Cői người rung chuông tận thế [Hồ Anh Thái]

Started by vovavietnam, 13/07/06, 19:43

Previous topic - Next topic

vovavietnam



Cői người rung chuông tận thế
Hồ Anh Thái

Chương 1
Mùa hč năm ấy bãi biển Bình Sơn xôn xao vụ một cô gái bị chết trong lúc tắm biển với mấy người bạn trai. Hč nào bãi tắm nào chẳng có người chết. Bãi phải đóng thuế định kỳ cho biển. Mùa hč này là cô ta, mùa sau biết đâu lại không đến lượt tôi. Chỉ có điều cái ông thu thuế biển cũng nghiệt ngã, nghiệt ngã như số phận, không chừng chính ông ta là số phận - đi thu thuế mà chẳng cho ai biết trước bao giờ. Hč nóng thì ta rủ rê nhau lên xe, ta chạy rông một quãng đường không dài đầy bất trắc đến bãi tắm, ta xuống tắm, rồi đùng một cái ta thành người đóng thuế cho cả cái bãi tắm khốn kiếp nọ.
Nhưng người chết mùa hč ấy không phải là một cô gái như tin đồn. Người chết là một gã trai. Là người gần gũi với nạn nhân, lại là người chứng kiến, tôi thấy cần cải chính lời đồn đại này. Tin đồn có thể thay đổi được những việc tày trời hơn cả giới tính.
Hình như chúng tôi cũng nói chuyện gì đó liên quan đến giới tính trước ngày thằng Cốc chết. Sáng hôm ấy, thằng Phũ gọi điện cho tôi. Ba thằng chúng cháu vừa nảy ra ý định đi Bình Sơn, chú có đi được không? Mười phút sau, Phũ lái chiếc xe Toyota Corona đến. Thế là bốn chú cháu xuôi theo quốc lộ Một về phía Nam. Nhờ chiếc xe của thằng Phũ, thằng cháu con ông anh ruột, tất cả chúng tôi thường đi những chuyến ngẫu hứng bán kính vài ba trăm cây số quanh Hà Nội như bất cứ một công dân thủ đô nào ngẫu hứng phóng xe máy ra bờ hồ ăn kem Bốn Mùa. Mọi thứ là nhờ ở tài xoay xở lịch lãm của ông anh trai tôi. Mọi thứ là nhờ ở cái khách sạn tư nhân ông dựng lên, nhờ những chiếc xe hơi ông mua cho khách sạn. Mọi thứ là nhờ nhà nước cho phép những chiếc xe tư nhân hoạt động với biển số mầu trắng. Muôn năm những biển số mầu trắng.
Tôi nhớ hôm ấy thằng Phũ cầm lái. Tay lái lụa trên con đường xù xì bao tải. Thằng Cốc ngồi bên cạnh. Tôi với thằng Bóp ngồi đằng sau. Thằng Cốc quay đầu lại kể cho chúng tôi nghe cái câu chuyện về giới tính ấy. Nước bọt li ti bắn ra từ miệng nó như làn hơi phả ra trong những ngày đông giá. Ở đâu và với bất cứ ai, nó cũng phun ra một lớp sương mù như thế. Vậy mà lũ con gái chẳng mấy đứa né mặt tránh. Chúng cứ giơ mặt ra hiên ngang chịu trận, cặp mắt si mê nhìn cái gương mặt đàn ông đẹp phũ phàng đang phun hơi nước kia. Tôi và thằng Bóp cũng không né mặt tránh. Khoảng cách ghế trước ghế sau không quá gần cho một màn nước bọt. Nước bọt không truyền được AIDS. Nước bọt chỉ truyền được bệnh hô hấp. Mà hệ hô hấp của thằng Cốc thì đủ sức vận hành cho cả bốn cái cơ thể chúng tôi.
Thằng Cốc kể chuyện một ông An Nam điền bản khai tiếng Anh xin thị thực ở một sứ quán nước ngoài. Họ và tên - ngày tháng năm sinh - quốc tịch và ... Sex. Trời đất ơi, sao lại đá xoáy nhau bằng một cái mục Sex oái oăm như thế này? Hẳn là cái đất nước ông định đến cũng quan tâm tới chuyện ông đã từng tình dục bậy bạ hay không. Ông bčn mắm môi sổ thẳng thừng một chữ vào mục Sex: No. Câu trả lời "không" quyết liệt của một người chồng được tiếng là thuỷ chung lành mạnh, của một cán bộ được tiếng có đạo đức cách mạng theo kiểu thanh giáo. Ông khai xong rồi mới có người bạn giải thích cho cái tiếng Anh tại chức của ông: Sex ở đây không có nghĩa là tình dục, ông đã quá hoảng hốt mà vội "không" vào mục giới tính.

trêu Cốc vì cái giọng khàn khàn hoen gỉ. Dẫu sao một đêm ca nhạc vẫn cần một khuôn mặt siêu sao, một siêu sao bằng xương bằng thịt chứ không phải trên màn hình đánh lừa thị giác, nhất là khi siêu sao ấy lại cất giọng hát lên đôi ba bài. Cốc bấm điện thoại cầm tay, gọi nhắn tôi. Tối nay chú đến xem cháu hát.
Tôi cùng thằng Phũ, thằng Bóp đứng lại bên cánh gà để thằng Cốc xăm xăm tiến ra sân khấu. Khán giả huýt sáo gào thét cuồng nhiệt. Ban nhạc ế khách ở Sài Gòn thành món cũ người mới ta với công chúng phổ thông ở thủ đô. Cốc đang vẫy tay chào khán giả, nụ cười hạ cố khinh khỉnh, thì một tay nhạc công người Sài Gòn nhắc. Dô, dô. Cốc định mở miệng hát cho khớp nhạc đệm thì cái điện thoại di động bên hông kêu tít tít. Nó thò tay tắt điện thoại một cách không thương tiếc, rồi nhún vai ra ý xin lỗi người xem.
Một trận cười tán thưởng dậy lên. Đám nhạc công dễ tính chơi lại phần nhạc đệm. Giọng Sài Gòn lại nhắc. Dô, dô. Lần này thì Cốc mới dô.
Có đêm tay lái lụa Phũ đưa chúng tôi theo Cốc chạy show bốn năm tụ điểm ca nhạc và thời trang. Cả thời trang nữa. Đám người mẫu quê mùa học đòi các siêu người mẫu Âu - Mỹ, bắt chước từ cái dáng đi ngoe nguẩy, cái vung tay phăn phắt ra chiều dứt khoát, cái dừng sững quắc mắt chỉ hút hồn được đám khán giả ở một đất nước thiếu công nghệ giải trí. Tất nhiên, những cuộc thi người đẹp, người mẫu thời trang cũng cần đến các siêu sao một thời như Cốc. Một gã điển trai sẽ tháp tùng một thí sinh, thành một cặp đẹp đôi trong chốc lát trên sàn diễn. Ngay từ vòng đầu, Cốc đã khăng khăng từ chối cặp đôi với thí sinh số 5. Con này dáng người tạm được nhưng răng hơi lộ và thối mồm. Cốc đòi đi với thí sinh số 12, thân hình hoang dã bốc lửa từ một vùng bán sơn địa. Sau cú lượn đầu tiên đầy hứa hẹn trước ban giám khảo và người xem, Cốc âu yếm dắt tay số 12 vào hậu trường, chờ đến lần xuất hiện sau. Đêm nay em đừng về khách sạn, về nhà anh mà ngủ. Khiếp, nói năng trắng trợn thế? Vậy phải nói thế [em xin lỗi, em là người chửi bậy] nào? Số 12 kinh hồn, không ngờ một siêu sao thanh lịch và cao quý trên màn bạc lại phát ngôn như thế. Có hay không, nói ngay? Một luồng hơi nước cáu kỉnh ập vào mặt số 12. Không! Có muốn thành hoa hậu á hậu hay là thành thương binh? Cốc giẫm một cú phủ đầu lên chân số 12. Chỉ chút nữa là cô ta kêu thét lên. Mấy ngón chân như sắp nứt toác ra trong chiếc giầy cao gót. Nói ngay, có muốn thành con quč lê bước qua sân khấu hay không, nói? Vâng, thôi thì em đi với anh.
Nhưng đêm ấy, Cốc vừa đưa số 12 ra khỏi phòng diễn thì cô ta giật nhanh ra khỏi tay nó, lao về phía đám bạn bč và người nhà theo về đây từ một ga xép tỉnh lẻ. Ngày hôm sau, 12 nằng nặc đòi ban tổ chức đổi người cặp đôi. Cốc thừa sức làm cho cuộc phản công yếu ớt này trở thành tuyệt vọng. Cả hai lại duyên dáng bước ra sân khấu. Người xem gào lên. Hoan hô 12. Hoan hô siêu sao Hoàng Công (Hoàng Công là tên thật của thằng Cốc). Nó vẫn giữ phong thái khinh khỉnh từng làm người xem mê đắm, vẫy tay chào khán giả và hạ giọng với 12. Đêm nay cô không thoát được đâu. Đừng hòng! 12 cũng tươi tắn vẫy tay chào. Đột ngột, cô ta thấy bàn tay Cốc đang nắm tay mình nhẹ nhàng luồn vào đó một lưỡi dao cạo lành lạnh. Mày có muốn tao rạch bộ đồ tắm này, một đường sau lưng, một đường đằng trước, ở ngay chỗ mày đệm băng vệ sinh hành kinh hay không?
Giọng nói của một kẻ dám giết người chứ không phải chỉ rạch áo tắm. 12 hơi rối chân và trật guốc. Cốc cứu cho cô ta một bàn thua bằng cánh tay đỡ rất duyên dáng và vững vàng ngang lưng. Cú trật guốc gần như không bị phát hiện, 12 nhìn Cốc đầy vẻ biết ơn kčm vẻ ranh mãnh đàn bà. Em đang thấy tháng mà anh không ngại ư? Tin anh đi, anh có cách.
Kết thúc vòng hai, Cốc nhanh chóng lôi 12 ra cửa sau, phi ngay về nhà. Còn một vòng thi nữa, 12 chẳng dại gì mà cự tuyệt Cốc. Ba giờ sáng nó đưa 12 về khách sạn, trả lại cho đám người nhà và bạn bč đang ngơ ngác.
Đêm sau, 12 đăng quang á hậu.
Cô ta được ngay một công ty liên doanh với Pháp mời vào làm việc. Sự đời xoay chuyển tới mức 12 thường hãnh diện khoe khoang với đồng nghiệp và đám bạn bč mới rằng cô là em họ của siêu sao Hoàng Công.
Ông anh họ thì chẳng mấy khi thấy mặt. Ông ta đã lặn một hơi về khách sạn The Apocalypse của anh trai tôi, tức là bố thằng Phũ. Tôi, ông chú út của thằng Phũ, ở tuổi ba lăm đã là người có cổ phần trong cái khách sạn mang tên Ngày tận thế này. Thằng Phũ tham gia vào hội đồng quản trị. Thằng Bóp đã qua một lớp trung cấp nấu ăn thì làm tổ trưởng tổ đặc sản. Thằng Cốc làm lễ tân, lấy cái danh siêu sao mà thu hút khách, chuyện trò với khách, lúc cần thì làm bồi hoặc hát cho dàn nhạc sống trong khách sạn. Thực khách thời nay thích cái vẻ điển trai ang ác của nó đến mức suýt nữa ông anh tôi đã đổi tên khách sạn Ngày tận thế thành khách sạn Hoàng Công.

vovavietnam

Bốn chú cháu đến Bình Sơn giữa trưa. Đầu buổi chiều thì kéo nhau ra bãi tắm thưởng thức đợt đầu. Tôi đã từng là một gã thuyền trưởng mọt sách. Chẳng khó gì mà tôi không nhận thấy cái vòng luẩn quẩn của kiếp người. Con người làm hỏng môi trường, làm thủng tầng ôzôn. Tia cực tím qua lỗ thủng tầng ôzôn chiếu xuống làm cho trái đất nóng lên, cái nóng lại xua chính con người đàn đàn lũ lũ chạy ra các bãi biển. Sau một ngày vật lộn quần nhau với sóng biển, đêm đến lũ người rút về cố thủ trong các khách sạn, các nhà nghỉ, vật vờ trên những đường phố tranh tối tranh sáng. Biển rũ rượi nằm lại, phập phồng thoi thóp như cô gái đồng trinh sau một vụ hãm hiếp tập thể. Bấy giờ mới bắt đầu giờ làm ăn của những người đàn bà làm nghề buôn hương bán phấn. Thực ra thì hương chẳng có mà phấn cũng chẳng có. Phần nhiều là mùi mắm muối dân chài thất thu một vụ cá, mùi mồ hôi gay gắt đồng quê hạn hán, thậm chí có cả mùi sữa vú em hoi hoi con ơi con ở lại nhà. Tất cả đều được vụng về át đi bằng một thứ nước hoa rẻ tiền đồng hạng.
Vừa bước vào rừng dương trên cồn cát cao, thằng Cốc huýt lên một tiếng sáo:
- Xem kìa, một vũ điệu thổ dân ngoạn mục. Tôi không nhìn thấy ngay. Chỉ thấy những mẹt mực khô, cá chỉ vàng, những lon bia bên ánh đčn leo lét. Những người bán hàng cho khách thưa thớt đi dạo trên bãi biển đêm. Họ đang vò vò tờ giấy, đốt lên hoa hoa mấy vòng quanh mặt hàng để đốt vía, cầu mong đêm nay đắt khách.
Đến lúc này tôi mới nhìn thấy phía sau ghềnh đá là cả một cuộc đốt vía tập thể. Một vũ điệu thổ dân như lời thằng Cốc. Những người đàn bà không nhìn rő mặt, hình hài cũng chập chờn, đang đứng dạng chân trong thế compa mở hai mươi lăm độ. Họ cũng đốt những tờ giấy, lay lay ngọn lửa như một nốt ngân có luyến láy ở cái nơi là nguồn vốn tự có của một cái nghề kinh doanh bất chấp mọi quy luật kinh tế là lấy lỗ làm lãi. Ngọn lửa nhấn nhá như một khúc cải lương tự sự, rồi bất chợt cao vút lên thành cao trào như viện đến sự mưa móc ban phát của trời xanh trên đầu. Lửa phất phơ cười với ông trời phong tình đến đủ độ, rồi đổ xề một giọng thật đã để cầu xin sự đồng tình của đất. Những tờ giấy mới đốt lên chạy tiếp sức cho tờ giấy đã cháy hết. Vòng lửa lại cháy rừng rực, lại luyến láy phừng phừng từ nơi xuất phát ấy, vung lên tới trời, ngoặt lối ra sau lưng để cầu xin những gì họ bỏ lại đằng sau. Có khi đó là một gia đình chồng con nheo nhóc đang chờ họ mang thuốc và thức ăn về. Có khi là một gia đình mà họ bị đánh đuổi vì sự hư hỏng khát tình ham chuộng của lạ. Họ cầu xin hết thảy, xin trời xin đất, xin cha mẹ chồng con, xin những bạn tình mưa bóng mây sẽ tới, xin cả những quy ước đạo đức xã hội khắt khe. Ngọn lửa cứ phất phơ lên xuống, khép kín thành một đường parabôn. Có hàng chục vòng lửa như thế đằng sau ghềnh đá. Cuộc đốt vía tập thể, vũ điệu lửa tập thể. Những vũ nữ kiên gan giạng chân compa hai mươi lăm độ, đứng yên mà lắc mình theo đà vung tay cầm ngọn lửa, điêu luyện như đã đứng đó cả ngàn năm rồi.
Bốn thằng ào xuống bãi cát, chạy thẳng ra sau ghềnh đá. Vòng lửa đốt vía đủ ánh sáng để giới thiệu mặt hàng. Gương mặt miễn không quá xấu. Dáng người tuỳ theo thẩm mỹ khách hàng. Bọn bốn người sành sỏi không cần mặc cả. Bọn bốn người tinh tường không cần mất công tìm kiếm hiện trường. Hành sự đằng sau những tảng đá cao quá đầu người là vừa đảm bảo tính thẩm mỹ, tính đại chúng và tính an ninh trật tự.
Biển vẫn hổn hển thoi thóp ngoài kia.
Rồi đến lượt chúng tôi rã rời thoả mãn trên đường về khách sạn. Con đường lại xuyên qua rừng phi lao thưa thớt. Đến bây giờ rừng dương mới thành nơi nhóm họp của từng cặp từng đôi. Đôi đứng, đứng run giật cả cây dương. Cặp ngồi, ngồi động thấu cả ngọn dương giẫy giụa. Cặp nằm, nằm quằn quại cả gốc cây khoảng cát. Phải bước đi ý tứ lắm mới không giẫm phải những hình thù ngổn ngang trên nền cát.
Đi hết rừng dương mới chớm vào con đường nhỏ vắng tanh. Bóng đen nhỏ bé của một ông già lủi thủi đằng trước. Chỉ một bóng người. Một cơn gió ào tới thổi phồng cái bóng đen ấy lên thành một bóng ma cô hồn. Gió lặng. Mọi âm thanh trời đất như đồng loạt câm lặng hết. Giờ mới nghe rő tiếng bước chân quả quyết của một gã trai. Bóng đen đích thực là một gã trai cường tráng.
Đột ngột bừng lên ánh đčn pha của một chiếc ôtô mới rẽ vào đầu đường. Kịp lúc chúng tôi đi sánh ngang bóng người. Mái tóc bắt ánh sáng bừng cháy như một ngọn lửa trên một gương mặt mê hồn. Hoá ra đó là một cô gái. Trong nháy mắt tôi rùng mình choáng váng. Phần đời thuyền trưởng viễn dương trăm bến đỗ ngàn bến tình đã qua, tôi chưa thấy một thiếu nữ nào như thế.
ánh đčn tắt phụt. Chiếc xe rẽ lối khác. Cô gái ngay lập tức hoá thành bóng đen không rő ra hình người.
Thằng Cốc đi sát vào cô gái. Tôi cảm thấy nó đã sấn sổ ôm vai cô ta. Tất cả chúng tôi đều thích nhưng đều ngán sau bữa đại tiệc ê hề bên ghềnh đá. Đàn bà lúc nào cũng có thể nhưng không phải lúc nào cũng muốn. Đàn ông lúc nào cũng muốn nhưng không phải lúc nào cũng có thể. Thằng Cốc là một ngoại lệ.
- Đi với bọn anh.
Nó bảo.
Nó siết chặt cô gái vào bên sườn trong một cảm khoái đột ngột. Á - á - á. Người hét lên không phải là cô gái. Người vừa hét lên chính là thằng Cốc. Con trâu mộng buông cô gái ra, hai tay ôm vội lấy phần bụng dưới vì một cơn đau quặn.
Ba thằng chúng tôi nhanh chóng triển khai thế tấn công. Cũng ngay lập tức chúng tôi hiểu cô gái chẳng liên quan đến cú đau đột ngột của thằng Cốc. Cô gái vẫn thong thả bước. Thằng Cốc dừng lại, không nói được. Nghiến răng vì đau.
Lại một chiếc ôtô chiếu đčn pha từ phía sau. Chúng tôi còn kịp thấy cô gái quay đầu lại. ánh mắt sáng loà ghê rợn. Đčn tắt thì cô ta lại trở về làm cái bóng cô hồn.
Cốc bây giờ mới hết đau. Hết đột ngột như lúc bị đau.
- Đuổi theo.
Nó vừa thúc chúng tôi vừa rảo cẳng chạy tới.
- Nó làm gì mày?
Phũ hỏi.
- Chắc lại bắn pháo hoa ra quần rồi?
Bóp hỏi.
- Không phải. Đau lạ lắm. Đau nhói như bị đâm. Đúng vào lúc tao có ý định tìm một chỗ khuất bên đường đč nó xuống. Mà nó đâu có phản ứng gì.
Bốn đứa chạy tới đầu đường. Nhìn cả ba ngả không thấy bóng đen đâu nữa.

vovavietnam

Nó đấy.
Cốc chỉ một cô gái đang từ trên bãi cát tiến dần ra mép sóng. Bóp và Phũ đang giỡn sóng lội ùm ùm tới bên chúng tôi. Cả bọn nhìn về phía thằng Cốc hất hàm. Một thân hình quyến rũ. Nhưng không có vẻ gì của cô gái đêm qua. Không cả vẻ ma quái.
- Chính nó. Tao nhận ra ngay.
Cốc quả quyết với hai thằng bạn tỏ ý nghi ngờ. Tôi không lộ vẻ gì cả. Tôi bỏ phiếu trắng. Có một cái gì đó giống như sự thận trọng, sự điềm đạm của một gã trai hơn ba đứa kia tới một giáp. Một cái gì đó giống như ý muốn can ngăn của một kẻ đã bôn ba nhiều đối với bọn không biết đâu là chừng mực.
Nhưng không kịp. Thằng Cốc đã nháy mắt đầy ngụ ý rồi lội nước tiến lên bãi cát. Sau này mỗi một lần nghĩ lại, tôi đều cho rằng đó là thời điểm bắt đầu thảm hoạ, bắt đầu bằng cái chết đầu tiên, của thằng Cốc. Hình như ở dưới nước, tôi có nghe thoang thoáng lời từ chối của cô gái. Đôi câu đại loại như "nguy hiểm lắm"... Nhưng thật khó từ chối cái kiểu vừa mời vừa ngang nhiên cầm tay dẫn đi, vừa khéo léo ẩy người ta vào phía đợt sóng đang ào đến. Chưa một con mồi nào mà thằng Cốc ngắm bắn lại thoát được.
Cuộc tiếp xúc dưới nước thoạt đầu có vẻ lịch sự. Cũng có giới thiệu tên tuổi. Cô gái tên là Trừng, Mai Trừng, cái tên chẳng con gái, chẳng Hà Nội chút nào, nhưng cô đích thực là người Hà Nội về đây có việc. Thật ra chẳng có ai tự nói tuổi, nhưng cặp mắt thuyền trưởng của tôi thậm chí có thể xác định được ngay sức đẩy của từng con sóng. Mai Trừng khoảng hăm sáu tuổi. Ở tuổi ấy, cô ta hơn đứt mấy gã trai tới ba bốn tuổi. Nhưng lũ con trai dục vọng đầy mình tự tin đầy mình cứ xưng xưng ngọt xớt anh anh em em. Chẳng cần tín hiệu mà cả hội đã quây lại trong trò chơi giỡn sóng từ lúc nào không rő. Đầu tiên thằng Cốc nắm tay Mai Trừng. Sau một cú tâng tâng nhẩy sóng, thằng Cốc đã khéo léo đẩy cô ta sang thằng Phũ. Sau một lần nữa dềnh lên trên đầu ngọn sóng, cô ta đã rơi vào tay thằng Bóp. Đến tay tôi thì cú chuyền ngoạn mục đã thành vòng tròn khép kín. Tôi đọc thấy trong ánh mắt ấy một lời van xin, một vẻ khiếp đảm trước cái chết. Tôi bỗng chùn tay. Tôi? Một kẻ đã từng đối mặt với từng ấy phản trắc và hận thù? Một kẻ đã phải giấu kín cái chết của con mình trong yên lặng? Quả thực là tôi bỗng thấy hết cả hào hứng. Tôi đẩy trả cô gái cho thằng Cốc, rồi phá vỡ vòng tròn bơi ra xa. Chẳng đứa nào gọi. Vòng tròn đã nhanh chóng biến thành thế tam giác. Cô gái như một quả bóng bị sút từ góc này sang góc kia. Cuối cùng cô dừng lâu trong tay thằng Cốc. Sau mỗi đợt sóng, nó đã dần dần đẩy được cô ta xuống theo thế ngửa nghiêng.
Tôi bắt đầu cảm thấy sự nguy hiểm của trò đùa. Trong cái thế nước ngập đến cổ, lại bị thằng Cốc quặp chặt, cô gái khó mà giãy giụa hoặc kêu cứu. Hai thằng bạn đã đồng loã lảng ra hai phía. Như canh chừng. Như cản lũ người đú đởn nhảy sóng xung quanh. Lối chuyển động của thằng Cốc cho thấy rő nó đã tụt được chiếc quần bơi xuống ngang đầu gối. Một con sóng nữa đẩy hai thân người đang quấn lấy nhau lên. Bây giờ thì đôi tay nó đang thao tác ở nơi sẽ biến phần thân dưới của cô gái thành nàng Eva nőn nà.
Rő ràng tôi linh cảm một điều rất xấu. Tôi có ý ngăn. Nhưng cùng lúc tôi biết rằng không kịp nữa.
Bọt sóng trên đầu một con sóng tràn vào chưa kịp tan hết. Thằng Cốc bỗng giật nẩy lên theo phương thẳng đứng. Nảy mạnh. Nảy cao. Đến nỗi trong chớp mắt phơi lộ mọi thứ đúng theo phỏng đoán của tôi về chiếc quần bơi tụt xuống gần đầu gối. Nó rơi trở xuống không một tiếng kêu. Quằn quại. Vặn xoắn. Quẫy ùm ùm như một con cá mập mắc câu.
Tôi rẽ nước lao tới. Vẫn kịp thấy vẻ mặt hãi hùng của cô gái. Mắt thằng Cốc tròn căng, lồi ra trắng dã. Cơ thể cường tráng trần trụi vẫn quẫy đạp tuyệt vọng. Tôi còn đủ tỉnh táo kéo lại cái quần bơi cho nó, trước khi cùng hai đứa kia đưa nó vào bờ.
Có người chết đuối! Lũ kiến chi chít trên bãi cát ngập ngụa dưới sóng nước lúc này mới phát hiện ra. Chúng ướt lướt thướt đổ tới như xúm quanh một con nhặng. Phũ định xốc thằng Cốc chạy trên bãi cát cho ộc nước ra, nhưng thằng Bóp ngăn lại. ánh mắt lặng tờ của nó nói rằng Cốc bị tai biến vì xuất dương lực quá độ. Bóp có kinh nghiệm riêng về chuyện này. Tôi có kinh nghiệm về cả hai khả năng. Thêm một khả năng nữa là Cốc trúng gió cảm hàn lúc đang định hành lạc.
Thằng Cốc nằm ngửa trên bãi cát. Cả phần thân dưới uốn cong lên, quật đùng đùng xuống cát. Một con cá giãy chết vẫn quật quật đuôi như vậy. Chúng tôi gạt được lũ kiến vô tích sự vẫn xúm đen xúm đỏ xung quanh, mở một lối ra. Thằng Phũ xốc bạn lên, cőng chạy về phía bệnh viện cấp cứu bên bờ biển.
Chỉ nửa giờ sau, đàn kiến trên bãi tắm đã lan truyền tin đồn về một cô gái bị chết đuối. Tin đồn thay đổi cả giới tính. Đàn ông biến thành đàn bà trong chốc lát như thế thì phẫu thuật giới tính hiện đại cũng phải xoa tay xin thua. Nghe đâu không phải chết đuối. Cô này bị bệnh tim bẩm sinh, ngâm nước quá lâu, la hét quá nhiều, vờn vã với bạn trai quá mức, đú đởn mãi đến lúc nổi lềnh bềnh trên biển, may mà kịp vớt xác vào...
Xin miễn bình luận những lời đồn. Tôi là người trong cuộc. Nay tôi ngồi viết lại những điều này như một lời cải chính, như một lời làm rő. Dù đã quá muộn.

vovavietnam

Tôi cầm lái phần lớn quãng đường về Hà Nội. Ban đầu thằng Phũ lái. Nó là tay lái lượn êm như lụa của cả nhóm. Đi được một đoạn, thình lình nó phanh xe đánh két. Cái xác thằng Cốc nằm ngang trên lòng tôi và thằng Bóp giật nảy lên. Xe đỗ lại bên con đường vắng. Phũ gục mặt xuống vô lăng, trán tì lên nắm tay đặt trên đó.
- Thằng Cốc giỏi bơi, giỏi chịu nước.
Phũ lẩm bẩm những câu đứt đoạn. Tôi không giục Phũ đi tiếp. Thế nào tối nay chúng tôi cũng về tới Hà Nội. Cùng lúc tôi hiểu Phũ không thể lái xe được nữa. Nó đang bị ám ảnh bởi những kỉ niệm với thằng bạn vừa mới chết. Nó vẫn vương vấn chuyện ngày nhỏ cùng nhau đi bơi ở bãi sông Hồng, Phũ rúc đầu vào đáy một chiếc xà lan chở than, may nhờ thằng Cốc phát hiện được và cứu ra. Bây giờ mà lái xe, Phũ lại chỉ nghĩ đến những đêm đưa Cốc đi hát show, đi trình diễn thời trang. Nó là một tay lái xe tận tuỵ cho thằng bạn. Chúng hãnh diện về nhau. Chúng vui vẻ làm việc và ăn chơi cùng nhau. Chúng sung sướng kết thành một khối.
Giờ đến lượt thằng Bóp. Vốn lầm lì, hành động thay lời nói, thế mà nó bất chợt cất lời đúng lúc tôi định bảo nó lên cầm lái thay thằng Phũ. Bóp kể rằng tối hôm qua hai đứa ngủ chung một phòng, thằng Cốc đột nhiên giật mình nhớ ra chuyện hai tháng trước nó dẫn về nhà một cô người mẫu ảnh lịch. Xong xuôi công đoạn cuối cùng, Cốc đi vào phòng tắm. Thấy chiếc coóc xê của cô bạn rơi trên nền phòng tắm, nó nhặt rồi tiện tay tung bừa lên cái bình nước nóng. Vậy mà quên ngay. Khi cô bạn loay hoay với bộ ngực trần, Cốc lục tung khắp phòng mà không thấy. Cốc còn chạy sang phòng Bóp tìm, tưởng thằng bạn đã về và lẻn sang lấy trộm. Rốt cuộc cô bạn phải ra về với bộ ngực đón gió bốn phương, một vùng giới tuyến tranh chấp không có khu vực đệm... Mãi đêm hôm qua, nằm bên bãi biển Bình Sơn xa Hà Nội, Cốc mới bất ngờ nhớ ra cái hành động tiện tay ném bừa hôm ấy. Nó cam đoan rằng hai cái cánh cửa pháo đài vẫn còn nguyên trên nóc bình nước nóng, trừ phi đã bị Bóp phát hiện và ngấm ngầm cất giấu làm tài sản riêng. Tất nhiên là Bóp không biết chuyện. Hai đứa bčn đánh cuộc một chai cognac, tối nay về Hà Nội chúng sẽ cùng xông vào phòng tắm tìm cái coóc xê. Hai đứa ở chung một nhà. Đúng hơn là Bóp ở nhà Cốc. Gia đình Bóp ở Sài Gòn. Mà bố mẹ Cốc đang làm ăn ở Pháp, nhà không có ai.
- Cháu sẽ tìm trên bình nước nóng.
Bóp lờ đờ bảo tôi.
Rő ràng là không thể để thằng này lái xe thay thằng Phũ. Tôi tin rằng nếu không có mình, hai thằng vẫn lái xe được về Hà Nội. Tôi cũng tin rằng để chúng lái xe trong tình cảnh này là cực kỳ nguy hiểm. Người cầm lái bây giờ phải là tôi.
Thằng Phũ xuống ngồi vào chỗ tôi, cùng thằng Bóp giữ xác thằng Cốc. Ngọn đčn trên trần xe làm mí mắt thằng Cốc ánh lên nhoi nhói. Thì ra cặp mắt đã khép của nó dính đầy cát. Những tinh thể thuỷ tinh li ti như kim châm, Phũ không chịu được những hạt cát đó. Nó mở cốp xe, lấy chiếc xô nhựa, bước vội về phía dòng mương ở gần đấy.
Trời đã tối hẳn. Con đường vắng vẻ một cách đáng ngờ. Chúng tôi khiêng xác thằng Cốc xuống vệ đường. Tôi dội nước, Phũ dùng tay rửa sạch đám cát lấp lánh thuỷ tinh trong cặp mắt thằng Cốc. Tiện tay nó gội đầu cho tử thi, cẩn thận lau khô như với một người đang sống.
Xong bằng ấy việc, nó mới chịu để tôi lái xe đi tiếp. Ngay từ dưới Bình Sơn, chúng tôi đã gọi điện về Hà Nội. Trong cơn kinh hoàng, ông Thế anh tôi và là bố thằng Phũ vẫn đủ tỉnh táo để cắt đặt đâu ra đấy. Bóp bảo đưa thằng Cốc về nhà. Phũ bảo đưa thằng Cốc về khách sạn The Apocalypse. Ông Thế ra lệnh cho lũ ranh con đã mất cả sáng suốt hãy đưa thằng Cốc về thẳng bệnh viện. Nhưng không yêu cầu khám nghiệm tử thi. Cảm gió dưới nước là đã rő chết đột tử. Anh sẽ gọi điện cho bệnh viện. Anh cũng sẽ gọi ngay cho bố mẹ thằng Cốc ở Paris.
Thế đón chúng tôi ở cổng sau bệnh viện, cái lối xuất viện tất yếu của những con bệnh vô phương cứu chữa. Bây giờ nó là lối nhập viện của những tử thi tạm trú như xác thằng Cốc. Mọi thủ tục Thế đã làm từ trước. Trong cuộc đời bốn mươi tám năm của anh trai tôi đã có nhiều xác chết, nhiều vụ thương tích, nhiều cuộc dàn xếp, nhiều chạy chọt. Hiếm có ai mà diện quen biết rộng như anh và hình như mọi mối quen biết đều mai phục chờ khi có việc là xông ra giúp đỡ. Thế đã gọi điện cho bố thằng Cốc. Ngày mai ông bố có việc phải xuống miền Nam nước Pháp. Xin anh khoan vội báo cho vợ tôi, vài tháng nay cô ấy có triệu chứng bệnh tim, bác sĩ dặn tuyệt đối không được làm cho cô ấy xúc động, xin anh cho tôi ít phút tĩnh tâm, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh. Tít tít.
Lâu sau, Thế đang ngồi chờ điện thoại thì reng reng, anh Thế đấy ạ, chúng tôi không thể về được, thật đau đớn quá. Nhờ anh thu xếp hoả táng cho cháu. Chúng tôi sẽ về vào ngày đầy tháng cháu, là tôi nói dịp giỗ bốn chín ngày đấy ạ. Một lát sau, Thế đang gọi điện cho công ty nghĩa trang thì một máy điện thoại khác lại reng reng, anh Thế đấy ạ, tôi vừa nói chuyện với một người bạn Việt Nam ở đây, chị ấy bảo hoả táng thì sau này không gọi hồn được. Hay là nhờ anh mai táng cho cháu ở Văn Điển. Vẫn biết là mai táng thì nhiêu khê lắm, chúng tôi không muốn. Hay là để tôi hỏi thêm ý kiến thằng em cháu Cốc vậy.
Thằng em ấy mười hai tuổi, học lớp sáu, đang ở cùng bố mẹ. Thế liền cắt ngang. Thôi để tôi nói, anh chị ở xa, có về cũng muộn mất rồi. Thằng Cốc như anh em của thằng Phũ, thế thì chúng tôi sẽ thay anh chị lo cho cháu thanh thản phần hồn. Tôi xin quyết định hoả táng, lúc này tôi xin là người quyết định, anh chị đừng nghe mồm ai hết. Tít tít.
Trong mọi tình huống nước sôi lửa bỏng, Thế luôn là người lạnh, bình tĩnh, sáng suốt. Đường đi nước bước sáng, cắt đặt công việc gọn. Xử sự đẹp. Đưa thằng Cốc vào nhà xác rồi, Thế mới nói một câu bộc lộ tình cảm thực đằng sau gương mặt lạnh lùng.
- Tội nghiệp thằng bé. Tôi đã định đổi tên khách sạn thành Hoàng Công Hotel.
Xe chúng tôi bám sau xe Thế trở về. Đường phố tối chủ nhật đông đúc hơn mọi ngày. Sau một ngày giải trí bồi thường cho một tuần làm việc, người ta không xẹp xuống vì kiệt sức mà vẫn đang trong đà hưng phấn. Nhiều lúc tôi cảm thấy không còn đủ kiên nhẫn để tránh, chỉ muốn nhấn ga xúc một cái năm bảy chiếc xe máy trước mặt.
Thằng Phũ ngồi bên đập đập tay lên đùi tôi: - Chú Đông, cho xe quay lại bệnh viện một lát. Tôi không hỏi. Tôi rẽ vào một con đường nhỏ trở lại bệnh viện. Liếc nhìn sang thấy ánh mắt thằng Phũ sáng loé lên trên gương mặt sắt lại. Nó đã trở lại hoàn toàn tỉnh táo. Không còn cái vẻ thất thần lúc nãy.
Ông bảo vệ không muốn cho chúng tôi vào nhà xác. Thằng Phũ đưa cho ông ta tờ hai chục nghìn, bảo ông canh chừng, đừng cho ai vào trong lúc chúng tôi đang ở đây. Đoạn ba đứa chạy qua khoảng sân tối, nhảy qua mấy luống hoa trước nhà xác. Ngay ở chỗ này, người ta vẫn tạo dựng một môi trường hoa cho người chết. Cả hành lang dài chỉ có một ngọn đčn nêông lúc sáng lúc tắt. Một con chuột gộc nhẩy phốc qua như một con lợn rừng. Ngày bé có lần tôi đã theo lũ bạn đến cổng sau một bệnh viện, nhập vào đám người xúm đen xúm đỏ quanh một gã đàn ông bộ mặt cô hồn. Gã thu của mỗi người một hào rồi mới mở nắp cái hộp các tông cho từng người xem. Người xuýt xoa, người bịt mũi, người rú lên, người rùng mình nôn mửa. Trong hộp là một con chuột cỡ như con chó, chừng mười lăm cân. Gã rình suốt đêm qua trước cửa nhà xác mới đánh chết được con chuột mà gã gọi là con chồng. Con vợ nhỏ hơn một chút đã cùng đàn con chạy thoát. Gã thu được tiền của mấy chục người thì cảnh sát đến. Gã bỏ của chạy lấy người. Để lại chiêu đãi miễn phí một con chuột bẹp đầu cho đám người xem đến muộn.
Chúng tôi mở cửa bước vào nhà xác mới biết sắp phải làm một công việc khó khăn. Lúc nãy không đứa nào theo người đưa thằng Cốc xuống nhà xác. Bây giờ biết tìm nó ở đâu? Mấy chục cái bàn dài đều có lồng bàn bằng sắt úp chụp ở trên. Một bữa đại tiệc rất vệ sinh của thần chết. Lồng bàn nặng thế chẳng rő lũ chuột nhà xác hành nghề bằng cách nào? Ba đứa toả ra, mỗi đứa đi dọc một hàng, mở tất cả các lồng bàn ra để xem. Mùi thuốc sát trùng không át được mùi tử khí lạnh tanh khăm khắm. Người như nằm ngủ từ trần sau một cơn sướng đột ngột. Kẻ lông mày rướn lên ngạc nhiên như hết thảy mọi điều đều lạ lùng, kể cả cái chết cũng lạ lùng. Người đau đớn, kẻ nhẹ nhàng giải thoát. Người hồn nhiên, kẻ ưu tư. Người hiền, hiền đần độn. Kẻ ác, ác đến chết vẻ mặt vẫn còn đanh.
- Thấy rồi!
Tôi quẳng cái lồng bàn lên xác chết một cô gái co quắp, chạy về phía cái bàn thằng Phũ vừa kêu lên. Nó chồng cái lồng bàn sang bên cạnh, tay kéo vội cái khoá quần trên xác thằng bạn, rồi trật cả quần lót ra. Con gà trống tạp ăn luôn rình đạp mái giờ rũ xuống như một mẩu dây thừng ngâm nước. Thằng Phũ sờ nắn phần bụng dưới, quanh chỗ con gà trống. Nó giật thót mình, gọi mẹ một đứa nào đó ra để chửi, rồi hất hàm cho tôi và thằng Bóp làm theo. Da thịt trên cơ thể nhčo nhẽo, nhưng cả khối cơ quan sinh dục trong và ngoài rắn đanh như bằng đá, chỉ trừ cái mẩu dây rũ rượi kia. Nhìn kỹ thì thấy cả cái cục gạch đó ngả mầu bầm thẫm hơn phần da thịt xung quanh.
- Mẹ nó. Đúng là nó.
Thằng Phũ chửi rồi nghiến răng.
- Ai?
Tôi hỏi.
- Cái gì?
Thằng Bóp hỏi.
Thằng Phũ lại lồng lộn tuôn ra một tràng chửi rủa. Tôi không chép lại mảng ngôn ngữ tiếng Việt phong phú này. Chỉ đến lúc ấy thằng Bóp mới ngẩn người nhớ ra và lẩm bẩm thôi đúng rồi. Hai đứa tin rằng thủ phạm trong cái chết của thằng Cốc là đứa con gái bị thằng Cốc vầy vò dưới biển. Thằng Bóp nhớ thêm rằng đêm hôm trước, khi cả bọn lần đầu gặp đứa con gái trên đường vắng, con bé này đã dùng một thứ vũ khí kỳ lạ giống như một mũi kim tiêm thuốc tê hoặc thuốc độc để tấn công thằng Cốc. Còn trên bãi biển, lúc hoảng loạn bối rối tang gia, mọi người đều nghĩ rằng thằng Cốc bị trúng gió hoặc vỡ tim trong một cơn cực khoái. Con bé ma giáo nọ đã thừa cơ thoát thân, ném lại trên bãi biển lời đồn về một cô gái phải đóng thuế cho thần biển.

vovavietnam

[size=17pt]
Chương 2
[/size]


Đám tang thằng Cốc lại đúng vào ngày trong thành phố cùng lúc diễn ra bốn cuộc thi hoa hậu: Hoa hậu Mùa hč, Hoa hậu Thanh lịch, Hoa hậu Thể thao, Hoa hậu Thời trang. Cùng lúc hàng chục tụ điểm ca nhạc đều bán vé, các ca sĩ chạy sô phải đua nhau chạy hết hơi. Những kẻ hâm mộ không còn đủ sức để mang hoa đi tặng cho hết tất cả những hoa hậu á hậu, những cựu hoa hậu cựu á hậu, những cựu siêu sao và đương kim siêu sao. Thành ra đám ma thằng Cốc vắng cả bạn bč, vắng cả người hâm mộ. Không thấy báo chí nói đến chuyện có cô gái nào nhảy từ tầng cao xuống tự tử. Ai dại mà chết theo một siêu sao trong cái thời buổi siêu sao như nấm này. Một ít bạn bč không vô tình, nhưng bận trình diễn, gửi đến những vòng hoa trắng. Cả người được hoa lẫn người gửi hoa đều không dám chắc mình có xứng nhận một vòng hoa trinh trắng hay không. Chẳng qua phong tục xứ này ưu ái vòng hoa trắng cho những bà cô ông mãnh chết trẻ mà chưa kịp lấy vợ lấy chồng. Chết trẻ khoẻ ma, chết già ma lọm khọm. Người ta vẫn sợ những hồn ma trẻ đầy ẩn ức trở về quấy quả.
Đám ma vắng và gọn. Đầu vào là một cái quan tài bằng gỗ. Đầu ra là một lọ tro. Thằng Bóp không chịu làm thủ tục gửi lại lọ tro trong một ô tủ kính ở nghĩa trang. Nó mang lọ tro về nhà, nó đang ở trong nhà thằng Cốc, nó không muốn xa thằng bạn mà nó không tin là đã chết.
Tôi trở về khách sạn The Apocalypse. Ở cuối tầng hai khách sạn, tôi có một căn phòng đẹp, trước cửa gắn những con chữ bằng đồng Captain's Studio (xưởng vẽ của Thuyền trưởng). Trong một khách sạn, những dòng chữ nước ngoài gây ấn tượng hơn, ngay cả với dân ta. Gọi là phòng, thực ra Captain's Studio là một căn hộ ba phòng, phòng rộng nhất ngay cửa vào trưng bày những bức tranh tôi vẽ biển. Những ô cửa sổ hình tròn và chiếc bánh lái bên ô cửa sổ rộng gợi đúng không khí căn phòng của một thuyền trưởng. Đây là sáng kiến của tôi. Khi anh Thế cho xây dựng khách sạn, tôi tự thiết kế căn hộ này cho mình để lưu giữ những bức tranh tôi vẽ trong những ngày lênh đênh giữa đại dương. Mặc dù đã từ bỏ cuộc đời thuyền trưởng, đã lên bờ, tôi vẫn muốn đôi lúc được sống lại cái không khí thoáng rộng một mình đối mặt với biển cả. Captain's Studio thường mở cửa cho những người khách nghỉ lại khách sạn được vào xem. Anh Thế cho đây cũng là một hoạt động để thu hút khách. Captain's Studio nghiễm nhiên có tên trong bảng chỉ dẫn ở gian tiền sảnh trước quầy tiếp tân. Nhiều ông Tây bà đầm đòi mua tranh, nhưng tôi không bán. Nhiều người đòi thuê căn phòng và đã được toại nguyện nếu trùng vào những ngày tôi vắng mặt ở Hà Nội. Giá thuê Captain's Studio là tám mươi đô la một ngày, gấp đôi giá những căn phòng khác.
Cửa phòng khoá. Thông thường thì Captain's Studio mở cửa từ 8 giờ đến 20 giờ. Tôi chẳng kịp băn khoăn vì sao có chuyện bất thường như vậy. Xin hãy đi dự đám tang thật nhiều, anh sẽ thôi thắc mắc những chuyện cỏn con ngoài đời, thôi xích mích, thôi đấu đá nội bộ cơ quan, thôi ham hố địa vị, thôi khát thčm tiền bạc. ý nghĩ vừa thoáng qua, tôi đã bật cười chua chát. Nói vậy thì hoá ra những ông trưởng ban lễ tang, những ông cán bộ tổ chức phụ trách việc tang lễ hiếu hỉ ở các cơ quan mới chính là những kẻ giác ngộ bậc nhất, diệt dục bậc nhất trên đời này.
Tôi mở cửa vào phòng bằng chìa khoá riêng. Rồi giật mình nhảy lùi lại. Một cô gái đang nấp sau cánh cửa, tay lăm lăm chiếc guốc cao gót, sẵn sàng quyết chiến.
- Sao tự tiện vào phòng tôi?
Cô gái thét lên.
Màn sương mờ u mê phủ quanh tôi vụt tan biến. Tri giác lập tức bùng cháy sáng như một cột lửa. A, thì ra bộ phận tiếp tân đã cho thuê căn phòng mà không kịp báo cho tôi. Chắc hẳn tất cả các phòng đều đã cho thuê và đám lễ tân nhầm tưởng tôi đã đi khỏi Hà Nội.
- Xin lỗi cô, Captain's Studio là phòng riêng của tôi. Nhưng nếu bộ phận lễ tân đã trót cho thuê thì xin cô cứ thoải mái ở lại.
Tôi nói và định đi ra. - Khoan đã - Cô gái thở phào thả chiếc guốc cầm tay xuống - Anh nói đây là phòng riêng của anh. Xin anh giải thích.
Tôi nhã nhặn giải thích trong vài ba câu.
- Vậy ra anh chính là thuyền trưởng? Vậy ra anh vẽ những bức tranh này? Thế thì tôi muốn hỏi đôi chút về những bức tranh. Đây, chẳng hạn như bức Biển đời.
Những ai sau khi đã phải dự quá nhiều đám tang, hãy tìm lấy cơ hội được một mình trầm ngâm đối diện với biển cả. Biển xanh ngắt sự sống. Biển bao la hồn nhiên. Biển thản nhiên chứng kiến mọi giông tố, chứng kiến những con tầu xuẩn ngốc trầm mình xuống đáy nước, chứng kiến những con tàu bé nhỏ mà hiên ngang rẽ nước.
Cô gái hỏi sang những bức tranh khác. Sau đám ma thằng Cốc, tôi càng có nhu cầu được tĩnh trí bằng những bức tranh biển. Tôi bằng lòng nán lại làm người hướng dẫn phòng tranh cho cô. Biển bao giờ cũng dễ hiểu, dù đôi khi nó là những mảng màu xanh trừu tượng. Riêng có một bức biển gào thét, trào lên, trùm lên một con tàu bé nhỏ vô nghĩa. Tôi vẽ nó trong cơn tuyệt vọng sau những bi kịch gia đình. Tôi đưa cô gái lướt qua bức tranh này để tới bên bánh lái.
- Bây giờ tôi thấy mình cũng là một thuyền trưởng - Cô gái quay cái bánh lái bằng gỗ - Tôi đã hiểu biển hơn.
- Chúc cô những ngày vui vẻ trong xưởng vẽ của Thuyền trưởng.
Tôi bắt tay cô và bất chợt như nhận ra một người quen. - Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải?
Cô gái hơi rùng mình. Mái tóc dài sấy lăn tăn như cũng rung rung phấp phỏng.
- Chắc là chưa đâu. Cảm ơn anh, tôi rất tiếc là không ở lâu hơn. Đêm nay tôi đã đi rồi.
Đến bây giờ tôi mới nhận thấy là cô gái là rất đẹp sau những lem nhem phấn son và chì than. Người đẹp đến vào lúc tôi chẳng có cảm hứng. Dù sao thì cô gái cũng giống một ai đó tôi đã từng quen, biết đâu chẳng đã từng chung chăn gối trên một bến cảng ghé lại chốc lát.

vovavietnam

Tôi xuống đến chân cầu thang, gặp thằng Bóp đang định đi lên. Kính đen gọng to. áo may ô đen. Quần soóc đỏ. Một gã người rừng Tarzan thực sự, cao mét tám lăm, nặng tám mươi tám cân. Tay nó cầm một chai cognac. Tay kia một gói giấy. Định lên phòng chú đây. Phòng cho thuê mất rồi. Thế thì xuống phòng thằng Phũ vậy. Chúng tôi đi vào văn phòng quản trị. Thằng Phũ không sơ mi cravat như một ông quản trị mọi ngày. Cũng may ô ba lỗ mầu đen. Thằng cháu tôi cao mét bảy tám. Lồng ngực vồng căng. Ba thằng bạn chúng nó khi mới tập tọng học vő nhập môn là học ở tôi. Sau này tôi xuống tàu vắng nhà lâu, chúng mới cùng đi học thầy khác. Ba thằng nay đã mất một.
Một chai cognac sau đám tang cũng cần thiết như một giấc ngủ sâu không ác mộng. Cả ba lặng lẽ uống. Đến lúc này thằng Bóp mới mở cái gói giấy.
Một chiếc coóc xê tênh hênh trên mặt bàn. - Cốc đã nhớ đúng. Chúng ta đang uống chai rượu thắng cược của nó.
Bóp nói, siết chặt hai bàn tay như đang bóp cổ một kẻ nào đó. Chẳng phải ngẫu nhiên nó tên Bắc mà được lũ bạn đặt cho cái tên Tây là Bob. Dạo học ở trường trung cấp Xây dựng, nó yêu một cô bạn cùng lớp. Yêu thắm thiết. Những kẻ ít nói thường có một ngôn ngữ riêng để tự bộc lộ, đó là yêu thắm thiết. Cuồng nộ thì cũng ở mức tột cùng. Hễ khi nào lên cơn giận, hay là ghen, hay là tức, nó lại đuổi con bé người yêu chạy khắp trường. Chạy từ tầng một lên tầng hai. Chạy từ tầng hai lên tầng ba. Đuổi cho kỳ được, bắt cho bằng được, chẳng nói chẳng rằng xông vào bóp cổ. Có tới chục gã trai cùng trường xúm vào mới gỡ ra được. Nó bóp cổ người yêu đến lần thứ ba thì bị trường đuổi học. Cả tháng sau nó vẫn đi rình bóp cổ người yêu. Hai thằng bạn phải giám sát và can ngăn mãi.
Rồi Bóp xin được theo một lớp trung cấp nấu ăn. Gã trai lừ đừ như một con gấu vốn dĩ khéo tay, khéo nấu nướng. Bố thằng Phũ khi ấy đang chuẩn bị mở khách sạn nên khuyên thằng Bóp theo nghề đầu bếp, sau này quản lý bộ phận bếp núc cho ông. Bóp học giỏi, nắm ngay được 30 món ăn chính khoá, 60 món phụ đạo, 6 món học lỏm, 4 món gia truyền phải trả tiền giá cao.
Bất đồ một hôm, một quý phu nhân, vốn là chỗ quen biết của chỗ anh Thế tôi, gọi điện đặt tiệc chiêu đãi khách nước ngoài món Gà Đông Chí. Vị phu nhân thời mở cửa có vẻ không tin nhiều vào các khách sạn nhà nước. Anh Thế cho gọi toàn bộ đầu bếp lên hỏi, từ đầu bếp già hợp đồng sau khi về hưu ở nhà khách chính phủ cho tới đầu bếp trẻ mới tốt nghiệp trung cấp nấu ăn trung ương đều không biết mặt mũi Gà Đông Chí ra làm sao. Anh Thế lo toát mồ hôi. Mấy khi có vinh hạnh được quý phu nhân chọn mặt gửi vàng. Đợi cho tất cả đều lắc đầu chịu, thằng Bóp mới mở miệng. Chú yên tâm, sẽ có Gà Đông Chí. Nhưng nó không chịu nói Gà Đông Chí là cái gì. Rốt cuộc, một ngày trước bữa tiệc, chỉ có ông chủ khách sạn và mấy người thân cận thằng Bóp mới được biết cái món ăn lạ tai nọ: đùi gà rút xương, nhồi thịt và tôm xay nhuyễn cùng gia vị, rau cải bẹ trắng rải xung quanh, giữ thật lạnh để nhai sần sật. Một món ăn có cái tên quá kêu so với thực chất. Bà phu nhân nếm được đâu đó ở xứ Tàu trong những chuyến thăm chính thức và không chính thức.
Gà Đông Chí mở đường cho những bữa tiệc bà phu nhân không muốn tổ chức ở nhà khách chính phủ. Bạn làm ăn ngoại quốc của bà đều tấm tắc khen các món ăn ở khách sạn The Apocalypse, chẳng biết khen thật lòng hay xã giao. Tôi đã từng phải khen những món nuốt không trôi được chiêu đãi ở nước này nước nọ. Chỉ biết thỉnh thoảng quý phu nhân lại dội xuống một thực đơn. Yến sào! Hai triệu đồng một lạng yến sào. Bữa tiệc tám người khiêm tốn một cân yến sào. Bốn cây vàng chỉ riêng tiền yến sào. Khách và chủ tấm tắc. Những văn hoá những nhân văn được viện ra để nói về yến sào. Sau bữa tiệc, thằng Bóp nháy tôi. Yến rởm đấy mà. Anh Thế giật thót. Có ngày mày giết tao. Bóp vẫn thản nhiên. Kìa chú, người nấu không biết, người ăn không biết, thế thì nó là yến chính hiệu.
Anh Thế hầu như không nhận tiền thanh toán các bữa tiệc của quý phu nhân. Cũng như vậy với những cái ô khác. Những cái ô này đủ che chở khách sạn The Apocalypse cho tới ngày tận thế.
Lại nói chuyện thằng Bóp học hành ở trường trung cấp nấu ăn. Lần này nó học hành trót lọt, một sinh viên tốt, chẳng có lý do gì để bị đuổi học. Ở trường Bóp không yêu ai. Không yêu ai nên chẳng có ai để mà bóp cổ. Nhưng cũng chính ở trường nó đã tìm được cách khác để tự thoả mãn cái dục vọng bóp cổ trong câm lặng.
Tôi lờ mờ đoán ra cách thức tự thoả mãn của nó vào dịp Tết đầu tiên nó về làm cho khách sạn The Apocalypse. Tết ấy, anh Thế tổ chức một "cuộc đi săn" và bữa tiệc hoang dã trong trang trại cách thủ đô chừng ba chục cây số. Sáng mùng một, chúng tôi mời tất cả các vị khách ở tại khách sạn vào dịp năm hết tết đến theo xe lên khu sơn trang. Anh em tôi chung vốn mua được với giá rẻ như bčo hai chục nghìn mét vuông đất bên sườn núi. Rào cọc sắt cao quá đầu người quanh trang trại có một vườn nhãn rậm rạp và một cái hồ nhỏ. Đám khách đầu xuân, cả ta cả Tây, mà chủ yếu là Tây, được dẫn vào khu sơn trang. Các nam thanh nữ tú tổ bếp và tổ bàn ra đón khách như trai gái Tây Nguyên thực sự. Trai cởi trần đóng khố, ống tên ngang lưng, tay cầm ná. Gái váy dài thổ cẩm, lưng đeo gùi. Tiếng cồng đầu tiên. Vài con nhím, dăm ba con sóc, dăm ba con khỉ được thả ra. Tiếng cồng thứ hai. Đám trai gái thổ dân cùng khách khứa chạy tung tán khắp trang trại, nhảy qua các bụi rậm, lao qua các gốc cây, rượt đuổi lũ thú rừng. Dần dần lũ người tìm được chỗ nấp để những tay ná trổ tài. Một con chồn dính tên, choé lên một tiếng rồi rơi xuống. Ngay sau đó, thằng Cốc bắn trúng cánh tay một con khỉ. Con khỉ chưa kịp chạy trốn thì bị thằng Bóp bắn trúng tay kia. Nó thả mình rơi xuống khỏi vòm cây, chạy loạt soạt trong đám cỏ ven hồ. Bóp lao theo rồi mất hút trong đám cỏ cao quá đầu người. Tôi chạy theo, con khỉ đã chạy ra khỏi bãi cỏ, về phía những bụi cây trong vườn. Nó chạy một cách khó khăn, chốc chốc lại phải chống một tay xuống đất. Cả hai tay đều vướng tên. Nó dùng tay này bẻ gẫy mũi tên ở cánh tay kia, rồi rút tên ra. Bóp chộp được chân sau của con khỉ bên một bụi cây, con khỉ cào cấu chống trả bằng hai cánh tay tung toé máu. Không thčm giằng co vật lộn lôi thôi, Bóp siết chặt hai bàn tay quanh cổ con khỉ. Nấc ằng ặc. Giãy đành đạch. Lưỡi thč lč sùi bọt. Thằng Bóp trừng trừng nhìn con vật trong cơn giãy chết. Tay vẫn siết mạnh. Đầu con vật ngật sang một bên cũng là lúc thằng Bóp bỗng rung giật toàn thân. Cặp mắt Bóp bỗng chuyển sang lờ đờ khoái cảm.
Đó là lần đầu tiên tôi mơ hồ cảm thấy cái thằng lạnh tanh máu cá ấy có một khoái cảm lạ lùng. Sau này thì hầu như cả tổ bếp và hai thằng bạn thân đều biết. Bây giờ nhìn nó ngồi thâm trầm bên ly rượu, môi mím chặt, hai bàn tay gân guốc bóp chặt vào nhau. Rồi nó cầm cái coóc xê, nắn nắn bóp bóp cái phần đệm mút. Rồi nó gói cái coóc xê trở lại trong tờ giấy, đút vào túi quần soóc.
- Tao đã lần tìm ra cái con khốn kiếp giết thằng Cốc. Nó đứng dậy, nói với thằng Phũ.
- Xử lý ngay được chưa?
- Chưa, tối nay mày đi cùng tao được không?
- Sao lại không?
Hai thằng quay nhìn tôi. Tôi im lặng nhìn lại. Như vậy có nghĩa là tôi không đi. Tôi chưa tin. Tất nhiên là chưa tin cô gái kia giết thằng Cốc. Nhưng tôi để mặc hai đứa. Hãy để cho chúng được quyền tin điều chúng đang tin.
Thằng Bóp im lặng ra khỏi phòng. Nó trở về với tổ bếp đang làm đặc sản. Tôi ngồi lại phòng thằng Phũ.
Lâu sau, thằng Phũ ra hiệu vẫy tôi lại bên cửa sổ. Cửa phòng nó nhìn ra sân sau nhà bếp. Thằng Bóp đã thay quần soóc đỏ bằng một chiếc quần đùi sặc sỡ.. Nó đang dúi đầu một con dê xuống. Con dê to gồng mình, hai chân trước thẳng cứng như gậy, hai chân sau dồn toàn lực trì kéo ra sau hòng thoát khỏi đôi tay gọng kìm của thằng Bóp. Hai bên đều im lặng trong cuộc đấu. Bóp không thčm thở hổn hển trong cuộc đấu sức vặt. Con dê dồn hết sức để co kéo, chẳng còn hơi để be be. Cứ thế cho tới khi con dê đổ vật xuống. Bốn chân giãy giụa tuyệt vọng.
Giờ mới là lúc thằng Bóp bắt đầu hành động đi tìm khoái cảm. Nó buông cặp sừng trên đầu con dê, luồn đôi bàn tay quanh cái cổ đen nhánh. Thoạt đầu có vẻ giống như một cử chỉ âu yếm. Thình lình con dê giật nảy lên. Bốn chân khua khoắng.
Thế là thằng Bóp đã bắt đầu bóp.
Thằng Bóp đang bóp.
Thằng Bóp đã bóp xong.
Thời điểm để tôi nhẩm trong đầu ba câu ấy, từ lúc khởi sự cho tới lúc kết thúc cách nhau chừng hai phút. Thằng Bóp hét lên một tiếng cực khoái hoang dã, cùng lúc thân người vạm vỡ của nó rung lên xuất dương lực. Cái quần đùi ướt đẫm. Tổ bếp gọi thằng Bóp là pháo thủ bắn pháo hoa. Mỗi lần thằng Bóp bóp cổ một con dê là bên những cửa sổ nhà bếp lại có những cặp mắt kín đáo theo dői, như xem trộm một cuộc hành lạc. Khi nó trở vào mắt lờ đờ khoan khoái, người ta nháy nhau. Lại bắn pháo hoa rồi, giờ đi thay quần đấy. Ngày nào cũng phải thịt dê, nhưng không phải ngày nào thằng Bóp cũng bóp cổ dê như vậy. Thông thường người ta chỉ đuổi đánh con dê chạy quanh sân cho nó toát mồ hôi, thịt ăn không bị gây gây nồng nồng.
Thằng Bóp không bỏ con dê để đi thay quần như mọi bận. Nó ngồi lại, bẻ ngửa cổ con dê lên, lật qua lật lại, nhìn đi nhìn lại. Như nhận mặt một kẻ nào đó. Như sung sướng nhận ra một kẻ thù đã chết. Như hả hê vì đã trả được hận.
Tôi hiểu ngay thằng Bóp đang nhìn thấy gương mặt ai trong bộ mặt không còn sự sống của con dê.

vovavietnam

Mấy ngày sau, tôi đang ngồi cùng thằng Phũ trong phòng quản trị thì thằng Bóp bước vào. Nó bảo đã tìm ra chỗ ở của cái con khốn nạn đã giết thằng Cốc. Nó đã nắm được quy luật đi lại của con kia. Nó bảo trừ khử ngày hôm nay là tốt nhất.
Ngôn ngữ hành động có tác dụng hơn ngôn ngữ nói. Thằng Bóp mở cái túi đựng vợt tennis, lấy ra một đôi găng tay mỏng màu da người. Một bình xịt thuốc mê. Và một cuộn dây. Có nghĩa là nó đã chọn hình thức xử lý như đã làm với những con dê. Sau đó cuộn dây sẽ đánh lạc hướng điều tra như là một vụ treo cổ tự tử.
Chắc là tôi sẽ không tham gia. Nhưng cũng chẳng có một lời nhắc nhở thận trọng. Con người nếu cẩn thận ở nơi này thì vẫn bất cẩn ở nơi khác. Biết ai dại ai khôn hơn ai mà lên giọng khuyên bảo. Những gã trai ngoài tuổi hai mươi đã có thể tự lo liệu và tự chịu trách nhiệm.
Chỉ có điều tôi cảm thấy trước được tai hoạ. Tôi thường hay linh cảm thấy tai hoạ.
Tôi để hai đứa ở lại trong phòng. Tôi sang tiệm cà phê. Ngồi đây, nhìn qua lớp kính tối mầu có thể thấy được một nhóm Tây lốc nhốc mới đến tụ tập trước quầy tiếp tân, đợi đăng ký nhận phòng. Đây là mùa bội thu của các khách sạn.
Anh Thế đến ngồi cùng bàn với tôi. Liền theo, bồi bàn mang tới hai ly cà phê như thể chúng tôi là hai khách uống.
- Anh nghe nói sắp tới nhà nước sẽ tháo dỡ những biển hiệu tiếng nước ngoài.
Anh "nghe nói" có nghĩa là đúng sự thực. Đây là xứ mà mọi thông tin đều được bỏ ngỏ và công khai. Nội dung những cuộc họp quan trọng chỉ sau vài giờ đã ra tới đường phố cho dân thường bình luận. Ông cốp cộp không thể ôm giữ đại sự ấm ức trong lòng, phải đem trút sang quý phu nhân. Quý phu nhân lại phải thổ lộ với các quý phu nhân khác qua con đường truyền khẩu hoặc điện thoại hữu tuyến và vô tuyến. Các quý phu nhân nguồn gốc bình dân ngay lập tức truyền thông tin theo mạng lưới bình dân. Anh Thế là một trạm tiếp sóng trong mạng thông tin đó. Một chàng thông ngôn khôi ngô cấp vụ trưởng chuyên đi phiên dịch cho các lãnh đạo. Sau những chuyến công tác nước ngoài, về đến nhà những tưởng anh đi đường anh tôi đi đường tôi, nhưng Thế là người ăn ở có trước có sau. Thế đến nhà riêng thăm chú thăm cô. Thế tỏ ra kiên nhẫn tuyệt vời hầu chuyện cô. Cô vốn đã rất cảm tình với anh chàng thông ngôn trong những chuyến thăm hữu nghị chớp nhoáng vẫn biết dành thời gian đưa cô đi mua sắm, phiên dịch được cả tên những mặt hàng tế nhị. Thế được nhiều cảm tình, Thế được cô nói khéo qua ông Vụ trưởng cán bộ. Thế cứ thế mà lên. Đến thời điểm Thế làm Vụ trưởng, ai cũng tưởng Thế còn lên nữa thì đùng một cái Thế đâm đơn xin nghỉ việc. Khi ấy Thế bốn mươi tư tuổi. Mười sáu năm nữa mới đủ tuổi về hưu. Nhưng Thế đã góp nhặt đủ vốn liếng để xây một khách sạn lớn. Những người từng tham gia vào chính trị khó bao giờ thôi làm chính trị. Họ chỉ chuyển từ hình thức này sang hình thức khác, cho dù đó là làm văn nghệ, khoa học hay kinh doanh. Thế đã kịp xây dựng được một mạng lưới che chở và hậu thuẫn. Các chú các cô vẫn tiếp tục nâng đỡ. Chú thì tặc lưỡi nó dại tự mình công danh đứt gánh giữa đường. Cô thì chép miệng nó chẳng dại đâu khách sạn của nó to như thế cao như thế sang như thế. Biết ai dại biết ai khôn ở cői đời này. Khôn cũng chết. Dại cũng chết. Chỉ có kẻ biết là sống. Nhưng biết được rồi, giác ngộ được rồi, thì không chết nhưng sống khổ sống sở về tinh thần. Tôi đã kể những năm tháng trên biển tôi đọc nhiều sách Phật. Đọc xong, tôi chỉ thấy thương Ngài. Ngài giác ngộ năm ba mươi lăm tuổi (tức là nếu tôi giác ngộ được thì đúng là vào năm nay), bốn mươi lăm năm sau đó, Ngài phải sống giữa cői người tôn sùng Ngài, kính phục Ngài, tin theo Ngài, nhưng không chắc đã hiểu Ngài. Ngài cô đơn và đáng thương là ở chỗ ấy.
Tôi ngẫm nghĩ. Tôi nhấm nháp ly cà phê. Tôi nghe anh Thế nói loáng thoáng. Bất chợt tôi giật mình, một cô gái đẩy cửa bước vào tiền sảnh, đi qua trước quầy tiếp tân, rồi theo cầu thang đi lên gác. Cô ta có cái vẻ của một người quen mà tôi không kịp nhớ ra. Sao gần đây tôi hay gặp những người quen quen. Ngày trước, đám bạn bč vẫn thường chọc tôi, đi đâu cũng gặp người quen, thấy trẻ hư ngoài đường không dám đánh, sợ lỡ đánh phải con mình. Thôi cho qua. Tôi mỉm cười lặng lẽ tập trung nghe chuyện của ông anh vốn tài ba hơn người.
Thế bảo rằng người ta cứ quen mồm gọi sai khách sạn này là Ngày Tận Thế. Thực ra Ngày Tận Thế chỉ đúng với tiệm ăn Apocalypse Now của lão Đắc Tùng, một kẻ đã bệ nguyên xi cái tên phim Bây giờ là lúc tận thế của Francis Ford Coppola về chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam. Lão ấy còn dốt về chính trị tới mức trong tiệm ăn, lão cho trang trí các mô hình cánh quạt trực thăng, những tấm vải dù, những mũ sắt của lính Mỹ. Những người có trách nhiệm lại dốt hơn khi để mặc cho lão kinh doanh trong một môi trường sặc mùi chiến tranh như vậy. Anh Thế có khác, anh tỉnh đòn. Ngay từ đầu, anh đã cân nhắc và đặt tên khách sạn là The Apocalypse, chứ không phải là Apocalypse Now.
- Chiết tự thì The Apocalypse có nghĩa là Khải Huyền, khúc cuối cùng trong Kinh Thánh Tân ước, kể về việc Thánh John báo trước cho đồ đệ về ngày tận thế...Vậy nay mai, nếu không được phép mang tên nước ngoài, khách sạn nhà mình sẽ đổi thành Khải Huyền, hoặc Thiên Khải.
Thế dừng lại, nhìn tôi như giễu cợt. - Tôi sợ rằng Captain's Studio của chú cũng phải đổi thành xưởng vẽ của Thuyền trưởng.
Tôi hơi nhếch mép tỏ ý thế nào cũng được. Anh Thế phải bật cười rằng anh đùa tôi thế thôi. Đúng lúc ấy, thằng Phũ đẩy cửa lao vào.
- Bố. Chú Đông. Vào phòng con ngay...
Mặt nó trắng bệch, môi nó run run. Hai chúng tôi lật đật theo thằng Phũ về phòng quản trị. Nó thận trọng khoá trái cửa rồi mới dẫn chúng tôi chạy vào toilet.
Thằng Bóp đang đung đưa như một hình nộm giữa phòng tắm khá rộng. Một sợi dây thừng siết quanh cổ nó, treo vào cái móc ở trên trần. Mặt nó bầm tụ máu, mắt nó trợn tròn, lưỡi nó thč lč.
Trong lúc kinh hoàng, tôi vẫn đủ tỉnh táo để tìm một con dao trong ngăn bàn làm việc của thằng Phũ. Tôi cắt dây, cùng anh Thế đỡ thằng Bóp xuống, đặt lên trên bộ xa lông dài. Thế nắn đôi bàn tay lạnh toát, kiểm tra khắp thân người lạnh toát của thằng Bóp một lát.
- Chết lâu rồi.
Anh nói và buông bàn tay cứng đờ của nó xuống mặt ghế. Thằng Phũ kể hai đứa vừa mới bàn nhau cách tiếp cận nhà con kia. Thằng Phũ sẽ cảnh giới bên ngoài, một mình Bóp sẽ vào hành sự. Phũ còn đùa Bóp nhớ cài đặt băng vệ sinh cẩn thận, kẻo không thể rút ra ngoài đường với chiếc quần soóc ướt đẫm. Rồi Phũ ra khỏi phòng chừng ba mươi phút, để thằng Bóp ở lại lục cục chuẩn bị trong phòng. Khi nó trở lại thì đã thấy thằng bạn treo lủng lẳng trong phòng tắm.
Bây giờ thì thằng Bóp đã nằm bất động trên ghế. Phũ vuốt mắt cho thằng bạn. Chiếc quần soóc quả là ướt đẫm và toả mùi hạt dẻ.
- Giờ là lúc tính chuyện đưa thằng Bóp ra khỏi đây. Anh Thế bảo. Anh bao giờ cũng là người trở về với thực tế sớm nhất. Người chết thì đằng nào cũng đã chết rồi, nguyên nhân sẽ tìm hiểu sau. Anh không muốn có chuyện rầy rà với chính quyền. Anh lại càng không muốn loan cái tin có người chết trong khách sạn. Lộ ra thì khách sạn đúng là mang cái tên ngày tận thế.
Nhưng cũng không thể đưa thằng Bóp về nhà thằng Cốc, nơi nó vẫn đang sống với bình tro thằng bạn. Hàng xóm láng giềng đã không bị xôn xao vì cái chết của thằng Cốc. Hàng xóm láng giềng cũng sẽ không nháo nhác vì cái chết của bạn thằng Cốc. Chỉ có mỗi một cách là gửi thằng Bóp vào nhà xác bệnh viện, nằm úp lồng bàn để vô hiệu hoá cả lò nhà chuột hung hãn bên ngoài.
Thế đi gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện. Thế gọi điện thoại cho ba mẹ thằng Bóp ở Sài Gòn. Lại chính Thế phải chủ động sắp xếp giúp cho đám thân nhân hoảng loạn. Chú Đông và cháu Phũ sẽ đưa xác cháu vào theo chuyến máy bay sớm nhất. Tôi biết anh chị và các cháu không thể đi vào lúc này được. Tít tít.
Còn lại việc khó nhất: Đưa xác thằng Bóp ra khỏi khách sạn bằng cách nào. Tất nhiên không thể đi qua phòng tiếp tân như một vị khách làm thủ tục rời khách sạn. Tất nhiên không thể mang cái xác ra bằng cửa sau cho nhân viên khách sạn trông thấy. Tôi tìm được một cái hộp giấy đựng tủ lạnh trong nhà kho. Ba anh em chú cháu tôi hì hục bê cái xác tám mươi tám cân bỏ vào trong hộp giấy. Phải nắn lại chân tay cho cái xác ở trong tư thế ngồi, như vậy mới vừa kích cỡ của chiếc hộp tủ lạnh. Cái hộp được bỏ lên một chiếc xe đẩy cho thằng Phũ đẩy ra cửa sau, tôi đánh một chiếc minibus vào, đón cả hộp cả người lên xe đến cổng sau bệnh viện.
Đưa được cái hộp tủ lạnh vào trong nhà xác mới nảy ra chuyện. Cái xác cứ kiên định trong tư thế ngồi bó gối, nhất định không chịu ngả ra tư thế nằm. Cứ như thể vào phút cuối cùng của cuộc đời, thằng Bóp bỗng biết xấu hổ về cái quần soóc ướt của nó. Cái xác đã lạnh đã cứng đã co quắp này ai mà bỏ vào quan tài được. Tôi lập tức nhớ ra. Tôi đã có kinh nghiệm về cái chết kiểu này. Tôi đánh xe về khách sạn lấy mấy chai rượu trắng, tạt qua tổ bếp lấy một ít gừng đập dập, một phích nước sôi và một cái xô. Chúng tôi đặt thằng Bóp lên một cái bàn mặt granitô. Nó nằm vật nghiêng, co quắp. Ba anh em chú cháu tôi, mùi xoa bịt mũi cho giảm bớt cái tử khí trong nhà xác, dùng rượu và nước gừng nóng xoa bóp các khớp chân khớp tay cho thằng Bóp. Lâu sau mới kéo được chân tay giãn ra, cho cái xác trở về tư thế nằm ngửa. Một cái thế nằm ngửa rất xấu. Hai bàn tay như thu thu giấu giấu trên bụng. Cặp giò vốn đẹp bây giờ cứ vẹo vọ, cái quặt ra cái quặt vào. Dù sao như vậy cũng đã có thể bỏ cái xác vào quan tài được rồi.

vovavietnam

Tôi và thằng Phũ lên máy bay khá sớm. Cái quan tài kim loại đã được nhân viên hàng không lặng lẽ đưa vào khoang. Lên sớm, mà ghế bên cạnh đã có người ngồi. Một ông già độ tuổi về hưu, thoả thuê sung mãn. Ông già hơi nhướng mắt khi một cô chiêu đãi viên, tay bịt mũi, lật đật chạy qua các hàng ghế còn lác đác hành khách, xịt vào đó một thứ thuốc khử mùi như mùi bệnh viện. Ông chép miệng bắt chuyện với tôi rằng thời nay chúng nó làm ăn thế đấy, để hành khách lên đến nơi mới dọn dẹp mới làm vệ sinh mới cho máy điều hoà nhiệt độ làm việc.
Chúng tôi ngồi ngay cạnh buồng chuẩn bị của đám tiếp viên. Mấy anh chàng mặt hoa da phấn đang nắn bóp chí choé mấy cô nàng hơ hớ mời mọc. Một cô chắp tay đứng trước cái bát hương nhỏ, bên cạnh đặt một đĩa khẩu phần ăn của hành khách. Các oan hồn phù hộ cũng được bay miễn phí cùng cô chuyến này. Đám trai thanh nữ tú làm mặt nghiêm khi cùng cô lầm rầm khấn vái. Cô ta vừa khấn xong thì choé lên một cái và cả đám trai gái cười vỡ ra - một gã láu cá đã kịp xin phép các oan hồn thò tay vào bộ ngực cô gái thành tâm.
Lũ quái vật chứ không phải là người nữa, ông già tiếp tục bắt tôi hầu chuyện. Lại còn nảy nòi ra cái tệ mê tín dị đoan. Mà sợ cũng phải. Ông rất sợ đi máy bay nước nhà. Chỉ khi nào máy bay tiếp đất mới tin chắc là mình còn sống. Có lần bay được chừng bốn mươi phút thì trong khoang nóng như lò nung, Tây đầm cởi hết áo ngoài nôn mửa toé loe. Nhìn ra cửa sổ lại thấy sông Hồng ở bên dưới, hoá ra máy bay trục trặc phải quay về. Nghe đâu hệ thống thông gió không làm việc, cứ bay tiếp thì chỉ còn nước chết cháy. Thế cũng chưa hết đâu. Có lần ông bay vào Sài Gòn bằng chuyên cơ của một đoàn cấp cao, máy bay đã được chăm nom chuẩn bị từ mấy ngày trước, vậy mà vòng đi vòng lại mấy lần mới bật được càng ra. Về sau cụ đi chuyến ấy cứ đòi đi đâu cũng phải để tổ lái ngoại quốc lái cho cụ. Đành rằng cụ vẫn kêu gọi dùng hàng nội, nhưng mạng sống thì phải được đảm bảo bằng phi công ngoại và thuốc ngoại.
Tôi không muốn nói chuyện. Tôi giả vờ nhìn chăm chăm vào tờ báo cầm tay dù không đọc được một chữ. Thằng Phũ thì mặt quàu quạu ngó đi chỗ khác. Vậy mà ông già vẫn không buông tha. Ông nghi ngờ những chiếc máy bay mới mua này. Trông sáng sủa đẹp đẽ vậy thôi, thực ra nó là loại máy bay xé cần hen được mông má tân trang, được bán với giá hữu nghị đắt hơn máy bay cũ rẻ hơn máy bay mới. Các nước đang phát triển là đống rác cho các nước phát triển vung tay ném đồ thải vào. Bọn người đứng ra mua hàng ẵm về nhà riêng của chúng một đống tiền. Người ta tin rằng tuổi thọ của chiếc máy bay là hàng chục năm. Đùng một cái nó từ trần trong lúc đang làm nhiệm vụ. Mê tín là phải thôi. Khấn vái là phải thôi.
Như là ông bị cái chết ám ảnh, như là ông nói luôn mồm để tự trấn an. Nhưng từ những câu chuyện ám chỉ cái chết cho đến khi nói toẹt ra, vẻ mặt ông thoả mãn như không thản nhiên như không. Một kẻ chỉ thích nói cho sướng mồm, thích hù doạ người khác. Tôi chỉ muốn nói cho ông ta biết rằng chuyến này ông đang đồng hành với một xác chết. Nhưng vừa lúc thằng Phũ kéo tôi đổi chỗ xuống một hàng ghế phía dưới. Chuyến này vắng khách, mỗi người ngồi mấy hàng ghế chả được.
Xác thằng Bóp được đón ở sân bay rồi đưa thẳng về địa điểm làm đám tang. Lại những vòng hoa trắng. Ba thằng Bóp mở tấm vải liệm nhìn mặt con rồi ôm mặt khóc. Chàng Tarzan cao mét tám lăm nặng tám mươi tám cân, gương mặt đã được trang điểm cẩn thận trông như đang ngủ. Rồi ba cũng sẽ đi theo con thôi, sao con không ráng đợi?
Phường bát âm có cả kčn trống sáng loáng như một đội quân nhạc. Những khúc nhạc nổi lên, khúc nào cũng hơn hớn giậm giật. Trái tim ngục tù trái tim ngục tù anh yêu em yêu đến ngàn thu... Đừng nghe những gì con gái nói đừng nghe những gì con gái nói đừng nghe những gì con gái nói... Đám ma ngoài bắc thì tấu lên toàn những bản nhạc não lòng. Nhạc ấy là dành cho những người sống đi đưa đám. Đám ma trong này rặt những khúc nhạc vui. Để mua vui cho người chết thanh thản mà ra đi? Hay là ngược lại, nhạc buồn cho người chết, nhạc vui cho người sống?
Đêm đến, tôi và thằng Phũ đi qua những đường phố Sài Gòn bằng một con Tôm (Custom) 750 phân khối kềnh càng như một con bọ cạp. Bất đồ thằng Phũ nhớ ra con chó của thằng Cốc ở nhà một mình, chắc là không được ai trông nom trong hai ngày qua. Nó chạy vào ô điện thoại tự động bên đường, gọi ra Hà Nội cho một thằng trong tổ bếp, nhờ đến nhà thằng Cốc cho con chó ăn. Dạo trước con chó của thằng Cốc không được hoà thuận lắm với thằng Bóp. Thằng Bóp thỉnh thoảng lên cơn lại bóp cổ con chó. Sau khi thằng Cốc chết, thằng Bóp mang bình tro của bạn về nhà, đặt lên bàn thờ. Con chó tru lên hoảng loạn. Ngày nào nó cũng đến nằm dưới bàn thờ, rầu rĩ gục đầu, mắt nhočm nước, trong khi thằng Bóp thắp hương cho bạn. Thằng Bóp cảm động vì hành vi có nghĩa của con chó và chúng bắt đầu chung sống hoà bình, chấm dứt hẳn những vụ bóp cổ. Từ nay cả hai ông chủ đều đã chết rồi, không hiểu con chó sẽ sống ra sao?
Hai chú cháu đi vào một vũ trường. Hai cô vũ nữ nhã nhặn tiến đến mời nhảy. Phũ đưa cho hai cô một món tiền bảo rằng đang có công chuyện làm ăn. Hai cô cảm ơn và đi ngay. Đang uống cà phê thì một cô mang ly nước cam đến xin được ngồi cùng. Tôi đưa mắt hỏi thằng Phũ, nhưng nó lại lập tức lắc đầu. Xin lỗi nhỏ nghe, các anh không phải là Hồng Công Xinh ga po không phải Việt kiều, các anh đang bàn chuyện làm ăn chút xíu. Cô gái lại lịch sự rút lui. Sao trông cô ta quen quen. Sao tôi nhìn đâu cũng thấy những gương mặt đàn bà quen quen. Kiểu cách cô này thoáng nhìn cũng đã biết là một thứ gái cao cấp bán chuyên nghiệp và hành nghề theo ngẫu hứng, chỉ làm ăn với Tây Tàu Nhật Mỹ và Việt kiều thứ thiệt.
Không còn bị ai quấy rầy nữa, thằng Phũ mới bảo rằng chuyện thằng Bóp tự treo cổ là chuyện nhảm nhí. Phũ đã thấy điều mà mọi người không để ý: Quanh cổ thằng Bóp có dấu tay siết cổ. Có nghĩa là Bóp đã phải nhận đúng cái mà nó định làm để trừ khử đứa con gái kia. Phũ cho rằng không ai ngoài con khốn kiếp đã lẻn vào khách sạn để làm việc ấy. Không chỉ là một mình đứa con gái chân yếu tay mềm, nhất định là nó còn có cả một băng gớm ghê mới đủ sức thực hiện một việc khó khăn trong thoáng chốc như vậy. Rất tiếc là Phũ đã không hỏi thằng Bóp cái địa chỉ mà chúng định hành sự. Nhưng không sao, Hà Nội chỉ bằng bàn tay, người Hà Nội vẫn va mặt nhau hàng ngày. Chuyến này trở ra, Phũ sẽ đi tìm con kia cho bằng được. Nhóm ba người nay chỉ còn mình nó. Phũ sẽ sống cho cả ba người. Phũ sẽ trả hận cho cả ba người.
Chúng tôi lại đi lòng vòng qua những đường phố Sài Gòn ban đêm. Sài Gòn by night. Nhiều gương mặt con gái trên đường. Lại có nhiều vẻ mặt quen quen trong những gương mặt lướt qua ấy.





hết: Chương 2

vovavietnam

Chương 3

Hai chú cháu không cần phải ra tới Hà Nội. Thủ phạm hiện đang có mặt ở Sài Gòn. Lại chính thằng Phũ phát hiện ra điều ấy. Nó thình lình lao vào phòng, dựng tôi dậy, kéo đi luôn. Bàn tay rắn chắc của nó rung lên trong cơn thù hận hừng hực. Lại phóng đi trên con Tôm phân khối lớn. Chiếc xe mượn của gia đình thằng Bóp trong những ngày làm tang. Rồi sà vào một quán cóc bên đường. Xem ra đây có vẻ là điểm hẹn của những phần tử hạ lưu cò con. Quán xá đáng ngờ. Khách khứa đáng ngờ. Nước nôi giải khát đáng ngờ. Chỉ có một chút cà phê mà cả một núi đá lạnh dềnh lên một ly lớn như núi băng Bắc Cực.
Vậy mà vẫn phải kiên trì ngồi nhấm nháp. Nhấm nháp mà vẫn phải gọi mỗi người một ly cà phê, một ly chanh muối, một ly rau má. Mỗi ly bỏ thừa lại hai phần ba ly đá lạnh. Thằng Phũ vừa nhấm nháp vừa không quên dői mắt cảnh giới sang bên kia đường. Một con đường nhỏ. Bên ấy là một khách sạn mini người ra vào thưa vắng.
Bất chợt tôi ngẩn người ra. Cô gái vừa đẩy cửa bước vào khách sạn chính là người đã thuê xưởng vẽ của Thuyền trưởng hôm trước. Vẫn cùng một bộ váy áo. Vẫn cùng mái tóc sấy mì lăn tăn.
Tôi liếc nhìn sang. Phũ vẫn thản nhiên ngồi đợi. Nếu không đi cùng nó, và nếu không phải rình phục một kẻ khác, có lẽ tôi đã sang bắt chuyện với cô gái kia.
Chừng mười phút sau, cánh cửa khách sạn mở ra. Người bước ra lần này cũng là một cô gái. Tôi lại ngẩn người một lần nữa. Tôi nhận ngay ra cô gái nọ, chẳng cần đến cái đặt tay của thằng Phũ lên đùi tôi tỏ ý ra hiệu. Đó chính là cô gái chúng tôi gặp ở bãi tắm Bình Sơn. Cô gái có cái tên không con gái: Mai Trừng. Kẻ bị thằng Bóp hôm trước và thằng Phũ hôm nay săn đuổi. Cô gái dắt chiếc xe honda 70 dựng trước cửa khách sạn, rő ràng là một chiếc xe thuê, rồi nổ máy phóng đi.
- Về thôi, chú.
Thằng Phũ đứng dậy trả tiền, rồi thong thả đi ra chỗ dựng xe. Vẻ mặt nó lúc này bằng lặng và bình tĩnh.
- Tối nay sẽ thanh toán xong.
Phũ nói khi hai chú cháu đã lướt đi trên đường phố. Khô khan và lạnh lùng. Đơn giản và dứt khoát. Không thể hiểu nhầm sang một chuyện khác.
Tim tôi đột ngột nhói lên. Tôi cũng muốn trả thù. Tôi cũng muốn dẹp hận thù lại cùng một lúc. Tôi cùng lúc linh cảm được cái kết cục thảm khốc của thằng cháu nếu nó cứ như con thiêu thân lao vào cái ngọn lửa là cô gái kia. Cô ta là ngọn lửa ư? Có phải chính cô ta đã thiêu cháy thằng Cốc trước, thằng Bóp sau? Giờ thì tôi đã hơi tin điều này, dù tôi không cảm thấy rằng cô ta hoạt động có tổ chức.
Thằng Phũ không đưa tôi bám theo sau con mồi. Nó đưa tôi về phòng nghỉ trong khách sạn. Dường như nó bình tĩnh biết rằng con mồi không thể thoát đi đâu được.
Tôi thử thuyết phục thằng Phũ. Đứa con gái kia không thể là thủ phạm trong cái chết của thằng Cốc trước thằng Bóp sau. Càng thuyết phục càng thấy lập luận của mình là vô lý. Tôi hiểu rằng mình đang lo sợ thằng Phũ cũng sẽ chết. Tôi mà còn biết sợ? Chẳng phải chính là tôi đã hùng hổ định đi trả thù sau cái chết của đứa con gái hai tuổi đó ư? Nếu anh Thế từng trải không can thiệp kịp thời thì chắc tôi đã gây ra một vài cái án mạng.
Nhưng bây giờ tôi không thể khoanh tay đứng nhìn thằng Phũ đi tới cái chết. Mùng năm Tết năm nay, hai chú cháu ngứa chân sục vào Hội gò Đống Đa. Mùng năm, mười bốn, hăm ba - Đi chơi cũng lỗ nữa là đi buôn. Nói thế chẳng hoá những người đi hội gò hàng năm đều lỗ. Thằng Phũ thì lãi ba cái bóp ngực, một cái nắn eo thừa cơ những cô gái chen chúc mắc kẹt. Hai chú cháu hả hê tách khỏi đám đông, ngồi thụp xuống bên ông thầy bói đang đuổi ruồi và ngáp vặt. Bói bài Tây. Cậu tráo giúp bảy cái. Ông ta thoăn thoắt vật ngửa những con bài. Ông ta ngồi đờ ra. Mãi sau mới lắp bắp nói được. Cậu ơi, cậu về tìm cách giải hạn đi, năm nay cậu không chết thì cũng vướng vòng tù tội. Thằng Phũ thoi ngay một quả đấm vào giữa mặt ông thầy bói làm ông ta ngã ngửa. Cái đồ thầy bói nói mò, tao không giết ai thì thôi nhá đứa nào giết được tao. Nó hầm hầm đứng dậy đá cỗ bài văng tung toé rồi kéo tôi đi.
Bây giờ tôi nhắc lại lời ông thầy bói cho Phũ nghe. Không chết thì cũng tù tội. Như thế tức là tôi vẫn muốn doạ dẫm nó chút ít. Thằng Phũ cười nhạt và cũng lặp lại lời nó đã hét vào mặt lão thầy bói. Nó không giết ai thì thôi, chứ đừng ai nghĩ đến chuyện giết được nó.
Tôi đầu hàng. Tôi bỏ mặc nó cho số phận. Nhân định thắng thiên. Biết đâu nó sẽ thành công. Vậy cũng xong, sẽ chấm dứt được cái vòng trả thù luẩn quẩn bấy lâu nay.

vovavietnam

Chị dâu tôi sinh thằng Phũ ở nơi sơ tán năm 1972. Không kịp đến bệnh viện. Bệnh viện thời chiến ở xa hơn mười cây số mà phương tiện giao thông duy nhất là xe đạp. Trước đó chị tôi đã có lời nhờ bà đỡ trong làng. Một tay bà đã đỡ cho hầu như cả làng, chỉ trừ cái ông phó chủ tịch xã đã dám cầm đầu một nhóm thanh niên xung kích [em xin lỗi, em là người chửi bậy] vào bát hương rồi phá sập đền thờ thành hoàng làng. Trừ một goá phụ tiết hạnh khả nghi, chồng chết được một thập niên thì cũng nổi tiếng thập thành, cặp mắt lúc nào cũng lúng liếng, vẻ mặt lúc nào cũng hơn hớn thoả mãn không thčm che giấu bằng vẻ âu sầu đức hạnh. Trừ dăm ba gã buôn bč buôn chuyến hành thêm nghề lừa đảo và cướp vặt...
Còn lại cả cái làng phúc đức này một tay bà đỡ hết. Nay đến lượt đứa cháu tôi.
Ở phía sau tấm cót ép che tạm, chốc chốc chị dâu tôi lại rú lên. Anh Thế ơi là anh Thế ơi, anh giết em rồi. Tôi mới mười hai tuổi, nghe vậy thì hoảng lắm, sợ chị chết thật, bčn chạy bổ vào. Chị tôi nằm ngửa trắng lôm lốp trên một tấm phản gỗ, cái bụng to kềnh vồng cao một cách kỳ dị. Bà đỡ vội bịt mắt tôi rồi tru tréo lên. Nhà này hay nhỉ, cho trẻ con ra ngoài. Bác gái chủ nhà vội chạy vào dẫn tôi ra. Chị dâu tôi vẫn rền rĩ. Anh Thế ơi là anh Thế ơi, anh giết em rồi. Anh Thế giờ này đang phục vụ đoàn ta ở Hội nghị Paris, mọi người đều ngóng về bên ấy chờ thằng Mỹ chấp nhận chấm dứt cái cú dấn cuối cùng trong vụ hành hung miền Bắc bằng không lực. Anh Thế sang Paris từ hồi đầu năm, anh có làm gì chị đâu mà chốc chốc chị lại khóc gào thảm thiết như thế.
Chị tôi đẻ chưa xong mà máy bay Mỹ đã ào đến. Mọi người nhảy hết xuống cái hầm ngay dưới tấm phản gỗ. Chỉ còn chị và bà đỡ kiên cường trụ lại ở bên trên, như thể chính họ đang phải đối đầu với lũ cướp trời ở bên trên. Tất cả giật bắn người khi một loạt bom nổ ầm ầm xung quanh và mặt đất rung bần bật như lên cơn sài giật. Ở phía trên đầu, chị tôi cũng thét một tiếng rồi tắt lịm. Thằng Phũ gan góc mãi không chịu ra giờ đã phải phọt ra, một phần là nhờ loạt bom quá gần, đến người thường cũng phải kinh hoàng vãi ra quần. Rồi tốp máy bay bỏ đi luôn, như thể nhiệm vụ của đợt tập kích này là làm cho chị tôi đẻ được.
Bác chủ nhà và hai người đàn bà lật đật lên khỏi hầm giúp cho bà đỡ. Tôi ngồi lại cùng mấy anh chị con bác chủ nhà. Cả lũ trẻ con dán mắt vào những đôi chân đàn bà quần đen chạy qua chạy lại ở phía trên. Từ mép tấm phản gỗ, những giọt nước mầu đỏ bắt đầu giọt xuống như mưa giọt gianh.
Thằng Phũ đã ra đời như thế. Một thằng bé bầm tím nặng bốn cân chín lọt lòng mẹ nhất định không khóc. Bà đỡ đã nản lòng bỏ nó sang bên để quay sang cứu người mẹ đã lịm đi và có những dấu hiệu biến chứng rất xấu. Đám đàn bà bỏ xác thằng bé con vào một cái rổ sề trước hiên nhà cho khỏi vướng lối đi. Đúng lúc ấy thì ông phó chủ tịch phá đền chạy xộc vào, gọi thêm nhân công đi giải quyết mấy cái lò gạch ngoài đồng vừa bị trúng tên lửa Mỹ. Ông thấy thằng bé đen sì bị ruồi bâu bên trong cái rổ. Ông tiếc cái thằng bé mập mạp hiếm có. Ông nắm hai cổ chân nó xách ngược lên như xách một con chó con. Rồi ông phát lia lịa vào đít nó. Tiên sư mày, hôm nay là mùng một, trai mùng một to khoẻ như thằng tướng cướp thế này mà chịu nằm cho kiến nó tha. Những câu kích động kiểu ấy có thể khiến hai gã thanh niên tự ái điên lên mà vác dao chém nhau, huống hồ một thằng bé mới chịu chết có hơn một phút. Thằng bé bỗng giật mình, vặn vẹo thân người, sặc sụa dớt dãi ở mũi ở miệng. Rồi nó bật khóc. Khóc say sưa và sảng khoái. Rốt cuộc nó đã chiến thắng định mệnh nhờ sự trợ giúp của một ông cán bộ vô thần.
Theo lời khuyên của bà đỡ, chị dâu tôi đi lấy cho thằng bé một lá số tử vi. Ông thầy tử vi đã lén lút lập số tử vi cho tất cả những người tử tế trong làng, chỉ trừ ông phó chủ tịch phá đền, trừ goá phụ mà ông gọi là con đĩ thập thành và dăm ba gã buôn bč buôn chuyến. Tử vi dạy thằng Phũ có mệnh thổ, dễ chết vì đất. Ai mà không chết vì đất, đất luôn luôn tiêu huỷ mọi thi thể sang hčn, giàu nghčo, đức độ và vô đạo đức. Thằng Phũ có một cái hạn lớn vào năm hai mươi tư tuổi, thậm chí có thể sẽ chết, nếu qua được thì nó sẽ trở nên giàu sang bậc nhất, là trai mùng một nó sẽ thành tướng và luôn cầm chòm ở bất cứ nơi nào, chinh phục được bất kỳ ai. Chị tôi nể mà đi xem tử vi, những người được mang tiếng là cán bộ khoa học thời bao cấp quá kiêu hãnh, mấy ai tin những lá số nhảm nhí do những kẻ thất học vẽ vời nguệch ngoạc. Chị đã gần như quên mất chuyện tử vi cho đến thời kinh tế thị trường, cho đến khi bỏ tiền ra xây khách sạn, nói gọn lại là cho đến khi chuyển từ thân phận vô sản sang thân phận một người có sở hữu. Tài sản có tác dụng biến người sở hữu nó thành kẻ lúc nào cũng lo mất của, lúc nào cũng ngay ngáy lo sợ hao hụt. Lo nhiều thì đâm ra mê tín, thôi thì vái cả bốn hương tám hướng, có thờ có thiêng có kiêng có lành. Khi lo sợ thì chớ ngồi yên một chỗ mà càng sợ, cứ lật đật chạy chỗ này chỗ khác xin số xin quẻ cũng là một cách tự trấn an. Những bà cốp ông cộp còn đang thấp thỏm leo cao, những túi lớn ví lớn còn muốn căng phồng hơn nữa, những mối tình lớn tình bé còn muốn thoả thuê hơn nữa, tất thảy đều tìm sự xác tín nơi những quẻ bói và những lá số.
Phải đến lúc ấy chị tôi mới bắt đầu tin chuyện bói toán. Trong tay anh chị là số phận một khách sạn tương đối lớn, đâu phải chuyện đùa. Rồi bất chợt chị thót tim nhớ lời ông thầy tử vi về số phận đứa con trai. Năm nay tính cả tuổi mụ thì thằng Phũ đúng tuổi hăm tư. Chị lo chuyện ấy. Chị bị ám ảnh vì chuyện ấy. Nói với chồng thì chồng gạt đi, chuyện đàn bà. Anh Thế là người gia trưởng, anh tin vào vị trí độc tôn của người đàn ông thứ bậc cao nhất trong gia đình, anh không tin vào sự thu xếp việc lớn của người đàn bà. Từ Hải oanh liệt thế cũng chết đứng vì một cô Kiều đàn bà. Khổng Tử bảo gần đàn bà thì nó nhờn xa đàn bà thì nó oán. Thế ít khi để vợ can dự vào những việc mà anh tin là lớn và đúng đắn. Chị nổi khùng thì anh lặng lẽ bỏ đi đâu đó. Còn đến lượt chị phản ứng bỏ đi đâu đó thì anh bình tĩnh làm việc của mình cho tới khi chị chán ngán tự quay về. Lần này cũng vậy, anh Thế không nói cho vợ biết chuyện anh quyết định cho hai chú cháu tôi đưa xác thằng Bóp vào Sài Gòn. Chỉ khi chúng tôi đã bay đi rồi, chị mới biết. Chị hoảng hồn gọi điện thoại vào Sài Gòn liên tục. Chị phấp phỏng chờ ngày hai chú cháu bay trở ra. Không ai nói cho chị biết chuyện gì xẩy ra ở Sài Gòn. Thế mà khi tôi bước vào nhà, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh dù vẫn hơi thất sắc, chị bắt rất nhạy vẻ thất thần của tôi. Chị run run hỏi. Thằng Phũ làm sao rồi phải không? Rồi chị xỉu xuống.
Trở lại chuyện thằng Phũ ngày trước. Chị dâu tôi đã đặt tên con là Mạnh, nhưng một tháng sau nhận được thư chồng, chồng khăng khăng đòi đặt tên con là Phú. Mạnh thì chung chung quá. Phú mới cụ thể cái chí làm giàu và quyết làm giàu của một thế hệ phải chịu chiến tranh, ăn thì phải ăn độn mì có lúc tới ba phần tư khẩu phần, ngủ thì ngủ bụi nằm bờ như lũ vô gia cư. Ngay từ khi ấy anh Thế tôi đã quyết chí phải ngoi lên làm giàu. Anh nhất định đặt tên con là Phú. Tạ Đắc Phú. Về sau lũ bạn gọi chệch đi là Phũ. Tên Phũ hợp với nó hơn.
Giữa tôi và thằng Phũ không phải chỉ có tình chú cháu. Có khi là bạn bč, là anh em, phần nhiều có một thứ tình cảm gì đó giống như tình cha con. Tôi chứng kiến phút chào đời của nó, một thằng bé tím tái ngạt thở đầy dớt dãi. Tôi cőng nó đi chơi suốt cả tuổi thơ tôi. Tôi theo dői từng sự đổi thay suốt cả tuổi thơ nó. Năm mười bốn tuổi, Phũ rủ thằng Cốc và thằng Bóp theo học vő ở tôi. Ba gã trai đồ sộ nhất lớp, hung tợn nhất lớp từ nay được sự yểm trợ của vő thuật. Cũng vào năm nó bước sang tuổi mười bốn, một buổi sáng Phũ chỉ cho tôi những vết lốm đốm dầy cộp trên quần đùi của nó. Cháu đã trở thành đàn ông phải không chú? Chưa đâu, cháu mới bắt đầu dậy thì, còn trở thành đàn ông lại là chuyện khác. Từ đó thảng hoặc tôi giảng giải cho nó hiểu như thế nào là "trở thành đàn ông" và cần phải làm những gì trong cái bước ngoặt hiểm nghčo ấy của đời người. Đôi khi tôi phải kiểm tra theo kiểu trực quan để có những lời giải thích thiết thực. Đây chính là kinh nghiệm cụ thể mà anh Thế truyền cho tôi khi tôi bắt đầu trở thành người lớn. Gia đình tôi vốn ảnh hưởng Tây học. Giáo dục giới tính cho con trai là việc làm của cha chú hoặc của người anh lớn. Giáo dục giới tính cho con gái là việc của người mẹ. Cha mẹ chẳng may mất sớm, anh Thế trở thành người dạy tôi. Nay đến lượt tôi dạy cháu. Chỉ còn có cách đối thoại công khai, không né tránh gọi đúng tên sự vật. Người ấn Độ thời cổ đại trong pho sử thi bách khoa toàn thư của mình còn bảo rằng đức hạnh chỉ được bảo vệ bằng sự bưng bít @@@ dốt thì rất bấp bênh.
Bẵng đi một thời gian, tôi lên tàu đi xa. Khi tôi trở về, thằng Phũ đem khoe một chiếc quần lót phụ nữ. Cháu đã trở thành đàn ông. Cả lớp rủ nhau đi cắm trại xa Hà Nội. Phũ kéo được đứa con gái ra xa khu lửa trại bập bùng, vừa mới lột được chiếc quần lót của cô ta thì nó bỗng thấy cơ thể mình tan ra thành nước hết cả. Tôi lại phải giải thích rằng sự tan chảy ấy không giống như sự tan hoà trong nhau và như vậy vẫn chưa gọi là đã trở thành đàn ông. Rồi lại bẵng đi một dạo cho tới khi thằng Phũ đem trưng khoe có tới cả chục cái quần lót. Nó là kẻ mải mê sưu tầm thứ đồ thầm lặng này. Lũ con gái không cưỡng được sự hùng hổ chiếm đoạt thân xác thì cũng không cưỡng được sự cướp đoạt cái thứ đồ nhỏ nhoi kia, cuối cùng đành chia tay với sự trống vắng từ thắt lưng trở xuống. Phũ thật thà kể cho tôi nghe lai lịch từng chiếc một, thứ đồ Thái có thể bóp gọn trong lòng bàn tay và đút nhanh vào túi quần khi từ giã. Màu xanh thiên lý là cái đầu tiên biến Phũ thành đàn ông. Màu nâu có một bộ ngực đồ sộ. Mầu hồng thì vừa kéo Phũ vào vừa muốn đẩy nó ra. Màu da người làm nó đắm chìm suốt một đêm trắng u mê đến mức không nhớ nổi bao nhiêu lần... Thứ kiến thức giáo dục giới tính tôi truyền cho từ năm nó mười bốn tuổi đủ cho Phũ sống phóng đãng mà không một lần để lại hậu quả.

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội