhiều thì trăn trở không yên
Hởi tình yêu, nếu đây thật là duyên
Sao tình mãi chập chờn như mộng mị

Mổi ngày qua ta nhờ thơ tìm ý
Tìm đâu là câu đáp của tình yêu
Thơ một ngày một buồn tới hắt hiu
Còn câu đố vẫn hoài không lời giải

Tối đêm qua giật mình nghe sợ hãi
Phải tình yêu chỉ cho kẻ độc hành ?




tinhbanvatoi

Nhớ Anh Nhiều

Chiều nay nhỏ nhớ quá anh ơi
Chống tay nhỏ lặng ngắm nhìn trời
Dổi hờn nhỏ trách sao mà biển
Ðể sóng hôn bờ dáng lã lơi

Ghét biển quá đi, cứ ru hời
Nhắc từng kỷ niệm với trùng khơi
Nào nhớ, nào nhung, nào hò hẹn
Biểu mãi thương ai, chớ đổi dời

Nhỏ hông muốn buồn lệ cũng rơi
Hay chiều nhiều gió, cát đi chơi
Cứ bay vào đậu trong mắt nhỏ
Làm mắt ướt nhiều, mộng cũng vơi

Ừa nè, giờ mắt ai cay
Nghe thèm được khóc, được tay ai chiều
Ai xui duyên nợ đìu hiu
Cho giờ bụi cứ rơi liều mắt ai




Nhớ Châu Chấu Lá Dừa

Buồn chiều nay sao lại về chất ngất
Nhìn lá rừng nhớ ngày đó mình thương
Xếp chấu xanh, em xếp cả vấn vương
Chấu giờ héo, sao tơ mình còn nặng

Trời vô tình làm phai rồi giọt nắng
Ðem hoàng hôn về ướp nổi tương tư
Lâu lắm rồi, đã có mấy năm dư
Em thờ thẫn nhớ lá dừa quê củ

Chắc giờ này, hoa dừa đang ra nụ
Anh có còn chèo xuồng hái lá xanh
Hông có em, ai làm chấu tặng anh
Ai nủng nịu, khi lên xuồng sợ ngã

Mình vay ai, sao giờ duyên phải trả
Châu chấu buồn, nên lá cũng hết xanh
Em nhớ người, mắt cũng giọt long lanh
Thương châu chấu, thương tình mình héo úa




Nhớ Ngoại

I

Bên hè nhà Ngoại có trúc xinh
Mổi trưa xào xạc lá ru tình
Có con chim nhỏ ngồi suy nghỉ
Thỉnh thoảng hiểu chi cứ gật đầu

Nhớ đám khoai xưa lá xanh màu
Chị em mấy đứa rủ cùng nhau
Chờ khi Ngoại ngủ đào vài củ
Nướng vội trong rơm, nóng hít hà

Thuở ấy vui ghê chẳng lo xa
Tóc để rối tung chẳng lượt là
Chỉ lo đùa giởn cùng năm tháng
Chẳng biết lo toan tới chuyện nhà

Ngoại trồng trước cửa gốc cà na
Trái chua, chua lắm, ngon ngon là
Tan trường lủ bạn hay về viếng
Ngoại sợ hết hơi, chúng vẫn trèo

Thương quá là thương quê Ngoại nghèo
Ước gì ta có thể đem theo
Vi vu tiếng trúc, làng quê nắng
Ðể được lâu lâu thấy Ngoại cười

II

Năm năm thắm thoát đã trôi qua
Hàng trúc ngày xưa cũng đã già
Các em đã lớn không còn giởn
Chỉ có gốc na vẫn giử nhà

Con vẫn nhớ hoài giọng thiết tha
Mái tóc bạc phơ của tuổi già
Con hứa học xong về thăm Ngoại
Nhưng học chưa thành, Ngoại đã xạ..

III

Những bà mẹ, hiền hòa như nước chảy
Vì con thơ không quảng ngại thân cò
Tôi còn nhớ ngày cả nhà lìa xứ
Ngoại rưng rưng ôm chặt mẹ không rời

Ngày Ngoại đau, lòng mẹ cứ bồi hồi
Tôi lặng khóc thương cho tình mẫu tử
Mẹ nức nở, cậu cho hay tin dử
Giữa trời buồn, đầu mẹ chít khăn tang

Ngoại hiền lắm, chỉ suốt đời thương mẹ
Cũng như tôi được tình mẹ trọn đời
Tình thương kia chẳng tính lổ hay lời
Cứ tiếp nối lưu truyền bao thế hệ

Trong cuộc sống mình bao lần đổ lệ
Vì yêu ai, vì ai chẳng yêu mình
Xin một lần được lắng đọng tâm linh
Khóc cho mẹ, cho tình thiêng liêng nhất




Nhớ Quê

Còn mấy ngày thôi đã tới xuân
Chợt nghe lòng thoáng chút bâng khuâng
Sáu năm biền biệt tình viễn xứ
Nhìn mai nhớ tết dạ bồi hồi

Năm trước mẹ trồng cây mai con
Nói rằng có nó đở nhớ hơn
Năm nay mai đã lên vài nụ
Sao vẫn nhớ ghê tết Sài Gòn

Nhớ lắm ngày xuân pháo nổ giòn
Cả bầy con nít chạy lon ton
Ríu ra ríu rít mồng một tết
Sắp hàng mấy lớp, đợi lì xì

Ðêm nay sao mà nhớ quá đi
Viết thiệp chúc xuân biết nói gì
Gửi về quê Ngoại bao lời đẹp
Lén gửi theo về nổi nhớ quê




Nhớ Quỳnh Mai

Lâu quá em chưa trở về thăm
Nhà củ, hàng mai mọc trước sân
Hông biết mấy năm rồi mai có
Khoe chút sắc hương với chị Hằng

Em nhớ ghê ghê lúc đón xuân
Nhớ ngày hoa thắm nở đầy sân
Em thường nủng nịu khoe tà áo
Len lén nhìn gương khúc khích cười

Em nhớ ngày xưa thuở tuyệt vời
Ham đùa, ham giởn, thích rong chơi
Cuộc đời bình thản trôi như mộng
Mai nở, mai tàn, vẫn cứ vui

Chỉ mấy năm thôi, đổi khác rồi
Em giờ đã hết tuổi rong chơi
Giã từ tuổi mộng vào cuộc sống
Mang chút lo sầu trỉu đôi vai

Ngày ấy vô tình nhắc Quỳnh Mai
Anh làm em nhớ những tháng ngày
Cho em giây phút vui kỷ niệm
Sống lại cái thời chẳng ưu tư

Anh có cười em quá ngây ngô
Nuôi mãi trong tim kỷ niệm khờ
Em nghỉ chắc anh không hẹp lượng
Cho mượn Mai Quỳnh để em mợ...




Nhỏ Hổng Tin !!!

Nhỏ hổng tin, lòng nhỏ giờ anh hiểu
Hiểu gì mà anh bỏ nhỏ chẳng lo
Chiều cuối tuần mà để nhỏ buồn so
Ngồi trên biển một mình nghe sóng vổ

Ðâu có gió, mà nhỏ nghe giông tố
Bảo trong lòng, như xoáy động tâm can
Chắc giờ này anh nơi đó mơ màng
Vui, vui lắm, đâu còn giờ nhớ nhỏ

Biển chiều nay nhiều tình nhân ghê đó
Tay trong tay nhìn họ thật ngọt ngào
Nghe thoáng buồn, nhỏ thấy dạ nao nao
Giận hay nhớ, nhỏ hông sao hiểu nổi

Thương anh nhiều, nhỏ hông đành hờn dổi
An ủi mình, nhỏ lơ đãng nhìn mây
Rồi khấn thầm anh phương đó cũng hay
Rằng tình nhỏ như biển chiềụ.. đầy ắp




Nhỏ Thích

Nhỏ thích thắt tóc bím
Cột đầy những giấc mơ
Gom mộng từ tuổi khờ
Cho tới ngày khôn lớn

Nhỏ thích đùa thích giởn
Thích cắn tóc làm thơ
Mơ mình được làm nơ
Cột tình anh trong tóc

Nhỏ thích làm con ốc
Giử chặt hồn người thương
Chỉ cho anh một đường
Là vào tim nhỏ đó

Nhỏ thích làm ngọn gió
Vờn nhè nhẹ bên tai
Thầm thì nói với ai
Thương anh nhiều nhiều lắm

Nhỏ thích làm tai nấm
Che anh giống chiếc dù
Ðể nắng hạ mưa thu
Hông ngày nào là xấu

Nhỏ thích nghe hoà tấu
Thích tiếng hát ve sầu
Giữa trời đất muôn màu
Tình mình là đẹp nhất !!!




Nụ Hôn

Lại đây em nói nhỏ cho nghe
Tối qua Nắng ngủ chẳng dậy nè
Nhung nhớ anh trao đâu có tới
Ðể tình em gọi chẳng ai nghe

Gió cũng hư ghê trốn góc hè
Lã lơi tình tự với hàng tre
Nhớ nhung gì Gió đành quên hết
Chỉ biết say sưa hát cùng ve

Từ nay đừng gửi Nắng, Gió nhe
Hãy đem nhung nhớ kết thành bè
Nụ hôn tình tứ anh gói kỷ
Rồi thả bè trôi tới em nghe !




Ốc Mượn Hồn

Trời cao xanh lồng lộng
Biển mở rộng vòng tay
Một làn gió hay hay
Mơn man từng sợi tóc

Em khoe anh con ốc
Biểu nó tên "mượn hồn"
Anh cười thật là hiền
Kêu em "con ốc nhỏ"

Biết nhắn mây gọi gió
Mượn mất cả hồn anh
Ðể anh phải chạy quanh
Suốt ngày trên bờ biển

Tìm em trong xao xuyến
Vì nhớ mảnh hồn hoang
Sao em quá ngang tàng
Mượn hồn anh không trả




Ru Anh

Vòng tay em dù không dài không rộng
Nhưng tình em nhiều lắm tợ biển khơi
Dù mai đây duyên có rẻ hai nơi
Em cũng nguyện được lần ôm tròn mộng

Ngủ đi anh đêm nay trời gió lộng
Xõa tóc mềm em sưởi ấm hồn anh
Ngoài song thưa trăng chênh chếch buông mành
Em khe khẻ cất lời ru tha thiết

Người thương ơi, trong giấc nồng có biết
Có người tình đang thao thức nhớ mong
Lấy máu tim em dệt đoạn tơ hồng
Trong đêm vắng mơ nối cầu ô thước

Giá giờ này em tới bên anh được
Ðể được nhìn dù chỉ phút giây thôi
Ðể môi em được khẻ chạm bờ môi
Nếm vị ngọt ân tình đang tích tụ

Ngủ đi anh, mặc xoay vần vủ trụ
Em vẫn ngồi khe khẻ giọng à ơi
Nghe không anh tiếng tình ái ru hời
Ngủ ngoan nhé, cho tình mình say giấc




Sợi Tóc

Xưa kia mình chung lớp
Ði về lại chung đường
Anh nghịch hay nắm tóc
Biểu cho anh thả diều

Em lí lắc bảo là
Tóc con gái xui lắm
Nếu ai đã nắm rồi
Trọn đời không xa được

Anh nghe tròn xoe mắt
Vội thụt lui đằng sau
Eo ơi, hông giởn nửa
Sao mà nghe quá ghê !!!

Rồi em lên trung học
Anh từ giả mái trường
Lên đường ra biên giới
Em thường viết thơ thăm

Mổi một lá thư xanh
Em kèm theo sợi tóc
Cười vui anh khẻ nói
Mong em cột đời anh

Nhưng chiến tranh vô tình
Anh đi không về nửa
Người bạn về gỏ cửa
Trao em bức thư xanh
cả mớ tóc dài
Anh đã không trở lại
Giử tóc này cột ai ?
Em nghẹn ngào bật khóc
Trong thư toàn tóc xanh
Anh đợi ngày trở lại
Mong tóc cột tình lành

Chôn thư tình anh gửi
Chôn




tinhbanvatoi

Tại Ai

Anh đã biết ai làm hoen mắt nhỏ
Ai thích đùa cứ mãi trốn người ta
Chạy tìm anh, nhỏ mệt muốn hít hà
Còn anh mãi vẫy tay nhìn trêu chọc

Chiều nhớ anh mây buồn như muốn khóc
Nhớ hoa cài, tóc nhỏ cũng kém xinh
Nhớ nha anh, khi mình được gặp mình
Hông có được cứ hoài ăn hiếp nhỏ

Nhỏ mơ lúc tựa đầu bên ai đó
Kể nhau nghe chuyện năm tháng cuộc đời
Sáu năm dài, tình chắc rộng biển khơi
"Nhỏ tóc bím" theo tình mình cũng lớn

Còn nhớ hông, sân trường xưa đùa giởn
Tuổi dại khờ làm hoàng tử, công nương
Bao năm qua hoàng tử chắc lạc đường
Nên công chúa bây giờ còn mê ngủ

Ðoá lan trắng em cài nay héo rủ
Chờ anh về cho hoa thắm màu duyên
Sửa cho em màu tóc mượt đen huyền
Cho nghịch ngợm em thắt tình thành bím




Tháng Chín

Tháng chín xa xôi lại rất gần
Nhớ ngày hai đứa đội chung khăn
Sài Gòn nghịch ngợm mưa bất chợt
Ðể cho khác họ lại thành thân

Tháng chín áo dài trắng cả sân
Tựu trường năm mới dạ tần ngần
"Biết ai còn nhớ mùa hè trước
Hôn đầu hai đứa mộng lâng lâng ?"

Tháng chín năm này cũng bâng khuâng
Nhưng giờ hai đứa hết được gần
Không còn anh nửa mà vuốt tóc
Những chiều bất chợt ướt mưa giăng




Thấy Ghét Anh

Ðã biết vô tình bé giận anh
Sao hổng dổ dành cứ lặng thinh
Vùng vằng bé vẫn chưa đi vội
Là cố chờ anh, anh biết hông ?

Thứ Sáu chiều qua anh ở đâu ?
Bé chờ, bé ngóng, mắt giăng sầu
Thì ra anh trốn vui cùng rượu
Bỏ bé bơ vơ với dòng thơ

Thứ Bảy nắng về thêm xót xa
Ðôi lứa người ta dạo phố xa
Còn anh quán vắng ngồi mơ mộng
Ðể bé chờ mong, lệ nhạt nhòa

Chủ Nhật còn về đây nửa chi ?
Mắng anh mà bé lệ hoen mi
Thôi hãy đi đi, đừng làm bộ
Năn nỉ làm gì, kệ bé đi

Cứ để bé buồn giăng mắt tím
Tim anh, bé nhất quyết hông thèm
Tình anh, bé trả hông thèm giữ
Bé sẽ khóc hoài, thấy ghét anh !!!




Thôi Ðừng Yêu Nữa

Giờ mới biết khuyên người ta thì dể
Khuyên được mình mới là chuyện khó khăn
Biểu người ta tình đẹp nhất tình câm
Sao ta cứ ấm ức hoài muốn nói

Ta đã biểu tim ngoan đừng tin vội
Vậy mà mi cứ thổn thức từng hồi
Làm cho ta lòng cũng thấy bồi hồi
Yêu thì dở, mà hông yêu cũng dở

Bài hôm nay, làm hông xong càng khổ
Cứ phiền hoài lo dạy dổ con tim
Nằm im đi, ta năn nỉ ngươi mà
Ðể cho ta yên lòng mà thi cử

Ðừng nhỏng nhẻo, để rồi ta sẽ thử
Dổ mi yên một giấc ngủ thật nồng
Sáng mai ra, mi lại thấy trời hồng
Sẽ ngoan ngoãn, hông thèm yêu cho khổ !!!




Thuyền Tình

Ta xuôi ngược bến sông tình vạn ngã
Bờ bến xưa không ghé được nửa rồi
Thuyền ta nặngc chở thơ buồn ly biệt
Lững lờ trôi trên sông nước độc hành

Hôm nay lạnh, thuyền xuôi về xóm vắng
Chở dùm ai một khối tình sầu
Người đừng ngại, thuyền ta nhiều lận đận
Thêm chút sầu, cũng chẳng nghĩa gì đâu

Người với ta là hai kẻ đa sầu
Thương duyên nợ phù du như bọt nước
Từng cúi mặt nghe môi mình thấm ướt
Chẳng bến bờ thuyền cứ ngập ngừng trôi

Con nước lên, rồi con nước lại vơi
Con thuyền tình ta lặng lẻ ra khơi
Còn người cũng chèo hoài không thấy bến
Sông không rộng, ta - người, sao chẳng gặp ?




Tình Buồn

Nhỏ gom thơ gửi tình vào trong đó
Thầm trả ai lời sâu lắng con tim
Tình dại khờ nhỏ tự nhủ, lặng im
Sao lồng ngực phập phồng như muốn nói

Phút làm quen, ôi dể thương quá đổi
Bảo anh rằng "lòng nhỏ chỉ yêu thơ
Mặc thơ tình ai làm nhỏ mộng mơ
Nhưng nói trước, hông yêu người đâu nhé"

Trời trêu ai, để ngày trôi lặng lẻ
Thơ dài hơn, tình như cũng thêm nồng
Nhỏ nhìn trời biết thương tuyết màu bông
Ðọc thơ nhỏ, anh thèm nghe sóng vổ

Nhỏ hông biết tại trời đông tuyết đổ
Hay tại người mà sóng biển trào dâng
Lầu mộng mơ, thơ anh đã thêm tầng
Tương tư khúc, nhỏ nối dài mấy đoạn

Quá mong manh, tình vào cơn gió loạn
Người ngậm ngùi, thơ cũng nhuộm màu tang
Chử nợ duyên, trời định phận bẻ bàng
Nhỏ lặng khóc... nhặt thơ về xây mộ




Tình Yêu Ơi! Thôi Mi Ðừng Ðuà Nữa

Tình yêu hởi thôi Mi đừng đùa nữa
Trả cho ta những giấc mơ ngoan
Ðừng bắt ta đêm ngủ cứ mơ màng
Mơ với mộng, một người chưa từng gặp

Ta cũng biết với hai tay bé nhỏ
Giữ nổi sao một mối tình hờ?
Vẫn biết vậy sao ta còn cố chấp
Mộng tan đi, ta còn lại gì đây ?

Mi nghịch ngợm gieo lòng ta sóng gió
Lời ngọt ngon rót mãi vào tai
Nếu mai kia mật ngọt chẳng còn
Mi có hứa, cùng ta chia vị đắng ?

Ta vẫn biết tình này không hy vọng
Hai đường song song khó thể gặp nhau
Ðịnh luật kia ta đã thuộc làu
Sao nheo mắt, Mi nhìn ta cám dổ ?

Tình yêu hởi sao Mi đùa dai quá
Ðôi chân ta đã mõi lắm rồi
Chạy bắt hoài ta đã mòn hơi
Thôi ta nghỉ, hông thèm theo Mi nữa !!!




Tiển Anh Ði

Tiễn anh đi em về lại một mình
Cũng đường củ sao giờ dài nỗi nhớ
Sóng biển êm em tưởng là hơi thở
Của người tình còn vương lại đâu đây

Anh phương nào đang ngắm gió vờn mây
Có mơ ước thấy lại làn tóc rối
Có phút nào nghe lòng mình bổi hổi
Khi bên đường bắt gặp thoáng hương quen ?

Ngắm trời xa em nghe dạ hờn ghen
Giận cơn gió mang tình anh xa khuất
Em được gì...mà giờ đau tình mất
Biển si tình, Người biết có vấn vương ?

Anh ra về mang theo nửa trời thương
Nửa ở lại - nắng dường phai sắc thắm
Chớp nhẹ mi, em nghe môi mặn ấm
Em khóc rồị.. nhớ anh quá đi thôi !

Tình Em Như Bọt Sóng

Cũng tại em ví tình như bọt sóng
Hợp vội vàng rồi bất chợt tan nhanh
Giờ vài giây mầu nhiệm ở bên anh
Tay trong tay, em dường nghe tình mất

Em giận mình mang trái tim hành khất
Chẳng nghèo nàn sao lại phải van xin
Lo anh cân nặng nhẹ một chử tình
Sợ phải khóc khi duyên mình nhẹ quá...

Em nuốt vội giọt lệ nồng trên má
Thương tình mình như bọt sóng buồn tênh
Tình thêm lần trôi trên biển lênh đênh
Trang nhật ký...thêm lần...ghi tình đẹp




Tóc Mai

Ai biểu em mê sợi tóc Mai
Thương chi sợi ngắn với sợi dài
Ðể rồi tình lở như câu hát
Duyên nợ hông tròn, nhớ hoài ai

Em biết tình duyên như gió lay
Mổi khi đụng vào, nó lại bay
Xây duyên, dệt mộng, vui chưa thỏa
Ðêm hết, canh tàn, mộng cũng bay

Tối qua có người bảo tóc mai
Tình mộng không tròn, hãy cắt hai
Ðể chi tóc rối, tình lận đận
Cắt đứt cho rồi, xây lại duyên

Em ngập ngừng nghe mấy câu khuyên
Biết rằng ngắn ngủi lắm tơ duyên
Nhưng lòng đâu nở nào cắt đứt
Một sợi chỉ hồng dẩu nhạt phai

Em để bao năm tóc mới dài
Làm sao em nở cắt làm hai
Duyên tình hông trọn, em đành chịu
Ðâu nở dổi hờn sợi tóc mai ....




Tóc Rối

I

Ai biểu anh làm gió ham chơi
Vờn tóc mây em rối tơi bời
Ðưa tay em vuốt từng sợi thẳng
Tóc quyện tình chung chẳng chịu rời

Cỏ xanh còn đọng thoáng sương hơi
Biển ào ạt sóng ở cuối trời
Sáng nay ra biển ngồi hong tóc
Mong gió anh về với trùng khơi

II

Cơn gió nào về lạnh bờ vai
Nghe như trong gió thoảng hương lài
Suy tư em ngước nhìn cánh nhạn
Chở xuân, mi có chở tình ai ?

Nâng nhẹ chùm hoa tím trong tay
Mắc cở, dể thương khép mi dày
Xuân tới rồi nè, sao ngủ mãi
Thức dậy đi mà, kẻo mộng bay

Em có quên đâu buổi chia tay
Vẫn nhớ nhiều nè cái phút giây
Mắt nhìn trong mắt trao lời hẹn
Nhạn chở xuân về, mộng ta xây

Em đã về rồi với xuân đây
Mang cả về đây nhớ thương đầy
Tóc ngắn ngày xưa giờ dài lắm
Anh vuốt lại giùm, gió mới baỵ...

III

Nhỏ ngồi trên cát ngắm tầng mây
Sương đêm gờn gợn buốt vai gầy
Chiều nay dừng bước đời viễn xứ
Có biết nhỏ thèm nhớ vòng tay

Gió thổi tung rồi tóc nhỏ bay
Em không cột nổi mớ tóc dày
Nhiều như nổi nhớ tim em giử
Chỉ chợt vở oà trong phút giây

Bóng tối đâu về như bủa vay
Thoang thoảng mùi đêm dạ ngất ngây
Xa xa có phải đàn ai dạo
Hay chỉ rì rào tiếng sóng say

Mỏi cánh chưa anh, kiếp nhạn bay
Ðể em đem cỏ kết mộng đầy
Tổ lành, chim nhé, đừng đi nửa
Anh hởi em chờ, anh có hay ...???




Trái Tim Lạc Lối

"Tim tôi rụng bay về muôn hướng đó
Chiều càng lên gió mãi buốt buồng tim
Bạn lòng ơi ai nhặt được tim vàng
Xin cất kỷ kẻo lòng tôi tan nát"
Quỳnh Dao

Có một hôm tôi tình cờ nhặt được
Một trái tim đi lạc lối về
Tôi khờ dại đem vào lòng ấp ủ
Thủ thỉ rằng "tim là của riêng ta"

Nhưng hôm qua có người rất ngang tàng
Tới đòi lại trái tim khờ bé nhỏ
Người ấy bảo là chủ nhân của nó
Vì mất tim lâu, tính rất lạnh lùng

Tôi đã hiểu tim kia không giữ được
Nhưng lòng tôi vẫ cảm thấy nao nao
Như đánh mất một vật gì thân thiết
Vừa chạm vào, đã vuột khỏi tầm tay

Tôi không biết mình sai hay đúng
Khi trả tim cho người chủ lạnh lùng
Chỉ biết buồn, thấy nhớ tiếc mông lung
Thương tim nhỏ từ nay đành lận đận

***

Tiếng gì động, làm tôi tỉnh giấc
Thấy bồi hồi tiếc nhớ giấc mơ tim
Khi tỉnh dậy chỉ thấy mình muốn khóc
Và nghe thèm vị ngọt của sầu riêng




Trời Ðêm

Anh thử ra đây ngắm trời đêm
Mà nghe tiếng sóng vổ êm đềm
Nghe trời đất thở từng hơi ấm
Nghe gió vờn mây ở đầu ghành

Biển của đêm nay cũng biếc xanh
Bờ cát như ru giấc ngủ lành
Mấy con cua nhỏ bò rón rén
Sợ làm lay động ánh trăng thanh

Cảnh đêm huyền diệu tựa bức tranh
Vài giọt sương rơi thắm thắm cành
Cỏ êm êm quá mềmlưn lưng nghỉ
Như chờ, như đợi chỉ riêng anh

Ðêm đã gần tàn, mây lửng lơ
Xa xa vừa rụng ánh sao mờ
Kìa kìa trăng ngã lồng trong nước
Hằng Nga bẽn lẽn, nhoẽn môi cười




Trời Khóc

Anh biểu em, "Thôi đi, đừng lãng mạn
Mưa lạnh ghê, có gì để mà nhìn !"
Em nói rằng, "ngắm mưa thật là tình
Mưa càng lạnh, thì tình yêu càng ấm !"

Anh cười bảo "tại quê em nhiều nắng
Mới thích mưa cho dịu mát trưa nồng
Quê của anh, mưa lạnh, tuyết về đông
Ngoài trời lạnh, trong hồn càng thêm lạnh"

Em khúc khích, "thì tìm người tình nhỏ
Sưởi ấm lòng, khỏi giá lạnh trời đông !"
Ai biểu anh cứ thích ruổi dong
Hông chịu để cho tóc mai cột gió

Anh biết không, vì sao mà trời khóc ?
Vì thế nhân cứ mãi dối lừa nhau
Chẳng ai tin cuộc sống đẹp muôn màu
Còn bao kẻ thật lòng yêu kẻ khác

Anh có biết trời vì anh mà khóc
Qua nữa đời, vẫn ngờ vực tình yêu
Trái tim anh chắc buồn hỉu, buồn hiu
Vì hông biết đập sao cho đúng nhịp

...Em biết rồi, em sẽ hông nói nữa
Anh hổng nghe, còn cứ chọc em hoài
Em mặc anh đem cát dựng lâu đài
Rồi có lúc, anh vì anh mà khóc !!!




Tự Nhủ

Chợt giật mình, ta nhìn lại quanh ta
Ðường rộng quá một mình mình đếm bước
Sông tình yêu ta thêm lần lội ngược
Tiến hay lui, ta ngờ vực hỏi lòng

Hối hận ư ?, ta tự nhủ là không !
Chưa phút cuối, ta chưa đành thua cuộc
Dây sầu thương, mơ màng ta đã buộc
Giữa sông dài ta gượng chẳng buông tay

Ta quen rồi, cái dư vị đắng cay
Chân cố bước dù tim hồng ứa máu
Tập cười khan giửa dòng đời huyên náo
Tập khóc thầm khi chợt biết mình say

Tự nhủ thầm...men đờị..ắt phải cay
Thì cuộc sống ta không cần phải tỉnh !!!




tinhbanvatoi

Tương Tư Ảo

Chiều hôm qua ai thẩn thờ ngồi đợi
Ðợi đêm về cho gió rủ vầng trăng
Ðợi người ta cho nhung nhớ thật gần
Ðợi giấc ngủ cho tình ai vào mộng

Biển lăn tăn chỉ gợn vài con sóng
Biển buồn buồn, chắc biển bận tương tư
Chỉ ngân nga vài âm điệu hiền từ
Nhớ ai quá.... nhớ quá... nhớ quá...

Trên mặt nước cánh hoa ai vừa thả
Trôi lững lờ hông biết sẽ về đâu
Người cuối sông gửi nhớ kẻ giang đầu
Hoa vài cánh mà tình sầu vạn đoạn

Mùi tóc ai nhẹ đưa trong gió thoảng
Mây tần ngần đứng lại chẳng đành bay
Làn tóc mềm theo gió nhẹ lay lay
Từng sợi mỏng thèm tay ai ve vuốt

Ở phương Nam trời đông không lạnh buốt
Nhưng lòng ai lạnh lẻo bởi nhớ thương
Ngồi đan tay, ai mộng giấc vô thường
Mi khép nhẹ, tương tư tình vô ảnh ....




Tương Tư I

Lơ lững trên cao bóng trăng non
Lồng trong ánh biếc mắt em tròn
Ðêm nay anh ở trời xa ấy
Có ngắm trăng tròn, nhớ mắt em

Chắc hổng nhớ đâu, phải không anh ?
Vì ở phương nào trăng cũng thanh
Em sợ anh ngắm nhìn mắc khác
Làm sao còn nhớ mắt em xanh

Trăng hởi thương tình, hãy trôi nhanh
Về nơi anh ở, chốn xa xăm
Làm ơn trăng nhắc cùng người ấy
Ngắm trăng, xin nhớ mắt tình nhân

Ðừng có cười em hởi chị hằng
Chỉ vì hai đứa chẳng được gần
Em hông gửi được màu mắt biếc
Chỉ gửi tình em với dòng trăng...




Tương Tư II

Ngước mặt đêm nay ngắm vầng trăng
Bồi hồi em muốn hỏi chị Hằng
Ðêm nay sao chị che nửa mặt
Có phải chị buồn áng mây giăng ?

Em buồn, buồn lắm chị biết chăng ?
Em, chàng ở hai ngã cách ngăn
Em phải đếm từng lần trăng khuyết
Chàng mới trở về thăm cố nhân ...

Vầng trăng ai xẽ làm đôi mảnh
Mảnh ở trời Nam, mảnh Bắc phương
Nửa mảnh phương này in gối mộng
Nửa mảnh theo chàng soi nhớ thương...

Trách trời sao rảnh, thường trêu chọc
Gieo chử ân tình để vấn vương
Ngân hà một dãy, người đôi ngã
Ông buộc làm chi, một chử "thương" ???




Tương Tư III

Em chờ ai từ trăng đầy rồi khuyết
Biển cũng buồn khi nhìn bóng cô đơn
Em nhớ ai, lòng chẳng nở trách hờn
Chỉ ra biển ngồi nhìn từng con sóng

Sóng ơi sóng, đợi chờ từ bao tuổi
Người về chưa, từ thuở ấy chia tay ?
Sao sóng cứ rạt rào mà hông nói
Ðợi bao lâu mà sóng đã bạc đầu ?

Sóng ào ạt, đợt sau dồn đợt trước
Tìm kiếm ai, mỏi bước ghé vào bờ
Có những đêm biển trầm lặng như tờ
Có ai biết sóng biển buồn cũng khóc

Em thờ thẩn ngồi dõi từng ngọn sóng
Biển chiều nay dâng sóng tơí tận bờ
Nổi nhớ nhung lại về nhắc từng giờ
Người yêu hởi, lòng em giờ nổi sóng ...




Tương Tư IV

Gió phương Nam vội về cho hồn lạnh
Khách khuê phòng canh cánh nổi niềm riêng
Mảnh trăng tà chênh chếch rọi mái hiên
Bên song cửa ai thẩn thờ đếm nhớ

Vuốt tóc mây, ai nghe hồn bở ngở
Phải là yêu, hay chẳng phải là yêu ?
Nay gặp nhau tình tứ thật là nhiều
Mai xa cách tình ai còn âu yếm ?

Chuyện nợ duyên như lục bình tim tím
Trôi lững lờ trên tình ái trường giang
Gặp bờ chăng hay rời rả giửa đàng
Bao câu hỏi, không tìm ra lời giải

Trên sông lạnh, thuyền ai vừa gác mái
Nghe não nùng sóng vổ giửa dòng sông
Ai gặp ai giửa hư ảo phiêu bồng
Trao vội vả nụ hôn đầu say đắm

Phút giây này ai bên ai nồng ấm
Ai nghe lòng trỉu nặng mộng tương tư
Ai tặng ai tình vừa thực vừa hư
Vuốt ve tóc ai nghe lòng vương vấn




Tuyết & Biển

Thơ tặng em anh ví mình là tuyết
Thương em nhiều là lúc tuyết đang rơi
Còn tình em anh ví tựa biển khơi
Nhớ anh nhất khi biển tràn dâng sóng

Em kể anh (nghe) chuyện vùng quê biển nóng
Sóng rì rào tình tứ gọi người yêu
Anh bảo em ngoài cửa tuyết rơi nhiều
Tuyết thầm nói "nhỏ ơi, thương em quá"

Chiều hôm qua, nhìn mây trôi hối hả
Em muốn nhờ chở giúp nhớ về anh
Gửi anh nè, giọt nước biển màu xanh
Về phương ấy kể nổi lòng cùng tuyết

Anh bồi hồi, nói tình mình diểm tuyệt
Chẳng gần nhau mà tâm tưởng chẳng rời
Anh đếm nè, từng hoa tuyết đang rơi
Rồi khẻ bảo "thương nhiều không đếm hết"

Anh bảo em tuyết biển tình đã kết
Dùng tim mình anh dệt thắm thơ yêu
Thơ đơn sơ ba chử "nhớ em nhiều"
Tặng em đó, cả trời đầy tuyết đổ




Vầng Trăng Năm Củ

Biển nơi đây vẫn xanh màu chờ đợi
Cát vẫn vàng óng ả dưới chân em
Nhưng sao nay sóng đã hết êm đềm
Dấu em bước, sóng lạnh lùng cuốn mất

Bờ cát đó chỉ dài trong gang tấc
Sao đi hoài em chẳng gặp người thương
Có phải chăng trong sâu thẳm vô thường
Tình hai đứa suốt đời là mộng mị

Em cuống quít chạy tìm dư tình củ
Thì mới hay mưa bảo tả tơi rồi
Anh hởi anh, em đã đến đây rồi
Ðừng hờ hửng cho tình trôi theo sóng

Bờ cát mềm ngày đêm em trông ngóng
Chẳng oán than, chẳnghờ hờn giận người tình
Xỏa tóc mây, mắt dỏi ngóng bóng hình
Nước mắt chảy, tim cơ hàn nhỏ máu

Ðến đây anh, cho tình em nương náo
Cho vầng trăng năm củ lại vào thơ
Cho trăm năm anh vẫn mãi là bờ
Cho muôn thuở tình em mềm như cát

tinhbanvatoi

Ai Biểu Mình Là Con Gái !!!

Ai biểu chị em mình làm con gái
Có giỏi giang cũng chẳng ai khen
Phong tục cổ xưa ràng buộc suốt đời
Là con gái, phải gìn lòng chung thủy

Mấy ai hiểu dù mình là con gái
Máu trong tim cũng co lắm đường đi
Cũng hồi hộp phập phồng trong phút chốc
Với tình yêu, đâu hẳn chỉ một lần

Chị hiểu lắm khi tình em trắc trở
Một lần đau cũng đủ giết tim non
Nhưng em ơi, đời còn đẹp còn dài
Ðường tình ái vẫn còn thênh thang lắm

Tình dở dang - đôi lần làm chị khóc
Tình dể thương - lắm lúc khiến chị cười
Ðừng cười chị, vấp ngã hoài chưa ngán
Cũng như em, chị tự học đứng lên

Ði đi em, đừng bao giờ chùng bước
Tình yêu ngoan, sẽ có lúc mĩm cười
Rủi lở chân vấp ngã, có sao đâu
Vì ai biểu tụi mình là con gái ?




Anh Có Biết Yêu Em Là Phiền Phức

Anh có biết yêu em là phiền phức ?
Số của em đem phiền phức cho người
Em biết vậy nên nhiêù lân` trôn' lanh'
Những lời yêu ngọt mật của người ta

Anh có biết em là phiền phức nhỏ ?
Là khắc tinh của mẹ và cha
Sinh em ra là đỏ lửa muà hè
Vưà ba tuổi xa cha từ thuở ấy

....Mẹ âu yếm gọi em "phiền phức nhỏ"
Mổi khi em từ giả một cuộc tình
Về ôm mẹ, mi rưng rưng em khóc
Mẹ, mẹ ơi, con duyên số không may

Anh có biết yêu em là phiền phức
Cha mẹ yêu em, đã phải chia lìa
Anh có sợ em là phiền phức nhỏ
Có một ngày sẽ chiếm cả hồn anh?




Bắt Nhốt Con Tim !

Chỉ vu vơ mà cũng thành nổi nhớ
Nhè nhẹ vào giấc ngủ mổi đêm về
Thật khó hiểu đâu ai nào hò hẹn
Mà hình như hai đứa quá đổi gần

Chẳng ý tình mà cũng thấy bâng khuâng
Nghe hờn giận khi một ngày chẳng gặp
Nổi nhớ nhung cứ tràn dâng đầy ắp
Dường như ta đã cảm ý thơ tình ?

Chợt mỉm cười cái ý nghỉ linh tinh
Xa xôi vậy thương yêu gì kia chớ
Nhưng trái tim cứ như là trẻ nít
Chỉ làm theo ý nghỉ của riêng mình

Chắc tại ta, cô chủ khờ dể tính
Nên con tim thơ thẩn mãi quên về
Ðể tối nay ta đợi nó ngủ mê
Bắt nhốt lại hông cho tương tư nửa !!!

oOo

Tại mẹ đó sao mà hà tiện quá
Sinh ta ra chỉ tặng một trái tim
Làm cho ta giờ đây thiệt là phiền
Giấu thì uổng, cho thì ta sợ mất




Bạch Hồng

Màu trắng mà sao cũng gọi hồng
Nở to khoe sắc ở ngoài song
Ngẩn ngơ ngồi ngắm hồng nở rộ
Làm bé bồi hồi nhớ chuyện xưa

Khi ấy mới yêu, anh mang đến
Trao bé chậu hông biểu giử đi
Nhìn hồng bé nhớ tình anh nhé
Hoa thắm tình anh chẳng đổi dời

Nghịch ngợm nghiêng đầu bé hỏi anh
Anh chọn tình chi trắng trắng ngần
Làm sao bé tưới cho thắm được
Bạch hồng, bông trắng, nghĩa chia ly ?

Anh vội đưa tay ngăn bờ môi
Hông cho nói nữa chuyện chia phôi
"Bạch hồng biểu tượng tình trong trắng,
Ðừng nói chia lìa, lệ ướt mi"

Thôi được tin rồi, sợ quá đi
Ðàn ông sao mà lãng mạn kỳ
Thôi để bé trồng gần cửa sổ
Sáng chiều bé ngắm, nhớ tình anh

Ba năm thấm thoát đã trôi nhanh
Bạch hồng khoe sắc, lá thắm xanh
Sáng nay hồng nở nhiều đại đóa
Bé ngắm hoa nè, anh ở đâu ???




Bài Thơ Dang Dở

Bài thơ tình tôi bao lần định viết
(Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên)
Tả tình yêu không dang dở ưu phiền
Nồng như mộng, ấm như vòng tay khép

Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp
(Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên)
Ðã bao lần tôi đặt bút viết tên
Thơ chưa vẹn, tin`h tôi đà tan vở

Tôi đã viết bao bài thơ nức nở
(Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua)
Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa
Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng

Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng
(Những bài thơ không hơi nóng tình yêu)
Những vần thơ diễn tả nổi cô liêu
Lệ đẫm ướt khóc những tình buồn bả

Ở ngoài kia, người người đang hối hả
(Ðiểm tô cho tình yêu thật trong đời)
Nhìn lại lòng, sao tôi vẫn chơi vơi
Bài thơ tình, lại một lần xếp kỷ




Bài Thơ Thương Mẹ

"Này anh ơi, hôm nay trời tuyệt đẹp,
Mua đóa hồng để tặng bạn gái đi !"
Tiếng anh cười, kêu nhỏ bạn lựa đi,
"Bán cho tôi hoa nào tươi thắm nhất !

Ngày hôm qua người tình tôi lại giận
Nên hôm nay nhất định phải tặng hoa
Lòng chân thành, tôi muốn được giãng hòa
Hoa hồng đẹp chắc nàng nguôi, hết dổi "

Tôi giúp bạn lựa hoa hồng đỏ rực
Trao cho anh với lời chúc tình hồng
Cùng người yêu vui vẻ hết ưu phiền
Yêu thương mãi, tình nồng nàn thân ái

***

Tôi muốn hỏi, hoa hồng cho bạn gái
Mổi khi nàng lạnh nhạt, dổi hờn
Vậy chớ anh có từng nghỉ một lần
Mua tặng mẹ, đóa hồng khi mẹ giận

Chắc là hông, vì tôi đây cũng vậy
Nói bao lời khi có lổi với người ta
Nhưng mổi khi lầm lổi với mẹ già
Chỉ thầm vái, "mẹ thương con, hết giận"

Sao tất cả bà mẹ đều lận đận
Con lớn khôn, thì chắp cánh xa rời
Một đóa hồng bao đáng giữa dòng đời
Sao con trẻ hiếm khi nào mua tặng ?

Sao với mẹ, tụi mình luôn nghỉ vậy
Me thương mình, sẽ hông nở giận dai
Còn với ai, thì mình xót xa hoài
Lòng áy náy sợ người ta giận thiệt

Mẹ hay nói, "nước mắt luôn chảy xuống
Mẹ thương con là lẻ của trời dành"
Thương làm sao câu nói thật hiền lành
Không có mẹ, tụi con đành lạc lối

Mẹ, mẹ hởi, giang hoài vòng tay ấm
Che cho con mưa nắng giữa cuộc đời
Suốt đời này, con mong mãi chẳng rời
Vòng tay mẹ, thiên đường bao hạnh phúc




Chút Gì

Là cái chút mà tim nghe thầm lặng
Khi vô tình ai nhắc tới tên ai
Là cái chút mà tưởng có trong tay
Lại vô ý để người ta giành mất

Trời thôi mưạ..sao không nồng tia nắng ?
Trời thôi mưạ..sao mây vẫn không xanh ?
Trời thôi mưạ..sao hoa buồn không nở ?
Trời thôi mưạ..sao gió chẳng chịu về ?

Ta đòi lại cánh diều trong hối hả
Cầm trong tay mới biết mộng đã băng
Ta nhìn ai tìm tình tứ ban đầu
Mặt nhìn mặt...nghe chừng...xa lạ quá

Ta cứ tưởng lòng buồn vì trời bảo
Giờ mới hay là bảo nổi trong lòng
Ta dặn lòng... thôi là hết... tình xong
Mưa hay tạnh... mùa đông...luôn ở lại




Chùm Phượng Ðỏ

Em thích nhất chùm hoa phượng đỏ
Trên đường về đỏ rực cả vòm cây
Mổi ngày qua, ngang nơi ấy trầm trồ
Ôi đẹp quá, ước gì em có được

Anh nghe thấy, vội dừng xe trèo hái
Cây thật cao, áo ướt đẩm mồ hôi
Em ngồi nhìn gan ruột cứ rối bời
Anh mà té, chắc là em sẽ khóc

Bạn bè chọc, vì em anh chịu khó
Trèo hái hoa cho người đẹp nào than
Chịu gian lao để được nụ cười nàng
Yêu tới vậy làm người tag ghanh tỵ

Em mỉm cười lau mồ hôi cho bạn
Nhìn mắt nhau thấy chan chứa niềm vui
Ðâu cần chi hoa lan quý, hồng tươi
Tình hai đứa, chỉ phượng hồng đủ thắm




Có Tin Vào Cổ Tích ?

Ðôi khi ngồi một mình em tự hỏi
Ðời nay có thần thoại hay không?
Sao mà anh, em lại tin vào cổ tích
Có hoàng tử chung tình, có cô bé lọ lem

Hông biết ngày xưa hoàng tử có như anh
Thức sáng đêm trả bài lấy điểm
Hông biết cô nàng lọ lem thuở ấy
Có giống em không, cứ khúc khích cười

Hoàng tử xưa nhờ vào bạch mã
Ngàn dặm xa xôi đánh thức công nương
Hoàng tử ngày nay có dám buông cương
Lướt ngàn dặm vì nụ hôn định mệnh ?

Nàng lọ lem xưa tuy chẳng sang giàu
Nhưng có sắc đẹp và ba điều ước
Nàng lọ lem ngày nay tay trắng
Chỉ có nụ cười khúc khích trên môi

Thiệt khó quá, em nghỉ hoài chưa hiểu
Là dịp tình cờ hay có nợ duyên
Hay thật trời thương hai kẻ tha phương
Khiến hoàng tử cùng lọ lem gặp gở

...Tại anh đó làm cho em bối rối
Suy nghỉ bâng quơ, quên cả khúc khích cười
Bắt đền anh, giả hoàng tử con vua
Cho em mơ mộng tưởng mình là công chúạ...


tinhbanvatoi

Cô Bé Ngày Xưa

Hôm nay mẹ biểu bé gặp ba
Bối rối làm sao, chẳng quen mà
Từ nhỏ tới giờ bé chỉ biết
Mình có người cha, ở rất xa

Bé chẳng hờn ba, chỉ buồn thôi
Cứ tưởng là ba ý muốn rời
Bỏ nhà, bỏ bé, làm mẹ khóc
Nên đã lâu rồi, chẳng về đây

Mẹ, bé, phải đi suốt mấy ngày
Trèo đèo, lội suối mới tới nơi
Bé thầm thắc mắc sao ba lại
Chọn chốn xa vời để trú chân

Mẹ buồn nhìn mặt bé mấy lần
Lòng thương con khờ, dạ bâng khuâng
Bé còn quá nhỏ đâu biết chuyện
Ba đang ở tù, đâu phải chơi

***

Họ chỉ cho thăm có chút thôi
Ba nhìn mẹ, bé, mắt chẳng rời
Rồi ba quay bước về lại trại
Mẹ, bé, ngậm ngùi lủi thủi đi

Thăm ba là vậy, cực ghê đi
Bé chỉ nhìn thôi, biết nói gì?
Mẹ thì giỏi lắm hông có khóc
Chỉ nắm tay con, mím chặt môi

***

Mười mấy năm rồi đã dần trôi
Ba mẹ giờ đây hết xa xôi
Cô bé dại khờ nay cũng lớn
Ðã hiểu vì sao lệ mẹ rơi

Bé hông nở buồn, nở giận ba
Ba vì lý tưởng của ba mà
Bé chỉ tủi mình không có được
Ngọc ngà của tuổi ấm tình chạ..

Mẹ Ơi Nghe Con Kể

Mẹ ơi, tối qua con mới gặp
Một anh chàng thanh niên
Rất nghịch ngợm. ngang tàng
Thường khi làm con giận

Nhưng khi con nghe được
Mẹ anh ta không còn
Lòng con như chùng xuống
Thương người con quạnh hiu

Con từng nghe ngoại hát
Ru em những buổi chiều
"À ơị....Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi mẹ lót lá mà nằm"
Mẹ ơi mẹ có phải,
Mồ côi khổ vậy không?

Mẹ ơi, con chợt hiểu
Dù cao lớn bao nhiêu
Dù giỏi rất là nhiêu
Con vẫn cần có mẹ
Mẹ thiệt quan trọng lắm
Chổ dựa cả đời con

Mẹ ơi con đã biết
Con đây thiệt có phước
Vẫn còn mẹ trên đời
Ðể con được nhõng nhẽo
Ðể con được cưng chiều

Mẹ oi,

Con muốn mẹ phải hứa
Ở hoài hoài bên con
Con hứa sẽ nên thân
Không làm mẹ phiền giận
Vì giờ con đã hiểu
Mất mẹ - Mất mùa xuân




Cô Bé Tóc Bím

Có cô bé vừa vào đời thật nhẹ
Áo dài bay như cánh bướm vào xuân
Ngây thơ như trang vở mới trắng ngần
Hai bím tóc cột bao nhiêu là mộng

Trước mặt bé thiên đường luôn dài rộng
Cho tò mò bé đặt những bước ngoan
Ðời vui ghê đầy ắp nắng huy hoàng
Và anh nửa, tay đan tay cùng bước

Rồi một hôm mắt nai vương đầy nước
Thiên đường ngoan từng bước cứ xa dần
Ðể lại đây cô bé đứng tần ngần
Tay hụt hẩng tìm tay ai không thấy

Rồi từ đó, bé hiểu đời là vậy
Có đắng cay xen lẩn với ngọt ngào
Lần đầu tiên bé biết nếm lệ trào
Tháo tóc bím, bé học làm người lớn




Công Chúa Thời Nay

Anh ở nơi xa, xứ hoa hồng
Có còn nhớ chuyện thần tiên hông ?
Có nhớ ngày xưa chàng hoàng tử
Tới xứ hoa hồng, mộng vấn vương

Anh đã gặp chưa, bóng công nương
Khép mi say ngủ giữa cung chương ?
Từ từ anh nhé đừng hồi hộp
Nếu đánh thức lầm, bắt tội anh !!!

Em ở nơi này, xứ hoa cam
Chẳng có lâu đài, chẳng cung son
Vì em mê ngủ, trời mới giận
Băt em rời khỏi xứ thiên thần (?)

Nhưng hổng sao đâu, vậy mà vui
Hoa hồng cung điện chỉ ngủ vùi
Thênh thang em ở trời và biển
Lâu đài, ngự uyển, sánh được đâu ?

... Anh có đi ngang cung điện hồng
Thấy chàng hoàng tử đứng bên song
Nói với chàng ta giùm em nhé
Công chúa thời nay ... thích hoa cam !!!




Con Biết Lổi

Ðừng buồn con, vô tình làm mẹ giận
Con trẻ lở lời làm cho mắt mẹ cay
Mẹ có hiểu con hông hề cố ý
Làm mẹ buồn dù chỉ một thoáng qua

V`i tụi con, me đã mất thời hoa
Mới 26, vừa làm cha, làm mẹ
Một mình mẹ tảo tần nuôi con dại
Lo cho chồng, đằng đẳng suốt bao năm

Ðối với con mẹ nghĩa nặng cao thâm
Dù hết kiếp, con không sao trả nổi
Vì con trẻ mẹ chẳng nề mệt mỏi
Lo cho con nghị lực để vào đời

Nhưng chiều nay vì con mẹ đã buồn
Con cảm thấy mình vừa gây tội lớn
Mẹ cứ mắng, đừng bao dung như thế
Con dại ngu, thiệt đáng để mẹ hờn

Nhìn tóc mẹ đã có nhiều sợi trắng
Chắc đã nhiều sợi bạc bởi giận con
Con thà đau, sẽ chẳng để mẹ buồn
Ðây lần cuối, mẹ ơi, con biết lổi




Ðêm Thu

Cụm liểu buồn hiu khóc trong đêm
Cỏ nằm im trốn sợ trăng tìm
Gió cũng dừng chân không dám bước
Sợ làm rung động mặt hồ êm

Liểu nhớ nhung ai xõa tóc mềm
Hờ hững bên hồ soi dáng tiên
Phải chăng liểu hiểu lòng thiếu nử
Ðợi chờ thi sỉ, mộng tơ duyên ?

Thiếu nữ thẫn thờ tựa bên hiên
Trãi niềm tâm sự dưới trời đêm
Cỏ như cũng hiểu niềm thầm kín
Ngoan ngoãn nằm im dưới chân mềm

Văng vẳng trời khuya tiếng chim kêu
Ða sầu, thiếu nử khóc cô liêu
Mưa thu lất phất hòa trong liểu
Nhuộm cảnh đêm tàn đến hắt hiu

...Thiếu nử chạnh lòng nghe mắt cay
Nhìn trăng lặng lẻ ngủ trong mây
Mưa thu nhẹ quá không ướt liểu
Nhưng ướt lòng nàng, lệ thắm mị...




Ðừng Trách Biển

Này người hởi, sao buông lời hờn trách
Biển muôn đời chỉ biết mộng mơ thôi
Tại vầng trăng cứ bổi hổi bồi hồi
Ði tìm biển để rồi rơi xuống đáy

Tại người đó, biển làm cơn nước xoáy
Chỉ vì ai chẳng chịu nhớ hẹn thề
Ðể đêm về biển cứ khóc tỉ tê
Nhớ ray rức... ray rức... ray rức

Biển vì người mà cả đời thao thức
Ðâu vô tình, sao người nở giận dai
Ðã bao năm mà biển vẫn đợi hoài
Ðừng trách nửa, biển sẽ buồn ghê lắm




Dư Âm Tình Củ

Chiều hôm qua tôi trở lại chốn xưa <
Công viên củ chiều nao từng hò hẹn
Cũng mặt nước, liểu soi mình yểu điệu
Sao lòng nghe xa lạ tới cô liêu

Ðây hồ rộng, liểu vẫn còn rủ tóc
Kia dừa xanh, lá vẫn ngủ say mềm
Ðàn bồ câu vẫn ngơ ngác kiếm tìm
Sao người củ, giờ đây không còn nhớ ?

Ngồi tựa đầu bên gốc liểu bơ vơ
Tôi như thấy tình xưa về nhắc nhở
Cũng nơi này, chiều nào từng bở ngở
Lần đầu tiên, hai đứa nói tiếng yêu

***

Nhớ thủơ đó anh thường hay trêu chọc
"Giửa nơi này, anh tha thiết cầu hôn"
Em lắc đầu, bảo "hổng thèm đâu,
Bé hông muốn qua mau thời tuổi mộng

Anh giả bộ ngồi buồn hiu suy nghỉ
Bảo em rằng, "bé hông nhận cầu hôn,
Anh đem nhẩn tăng bồ câu đẹp nhất
Bé đừng hòng mai mốt đổi ý nha!"

Em khúc khích, "thương bồ câu xui xẻo,
Làm vợ anh, tội nghiệp quá đi thôi"
Hai đứa cười rung rung cả bờ môi
Tình yêu đẹp, làm hồ êm cũng đẹp

***

Chiều xuống lạnh, mặt hồ càng thêm lạnh
Liểu nằm im, khép lá ngắm trăng thanh
Bồ câu ngoan kéo nhau kiếm đất lành
Kể nhau chuyện buồn vui ngày phiêu lãng

Tôi đứng dậy nhìn nơi này lần cuối
Tạm biệt mi, tạm biệt khối tình si
Bồ câu ơi, ta xin nhắn gửi mi
Nếu được nhẫn, đừng như ta làm rớt

Thôi đã hết, hông còn gì lưu luyến
Tiếng cười vui đã tắt tự hôm nào
Ngoảnh mặt nhìn, một lần nửa xin chào
Môi mặn ấm, tình xưa thành nước mắt...




Em Ðâu Biết

Nơi em ở có hồ trong phẳng lặng
Có liểu mềm rủ tóc ngắm trăng thanh
Có biển xanh, sóng biếc vỗ mộng lành
Làm bao kẻ đa tình đi không nở

Em vô ý để sóng tình tan vở
Nên giờ đây chỉ biết tới biển đòi
Em bắt đền hồ giử mãi trăng soi
Hông chịu để trăng giúp em tìm mộng

Em bé nhỏ biển hồ thì quá rộng
Ðuổi bắt hoài, chẳng gặp lại trời mơ
Nhớ người ta em mới học làm thơ
Ðâu biết được vì thơ buồn anh giận


tinhbanvatoi

Em Yêu Rồi ???

Em với anh thân nhau từ tiểu học
Ði chơi chung, đi học cũng cùng đường
Quá thân quen, nên anh chẳng chịu nhường
Quên đi mất, người ta là con gái !!!

Còn em thì coi anh giống anh Hai
Ði coi hát, anh cảm phiền mua vé
Ăn bò bía, em hông còn tiền lẻ
Anh trả luôn, cho khỏi mất thì giờ !!!

Anh chọc em, con gái thích làm thơ
Lãng mạn quá, coi chừng thành ủy mị
Em nheo mắt, vậy có gì hông tốt ?
Ai như anh, khô như tảng đá ong !!!

Nhìn lá rơi anh hông biết nhớ mong
Thấy em khóc, anh chỉ tròn mắt ngó
Còn hỏi em, có gì trong lá đỏ
Mà em nhìn cho tới nước mắt rơi !!!

Anh cứ làm em tức muốn hết hơi
Nhưng xa vắng, hình như em hơi nhớ
Nghỉ cũng lạ, hai người mình khác quá
Sao trời cho hai đứa kết bạn chi ???

Ồ thôi đi, em đã hiểu rồi nì
Chắc trời muốn em tập anh biết khóc
Biết giận hờn, biết năn nỉ, galang
Biết vâng lệnh, biết nuông chiều con gái !!!

Chiều hôm qua, đi đâu, em tìm mãi
Bờ biển dài, chẳng thấy bóng dáng anh
Em dổi hờn, nghe sóng vổ xung quanh
Ý thôi chết, em yêu rồi thì phải !!!!




Gió Ða Tình

Em biết anh em vốn đa tình
Tình anh như gió gởi trăm phương
Em đây đâu nở nào ích kỷ
Cột gió giang hồ trong tóc mây

Anh mãi ruỗi dong khắp nẽo đường
Gió tình anh trãi nợ tơ vương
Khi nào mõi gối anh dừng bước
Anh hởi, có về nơi cố hương ?

Sáng nay lành lạnh gió về đây
Vờn tóc em bay phủ bờ vai
Phải chăng gió nhớ hương tình củ
Lần trở về đây vuốt tóc mai ?




Giọt Lệ Trời

Chưa sáng hẳn mà trời đã khóc
Tiếc gì đây khi ngày mới chưa lên
Ta cuộn tròn trong tấm chăn êm
Nghe tí tách từng giọt buồn trên ngói

Tiếng nhạc buồn, vang vang trong màn tối
Giọng oán than, trách trời đổ mưa ngâu
Họ trách sao tạo hóa nở cơ cầu
Chia hai ngã chàng Ngưu cùng ả Chức

Ta không hiểu trờ cao làm gì tội
Mà thế nhân cứ mãi trách hờn Người
Hay vì Người ngự cao quá, xa vời
Nên gánh hết bao nổi buồn nhân thế

Ta cảm thấy mình quá là nhỏ bé
Khóc cho tình, cho kẻ chẳng yêu ta
Còn đem tâm hờn giận trời già
Mà nước mắt nuôi mầm xanh thế hệ

Ta thương lắm khi trời cao nhỏ lệ
Vì thế gian, gột rửa vạn niềm đau
Tạo nhân gian cầu vồng thắm sắc màu
Cho mơ ước, cho tình thương cao đẹp

Thôi ta hãy quên đi khung trời hẹp
Gạt lệ buồn, vui sống với thời gian
Vì rồi đây ngày mới sẽ huy hoàng
Qua bảo tố, trời hồng tia nắng ấm




Gửi Nhớ Thương

Em thích ngắm chiều anh có hay
Thích ngồi xõa tóc để gió bay
Gió ăn gian quá hôn lên má
Mắc cở ghê đi, má đỏ hồng !

Ðâu phải là em đã thay lòng
Em có nhắn cùng ngọn gió đông
Thổi về phương ấy bao lời nhớ
Chắc gió ham chơi lạc lối rồi

Em hứa rồi nè, lần này thôi
Hông để cho anh phải bồi hồi
Lần sau em có trao thương nhớ
Em gởi mây trời, anh chịu hông ?




Hội Ngộ - Chia Tay - Ngậm Ngùi

I

Em đứng đây bối rối nghịch tóc mềm
Phút huyền hoặc mơ mình thành sự thật
Em với anh, giờ gần trong gang tấc
Chân ngập ngừng, hồi hộp, sợ mộng tan

Phải anh không, hoàng tử vượt dặm ngàn
Tìm công chúa như ngày nào hẹn ước
Có buồn không, em giờ hông chức tước
Chỉ biết cười khúc khích giửa cơn mê

Ðừng trêu em, cô bé quá ngô nghê
Bình thường quá mà ngở mình công chúa
Gió lao xao em ngở là lá múa
Mừng tụi mình tay được nắm bàn tay

Nhớ không anh, thơ tình ái mình xây
Ðêm thao thức, em gieo vần anh họa
Như trong mơ, thơ trở thành phép lạ
Nối cầu thương cho hai đứa vẹn thề...

II

...Ngắn vậy sao cái giây phút cận kề
Giờ chia biệt sao nghe lòng se thắt
Anh cúi xuống nhìn sâu vào đáy mắt
Muốn thời gian đừng có vội qua mau

Gió ngoài kia vẫn đùa giởn xôn xao
Sao mà lá nằm yên không múa nửa
Tay trong tay, không gì ngăn ở giửa
Mà dường như khoãng cách cứ rộng dần

Hoàng tử về, công chúa tiễn bước chân
Lòng tự nhủ, huyền thoại giờ đã khác
Hông pháo hoa, mà chỉ mưa lác đác
Công chúa buồn, hoàng tử cũng bâng khuâng

Vẫy tay nhau, em đứng lại tần ngần
Lâu đài ngủ, hoàng vương không hẹn lại
Nàng công chúa gom thơ tình vụng dại
Áp vào lòng, ru ngọt giấc tình say

Nhìn anh đi tóc nhỏ cứ bay bay
Chắc tóc nhớ tay người nên tóc rối
Mím đôi môi giử nụ hôn trao vội
Vị còn nồng, tưởng tình chẳng biệt ly

III

...Hởi anh ơi, phải tình mình không thật
Nên vừa gần đã vội vã mất nhau
Tiển anh về sóng biển cũng xôn xao
Ừ thôi hết, tình tan trong bọt nước

Em cười mà, đâu cãn chân anh bước
Tại sóng gầm, làm ướt đẫm mi em
Cũng đưa tay, em nghịch mớ tóc mềm
Tóc nhiều quá, đã dài thêm nỗi nhớ...




Không Ðề

Nhìn mắt ai lệ hoen
Ta nghe hồn giá lạnh
Nước biển đang sóng sánh
Ta ngở như nhịp lòng

Phải duyên hết còn mong
Hay vì thương nên dỗi
Trách đường đời muôn lối
Xui khiến mình lạc nhau

Mắt nhìn mắt còn đau
Tình nhớ tình còn hận
Nếu duyên mình đã tận
Sao vẫn hoài nhớ nhung ?

Em mộng buổi trùng phùng
Ta mơ giây tương ngộ
Giận trời bày duyên số
Hay nên trách tơ hồng

Thương đã mấy mùa đông
Nhớ bao lần trăng khuyết
Tình ơi, đừng là nguyệt
Ðể duyên tròn trăm năm




Khúc Khích Cười

Ngày đi tôi hứa chắc một câu
Năm năm nửa thôi sẽ gặp nhau
Gần sáu năm trời qua lặng lẽ
Tôi vẫn chưa về thăm chốn xưa

Tôi nhớ làm sao những tiếng cười
Khúc khích cùng nhau dạo phố chơi
Bạn bè mươi đứa cùng nhau chạy
Ðến quán chè quen - điểm hẹn hò

Tôi nhớ làm sao góc sân trường
Trong giờ thể dục thấy mà thương
Áo dài vướng víu làm sao nhảy
Khúc khích sau lưng tiếng họ cười

Tôi nhớ làm sao những buổi chiều
Cùng rong trên phố đón hoàng hôn
Khúc khích cười vui quên cay đắng
Khi học kỳ Hai thi đã xong

Tôi nhớ làm sao những ngày hè
Dàn hàng ngang chạy dưới cơn mưa
Mưa rơi ướt mặt rung cầm cập
Nhưng vẫn thản nhiên khúc khích cười

Tôi nhớ làm sao, nhớ làm sao
Từng khuôn mặt đó - bạn năm nào
Giờ ngồi ngắm lại hình ảnh củ
Bất chợt thèm nghe khúc khích cười




Kỷ Niệm

Trước ngày đi anh tới nhà từ giả
Bảo em rằng mai bận lắm hổng đưa
Còn bao nhiêu cay đắng nửa cho vừa
Em giận lẩy, biểu đâu cần anh tiển

Anh cúi mặt so dây đàn, nắn phím
Nói rằng đây lần cuối hát em nghe
Bài tình ca, nhạc khúc dưới hàng me
Mà hai đứa thường dắt nhau đi dạo

Từng câu hát đưa em về ngày củ
Nhớ tay anh làm kiệu tới rước dâu
Giọng ngây thơ anh hưá chuyện bạc đầu
Anh xin mẹ rước em về làm vợ

Tối hôm nay đọc dòng thơ nức nở
Chợt hiểu ra tình anh quá đậm đà
Sao hông nói khi mình còn nhặt lá
Ép từng trang vở mỏng dưới sân trường

Em cứ ngở lời thề yêu hồi nhỏ
Chỉ dại khờ như những giọt nước mưa
Ðã lâu rồi, anh hông nhắc tình xưa
Ta cũng lớn, tưởng trò chơi đã hết

Anh nào biết tình trong em không chết
Em nào hay anh vẫn giử tim yêu
Ði bên nhau bao nhiêu buổi sớm chiều
Lòng không tỏ để tình thành dĩ vãng

Ngày ra đi, em thầm mong anh cản
Nói vài lời dù là chỉ dối gian
Anh lạnh lùng sao chẳng hiểu tâm can
Giơ chia biệt, em nghẹn ngào quay mặt

Theo cha mẹ em về nơi xứ lạ
Nhưng tim khờ vẫn gửi lại bên anh
Con bướm xưa đâu có nở xa cành
Tại phượng vỉ giấu hoa hông chịu nở

Giờ hiểu được thì tình xưa đã lở
Ðàn đứt dây, tơ phím cũng đã chùng
Mưa lá me giờ cách biệt ngàn trùng
Tay em ngắn với hoài mà chẳng tới

Anh phương ấy, em phương này vời vợi
Tình mình nay thành chuyện kể mất rồi
Sao nhớ hoài tình củ chẳng hề vơi
Hay là tại tình dở dang tình đẹp ?




Lại Ðến Một Mùa Ðông

He hé nụ hồng vừa khoe sắc
Nắng vàng mơn trớn cánh hoa non
Trời đông lành lạnh rung rung lá
Gió gợn vi vu nhẹ tóc bồng

Cô gái mơ màng tựa bên song
Ðưa tay muốn đón chút hương nồng
Mùi hoa, mùi cỏ, mùi của nắng
Cho ấm niềm riêng kẻ cô phòng

Vô tình chi lắm hởi gió đông
Mang hết về đây những hương nồng
Sao hông mang giúp về hình bóng
Của chàng lãng tử buổi chia phôi

Sao mãi ngập ngừng, chẳng hở môi
Hay là gió đã gặp chàng rồi ?
Gió ơi, chàng có nhờ nhắn gửi
Có hứa trở về với cố hương

...Thôi gió ngừng đi, giọng thê lương
Ðã hiểu rồi đây - chuyện hoang đường
Chàng đâu còn nhớ tình gió thoảng
Dứt áo phong trần, nở chẳng vương

Tóc bay nhè nhẹ giửa màng sương
Ôm mảnh tình xưa, mộng chán chường
Cô gái ngậm ngùi ngồi cắn tóc
Thôi rồi, lại đến, một mùa đông




Lâu Ðài Cát

Anh mãi ba hoa, xưa anh là thiên tử
Vì mê em, anh từ bỏ ngai vàng
Làm thường dân vì chỉ muốn gần nàng
Thương em lắm, lầu vàng nào sánh nổi !

Xí'''''''''
Lời anh đó, đâu ai mà tin nổi
Vua bỏ ngai, rồi vua sẽ ở đâu ?
Ở nơi đây, hông có kẻ hạ hầu
Anh có biết, đông về trời lạnh lắm ?

Anh lại nói, tình anh luôn nồng thắm
Sưởi ấm lòng, ấm cả những mùa đông
Con tim anh sẽ là ngọn lửa hồng
Vòng tay ấm là lâu đài em ngự

Trong mắt anh, em mới là vương nử
Anh suốt đời, nguyện làm một tên quân
Làm cỏ mềm cho em nhẹ bước chân
Gót son nhỏ, em bước vào mộng đẹp

Thật lẽo mép! Anh chàng thiên tử giả
Cứ lăng xăng, lãi nhãi mãi một bên
Nào nử vương, nào tình aí thiên đường
Nơi đây biển, anh xây lâu đài cát ?

Ừa, cũng được, nơi này thanh, gió mát
Em sẽ ngồi ngắm sóng biển làm thơ
Còn anh làm thủy thủ lướt biển mờ
Tàu cặp bến, em ra bờ đón bạn

Ôi hạnh phúc tuyệt vời như là mộng
Chẳng ngai vàng, hông điện ngọc cao sang
Ý'''' anh ơi ! Coi chừng ngọn sóng tràn
Ghét anh quá...Mộng vừa tàn theo sóng.....

tinhbanvatoi

Linh Hồn Bé Nhỏ

Có ai hay một linh hồn lặng khóc
Giọt tủi hờn, hông biết đúng hay sai
Chẳng buồn lau, ta để lệ chảy dài
Nhờ nước mắt xóa giùm bao ấm ức

Ðêm tịch liêu, một mình ta thao thức
Tiếng ve sầu kêu rỉ rả ngoài hiên
Ở bên song, ánh trăng tỏa dịu hiền
An ủi ai mà trăng buồn cúi mặt ?

Trên trời cao ngôi sao nào sắp tắt
Phải báo rằng tình cũng sắp tàn phai ?
Xõa tóc thề ta đắp lại bờ vai
Vẫn nghe lạnh, hình như hồn run rẩy

Một chử yêu sao tìm hoài chẳng thấy
Ðành gục đầu, ta tiễn mộng tình bay
Trời đang yên, sao gió động cỏ cây
Phải trời đất se buồn nên nổi gió

Bơ vơ quá, một linh hồn bé nhỏ
Ta ngậm ngùi dổ nó ngủ bình yên
Ngủ cho ngoan, đời đầy ấp ưu phiền
Ðừng dậy nửa, kẻo thêm lần gục chết !!!




Lời Tỏ Tình Năm Củ

Tết năm ấy vui ghê
Anh tỏ tình lúng túng
Miệng nói gì ấp úng
Tay tìm vội bàn tay

Em má đỏ hay hay
Thẹn quá chừng quay mặt
Chợ Tết người dày đặc
Mà tưởng chừng không ai

Tay đã nằm trong tay
Tình yêu vừa hé nụ
Chợ hoa màu rực rở
Ðẹp hông bằng hoa yêu !

Thương thiệt biết bao nhiêu
Lời tỏ tình vụng dại
Văng vẳng bên em mãi
Xuân về càng nhớ thêm

Tình mật ngọt êm đềm
Ðiểm tô thời con gái
Dù tình giờ ngang trái
Kỷ niệm vẫn khó quên

Ðêm nay buồn không tên
Len nhẹ vào tim nhỏ
Một nổi niềm chưa tỏ
Ray rứt mãi trong lòng

Có lẽ vì xuânh hồng
Ðang theo đông từng bước
Xuân này khác xuân trước
Chẳng còn anh bên em

Chỉ tội cho con tim
Cứ bồi hồi chờ đợi
Tình xưa đà rẻ lối
Chờ làm gì tim ơi !

Chào cuộc tình chơi vơi
Chào tình yêu kỷ niệm
Lòng em giờ xao xuyến
Xuân này có gì mong ???

Mưa Bong Bóng

Anh có thấy gì không ?
Mưa trong như nước mắt
Từng giọt mưa lạnh ngắt
Xốn xang cả chiều đông

Anh có nghe gì không ?
Tiếng mưa như chân bước
Mặt đường loang loáng nước
Làm trôi mối tình hồng

Anh có nhớ gì không ?
Những cơn mưa bong bóng
Chiều nao tình nổi sóng
Ðưa hai đứa vào sầu

Sao anh mãi gục đầu
Mưa rơi hay anh khóc
Kìa mưa làm ướt tóc
Hay tình đang ướt mưa

Tình cờ gặp người xưa
Em với tay lau tóc
Mới hay mình đang khóc
Tình muộn rồi phải không ?

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, tình yêu độ xe Mercedes, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội