Harry Potter và những thánh tích của Tử thần - Harry Potter 7 - Bản dịch TV

Started by saos@ngmo, 27/12/07, 17:03

Previous topic - Next topic

saos@ngmo

Chương IV: Bảy Potter



Harry chạy lên vô phòng ngủ rồi tới bên cửa số, vừa kịp lúc chiếc xe nhà Dursley rồ ga lao xuống phố. Lọt thỏm giữa dì Pentunia và Dudley ở ghế sau là chóp mũ của bác Dedalus. Chiếc xe quặt phải ngay cuối đường Privet Drive. Trong một thoáng, những ô cửa kính phản chiếu ánh đỏ thắm của ánh mặt trời buổi hoàng hôn, và rồi mất hút khỏi tầm mắt

Harry gom lại cái lồng của con Hedwig, cây tia chớp, và cái ba lô; nhìn lại căn phòng vốn chẳng mấy khi gọn gàng của nó một lần cuối, rồi luống cuống mang mấy thứ lích kích xuống phòng khách, đặt cái lồng, cây chổi và cái túi xuống chân cầu thang. Ánh nắng nhạt đi rất nhanh, bóng tối dần dân bao trùm căn phòng. Đứng đó, giữa sự tĩnh lặng, và biết mình sẽ rời khói đây mãi mãi.... một cảm xúc thật kỳ lạ... Lâu lắm rồi, những khi nhà Dursley đi ra ngoài bỏ mặc Harry ở nhà một mình, sự yên ắng cô độc như vầy quả là món quà hậu hĩnh. Những khi đó, nó có thể nhón một món gì ngon lành trong tủ lạnh thật nhanh, chạy ù lên tầng nghịch máy vi tính của Dudley, hoặc bật TV xem thoải mái, và chuyển kênh mặc sức đến chán mới thôi. Nhớ lại những lần đó, Harry chợt thấy một cảm giác kỳ lạ, giống như nhớ lại một nhóc em trai sẽ chẳng còn gặp lại nữa vậy.

Nó quay sang hỏi Hedwig: " Mày không muốn nhìn lại chỗ này lần cuối ư?" trong khi cô nàng vẫn rúc đầu dưới cánh một cách giận dỗi. " Chúng mình sẽ chẳng bao giờ về đây nữa. Mày không muốn hoài niệm những ký ức tốt đẹp đó ư? Nhìn cái cửa sổ trên tầng gác mái này.... Nhớ lần Dudley khóc trên đó khi tao cứu nó khỏi bọn giám ngục chứ? .... Hóa ra nó cũng biết có một chút lòng biết ơn, mày tin nổi không vậy?... Và hè năm ngoài, chính thầy Dumbledore đã đi vào bằng cánh cửa chính kia...."

Trong phút chốc những suy tư trong đầu Harry như bốc hơi, và Hedwig cũng chỉ biết cách tiếp tục rúc đầu dưới cánh để giúp chủ nó. Harry quay lưng lại với cánh cửa chính.

"Và chính dưới này này, Hedwig" - Harry mở cánh cửa ngay dưới cầu thang -" trước kia tao đã ngủ ở chính chỗ này! Hồi đó mày chưa biết biết tao đâu. Ừ... trong này nhỏ lắm... tao suýt nữa đã quên mất căn phòng này đấy..."

Harry ngắm đống ô và giày cũ rúm ró, nhớ lại những buổi sáng khi nó thức giấc, ngước nhìn lên gầm cầu thang không khi nào vắng bóng vài ba tấm mạng nhện phất phơ. Đó là những ngày trước khi nó biết sự thực về bản thân nó; trước khi nó biết được bố mẹ nó đã chết như thế nào, và biết về những điều kì lạ xảy ra quanh nó hàng ngày. Nhưng Harry vẫn luôn nhớ những giấc mơ đã ám ảnh nó từ những ngày đấy: những giấc mơ khó hiểu với những luồng sáng xanh. Một lần, khi nó kể lại chi tiết về giấc mơ ấy, một chiếc xe mô tô bay... giượng Vernon đã suýt đâm vào xe khác.

Đột nhiên có tiếng gầm đinh tai nhức óc ngay kế bên. Harry bật dậy cụng đầu vào khung cửa sổ. Vừa mường tượng ra những câu chửi ưa thích của dượng Vernon nó vừa loạng choàng bước ra khỏi bếp, sang phòng khách và ngó ra ngoài cửa sổ.

Màn đêm như gợn sóng và không khí khẽ rung lên. Và rồi, từng bóng người đột ngột hiện ra khi thần chú Ảo Ảnh được ngừng lại. Nổi bật trong bóng tối là Hagrid, đội mũ và kính bảo hiểm, ngồi dạng chân trên chiếc xe mô tô khổng lồ gắn thêm một buồng phụ màu đen. Xung quanh bác, những người khác đang tiếp đất từ cây chổi, cùng 2 người nữa đi 2 con ngựa cánh đen xương xẩu.

Mở tung cánh cửa sau nhà, Harry chạy hộc tốc tới đám bụi mù cùng họ. Lại là tiếng kêu mừng rỡ khi Hermione ôm chầm lấy Harry, rồi cái vỗ vai của Ron, bác Hagrid hỏi : "Ổn cả chứ Harry? Sẵn sàng đi khỏi đây chưa?"

"Dĩ nhiên rồi," Harry quay ra cười toe toét với tất cả mọi người. " Nhưng cháu không ngờ lại có nhiều người đến thế này"

"Kế hoạch thay đổi," Mắt Điên gầm gừ, tay cầm 2 cái túi xách to phồng, con mắt thần đảo qua đảo lại dò xét khắp từ vườn từ nhà tới bầu trời đen kịt đến chóng mặt. "Cứ trốn vào đâu đó xong xuôi bọn ta sẽ kể cho con nghe đầu đuôi mọi chuyện"

Harry dẫn họ vào trong bếp, vừa cười nói rôm rả, từng người một vừa ngồi xuống ghế, an tọa lên ngay những tác phẩm long lanh của dì Petunia, hoặc dựa vào những dụng cụ bóng loáng của dì. Ron, gầy cao lêu nghêu; Hermione, mớ tóc dày được tết gọn lại sau gáy thành đuôi sam dài; Fred và George, đang nhăn nhở giống hệt nhau; Anh Bill, sẹo khắp người với tóc dài; bác Weasley, khuôn mặt hiền từ, cái đầu hói và cặp kiếng hơi lệch; thầy Mắt Điên, xác xơ vì những trận đánh, một chân, con mắt thần màu xanh ngó nghiêng đảo đều trong hốc mắt; cô Tonks, tóc vẫn ngắn với màu hồng ưa thích; thầy Lupin, tóc bạc hơn, nhiều nếp nhăn hơn; Fleur, gầy đi và tuyệt đẹp với mái tóc dài vàng óng ánh bạc; chú Kingsley, đôi vai rộng và cái đầu hói; bác Hagrid, với mái tóc và đám râu hoang dã đang phải đứng gù gù lưng hòng khỏi cộc đầu vào trần nhà; và Mundungus Fletcher, nhỏ thó, bẩn thỉu, khúm núm với cặp mắt hau háu tròn nhỏ chằm chặp nhìn xuống dưới mớ tóc mờ xỉn. Trái tim Harry như nhẩy cẫng lên vì vui sướng và tự hào vì tất cả bọn họ, kể cả Mundungus Fletcher, kẻ mà lần cuối cùng gặp mặt nó đã cố bóp chết nghẹt.

"Kingsley, cháu tưởng chú đang trông nom ngài Thủ tướng Muggle mà?" nó nói với sang bên kia phòng

" Một đêm không có chú thì ông ta vẫn tự xoay xở được," chú Kingsley nói, " Cháu quan trọng hơn nhiều"

"Harry, đoán xem nào?" cô Tonks nói từ bến đậu trên nóc cái máy giặt, và cô lắc lắc tay trái với chiếc nhẫn lấp lánh.

"Cô cưới rồi ạ?" Harry liếc từ cô Tonk sang thầy Lupin.

"Ta xin lỗi vì cháu không tham dự được, Harry à, nó khá yên lặng mà."

"Tuyệt vời, chúc mừng -"

"Được rồi, được rồi, sẽ có thời gian cập nhật thông tin một cách thoải mái sau," thầy Mắt điên gầm lên làm cho sự ồn ào xẹp xuống, trả lại sự yên bình cho căn bếp. Thầy bỏ túi xách xuống, và quay về phía Harry. "Như Dedalus đã nói với con, chúng ta phải huy kế hoạch A. Pius Thicknesse đã đảo lộn mọi thứ, hắn khiến việc nối ngôi nhà này vào mạng Floo, hoặc là đặt Khóa cảng ở đây hoặc là Độn thổ đến hoặc đi đều trở nên cực kỳ nguy hiểm. Những việc làm dưới danh nghĩa cho sự bảo vệ của con, để ngăn Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy tiếp cận con rõ ràng là vô nghĩa, vì bùa phép của mẹ con đã làm được điều đó rồi. Điều hắn ta thực sự nhắm tới là ngăn việc con an toàn rời khỏi nơi này."

"Vấn đề thứ hai, là con vẫn chưa trưởng thành, nghĩa là con vẫn bị yếm bùa Truy Nguyên ở trên người."

"Con không -"

"Bùa Truy nguyên, bùa Truy nguyên!" Mắt điên bực mình lặp lại, "Bùa này sẽ phát hiện tất cả các hoạt động ma thuật xung quanh những người dưới mười bảy tuổi, đây là cách mà Bộ Pháp thuật dùng để tìm ra việc sử dụng pháp thuật của những người vị thành niên! Nếu con, hoặc bất cứ ai, sử dụng thần chú để ra khỏi đây ,Thicknesse sẽ biết ngay, và quân Tử thần thực tử cũng thế."

"Chúng ta không thể đợi cho đến khi bùa Truy nguyên bị phá vỡ, bởi vì khi đó con sẽ mất đi sự bảo vệ mà mẹ con đã trao cho con. Tóm lại là, Pius Thicknesse nghĩ hắn đã nắm thóp con hoàn toàn rồi"

Harry cũng phải đồng ý với tên Thicknesse xa lạ ấy.

"Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì ạ?"

"Chúng ta sẽ dùng những phương tiện duy nhất có thể sử dụng để đi khỏi đây, bởi vì chúng ta sẽ không phải dùng thần chú với chúng: chổi, Tử mã, và xe mô tô của Hagrid."

Harry dư sức thấy kế hoạch này có chỗ không ổn; tuy nhiêng nó kịp ngăn lại lại để Mắt điên nói tiếp.

"Thế này nhé, bùa chú của mẹ con sẽ mất hiệu lực trong hai trường hợp: một, là khi con đến tuổi trưởng thành, hoặc là -" Moody đi lại trong căn bếp bóng lộn, "- con không còn gọi nơi này là nhà nữa. Tối nay con, dì và dượng con đã đường ai nấy đi, nghĩa là con sẽ không bao giờ sống cùng họ nữa, đúng không?"

Harry gật đầu.

saos@ngmo

"Vì vậy trong lần này, khi con rời nơi này, con sẽ không quay lại được, và bùa chú bảo vệ sẽ hết hiệu lực lúc con ra khỏi tầm bảo vệ của nó. Chúng ta chọn cách phá nó sớm hơn, bởi vì cách còn lại là chờ cho Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đến và tóm con trong thời điểm con sang tuổi mười bảy."

"Chúng ta có một lợi thế là cho Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy không biết chúng ta sẽ đưa con rời khỏi đây trong tối nay. Bọn ta đã để lộ thông tin giả ở Bộ: Họ nghĩ rằng con sẽ không rời đi trước ngày ba mươi. Tuy vậy, kẻ mà chúng ta đang đương đầu không ai khác chính là Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy, nên chưa chắc hắn dễ bị lừa như vậy. Chắc chắn hắn sẽ cho Tử thần thực tử tuần tra ở trên không trong khu vực này. Vì vậy bọn ta đã chuẩn bị sẵn, niệm những bùa chú bảo vệ cho một tá ngôi nhà khác nhau, mấy nơi đó có thể đưa con đến trú được, vì đều có liên hệ với hội Phượng Hoàng: nhà của ta, nhà Kingsley, trang trại của bà Molly- con hiểu chứ?"

"Dạ," Harry đáp, vẫn hơi ngần ngừ bởi cậu vẫn thấy một lỗ hổng lớn của kế hoạch.

"Con sẽ tới nhà Tonks. Ngay khi tới nơi đó, những bùa chú chúng ta rải xung quanh nhà thừa sức giúp con dùng Khóa cảng để tới Hang Sóc. Còn câu hỏi gì nữa không?"

"Ơ... có ạ" Harry ngần ngại "Có lẽ bọn chúng sẽ không biết con định đi tới đâu trong cả tá chốn trú ẩn đó, nhưng nhưng việc ấy sẽ không kéo dài một khi" -nó nhẩm tính trong đầu- "cả mười bốn người chúng ta cùng bay tới nhà của gia đình cô Tonks?"

"À," Moody hắng giọng, " Ta quên không nói đến phần cốt yếu nhất. Mười bốn người chúng ta sẽ không cùng lúc bay đến nhà Tonk. Tối nay sẽ có bảy Harry Potter đi cùng bảy bạn đồng hành, mỗi cặp bay tới một địa điểm khác nhau"

Moody rút từ trong áo choàng ra một hũ đựng thứ chất lỏng trông lầy nhầy như bùn. Không cần ông phải nói thêm từ nào nữa; Harry ngay lập tức hiểu ra phần còn lại của kế hoạch.

"Không!" Harry gào lên, giọng nó lanh lảnh trong căn bếp. "Không thể nào!"

"Mình đã nói với mọi người cậu sẽ phản ứng vậy mà," Hermione nói, giọng hơi đắc thắng.

"Sao mọi người lại nghĩ cháu sẽ để sau người mạo hiểm tính mạng–"

"– bởi đây là lần đầu tiên bọn này có cơ hội," Ron nói.

" Chuyện này thì khác, mọi người sẽ phải đóng giả mình -"

"Ôi dào, thực ra có ai thích thú gì trò này đâu hả Harry," Fred sốt sắng nói. "Thử tưởng tượng, giả sử có chuyện gì trục trặc, và bọn này sẽ chết cứng trong bộ dạng một tên kính cận gầy nhẳng mãi mãi"

Harry không buồn nhếch mép.

"Mấy người không thể làm thế nếu cháu không đồng ý, mấy người cần nắm tóc của cháu mà."

"Ồ, đúng là lỗ hổng lớn trong kế hoạch," George cợt nhả. "Rõ ràng là tất cả chúng ta lại chẳng nhón được nắm tóc của em nếu em không muốn tham gia."

"Phải, mười ba người bọn này chọi một cậu nhóc không được dùng phép thuật; thật là khó khăn đấy," Fred tiếp lời.

"Thú vị thật," Harry đáp, "thật sự hay ho."

"Nếu phải ép buộc con thì đành phải vậy," Moody gầm gừ, con mắt thần đảo lên khi ông nhìn chằm chặp vào Harry. "Mọi người ở đây đều đã trưởng thành, và sẵn sàng hứng chịu rủi ro."

Mundungus nhún vai và nhăn nhó, con mắt thần của Moody xoáy nhìn hắn đến nỗi lệch khỏi hốc mắt.

" Không bàn cãi nữa. Thời gian không còn nhiều. Giờ bọn ta cần một nắm tóc của con đó, cậu nhóc"

"Nhưng thế này thì thật là điên rồ, đâu có cần thiết phải –"

"Không cần ư?" Moody gắt lên. "Với Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy ngoài kia cùng một nửa Bộ đã theo phe hắn? Potter, nếu chúng ta may mắn, có thể hắn đã cắn cái mồi giả và sẽ cố tóm được con trong ngày ba mưoi, nhưng chắc chắn hắn sẽ cử một hoặc hai tên Tử thần thục tử tới theo dõi con, nếu là ta, hiển nhiên ta sẽ làm thế. Bọn chúng có thể chưa làm gì được con hoặc tấn công ngôi nhà này vì bùa chú của mẹ con vẫn còn hiệu lực. Aong nó sẽ nhanh chóng bị xóa bỏ, và bọn chúng đã thừa biết con đang ở đâu rồi. Chúng ta chỉ còn có thể giăng bẫy bọn chúng mà thôi. Đến Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy cũng không thể phân thân làm bảy."

Harry liếc nhìn Hermione rồi quay vội đi.

"Vì thế, Potter - một nhúm tóc của con, nếu con có thể."

Harry liếc nhìn Ron, cậu nhăn nhó với nét mặt kiểu cứ-làm-như-vậy-đi.

"Ngay bây giờ!" Moody quát.

Những con mắt đều đổ dồn về nó, Harry thò tay lên đầu, túm một nùi tóc, và kéo mạnh.

"Tốt," Moody hơi cúi người về phía trước khi bật được cái nút của lọ thuốc. "Con bỏ giùm vào trong này cho ta"

Harry bỏ nắm tóc vào cái lọ đựng chất lỏng trông giống đám bùn. Ngay khi tóc chạm vào bề mặt chất lỏng, chất thuốc bắt đầu sủi bọt và bốc khói, rồi đột nhiên trở thành màu vàng tươi, trong suốt.

"Ồ, món của cậu trông hấp dẫn hơn của Crabbe và Goyle nhiều đấy, Harry à," Hermione buột miệng, rồi khi nhìn thấy cái nhíu mày của Ron, cô bé thoáng chốc đỏ mặt và chữa thẹn, "Ý mình là - món thuốc của Goyle vị như xác chết vậy"

"Được rồi, các Harry giả xếp hàng lại đây nào," Moody gọi.

Ron, Hermione, Fred, George và Fleur đứng thành hàng trước cái bồn rửa mặt sáng bóng của dì Petunia.

"Chúng ta còn thiếu một người," Lupin đếm.

"Có ngay đây," Hagrid túm lấy cổ Mundungus một cách cộc cằn, thả bịch hắn xuống bên cạnh Fluer, làm cô nàng nhăn mũi và chuyển sang đứng giữa Fred và George.

"Tôi là chiến binh, và rồi sẽ là người bảo hộ," Mundungus càu nhàu

"Im ngay," Moody quát. "Ta đã nói với mi rồi đồ sâu bọ ẻo lả, bất cứ Tử thần thực tử nào nhắm tới Harry cũng chỉ muốn bắt nó, chứ không phải giết nó. Dumbledore đã từng nói Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy muốn xử lý riêng Harry. Vì vậy chính những người đi theo bảo vệ mới đáng lo hơn cả, những người sẽ bị bọn Tử thần thực tử sẽ thèm khát được phanh thây."

Mundungus vẫn chưa có vẻ bình tâm lắm, song Moody đã rút nửa tá cốc chỉ to bằng chén đựng trứng ra khỏi áo choàng, rót vào mỗi cốc một ít thuốc và đưa cho mọi người.

"Cùng uống thôi nào mọi người..."

Ron, Hermione, Fred, Goerge, Fluer và Mundungus uống cạn cốc. Tất cả đều thở hổn hển, nhăn nhó ngay khi thứ dung dịch đó chạm vào cuống họng. Cùng một lúc cơ thể họ bắt đầu sủi bọt và biến dạng như sáp nóng vậy. Hermione và Mundugus bắt đầu phình ra, Ron, Fred và George thu nhỏ lại, tóc tối màu dần, hộp sọ Hermione và Fleur trông như bị lồi ra phía sau.

Moody, tỏ vẻ bàng quan, cúi xuống cởi bỏ mấy cái túi khổng lồ ông đem theo. Và khi đứng lên, đã có sáu Harry Potter đang thở dốc trước mặt.

Fred và George quay ra nhìn nhau và đồng thanh, "Wow, chúng ta giống nhau như đúc này!"

"Tao không biết, hình như tao vẫn đẹp trai hơn," Fred vừa nói vừa soi mình trước cái ấm.

"Oa" Fleur thì ngắm nghía mình trrên cửa lò vi sóng " Bill, đừng nhìn em nha - trông em gớm guốc quá"

"Mấy bộ đồ đó hơi rộng thì phải, ta có mấy bộ nhỏ hơn ở đây" Moody chỉ về phía cái túi đầu tiên, "và đừng quên kính, có sáu cặp kính ở mấy túi bên. Khi thay đồ xong rồi thì lấy hành lý trong ba lô"

Đối với Harry thật thì đây quả là điều quái lạ nhất nó từng thấy, dù nó đã chứng kiến không ít những điều kỳ lạ. Nó quan sát sáu bản sao của mình lục lọi tìm đồ trong túi xách, đeo kính, và đóng gói đồ đạc của riêng họ lại. Harry chỉ muốn họ có thể lịch sự hơn khi thản nhiên cởi đồ, lộ liễu khoe ra thân thể nó trong khi nếu đó là chính họ thì chắc đã khác hẳn.

"Mình biết Ginny đã nói dối về chuyện hình xăm," Ron nhìn xuống bộ ngực trống trơn của nó.

"Harry, mắt bồ kém thật đó" Hermione đeo kính vào và lẩm bẩm.

Thay đồ xong, cả sáu Harry Potter giả đều cầm ba lô và một lồng chim chứa con cú nhồi bông trắng như tuyết lấy từ túi đồ thứ hai.

"Tốt" Moody hài lòng khi cả bảy Harry đều đã đeo kính và trang bị đủ hành lý dàn hàng trước mặt. "Các cặp sẽ chia ra như thế này: Mundungus sẽ đi với ta, bay bằng chổi -"

"Sao tôi lại đi với ông?" Harry đứng gần cửa sau nhất cằn nhằn.

"Vì mi là kẻ cần phải theo dõi nhất," Moody gầm gừ, và ông nói tiếp dù con mắt thần vẫn không ngừng nhìn xoáy vào Mundungus "Arthur và Fred - "

"Con là George," một trong hai anh em sinh đôi người đang được Moody chỉ tay nói "Thầy không thể phân biệt nổi bọn con kể cả khi bọn con biến thành Harry sao?"

saos@ngmo

"Xin lỗi George - "

"Con đùa ấy mà, thực ra con là Fred - "

"Đùa đủ rồi đấy!" Moody quát "Đứa còn laị - Fred hoặc Goerge hoặc bất cứ đứa quái nào trong hai đứa - sẽ đi với Remus. Cô Delacour - "

"Con sẽ đi cùng với Fleur trên một con Tử mã," Bill đỡ lời. " Cô ấy không thích chổi lắm."

Fleur bước tới chỗ Bill, nhìn Bill với ánh mắt đắm đuối tới mức Harry cầu nguyện là sẽ không bao giờ phải thấy lại cái nhìn đó thêm một lần nữa trên gương mặt của chính mình.

"Cô Granger đi với Kingsley, cũng đi bằng một Tử mã -"

Hermione trông có vẻ yên tâm hơn, đáp lại nụ cười của Kingsley; Harry biết Hermione cũng không tự tin chút khi cưỡi chổi.

"Như vậy là còn cô và cháu đó, Ron!" Tonks vẫy Ron rối rít, làm đổ cả một chai nước xuống sàn.

Ron trông có vẻ không thoả mãn như Hermione.

"Và cháu đi với ta, được không Harry?" Hagrid hỏi với một chút lo lắng. " Chúng ta sẽ đi bằng mô tô, chổi và Tử mã đều không thể chịu nổi sức nặng của ta, hiểu không? Ta sẽ choán nhiều chỗ lắm đó, nhưng không sao, cháu sẽ ngồi trong buồng phụ"

"Tuyệt vời," Harry đáp, mặc dù không thật lòng lắm.

"Bọn ta nghĩ lũ Tử thần thực tử sẽ hi vọng túm được cháu trên một cây chổi," Moody nói, như đã đọc được ý nghĩ của Harry. "Snape chắc hẳn có thừa thời gian để kể cho bọn chúng tất cả những gì hắn biết về cháu, nên nếu chúng ta gặp phải bọn Tử thần thực tử, chắc chắn chúng sẽ nhắm vào Harry nào có vẻ sử dụng chổi thật thành thạo. Thôi được rồi," Moody cầm mấy chiéc túi bước ra cửa, "trong ba phút nữa chúng ta sẽ xuất phát. Không cần thiết phải đóng cửa sau đâu, cũng đâu có ngăn bọn Tử thần thực tử vào nhà được. Đi nào..."

Harry đeo balô, cầm cây tia chớp, cái lồng con Hedwig và đi theo cả nhóm ra ngoài khu vườn tối mịt.

Khắp mọi phía chổi bay tới nằm trong tay mọi người, trong khi Kingsley giúp Hermione trèo lên một con Tử mã, và Bill với Fleur trên con còn lại. Hagrid đứng cạnh một chiếc mô tô, sẵn sàng cho chuyến đi.

"Có phải nó không? Đó chính là xe của Sirius?"

"Chính nó đây" Hagrid nhìn xuống cười rạng rỡ với Harry "Lần cuối cháu ngồi trên xe này, bác có thể ôm cháu chỉ bằng một tay thôi đấy"

Harry không thể không cảm thấy phần nào bẽ mặt khi phải ngồi vào buồng phụ của chiếc xe. Từ chỗ này nhìn lên nó thấp hơn tất cả mọi người vài thước. Ron cười ruồi khi nhìn nó ngồi đó như đứa nhóc ngồi xe ô tô đồ chơi. Harry nhét túi đồ và cây chổi xuống dưới chân và kẹp lồng con Hegwig giữa hai đầu gối: nó thật sự không hề cảm thấy thoải mái chút nào.

"Arthur đã gắn lại một chút," Hagrid nói, dường như không hề biết Harry đang bị gò bó thế nào. Bác chật vật ngồi lên xe, làm chiếc mô tô rên rỉ và lún xuống đất vài inch. "Giờ nó có thêm vài trò vui rồi. Ý tưởng của bác đấy." Hagrid trỏ vào một nút màu tím ngay cạnh đồng hồ công tơ mét.

"Cẩn thận đấy Hagrid." ông Weasley tay cầm chổi, đứng cạnh hai bác cháu nói dõi vào "Tôi không chắc nó có ổn không, và nếu có dùng thì cũng chỉ trong những trường hợp khẩn cấp thôi"

"Được rồi." Moody nói "Mọi người sẵn sàng. Tôi muốn tất cả chúng ta xuất phát cùng một lúc, nếu không kế hoạch này sẽ đi tong"

Mọi người đồng lọat gật đầu.

"Ngồi chắc nhé Ron" cô Tonks nói, và Harry thấy Ron ném về phía thầy Lupin một cái nhìn ăn năn tội lỗi trong khi hai tay đưa ra bám chặt lấy hông Tonks. Hagrid khởi động chiếc xe: Nó gầm lên như một con rồng, cái buồng phụ bắt đầu rung lên bần bật.

"Chúc may mắn nhé tất cả mọi người," Moody hét lớn. "Hẹn gặp lại ở Hang Sóc trong vòng một tiếng nữa. Đếm tới ba nhé. Một...hai...BA!"

Một tiếng rú ga đinh tai, và Harry thấy buồng phụ lắc lư dữ dội. Nó đang bay lên không trung, mắt hơi nhòe nước, tóc bị thổi bạt về phía sau. Quanh nó, những cây chổi quen thuộc cũng đang bay vút lên, những cái đuôi dài đen bóng của hai con Tử mã thoắt vẫy phía trước. Đôi chân đau nhưc bị kẹp giữa túi hành lý và cái lồng của con Hedwig giờ đã bắt đầu tê cứng. Cơn đau nhức tê tái làm nó suýt quên ngoái nhìn lần cuối căn nhà số bốn Privet Drive. Nhưng khi Harry quay lại nhìn phía sau thì nó chẳng còn phân biệt nổi ngồi nhà nằm ở đâu nữa.

Và rồi, tự dưng, không biết khi nào, không biết từ đâu ra, cả nhóm đột nhiên bị bao vây. Ít nhất ba chục cái bóng đội mũ trùm đầu xông tới từ trong bóng đêm, lượn thành một vòng tròn quanh nơi mọi người của Hội vừa bay lên, rõ ràng là -

Những tiếng hét, những luồng sáng xanh tới tấp khắp nơi: Hagrid gào lên và chiếc xe lộn ngược. Harry không thể nhìn ra được họ đang ở đâu; đèn đường ở phía trên đầu nó, tay nó đang bám chặt lấy cạnh buồng phụ của chiếc xe theo bản năng. Chuồng của Hedwig, túi xách và cây Tia Chớp tuột khỏi đầu gối nó.

"Không - CỨU!"

Cây chổi xoay vòng tròn, nhưng Harry chỉ kịp túm lấy góc chiếc ba lô và lồng con Hedwig khi chiếc xe phóng ngược lên. Harry vừa mới yên tâm một chút, thì thêm một luồng sáng xanh chói lòa vút tới. Con cú rít lên và ngã xuống đáy chiếc lồng.

"Không - KHÔNG!"

Chiếc xe bật về phía trước. Harry thấy bọn Tử thân thực tử đội mũ trùm bay tản ra khi Hagrid phóng thẳng vào vòng vây của chúng.

"Hedwig – Hedwig -"

Con cú nằm bất động và tàn tạ như món đồ chơi cũ trên đáy chiếc lồng. Harry không thể nhìn nổi cảnh ấy, và khiếp hãi nghĩ về những người còn lại. Harry nhìn qua vai thấy một đám đông người lẫn lộn trong những luồng sáng xanh lè, và có hai người đang bay về phía xa, nhưng nó không nhìn ra đó là ai -

"Hagrid, chúng ta phải quay lại, chúng ta phải quay lại!" nó gào lên cố át tiếng động cơ xe ầm ĩ, rút đũa thần ra, ném lồng của Hedwig dính chặt xuống sàn xe, không chịu tin con cú đã chết. " Hagrid, QUAY LẠI!"

"Nhiệm vụ của bác là đưa cháu đến nơi an toàn" Hagrid hét lên và bật mở van tiết lưu. "Dừng lại - DỪNG LẠI!" Harry gào lên, nhưng khi nó quay lại nhìn , hai luồng sáng xanh bay lướt qua tai trái nó: bốn Tử thần thực tử đã tách khỏi vòng vây, đuổi theo họ và nhằm vào tấm lưng rộng của Hagrid. Hagrid lái chệch sang hướng khác, nhưng bọn Tử thần thực tử đã đuổi kịp chiếc xe, càng nhiều bùa chú bay về phía hai bác cháu hơn, và Harry phải ngồi lọt thỏm vào trong buồng phụ của xe để tránh đòn. Vẹo người quay lại nó hét lên, "Stupefy!" (Bùa choáng – ND) một tia chớp màu đỏ bật ra từ đầu đũa của Harry xé toạc khoàng không, tạo một lỗ trống lớn khi bốn tên Tử thần thực tử bay tách ra để tránh câu bùa chú.

"Chờ đã, Harry, có thứ này là dành cho chúng đây!" Hagrid hét lớn; khi Harry nhìn lên thì đã thấy bác đập mạnh vào cái nút màu xanh lá cạnh tay lái. Một bức tường màu đen, khối đặc chui ra từ ống bô xe, và phình to ra trong không khí. Ba tên Tử thần thực tử bay vòng sang và tránh được bức tường, nhưng tên thứ tư thì kém may mắn hơn. Hắn biến khỏi tầm mắt, và rơi như hòn đã cuội lại sau lưng, cây chổi của hắn gẫy tan tác ra từng mảnh. Một tên khác bay chậm lại, bay xuống giúp bạn hắn, và ngay lập tức hai cái bóng biến mất vào trong màn đêm khi Hagrid gò mình trên tay lái và tăng tốc.

Thêm những lời nguyền Chết chóc bay vụt qua đầu Harry từ phía hai tên Tử thần thực tử còn lại: chúng nhằm vào Hagrid. Harry ném trả lại một lô Bùa choáng, những tia sáng xanh và đỏ gặp nhau tạo thành những khối đủ màu trên không trung khiến Harry liên tưởng một cách man dại về pháo hoa, và hững Muglle ở dưới đất hẳn đang không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

"Thêm một lần nữa nào, bám chắc nhé Harry!" Hagrid lại hét lên, và bác ấn mạnh vào cái nút thứ hai. Lần này một cái lưới khổng lồ phóng ra từ ống xả của xe, song tất cả bọn Tử thần thực tử đều đã tiên đoán trước được. Không những chúng bay tránh được, mà gã thứ ba, kẻ quay lại cứu người bạn bị bất tỉnh cũng đã đuổi kịp. Hắn đột nhiên hiện ra từ trong màn đêm và giờ cả ba tên đều đuổi theo chiếc xe, bắn vèo vèo những câu thần chú vào hai người phe Harry.

"Lần này chắc chắn được, Harry, ngồi cẩn thận!" Hagrid gào lên, và Harry thấy bác đập cả bàn tay vào cái nút màu tím bên cạnh đồng hồ công tơ mét.

Với tiếng gầm vang như bò rống, ngọn lửa rồng xanh trắng phun ra từ ống xả, chiếc xe phóng vụt lên phía trước như một viên đạn cùng âm thanh của kim loại gẫy. Harry thấy bọn Tử thần thực tử bay vòng đi để tránh luồng lửa nóng chết người, đồng thời thấy buồng phụ của xe đang rung lên một cách đáng sợ báo hiệu điềm gở: mối hàn giữa buồng phụ và thân xe đã vỡ vụn khi chiếc xe tăng tốc.

"Sẽ ổn thôi, Harry" Hagrid rống lên, giờ đang lật ngửa ra sau bởi tăng tốc quá đột ngột, chiếc xe không có người lái, và buồng phụ thì đang long dần ra, trượt trên rãnh mối hàn.

"Bác sẽ lo, Harry, đừng cuống" Hagrid lôi từ trong túi áo jacket ra cái ô màu hồng hoa lá của bác.

"Hagrid! Không! Để cháu!"

"REPARO!" (Khôi phục – ND)

saos@ngmo

Một tiếng nổ điếc tai, và buồng phụ rời hoàn toàn ra khỏi chiếc xe.

Harry bắn nhanh đi, bị quán tính của vụ nổ đẩy đi, rồi buồng phụ xe bắt đầu mất độ cao...

Harry tuyệt vọng chĩa đũa thần vào cái buồng xe và hét lên "Wingardium Leviosa!" (Bay lên – ND)

Buồng phụ xe tăng độ cao, dù không người lái nhưng ít ra vẫn ở trên không. Harry vừa mới kịp nhen nhóm một chút vui mừng thì một loạt bùa chú bay tới tấp về phía nó: ba tên Tử thần thực tử đã tới sát chiếc xe.

"Bác đến đây, Harry!" tiếng gọi của Hagrid vang lên từ trong bóng tối, nhưng Harry cảm thấy cái buồng phụ xe lại bắt đầu rơi xuống: Cúi thấp hết mức có thể, nó chĩa đũa phép vào giữa những hình người đang bay tới gần "Impedimenta!" (Ngăn trở - ND)

Câu thần chú đập vào giữa ngực tên ở giữa, làm hắn oặt ra như đâm trúng một cái thanh chắn vô hình: Một tên nữa trong bọn suýt bị hắn va vào -

Chiếc bồung bắt xe rớt xuống với tốc độ kinh hoàng, và tên Tử thần thực tử cuối cùng sót lại phóng một câu thần chú tới sát đến mức Harry phải ngụp xuống dưới vành bánh xe để tránh, va mạnh vào ghế ngồi khiến một chiếc răng bị gãy -

"Bác tới đây, Harry, bác tới đây"

Một bàn tay khổng lồ túm lấy lưng áo choàng của Harry và kéo tuột nó ra khỏi cái buồng phụ xe đang rơi thẳng xuống. Harry túm lấy túi xách và ngồi thụp vào yên chiếc mô tô lưng đối lưng với Hagrid. Họ bay cao lên, tách ra khỏi hai tên Tử thần thực tử còn lại, Harry nhổ ra một ngụm máu, chĩa đũa thần vào buồng phụ xe đang rơi xuống và hét "Confringo!" (Nổ tung – ND)

Một tiếng nổ kinh hoàng, và Harry biết đó là giây phút cuối cùng của Hedwig. Tên đội mũ trùm đầu gần cái buồng phụ nhất bị đánh ngã khỏi chổi và rơi xuống, tên kia tụt lại và biến mất khỏi tâm nhìn.

"Xin lỗi Harry, bác xin lỗi," Hagrid rên rỉ, "Đáng lẽ bác không nên tự mình sửa ... cháu không có đủ chỗ...."

"Không sao, không vấn đề gì, bác cứ tập trung bay đi!" Harry hét lên, khi nhìn thấy thêm hai tên Tử thần thực tử nữa lại xuất hiện.

Khi những câu thần chú lại tới tấp bay đến, Hagrid lái chiếc xe ngoằn ngoèo theo đường zích zắc; Harry biết: bác không dám dùng nút lửa-rồng thêm lần nữa, trong khi Harry ngồi một cách cheo leo như thế. Harry liên tiếp phóng hết Bùa choáng này đến Bùa choáng khác về phía bọn mũ trùm, dù thế cũng không thể giữ chân chúng được. Harry tiếp tục phóng một thần chú ngăn cản, một tên bay vòng để tránh và làm rơi mũ trùm, và nhờ quầng sáng đỏ của Bùa choáng tiếp theo mà Harry nhận ra gương mặt vô cảm đến kinh ngạc của Stanley Shunpike - Stan -

"Expelliarmus!" (Giải giới – ND) Harry hét lên.

"Chính nó! Nó là đứa thật!"

Những tiếng kêu của bọn Tử thần thực tử vọng đến tai Harry vang qua cả tiếng động cơ xe rền rĩ. Ngay lập tức cả hai kẻ săn đuổi tụt lại và biến mất.

"Harry, chuyện gì thế?" Hagrid thì thầm " Bọn chúng đâu rồi?"

"Cháu cũng không biết!"

Harry bắt đầu thấy sợ: Tên Tử thần thực tử trùm đầu đã gào lên, "Nó là đứa thật!"; làm thế nào hắn biết được? Harry nhìn xoáy vào bóng tối trống rỗng và cảm thấy bị đe doạ. Bọn chúng biến mất đâu rồi nhỉ?

Harry lần lần quay lại để ngồi quay mặt về phái trước, túm lấy vạt sau áo jacket của Hagrid.

"Bác Hagrid, hãy bấm lại cái nút lửa rồng đó, và chúng ta sẽ biến khỏi đây!"

Lại một tiếng rú ầm ĩ của chiếc xe, và ngọn lửa trắng xanh phụt ra từ ống xả. Harry giật ngã người ra sau, phải cố lắm mới trụ lại tren chỗ yên xe nhỏ xíu, Hagrid quay ngược người hẳn lại, tay gần như không cầm lái.

"Bác nghĩ chúng ta cắt đuôi được chúng rồi, Harry ah, cuối cùng cũng xong việc!"

Nhưng Harry không tin như vậy; Nỗi sợ hãi bao trùm nó, nó liếc ngang liếc dọc mong chờ những kẻ săn đuổi mà nó chắc chắn sẽ sớm xuất hiện. Tại sao bọn chúng lại tụt lại? Một trong số bọn chúng vẫn còn cầm đũa thần... Chính là nó... Nó là đứa thật... Chúng đã nói vậy ngay sau khi Harry cố Giải giới Stan -

"Harry, chúng ta sắp tới nơi rồi, sắp thành công rồi!" Hagrid reo lên.

Harry cảm thấy chiếc xe bắt đầu hạ xuống một chút, dù đèn đường phía dưới vẫn xa tít mù như sao trời vậy.

Đột nhiên vết sẹo trên trán nó nóng như lửa đốt: hai Tử thần thục tử xuất hiện hai bên xe, và hai lời nguyền Chết người sượt qua Harry chỉ vài milimet, phát ra từ phía sau -

Và Hary nhìn thấy hắn. Voldemort lơ lửng trong không trung như làn khói trong gió, không hề có chổi hay Tử mã đỡ lấy, khuôn mặt như đầu rắn nổi rõ trên nền trời đen, bàn tay dài trắng toát nâng cây đũa lên một lần nữa -

Hagrid kêu lên sợ hãi, và bẻ lái chiếc mô tô đi thành một đường cua. Bấu víu lấy chiếc xe, Harry lúng túng phóng Bùa choáng khắp mọi nơi lên bầu trời đầy gió xoáy. Nó thấy một bóng người bay ngang qua, nghĩa là bùa chú đã trúng một kẻ nào đó, nhưng rồi nó nghe thấy một tiếng nổ lớn và những tia lửa từ động cơ, chiếc mô tô xoay tròn và hoàn toàn mất kiểm soát -

Những luồng sáng xanh lại bay vụt tới. Harry không thể phân biệt nổi đâu là trên, đâu là dưới: Vết sẹo như bị thiêu đốt; nó nghĩ như sẽ chết bất cứ lúc nào.Một bóng đen đội mũ trùm cách nó chỉ một thước, nó thấy hắn nâng đũa thần lên –

"KHÔNG!"

Sau tiếng hét bác Hagrid văng mình ra khỏi xe lao vào tên tử thần thực tử, trong cơn hoảng sợ, Harry thấy bác và cả tên Tử thần thực tử rơi ra khỏi tầm mắt, trọng lượng của hai người quá nặng cho một cây chổi.

Bám vào chiếc xe đang lao thẳng xuống chỉ bằng đầu ngón tay, Harry nghe thấy giọng Voldemort hét: "Của ta!"

Thế là hết: Nó không còn nghe được hay nhìn thấy Voldemort đang ở đâu, nó thấy lờ mờ một tên Tử thần thực tử nữa lướt qua để tránh đường, và nghe thấy "Avada -"

Cơn đau của vết sẹo làm Harry phải nhắm chặt mắt lại, đũa thần của nó tự ý hành động. Harry cảm thấy chiếc đũa hướng bàn tay nó đi như một cái nam châm, và nhìn thấy từ đầu đũa phun tóe ra một luồng lửa như vàng chói loà qua đôi mắt nhằm hờ của nó. Nó nghe thấy một tiếng nổ, và tiếng gào thét giận dữ. Bọn Tử thần thực tử kêu lên, Voldemort hét lên giận dữ: "KHÔNG!" Bằng cách nào đó, Harry thấy chiếc nút lửa rồng ở sát mũi nó cách có một inch. Nó ấn mạnh chiếc nút bằng bên tay không cầm đũa, chiếc xe phóng vút, đâm xuống dưới phía mặt đất.

"Hagrid!" Harry kêu gào, tay bám chặt lấy chiếc xe. "Accio Hagrid! (Triệu hồi Hagrid!)"

Chiếc xe lao thẳng xuống, mũi chúc thẳng xuống đất. Harry cúi mặt sát vào tay lái, chỉ nhìn thấy những đốm sáng xa xa trở nên to dần: Nó sắp đâm xuống mặt đất nhưng chẳng thể làm gì để ngăn lại. Từ phía sau lại thêm một tiếng hét: "Đũa của mi, Selwyn, đưa đũa cho ta!"

Nó cảm thấy Voldemort trước khi thực sự nhìn thấy hắn. Liếc sang hai phía, và rồi nó nhìn thẳng vào hai con mắt đỏ rực mà nó nghĩ sẽ là thứ cuối cùng nó thấy trên đời: Voldemort sắp sửa tung lời nguyền vào nó thêm một lần nữa -

Và rồi Voldemort biến mất. Harry nhìn xuống và thấy Hagrid nằm sõng xoài trên đất ngay phía dưới. Nó vặn tay lái cố để không đâm vào bác, mò mầm tìm cái phanh, nhưng rồi, với một tiếng va đập thủng màng nhĩ, nó lao thẳng vào một cái ao bùn lầy nhầy nhụa...

saos@ngmo

Chương V: Người chiến binh gục ngã



"Bác Hagrid?"

Harry vẫn đang loay hoay để thoát ra khỏi đống kim loại bị vỡ và lông vũ đang bao quanh người; tay nó ngập sâu vào đống bùn khi cố gắng đứng dậy. Nó không thể hiểu vì sao Voldemort đột nhiên biến mất trong khi nó nghĩ chắc hắn sẽ tấn công từ trong bóng tối vào bất cứ thời điểm nào. Một thứ gì đó nóng và ướt át chảy từ trên trán nó xuống cằm. Trườn khỏi vũng bùn, nó đi loạng choạng về phía hình thù to lớn nằm trên mặt đất. Đó là bác Hagrid.



Bác Hagrid? Bác Hagrid, bác nói gì đi –"

Nhưng cái hình thù màu đen đó vẫn không nhúc nhích.

"Ai đó? Có phải Potter không? Harry Potter à?"

Harry không nhận ra tiếng nói của người đó. Sau đó, tiếng người phụ nữ vang lên. "Bọn họ bị tai nạn! Anh Ted! Họ bị rơi xuống vườn!"

Đầu óc Harry vẫn đang quay cuồng.

"Bác Hagrid," nó lặp lại một cách ngu ngốc, và gục xuống trên đầu gối của mình.

Điều tiếp theo mà nó biết, nó đang nằm trên một thứ cảm giác êm ái dễ chịu, có cái gì đấy như đang thiêu đốt cháy bỏng ở sương xườn và cánh tay phải của nó. Chiếc răng bị gãy đã được mọc lại. Vết thẹo trên trán vẫn cứ nhức nhối.

"Bác Hagrid!"

Nó mở mắt, và thấy mình đang nằm trên một cái ghế sofa trong một căn phòng khách xa lạ đầy ánh đèn. Gần đấy là cái balô của nó nằm trên sàn, ướt đẫm và bám đầy bùn. Một người đàn ông tóc vàng với cái bụng bệ vệ đang nhìn Harry một cách lo lắng.

"Hagrid sẽ ổn thôi, cậu bé," người đàn ông nói, "vợ ta đang chăm sóc cho ông ấy. Cháu cảm thấy thế nào? Còn gì không ổn không? Ta đã gắn lại lại xương sườn, tay và răng cho cháu. Ta là Ted, Ted Tonks – cha của Dora."

Harry đứng dậy khá nhanh.Ánh sáng chiếu vào mắt làm nó mệt mỏi và choáng váng.

"Voldemort–"

"Hãy thoải mái đi," ông Ted Tonks nói, đặt tay lên vai Harry và đẩy nó nằm xuống nhẹ nhàng. "Cháu vừa trải qua một vụ va chạm khủng khiếp. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cái xe bị trục trặc à? Hay anh Arthur Weasley đã quá lạm dụng vào những đồ vật kỳ dị của dân Muggle?"

"Không!" Harry nói, khi cái thẹo của nó cứ nở ra co lại như một vết thương hở. "Tử Thần Thực Tử, rất nhiều tên- bọn cháu bị truy đuổi-"

"Tử Thần Thực Tử?" Ông Ted vội ngắt lời. "Cháu nói về Tử Thần Thực Tử là có ý gì? Ta nghĩ rằng chúng không biết cháu sẽ di chuyển tối nay, ta nghĩ -"

"Bọn chúng biết," Harry nói.

Ông Ted Tonks nhìn lên trần nhà như thể ông có thể nhìn xuyên qua bầu trời. "Ồ, chúng ta đã được ếm bùa bảo vệ quanh đây, phải không? Chúng không thể vào đây trong phạm vi một trăm trượng từ bất kỳ hướng nào."

Giờ Harry đã hiểu tại sao Voldemort phải biến mất; đó là lúc chiếc mô tô bay vượt qua hàng rào bùa chú của Hội. Nó chỉ hy vọng những bùa chú ấy vẫn phát huy tác dụng: Nó có thể tưởng tượng thấy Voldemort, cách nơi họ nói chuyện gần một trăm mét, cố tìm cách để lọt vào một nơi mà Harry hình dung giống như một quả bong bóng trong suốt khổng lồ.

Nó nhấc người khỏi cái ghế sofa; nó cần phải chính mắt nhìn thấy lão Hagrid, có như thế nó mới tin là lão còn sống. Harry chỉ vừa đứng lên, thì cánh cửa đã mở, lão Hagrid bệ vệ bước vào, mặt đầy bùn và máu, đi khập khiễng, nhưng kỳ diệu là bác vẫn sống sót.

"Harry!"

Lách qua qua hai cái bàn được chạm trổ tinh vi và một cây tỏi rừng, lão bước tới phía trước hai bước và ôm hôn Harry chặt đến nỗi gần như làm gãy cái xương sườn vừa được gắn lại của nó. "Lạy Chúa, Harry, làm thế nào con ra khỏi đó được? Bác đã nghĩ chúng ta đều là những kẻ thua cuộc."

"Vâng, con cũng thế.Con cũng không thể tin -"

Harry chợt sững lại. Nó vừa nhận ra người phụ nữ bước vào phòng sau lão Hagrid.

"Mi!" Nó thét lên, thọc mạnh tay vào túi, nhưng túi của nó trống rỗng.

"Đũa của cháu ở đây, cậu bé," ông Ted nói, đặt nó vào tay Harry. "Nó nằm bên phải cháu, nên ta đã nhặt nó lên... Và người cháu vừa hét vào mặt là vợ ta đấy..."

"Ồ, cháu – cháu xin lỗi."

Người phụ nữ đi vào phòng, bà Tonks giống người chị Bellatrix một cách lạ lùng: Tóc bà cũng màu nâu, nhưng đôi mắt thì to hơn và thân thiện hơn. Tuy nhiên, bà có vẻ hơi kiêu căng sau thái độ chào đón của Harry.

"Chuyện gì đã xảy ra với con gái của ta?" Bà hỏi. "Lão Hagrid nói là mấy người bị phục kích; Nymphadora giờ ở đâu?"

"Cháu không biết." Harry nói. "Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra với những người khác."

Bà và ông Ted quay sang nhìn nhau. Một cảm giác trộn lẫn giữa sợ hãi và tội lỗi dâng trào trong Harry khi thấy thái độ của họ. Nếu bất kỳ ai chết, thì đó là lỗi của nó, tất cả là lỗi của nó. Nó đã đồng ý với kế hoạch, đưa cho mọi người tóc của nó...

"Khoá Cảng." Nó nói, bất chợt nhớ ra. "Chúng ta phải quay về trang trại Hang sóc và tìm ra – sau đó cháu mới có thể gửi lời cho hai bác, hoặc – hoặc cô Tonks sẽ làm vậy, một khi cô ấy -"

"Dora sẽ ổn thôi, Dromeda à," ông Ted nói. "Nó biết phải làm gì mà, nó đã tham gia nhiều trận với các Thần Sáng. Cái Khoá Cảng đang ở đây!" Ông thêm vào. "Nó sẽ rời khỏi đây trong vòng ba phút nữa, nếu mấy người muốn đi."

"Vâng, chúng cháu sẽ đi sẽ đi," Harry nói, nó khoác ba lô lên vai. "Cháu -"

Nó nhìn vào bà Tonks, muốn xin lỗi bà về cái cảm giác sợ hãi mà nó gây ra khi gặp bà, nó cảm thấy mình phải có trách nhiệm, nhưng nó cảm thấy mọi từ ngữ lúc này đều thật trống rỗng và giả tạo.

"Cháu sẽ nói với cô Tonks – cô Dora – gửi lời khi cô ấy... Cám ơn vì đã cứu bọn cháu, cảm ơn hai người về tất cả, cháu -"

Nó thấy dễ chịu khi rời khỏi căn phòng và đi theo ông Ted qua một hành lang ngắn và đi vào phòng ngủ. Lão Hagrid đi sau họ, ông loay hoay cúi thấp người để tránh va đầu vào vào xà nhà.

"Hãy đi đi, cháu bé. Đấy là Khoá cảng."

Ông Tonks chỉ vào một cái bàn chải nhỏ màu bạc đang nằm trên chiếc khăn trải bàn.

"Cháu cám ơn!" Harry nói, rướn ngón tay về phía trước, sẵn sàng rời đi.

"Chờ một lát!" Lão Hagrid nói, nhìn quanh. "Harry, Hedwig đâu rồi?"

"Nó... nó bị trúng..." Harry nói.

Nhiều điều hiện ra trong đầu nó: Nó thấy xấu hổ vì những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt nó. Con cú đã từng là sinh vật duy nhất bầu bạn với nó, là kết nối duy nhất giữa nó và thế giới phép thuật mỗi lần nó buộc phải quay về nhà Dursley.

Lão Hagrid chìa bàn tay to tướng ra, vỗ vỗ lên vai nó một cách thông cảm.

"Không sao đâu," Lão Hagrid nói cộc lốc. "Không sao đâu. Nó đã có một cuộc sống dài và tuyệt vời..."

"Hagrid!" Ông Ted cảnh báo, khi cái bàn chải phát lên ánh sáng màu xanh dương, và lão Hagrid chỉ kịp chạm ngón trỏ vào vừa kịp lúc.

Vớt một cú giật mạnh chấn động cả cơ thể như thể một cái móc và một sợi dây vô hình kéo nó về phía trước, Harry bị đẩy vào hư không, quay tròn một cách không kiểm soát, ngón tay của nó dính chặt vào cái khóa cảng khi nó và lão Hagrid bị đẩy xa khỏi ông Tonks. Vài giây sau, chân của Harry chạm mạnh xuống nền đất cứng, nó chống tay và đầu gối xuống nhà kho của trang trại Hang Sóc. Nó nghe thấy những tiếng kêu. Lăn người ra xa cái bàn chải không còn phát sáng, nó đứng dậy khẽ lắc lắc người, và thấy bà Weasley và Ginny đang chạy xuống từ phía cửa sau... Lão Hagrid cũng bị ngã xuống sàn nhà, giờ cũng đã đứng dậy.

"Harry? Con có phải Harry thật không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Những người khác đâu?" Bà Weasley hét lên.

"Ý bác là gì vậy? Chưa có ai quay lại ư?" Harry thở hổn hển.

Câu trả lời đã hiện ra rõ ràng trên khuôn mặt tái xám của bà Weasley.

"Bọn Tử Thần Thực Tử đã đợi sẵn chúng ta," Harry nói. "Chúng ta đã bị bao vây ngay khi rời đi – bọn chúng đã biết tối nay – con không biết chuyện gì xảy ra với những người còn lại, bốn Tử Thần Thực Tử đuổi theo con, con phải tìm mọi cách để chạy thoát, và rồi Voldemort bắt kịp -"

Nó có thể nghe thấy sự bào chữa trong giọng nói của mình, lời biện hộ để bà Weasley hiểu là nó không hề biết chuyện gì đã xảy ra với những đứa con trai của bà, nhưng -

"Cám ơn chúa vì con vẫn ổn!" Bà nói, ôm chầm lấy nó, điều mà nó có cảm giác là không xứng đáng được hưởng điều này.

"Chị có rượu mạnh không, chị Molly?" Lão Hagrid run run nói. "Để chữa bệnh?"

Bà Weasley có thể gọi ra bằng pháp thuật, nhưng khi thấy bà vội vã đi về căn nhà xiêu vẹo, Harry biết bà muốn che giấu khuôn mặt của mình. Nó quay lại Ginny, ngay lập tức cô bé trả lời nó những vấn đề mà nó cần biết nhưng chưa hề nói ra.

"Anh Ron và cô Tonks đáng lẽ phải về đầu tiên, nhưng họ đã bỏ lỡ cái Khoá Cảng, nó quay về mà không có họ," Cô bé nói, chỉ vào cái bình đầy dầu mỡ nằm trên mặt đất gần đó. "Và cái này," cô chỉ vào một cái giày cổ, "đáng lẽ là của ba và anh Fred, họ phải là những người về thứ hai. Anh và bác Hagrid về thứ ba và," Cô bé nhìn đồng hồ, "nếu họ đến kịp, anh George và thầy Lupin phải về trong vòng vài phút nữa..."

Bà Weasley đã trở lại với một chai rượu mạnh, bà đưa cho lão Hagrid. Lão mở nắp ra và tu ừng ực.

"Má!" Ginny thét lên, chỉ vào đốm sáng cách đó khá xa.

Một ánh sáng xanh hiện ra từ bóng tối: nó trở nên sáng và rực rỡ hơn, thầy Lupin và George xuất hiện, xoay tròn rồi ngã xuống. Harry biết có điều gì đó không ổn: Thầy Lupin đang đỡ lấy George đang bất tỉnh và mặt bê bết máu.

Harry chạy đến và đỡ lấy chân George. Nó và thầy Lupin cùng đưa George vào nhà, qua bếp rồi vào phòng khách, họ đặt George trên ghế sofa. Khi ánh đèn chiếu lên đầu George, Ginny thở hổn hển và bụng Harry như run lên: George đã mất một tai. Một bên đầu và cổ ướt nhẹp, đầy máu đỏ tươi.

Ngay khi bà Weasley quỳ xuống cạnh con trai, thầy Lupin nắm lấy tay Harry một cách hơi thô bạo và kéo ra ngoài quay trở lại phòng bếp, nơi mà lão Hagrid đang bị kẹt ở cánh cửa sau.

"Ôi!" Lão Hagrid tức giận. "Bỏ Harry ra! Bỏ Harry ra!"

Thầy Lupin lờ lão đi.

"Con vật nào ngồi trong góc khi lần đầu tiên Harry Potter đến văn phòng của ta ở Hogwarts?" Thầy nói, lắc Harry. "Trả lời mau!"

"Một – một con Grindylow trong bồn nước, phải không ạ?"

Thầy Lupin thả Harry ra và đi về phía tủ bếp.

"Chuyện này là sao vậy!" Lão Hagrid phàn nàn.

"Thầy xin lỗi, Harry, nhưng thầy phải kiểm tra..." Thầy Lupin nói ngắn gọn. "Chúng ta đã bị phản bội. Voldemort biết con sẽ được di chuyển vào tối nay và người có thể nói cho hắn biết chỉ có thể là người tham gia vào kế hoạch này. Con có thể là một kẻ mạo danh."

"Vậy tại sao anh không kiểm tra tôi?" Lão Hagrid hổn hển, vẫn vật lộn với cái cửa.

"Anh có người khổng lồ lai!" Thầy Lupin nói, nhìn lên lão Hagrid. "Thuốc Đa Dịch chỉ có thể sử dụng cho con người thôi."

"Không thể ai trong Hội báo với Voldemort về kế hoạch tối nay," Harry nói. Cái ý tưởng đó thật tệ hại, nó không thể tin có bất kỳ ai phản bội. "Voldemort chỉ đuổi kịp con lúc cuối cùng, hắn không biết được con đi theo hướng nào vào lúc đầu. Nếu hắn biết kế hoạch đó thì hắn phải biết con là người đi cùng bác Hagrid."

"Voldemort đuổi kịp con á?" Thầy Lupin đột ngột nói. "Chuyện gì xảy ra vậy? Làm thế nào con trốn thoát?"

Harry bèn giải thích làm thế nào bọn Tử Thần Thực Tử đuổi theo và nhận ra nó là Harry thật, bọn chúng đã bỏ cuộc đuổi bắt như thế nào, triệu tập Voldemort đến như thế nào, rồi hắn đã xuất hiện ngay trước khi Harry và lão Hagrid đi tới nơi ẩn náu chỗ bố mẹ cô Tonks.

"Bọn chúng nhận ra con? Nhưng bằng thế nào? Con đã làm gì?"

"Con..." Harry cố nhớ lại, toàn bộ cuộc hành trình có vẻ như là một sự hỗn độn và hoảng loạn không rõ ràng. "Con thấy Stan Shunpike... Thầy biết đấy, người bán vé trên chuyến Xe Đò Hiệp Sĩ? Và con cố tước vũ khí của anh ta thay vì – ừm, anh ta không biết mình đang làm gì, phải không? Có lẽ, anh ta bị trúng lời nguyền Độc Đoán!"

saos@ngmo

Thầy Lupin nhìn một cách kinh ngạc

"Harry, cái thời dành cho thần chú Giải giới đã qua rồi! Bọn chúng đang cố bắt và giết con! Ít nhất hãy sử dụng bùa Choáng nếu con chưa sẵn sàng để giết!"

"Con ở hàng trăm thước trên cao! Stan đã đánh mất lý trí, và nếu con yểm bùa Choáng anh ta, anh ta sẽ ngã xuống, anh ta cũng sẽ chết giống như nếu con dùng lời nguyền Avada Kedavra! Phép Giải giới đã giúp con thoát khỏi Voldemort hai năm trước." Harry nói thêm một cách bướng bỉnh. Thầy Lupin nhắc nó nhớ đến Zacharias Smith, một gã ngu ngốc đến từ nhà Hufflepuff, người luôn chế nhạo Harry khi nó muốn dậy phép Giải giới cho mọi người ở Đoàn Quân Dumbledore.

"Đúng, Harry!" Thầy Lupin nói với vẻ kiềm chế đau khổ. "và rất nhiều tên Tử Thần Thực Tử đã nhìn thấy cảnh ấy! Tha lỗi cho ta, nhưng đó thực sự là một hành động không bình thường, nhất là dưới sự nguy hiểm của cái chết cận kề. Lặp lại hành động đó trước mặt những Tử Thần Thực Tử đã chứng kiến hoặc nghe chuyện đó gần như sẽ là tự sát!"

"Vậy thầy nghĩ là con nên giết Stan Shunpike?" Harry hỏi một cách giận dữ.

"Dĩ nhiên là không!" Thầy Lupin nói. "Bọn Tử Thần Thực Tử - và nói thẳng ra là phần lớn mọi người! - đều mong chờ con sẽ tấn công lại! Phép giải giới tước vũ khí là một phép thuật có ích, Harry à, nhưng bọn Tử Thần Thực Tử sẽ nghĩ đó là một điểm đặc trưng của con, và thầy đề nghị con đừng để điều đó xảy ra!"

Thầy Lupin khiến Harry cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng có điều gì đó ở bên trong nó như vẫn muốn kháng cự lại.

"Con sẽ không làm nổ tung những người đứng trên con đường con đang đi chỉ vì họ đứng đó!" Harry nói. "Đó là việc mà Voldemort làm!"

Thầy Lupin không nói gì bắt bẻ lại: Cuối cùng cũng thành công trong việc ép thân mình chui qua được cái cửa, lão Hagrid lảo đảo tiến tới một cái ghế và ngồi xuống; nó gãy ngay lập tức. Lờ đi cái cảm giác muốn chửi thề trộn lẫn xin lỗi, Harry hỏi thầy Lupin lần nữa.

"Anh George sẽ ổn chứ ạ?"

Tất cả sự giận dữ của thầy Lupin với Harry dường như đã tan biến sau câu hỏi đó.

"Thầy nghĩ vậy, mặc dù không có cách nào có thể phục hồi lại cái tai, nhất là khi nó đã bị nguyền rủa -"

Có tiếng va chạm từ bên ngoài vọng vào. Thầy Lupin lao về phía cửa sau; Harry nhảy qua chân lão Hagrid và lao về phía sân nhà.

Hai hình người hiện ra ở phía nhà kho, và khi Harry chạy lại, nó nhận ra đó là Hermione, giờ đã trở lại hình dạng bình thường, và chú Kingsley, cả hai đều đang nắm lấy giá treo quần áo. Hermione ngã ngay vao Harry, nhưng chú Kingsley không tỏ vẻ gì là vui mừng khi nhìn thấy họ. Qua vai của Hermione, Harry thấy chú giơ đũa phép lên và chỉ vào ngực thầy Lupin.

"Câu cuối cùng mà cụ Albus Dumbledore nói với hai chúng ta?"

"Harry là hy vọng tốt nhất của chúng ta. Hãy tin thằng bé!" Thầy Lupin từ tốn đáp lại.

Chú Kingsley quay đũa phép về phía Harry nhưng thầy Lupin nói. "Đúng là thằng bé đấy. Tôi đã kiểm tra rồi!"

"Được rồi, được rồi!" Chú Kingsley nói, cất đũa phép vào áo choàng, "Nhưng ai đó đã phản bội chúng ta! Bọn chúng biết, bọn chúng biết là tối nay!"

"Có vẻ như vậy!" Thầy Lupin trả lời. "Nhưng có vẻ chúng không nhận ra rằng sẽ có bảy Harry."

"Một sự an ủi nhỏ đây!" Chú Kingsley gầm gừ. "Vậy những ai đã trở lại?"

"Chỉ có Harry, lão Hagrid, George, và tôi."

Hermione cố giấu một tiếng rên nhẹ lên sau bàn tay của mình.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với hai người?" Thầy Lupin hỏi chú Kingsley.

"Bị năm tên đuổi theo, đã làm bị thương hai tên và suýt giết chết một tên.," chú Kingsley tiếp tục. "Và chúng tôi cũng thấy Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy, hắn tham gia cuộc đuổi bắt được nửa đường nhưng biến mất khá nhanh sau đó. Anh Remus, hắn có thể -"

"Bay!" Harry tiếp tục. "Con đã thấy hắn, hắn đuổi theo bác Hagrid và con!"

"Vậy đó là lý do hắn đã bỏ đi, để đuổi theo thằng bé à!" Chú Kingsley nói. "Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao hắn lại biến mất. Điều gì đã khiến hắn thay đổi mục tiêu vậy?"

"Harry đối xử một cách hơi tốt bụng với Stan Shunpike!" Thầy Lupin nói.

"Stan?" Hermione lặp lại. "Con tưởng anh ta đang ở ngục Azkaban?"

Chú Kingsley nở một nụ cười buồn.

"Hermione, đó chắc chắn là một vụ vượt ngục lớn mà Bộ Pháp thuật cố gắng ỉm đi. Cái mũ trùm đầu của Travers đã bay đi khi tôi ném lời nguyền vào hắn, chắc chắn hắn ở dưới cái mũ đó. Nhưng chuyện gì đã xảy ra với anh vậy, Remus? George đâu?"

"Cậu bị mất một tai rồi," Thầy Lupin đáp.

saos@ngmo

Thầy Lupin nhìn một cách kinh ngạc

"Harry, cái thời dành cho thần chú Giải giới đã qua rồi! Bọn chúng đang cố bắt và giết con! Ít nhất hãy sử dụng bùa Choáng nếu con chưa sẵn sàng để giết!"

"Con ở hàng trăm thước trên cao! Stan đã đánh mất lý trí, và nếu con yểm bùa Choáng anh ta, anh ta sẽ ngã xuống, anh ta cũng sẽ chết giống như nếu con dùng lời nguyền Avada Kedavra! Phép Giải giới đã giúp con thoát khỏi Voldemort hai năm trước." Harry nói thêm một cách bướng bỉnh. Thầy Lupin nhắc nó nhớ đến Zacharias Smith, một gã ngu ngốc đến từ nhà Hufflepuff, người luôn chế nhạo Harry khi nó muốn dậy phép Giải giới cho mọi người ở Đoàn Quân Dumbledore.

"Đúng, Harry!" Thầy Lupin nói với vẻ kiềm chế đau khổ. "và rất nhiều tên Tử Thần Thực Tử đã nhìn thấy cảnh ấy! Tha lỗi cho ta, nhưng đó thực sự là một hành động không bình thường, nhất là dưới sự nguy hiểm của cái chết cận kề. Lặp lại hành động đó trước mặt những Tử Thần Thực Tử đã chứng kiến hoặc nghe chuyện đó gần như sẽ là tự sát!"

"Vậy thầy nghĩ là con nên giết Stan Shunpike?" Harry hỏi một cách giận dữ.

"Dĩ nhiên là không!" Thầy Lupin nói. "Bọn Tử Thần Thực Tử - và nói thẳng ra là phần lớn mọi người! - đều mong chờ con sẽ tấn công lại! Phép giải giới tước vũ khí là một phép thuật có ích, Harry à, nhưng bọn Tử Thần Thực Tử sẽ nghĩ đó là một điểm đặc trưng của con, và thầy đề nghị con đừng để điều đó xảy ra!"

Thầy Lupin khiến Harry cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng có điều gì đó ở bên trong nó như vẫn muốn kháng cự lại.

"Con sẽ không làm nổ tung những người đứng trên con đường con đang đi chỉ vì họ đứng đó!" Harry nói. "Đó là việc mà Voldemort làm!"

Thầy Lupin không nói gì bắt bẻ lại: Cuối cùng cũng thành công trong việc ép thân mình chui qua được cái cửa, lão Hagrid lảo đảo tiến tới một cái ghế và ngồi xuống; nó gãy ngay lập tức. Lờ đi cái cảm giác muốn chửi thề trộn lẫn xin lỗi, Harry hỏi thầy Lupin lần nữa.

"Anh George sẽ ổn chứ ạ?"

Tất cả sự giận dữ của thầy Lupin với Harry dường như đã tan biến sau câu hỏi đó.

"Thầy nghĩ vậy, mặc dù không có cách nào có thể phục hồi lại cái tai, nhất là khi nó đã bị nguyền rủa -"

Có tiếng va chạm từ bên ngoài vọng vào. Thầy Lupin lao về phía cửa sau; Harry nhảy qua chân lão Hagrid và lao về phía sân nhà.

Hai hình người hiện ra ở phía nhà kho, và khi Harry chạy lại, nó nhận ra đó là Hermione, giờ đã trở lại hình dạng bình thường, và chú Kingsley, cả hai đều đang nắm lấy giá treo quần áo. Hermione ngã ngay vao Harry, nhưng chú Kingsley không tỏ vẻ gì là vui mừng khi nhìn thấy họ. Qua vai của Hermione, Harry thấy chú giơ đũa phép lên và chỉ vào ngực thầy Lupin.

"Câu cuối cùng mà cụ Albus Dumbledore nói với hai chúng ta?"

"Harry là hy vọng tốt nhất của chúng ta. Hãy tin thằng bé!" Thầy Lupin từ tốn đáp lại.

Chú Kingsley quay đũa phép về phía Harry nhưng thầy Lupin nói. "Đúng là thằng bé đấy. Tôi đã kiểm tra rồi!"

"Được rồi, được rồi!" Chú Kingsley nói, cất đũa phép vào áo choàng, "Nhưng ai đó đã phản bội chúng ta! Bọn chúng biết, bọn chúng biết là tối nay!"

"Có vẻ như vậy!" Thầy Lupin trả lời. "Nhưng có vẻ chúng không nhận ra rằng sẽ có bảy Harry."

"Một sự an ủi nhỏ đây!" Chú Kingsley gầm gừ. "Vậy những ai đã trở lại?"

"Chỉ có Harry, lão Hagrid, George, và tôi."

Hermione cố giấu một tiếng rên nhẹ lên sau bàn tay của mình.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với hai người?" Thầy Lupin hỏi chú Kingsley.

"Bị năm tên đuổi theo, đã làm bị thương hai tên và suýt giết chết một tên.," chú Kingsley tiếp tục. "Và chúng tôi cũng thấy Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy, hắn tham gia cuộc đuổi bắt được nửa đường nhưng biến mất khá nhanh sau đó. Anh Remus, hắn có thể -"

"Bay!" Harry tiếp tục. "Con đã thấy hắn, hắn đuổi theo bác Hagrid và con!"

"Vậy đó là lý do hắn đã bỏ đi, để đuổi theo thằng bé à!" Chú Kingsley nói. "Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao hắn lại biến mất. Điều gì đã khiến hắn thay đổi mục tiêu vậy?"

"Harry đối xử một cách hơi tốt bụng với Stan Shunpike!" Thầy Lupin nói.

"Stan?" Hermione lặp lại. "Con tưởng anh ta đang ở ngục Azkaban?"

Chú Kingsley nở một nụ cười buồn.

"Hermione, đó chắc chắn là một vụ vượt ngục lớn mà Bộ Pháp thuật cố gắng ỉm đi. Cái mũ trùm đầu của Travers đã bay đi khi tôi ném lời nguyền vào hắn, chắc chắn hắn ở dưới cái mũ đó. Nhưng chuyện gì đã xảy ra với anh vậy, Remus? George đâu?"

"Cậu bị mất một tai rồi," Thầy Lupin đáp.

saos@ngmo

" Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã hành động đúng như chú Mắt Điên muốn," cô Tonks sụt sịt. "Chú Mắt Điên bảo là hắn mong Harry đi cùng Thần sáng mạnh mẽ, già dặn nhất và khi phát hiện ra Mundungus , hắn chuyển sang chú Kingsley..."

"Ừ thế thì mọi ziệc điều ổn." Fleur chen vào "Nhưng ó vẫn không giải thích ại sao húng biết chúng ta đưa Arry đi tối nay phải không? Phải có ai đó bất cẩn, một ai đó để lộ kế hoạch cho người ngoài.nó là sự giải thích duy nhất vì sao bọn chúng biết ngày giờ nhưng không biết cả kế hoạch."

Cô nhìn quanh dòng nước mắt vẫn chảy trên khuôn mặt xinh xắn, chờ đợi người nào đấy đứng lên phản đối. Không ai cả. Tiếng động phá tan sự im lặng chỉ là tiếng nấc của bác Hagrid từ sau chiếc khăn tay. Harry liếc nhìn bác Hagrid, người đã mạo hiểm cả mạng sống để cứu nó - Bác Hagrid, người mà nó yêu mến, người mà nó tin tưởng, người mà đã một lần bị lừa, trao cho Voldermort thông tin chủ chốt trong một vụ trao đổi trứng rồng..

"Không," Harry nói lớn, và mọi người nhìn nó ngạc nhiên: Whisky Lửa dường như làm giọng nói của nó dõng dạc lên. "Ý cháu là... nếu có ai đó làm sai," Harry nói tiếp, "và để lộ điều gì, thì cháu biết rằng người đó không cố ý. Đó không phải lỗi của ai cả," nó lặp lại, vẫn với cái giọng to hơn nó thường nói một chút. "Chúng ta phải tin lẫn nhau. Cháu tin tưởng mọi người. Cháu chẳng nghĩ bất kì ai trong chỗ này có thể bán cháu cho Voldermort."

Càng im lặng hơn sau khi nó nói. Tất cả đều nhìn nó; Harry lại cảm thấy nóng , nó uống thêm Whisky lửa chỉ để cho có việc mà làm. Khi uống, nó nghĩ về thầy Mắt Điên. Thầy Mắt Điên luôn bất đồng với quan điểm luôn tin tưởng và một ai đó của cụ Dumbledore.

"Nói hay lắm, Harry," Fred thình lình nói.

"Ừ hai hai," George nói với một cái liếc nửa mắt về phía Fred, khóe miệng của họ nhếch lên.

Thầy Lupin diễn tả một bộ mặt kì lạ khi thầy nhìn Harry. Cái nhìn đấy gần như là thương hại.

"Thầy nghĩ con là hai thằng ngốc à?" Harry gặng hỏi.

"Không, thầy nghĩ là con rất giống James" thầy Lupin đáp "Anh ấy cho rằng sẽ là vô cùng nhục nhã nếu nghi ngờ bạn bè của mình."

Harry biết thầy Lupin đang đề cập đến điều gì: rằng cha của nó đã bị phản bội bởi bạn của ông - Peter Pettigrew. Nó thấy giận dữ một cách vô cớ. Nó muốn tranh cãi nhưng thầy Lupin đã quay đi, đặt cái ly của ông xuống một góc bàn và bảo Bill, "Có việc để làm đấy. Chú có thể hỏi Kingsley xem-"

"Không," Bill đáp ngay, "Cháu sẽ làm, cháu sẽ đi."

"Anh định đi đâu?" cô Tonks và Fleur đồng thanh.

"Thi thể của thầy Mắt Điên," thầy Lupin đáp. "Chúng ta phải tìm lại nó chứ".

"Không phải –" Bà Weasley chen vào, nhìn Bill cầu khẩn.

"Khoan đã?" Bill nói "Không phải mẹ muốn bọn Tử thần thực tử cướp ông ấy đi đấy chứ?"

Không ai nói gì. Thầy Lupin và Bill chào tạm biệt và ra đi.

Những người khác ngồi phịch xuống ghế tất cả, trừ Harry, nó vẫn đứng. Sự bất ngờ và toàn vẹn của cái chết đến với họ gần như là ngay lập tức.

"Cháu cũng phải đi," Harry nói.

Mười đôi mắt hoảng hốt nhìn nó.

"Đừng ngốc thế Harry," bà Weasley nói "Cháu đang nói về cái gì thế hả?"

"Cháu không thể ở đây được."

Nó xoa trán; trán nó lại có cảm giác kiến cắn. hơn một năm rồi nó chưa bị đau như thế này.

"Tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm khi cháu ở đây.Cháu không muốn -"

"Nhưng đừng có ngớ ngẩn!" bà Weasley nói "Mục đích của cả tối nay, chỉ là đưa cháu về đây an toàn, và tạ ơn trời nó đã xong rồi. Fleur cũng đã đồng ý là cưới ở đây thì hơn cưới ở Pháp, chúng ta đã sắp xếp mọi chuyện để có thể ở đây cùng nhau trông nom cháu -"

Bà không hiểu vấn đề; bà chỉ làm cho nó cảm thấy tồi tệ hơn, không khá lên chút nào.

"Nếu Voldermort tìm ra cháu ở đây -"

"Làm sao hắn có thể?" Bà Weasley hỏi. "Có cả tá chỗ mà cháu có thể đang ở bây giờ, Harry à," bà Weasley nói. "Hắn chẳng có cách nào biết được cháu đang ở chỗ trú ẩn nào đâu."

"Không phải là cháu đang lo lắng cho cháu!" Harry nói.

"Chúng ta biết thế." bà Weasley nhẹ nhàng nói, "Nhưng nếu cháu đi thì những nỗ lực của chúng ta sẽ là vô ích"

"Cáu không được đi đâu hết," Bác Hagrid gầm lên. "Ôi, Harry, sau tất cả những gì mà chúng ta đã chải qua tể mang được cháu đến đây à?"

"Ừ, thế còn cái tai đang chảy máu của anh thì sao hả?" George nói, nhổm mình trên cái nệm của anh.

"Em biết là –"

"Thầy Mắt Đien sẽ không muốn-"

"EM BIẾT" Harry hét lên.

Harry thấy như bị bao vây và hăm dọa: Chẳng lẽ họ nghĩ nó không biết những gì họ làm cho nó, sao họ không hiểu là có lí do chính đáng để nó ra đi, trước khi họ phải gánh chịu một tí gì thay cho nó nữa? Bà Weasley phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng kéo dài một lúc lâu trong khi vết sẹo của nó vẫn khó chịu và đau âm ỉ.

"Hedwig đâu hả Harry?" bà dỗ dành. "Chúng ta có thể đem nó lên với Pidwidgeon và cho nó chút gì để ăn."

Ruột gan Harry thắt lại. Nó không thể nói sự thật với bà được. Nó uống cạn li Whisky lửa của mình để tránh phải trả lời.

"Chờ cho đến khi mọi chuyện lan ra, cháu lại làm điều đó lần nữa Harry à!" bác Hagrid nói. "Thoát khỏi hắn, chiến đấu với hắn ngay cả khi hắn đang ở ngay trên đầu cháu!"

"Đâu phải cháu," Harry thằng thừng. "Đó là cây đũa phép của cháu. Nó hành động theo ý nó đấy chứ."

Sau một lúc, Hermione nhẹ nhàng, "Không thể thế được Harry ạ. Chắc ý cậu là cậu làm phép mà không có chủ định, cậu hành động theo phản xạ."

"Không,cái xe rơi xuống, mình không biết Voldermort đang ở đâu, nhưng cây đũa xoay tít trong tay tớ, tìm ra hắn và bắn một lời nguyền vào hắn, và thậm chí tớ còn chẳng biết đấy là lời nguyền gì nữa. Tớ chưa bao giờ tạo được một ngọn lửa vàng hiện ra cả."

"Cũng thường thôi," bà Weasley nó,i "Trong những hoàn cảnh bức thiết, cháu có thể làm ra những phép lạ mà cháu chưa từng mơ tới .Bọn trẻ con vẫn thường thế, trước khi chúng được dạy dỗ"

"Không phải thế đâu," Harry nói qua hàm răng nghiến chặt. Vết sẹo của nó đang nhức nhối. Nó thấy tức giận và chán nản; nó ghét cái ý nghĩ là mọi người đều tưởng nó có đủ quyền năng sánh tầm Voldemort .

Chẳng ai nói gì. Nó biết họ không tin mình. Bây giờ nó lại suy nghĩ lại về chuyện đó, đúng là nó chưa từng nghe ai nói về việc một cây đũa tự làm phép.

Cái sẹo của lại buốt lên vì đau, nó làm tất cả để không lớn tiếng rên rỉ. Muốn hít thở không khí trong lành, nó đặt cái ly xuống và rời phòng

Khi nó đi ngang qua sân, con Vong mã xương xẩu có cánh khổng lồ ngước nhìn lên, sột soạt đôi cánh dơi khổng lồ của nó và rồi lại quay vào bãi thả mình. Harry dừng ở cánh cổng vườn, nhìn đăm chiêu vào những cái cây mọc trên mặt đất, xoa cái trán đang nhức nhối của nó và nghĩ về cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore sẽ tin nó, nó biết thế. Cụ Dumbledore cũng sẽ biết như thế nào và tại sao cây đũa của Harry lại hành động một cách tự chủ, vì cụ Dumbledore luôn có câu trả lời; cụ hiểu biết về đũa phép, đã giải thích được sự nối kết kì lạ đã tồn tại giữa cây đũa của nó và Voldermort... Nhưng cụ Dumbledore cũng như thầy Mắt Điên, chú Sirius, như bố mẹ nó và cả con cú tội nghiệp của nó, tất cả đều đi đến nơi mà Harry không còn có thể nói chuyện được với họ nữa. Nó lại cảm thấy cổ họng khô cháy dù nó chẳng uống giọt Whiskey lửa nào cả...

Và rồi, bất thình lình, cơn đau từ vết sẹo trỗi dậy. Nó ôm chặt lấy trán và nhắm tịt mắt lại, một tiếng thét vang lên trong đầu nó.

"Ngươi nói với ta rằng vấn đề đấy có thể giải quyết bằng cách sử dụng đũa phép của kẻ khác."

"Không! Không! Tôi cầu xin ngài, tôi cầu xin..."

"Ollivander! Ngươi đã nói dối Chúa Tể Voldermort,"

"Tôi không... Tôi thề là tôi không..."

"Mi tìm cách giúp đỡ Potter, mi giúp nó trốn thoát khỏi tay ta!"

"Tôi thề là tôi không làm thế... Tôi đã tưởng là cây đũa khác sẽ làm được..."

"Thế thì giải thích đi, chuyện gì đã xảy ra. Cây đũa của Lucius đã bị phá hủy!"

"Tôi không hiểu được... Sự kết nối... Chỉ có giữa 2 cây đũa của ngài và..."

"Dối trá"

"Làm ơn... Tôi cầu xin ngài..."

Harry thấy bàn tay trắng bệch nâng cây đũa của nó lên và cảm nhận cơn giận giữ khủng khiếp của Voldermort đang dâng tràn, và thấy ông già yếu đuối trên sàn nhà, quằn quại trong đau đớn-

"Harry?"

Cũng nhanh như khi nó đến :Harry run rẩy đứng trong bóng tối, nắm chặt lấy cánh cổng vườn, trái tim của nó đập mạnh, vết sẹo của nó vẫn nóng ran. Phải mất một lúc lâu trước khi nó nhận ra Ron và Herminone đang ở bên cạnh mình.

"Harry, vào nhà đi" Hermione thì thầm "Không phải là cậu vẫn đang nghĩ về chuyện bỏ đi đấy chứ?"

"Ừ, cậu phải ở đây chứ anh bạn." Ron nói, thụi vào lưng Harry.

"Cậu ổn chứ?" Hermione hỏi, cô ở đủ gần để nhìn vào mặt của Harry. "Trông cậu khiếp quá!"

"À ừ," Harry nói, giọng hơi run, "Chắc là tớ trông còn khá hơn cụ Ollivander...."

Khi nó kể xong những gì mà nó thấy, Ron trông sợ hãi, nhưng còn Hermione thì rõ là khiếp vía.

"Nhưng mình tưởng là điều này phải ngừng rồi chứ! Vết sẹo của cậu – điều này không được tiếp tục xảy ra ! Cậu không thể để sự nối kết ấy lại mở ra một lần nữa – thầy Dumbledore muốn cậu khép kín tâm trí mình!"

Khi nó không trả lời, cô bé kẹp chặt tay nó.

"Harry, hắn đang chiếm lấy Bộ Pháp thuật, báo chí và một nửa thế giới pháp thuật! Đừng để cho hắn vào được tâm trí của cậu."

saos@ngmo

Chương VI: Con ma cà rồng mặc pajamas



Cú sốc sau sự ra đi của thầy Mắt-Điên bao trùm lấy căn nhà nhiều ngày sau đó: Harry vẫn cứ mong mỏi thấy ông lộp cộp đi vào qua cửa sau như những thành viên khác của Hội, những người thường xuyên qua lại để chuyển tin tức. Nó cảm giác không gì ngoài hành động thực sự mới có thể làm dịu đi cảm giác tội lỗi và đau khổ ở trong lòng, và rằng nó phải lên kế hoạch cho nhiệm vụ tìm và tiêu diệt những Trường Sinh Linh Giá sớm nhất có thể.

"Ừm, cậu không thể làm bất cứ điều gì về những" – Ron hạ giọng ở từ Trường sinh linh giá – "cho đến khi cậu đủ mười bảy tuổi. Cậu vẫn còn chịu sự giám sát của Bộ Pháp thuật đấy! Và liệu chúng ta có thể lên kế hoạch ở đây hay bất cứ nơi nào khác? Hay," Ron hạ giọng xuống thì thầm, "cậu có nghĩ là cậu đã biêt Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết –Là-Ai-Đấy ở đâu chưa?"

"Chưa," Harry thừa nhận.

"Tớ nghĩ Hermione đã và đang làm một vài nghiên cứu nhỏ," Ron nói. "Cậu ấy bảo cậu ấy giữ riêng cho cậu khi cậu tới đây."

Mọi người cùng ngồi xung quanh bàn ăn sáng; ông Weasley và Bill vừa rời khỏi nhà đi làm. Bà Weasley đã đi lên tầng để đánh thức Hermione và Ginny, còn Fleur vừa rời khỏi bàn ăn để vào nhà tắm.

"Sự giám sát sẽ không còn vào ngày ba mươi mốt," Harry nói. "Điều này nghĩa là tớ chỉ phải ở đây bốn ngày. Sau đấy tớ có thể -"

"Năm, Harry à" Ron nói chắc nịch. "Chúng ta phải ở đây cho tới lễ cưới. Họ sẽ giết chúng ta nếu chúng ta bỏ lỡ nó."

Harry hiểu rằng "họ" ở đây là Fleur và bà Weasley.

"Chỉ đơn thuần là thêm một ngày mà," Ron nói khi thấy Harry có vẻ hơi đăm chiêu.

"Họ đâu có hiểu rằng việc này quan trọng như thế nào -?"

"Dĩ nhiên là họ không hiểu rồi," Ron nói. "Họ không có một khái niệm gì về chuyện này. Nhân tiện về chuyện này, tớ muốn nói với cậu một điều."

Ron liếc nhanh về phía cửa hướng ra sảnh để chắc chắn là bà Weasley chưa quay trở lại, rồi cậu cúi người lại gần Harry.

"Mẹ đang cố tách tớ và Hermione ra khỏi nhau. Chúng tớ bị bắt làm nhiều việc tách khỏi nhau. Bả sẽ cố tách cậu tiếp, vậy nên cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé. Bố và thầy Lupin cũng đã dò hỏi về chuyện này, nhưng khi chúng tớ nói rằng cụ Dumbledore bảo cậu không được nói cho ai ngoài chúng tớ, họ từ bỏ ý định. Tuy nhiên điều này thì không đúng với mẹ. Bà ấy rất kiên định."

Dự đoán của Ron trở thành sự thật chỉ sau vài giờ. Ngay trước bữa trưa, bà Weasley tách Harry khỏi những người khác bằng việc nhờ nó giúp tìm kiếm một cái tất đơn của nam mà bà nghĩ có thể đã rơi ra khỏi ba lô của nó. Rồi khi bà cùng nó ở trong cái phòng rửa bát nhỏ hẹp, bà bắt đầu nói.

"Ron và Hermione có vẻ như đang nghĩ về chuyện ba đứa sẽ bỏ học ở Hogwarts," Bà bắt đầu bằng một giọng nhẹ nhàng và thân mật.

"Dạ," Harry nói. "Ừm, vâng ạ. Chúng con sẽ làm thế."

Chiếc máy giặt đồ rung rung ở phía trong góc, đang vắt một thứ đồ trông như chiếc áo vest của bà Weasley.

"Ta có thể hỏi con tại sao các con lại bỏ học được chứ?" bà Weasley hỏi.

"Dạ, là do cụ Dumbledore đã để lại cho con... việc phải làm," Harry lí nhí nói. "Ron và Hermion biết về chuyện này, và họ cũng muốn đi cùng với con."

"Thế 'việc phải làm' là những gì thế?"

"Con xin lỗi, con không thể -"

"Thực lòng mà nói, ta nghĩ Arthur và ta có quyền được biết, và ta chắc chắn rằng ông và bà Granger cũng sẽ đồng ý!" bà Weasley ngắt lời. Harry đã e sợ của sự tấn công bằng "những mối quan tâm của phụ huynh" này từ trước. Cậu ép mình nhìn thẳng vào mắt của bà, và để ý thấy đôi mắt của bà có cùng màu nâu như của Ginny. Nhưng việc này không có tác dụng gì.

"Cụ Dumbledore không muốn bất cứ ai khác biết, bác Weasley à. Cháu thực sự xin lỗi. Ron và Hermione không bắt buộc phải đi cùng, đấy là lựa chọn của các bạn ấy -"

"Ta không nghĩ rằng con cũng phải đi!" bà ngắt lời, không còn ra vẻ hiền hậu nữa. "Các con chỉ vừa đủ tuổi, tất cả mấy đứa tụi mày! Thật sự hoàn toàn vô nghĩa, nếu cụ Dumbledore cần công việc gì đó phải hoàn tất, cụ có toàn bộ Hội để ra lệnh cho! Harry, con thực sự đã hiểu nhầm ý của ông ấy. Có lẽ ông ấy đã nói với con về một điều gì đấy mà ông ấy muốn được hoàn thành, và con đã hiểu nó theo cách là ông ấy muốn con -"

"Con không hiểu nhầm ạ," Harry nói dứt khoát. "Chắc chắn con phải làm."

Nó đưa cho bà một cái tất đơn mà nó đã được yêu cầu tìm, cái tất với trang trí hoa văn với những cây hương bồ màu vàng.

"Và thứ này không phải của con. Con không ủng hộ đội Puddlemere United."

"Ồ, dĩ nhiên là không," bà Weasley bất ngờ đổi sang giọng nhẹ nhàng của bà. "Ta phải nhận ra điều đó chứ. Vậy thì, Harry à, khi mà chúng ta còn có con ở đây, con sẽ không phiền giúp tay cho việc chuẩn bị cho đám cưới của Bill và Fleur chứ? Vẫn có nhiều việc phải làm lắm."

"Không – con – dĩ nhiên là không ạ," Harry nói, hơi lúng túng vì bị chuyển chủ đề quá bất ngờ.

"Con thật là ngoan," bà trả lời, rồi mỉm cười và rời khỏi phòng rửa bát.

Từ giây phút đó trở đi, bà Weasley luôn khiến cho Harry, Ron và Hermione bận bịu với những công việc chuẩn bị cho đám cưới khiến cho ba người không có thời gian để nghĩ ngợi. Sự giải thích thích cho hành động này theo Harry nghĩ lúc đầu là việc bà Weasley muốn sao nhãng mấy người khỏi những ý nghĩ về thầy Mắt-Điên, và những thảm kịch trong chuyến đi vừa rồi của họ. Tuy nhiên, sau hai ngày không ngừng nghỉ với những việc lau chùi dao kéo, chọn các màu sắc thích hợp, với băng rôn, hoa cỏ và đuổi những con yêu tinh ra khỏi vườn, cũng như giúp bà Weasley nấu những mẻ bánh canapé, Harry bắt đầu nghi ngờ bà làm vậy với lý do khác. Tất cả những công việc bà giao ra có vẻ như để giữ cho nó, Ron và Hermione tách ra khỏi những người kia; thậm chí nó chưa có cơ hội để nói chuyện với hai người một cách riêng tư kể từ đêm đầu tiên, kể từ khi nó cho họ về việc Voldemort tra tấn Ollivander.

"Em cho rằng mẹ nghĩ nếu bà có thể không cho mấy người gặp nhau và lên kế hoạch, bà sẽ có khả năng ngăn việc anh rời khỏi đây," Ginny hạ giọng nói với Harry khi hai đứa dọn bàn cho bữa tối thứ ba của nó ở đây.

"Và bà ấy nghĩ là chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?" Harry thì thầm. "Ai đó khác có thể giết Voldemort trong khi bà đang giữ bọn anh ở đây làm nhưng việc lặt vặt ư?"

Harry đã nói mà không suy nghĩ, khuôn mặt Ginny trở nên trắng bệch ra.

"Vậy... đó là sự thật?" cô bé hỏi. "Đó là việc mà mấy người đang cố để làm ư?"

"Anh – không – Anh chỉ đùa thôi," Harry thoái thác.

Hai người nhìn vào nhau, và có điều gì đấy còn chấn động hơn thái độ sửng sốt lúc nãy của Ginny. Bỗng nhiên Harry nhận thấy rằng, đây là lần đầu tiên cậu và cô bé ở riêng với nhau kể từ những giây phút vội vàng ở trong những góc nhỏ của sân trường Hogwarts. Cậu chắc chắn rằng cô bé cũng nhớ về điều ấy. Và cả hai vội đứng dậy khi cánh cửa mở ra, ông Weasley, chú Kingsley cùng Billy đi vào.

Mọi người ở đây thường ăn tối cùng với những thành viên khác của Hội, bởi vì trang trại Hang Sóc giờ đã thay thế số mười hai, quảng trường Grimmauld với tư cách là trụ sở đầu não. Ông Weasley giải thích rằng, sau sự ra đi của cụ Dumbledore, vốn là Người Giữ Bí Mật của họ, mỗi người trong số họ mà được cụ Dumbledore chỉ điểm địa điểm ở quảng trường Grimmauld cũng trở thành một Người giữ Bí mật.

"Và vì có hai mươi người chúng ta, điều ấy thực sự làm giảm hiểu lực của bùa Trung Tín đi rất nhiều. Thêm hai mươi lần cơ hội cho những Tử Thần Thực Tử để tìm ra bí mật từ ai đó. Chúng ta không thể trông đợi nó được bảo vệ lâu hơn nữa."

"Nhưng chắc chắn Snape sẽ nói với những tên Tử thần thực tử địa chỉ ấy rồi chứ ạ?" Harry hỏi.

"À ừ, Mắt-Điên đã yếm vài câu thần chú chống lại Snape trong trường hợp hắn ta quay trở lại nơi đấy lần nữa. Chúng ta hy vọng chúng sẽ đủ mạnh để giữ cho hắn ta ở ngoài và để bịt lưỡi hắn nếu hắn cố nói về địa điểm ấy, nhưng chúng ta không chắc chắn được. Thật quá liều lĩnh khi tiếp tục sử dụng một địa điểm làm đầu não trong khi sự bảo vệ của nó đã trở nên quá lỏng lẻo."

Căn nhà bếp trở nên quá đông đúc tối ấy nên sử dụng dao và nĩa khá khó khăn. Harry bị nhét vào ngồi cạnh Ginny; có những điều khó nói ra đã lướt qua giữa hai người khiến Harry ước rằng họ được tách ra bởi vài người thì tốt hơn. Việc cố gắng hết mức để không chạm vào tay của cô bé khiến cho nó loay hoay mãi mới cắt được con gà trong đĩa của mình.

"Không tin mới gì về thầy Mắt-Điên hả anh?" Harry hỏi Bill.

"Không có gì cả," Bill đáp lời.

saos@ngmo

Họ đã không thể tổ chức tang lễ cho thầy Moody vì Bill và thầy Lupin đã không thể tìm được thi thể của thầy. Thật quá khó để biết vị trí mà thầy có thể đã rơi xuống trong đêm tối và trong một trận chiến khốc liệt như thế.

"Tờ Nhật báo Tiên tri chưa viết một dòng nào về cái chết của thầy hay về việc tìm thi thể thầy," Bill tiếp tục. "Nhưng điều ấy không có ý nghĩa lắm. Tờ báo ấy đang cố giữ yên lặng những ngày này."

"Và họ vẫn chưa mở một phiên toà nào về việc sử dụng ma thuật chưa đủ tuổi mà cháu đã dung để trốn thoát khỏi những tên tử thần thực tử?" Harry nói với qua bàn với ông Weasley, và ông lắc đầu.

"Bởi vì họ biết cháu không có lựa chọn nào khác hay họ không muốn cháu nói với cả thế giới là Voldemort đã tấn công cháu?"

"Điều thứ hai, ta nghĩ vậy. Scrimgeour không muốn thừa nhận rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy mạnh như thế nào, hay rằng việc Azkaban đang chứng kiến một loạt vụ vượt ngục."

"Vâng đúng vậy, tại sao lại nói cho công luận biết sự thật?" Harry nói, nắm chặt cán dao khiến cho những vết sẹo mờ trên mu bàn tay phải của nó hiện ra trên làn da: Tôi không được nói dối.

"Không có ai trong Bộ pháp thuật chuẩn bị để chống lại hắn ta ư?" Ron hỏi một cách giận giữ.

"Dĩ nhiên Ron à, nhưng mọi người đang lo sợ," ông Weasley từ tốn nói, "lo sợ rằng họ sẽ là người tiếp theo bị biến mất, rằng con cái họ sẽ là những người bị tấn công tiếp theo! Có nhiều tin đồn khó chịu xung quanh chuyện này; như ta là một người không tin vào việc giáo sư Muggle học ở Hogwarts đã từ chức. Bà ấy đã mất tích mấy tuần rồi. Trong khi đó Scrimgeour vẫn cứ bắt văn phòng của ông ta ngậm miệng; ta chỉ hy vọng ông ta đang có kế hoạch nào đấy."

Mọi người ngừng lại khi bà Weasley biến ra những đĩa trống trên mặt bàn và phục vụ món mứt táo.

"Chúng ta phải quyết định xem cách em sẽ cải trang như thế nào, Harry à," Fleur nói khi mọi người đã có món tráng miệng. "Cho lễ cưới," cô nói thêm, trông hơi bối rối. "Dĩ nhiên rằng, không có ai trong các khách mời của chúng ta là Tử thần thực tử, nhưng chúng ta không đảm bảo việc họ sẽ không để điều gì đấy lộ ra ngoài sau khi họ đã uống sâm banh."

Ở điểm này, Harry hiểu rằng cô vẫn nghi ngờ Hagrid.

"Đúng, một ý kiến chính xác," bà Weasley nói vọng từ đầu bàn nơi bà ngồi, món tráng miệng dính vào mũi của bà, và lướt qua danh sách chi chít những việc mà bà đã viết vội lên một mảnh giấy. "Bây giờ, Ron, con đã dọn phòng chưa vậy?"

"Tại sao?" Ron kêu lên, đặt mạnh thìa xuống bàn và nhìn vào mẹ cậu. "Tại sao phòng của con lại phải được dọn dẹp? Harry và con thấy ổn với tình trạng hiện tại của nó mà!"

"Chúng ta đang chuẩn bị cho đám cưới của anh con ở đây trong vài ngày nữa, cậu trẻ ạ-"

"Và họ sẽ cưới ở trong phòng ngủ của con ư?" Ron bực mình nói. "Dĩ nhiên là không! Vậy tại sao trong tên của Merlin -"

"Đừng nói chuyện với mẹ kiểu ấy," ông Weasley rắn giọng. "Và hãy làm như con được bảo đi."

Ron cau có nhìn bố mẹ, rồi cậu nhặt thìa lên tống vào miệng mấy muỗng đầy mứt táo.

"Tớ có thể giúp, trong số đấy cũng có phần do tớ." Harry nói với Ron, nhưng bà Weasley ngắt ngang lời của cậu.

"Không, Harry thân mến à, ta sẽ vui hơn nếu cháu giúp bác Arthur cho lũ gà ăn, và Hermione, ta rất cảm ơn nếu cháu dọn dẹp những tấm khăn trải giường cho quý ông và quý bà Delacour; cháu biết là họ sẽ đến đây vào mười một giờ sáng mai mà."

Nhưng rốt cục, chỉ có một xíu việc để làm với những lũ gà. "Không cần, ờ, nói điều này với Molly đâu," ông Weasley nói với Harry, ngăn cho nó không lại gần chuồng gà, "nhưng, ừm, Ted Tonks gửi cho ta những gì còn lại của chiếc xe máy của Sirius và, ờm, ta đã giấu chúng – nói đúng hơn là – giữ chúng ở đây. Những thứ thật tuyệt vời! Có một cái ống xả, như ta tin thì nó được gọi là một cái pin ấn tượng nhất, và sẽ là một cơ hội tuyệt để tìm hiểu sự hoạt động của cái phanh. Ta đang cố gắng để ghép chúng lại với nhau khi mà Molly không – ý ta là – khi ta có thời gian."

Khi hai người quay trở lại nhà, bà Weasley không còn có mặt ở trong nhà, Harry vội chạy lên tầng vào phòng ngủ của Ron.

"Con đang làm, con đang -! Ồ, ra là bồ," Ron nói thở phào nhẹ nhõm khi Harry vào phòng. Ron nằm ngửa lên giường, nơi duy nhất cậu ta chỉ vừa mới dọn dẹp. Căn phòng vẫn bừa bộn như là cả tuần vừa rồi; chỉ có một sự thay đổi là Hermione đang ngồi ở góc kia của căn phòng, với con mèo lông xù của cô bé, Crookshanks, cuộn ở dưới chân, và cô bé đang sắp xếp các cuốn sách thành những chồng lớn, trong đó có một vài cuốn Harry nhận ra là của mình.

"Chào Harry," cô nói, Harry ngồi xuống cạnh cái giường cắm trại của nó.

"Và làm thế nào cậu thoát khỏi việc đấy thế?"

"À, mẹ của Ron quên rằng bà đã nhờ Ginny và tớ thay ga trải giường ngày hôm qua," Hermione nói. Cô ném cuốn Thuật số và Ngữ Pháp vào một chồng và cuốn Sự trỗi dậy và Suy thoái của nghệ thuật Hắc Ám vào một chồng khác.

"Chúng tớ vừa nói chuyện về Mắt-Điên," Ron nói với Harry. "Tớ nghĩ ông ấy có thể còn sống."

"Nhưng Bill đã thấy ông ấy bị đánh trúng bởi một Lời Nguyền Chết Chóc," Harry nói.

"Đúng thế, nhưng Bill cũng đã bị tấn công," Ron nói. "Làm thế nào anh ấy chắc chắn những gì anh ấy thấy?"

"Ngay cả khi nếu Lời Nguyền Chết Chóc đánh trật, Mắt-Điên đã bị ngã từ độ cao một ngàn feet," Hermione nói, tay cô cầm cuốn Những đội Quidditch của Anh và Ireland.

"Ông ấy có thể sử dụng bùa Khiên -"

"Fleur nói rằng đũa phép của ông đã bị đánh văng khỏi tay của ông ấy," Harry nói.

"Ừm, được rồi, nếu hai người muốn ông ấy chết," Ron gắt gỏng nói, thụi tay mạnh vào cái gối.

"Dĩ nhiên chúng tớ không muốn ông ấy chết!" Hermione nói, tỏ vẻ rất ngạc nhiên. "Thật tồi tệ về sự ra đi của thầy ấy! Nhưng chúng tớ đang suy nghĩ một cách thực tế!"

Và bây giờ Harry lần đầu tiên hình dung cảnh thi thể của thầy Mắt-Điên, cũng rũ rượi như của cụ Dumbledore, nhưng với một mắt vẫn quay tròn trong hố mắt. Nó cảm giác vừa khiếp sợ vừa cảm thấy muốn bật cười lên một cách kỳ quái.

"Có lẽ những tên Tử thần thực tử đã dọn dẹp sau đấy, điều đấy giải thích tại sao không ai tìm thấy ông ấy," Ron nói một cách sáng suốt.

"Đúng thế," Harry nói. "Như Barty Crouch, bị biến thành một khúc xương và bị chôn ở vườn trước của Hagrid. Bọn chúng có lẽ đã biến thấy Moody và -"

"Đừng nói nữa!" Hermione thét lên. Giật mình, Harry nhìn lên vừa kịp thấy cô bé bật khóc trên cuốn sách Đánh vần cho người học thần chú.

"Ôi không," Harry nói, luống cuống đứng dậy khỏi cái giường trại. "Hermione, tớ không cố ý khiến cậu buồn -"

Nhưng Ron bật vội khỏi giường cùng một tiếng cọt kẹt lớn của chiếc giường lò xo cũ kỹ và đến trước Harry. Vòng một tay quanh người Hermione, tay kia kéo vội chiếc khăn bẩn mà cậu dung để lau cái lò sưởi trước ấy. Ron vội kéo đũa phép ra, cậu chỉ vào chiếc giẻ và nói, "Tergeo." (Tẩy sạch – ND)

Chiếc đũa phép hút gần hết những vết dầu mỡ. Có vẻ khá hài lòng với chính mình, Ron đưa nhẹ chiếc khăn màu khói cho Hermione.

"Ừm... cảm ơn Ron... Tớ xin lỗi..." cô sụt sịt mũi và nấc nghẹn. "Điều đấy thật quá kh.. khủng khiếp, phải không? Ngay... ngay sau cụ Dumbledore... tớ ch-chỉ chư-chưa bao giờ nghĩ tới việc thầy Mắt Điên sẽ ra đi, theo một cách nào đấy, thầy ấy trông rất cứng rắn!"

"Ừ, tớ biết," Ron nói, khẽ ôm cô. "Nhưng cậu biết thầy ấy sẽ nói gì với chúng ta nếu thầy ấy ở đây chứ?"

"L-Luôn phải cảnh giác," Hermione khẽ lau mắt và nói.

"Đúng thế," Ron gật đầu, nói tiếp. "Ông sẽ nói với chúng ta học từ những điều đã xảy ra với ông ấy. Và điều mà tớ học được là không nên tin tưởng vào một tên hèn hạ nhát gan như Mundungus."

Hermione cười run run và với người tới để nhặt thêm hai cuốn sách nữa. Và ngay sau đấy, Ron vột rút tay khỏi vai của cô; đơn giản là vì cô đã làm rơi cuốn Quái vật của Những Quái Vật lên chân của cậu. Cuốn sách được giải thoát khỏi cái dây da và đang kẹp chặt lấy cổ chân của Ron.

"Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi!" Hermione hét lên khi Harry cố kéo cuốn sách khỏi chân Ron và trói cái của nợ ấy lại.

"Mà cậu đang làm gì với những cuốn sách này thế?" Ron hỏi, nằm ngửa người lên giường.

"Tớ chỉ đang cố chọn cuốn nào để mang chúng cùng với bọn mình," Hermione nói, "khi mà chúng ta đi tìm kiếm những Trường Sinh Linh Giá."

"Ôi, dĩ nhiên," Ron nói, vỗ vỗ tay lên trán. "Tớ quên là chúng ta sẽ truy tìm Voldemort ở trong một thư viện sách di động."

"Ha ha," Hermione cười, nhìn xuống cuốn Đánh vần cho người học thần chú. "Tớ chỉ băn khoăn... chúng ta liệu có cần phải dịch cổ ngữ Rune không? Có khả năng... Tớ nghĩ chúng ta nên mang nó đi để đề phòng."

Cô thả cuốn học vần vào trong chồng lớn hơn và nhặt cuốn Hogwarts, một lịch sử lên.

"Nghe này," Harry nói.

Nó đã ngồi dậy nghiêm chỉnh. Ron và Hermione nhìn nó với vẻ kiên nhẫn lẫn chờ đợi.

"Tớ biết các cậu nói sau đám tang cụ Dumbledore rằng hai người muốn đi cùng với tớ," Harry bắt đầu.

"Chàng ta bắt đầu đây," Ron nói với Hermione, mắt đảo vòng quanh.

"Đúng như bọn mình đã dự đoán," Ron thở dài, quay về phía những cuốn sách. "Cậu biết đấy, tớ nghĩ tớ sẽ mang cuốn Hogwarts, Một lịch sử. Ngay cả khi nếu chúng ta không quay trở về đấy, tớ không nghĩ tớ sẽ thấy vô tội nếu tớ không mang nó cùng -"

"Nghe này!" Harry kiên nhẫn nói lần nữa.

"Không, Harry, cậu nghe này," Hermione nói. "Chúng tớ sẽ đi với cậu. Điều này được quyết định từ nhiều tháng – thậm chí là năm trước, thật đấy."

"Nhưng -"

"Im lặng đi," Ron khuyên Harry.

SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội