Menu

Show posts

This section allows you to view all posts made by this member. Note that you can only see posts made in areas you currently have access to.

Show posts Menu

Messages - tùng anh

#21
Quote from: Phan Tâm on 02/04/16, 15:07


Phan Tâm đáp :

Chơ vơ đồng cảnh chơ vơ
Thương tình , con chữ hóa thơ chàng - nàng
Trùng câu nghĩa cữ rất sang :
" Chúc nhau hạnh phúc " . Lỡ làng đời riêng .



Phải chi ngăn cách đôi miền
Xa nhau ngàn dặm - "đời riêng lỡ làng"

Ở đây cách một vách ngăn

Sao không đánh tiếng? Hỡi chàng tại sao?
#22
Rơi nước mắt vì chồng không biết ghen

Sống với chồng suốt 5 năm, chưa một lần thấy chồng có biểu hiện ghen tuông khó chịu mặc dù vợ đi với ai hay làm gì. Hôm nào vợ về khuya, chỉ cần nói với chồng rằng hôm nay về muộn, chồng 'ừ' một tiếng rồi không nói gì thêm.
Cũng không gọi điện hỏi suốt lúc vợ đi chơi. Cả đêm, nằm bên chồng, chồng cũng không hỏi hôm nay em đi với ai, làm gì mà đi khuya vậy. Cảm giác buồn khôn tả.
Mỗi lần đi đâu, chỉ cần nói một câu với chồng cho chồng biết, vậy là xong. Chồng cũng chẳng bao giờ ngăn cản hay có ý gì không muốn cho vợ đi.
Có lần, công ty tổ chức liên hoan, bảo hôm nay vợ về muộn, 12h đêm, chồng cũng đồng ý. Nếu như người khác sẽ bảo 'em là phụ nữ không nên đi khuya' thì chưa chắc vợ đã vì tức mà đi chơi tới bến. Chồng cũng không hỏi xem có ai đưa vợ về không.
Hôm đó có người đồng nghiệp nam đưa về, thế mà, chồng nhìn thấy cũng không hỏi câu gì, mặc kệ vợ. Vào nhà, tưởng chồng sẽ ghen nên vợ phải vội giải thích này kia.
Chồng cười bảo 'ừ, em về muộn thì nhờ người ta đưa về, may quá, không thì đi 1 mình nguy hiểm'. Lúc đó, sao chồng không khó chịu, không ghen và không nghĩ sẽ đi đón vợ.
Nhiều lần như vậy, vợ cảm thấy buồn vô cùng. Thấy mình không còn ý nghĩa gì với chồng. Nhiều khi vợ nằm hỏi chồng 'anh có yêu vợ không, sao yêu mà anh không ghen tuông gì khi vợ đi cùng người khác?'.
Chồng cười bảo 'vợ anh không yêu thì yêu ai, em cứ nói linh tinh. Ghen tuông làm gì cho mệt thân, tin tưởng nhau là chính'. Dù câu nói của chồng có phần an ủi nhưng không đủ làm vợ yên tâm.
Vợ vẫn cảm thấy buồn chán, mệt mỏi vô cùng. Vợ cứ hoài nghi tình cảm của chồng nên càng chán. Bực mình, vợ lên mạng tìm đọc các cách khiến cho chồng ghen tuông và thử làm theo.
Mỗi ngày, vợ đều trang điểm , ăn mặc sexy, váy bó sát thân, thay đổi hẳn phong cách. Vợ làm tóc xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn. Nhìn vợ đã khác hẳn so với hình ảnh ngày trước.
Và vợ đã nghĩ, mình không cần phải bận tâm quá nhiều về chuyện chồng có ghen không. Mình cứ đi chơi, cứ thoải mái với bạn bè. Mỗi lần đi đâu, vợ đều gọi điện bảo đồng nghiệp đến đón, cũng không nói với chồng là ai đón.
Vợ cũng không báo cáo chồng là đi đâu, chỉ bảo đi ra ngoài có việc đến mấy giờ về để chồng biết. Vợ bày trò không về đúng giờ và luôn gọi điện báo về trễ hơn.
Về nhà, vợ cũng không bận tâm tới chồng nữa, không hỏi han xem chồng ăn gì, làm gì ở nhà. Vợ mặc kệ chồng, vào tắm giặt, dưỡng da rồi lên giường đi ngủ. Cứ như thế vài ngày, chồng bắt đầu có biểu hiện lạ.
Hôm trước, vợ ăn diện, đánh son đánh phấn đi làm, chồng bực mình quát 'đi với thằng nào mà đánh phấn son lắm thế, ăn mặc thế kia cho đàn ông nó nhìn à? Thay bộ khác đi'. Nói rồi, chồng vào nhà dắt xe ra ngõ cho vợ, việc mà trước giờ vợ chưa từng làm.
Vợ cười tủm tỉm, thay bộ đồ mới. Vừa đi ra cửa chồng lại nói với 'tối về nhà ăn cơm nhé, đừng có đi la cà đấy. Đàn bà con gái, đi gì mà đi lắm, ở nhà cơm nước cho chồng con'.
Thấy chồng nói vậy, vợ vui như mở cờ trong bụng, rơm rớm nước mắt. Lần đầu tiên trong đời làm vợ chồng, vợ thấy chồng ghen. Người ta buồn vì chồng ghen quá đà, ghen quá lố, cò vợ buồn vì chồng không biết ghen.
Nhưng hôm nay, thấy biểu hiện của chồng, vợ mừng lắm. Thật ra là chồng biết ghen, chỉ là chưa đến lúc chồng phải ghen. Và bây giờ thì vợ đã hiểu. Trước đây vợ không chăm chút cho bản thân, chồng tự tin là không mất vợ. Từ khi vợ đẹp, chồng bắt đầu lo sợ đàn ông khác vây quanh vợ.
Có thế chứ, biết vậy, vợ đã tìm hiểu sớm để khiến chồng ngày đêm nghĩ cách giữ vợ rồi. Bây giờ thì vợ đã tin, chồng thật lòng yêu vợ!
Khampha.vn
Nhà mình có ai giống ông chòng này không???  :argue:
#23
Thơ sáng tác / Re: Vô đề
22/03/16, 08:12
Hãy đến bên em người yêu dấu!
Chớ ngại ngần chi giọt lệ sầu!
Mỗi phút trôi qua, đời thêm ngắn!
Sống trọn giây này và mãi sau!

Hãy đến bên em người yêu dấu!
Cho thỏa nhớ mong những ngày qua!
Lo sợ chi anh chuyện hơn thiệt?
Đong đếm được gì giữa nông sâu?

Hãy đến bên em người yêu dấu!
Lắng nghe tiếng lòng đang khát khao!
Ngày mai có xa nhau biền biệt!
Không buồn, không tiếc, không vấn vương!

Tùng Anh
[/color]
#24
Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở.
Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến.
Mình nói rất nhiều lần rằng, với mình im lặng là chết. Và lúc ấy thì vợ chồng mình đang chết thật. Cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. Vậy mà suốt 1 tháng chẳng ai có thể nhìn nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách sạch sẽ nhất.
Và rồi một buổi tối, chồng mình ngồi gõ lạch cạch cả giờ đồng hồ, rồi in ra bản ĐƠN XIN LY HÔN đưa mình.
Chồng mình nói:
– Giải thoát cho nhau đi em. Anh sắp không chịu nổi rồi.
Chẳng thế hiểu được lý do vì sao, ngay cả bản thân mình cũng nghĩ đến điều ấy nhưng là đàn bà vẫn còn muốn giữ gia đình tròn vẹn cho con nên cứ sống như vậy đi.
Mình không ngạc nhiên, bình thản cầm bút ký: Tôi đồng ý!
Chồng mình im lặng cầm lá đơn cho vào cặp.
Trong lá đơn nói rõ sẽ chia đôi con cho nhau. Mỗi người nuôi một đứa.
Cả đêm hôm ấy, vợ chồng mình không ngủ. Mắt mình ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng mình – anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng.
Lần đầu tiên mình nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của anh ấy. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được , rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu. Mình hỏi:
– Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh sao. Sao còn đau khổ chứ . Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì. Chồng mình nhìn lên ánh mắt vật vã:
– Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con.
Rồi anh ấy ôm ghì lấy Bột, cố nén tiếng nấc.
Mình đứng bật dậy, cố không để mình khóc theo. Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Mình cũng đã từng nói với anh ấy: Con người mình buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy hiểu điều ấy.
Và chồng mình khoá facebook, ai tinh ý có thể thấy một tgian mình viết gì cũng không tag anh ấy vào nữa. Bọn mình ly thân, mỗi đứa một phòng . Mình nhắn cho chồng mình:
– Anh đừng bỏ facebook, em muốn nhìn thấy con, anh siêng up ảnh con nhé, hàng tuần sẽ cho hai anh em gặp nhau 1 lần . Xin lỗi vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này.
Lúc này mình khóc.
Ngày hôm sau ấy, chồng mình đi làm nhắn tin về rằng:
– Anh đi làm và đã nộp đơn lên toà án. Họ hẹn 15 ngày nữa gặp nhau trên toà để giải quyết. Thời gian ấy chúng ta tạm thời ly thân, sau đấy anh sẽ thuê nhà giúp cho em và con.
Mình nhắn lại lạnh lùng:
– Không cần đâu, em sẽ đi luôn, em tự lo được.
Hôm ấy trở trời con lại ốm, mình thu xếp đồ rồi nói với mẹ chồng là đưa cháu đi Hà Nội khám bệnh. Chuyện sau này êm xuôi sẽ nói sau.
Chồng mình chuyển vào tài khoản riêng của mình, rồi nhắn:
– Anh sẽ gửi thêm sau.
– Ok anh, em và con đi bây giờ.
Chồng mình im lặng.
Mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa. Mình gọi taxi, ôm con vào lòng, vô thức, cứ đi đã rồi tính. Nửa đường thì con lên cơn sốt, rồi nôn trớ trong xe, mặt tái đi. Ngoài trời giữa những ngày rét đậm. Mình hối lái xe chạy nhanh về bệnh viện Nhi Trung Ương.
Trời bắt đầu tối thì có mưa, bế con chạy vào viện, mưa và gió táp vào mặt lạnh buốt, cố ôm lấy con mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm 6 năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?
Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục. Con khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc. Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Quay sang bên cạnh, mọi người đều đủ bố mẹ bên cạnh con. Mình ứa nước mắt. Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng ta đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân. Tay xách nách mang, vừa ôm cho con ti vừa chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuốc rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, hơn 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của chồng mình. Đồng hồ đã gần 10h đêm.
Anh ấy nhắn:
– Em nghe máy đi.
– Em và con đang ở đâu?
– Anh sai rồi, em cũng sai rồi.
– Em về đi.
– Em ở đâu, anh đi đón.
Mình không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành lang bệnh viện. Gọi lại cho chồng mình:
– Em đang trong viện nhi, con ốm. Khám xong rồi. Giờ em mới cầm điện thoại.
– Em bắt xe cho con về nhà luôn nhé, về thấy tủ quần áo của em trống không, chẳng thấy em ngồi ở giường như mọi ngày, anh thấy sợ quá. anh gọi em mãi mà em không nghe. Anh lại càng lo, cứ nghĩ dại .
....
– Về đi, mai anh đi rút lại đơn.
Mình hiểu tâm trạng của chồng mình, có lẽ cũng như mình lúc này.
Mình tắt máy, lòng nhẹ tênh, sau tất cả, mình cần về. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng ta còn tình yêu cần gìn giữ.
Về đến nhà hơn 12h khuya. Cả nhà đã ngủ, còn chồng mình ngồi đấy, đón lấy con rồi bảo:
– Em qua quán ăn bát cháo đi cho ấm (quán cháo ngay sát nhà).
Mình làm theo vì bụng lúc này đã rống tuếch. Xong xuôi vào phòng, đặt con xuống giường, hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu, mình bật khóc, chồng mình ôm lấy mình rồi nói:
– Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt rồi. Ổn rồi, ổn rồi ...
Sau 1 tháng im lặng là cái ôm ổn rồi của chồng!
Thế đấy, có những quãng thời gian chẳng cần người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn ly hôn như vậy.
Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn ly hôn, cũng phải đến vài chục lần muốn "giết chết" đối phương. Vì chúng ta ai cũng có khuyết điểm. Sống chung một nhà là đã lột trần nhau toàn diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi cảm giác hối hận vô cùng vì lấy đối phương. Mình chắc các bạn cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Thắng được cái khoảng thời gian BỘC LỘ này thì chúng ta sẽ THẤU HIỂU và sẽ là HẠNH PHÚC. Nếu không chúng ta sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổi trẻ, đánh mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào!
Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ. Hi vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau!
Giờ thì ôm người đàn ông bên cạnh ngủ đi thôi.
#25
6 thời điểm khó khăn giúp bạn nhìn thấu được quy luật cuộc đời

Hàng ngày, chúng ta đều bận rộn với cơm áo gạo tiền mà quên mất rằng cuộc sống vẫn đang trôi qua ngoài kia, với những quy luật khắc nghiệt của nó. Sáu thời điểm sau là lúc bạn hiểu thấu những quy luật này!

1. Khi gặp hoạn nạn

Ngày thường, xung quanh ta là biết bao nhiêu anh em, bạn bè, ai cũng cười cười nói nói, thân thiết như chung một nhà. Đến khi ta gặp chuyện không may, có người nhiệt tình giúp đỡ, có người khoanh tay đứng nhìn, nhưng cũng không thiếu kẻ mượn gió bẻ măng. Bởi vậy, chỉ trong hoạn nạn, ta mới phân biệt được lòng người ngay giả, biết được ai là người quân tử, ai là kẻ tiểu nhân. Có như vậy, ta mới hiểu thế nào là "chọn bạn mà chơi".

2. Khi lâm bệnh nặng

Chỉ khi nào ốm đau liệt giường, ta mới thấm thía hết tầm quan trọng của sức khỏe. Sức khỏe là tài sản quý giá nhất của con người, những thứ khác đều chỉ đáng xếp sau. Nếu không có sức khỏe thì giàu sang, phú quý cũng đều là vô nghĩa. Chính vì thế, chỉ khi thoát cơn bạo bệnh, con người mới học được cách trân trọng sức khỏe, cũng như coi nhẹ của cải vật chất – những thứ mà ngày thường ta vẫn điên cuồng theo đuổi.

3. Khi bị mất chức quyền

Khi ta ở đỉnh cao danh vọng, chức trọng quyền cao thì luôn được săn đón bởi biết bao nhiêu người. Nhưng một khi quyền lực đã không còn trong tay thì cục diện hoàn toàn thay đổi. Những kẻ xu nịnh trước kia, nay nhìn thấy ta cũng coi như không quen biết. Những người tưởng chừng như anh em thân thiết bỗng cũng hóa xa lạ, lạnh lùng. Vì thế, dù có được công danh, bạn cũng đừng nên vội đắc ý trước những lời ngợi ca, tâng bốc. Hãy học cách sống khiêm nhường để không bị sự tự cao che mờ mắt, khiến ta trở nên ích kỷ và thiển cận.

4. Khi đã về hưu

Nhiều người sau khi về hưu mới có thời gian ngồi ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình. Tham gia công tác nhiều năm, vì ham chức ham quyền mà cấp trên chèn ép cấp dưới, vì muốn thăng quan tiến chức mà đồng nghiệp đấu đá lẫn nhau. Thế nhưng, những thứ đạt được cũng chỉ là vật ngoài thân, người mất đi rồi cũng chẳng mang theo được. Dù là lãnh đạo hay nhân viên, cấp trên hay cấp dưới, đến cuối cùng chẳng phải cũng đều về hưu sao? Sớm biết chẳng có gì khác nhau thì trước đây hà tất phải tranh đấu? Hãy làm tốt việc của mình, đối xử chân thành với người khác, đó mới là việc nên làm.

5. Khi rơi vào cảnh ngục tù

Con người có thể ngộ ra điều gì khi bị giam giữ trong bốn bức tường nhà ngục? Đó chính là "ác giả ác báo". Luật pháp không phải trò đùa, người làm việc xấu sẽ phải đền tội, chỉ là quả báo đến sớm hay muộn mà thôi. Nếu một người không chịu tu thân dưỡng tính, chỉ chuyên hãm hại người khác để tư lợi cá nhân thì sẽ có ngày chịu sự trừng phạt. Giam giữ - hình phạt tưởng chừng như nhẹ nhàng nhất cũng chính là cách tước đoạt đi thứ quý giá nhất của con người, đó là sự tự do.6. Khi sắp trút hơi thở cuối cùngTrớ trêu thay, lâm chung là lúc con người trở nên thông suốt nhất. Cuộc đời này quá ngắn mà cũng quá dài. Mọi ân oán tình thù đều chỉ như mây khói, ta hà tất phải cố chấp với chúng mà không học cách buông bỏ? Khi đã hiểu được đạo lý ấy cũng là lúc con người có thể nhắm mắt xuôi tay, ra đi thanh thản.
Theo Facebook Hòa Augustino
#26
Đi tìm hạnh phúc thật sự

Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc.

Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.

Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được.

Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: "Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài".

Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ quá, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: "Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi".

Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: "Tốt quá rồi!". Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: "Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?" – "Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!".

Lúc này, vị Đại sư cười và nói: "Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?".

Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?
#27
Ổ khóa và chìa khóa - Cái nào quan trọng hơn?

Một đêm nọ, ổ khóa thức chìa khóa dậy rồi trách móc: "Ngày nào tôi cũng vất vả giữ nhà cho chủ nhân, thế mà chủ nhân lại thích anh, lúc nào cũng mang theo anh bên mình, thật ghen tỵ với anh quá!" Còn chìa khóa cũng không phục: "Ngày nào anh cũng ở nhà, chơi bời thoải mái, thật là nhàn hạ chứ không như tôi cứ lặn lội gió mưa vô cùng cực khổ, tôi càng ghen tỵ với anh hơn đấy!"

Có một lần, chìa khóa cũng muốn được hưởng thụ cảm giác nhàn hạ của ổ khóa nên tự mình giấu mình đi. Sau khi chủ nhân về không tìm thấy chìa khóa nên tức giận đập ổ khóa rồi vứt nó vào thùng rác. Sau khi vào phòng, chủ nhân lại tìm thấy chìa, ông ta lại tức giận nói rằng: "Ổ khóa vứt rồi giờ giữ lại nhà ngươi còn có ích gì nữa". Nói xong, chủ nhân liền vứt chìa vào thùng rác.

Trong thùng rác, ổ khóa và chìa khóa gặp lại nhau, cả hai cùng than thở: "Hôm nay cả hai chúng ta đều rơi vào hoàn cảnh như thế này là vì chúng ta đều không nhận ra giá trị cũng như công sức của đối phương mà lại đứng núi này trông núi nọ, lúc nào cũng tính toán chi li, đố kỵ lẫn nhau, nghi ngờ lẫn nhau".
Quan hệ giữa con người với nhau là mối quan hệ tương tác, chỉ có hòa hợp vào nhau, tin tưởng lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau thì cuộc sống của chúng ta mới tươi đẹp.
#28
Ông nông dân mãi nghèo khổ

Có một ông nông dân dậy từ rất sớm, nói với vợ sẽ đi làm đồng, lúc ra đến ruộng mới phát hiện máy cày hết dầu. Vốn định đổ thêm dầu, thế nhưng ông ta nghĩ đến ba bốn con lợn ở nhà vẫn chưa cho ăn, thế là ông ta lập tức quay về nhà. Đi qua nhà kho thấy vài củ khoai tây, ông ta liền nghĩ đến khoai tây có khả năng nảy mầm, thế là lại đi ra ruộng khoai tây. Khi đi qua đống củi, lại nhớ ra trong nhà thiếu củi, đúng lúc đi lấy củi thì nhìn thấy con gà ốm nằm trên đất... Cứ như vậy người nông dân chạy đi chạy lại, cuối cùng từ sáng tinh mơ cho đến khi mặt trời lặn, ông nông dân này vẫn chưa đổ dầu vào máy, lợn cũng chưa cho ăn, ruộng cũng chưa cày, cuối cùng chẳng có việc nào làm ra hồn.


--- > Trong cuộc sống, có rất nhiều người cũng như ông nông dân trong câu chuyện trên. Họ không kiên trì quyết đoán, thường rất khó hoàn thành bất cứ việc gì. Giống như một số bạn trẻ một năm thay đổi mấy nơi làm việc, lẽ nào tất cả công ty họ làm trước đó đều không tốt? Câu trả lời tất nhiên là không. Rất có thể họ đã gặp vấn đề nào đó về tâm lý. Kết quả là chẳng có việc nào thành công, cốt lõi của vấn đề chính là thiếu tính kiên nhẫn.
#29
Admin ơi!

Sao Tùng Anh chỉnh màu chữ, khích thước chữ cũng như chuyển chữ vào chính giữa và dùng các icon đều không được?!?
#30
Thơ sáng tác / Re: Vô đề
05/11/15, 04:41
Hôm qua giấc mộng tìm về
Sâu trong thổn thức vỗ về con tim
Hôm nay cố gắng đi tìm
Nhưng giấc mộng trốn, mãi tìm không ra

Đầu hôm làm bạn với sao
Giữa hôm tình tự với bao con vần
Cuối hôm chẳng thiết ngại ngần
Đi tìm giấc ngủ mà lần chẳng ra

Năm canh thấm thoắt trôi qua
Cả một đêm trắng ôi dào vì đâu?
Ngẫm đi ngẫm lại chữ sầu?
Cũng không hẳn thế vì sầu cho ai?

Trăng già như cũng sắp phai
Nhạt nhòa giữa ánh ban mai rạng ngời
Một đêm! Thôi đã qua rồi!
Ngày mới lại đến cho đời thêm vui

Tùng Anh
SEO ngành nghề, cỏ nhân tạo, chuyên sửa máy rửa bát tại hà nội, tình yêu độ xe Mercedes, chuyên sửa chữa tivi tại nhà ở Hà Nội, đặt hàng tượng phật đồ thờ tâm linh làng nghề Sơn Đồng | Điện lạnh Bách Khoa Hà Nội