NGƯỜI TÔI YÊU VÀ NGƯỜI TÔI YÊU

Started by QUANGKHAI, 27/10/07, 14:56

Previous topic - Next topic

QUANGKHAI

"Xin lỗi em! Anh yêu em thật lòng, nhưng tình yêu đó... không lớn bằng tình yêu bản thân anh!". Người yêu tôi đã nói với tôi điều này khi chia tay. Tôi ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy rượu, không ngừng rót thứ đồ uống có vị cay nồng ấy đổ vào miệng.
Cảm giác quả không giống như mọi lần, rượu hôm nay sao đắng và chát đến chảy nước mắt. Tôi mỉm cười nếm những giọt nước mắt nóng ấm lăn từ trên gò má. Thật nực cười! Những gì toàn tâm toàn ý bỏ ra trong ba năm nay, đổi lại chỉ là một tiếng xin lỗi, yêu em không nhiều bằng yêu bản thân... Mọi thứ trở nên vô nghĩa rồi.

Tôi cười ngất và với tay rót rượu uống, chẳng hề để ý rằng anh ngồi ở một góc tối gần đó đang nhìn tôi... "Phục vụ đâu, cho tôi thêm một chai nữa!". Tôi hắng giọng. "Đủ rồi, hãy lấy cho cô ấy một ly nước!". Một giọng nói đàn ông trầm ấm vang lên từ phía sau.

"Anh là ai? Trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa?". Tôi loạng choạng xoay người lại phía sau, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và ấm áp của anh. Tia nhìn khiến khối băng vừa hình thành trong tim tôi như tan chảy. "Có điều cũng chẳng sao cả, không quan trọng! Anh có muốn nghe truyện cười không? Tôi kể cho anh nghe...".

Ánh bình minh ngày mới len lỏi qua vòm lá ngoài ban công, lách qua tấm rèm cửa soi thẳng vào nơi tôi đang nằm. Ấm áp quá! Tôi mở mắt và cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung. Chuỗi ký ức của ngày hôm qua đang từ từ khởi động lại. Người yêu, rượu, chia tay... Chỉ có điều không còn cảm giác đau đớn như hôm qua nữa. Tôi là một đứa con gái mạnh mẽ lắm mà.

Tôi vừa cười ngất, vừa lồm cồm bò dậy. Trong nháy mắt, như phát hiện ra một bóng ma, tôi thất thanh kêu lên: "Anh... Anh là ai? Sao anh lại ở đây?". "Cô tỉnh rồi à?". "Bóng ma" đang nằm cạnh tôi từ từ ngồi dậy. "Cô không nhớ chuyện gì ngày hôm qua sao?".

Tôi thất sắc nhìn anh, rồi nhăn trán nghĩ. Tối qua, rượu, say, một người đàn ông, rồi sau đó... Một chút ấn tượng cũng không có. "Tối qua ở quán rượu, cô đã kéo tay tôi, nói rằng muốn kể truyện cười gì đó cho tôi nghe, rồi sau đó ra khỏi quán rượu, cô nói rằng chẳng biết đi đâu...".

"Đừng nói nữa!". Tôi hét lên cắt lời "bóng ma". Trời ơi! Tôi đã làm gì thế này? Vừa nghĩ, tôi vừa lao khỏi giường, thu gọn đồ đạc, túi sách và guốc. "Anh nghe đây, ngày hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi chưa từng gặp anh, và anh cũng chưa từng gặp tôi. Giữa chúng ta không hề có chuyện gì cả".

Tôi gằn giọng và lao thẳng ra phía cửa. Hít một hơi dài đã thấy mình đứng trên phố. Tắm mình trong ánh bình minh rạng rỡ của ngày mới, tôi tự nhủ với bản thân: "Tốt rồi, một ngày mới đã đến. Mình cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu!". Và tôi đã gắng hết sức mình để xóa bỏ tất cả những gì đã qua ra khỏi trí óc, ngẩng cao đầu hướng về phía ngày mai bước đi.

Sự tan vỡ trong tình yêu có thể làm một con người chết đi. Nhưng cũng có thể làm một con người được tái sinh. Và tôi thuộc thể loại thứ hai. Thời gian luôn là thứ vô tình nhất trên thế giới. Không cần biết trái đất xảy ra chuyện gì, nó vẫn mặc kệ bước về phía trước.

Nháy mắt là một tuần đã trôi qua rồi. Hôm ấy, khi tôi tan sở, vừa bước ra khỏi cánh cửa lớn của tòa nhà... "Chào em, thật là trùng hợp!". Tôi giật mình nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Ánh mắt dịu dàng ấm áp này hình như đã nhìn thấy ở đâu đó? Là anh, "bóng ma" ngày hôm đó.

"Không trùng hợp gì đâu, anh nhìn nhầm người rồi!". Tôi nói nhanh rồi xoay người bước vội trong hoang mang. Tôi cứ mong hôm đó là mình hoa mắt, nhìn nhầm người. Trong cuộc sống, chuyện nhầm lẫn là bình thường. Nhưng ai dè một tuần sau đó, điều khiến tôi hoa mắt lại lập lại.

Anh đứng đó. Nơi cửa lớn tòa nhà tôi đang làm việc... "Rốt cuộc là anh muốn làm gì? Nếu anh muốn dùng sự việc ngày hôm đó để uy hiếp, dọa dẫm tôi, thì anh tìm lầm người rồi đấy!". "Anh muốn... em cho anh cơ hội theo đuổi em!".

Giọng nói từ tốn và ánh mắt thành khẩn của anh khiến tôi kinh ngạc. Sau này tôi mới biết thì ra công ty anh ngay cạnh công ty tôi. Anh đã để ý đến tôi từ rất lâu... Đã hơn một năm rồi.

Tôi bất đắc dĩ đồng ý lời mời đi uống nước cùng anh. Trong ánh sáng mờ ảo của quán nhỏ gần hồ, tôi vẫn nhận ra những tia nhìn ấm áp mà thành khẩn anh dành cho tôi.
"Hôm đó, tại quán rượu, anh đã nhìn thấy em sụp đổ thế nào, đau khổ thế nào. Và trái tim anh cũng dường như đau nhói khi thấy em tự đày đọa mình bằng những ly rượu...". Anh nói mà không nhìn tôi. Ánh mắt anh đưa ra xa xăm mặt hồ.

"Vậy sao anh còn...?". Tôi hỏi. "Anh biết em từ rất lâu rồi. Từ trước đến nay chưa từng có cô gái nào khiến trái tim anh rung động như thế. Anh không phải là một kẻ háo sắc, chỉ là vì yêu em ngay từ phút đầu tiên mà thôi. Anh không dám mong em sẽ ngay lập tức yêu anh. Anh chỉ hi vọng em cho anh một cơ hội, và cũng là cho bản thân một cơ hội. Đừng sống mãi trong quá khứ. Hãy tin anh, em sẽ không mất đi thứ gì cả, và cũng chẳng cần phải thay đổi cái gì, em vẫn là em, chỉ có điều thêm một người yêu em, bảo vệ che chở và chăm sóc cho em mà thôi. Những lúc em mệt, muốn khóc, thì sẽ có bờ vai cho em dựa. Những khi em thất vọng bực tức, sẽ có người làm bia đỡ đạn cho em. Bất luận em làm điều gì, cũng sẽ có người ủng hộ em, nói với em rằng em không làm sai điều gì cả. Anh chắc chắn rằng anh yêu em nhiều hơn yêu bản thân. Có thể những điều anh nói bây giờ em sẽ không tin. Nhưng anh sẽ để thời gian chứng minh tình yêu của anh dành cho em. Chỉ cần... em cho anh một cơ hội".

Tôi ngồi đó bất động, mắt mở to tròn nghe từng lời nói rành rọt kia. Dường như có thứ gì đó đang tan chảy ra trong người tôi, rồi tràn trề thành bao cảm xúc. Là trái tim vốn đã băng giá? Hay là sự lạnh lùng cố hữu trong tôi?

Tôi vội chớp mắt rồi cười nhạt để che giấu dòng cảm xúc khi ấy. "Trời ơi, tối hôm đó tôi đã nói với anh những gì?". Anh nhìn sâu vào đôi mắt đang nhòe lệ của tôi và thở dài: "Em nói rất nhiều"...

Màn đêm đã buông xuống trên con đường vắng tiếng bước chân. Ngọn gió thu thổi mát dịu, len lỏi vào khoảng cô đơn sâu kín trong tâm hồn tôi. "Anh yêu em nhiều hơn yêu bản thân mình". Câu nói của anh còn vang mãi trong tâm trí tôi. Nó khiến tôi nhớ tới câu nói của người yêu cũ khi chia tay. Hoàn toàn đối lập...

Một năm sau, tôi và anh cùng sánh bước trên tấm thảm đỏ trong lễ đường. Cả cô dâu và chú rể đều hạnh phúc trong rượu và hoa. Năm đó, tôi yêu anh ta, nhưng là yêu trong đau khổ. Còn bây giờ, anh rất yêu tôi, và tôi cảm thấy hạnh phúc... 

HPPL (Dịch từ "Thanh niên" - Trung Quốc)     



sống phải chiến đấu - chiến đấu để thấy mình còn sống

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội